• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Vân Nê (Cổ phong) (1 Viewer)

  • Chương 3

Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng

Sở Đàm vẻ mặt khó coi, cứng nhắc nghiêng đầu né tránh cánh tay Tương Hạ, bỗng nhiên duỗi tay đẩy hắn ra, lúc này trong lòng cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, chỉ nghĩ hẳn là nên chạy khỏi đây thật nhanh, cách hắn xa một chút.
Tương Hạ không để ý, tay nhẹ buông, thiếu chút nữa để cho tiểu miêu nhi này chạy mất.
Hắn xoay người kéo tiểu hài tử chạy trối chết ôm vào lòng, hai tay vây qua xương quai xanh cao ngất rõ ràng của Sở Đàm, ôm thật chặt tiểu chủ nhân gầy yếu vào trong ngực.
Sở Đàm cả người đều đơ ra, mắt trừng lớn, ngơ ngẩn cảm thụ sự ôn nhu ấm áp truyền đến từ phía sau.
Bao năm nay chưa từng có người ôm y. Sở Đàm càng kinh hoảng mà giãy giụa, thân mình bị ôm đến càng chặt, đầu óc trống rỗng, y dần dần an tĩnh lại, mới cảm giác được người phía sau ôm mình có chút run rẩy, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói nhỏ xen lẫn vui mừng: “Thuộc hạ thất lễ.”
Cơ thể Sở Đàm căng thẳng cực độ, tinh thần mới từ đáy mắt dâng lên lại ảm đạm xuống, nhẹ giọng huấn hắn: “Biết thất lễ còn không mau buông.”
Nhuyễn ngọc trong ngực, sao có thể nói buông là buông. Tương Hạ không muốn buông tay, cười chua xót nói: “Nếu đã thất lễ, hay là để thuộc hạ ôm lâu chút đi.”
“Chạng vạng ở trong phòng là ta lỡ lời, Vương gia đại nhân đại lượng, đừng cùng vũ phu như thuộc hạ so đo, có được không.”
Sở Đàm cụp mắt xuống, đầu ngón tay tái nhợt lạnh lẽo xoa mu bàn tay Tương Hạ, cố nén nghẹn ngào nảy lên trong cổ họng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ngươi thường tới chỗ này sao.”
“Không thường tới.”
Cặp lông mày nhỏ của Sở Đàm u buồn nhíu lại, “Coi trọng tiểu thư nhà ai, liền…… Nói cho bổn vương…… Chỉ cần không phải hoàng môn quý nữ……”
“Vương gia đây là muốn làm mai cho thuộc hạ sao?” Tương Hạ hơi hơi cúi người xuống, dán vào bên tai y ôn thanh hỏi, “Thuộc hạ thân không có của, ở rể trong phủ người ta chẳng phải là làm mất mặt Vương gia sao?”
“Sính lễ đương nhiên là trong phủ ra.” Sở Đàm dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, mới đem nức nở nghẹn ở cổ họng nuốt lại, “Đừng tới chỗ này, không cần vì ta ủy khuất chính mình.”
Ánh mắt ôn nhu của Tương Hạ dần dần lạnh xuống, dùng sức nắm chặt bả vai của Sở Đàm, bất đắc dĩ hỏi y: “Thuộc hạ xa chạy cao bay, ngài ngay cả một chút không bỏ được cũng không có sao.”
“Ta dựa vào cái gì không bỏ được a!” Sở Đàm đột nhiên giống như bị bốn chữ xa chạy cao bay này quất đến nỗi xương cốt cả người đều đau, đột nhiên tránh khỏi Tương Hạ, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng xuống lầu.
Tương Hạ dựa vào tường gãi gãi đầu, sau đó nhanh chóng đuổi theo, lại không dám đi quá gần, chỉ có thể đi theo từ xa, ra tới cửa liền đụng phải tiểu ảnh vệ đang nôn nóng chờ Vương gia nhà mình.
Liên Giác vừa thấy trưởng quan đen mặt đi ra, nhất thời chân cũng mềm.
“Ngươi……” Tương Hạ túm lấy cổ áo Liên Giác, đem người xách đến trước mặt, hung tợn mà cười hỏi: “Tiểu tử, lá gan đủ lớn, ngay cả thanh lâu cũng dám để chủ tử đi vào! Hắn mới bao nhiêu tuổi!”
“Không không không……” Liên Giác cuống quít xua tay, “Không phải ta a trưởng quan…… Vương vương vương Vương gia một hai đòi đi theo ngài…… Lại nói, là ngài chọc Vương gia tức giận trước đấy, ngài lấy ta trút giận cũng vô dụng a!”
"Lại nói…… Mười sáu…… Không nhỏ……” Liên Giác nhỏ giọng nói thầm, “Đổi lại là bên phủ thế tử, ngay cả thế tử phi cũng đã sớm cưới vào được, này không phải là chậm trễ sao.”
Không đề cập tới thì thôi, nhắc tới chuyện này, gan Tương Hạ như bị lửa thiêu đau rát vô cùng.
Ninh nhị công tử thật đúng là giữ cái tin tức hữu dụng.
Ninh phủ không phải quý tộc thế gia, nhưng lại là nổi danh đại hào môn, trong nhà có Ninh đại công tử ở trước mặt thánh giá có hiệu lực, người Ninh phủ cân nhắc, nhị công tử cũng tới tuổi rồi, hắn lại một lòng muốn gia nhập quân đội để rèn luyện, vì thế muốn tìm người dẫn vào.
Xuất thân thương gia không thể vào quan trường, chỉ riêng tòng quân thì dễ nói, nhưng nếu muốn đề bạt có thành tựu, không người nâng đỡ thì một bước khó đi.
Trấn Nam Vương Sở Uy từng là tướng quân, chín lần xuất chinh cuối cùng cũng bình định Nam Việt, chiến công hiển hách được phong vương khác họ. Trấn Nam Vương tuy không còn, nhưng những thuộc cấp trung thành và bạn cũ là tướng lĩnh vẫn còn ở trong quân, Sở Đàm lại là nhi tử độc nhất của Trấn Nam Vương, người bên kia đương nhiên chiếu cố độc tử này của lão bằng hữu, chỉ cần viết phong thư tiến cử kêu mang Ninh nhị đi, nói vậy con đường làm quan bằng phẳng.
Ninh phủ và Trấn Nam Vương phủ trước kia đã từng lui tới, Ninh lão phu nhân và Trấn Nam Vương phi có vài phần chi duyên, vì thế Ninh phủ liền nghĩ biện pháp leo lên Sở Đàm.
Ninh đại công tử truyền đến tin tức, nói hoàng đế bắt đầu nghĩ việc hôn nhân cho Sở Đàm, chọn mấy cao môn quý nữ ra mắt Thái hậu, nói không chừng qua một khoảng thời gian nữa là có tin tức đến đây.
Nhớ tới việc này, đầu Tương Hạ đau đến lợi hại, nếu thật là thuần lương ôn nhu tiểu thư, đưa vào phủ làm Vương phi cũng khá tốt, tính tình Sở Đàm quái gở lãnh đạm, không nói cầm sắt hài hòa [1], ít nhất hai người sẽ không nháo đến quá căng, trong phủ khẳng định cũng không thể bạc đãi thuộc hạ.
[1] Cầm sắt hài hòa: dùng để ví phu thê hòa hợp, gắn bó.
Nhưng Thái Hậu có tính toán gì, nội tâm Tương Hạ đương nhiên rõ như gương, nàng khẳng định tuyển người nhà của mình, khi Sở Đàm còn nhỏ có thể thường xuyên nhập cung để nàng nhìn một cái, chờ đến quan lễ [2] của Sở Đàm, có thể tự mình đảm đương một phương, đến lúc đó lại khống chế y mọi mặt, Sở Đàm cả đời này, nhất cử nhất động tất cả đều nằm dưới mí mắt của triều đình.
[2] Quan lễ: Nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa, khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên.
“Tên phế vật.” Tương Hạ ném Liên Giác xuống đất, mắng hắn, “Trở về nếu vương gia bị nhiễm lạnh, chờ ta thu thập ngươi.”
Tương Hạ đuổi theo Sở Đàm về vương phủ, Sở Đàm tiến vào phòng mình, phanh một tiếng đóng cửa lại, chặn Tương Hạ ở bên ngoài.
Tương Hạ bánh nhất tị tử hôi [3], cũng không có biện pháp, liền dựa vào cửa ngồi xổm xuống, lẳng lặng canh giữ bên cạnh cửa.
[3] Bánh nhất tị tử hôi: chỉ nghĩ lấy lòng nhưng cuối cùng lại rất khó coi. (Theo baike.baidu.com). Note một tẹo là từ hán việt của cụm này có nhiều từ quá nên dân nghiệp dư như Gà không biết lấy từ nào (碰一鼻子灰)
Hắn cũng rất hiểu Sở Đàm. Hắn biết y ỷ lại vào mình, từ nhỏ thích dán mình, đến khi lão Vương gia qua đời, trong đời Sở Đàm cũng chỉ còn lại một mình Tương Hạ. Nhìn y rất kiên cường, nhưng một tiểu hài tử, dù kiên cường cũng có thể kiên cường đến lúc nào đây.
Cái này hẳn là giống với tiểu đệ đệ không vui khi ca ca thành thân đi, ăn giấm, cảm thấy nếu hắn thích cô nương nhà nào, liền không để ý tới y.
Tương Hạ duy chỉ không nghĩ tới, cũng không có khả năng nghĩ ra, cách tường đỏ ngói xanh, tình nghĩa chủ tớ, Sở Đàm tồn tại tâm tư lại là ái mộ.
Hắn ngồi canh ngoài cửa đến nửa đêm, nghe thấy tiểu hài tử bên trong đã ngủ rồi, liền nhẹ nhàng mở hé cửa ra, nghiêng người đi vào, lại lặng lẽ khép cửa lại, đi đến mép giường nhìn Sở Đàm.
Tương Hạ nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh mép giường, chỉnh lại góc chăn cho Sở Đàm, nhịn không được cúi đầu nhìn mặt y, Sở Đàm ngủ rất không an ổn, mày nhíu chặt, trên mặt tràn đầy nước mắt.
Nghe nói người có nốt ruồi ở đuôi mắt chính là người thích khóc.
Tương Hạ duỗi tay, nhẹ nhàng lau sạch vệt nước ở khóe mắt Sở Đàm, đau lòng nói thầm: "Khiến tiểu chủ tử của ta ủy khuất, là ta sai, là ta không tốt, lão đây chọc ngài sinh khí."
Hắn yên lặng bồi trong chốc lát, nhìn Sở Đàm lẳng lặng ngủ, liền nhớ tới mình phải trở về thu thập sổ sách và công văn đọng lại, vừa định đứng dậy, cổ tay áo bỗng nhiên bị giữ chặt.
Sở Đàm nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo Tương Hạ, giương mắt nhìn hắn: “Đừng đi, ở chỗ này bồi ta.”
“Còn chưa ngủ.” Vốn tưởng rằng y ngủ rồi, Tương Hạ cả kinh, lại khẽ cười, một lần nữa quỳ gối bên mép giường của Sở Đàm: “Ta liền ở chỗ này, không đi nơi khác.”
Sở Đàm nhìn hắn không nói lời nào.
“Bảo đảm ngày mai ngài mở mắt liền nhìn thấy ta.” Tương Hạ đành phải cam đoan một phen.
“Tốt.” Sở Đàm chậm rãi nhắm mắt.
Tương Hạ quỳ gối dưới giường, nằm bên cạnh Sở Đàm, đem mặt vùi vào cánh tay mà thiếp đi.
Thoáng cái đã qua nửa tháng, đảo mắt liền tới ngày tết.
Bên ngoài pháo trúc bùm bùm nổ vang, ngoài phủ hoa lửa (pháo hoa) chập chờn, trong phủ yên tĩnh không người. Ngày tết, nha đầu hộ vệ trong phủ luôn được đi ra ngoài vui chơi một phen, dù sao trong phủ cũng đã ít người, vốn dĩ cũng không cần bao nhiêu người hầu hạ.
Sở Đàm một mình ngồi trong tẩm phòng, không chút nào để ý đến sự ồn ào náo động hoa lệ ngoài phủ, nhìn đồ vật duy nhất có chút sắc khí của ngày tết trong phòng này đến phát ngốc ―― trên cửa sổ dán bức tranh tết đã mua lúc đi chợ cùng Tương Hạ.
Cửa gỗ truyền tới tiếng gõ, Tương Hạ bưng chén sủi cảo đẩy cửa tiến vào.
“Vương gia sao lại có vẻ mặt đưa đám đây?” Tương Hạ kẹp lên một cái niết giống sủi cảo nhất, thổi thổi khí nóng, đưa đến bên miệng Sở Đàm, “Tết nhất, ăn sủi cảo cho cao hứng.”
“Kỳ thật thuộc hạ bao tận 66 cái, sau đó, vì cái gì cũng chỉ có một chén a, ta nhìn vào trong nồi, đúng vậy, cái hình dạng gì cũng có, lượt bánh cuối cùng cũng biến dạng, ta cứu vãn mấy cái may mắn còn sót lại bưng lên cho ngài.”
Lãnh đạm trên mặt Sở Đàm nhịn không được lộ ra một tia cười, há miệng cắn.
Bề ngoài tuy chẳng ra gì, nhưng hương vị coi như không khó ăn.
Tương Hạ liên tiếp đút Sở Đàm mấy cái, Sở Đàm xua xua tay: “Ta no rồi.”
“Ngài không cao hứng.” Tương Hạ cầm chén đũa đẩy qua một bên, nghiêng đầu nhìn y: “Ta đây cho ngài xem thứ vừa mắt, cái này là sở trường lớn nhất của ta.”
“……” Sở Đàm hừ cười, “Ngươi thật phiền a.”
“Tới, Vương gia.” Tương Hạ từ trong lòng ngực lấy ra một xấp giấy ngăn nắp, quơ quơ trước mặt Sở Đàm, “Cùng ta đi ra, cái này ta nghiên cứu mất vài ngày đấy.”
Sở Đàm thật sự nhàm chán, cũng có chút tò mò, phủ thêm áo lông đi theo ra ngoài.
Tương Hạ giũ xấp giấy trong tay ra, thổi lên, nhìn giống như đèn lồng, bên trong có dây bôi dầu để châm lửa, Tương Hạ lấy ra mồi lửa châm lên dây dầu, đèn lồng giấy này dần dần phồng lên.
Mặt Sở Đàm bao phủ một tầng ánh sáng ấm áp nhu hòa, nhìn thứ này, duỗi tay sờ sờ, cùng Tương Hạ đỡ lên.
“Thứ này gọi là đèn Khổng Minh, nó vì cái gì lại có tên là đèn Khổng Minh đây, thuộc hạ suy nghĩ vài ngày, nghĩ tới khả năng người làm ra thứ này tên gọi Khổng Minh, sau đó Khổng đại sư này…… Thuộc hạ bịa không nổi nữa Vương gia.”
Tương Hạ ném cho Sở Đàm một nhánh cây nhỏ có một đầu cháy đen, làm như có thật nói: “Thứ này có thể khiến ước nguyện viên mãn, ngài viết phía bên kia, thuộc hạ viết đối diện ngài, chúng ta không thể cho nhau xem a. Mau viết đi, đợi lát nữa lại không có mà đốt.”
Sở Đàm cảm thấy mới lạ, tiếp lấy nhánh cây viết lên mặt giấy mỏng hai chữ.
Tương Hạ.
Đã là tâm nguyện, tham lam một chút đại khái cũng không sao đi.
“Ngài viết cái gì a?” Tương Hạ đảo mắt liền muốn thò qua nhìn trộm.
“Không liên quan tới ngươi.” Sở Đàm đem mặt Tương Hạ đưa tới đẩy trở về.
Hai người chậm rãi buông lỏng tay, ngọn đèn kia chậm rãi bay lên bốn góc bầu trời đêm trong vương phủ, Sở Đàm nhón chân cũng thấy không rõ, đèn kia một mặt viết Tương Hạ, mặt còn lại viết Sở Đàm.
Biểu tình lãnh đạm của Sở Đàm ôn hòa đi không ít, xoay người muốn trở về, Tương Hạ cũng bất tri bất giác đứng ở phía sau y, bỗng nhiên đưa tay xuống nách y, nhấc Sở Đàm lên.
Đón ánh trăng, bên ngoài pháo hoa trùng trùng điệp điệp chiếu rọi, trên mặt Sở Đàm phủ một tầng ánh sáng ôn nhu ấm áp.
Y sinh thực đẹp, y muốn cái gì sẽ có cái đó, có vinh hoa địa vị, còn có cô độc.
“Tiểu chủ tử lại nhiều thêm một tuổi.” Tương Hạ khẽ nhếch miệng, nhìn đôi mắt trong suốt của Sở Đàm.
Sở Đàm giật giật khóe miệng, muốn cười, bỗng nhiên lại khẽ mím môi, nhào vào lòng ngực Tương Hạ, ôm cổ hắn khóc lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom