• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Vân Nê (Cổ phong) (1 Viewer)

  • Chương 4

Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng

Sở Đàm thấp giọng nghẹn ngào, ôm chặt cổ Tương Hạ, cọ nước mắt vào đầu vai hắn, cơ thể chậm rãi được một đôi tay ôm lấy, ở trên lưng mình nhẹ nhàng vỗ vỗ, Sở Đàm giống như tiểu hài tử được an ủi, càng thương tâm càng ủy khuất, khóc càng lớn hơn.
"Tốt rồi……” Tương Hạ một tay ôm y, một tay vỗ nhẹ lưng y trấn an, “Chịu ủy khuất, Vương gia.”
Sở Đàm chuyện gì cũng không nói, cái gì cũng không nói nên lời, y hưởng vương tộc tôn quý thì phải trả giá đắt, cô độc u buồn đều là y nên nhận.
Tương Hạ đau lòng y, ôm Sở Đàm thật chặt, đôi môi dán trên đỉnh đầu y nhẹ giọng nói: “Đừng khổ sở, ngài còn có ta ở đây.”
“Lại nhiều thêm một tuổi,” Sở Đàm khóc đến nỗi nói chuyện cũng đứt quãng, “Lại mất đi một năm…… Ngươi phải đi.”
“Ta như thế nào sẽ đi đây, tiểu chủ tử nhà chúng ta còn chưa có lớn lên đâu, thuộc hạ sao có thể bỏ ngài không lo.”
“Ta nói đến nhược quán sẽ trả lại tự do cho ngươi…… Chỉ còn ba năm……”
“Bên ngoài lạnh,” Tương Hạ đè lại đầu Sở Đàm, đem cơ thể nhỏ nhắn cứng đờ trong ngực ôm sát mình, ngón tay thô lớn lau đi nước mắt trên mặt Sở Đàm, “Chúng ta trở về lại nói, không khóc.”
Hắn ôm Sở Đàm trở về phòng ngủ của y, đóng cửa, đem tiểu vương gia ỉu xìu đặt lên giường, bưng lấy mặt Sở Đàm dỗ: “Luyến tiếc thuộc hạ, có phải hay không.”
“……”
Sở Đàm rất muốn nói luyến tiếc, cũng xác thật luyến tiếc. Nhưng y cũng không đành lòng để Tương Hạ cả đời vì bồi mình mà bị vây ở nhà giam này, hắn tốt như vậy, vốn dĩ có thể đi đến càng nhiều nơi rộng lớn hơn.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần yêu cầu y nói ra, cho dù có vô lý đến đâu, Tương Hạ cũng đi làm, nghĩ mọi cách chỉ để dỗ y cười. Y biết, một khi y nói ra “Luyến tiếc”, Tương Hạ nhất định sẽ không ngỗ nghịch, cả đời bồi y, chết già trong thâm viện này.
Sở Đàm lắc lắc đầu, nhào vào lồng ngực Tương Hạ, lệ rơi đầy mặt cũng không nói lời nào. Y chưa từng hỏi qua suy nghĩ của Tương Hạ, bởi vì Tương Hạ luôn trả lời là muốn thấy y vui vẻ, chưa bao giờ nói ra lời nói thật lòng.
Dưới gối Sở Đàm đặt một cây kéo vàng, đã để mười năm. Mới đầu là để phòng Tương Hạ phản bội chủ đả thương người, dần dần lại thành Sở Đàm an ủi, y thường xuyên nửa đêm tỉnh giấc, vuốt kéo vàng dưới gối, nghĩ thầm lại qua mấy năm, ngày Tương Hạ rời đi, bản thân mình tồn tại cũng liền không có ý nghĩa gì.
Bởi vì, coi như y có an tĩnh chết ở trong phủ, cũng sẽ không có người phát giác, cho dù có người phát giác, nhiều lắm cũng chỉ than một tiếng đáng tiếc.
Có người sống, không có vướng bận, không có tín ngưỡng, không có ý nghĩa ―― y chỉ là không cách nào khống chế bản thân được sinh ra, lại thống khổ tịch mịch mà tồn tại.
Y cái gì cũng có, trừ bỏ người mình yêu.
Tương Hạ lẳng lặng ôm y, hai tay đem Sở Đàm đang phát run đè vào trong lồng ngực của mình, một chút một chút ôn nhu vuốt ve tóc của y, mắt cụp xuống, lúc đầu là đau lòng, dần dần thành mất mát.
Mỗi lần hắn đều hỏi để thăm dò Sở Đàm, có phải hay không luyến tiếc hắn, chỉ cần y đáp một câu luyến tiếc, Tương Hạ liền có thể từ bỏ tất thảy để bồi y cả đời.
Nhưng Sở Đàm chưa bao giờ trả lời.
Hắn đoán không ra nội tâm thiếu niên ở độ tuổi này nghĩ cái gì, hay là nói Sở Đàm cũng không có luyến tiếc như vậy, giữa chủ tớ, vốn là không nên bị liên lụy bởi những thứ không nên có.
Nhưng dù vậy, ba năm sau hắn cũng sẽ không rời đi, tiểu chủ tử của hắn còn chưa có lớn, không ai bảo hộ y trêu y cười, y sẽ trôi qua rất quạnh quẽ, nhớ tới bộ dáng thống khổ vô cùng đáng thương của tiểu hài tử này ngồi xổm ở cửa chờ mình, Tương Hạ biết chính mình cả đời này cũng không buông được, nhưng càng khiến hắn dày vò chính là ý niệm xấu xa của chính mình đối với chủ nhân.
Sở Đàm đơn thuần như tờ giấy trắng đối hắn đã ỷ lại lại tín nhiệm, hắn lại sinh hai lòng.
Sở Đàm vùi trong ngực Tương Hạ thiếp đi, trên mặt mang biểu tình mệt mỏi đáng thương, quanh thân được nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, khiến người tạm thời chết lặng, đã quên đi rất nhiều chuyện phiền não.
Tương Hạ nhìn người trong lồng ngực ngủ không hề phòng bị, cúi đầu hôn lên cái trán bóng loáng lạnh lẽo của Sở Đàm.
Vân nê chi dị [1], cách biệt một trời, một giới ảnh vệ sao dám đối hậu duệ vương tộc cao quý sinh ý niệm không an phận, nếu có thể, cả đời làm cái bóng của y cũng tốt.
[1] Vân nê chi dị: ví von địa vị chênh lệch cách xa, tựa như mây trên trời và bùn dưới đất.
Tương Hạ đợi Sở Đàm ngủ, lặng lẽ ra khỏi tẩm phòng, trong viện hai hắc y ảnh vệ một nam một nữ đang quỳ, Thu Thiền và Gian Quan đang ở bên ngoài chờ.
“Trưởng quan, làm xong rồi.” Thu Thiền thấp giọng bẩm báo.
Tương Hạ gật đầu cười: “Có hiệu suất, kết quả là ai?”
“Còn chưa rõ ràng lắm, nhưng bên phía biểu chất nữ của Thái Hậu đã đồng ý.”
“Vậy là tốt rồi.” Tương Hạ nhẹ nhàng thở ra, Thái Hậu có một tiểu biểu chất nữ, sang năm cập kê, nghe nói được nuông chiều từ bé, dưỡng thành cái tính tình ngang ngược đanh đá, Sở Đàm lại vừa vặn thích thanh tịnh, cô nương này nếu gả vào Trấn Nam Vương phủ, không tới mấy năm nhất định có thể giày vò Sở Đàm đến xuất đầu lộ diện.
Gian Quan nói nhỏ: “Trước đó vài ngày ngài cùng Ninh nhị công tử uống rượu, Ninh nhị công tử thức thời, vừa nghe nói ngài ở trong phủ không dính thức ăn mặn, liền tuyển riêng một tiểu mỹ nhân muốn hiếu kính ngài.”
“Lão tử thiếu tiểu mỹ nhân sao, không cần, để chính hắn thưởng thức đi.” Tương Hạ phủi tay rời đi, “Có công phu này không bằng ngẫm lại làm sao để khiến chủ tử của ta vui vẻ.”
“…… Vâng.”
Trong phủ vẫn thanh tịnh như thường lệ, Tương Hạ vẫn như trước mỗi ngày đều nhìn hộ vệ trong phủ thao luyện, số lần mặt dày mày dạn quấy rầy Sở Đàm lúc rảnh rỗi cũng dần ít đi.
Thẳng đến khi thánh chỉ tứ hôn đến trên tay Sở Đàm.
Sở Đàm lẳng lặng quỳ, nghe xong người tới tuyên chỉ, đôi tay tiếp nhận, bình tĩnh có lễ, không hề biểu hiện ra cảm xúc trong lòng.
Kỳ thật Sở Đàm cũng không có cảm xúc gì, mặc cho người định đoạt chính là kết cục này, y biết, cũng không để bụng, chỉ cho là tiếp nhận một nữ hài tử xa lạ đến đây ở. Dù sao y cũng không có hy vọng gì, thời điểm mất đi hy vọng, thì cái gì cũng sẽ bình thường trở lại.
Trên mặt Tương Hạ mang theo ý cười nhẹ nhàng, quỳ một gối ở bên người Sở Đàm, gật đầu nói: “Chúc mừng Vương gia.”
Sở Đàm đẩy thánh chỉ vào một góc trên án kỉ, không chút để ý hỏi hắn: “Hỉ từ đâu tới.”
“Nhị tiểu thư phủ Hộ Quốc công a, Vân Đình tiểu thư cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, còn rất có học thức kiến giải, ôn nhu lại rộng lượng, cùng ngài rất xứng đôi.”
Sở Đàm giương mắt nhìn Tương Hạ: “Nàng cao bao nhiêu.”
“A?” Một câu này đem những lời Tương Hạ chuẩn bị khen ra miệng đều nghẹn trở về, chần chừ một lúc lâu, “A…… Kia, kia khẳng định là giảo hoa chiếu thủy, nhược liễu phù phong [2] chim nhỏ nép vào người……”
[2] Giảo hoa chiếu thủy, nhược liễu phù phong: miêu tả mỹ nhân, ý nói thời điểm an tĩnh thì vô cùng mê người, dáng vẻ lại thướt tha mềm mại, xuất xứ từ hồi 3 Hồng Lâu Mộng. (zhidao.baidu.com)
“Bổn vương thích cao hơn ta.” Sở Đàm liếc mắt nhìn hắn.
Nụ cười trên mặt Tương Hạ cứng ngắc.
“Tốt nhất là cánh tay giống ngươi, có cơ bắp, không thể quá nhỏ, chân và eo cũng vậy.” Sở Đàm một tay nâng má, một tay trên không khoa tay múa chân miêu tả, “Nếu không không ôm bổn vương được.”
“…… A.” Tương Hạ bỗng nhiên cảm thấy tim mình có chút nhói.
“Đi xuống đi, để bổn vương thanh tĩnh một chút.” Sở Đàm xua xua tay, đuổi Tương Hạ ra ngoài.
Tương Hạ bất đắc dĩ, đành phải cáo lui.
“Vân gia nhị tiểu thư……” Sở Đàm lại cầm lấy tờ thánh chỉ kia quét mắt hai lượt, nhàm chán mà vuốt ve thánh chỉ bằng lụa.
“Liên Giác.” Sở Đàm bỗng nhiên mở miệng kêu lên.
“Có thuộc hạ.” Liên Giác nhanh chóng dừng trước mặt Sở Đàm, cúi đầu chờ lệnh.
“Thay bổn vương đến kinh thành một chuyến đi.” Sở Đàm tùy tay ném thánh chỉ đi, kêu Liên Giác tới bên cạnh, nói vào tai vài câu.
Liên Giác sắc mặt trắng bệch: “Vương gia! Sự tình quan trọng, còn thỉnh tam tư [3] a……”
[3] Tam tư: Suy nghĩ kĩ càng nhiều lần (Theo từ điển Hán Việt)
“Mau đi.” Sở Đàm xoay người trở về tẩm phòng.
Tương Hạ cũng không đi, liền ngồi trên nóc tẩm phòng của Sở Đàm đến chạng vạng, nhìn ánh trăng tàn trên đầu cành liễu.
Một nữ nhân hạ xuống mái nhà. Thu Thiền xách theo hai bình rượu, để xuống bên người Tương Hạ, toàn bộ đẩy qua cho hắn: “Ngài muốn rượu.”
“Đặt chỗ này đi.” Tương Hạ nhìn thoáng qua, không nhúc nhích.
“Ân.” Thu Thiền lạnh lùng ừ một tiếng, “Ninh nhị công tử nói, đêm nay liền đưa mỹ nhân khi trước nói tặng ngài tới.”
Tương Hạ trầm mặc một hồi lâu, khẽ nhếch khóe miệng cười cười: “Được a. Vừa vặn lão tử hôm nay tâm tình tốt. Thay ta gác từ nửa đêm tới sáng, ta mệt mỏi, đi về trước.”
“Ân.”
Tương Hạ thấy trời càng lúc càng tối, nến trong phòng ngủ của Sở Đàm cũng đã tắt, liền xách theo rượu từ nóc nhà nhảy xuống, ở trước cửa phòng Sở Đàm đứng lặng thật lâu, trong lòng ngũ vị tạp trần [3].
[3] Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn. (Theo Leo săn sư tử.)
Cuối cùng tiểu chủ tử của ta cũng trưởng thành, thành gia.
Hắn vui mừng cười cười, xoay người rời đi.
Thu Thiền ngồi trên mái cong, lạnh lùng nhìn bóng dáng Tương Hạ rời đi, bóng dáng cô đơn tịch mịch, sắc bén góc cạnh trước kia đã bị san bằng, một thân kiệt ngạo ngang ngược hiện tại toàn là ôn nhu.
Nàng lẳng lặng trông Sở Đàm.
Đợi đến nửa đêm, tẩm phòng truyền đến âm thanh ho khan. Thu Thiền nhanh chóng theo xà nhà chui vào phòng Sở Đàm, đốt nến, rót ly nước ấm dâng lên Sở Đàm.
Sở Đàm xoa xoa đôi mắt, đón ly nước trên tay nàng uống, lấy lại chút thanh tỉnh, thấy người đứng bên cạnh là Thu Thiền, liền kinh ngạc: “Tương Hạ không ở?”
“Trở về phòng uống rượu.” Thu Thiền nói đúng sự thật, “Trưởng quan hôm nay tinh thần không tốt.”
“Uống rượu?” Đôi mắt Sở Đàm lập tức trừng lớn, mày nhíu chặt, “Khi nào dưỡng thành cái tật xấu này.”
Thu Thiền lẳng lặng hầu hạ Sở Đàm uống nước xong, cái gì cũng không nói.
“Bổn vương tự đi tìm hắn.” Sở Đàm phủ thêm xiêm y, vội vàng đi đến chỗ ở của Tương Hạ.
Tương Hạ ghé vào thư án, sớm đã uống đến không biết trời đâu đất đâu, trên bàn dưới đất tất cả đều chất đống bình rượu, mùi rượu nồng nặc khắp phòng.
Tay hắn nắm chặt hai con hạc giấy kia, đã kẹp trong sách rất lâu rồi, giấy cũng đã ố vàng, không còn đẹp như trước. Nhưng Tương Hạ vẫn luôn lưu giữ.
Vương gia trước kia thường xuyên thưởng đồ vật cho hắn, nhưng chỉ có cái này là Vương gia tự tay làm, cố ý đưa cho hắn.
Tương Hạ xoa xoa đôi mắt, uống quá nhiều, có chút nhìn không rõ, nhìn cái gì cũng thấy thêm một tầng bóng chồng.
Cửa phòng phần phật một tiếng liền bị đẩy ra, Sở Đàm nhíu chặt lông mày đi tới, một phen cướp đi bình rượu trong tay Tương Hạ, cúi đầu lạnh lùng hỏi hắn: “Ngươi đang làm gì.”
Tương Hạ chậm rãi giương mắt, thấy trước mặt đứng một tiểu mỹ nhân, sửng sốt một chút, giơ tay ôm lấy.
“Ninh nhị công tử ánh mắt không tồi.” Tương Hạ hàm hồ cười nói, “Biết ta thích dạng này.”
“Ninh Dĩ Trí? Liên quan gì đến hắn……” Sở Đàm còn chưa nói xong, bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, bị Tương Hạ ôm eo vác lên vai, hung hăng ném lên giường, không chờ Sở Đàm kịp phản ứng, Tương Hạ đã đè lại đôi tay của y, lấy người đè lên.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom