• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Vua mua sắm tam giới (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • vua-mua-sam-tam-gioi-238

Chương 238: Đại ân nhân!




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82877.png

Xem ảnh 2
82877_2.png
“Là Lý Hạo của Xí nghiệp Hạo Thiên. Xét về mặt thời gian, bây giờ chúng ta lại phái người đến hiện trường thì bọn chúng sớm đã dời mục tiêu đi từ lâu rồi.”



Bóng đen trầm giọng đáp.



“Lý Hạo, Lý Hạo... “



Tên thân hình cao lớn từng bước đi tới trung tâm căn cứ, siết chặt nắm đấm nói: “Giết người trong tộc ta, phải tính thế nào?”




“Cút mẹ mày đi!”

Hoa Lăng Đồng lại trở tay hắt lại cốc nước nóng mà Annie mang tới, hắt hết lên mặt cô, giận dữ hét: “Nó là công tử bột? Nó nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, đùa giỡn quay vòng chúng ta như vậy mà cô còn nghĩ nó ngu xuẩn? Cô mới3ngu đấy!”

Bị bỏng do nước nóng giội trực tiếp lên người, Annie giãy nảy cả lên, thế nhưng đến một lời oán trách cũng không dám nói.

Bây giờ cô cũng vỡ mộng rồi. Tất cả kì vọng cô đều đặt cược lên người Hoa Lăng Đồng, nhưng bây giờ xem ra, sự việc tiến triển như bây giờ dường như đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát của Hoa Lăng Đồng. Vậy tương lai của cô sẽ ra sao đây?

“Đại thiếu gia, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Hoa Lăng Đồng nằm trên giường bệnh bệnh viện, nhận được một cuộc điện thoại.

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Sau mấy cái gật đầu, Hoa Lăng Đồng buông điện thoại di động trong tay xuống, sắc2mặt trầm xuống như sắp chảy ra nước.

“Thiếu gia, tôi đã liên lạc ổn thỏa với A Mai rồi. Ngày mai cô ấy sẽ dẫn theo nhị thiếu gia đến thăm anh. Đến lúc đó, biết rằng anh muốn chuyển cổ phần cho cậu ta, cái tên công tử bột đó nhất định sẽ ngây ngốc hài lòng.”

Nữ thư ký Annie bưng một chén nước đầy lại gần Hoa Lăng Đồng, đồng thời ngồi xuống bên cạnh giường hắn, nhìn hắn quyến rũ. Cô ta biết kỳ thực thân thể của đại thiếu gia cũng không có gì lo ngại, cô cũng không ngại mây mưa một trận trên giường bệnh của bệnh viện.

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Trong căn cứ trống trải đột nhiên vang lên giọng của3hơn chục tên không nhìn rõ mặt. Nhưng giọng của bọn chúng vang lên lại đồng đều như chỉ của một người, tràn đầy sát khí khiến người khác lạnh lẽo tim gan, giống như đàn sói hú dưới trăng khiến người ta phải sởn cả tóc gáy!

“Alo? Kết quả thế nào?”

Hoa Lăng Đồng lại trở tay hắt lại cốc nước nóng mà Annie mang tới, hắt hết lên mặt cô, giận dữ hét: “Nó là công tử bột? Nó nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, đùa giỡn quay vòng chúng ta như vậy mà cô còn nghĩ nó ngu xuẩn? Cô mới ngu đấy!”



Bị bỏng do nước nóng giội trực tiếp lên người, Annie giãy nảy cả lên, thế nhưng đến một lời oán9trách cũng không dám nói.



Bây giờ cô cũng vỡ mộng rồi. Tất cả kì vọng cô đều đặt cược lên người Hoa Lăng Đồng, nhưng bây giờ xem ra, sự việc tiến triển như bây giờ dường như đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát của Hoa Lăng Đồng. Vậy tương lai của cô sẽ ra sao đây?



“Đại thiếu gia, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”



Hoảng loạn lau đi những vệt nước trên mặt, Annie mơ hồ hỏi.



“Làm sao à?”



Hoa Lăng Đồng thở dài, trong chớp mắt đã như thể mất đi tất cả khí lực, lẩm bẩm nói: “Nếu thằng em tôi có thể thuyết phục Lý Hạo giúp nó, vậy tất cả đường lui của tôi nhất định cũng đã bị3cắt đứt. Thôi thì mặc cho số phận đi!”



Thậm chí đến hi vọng đi ra khỏi nơi này Hoa Lăng Đồng còn không có. Hắn biết nếu như Lý Hạo đã mang Hoa Kiến Sinh đi, vậy nhất định là Vương Học Thành đã chịu không nổi rồi không bán đứng hắn. Hơn nữa chắc là Lý Hạo cũng nắm chắc có thể khiến cha hắn tỉnh lại. Giờ đến bốn con sói cũng không thể giữ chân Lý Hạo, và tên đó cũng đã biết lá bài tẩy cuối cùng của hắn - đàn sói này rồi.



Hoa Lăng Đồng cũng biết, nếu như hắn là Lý Hạo, để khiến hắn không còn cơ hội tẩu thoát, nhất định cậu sẽ sắp xếp lực lượng cảnh sát mai phục xung quanh bệnh viện. Nếu như lúc này Hoa Lăng Đồng gọi lũ sói đến đây đón mình đi thì cũng đã vô dụng, ngược lại sẽ chỉ chôn vùi bầy sói của hắn ở đây mà thôi.



Tất cả lá bài đều đã lật hết, tất cả các chiêu thức đều đã sử dụng hết.



Nằm trên giường bệnh, Hoa Lăng Đồng thật sự cảm thấy mình đã có mấy phần giống kẻ hết thời mưu cùng kế cạn.



Hắn đã không còn bất cứ cách nào nữa, nhưng hắn vẫn không cam tâm chịu thua. Đây mới là Hoa Lăng Đồng. Người như hắn, nếu như chưa tới thời khắc cuối cùng, hắn sẽ không thừa nhận thất bại, càng không chủ động chịu thua. Cho dù là may mắn cũng được, lừa mình dối người cũng được, cho dù hắn có phải chết thì cũng sẽ ngoan cố tới cùng.



Trên đường về, Hoa Phi Tạc cũng đã thông báo cho Tiểu Tuyết mau mau chuẩn bị giường trống. Một lát sau, trong biệt thự bí mật của Hoa Phi Tạc, Lý Hạo vội vàng khiêng Hoa Kiến Sinh vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh lên giường.



Hoa Kiến Sinh trở thành người thực vật là do bị một vật cùn đánh liên tục dẫn đến chấn động não nghiêm trọng và xuất huyết não. Bởi vì máu trong não bị đọng lại thành các cục máu đông, chèn ép lên dây thần kinh nên mới hôn mê bất tỉnh như vậy.



Nếu như trước kia khi Lý Hạo chưa học châm pháp hỏa hành, nếu như chỉ đơn thuần dựa vào châm pháp thủy hành thì bệnh này cũng không có cách nào chữa được. Bởi lẽ bệnh này liên quan đến ngoại khoa, còn châm pháp thủy hành chỉ thông qua đả thông khí huyết, hiệu quả rất nhỏ.



“Đi chuẩn bị đèn cồn.”



Lý Hạo cởi bỏ quần áo trên người Hoa Kiến Sinh, quay sang Hoa Phi Tạc bên cạnh căn dặn: “Sau khi cầm đèn cồn vào đây, mọi người ra ngoài chờ tôi, đừng vào làm phiền tôi!”



Muốn chữa khỏi bệnh này, chỉ có châm pháp Thần cấp là chưa đủ, nhất định phải tiến vào Cảnh giới Động Vi để phụ trợ thêm mới được.



“Vậy gặp lại sau.”



Sau khi Hoa Phi Tạc đem đèn cồn tới thì chân thành gật đầu với Lý Hạorồi cung kính lui ra.



“Thiếu gia, bên đại thiếu gia vừa mới gọi điện, muốn ngày mai chúng ta đi tới bệnh viện thăm ngài ấy một chuyến, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng cậu chủ.”



A Mai đi tới, mở to hai mắt nhìn Hoa Phi Tạc nói: “Thiếu gia, chúng ta đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cơ hội cũng đã tới. Rốt cuộc anh với đại thiếu gia đúng là anh em ruột. Bây giờ anh ấy gặp nạn nên muốn nâng đỡ anh rồi.”



“A Mai, bây giờ chủ nhân của em gặp nạn, sao em còn tiếp tục ở lại đây vậy?”



Hoa Phi Tạc không ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lập lòe ánh sáng lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: “Lúc này em còn không mau đi chăm sóc anh ấy. Sau này nhỡ nghĩ lại, chỉ sợ có muốn cũng không được đâu.”



“Thiếu gia, anh… anh đùa A Mai gì vậy?”



A Mai mặt mày trắng bệch nhìn Hoa Phi Tạc, sự sợ hãi trong lòng cô dường như đang dâng trào.



Giống như đứa trẻ giấu chiếc kẹo sau lưng cha mẹ sau đó đột ngột bị cha mẹ vạch trần, A Mai khẽ run rẩy, trong lòng vô cùng hoảng loạn.



“Diễn nhiều năm như vậy, cô cũng khổ cực nhiều rồi. Đến bây giờ ván bài đã kết thúc, việc gì cô phải ở lại đây?”



Hoa Phi Tạc lạnh lùng cười một tiếng, chép miệng nhìn A Mai, nói: “Bây giờ cô đi đi, ít nhất vẫn còn có chút tôn nghiêm. Nếu không đợi đến lúc tôi cho người ném cô ra ngoài thì không còn mặt mũi nào đâu.”



Nói xong, Hoa Phi Tạc quay đi không để ý tới cô ta nữa, cứ bình tĩnh đứng ở ngoài cửa phòng như vậy, chờ đợi kết quả từ Lý Hạo.



A Mai biến đổi sắc mặt một hồi rồi cắn răng, cung kính khom người với Hoa Phi Tạc sau đó đi ra ngoài cửa.



Hoa Phi Tạc người mặc trường bào, cứ như vậy, không nói tiếng nào đứng ngoài cửa, kiên nhẫn chờ đợi.



Từng giây từng phút trôi qua, trong phòng, Lý Hạo không chút động tĩnh, Hoa Phi Tạc ở ngoài cửa cũng không có tiếng động.



Dường như có một sự ngầm hiểu vô hình giữa hai người.



Mãi tới khi hai tiếng dồng hồ qua đi, có một tiếng vang nhỏ truyền ra từ cửa phòng bên cạnh.



Lý Hạo từ trong phòng đi ra, sắc mặt có chút tiều tụy, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoa Phi Tạc, khóe miệng nhếch lên, lách người tránh ra bên cạnh.



Trên giường, một ông cụ tuổi đã gần trăm đang nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương của mình. Bởi lẽ nằm đã nhiều ngày nên động tác của ông không được dứt khoát lắm, nhưng ông đã có thể cử động, ông đã tỉnh lại!



“Lý Hạo.”



Trong nháy mắt, khóe mắt Hoa Phi Tạc đỏ hoe, mắt hết nhìn cha mình lại nhìn sang Lý Hạo. Đang đứng thẳng, anh ta bỗng nhiên khom xuống, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Lý Hạo.



“Bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là đại ân nhân của Hoa Phi Tạc, là đại ân nhân của tất thảy nhà họ Hoa chúng tôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom