• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Vân Nê (Cổ phong) (2 Viewers)

  • Chương 8

Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng

Tương Hạ dựa vào đầu giường, nhìn nhìn cây kéo nhỏ, thập phần khó hiểu.
Vương gia lại không thêu hoa, không may y phục, không cắt giấy, lấy cây kéo nhỏ đặt dưới gối là phong tục gì? Tương Hạ sinh ở kinh thành lớn lên ở Tuân Châu, khắp trời nam đất bắc cũng chưa nghe nói qua.
Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Sở Đàm, sờ sờ gương mặt không hề phòng bị khi ngủ của y, nhẹ nhàng xoa nắn, mềm mềm mịn mịn.
Tiểu hài tử này.
Như thế nào cũng không phải là dùng để phòng thân đi.
……
Tựa như thực sự còn có một chút khả năng là vậy.
Tương Hạ xoa xoa đầu Sở Đàm, bất đắc dĩ nói: “Tiểu quỷ.”
Sáng sớm hôm sau, một tia nắng chiếu lên mặt Sở Đàm, Sở Đàm xoa xoa đôi mắt, theo bản năng duỗi tay sờ sờ bên cạnh mình, bên cạnh trống, không có người.
Y đột nhiên bừng tỉnh, trừng lớn đôi mắt ngơ ngác nhìn mép giường trống trải, sắc mặt từ đỏ biến thành trắng lại biến thành xanh, thất vọng và phẫn nộ trong ánh mắt không thể nói bằng lời.
“Tương Hạ!” Y dùng sức chụp vào đầu giường, một tiếng loảng xoảng vang lên, chén trà nhỏ đặt ở đầu giường trực tiếp bị chấn động đến nỗi rơi trên mặt đất, bang một tiếng vỡ vụn.
“Thuộc hạ vẫn luôn ở chỗ này, Vương gia bớt giận.”
Cơ thể Sở Đàm run lên, theo thanh âm quay đầu lại.
Tương Hạ sớm đã thu thập nhanh nhẹn, mang kiếm và phi tiêu chỉnh chỉnh tề tề đeo ở bên hông, dựa nghiêng vào vách tường phía sau Sở Đàm, nhướng mày nhìn y.
Sở Đàm mới nhẹ nhàng thở ra: "Giúp ta thay y phục.”
“Hung dữ như vậy.” Tương Hạ khẽ nhếch khóe miệng, ngồi xuống mép giường, từ phía sau đỡ lấy hai bả vai đơn bạc mảnh khảnh của Sở Đàm, môi dán lên cần cổ mềm ấm của y, nhẹ giọng hỏi, “Ngài sinh khí? Vì cái gì?”
“Không có.” Sở Đàm có chút khó xử, thái độ tùy hứng khi nãy đại khái đều bị Tương Hạ nhìn thấy.
“Thuộc hạ muốn hỏi một vấn đề.” Tương Hạ dán vào vành tai y hỏi, “Cái này, dùng để làm gì.”
Sở Đàm nghiêng người qua nhìn Tương Hạ, đột nhiên thấy trong tay hắn có nhiều hơn một cây kéo nhỏ khắc hoa văn, sắc mặt Sở Đàm tức khắc trở nên khó coi, nhất thời trầm mặc.
“Vương gia không nói.” Tương Hạ hôn lên vành tai bởi vì khó xử mà nóng đỏ lên của y, không đợi y trả lời, lại hỏi, “Chẳng lẽ là đề phòng thuộc hạ phản bội chủ tử liền đả thương người sao.”
Thân mình Sở Đàm cứng đờ, tuy rằng nhiều năm trước đã sớm không còn dùng để phòng thân.
“Không phải. Hơn nữa ngươi quá không quy củ.” Sở Đàm tránh khỏi hai tay Tương Hạ, xuống giường, lấy xiêm y khoác lên người mình.
Thoáng chốc, một luồng gió lạnh nghênh diện mà đến, một phi tiêu ngũ giác hình hoa mai phá không cấp tốc bay tới, Sở Đàm cả kinh đến nỗi không động đậy nổi, hoa mai tiêu tràn ngập sát khí kia bay sát qua yết hầu Sở Đàm, ghim chặt vào vách tường đối diện.
Lưỡi dao chỉ cách da thịt Sở Đàm có một chút, nhưng một chút đó lại có thể lấy mạng người ta. Sắc mặt Sở Đàm trắng bệch, chân tức khắc mềm đến không đứng thẳng được, ngồi quỳ trên mặt đất, nửa ngày mới bình tĩnh lại chút, ngơ ngác nhìn qua Tương Hạ: “Ngươi muốn làm gì?”
Tương Hạ ước lượng một cái phi tiêu khác trong tay, cụp mắt thấy Sở Đàm ngồi quỳ trên mặt đất, đầu ngón tay y phát run, hoảng loạn mà nhìn Tương Hạ đang chậm rãi tới gần, hắn chưa bao giờ ở trước mặt y lộ ra sát khí, khi Tương Hạ đưa tay tới gần gương mặt mình, Sở Đàm nhịn không được khẩn trương nhắm mắt lại.
Tương Hạ lại thở dài, đầu ngón tay lướt qua mặt Sở Đàm, xoa xoa đầu của y, thấp giọng thở dài: “Mười mấy năm, ngài vẫn còn sợ ta sao.”
Hắn nhẹ nhàng bế Sở Đàm lên, đem thân thể nhỏ yếu đáng thương này áp vào tường, môi dán lên trán Sở Đàm, hỏi: “Vì cái gì, thuộc hạ đã vì ngài thay đổi rất nhiều.”
“Cái gia hỏa nhàm chán nhà ngươi.” Sở Đàm đẩy hắn ra, lạnh lùng nhìn đôi mắt của Tương Hạ, không chút để ý nói, “Đó là đồ vật ta dùng để tự sát, không liên quan tới ngươi.”
Dứt lời, Sở Đàm cảm nhận rõ ràng tim Tương Hạ đập chậm lại một nhịp.
Sở Đàm lại nói: “Ngươi không có lý do trách ta. Ta đến nay cũng không biết lai lịch của ngươi, không biết thân phận của ngươi, thậm chí cũng không biết tên của ngươi, ta không màng hậu quả khi chọc giận phụ vương mà cố chấp giữ ngươi lại, ta nói cho ngươi biết, thử lộ liễu như vậy, ngươi là đang vũ nhục bổn vương.”
“Ném đi.” Tương Hạ lần đầu tiên dùng ngữ khí gần như ra lệnh nói chuyện với Sở Đàm.
Hồi lâu sau, Sở Đàm gật gật đầu, “Ân.”
“Thuộc hạ sẽ không thương tổn ngài.” Tương Hạ nâng mặt Sở Đàm lên, ôn nhu ngậm lấy cánh môi của y, Sở Đàm dần dần học cách đáp lại, cánh tay nhỏ bé yếu ớt ôm lấy cổ Tương Hạ.
“Cũng sẽ không rời khỏi ngài.”
“Nhưng ngươi muốn đem ta nhốt trong lồng sắt.” Sở Đàm ôm cổ Tương Hạ, ngẩng đầu đạm nhiên nói, “Muốn mở mắt liền thấy ta, huấn luyện trở về liền thấy ta, chỗ nào cũng không cho ta đi.”
Tương Hạ tức khắc bị đâm trúng tâm sự, nhất thời khó xử, hừ cười quay đầu đi: “Có loại chuyện này sao?”
“Đêm đó là chính ngươi nói, là say rượu thổ lộ chân ngôn (say thì nói thật)?” Sở Đàm nhìn như đạm nhiên, kỳ thật từng bước ép sát.
“Tạm thời xem là vậy.” Tương Hạ cười cười, “Nam nhân cũng nên có thứ muốn truy cầu.”
“Phải không.” Sở Đàm đẩy Tương Hạ đến mép giường, tách hai chân ra ngồi lên người hắn, ấn hai vai hắn xuống giường, cúi đầu từ trên cao nhàn nhạt nhìn hắn, khẽ cười nói, “Vậy bồi ta lưu lại lồng sắt này đi.”
Tương Hạ vỗ nhẹ lên lưng tiểu hài tử đang đè trên người mình, xoa nắn gương mặt mềm mềm: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Ngày tháng bình đạm không nhanh không chậm trôi qua, trước cửa Trấn Nam Vương phủ thanh tịnh, mới đầu còn có chút người khua môi múa mép nói nhìn không ra sở thích của Trấn Nam Vương Sở Vương gia, thế nhưng bị hộ quốc công tự mình gửi thư từ hôn, thể diện mất sạch. Không biết từ khi nào những lời đồn dần dần biệt tích, không còn nghe thấy lời ra tiếng vào gì nữa.
Sở Đàm lười biếng nằm rạp lên ghế, nhàm chán lật lật trang sách, hỏi ảnh vệ bên cạnh: “Là ngươi làm?”
Tương Hạ cúi người tựa sát vào lưng Sở Đàm, nhéo nhéo vành tai y, khẽ nhếch khóe miệng cười cười: “Thuộc hạ tâm nhãn nhỏ, không muốn người khác lúc nào cũng nhắc tới phu nhân của ta.”
“Lại đây.”
Tương Hạ liếm liếm môi, quỳ một gối xuống bên cạnh Sở Đàm: “Vương gia, làm sao vậy?”
Không nghĩ tới, Sở Đàm nghiêng người qua, nâng mặt Tương Hạ lên, tại mặt hắn hôn mấy cái, vành tai hơi hồng hồng, ánh mắt mỉm cười: “Thưởng ngươi, hảo hảo nhận lấy.”
Tương Hạ liếm môi cười cười, nếu mà có cái đuôi dài hiện tại chắc cũng đã lắc ra hoa lửa.
“Đa tạ Vương gia…… Ban thưởng.” Tương Hạ một phen bế ngang Sở Đàm lên, khuỷu tay đem cửa đóng lại, ôm người vào tẩm phòng.
“Bạch nhật tuyên dâm [1].” Sở Đàm véo một chút da thịt ở đầu vai Tương Hạ, “Vô lễ.”
[1] Bạch nhật tuyên dâm: giữa ban ngày ban mặt làm chuyện bậy bạ (theo Cụm từ 4 chữ- Leo săn Sư Tử)
Tương Hạ chúi đầu vào giữa xương quai xanh trắng nõn của tiểu chủ tử hôn ra mấy dấu vết, cười xấu xa nói: “Ngài nói cái gì? Thuộc hạ không nghe thấy.”
“Ta nói ngươi là súc sinh.” Sở Đàm tức giận đến khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Tương Hạ nâng cằm Sở Đàm lên, cẩn thận đánh giá khuôn mặt tìm không ra khuyết điểm này của y, sau một lúc lâu, mới nói một câu, “Nói đúng.”
Một lần này lại làm cả một canh giờ.
Sở Đàm gục đầu vào gối, khóe mắt đỏ bừng vô cùng đáng thương, Tương Hạ biểu tình hưởng đủ, rót ly trà thổi nguội, ngồi bên cạnh Sở Đàm kiên nhẫn mà đút y uống nước.
Tương Hạ nhìn Sở Đàm uống nước nghiêm túc, quả thực quá đáng yêu, không đợi Sở Đàm uống xong liền lấy lại chén trà, cúi đầu đích thân tiến lên.
Sở Đàm giãy giụa nửa ngày mới từ trong lồng ngực tên súc sinh này bò ra được.
“Đêm nay còn phải chấp thuận cái hẹn của Ninh nhị công tử, về rất trễ, Vương gia đừng chờ ta, đi ngủ sớm một chút.”
“Gần đây rất bận rộn sao?” Sở Đàm hơi nhíu mày hỏi, “Mấy ngày nay ngươi thường xuyên về trễ.”
Tương Hạ cười cười: “Vương gia xin yên tâm, thuộc hạ giống loại người ở bên ngoài có người khác sao?”
Sở Đàm lấy ánh mắt nhìn súc sinh mà nhìn hắn.
“Ân…… Gần đây bên ngoài có người đang tìm ta.” Tương Hạ xoa xoa mái tóc Sở Đàm, “Thuộc hạ có thể lo liệu.”
“Là ai?”
“Người ở Bắc hoa Tuân Châu.”
“Bằng hữu của ngươi?”
“Không phải.”
“Tốt.” Sở Đàm cầm lấy tay Tương Hạ, “Phải thật cẩn thận.”
“Không có việc gì, không phải chuyện gì lớn.” Tương Hạ đeo kiếm lên, đại khái tính tính canh giờ, ra khỏi tẩm phòng.
Tương Hạ mới vừa đi ra tẩm phòng, huýt sáo một tiếng, mấy hắc y ảnh vệ liền dừng bên cạnh mình, hắn nghiêm túc dặn dò nói:
“Bảo hộ Vương gia an toàn, rất nhanh ta sẽ trở lại.”
Thu Thiền nhìn ra biểu tình Tương Hạ so với khi trước nghiêm túc hơn rất nhiều, thấp giọng hỏi: “Có tin tức?”
“Ân.” Tương Hạ nói, “Phải cảnh giác khách lạ trên nóc nhà hơn nữa.”
“Vâng.”
Tương Hạ ra khỏi Trấn Nam Vương phủ, vội vàng đi về phía Vân Nguyệt lâu.
Đi được nửa đường phát giác quanh thân âm lãnh, có người đi theo. Hắn nâng tay phải đặt lên chuôi kiếm bên hông, lặng lẽ đi vào một con hẻm tối.
Cuối hẻm đó đang có một vị hắc y nhân lẳng lặng chờ đợi.
Thân hình người nọ thon dài cao gầy, hắn chậm rãi từ đường tắt trong bóng tối bước ra, ánh trăng chiếu sáng cả người. Mặt hắn đeo một lớp vải đen, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh thanh lãnh, đồng tử mắt trái có màu than chì ảm đạm, tựa như đã mù nhiều năm.
Tương Hạ tận lực muốn từ đôi mắt này tìm ra tin tức hữu dụng, đáng tiếc hắn đối người này không có một chút ấn tượng.
“Ngươi là ai? Muốn làm gì?” Tương Hạ tay ấn chuôi kiếm, hếch cằm hỏi hắn.
“Ngươi không quen biết ta.” Thanh âm của đối phương cũng không phải là thiếu niên, nhưng ôn nhuận ấm áp.
“Ta tới thay trang chủ thanh lý môn hộ.” Hắn ôn hòa nói, “Kẻ phản bội môn không thể giữ lại.”
“Nghe nói sơn trang đã đổi chủ. Ta cũng đã nhiều năm chưa về, các ngươi cứ muốn đuổi giết ta mãi không buông sao.” Tương Hạ nhíu nhíu mày, “Ta phải nói rõ ràng, đầu tiên ta không phản bội môn, tiếp theo ta đi đâu ở đâu cũng là tự do của ta, cho ta một con đường sống thì sẽ chết sao?”
“Nói cho ngươi biết, lão tử thành gia rồi, không làm được kim bồn tẩy thủ [2].”
[2] Kim bồn tẩy thủ: rửa tay chậu vàng, đại khái là cải tà quy chính hay rửa tay gác kiếm.
“Ngươi nói có lý. Cho nên trang chủ phân phó ta, không nhất thiết phải lấy mạng của ngươi.” Hắc y nhân kia cũng không có nửa phần phẫn nộ, chậm rãi đưa lên hai ngón tay trái, ở giữa kẹp một thẻ trúc, rộng chừng một ngón tay.
Khổng Tước sơn trang là tổ chức sát thủ mà mọi người đều biết đến, thường có khách quý thần bí đến thăm, trả tiền thù lao với giá trên trời, thỉnh Khổng Tước sơn trang tiếp thiêm giết người.
Hắc thiêm là thương nhân, xích thiêm là quan lại, tử thiêm là quý nhân [3].
[3] Thiêm: đề tên lên thẻ tre, hắc: đen, xích: đỏ, tử: tím.
Khi hắc y nhân lộ ra thẻ tre trong tay, sắc mặt Tương Hạ thoáng chốc không còn huyết sắc, khóe mắt muốn nứt ra, tơ máu trong mắt trải rộng, hung hăng nhìn chằm chằm thẻ tử thiêm kia.
Giữa hai ngón tay người nọ đúng là thiên kim tử thiêm, phía trên có mấy chữ ít ỏi:
Trấn Nam Vương Sở Đàm.
“Mười vạn lượng.” Hắc y nhân lắc lắc ngón tay, ôn nhu nói: “Trang chủ kế thừa gia nghiệp, sơn trang bách phế đãi hưng [4], khoản tiền nhỏ này còn có chút chỗ dùng.”
[4] Bách phế đãi hưng: Còn rất nhiều việc cần phải làm.
Thất thần trong chốc lát, tới khi Tương Hạ hoàn hồn, người bịt mặt kia đã vô thanh vô tức đứng trước mặt mình, cổ tay áo trượt ra một cây quạt nhỏ đen nhánh, lia dọc theo đường cong trên cằm Tương Hạ, đôi mắt hạnh tựa như một đầm nước sâu kia chăm chú nhìn mình, hắn ôn nhu hỏi: “Ngươi sẽ ngăn cản ta sao?”
Người này tuy che nửa khuôn mặt, lại vẫn có thể tưởng tượng được khuôn mặt dưới khăn che hẳn là không tồi, Tương Hạ luôn cảm thấy mình bị đôi mắt này nhìn ra nỗi sợ hãi trong lòng.
“Sẽ không……” Tương Hạ nuốt một ngụm nước miếng.
Hắc y nhân thu lại tử thiêm.
Tương Hạ nhanh chóng xoay người, chạy bảy bước tới tường cao trong hẻm tối, vươn mình leo lên tường cao, thả người nhảy xuống.
“Sẽ không…… Liền mẹ ngươi có quỷ!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom