• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Vua mua sắm tam giới (1 Viewer)

  • vua-mua-sam-tam-gioi-232

Chương 232: Sát ý như tuyết




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82871.png

Xem ảnh 2
82871_2.png
Một người không có năng lực phản kháng, thậm chí là người thực vật ngay cả ý thức cũng không có, nhiệm vụ này thật sự quá đơn giản, nên dù bầy sói cẩn thận đến đâu cũng không cần đến cả bầy sói hành động, chỉ có bốn con sói tới đây, trong đó ba con phối hợp hành động, một con quan sát địa hình từ trên tòa cao ốc gần đó và yểm trợ đánh úp.



Sáu giờ chiều, chập choạng tối mùa hè, mặt trời hầm hập bắt đầu chậm rãi lặn về tây, đèn đường sáng lên, làm thành phố Minh Châu như một thế giới năm màu rực rỡ.



“Lúc chín giờ bác sĩ sẽ thay ca trực, đó là cơ hội.”



Tên sói phụ trách nghiên cứu địa hình có dáng người3cao gầy, mặc một bộ đồ màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, ngoại hình bình thường, lẫn trong đám bệnh nhân, người nhà bệnh nhân ở bệnh viện sẽ không ai chú ý tới gã.




“Được rồi, cẩn thận đừng để bị phát hiện, tôi sẽ đứng ở tòa nhà đối diện quan sát xung quanh giúp các cậu, không bị phát hiện là tốt nhất, nếu có chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ ngắm bắn yểm trợ các cậu.”

Tên sói núp trên tòa nhà cao tầng không xa nói nhỏ qua máy liên lạc.

“Chắc sẽ không vấn đề gì đâu.”

Tên sói số 1 nói: “Tôi vừa đi qua phòng bệnh của mục tiêu, ngoại trừ mấy tên vệ sĩ canh ngoài cửa coi như chút phiền phức thì tựu chung nhiệm vụ lần2này vô cùng đơn giản, lão Tứ, e là lần này không cần cậu ra tay.”

Lão Tứ chính là tên sói hỗ trợ yểm hộ ngắm bắn phía tòa nhà đối diện, gã nghe rồi cũng không nói gì, không biết đang mong mình được ra tay hay mong mình không phải ra tay.

Tên sói số 2 phụ trách điều tra thời gian thay ca, tên sói số 1 phụ trách điều tra tình hình canh gác ở phòng bệnh của mục tiêu Hoa Kiến Sinh, tên sói số 4 đang âm thầm ẩn nấp chờ đánh úp, còn số 3 chưa từng nói dù chỉ một câu qua bộ đàm, có vẻ rất thần bí.

Đám sói đang quan sát, tất cả họ đều đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ thời cơ chín muồi3là cắn đứt cổ con mồi, phát động tấn công trí mạng!

Người đông nghìn nghịt, đường lớn ở Minh Châu vào giờ cao điểm không khác gì bãi đỗ xe, lúc Lý Hạo và Hoa Phi Tạc chạy tới bệnh viện Bác Ái, đã gần tám giờ, sắc trời đã đổi sang đen, cũng may bệnh viện giờ vẫn người qua kẻ lại đông như trước, đèn đuốc sáng bừng.

“Ở tầng 4, chúng ta trực tiếp chạy qua đó.”

Hoa Phi Tạc và Lý Hạo bước vào bệnh viện, chạy thẳng tới thang máy.

“Nhị thiếu gia.”

Vừa tới trước phòng bệnh Hoa Kiến Sinh, đám vệ sĩ canh giữ nhìn thấy Hoa Phi Tạc, tất cả đều cúi đầu chào anh ta, cung kính gọi nhị thiếu gia.

“Hai người các anh qua đây giúp tôi một tay,9tôi đã tìm được danh y, phải chuyển cha tôi đi.”

Hoa Phi Tạc đẩy cửa vào phòng bệnh, nói.

“Xin lỗi nhị thiếu gia, trách nghiệm của chúng tôi là ở đây bảo vệ tính mạng của lão gia, nếu cậu muốn cứ vậy mà đưa lão gia đi thì phải có mệnh lệnh của đại thiếu gia mới được.”

Vừa tới trước phòng bệnh Hoa Kiến Sinh, đám vệ sĩ canh giữ nhìn thấy Hoa Phi Tạc, tất cả đều cúi đầu chào anh ta, cung kính gọi nhị thiếu gia.



“Hai người các anh qua đây giúp tôi một tay, tôi đã tìm được danh y, phải chuyển cha tôi đi.”



Hoa Phi Tạc đẩy cửa vào phòng bệnh, nói.



“Xin lỗi nhị thiếu gia, trách nghiệm của chúng tôi là ở đây bảo vệ tính mạng của lão3gia, nếu cậu muốn cứ vậy mà đưa lão gia đi thì phải có mệnh lệnh của đại thiếu gia mới được.”



Một tên bảo vệ cao to trong đám không hề qua giúp, ngược lại còn trầm giọng lên tiếng.



“Đúng, nhị thiếu gia, xin lỗi cậu, chúng tôi là người ông hai phái tới, sợ là không thể nghe lệnh của cậu được.”



Phía bên kia, vệ sĩ trong phòng bệnh rõ là không được phái tới cùng đám ở cửa, cười nói.



Người bảo vệ Hoa Kiến Sinh phía bên trong là do Hoa Lăng Đồng và Hoa Kiến Lâm phái tới, nên tuy họ sẽ giữ sĩ diện cho Hoa Phi Tạc nhưng lại không nghe lệnh anh ta.



“Không hỗ trợ thì đừng làm vướng chân.”



Hoa Phi Tạc tức giận trợn mắt, phẫn nộ nói: “Nếu anh cả và chú hai có hỏi, cứ nói tôi đã đưa cha đi, không cần các người gánh trách nghiệm này, cứ để tôi gánh!”



“ Chuyện này. . . . . .”



Đám vệ sĩ ngẩn người, cuối cùng vẫn đành phải tránh ra.



Tuy ai ai cũng đều biết Hoa Phi Tạc là công tử bột không ra hồn của nhà họ Hoa, nhưng dù sa sút thế nào thì anh ta vẫn là con trai của người đứng đầu nhà họ Hoa, không phải người mấy tên vệ sĩ có thể làm trái ý.



“Dù đang hôn mê, nhưng không mất đi bản năng tự hít thở, bỏ mặt nạ oxy ra cũng không bị khó thở mà nguy hiểm đến tính mạng đâu.”



Lý Hạo tiến tới bên giường Hoa Kiến Sinh để kiểm tra, sau đó gật đầu nói: “Có thể bỏ mấy thứ này đi, sau đó đưa ông ấy tới chỗ tôi.”



“Được!”



Hoa Phi Tạc rất tin tưởng Lý Hạo, anh ta biết Lý Hạo không chỉ là một thương nhân tài năng mà còn là một bác sĩ Trung y vô cùng xuất chúng.



“Đi thôi.”



Tuy Lý Hạo không phải bác sĩ Tây y, nhưng bình thường ở học viện y Hoa Hạ cũng học ít kiến thức về Tây y, vài thiết bị này có thể cậu không quá quen, nhưng cách sử dụng đơn giản trên người bệnh thì không khó.



“Có biến, chưa tới giờ, nhưng dường như có người đang muốn đưa mục tiêu đi.”



Tên sói số 1 luôn canh bên cạnh phòng bệnh thấy Lý Hạo bắt đầu rút thiết bị trên người Hoa Kiến Sinh, sắc mặt gã lập tức thay đổi, nhỏ giọng nói vào bộ đàm.



“Lúc đầu tôi còn tưởng Hoa Phi Tạc đến thăm, không ngờ cậu ta muốn đưa mục tiêu đi.”



Tên sói số 2 đã thấy Lý Hạo và Hoa Phi Tạc lên tầng, vừa nghe gã sói số 1 nói, gã cũng hét lên đầy giận dữ.



“Phải làm sao đây?”



Tên sói số 4 ẩn núp phía xa cũng phải nhíu mày.



“Mệnh lệnh của Vua sói là không cần biết thế nào cũng phải diệt trừ mục tiêu.”



Đúng lúc này, gã sói số 3 chưa từng lên tiếng trong bộ đàm rốt cục đã nói.



“Hành động, giết!”



Chỉ một chữ, sát ý đã lộ, như tuyết, như rượu!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom