• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Vua mua sắm tam giới (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • vua-mua-sam-tam-gioi-234

Chương 234: Ánh mắt đã bán đứng mày




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82873.png

Xem ảnh 2
82873_2.png
Tên thiếu niên mặt mũi âm trầm đang cầm máy ảnh trên tay, à không đúng, phải nói là vũ khí đột lốt camera, lớn tiếng quát.



“Có ngu mới ra…”



Lý Hạo nhìn lướt một lượt, trong bụn g nói thầm, ngược lại còn càng cúi người dấu mình kĩ hơn.



Nếu cậu chỉ có một người, vậy thì bên kia có bao nhiêu người cũng không sợ, nhưng giờ trong bệnh viện nhiều người lẫn lộn như vậy, huống hồ bên cạnh cậu còn có Hoa Kiến Sinh là người thực vật, cậu chỉ nghĩ phải làm sao mới có thể đưa Hoa Kiến Sinh và Hoa Phi Tạc an toàn chạy trốn mà không phải xuất đầu lộ diện.




Tuy đã có ba tên lộ mặt, nhưng Lý Hạo chưa xác định được đây có phải3toàn bộ sát thủ không. Trong tình cảnh không biết nhân số rõ ràng phía đối phương là bao nhiêu, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

“Một chút phiền phức thôi, không cần bận tâm.”

Một người đàn ông cường tráng nói.

Gã là số ba, cũng là con sói mạnh nhất trong bốn con sói ngày hôm nay.

“Đừng trốn nữa, mau ra đây!”

Lý Hạo chợt nói, sau đó đứng thẳng lên, liếc mắt với Thiên Dạ trên vai mình, ý bảo nó ở lại giúp mình bảo vệ Hoa Kiến Sinh sau quầy rồi đưa hai tay lên đầu, từ từ đứng dậy.

“Vừa nãy sao mày có thể né được phát súng kia?”

Thấy Lý Hạo xuất hiện, số 1 bật người cầm súng nhắm ngay đầu Lý Hạo, lớn tiếng chất vấn: “Từ đâu mày nhìn ra2được sơ hở của tao?”

Số 1 đã đóng giả thành phóng viên để dễ dàng tập kích, gã tự hỏi khả năng ngụy trang của mình chắc chắn là số 1, nhưng không ngờ giữa lúc đang hành động trôi chảy thì Lý Hạo lại bất ngờ thay đổi động tác!

Là một sát thủ, mỗi lần thất bại đều phải cúi người nghe chỉ giáo, nên gã không nóng lòng bắn chết Lý Hạo mà vẫn mở miệng hỏi cậu.

Số 1 đã thất thủ một lần giờ lại đút thêm một viên đạn vào súng máy ảnh, nhắm thẳng vào bàn y tá trực, lạnh giọng nói: “Tin tao đi, chỉ cần tao cho nổ một lần nữa, cho dù không giết được mày, cũng nhất định làm mày trọng thương, hơn nữa còn sẽ có3rất nhiều người vô tội chôn cùng mày!”

Thấy vậy, mấy y tá sau quầy càng khóc lớn, lắc đầu nguầy nguậy.

Lý Hạo nhìn các cô gái mới có hai mươi mấy tuổi đó, khẽ thở dài trong lòng.

Không thể không thừa nhận, lời uy hiếp của gã có hiệu quả, nếu muốn Lý Hạo đứng nhìn những cô gái như hoa xuân kia chết vì mình, cậu không thể làm được.

“Đừng nổ súng, đừng nổ súng.”

“Vừa nãy sao mày có thể né được phát súng kia?”



Thấy Lý Hạo xuất hiện, số 1 bật người cầm súng nhắm ngay đầu Lý Hạo, lớn tiếng chất vấn: “Từ đâu mày nhìn ra được sơ hở của tao?”



Số 1 đã đóng giả thành phóng viên để dễ dàng tập kích, gã tự hỏi khả năng ngụy trang của mình chắc9chắn là số 1, nhưng không ngờ giữa lúc đang hành động trôi chảy thì Lý Hạo lại bất ngờ thay đổi động tác!



Là một sát thủ, mỗi lần thất bại đều phải cúi người nghe chỉ giáo, nên gã không nóng lòng bắn chết Lý Hạo mà vẫn mở miệng hỏi cậu.



“Vì ánh mắt.”



Lý Hạo từng bước đi ra khỏi quầy, giơ tay mỉm cười nói: “Mày ngụy trang thành phóng viên, nhìn thấy đoàn chúng tao thì thấy kì lạ nên muốn chụp ảnh, đây là điều rất hợp lý.”



“Nhưng mà…”



Lý Hạo tiếp tục nói: “Ánh mắt của mày đã bán đứng mày, từ ánh mắt mày, tao không thấy được sự tò mò, ngược lại là sự lạnh lùng chuẩn bị kĩ lưỡng, sự bình tĩnh này cứ như mày đã biết chúng tao3sẽ xuất hiện, nên đã đứng đây chờ sẵn, vì thế tao nhận ra được có điều không ổn.”



Lời Lý Hạo nói đều là sự thật, ánh mắt là cánh cửa tâm hồn, hơn nữa kể từ khi nhận truyền thừa từ Thần Nông đế truyền cho, Lý Hạo đã dày công tôi luyện để nắm bắt được lòng người, từ ánh mắt ban nãy của số 1, cậu đã phát hiện ra sơ hở.



“...”



Nghe Lý Hạo nghiêm túc giải thích, ba tên sói đều không nói gì.



Để lộ sơ hở từ ánh mắt?



Chuyện này hơi căng đấy nhỉ?



Một người dù đã trải qua huấn luyện hoàn hảo thì trên người vẫn có một phần không thể điều khiển được, ánh mắt chính là một trong số đó, nhất là lúc giết người thì lại càng như vậy.



Nên lời giải thích của Lý Hạo khiến số 1 không nói được gì.



Lần này thất bại là do mình sao?



Ai khiến mày nhìn chằm chằm vào mắt của ông hả? Ai khiến?



“Thật ra mọi người có chuyện gì thì cứ thương lượng đã, sao động tý đã đánh đánh giết giết thế?”



Lý Hạo tiếp tục nói: “Tao biết tụi mày muốn tính mạng Hoa Kiến Sinh, như vậy đi, dù ai phái tới đi chăng nữa, cho bao nhiêu tiền, tao sẽ trả giá gấp ba, cứ bỏ cuộc mua bán này đi, rồi chúng ta ngồi uống chén trà, nói chuyện phiếm, tốt biết bao nhỉ?”



“Bọn này không cần tiền.”



Đúng lúc này, tên sói 3 là tên sói mạnh nhất nói: “Chỉ cần mạng!”



Nói xong, đột nhiên gã như một con trâu điên chạy vọt đến quầy.



Gã biết Hoa Kiến Sinh đang ở trong đó, chỉ cần chạy tới vặn gãy cổ lão ta, nhiệm vụ thực tập của bốn tên sói sẽ hoàn thành, đến lúc đó chúng cũng biến từ sói con trở thành sói trưởng thành như bao con khác trong đàn, trở thành lão sói khiến người ta phải sợ hãy.



“Sao không nghe lời tao vậy?”



Nhìn tên sói số 3, Lý Hạo cảm thấy bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Người như mày ấy, người ta đưa tiền tới cửa còn không cần, lần đầu tiên tao thấy luôn đó.”



Nói rồi, cơ thể cậu chợt lóe, chỉ còn lại một cái bóng không hình, vọt tới chặn đường gã sói số 3.



“Sao mày không bắn nó?”



Số 2 nhìn số 1 không hạ chốt bắn, khó hiểu tức giận nói.



“Bắn em gái mày ấy! Nó chạy nhanh thế, tao không nhìn kịp!”



Số 1 có phần bực mình buông súng trong tay xuống, tức giận đáp lời.



Thật ra số 1 không có ý định thả Lý Hạo, mà thật ra là, trong khoảng cách quá ngắn, nếu tốc độ chạy của một người nhanh tới không tưởng sẽ có thể hoàn toàn vượt qua phản ứng của người bắn.



“Thôi bỏ qua, tốc độ và phản ứng của thằng nhãi này không tệ, nhưng nó lại định đối cứng với trâu điên số 3, đúng là không biết sống chết là gì…”



Số 2 nhún vai, cũng không muốn bàn luận vấn đề này thêm làm gì.



Số 1 cũng không nói nữa, nhìn số 3 nghênh tiếp Lý Hạo, trong lòng họ đều nổi lên cảm giác nắm chắc chiến thắng.



Gã số 3 này chính là người trời sinh đã mạnh, trong phương diện sức lực, gã luôn được lão sói trong đàn khen ngợi không ngớt lời!



“Phịch!”



Giữa không trung, Lý Hạo xuất phát sau mà đã áp sát trước tiên, nắm tay vung lên, va thẳng vào nắm tay của số 3!



“ Rắc!”



Tiếng kêu vang tới, ngay tiếp theo, bên tai mọi người vang lên một tiếng, là tiếng xương cốt vỡ vụn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom