• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Bạch Nguyệt Quang (1 Viewer)

  • Chương 5

Lục Kỳ rời đi, Đinh Như đã gọi điện đến.

“Du Du, tối nay có tụ tập, sửa soạn rồi đến đây đi.”

“Tổ tông của tôi ơi.” Tôi yếu ớt, “Bạn của cậu vừa mới ở bệnh viện về, mày đang mong chờ bạn mình ngoẻo rồi nhân tiện thừa kế luôn công ty của tao phải không?”

“Không phải gần đây công ty mày đang bị gặp vấn đề đàm phán dự án sao? Sếp của bọn họ gối nay cũng có mặt, đi làm quen chút, biết đâu sau này có thể hợp tác.”

Tôi nghẹn họng, nhưng lại vui vẻ nghĩ, cơ hội tốt như này sao có thể bỏ qua. Thế là tôi đồng ý, còn nói sẽ đáp lễ mời nó ăn một bữa.

Chợp mắt một lúc, trong mơ đều là Lục Kỳ. Không những không nghỉ ngơi được, mà tôi còn thêm đau đầu.

Khi tôi đến quán bar, mọi người gần như đã tới đông đủ. Trình Mễ đích thân mang rượu lên, nói là để tôi và Đinh Như tự phạt ba chén.

Tôi đấm anh ta một cái: “Mau về với nóc nhà anh đi!”

Không đợi Trình Mễ trả lời, có một cô gái tóc tém đi về phía chúng tôi. Tôi như bắt được vàng, “Nhìn đi, cô ấy tới muộn hơn này, phạt cô ấy đi.”

Đinh Như hận rèn sắt không thành thép, nghiến răng mắng: “Khách hàng của mày đấy. Đồ ngoo!”

Tôi muốn có một cái hố để chui xuống, con bạn thân thì lắc đầu xấu hổ che mặt, mấy người bạn xấu tính thì đang thầm mỉa mai.

Vị khách hàng này hình như bị tôi chọc cười, cầm ly rượu lên nói: “Ba ly hơi nhiều, tôi tự phạt một ly thôi.”

Cô ấy uống hết rượu trong ly rồi vươn tay về phía tôi: “Chào cô, tôi là Vãn Tình.”

Tôi thấy cô ấy không chấp nhất nên cũng mặt dày bắt tay giới thiệu.

“Tôi biết công ty của cô đã theo dự án này lâu, nhưng không phải tôi không muốn hợp tác. Mà nhà thiết kế công ty tôi bỏ trốn rồi.” Cô ấy vừa nói vừa ngồi xuống cạnh tôi, buồn bã thở dài.

“Cô ấy là bạn gái tôi, dạo này hay tìm cách gây sự.”

Tôi cảm thông nhìn cô ấy, cũng không có tư cách khuyên nhủ gì khi mà chuyện của tôi cũng không suôn sẻ gì. Chỉ có thể cầm ly rượu lên cạn với Vãn Tình một ly.

Hết vài vòng rượu, tôi đi nhà vệ sinh, nhân tiệm dặm lại lớp trang điểm. Lúc này cơn đau dạ dày lại đến, mặt tôi tái nhợt đi.

Lúc quay trở lại bàn, tôi nhận ra một bóng dáng quen thuộc.

Là Lục Kỳ.

Không kìm được, tôi cúi đầu tiến về phía anh.

Có lẽ là do tôi uống sau. Cũng có thể là cả hai đều không tỉnh táo.

Nếu không sao tôi lại ôm lấy mặt anh, xoa lên khoé mắt đang đỏ hoe của anh, đặt một nụ hôn lên môi anh được.

Giống như lại được nếm một loại quả đã lâu không dám nghĩ đến. Là cảm giác quen thuộc.

Tay anh đặt lên eo tôi, siết thật chặt, cũng điên cuồng đáp lại nụ hôn của tôi. Nỗi nhớ nhung suốt một năm chia xa như được đặt hết vào nụ hôn này.

Khi không thở nổi, chúng tôi mới buông nhau ra, hơi thở đều phả vào đối phương.

Được rồi. Bây giờ tôi nên nói gì đây. Giải thích như nào mới được. Nói là do say rượu, mất kiểm soát, hay nói cảm ơn vì bữa ăn lúc tối?

Trong đầu tôi còn đang suy tính xem nên nói gì, thì bàn tay anh đặt say gáy bắt đầu xoa nhẹ.

Giọng anh có chút khàn khàn run rẩy.

Anh nói: “Tạo sao anh lại bỏ rơi em trong lúc em đang tuyệt vọng nhất chứ?”

Tôi không kìm được nước mắt nữa rồi.

Ngón tay tôi khẽ xoa bên khoé mắt anh, “Đều đã qua cả rồi.”

Sau đấy tôi khóc không ngừng được.

“Thật ra hôm đấy, anh cũng có chuyện buồn bực.” Anh nói.

“Anh đã ở trong phòng phẫu thuật, cố gắng cứu một đứa trẻ mà anh đã điều trị hơn nửa năm. Nhưng cậu ấy không thể mở mắt ra sau cuộc phẫu thuật nữa, không thể gọi anh là anh bác sĩ nữa.”

“Cậu ấy mới chỉ 18 tuổi…. Đáng lẽ phải đổ mồ hôi trên sân bóng, đáng lẽ phải cầm bút trong phòng thi, đáng lẽ phải thoải mái cười đùa với bạn bè dưới bầu trời xanh.”

“Nhưng ở dưới d.a.o phẫu thuật của anh, nhịp tim cậu ấy biến thành một đường thẳng.”

“Lúc đó anh nghĩ đến em, nhớ nụ cười của em mỗi khi chờ anh ở nhà, cũng nhớ những cái ôm thật chặt.“

“Anh về nhà nhưng không thấy em, cũng không thể liên lạc được với em. Lòng tự trọng chet tiệt đã khiến anh vứt bỏ em.”

Chúng tôi tách nhau ra.

Tôi nhìn anh đang giãi bày nỗi lòng, tầm nhìn mờ đi vì nước mắt.

Với tôi, anh là một học bá vô cùng xuất sắc, là nhân tài của bệnh viện, là bác sĩ Lục như thần trong trái tim tôi.

Tôi đã từng sợ hãi mình không xứng với anh, cẩn thận tránh mọi cuộc cãi vã với anh, sợ bản thân anh sẽ có một vết bẩn.

Nhưng tôi lại quên mất rằng, anh cũng có áp lực. Anh cũng là con người, anh cũng sẽ bị tổn thương.

Cũng giống như hồi đó anh không học được cách mở lòng với tôi.

Nhìn anh bật khóc, nhìn thấy sự bật lực mà anh chưa bao giờ để lộ.

Bài hát “Nhìn nhau nước mắt lưng tròng” chính là chúng tôi vào lúc này.

Mọi đau khổ, buồn bã nếu được chia sẻ sẽ như thế nào?

Tôi chỉ có thể xoa dịu anh bằng một cái ôm, vỗ nhẹ tấm lưng rộng lớn của anh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom