• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Vua mua sắm tam giới (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • vua-mua-sam-tam-gioi-239

Chương 239: Cha con tâm sự




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82878.png

Xem ảnh 2
82878_2.png
Lý Hạo gật đầu, sau đó cùng Tiểu Tuyết đi ra ngoài.



“Cha không sao chứ?”



Sau khi đưa mắt nhìn Lý Hạo rời đi, Hoa Phi Tạc vội vàng bước nhanh vào trong phòng, nhìn Hoa Kiến Sinh đang ngồi trên giường. Anh ta ngồi xuống bên giường, nhìn cha mình đầy quan tâm.



“Cha hôn mê bao nhiêu ngày rồi?”




“Cái thằng nghịch tử Hoa Lăng Đồng, nó lại dám ra tay với cả cha nó, nó lại dám…”

Trong đầu chậm rãi hồi tưởng lại câu chuyện xảy ra lúc trước, dù là người có khí độ và tu dưỡng như Hoa Kiến Sinh cũng không thể kiềm chế được mình nổi trận lôi đình, khí huyết dâng trào, tức giận ho lên khù khụ.

“Cha, cha đừng nóng giận, đừng nóng giận. Sức khỏe cha vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, tức giận sẽ không tốt cho3sức khỏe.”

Hoa Phi Tạc liền vội vàng đứng dậy, vỗ vỗ vào sau lưng Hoa Kiến Sinh, giúp ông thuận khí.

“Nghiệt súc, đúng là nghiệt súc mà!”

Hoa Kiến Sinh hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt rồi lại thả ra. Sau khi làm động tác này mấy lần, cuối cùng lửa giận trong lòng ông cũng vơi đi đôi chút.

“Sau khi cha hôn mê, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hoa Kiến Sinh uống một hụm nước, sau đó hắng giọng một cái, lại lần nữa quay sang hỏi Hoa Phi Tạc.

“Sau khi đưa cha vào bệnh viện, Hoa Lăng Đồng lợi dụng sự tôn trọng của người Hoa Gia với cha khiến bọn họ quay sang hận thù Lý Hạo, sau đó dùng các thủ đoạn bẩn thỉu để đối phó với xí nghiệp Hạo Thiên.”

Hoa Phi Tạc hít một hơi thật sâu,kể hết toàn2bộ những chuyện xảy ra ở Minh Châu trong vòng một tuần qua cho Hoa Kiến Sinh nghe.

Hoa Kiến Sinh dừng xoa thái dương, liếm đôi môi khô khốc của mình rồi nói: “Rót cho ta cốc nước.”

“Dạ, vâng.”

Hoa Phi Tạc gật đầu, vội vàng xoay người đi lấy cho Hoa Kiến Sinh cốc nước.

“Cha, cha đã hôn mê được một tuần rồi.”

Hoa Phi Tạc cung kính mở miệng nói.

“Sau khi cha hôn mê, đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Hoa Kiến Sinh uống một hụm nước, sau đó hắng giọng một cái, lại lần nữa quay sang hỏi Hoa Phi Tạc.



“Sau khi đưa cha vào bệnh viện, Hoa Lăng Đồng lợi dụng sự tôn trọng của người Hoa Gia với cha khiến bọn họ quay sang hận thù Lý Hạo, sau đó dùng các thủ đoạn bẩn thỉu để đối phó với xí nghiệp Hạo Thiên.”



Hoa3Phi Tạc hít một hơi thật sâu,kể hết toàn bộ những chuyện xảy ra ở Minh Châu trong vòng một tuần qua cho Hoa Kiến Sinh nghe.



Anh ta không thêm mắm dặm muối, cũng không khiến chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, tất cả mọi chuyện nói ra đều là thật 100%. Bởi vì anh ta biết, trước mặt cha mình, những thủ đoạn này không có một chút ý nghĩa. Chỉ cần một cú điện thoại là ông đã có thể rõ ràng mọi chuyện, nếu như anh ta làm chuyện gì mờ ám thì chỉ tổ rước lấy sự phản cảm từ ông mà thôi.



“Lợi hại, thật sự lợi hại...”



Sau khi nghe hết chuyện Hoa Phi Tạc và Lý Hạo mạo hiểm đi vào sâu trong bệnh viện cứu mình ra, sau đó lại không thèm để ý vết thương chém trên lưng mình để cứu9ông khỏi hôn mê, Hoa Kiến Sinh không kìm được vỗ tay rồi nhẹ nhàng nói: “Phi Tạc, cậu Lý Hạo kia thật sự lợi hại. Con có thể làm bạn của cậu ấy thì đúng là cơ duyên của con.”



Nhìn lọ đèn cồn bên cạnh bàn mà Lý Hạo dùng để đun nóng ngân châm, Hoa Kiến Sinh thở dài nói: “Bây giờ có rất ít người có thể phân biệt rõ ràng đúng sai như cậu ấy, đặc biệt lại là một người trẻ tuổi như vậy, thực sự là không muốn khâm phục cũng không được!”



Hoa Kiến Sinh cảm khái nói: “Cậu ta biết rõ, người cậu ta muốn lật đổ chỉ có Hoa Lăng Đồng chứ mà không phải toàn bộ Hoa gia. Vì thế cậu ta không mù quáng gây thù hằn, thậm chí còn trở thành bạn của con. Thù hận3giữa cậu ta và Hoa Lăng Đồng sâu như vậy, cậu ta lại vẫn lấy ân báo oán, tới đây chữa trị cho cha. Một người có lòng như thế, đến cha cũng không thể không khâm phục.”



“Vừa nãy con nói không sai. Từ nay về sau, cậu ta đúng là đại ân nhân của cha con chúng ta, cũng là đại ân nhân của toàn bộ Hoa gia. Biến chiến tranh thành tơ lụa, biến đối thủ khổng lồ như Hoa gia thành chiến hữu thân thiết. Thủ đoạn linh hoạt lợi hại như thế, ở tầm tuổi của cậu ta, nhất định cha cũng không thể làm được!”



Hoa Kiến Sinh lại uống một hụm nước, cười khổ nói: “Mặc dù biết rõ cậu ta cứu mạng hai cha con ta cũng là vì muốn Hoa gia chúng ta trợ thành trợ thủ đắc lực của cậu ấy, đưa thực lực của cậu ta lại bước thêm một nấc thang nữa. Nhưng giờ chúng ta đã nhận ân lớn từ người ta, lẽ nào còn có thể không giúp hay sao? Đây chính là dương mưu, tất cả đều bày hết ra ánh sáng cho chúng ta xem, nhưng chúng ta vẫn không thể không đi theo đường đi cậu ta vẽ trước. Lấy đức thu phục lòng người. Cậu ta thật sự dùng nhuần nhuyễn chiêu thức đó rồi!”



“Cha, thật ra con cũng cảm thấy chuyện hợp tác với xí nghiệp Hạo Thiên cũng không phải là chuyện gì xấu. Cha nghĩ xem, là vì chuyện đấu đá giữa Lý Hạo với Hoa Lăng Đồng lúc trước nên bây giờ nước hoa hồng Mỹ Cơ của tập đoàn Hoa Vinh chúngta đã mang tiếng xấu ở khắp thị trường trong nước. Nếu như có thể hợp tác với xí nghiệp Hạo Thiên cùng kinh doanh Ngưng Chân Lộ và Ngưng Thật Dịch, như thế chúng ta cũng có thể cứu vãn thị trường trong nước rồi!”



Hoa Phi Tạc nói tiếp: “Công ty dược Tả thị là Bá Lạc(1)của Lý Hạo, nhưng thực lực của Tả thị so với Hoa gia chúng ta vẫn còn kém xa. Tương lai khi phát hành Ngưng Chân Lộ ra thị trường quốc tế, nếu có thể thông qua con đường mà Hoa gia chúng ta đã khai thông sẵn thì quả không gì tiện hơn.”



(1) Bá Lạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.



“Hợp lại thì mạnh, chia nhỏ thì yếu, chính là đạo lý như thế.”



Hoa Kiến Sinh gật gật đầu, nhìn con trai thứ hai của mình bằng nét mặt khen ngợi: “Chuyện này con còn phải bàn thêm với Lý Hạo, dù sao hai đứa cũng là bạn bè, xét trên phương diện tình cảm sẽ dễ tiếp nhận hơn một chút!”



“Con biết rồi ạ.”



Hoa Phi Tạc gật đầu.



“Những năm này, khổ cho con rồi.”



Hoa Kiến Sinh áy náy nhìn con trai của mình. Kỳ thực nhiều năm trước, ông cũng rất kỳ vọng vào cậu con thứ của mình. Chỉ có điều vẻ quyết đoán sát phạt của Hoa Lăng Đồng lúc đó quá chói mắt, mà Hoa Phi Tạc dường như cả ngày chỉ biết làm một công tử bột lưu luyến nơi phong nguyệt, không màng đến phú quý. Vì thế lâu dần Hoa Kiến Sinh không hy vọng gì ở cậu con trai này.



Nhưng kể từ khi xảy ra hàng loạt chuyện, những phân tích ban nãy của Hoa Phi Tạc về đường lối phát triển của công ty lại khiến ông lại có thể dễ dàng nhìn ra, bản thân cậu con thứ của ông không phải không có tài mà là thuộc dạng đại trí giải ngu. Mười mấy năm qua nó giả làm công tử bột chỉ là đang nhẫn nhịn thôi!



Sau khi nghĩ thông suốt điều này, trong lòng Hoa Kiến Sinh lại có thêm mấy phần vui mừng.



Đứa con cả làm ra chuyện không bằng cầm thú, nhưng vẫn còn may là vẫn còn có cậu con thứ có thể kế thừa vị trí của ông, tiếp tục dẫn dắt Hoa gia phát triển trong tương lai.



“Cha, cha vừa mới tỉnh lại, vẫn không nên suy nghĩ vất vả quá sức, nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt hơn ạ.”



Hoa Phi Tạc đứng dậy, giúp cha mình gối đầu, kính cẩn nói: “Con không quấy rầy cha nữa. Cha nghỉ ngơi đi.”



“Đợi đã...”



Hoa Kiến Sinh sau khi nằm xuống liền giơ tay lên, nói với Hoa Phi Tạc: “Tối nay gọi các chú các cô của con tới đây, cha có mấy chuyện muốn tuyên bố. Cái tên nghịch tử Hoa Lăng Đồng, con hãy trực tiếp báo cảnh sát bắt nó đi.”



“Vâng.”



Hoa Phi Tạc gật đầu, quay người đi ra khỏi cửa.



Ra khỏi phòng, bước chân anh ta bất giác nhẹ đi rất nhiều. Mười mấy năm, mười mấy năm rồi, lưỡi đao treo trên đầu mà bất cứ lúc nào cũng có thể giết anh ta rốt cuộc cũng bị đánh đổ rồi!



Trong gian phòng tối tăm, Hoa Kiến Sinh nằm thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại.



Báo cảnh sát bắt con trai của mình, mặc dù chỉ là một câu nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại giống như đã tiêu hao hết tất cả khí lực của ông...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom