• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Vân Nê (Cổ phong) (1 Viewer)

  • Chương 1.2

Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng

Ra đến cửa cung, xe ngựa đứng bên ngoài chờ, Tương Hạ dìu lấy Sở Đàm bên cạnh, phất ống tay áo, đầu gối quỳ xuống ở bên chân Sở Đàm, cúi người nằm dưới xe ngựa, tạo thành hình cầu thang, cung kính chờ tiểu vương gia lên kiệu.
Sở Đàm rũ mắt lẳng lặng nhìn ảnh vệ bên chân, hắn quỳ lên nền tuyết mỏng trên bậc thang tại cửa cung, trên người quần áo nửa ướt nửa không, bỗng nhiên nhớ tới hắn mặc y phục mỏng tanh khi tiết trời giá rét đợi mình hẳn ba canh giờ.
Đây là thủ lĩnh ảnh vệ phủ Trấn Nam Vương, khi Sở Đàm còn nhỏ đã nhặt hắn ở góc tường bên cửa phủ về, hai người lại chưa từng tách ra, đối với Sở Đàm mà nói, hắn là hộ vệ, càng là huynh trưởng duy nhất có thể ỷ lại ở nơi thế gian nóng lạnh này.
Tương Hạ nghiêng đầu nhẹ giọng nhắc nhở y: “Vương gia, đi lên a. Giữ quy củ.”
Sở Đàm khẽ thở dài, nhẹ nhàng bước lên sống lưng của Tương Hạ, ngồi vào xe ngựa.
Tương Hạ giật giật xiêm y đứng lên, nhẹ nhàng ngồi lên đầu xe ngựa, ghìm chặt dây cương, xe ngựa ổn định vững vàng chạy đi, đợi đến khi chạy được một đoạn đường, Tương Hạ quay đầu lại hỏi: “Vương gia, dẹp đường hồi phủ?”
Nghe thấy âm thanh náo nhiệt chung quanh, đại khái là đã vào chợ, Sở Đàm nhấc màn xe lên cười cười: “Từ từ, chúng ta đi dạo chợ, ân, mua đồ tết.”
“Nha đầu trong phủ sẽ mua……” Tương Hạ thuận miệng từ chối, đường đường Vương gia tôn thể, ít vào nơi ngư long hỗn tạp thì tốt hơn, nhưng mà lơ đãng quay đầu, lại trông thấy ý cười trên mặt Sở Đàm.
Vương gia cười, rất khó thấy. Ngàn vàng cũng khó có thể mua một nụ cười của chủ tử nhà mình, Tương Hạ nhất thời nhìn chằm chằm mặt Sở Đàm đến thất thần, giật nhẹ dây cương: “Đúng vậy.”
Xe ngựa lặng lẽ dừng dưới gốc liễu bên ngoài hẻm nhỏ, Sở Đàm thay trang phục bình dân mà Tương Hạ mua, một tay chống lên thành xe nhẹ nhàng nhảy xuống.
“Vương gia chờ chút.” Tương Hạ xoa xoa hai tay, đem áo choàng lông chồn khoác kín người Sở Đàm, đội mũ lên, hai tay vòng qua cổ Sở Đàm vì chủ tử chỉnh lại cổ áo.
Tiểu vương gia vóc dáng còn chưa nẩy nở, đứng thẳng cũng chỉ mới đến cằm của Tương Hạ, cơ thể vì sống trong nhung lụa nên mềm mại chẳng khác gì bánh trôi nước bán ở cửa hàng bên cạnh. Tương Hạ một bên chỉnh cổ áo giúp chủ tử, nhiệt khí ấm áp truyền tới trước ngực, lặng lẽ cúi đầu nhìn thoáng qua Sở Đàm, lông mi nhỏ dài thấp thấp rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn đón ánh chiều tà hiện ra nhàn nhạt hồng quang.
“Uy.” Sở Đàm hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn, đầu ngón tay đặt lên ngực trái của Tương Hạ, chọc chọc, nhíu mày không vui, “Nơi này nhảy thật nhanh. Cô nương vừa mới đi qua đẹp sao.”
Tương Hạ giật mình, nhanh chóng rụt tay lại, đành phải cười làm lành: “Khó coi khó coi.” Cô nương ở nơi nào, không để ý.
Sở Đàm hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Tương Hạ mặt dày bám theo, cúi người ở bên tai y nói: “Thuộc hạ nhìn một vòng lớn, liền không một ai theo kịp mỹ mạo của Vương gia nhà ta.”
“A.”
Ở trong cung buồn rất lâu rồi, nhìn cái gì cũng thấy hứng thú. Sở Đàm đi quanh phố một vòng, thấy cửa hàng nào mới lạ liền muốn đi vào xem một chút.
Trời tháng chạp phá lệ ngắn, hoàng hôn không bao lâu trời liền tối, Sở Đàm ra khỏi cửa hàng bạc cuối cùng, trong tay vẫn chỉ có một tấm tranh tết khi nãy tâm huyết dâng trào đã mua.
Mấy tên du côn ở bên ngoài cửa hàng bạc lặng lẽ nói thầm.
“Ta cam đoan, tên kia khẳng định là quý nhân gia công tử, bên người còn không có người đi theo.”
“Vậy ta trói đi thôi? Kêu người nhà hắn tới chuộc hắn.”
“Ngươi ngốc a, công tử ca bình thường đều là có thể ăn mặc bảnh bao hơn liền ăn mặc bảnh bao hơn, hài tử này ăn mặc mộc mạc lại có khí độ, cũng là đại quý nhân gia.”
“Trên người khẳng định có đồ vật đáng giá, ta sờ sờ đi.”
“Ta không thể trêu vào!”
“Luyến tiếc hài tử không bắt được sói a.”
Thì thầm nửa ngày, tiểu công tử kia cũng đi tới, hướng đến phía hẻm tối không ai đi.
Sở Đàm mới vừa vào đầu hẻm, đã bị một đám côn đồ vây quanh.
“Làm phiền nhường đường một chút.” Sở Đàm căn bản không có ý định sẽ dừng lại, nhàn nhạt nhắc nhở nói, “Cách ta xa một chút, quá nguy hiểm.”
Mấy tên du côn nghe không hiểu, Sở Đàm mắt nhìn thẳng, cũng không tránh né, đón người trước mặt đi lên, lại đi thêm hai bước là có thể đi đến trước mặt y.
Không trung truyền tới tiếng xé gió, vài viên đá vụn từ trong hẻm sâu bay tới, chỉ nghe chung quanh một trận kêu rên, sỏi kia một viên cũng không rơi mà nện vào đầu gối của nhóm người này, thoáng chốc chân đám người nọ đã bị nện đến tê mỏi đau nhức, đồng loạt quỳ xuống, ôm chân oa oa kêu loạn.
Sở Đàm lặng lẽ đi qua, nhàn nhạt lưu lại một câu: “Không cần đa lễ.”
Vào trong hẻm, Tương Hạ ôm kiếm lười biếng dựa vào cạnh xe ngựa, miệng ngậm cọng cỏ, vứt mấy hòn đá nhỏ trong tay đi.
“Vương gia, đồ tết của ta đâu.”
Sở Đàm biểu tình lãnh đạm, khẽ thở dài: “Bổn vương nghĩ nghĩ, trong phủ căn bản không có ai cùng ăn tết.”
Cũng phải. Vương phủ to như vậy, chỉ còn lại duy nhất Sở Đàm lẻ loi một mình.
Tương Hạ nhìn tiểu hài tử này lộ ra bộ dáng phá lệ khiến người đau lòng, đặc biệt muốn xoa đầu y.
Hơn nữa hắn quả thực duỗi tay xoa nhẹ. Phút cuối cùng còn nhẹ nhàng nhéo lên khuôn mặt nhỏ của Vương gia một cái.
“Thuộc hạ không phải là người sao, năm nào cũng là ta bồi ngài, không phải sao.”
Sở Đàm đẩy tay hắn ra, lỗ tai ửng đỏ mà giáo huấn hắn: “Dĩ hạ phạm thượng.”
“Thuộc hạ có tội, thỉnh Vương gia trách phạt.” Tương Hạ cười cười, xốc màn xe mời Vương gia đi lên, cúi người muốn quỳ, Sở Đàm tiến lên một bước đỡ lấy tay hắn.
“Đừng làm những quy củ cổ quái này.” Sở Đàm nhíu mày giáo huấn hắn, lại lôi ống tay áo của hắn sờ sờ độ dày, “Mặc nhiều một chút. Một lớp mỏng như thế này thì có tác dụng gì?”
“……” Tương Hạ kinh ngạc nhìn Sở Đàm một cái, bỗng nhiên nhịn không được cười ra tiếng. Trong lòng cao hứng, buổi tối có thể uống hai ly.
Hắn đè lại vui sướng trong lòng, đỡ Sở Đàm lên xe ngựa, lòng bàn tay nâng ngón tay thon dài mềm ấm của y, âm thầm kỳ vọng mỗi ngày đều có thể đỡ Vương gia một lần như vậy.
Xe ngựa đi đến nửa đêm, dừng lại cho ngựa nghỉ.
Sở Đàm khăng khăng không ở dịch quán, dịch quán nhiều người phức tạp, sợ gặp phải loại người không sạch sẽ, cũng uyển chuyển từ chối người hộ tống trong cung, mỗi lần đều dựa vào xe ngựa mà thiếp đi.
Sau khi cho ngựa ăn no, Tương Hạ xốc lên màn vải bông bên cửa sổ, nương theo ánh sáng dìu dịu từ ánh trăng thanh nhã lặng lẽ nhìn Sở Đàm, y ôm lấy xiêm y nghiêng người dựa vào vách xe ngủ, đôi môi đỏ nhạt khẽ nhếch, ôn nhu an tĩnh.
Tương Hạ lặng lẽ đưa bàn tay vào, nhặt lên áo lông chồn rớt trên đùi Sở Đàm giúp y đắp kín mít, lại nhẹ nhàng sờ sờ mặt y, buông màn vải bông xuống, dựa vào bên ngoài xe ngựa.
Hai người cách nhau một vách ngăn của xe ngựa, cùng nhau dựa vào.
Trời cao hạ tuyết, rơi đầy một vai hoa lê.
( chưa xong )
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom