• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Vân Nê (Cổ phong) (1 Viewer)

  • Chương 2

Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng

Gần ngày tết, Trấn Nam Vương phủ vẫn thanh tịnh như xưa, mấy nha đầu mới tới treo mấy cái đèn lồng màu đỏ thủ trát [1], mới lộ ra chút nhân khí.
[1] Thủ trát: bản viết tay, chắc cái này muốn nói là lồng đèn tự làm ớ.
Hậu viện dành ra một cái sân trống để huấn luyện, hộ vệ của vương phủ mỗi ngày ở đây thao luyện, Tương Hạ thản nhiên lười biếng nằm ườn trên ghế dương nhung, bưng ly trà nóng, hớt lớp bọt trà bên trên ra, nhìn các hộ vệ huấn luyện trong sân.
"Gian Quan, trong đội ngươi có kẻ lười biếng, mở một con mắt nhắm một con mắt đúng không?” Tương Hạ nhặt lên viên đá cuội trong chén sứ nhỏ trên tay, vèo một tiếng đánh vào trên lưng một ảnh vệ trong sân.
“Ai u uy!” Gian Quan kêu thảm thiết một tiếng, thân mình lảo đảo, thiếu chút nữa là cạp đất.
Mười mấy hộ vệ thủ hạ của hắn lập tức đứng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh.
Tên ảnh vệ gọi Gian Quan kia xoa xoa cái lưng bị đánh sưng, xoay người nhìn Tương Hạ, lặng lẽ dùng khẩu hình mắng hắn: “Ai giống ngươi sau gáy như mọc mắt a.”
Tương Hạ cũng không thèm để ý, thư thư thái thái gác chân dựa vào ghế nằm, lười biếng nói: “Đều có tinh thần chút đi, ai chậm trễ, xui xẻo chính là trưởng quan của các ngươi, nghe rõ không?”
“Vâng!”
Một đám tiểu cô nương kéo cung ngắm bia phía sau, thừa dịp trưởng quan không chú ý phía này, lặng lẽ ngắm Tương Hạ, cười hì hì áp tai nói thầm: “Mau nhìn, mau nhìn Tương Hạ đại nhân a.”
Nói còn chưa dứt lời, cung trong tay đột nhiên run lên, dọa nữ hài kia nhảy dựng, viên đá cuội nhỏ kia vèo một cái đánh vào cánh cung, Tương Hạ hừ cười: “Nhìn cái gì mà nhìn, giữ thăng bằng cho lão tử, tay chớ có run.”
“Ai, bên trong, tiểu cô nương bên trong.” Tương Hạ gõ gõ vào lòng bàn tay, nhìn nữ ảnh vệ phía bên kia, “Tóc dài quá, cắt cắt, thu lại binh khí bên cạnh đi, ta không phải lĩnh bạc để ngươi kiếm thầy lang.”
Hắc y nữ nhân cao gầy mảnh khảnh đứng ở sân huấn luyện phía tây, mày liễu eo thon lại có vẻ anh khí bức người, tóc dài cột cao, đuôi tóc rũ ngang hông, sau lưng đeo một thanh trường đao vỏ màu xanh sẫm.
Thu Thiền lạnh lùng liếc Tương Hạ một cái, lấy ngón tay cuốn cuốn tóc dài bên vai, đáp lại: “Ân.”
Ảnh vệ Trấn Nam Vương phủ đều lấy kỳ phổ làm tên [2], lưu loát nhanh nhẹn.
[2] Đặt tên theo danh sách kỳ phổ (cờ vây). Thu Thiền: Thu Thiềm Âm Lộ; Gian Quan: Nhị Gian Quan; Liên Giác: Liên Hoa Giác Đồ.
Nữ ảnh vệ kia đi đến bên người Tương Hạ, rót ly trà nhuận họng, uống hai ngụm xong thấp giọng nói: “Bên ngoài có người nhờ ta đưa phong thư tay đến, ta đặt trên án kỉ [3] của ngài.”
[3] Án kỉ: Cái bàn dài.
“Ta không nhắc rằng nếu bên ngoài tặng đồ một mực từ chối sao.” Tương Hạ khẽ nhíu mày, chén trà trong tay không nhẹ không nặng đặt lên bàn, “Nói với bọn họ, ta chỉ là một chân chó hầu hạ tiểu vương gia, không có quyền to thế lớn gì, cũng không thổi được cơn gió nào cả, cho tâm địa gian xảo của bọn hắn thức tỉnh đi.”
“Là Ninh phủ nhị công tử.” Thu Thiền nhàn nhạt nói, “Việc của thế gia ta không làm chủ được.”
Tương Hạ vuốt cằm suy nghĩ trong chốc lát: “Ta đi xem một chút. Ai, đừng để bọn họ bắt được thời cơ mà lười biếng a.”
“Ân.” Thu Thiền đặt chén trà xuống, trở về giữa sân huấn luyện.
Bên ngoài sân huấn luyện là một khoảng lâm viên, đi qua vài đình đài lầu các bỏ trống mới đến chính viện.
Sở Đàm xem lại bài giảng của thái sư mấy lần, ở trong phòng đợi đến buồn bực, hỏi ảnh vệ đang trực bên người, hắn nói Tương Hạ cả buổi trưa đều ở khu huấn luyện.
“Bổn vương ra ngoài đi dạo.” Sở Đàm ném sách, ảnh vệ đang trực vẫn còn nhỏ tuổi, còn chưa rõ tính tình tiểu vương gia nhà mình, nhất thời không dám nhiều lời, vội lấy áo lông chồn khoác trên vai Sở Đàm, thấp giọng hỏi: “Vương gia muốn đi nơi nào?”
“Không xuất phủ, ngươi không cần đi theo, nghỉ ngơi đi.” Sở Đàm thắt lại áo bào, chậm rãi đi ra đại đường.
Tiểu ảnh vệ không dám đi theo, càng không dám không đi theo, thật ra Vương gia tính tình hiền lành, nhưng nếu có va chạm chỗ nào, thủ lĩnh ảnh vệ chắc chắn sẽ quật nát hắn.
Qua mấy ngày nữa là tới tết, Sở Đàm xoa xoa bàn tay lạnh lẽo, đi dạo trong viện, vòng qua ao nhỏ tuyết đọng, bất tri bất giác đã đi đến nơi ở của Tương Hạ.
Sở Đàm thân thể yếu đuối, vốn định đi tới khu huấn luyện nhìn thử, nhưng mới đi vài bước đã bị đông lạnh, đành tạm chuyển hướng, tiến vào phòng Tương Hạ sưởi ấm áp trong chốc lát, đợi lát nữa hắn cũng trở lại.
Cửa không cài, Sở Đàm nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, bên trong lửa than còn chưa tắt, nhiệt khí ấm áp bay quanh người, Sở Đàm chà xát tay, ngồi bên cạnh án kỉ, nghỉ ngơi một chút.
Trong phòng miễn cưỡng cũng coi như có thể đặt chân, mấy xiêm y được giặt giũ sạch sẽ cũng không xếp gọn, người giặt áo đưa tới như thế nào liền như thế đấy tùy tiện nhét vào trong tủ, đầy đất đều là những ám khí kỳ dị cổ quái không biết sử dụng như thế nào, trên bàn chất đống công văn và sổ sách vài ngày lại đây, bút lông trực tiếp đặt trong nghiên mực, đâm hỏng rồi thì đổi cây khác.
Làm sao lại luôn cẩu thả như thế, người đã bao lớn rồi a.
Sở Đàm thật sự không biết mình nên đứng ở chỗ nào, bất đắc dĩ đem đồ vật dọn dẹp gọn gàng, dành ra một chỗ cho mình đứng, khuỷu chống bàn, tay nâng má, tay còn lại dọn dẹp sổ sách tán loạn trên bàn.
Tay bỗng run lên, làm rớt ra hai con hạc giấy.
“……” Sở Đàm nhặt hạc giấy lên, phát hiện cánh hai con hạc giấy đã được dán vào nhau bằng hồ nhão, trong đó trên mặt một con có cái chấm đen nhỏ.
Sở Đàm theo bản năng giơ tay lên sờ mặt, sờ nốt ruồi mang lệ bên khóe mắt của bản thân. Lỗ tai nóng lên, nhanh chóng đem đồ vật nhét lại chỗ cũ, mới nhét vào một nửa, lại rớt xuống một phong thư, thư không đóng kín, giấy bên trong rớt ra hơn nửa.
“Cái gì cũng kẹp vào sách……” Sở Đàm khom người nhặt lên, tiện tay đẩy tờ giấy vừa mới rơi ra vào lại phong bì, lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, một cơn gió lạnh theo đó thổi vào, Tương Hạ đứng cạnh cửa, thấy Sở Đàm ở bên trong, có chút sửng sốt.
“Vương gia? Ngài tìm ta?” Tương Hạ ngẩn người, tầm mắt dời xuống, thấy Sở Đàm cầm phong thư trong tay.
Sở Đàm bị hắn nhìn chằm chằm liền có chút không được tự nhiên, đem đồ vật trong tay đưa cho hắn, nhớ tới hai con hạc giấy kia, gương mặt nóng lên, tránh đi tầm mắt của hắn nói: “Ngươi……”
“Ai nha ngài đừng di chuyển đồ vật của ta a……” Tương Hạ nhanh chóng tiếp nhận thư tay giấu đi, Ninh nhị công tử đưa qua chắc hẳn chẳng có lời nói tốt đẹp gì, không nên để tiểu hài tử hiểu lầm.
Sở Đàm nhất thời có chút không nhịn được, sắc mặt tái nhợt đi, là y tùy tiện đi vào nơi ở của thuộc hạ trước, cũng xác thật di chuyển đồ vật của hắn.
Không đợi Sở Đàm mở miệng, Tương Hạ đã chần chờ hỏi: “Ngài xem?”
“Không có.” Sở Đàm sắc mặt hoàn toàn đen, phất tay áo đứng lên, vòng qua Tương Hạ, lặng lẽ rời đi.
Tương Hạ mới ý thức được bản thân lỡ lời, nghe nói tiểu hài tử ở độ tuổi này rất mẫn cảm rất yếu ớt, Sở Đàm từ nhỏ đã cô độc, càng sợ người thân cận bên cạnh tỏ thái độ xa cách.
“Cái miệng thối này.” Tương Hạ tự tát mình một cái, vừa định đuổi theo, lại thuận tiện lấy thư tay nhảm nhí chó má kia của Ninh nhị công tử ra, đại khái quét qua một cái đã biết là nội dung gì, thứ khác không nhìn thấy, liền thấy một hàng chữ “Mùng bảy giờ Dậu một khắc, Vân Nguyệt lâu có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Ninh nhị công tử tuy không phải cái thứ tốt lành gì, nhưng mặt mũi đại ca hắn lại lớn, thuở niên thiếu đã vào huyền mật ty làm mật thám, thành tâm phúc bên người hoàng đế, có tin tức gì luôn biết sớm nhất.
Ninh phủ vẫn luôn muốn nịnh bợ Sở Đàm, nói không chừng thật sự có thể nói ra chuyện lớn gì đó.
“Mùng bảy? Hôm nay không phải mùng bảy sao.” Tương Hạ tính tính canh giờ, cũng đã đến giờ Dậu ba khắc.
Tương Hạ nhìn qua thấy Sở Đàm sớm đã biến mất ở cửa viện, bất đắc dĩ cầm lên thư tay, nói thầm một câu: “Xin lỗi, thuộc hạ đi trước nhìn một chút. Chờ ta trở lại quỳ trên đinh bản dỗ ngài.”
Kêu mấy tên hộ vệ đi theo phía sau, phân phó xuống phải bảo hộ chủ tử thật tốt, bản thân nhanh chóng trèo tường chạy đi.
Sở Đàm ở ngay ngoại viện, vốn tưởng rằng Tương Hạ lập tức sẽ đuổi theo, mặt dày mày dạn dỗ chính mình, không nghĩ tới, người này cư nhiên nửa câu cũng không nói, còn trèo tường chạy đi.
Nguyên lai hắn căn bản không có ý định đuổi theo mình.
Lúc này tiểu ảnh vệ vẫn luôn lặng lẽ đi theo Sở Đàm nhảy xuống, thấp giọng khuyên y: “Vương gia, quá lạnh, mau trở về đi thôi.”
Sở Đàm thở dài, rũ mí mắt xuống, xoay người nghĩ nghĩ, kéo tiểu ảnh vệ gọi Liên Giác kia ra khỏi vương phủ.
Liên Giác nơm nớp lo sợ đi theo, trong lòng vô cùng tuyệt vọng: “Xong rồi, xong ta rồi. Chuyện này mà để thủ lĩnh ảnh vệ biết được thì ta khẳng định bị băm cho gà ăn.”
Sở Đàm một đường lặng lẽ đi theo Tương Hạ, thấy hắn vào Vân Nguyệt lâu.
Liên Giác kinh hãi, nuốt một ngụm nước miếng, trưởng quan từ trước đến giờ chưa từng dạo yên hoa hạng liễu [4].
[4] Yên hoa hạng liễu: Ý chỉ thanh lâu kĩ quán.
“Còn dạo thanh lâu.” Sở Đàm lẳng lặng đứng ở chỗ tối nhìn nơi yên liễu sắc hải [5] phía xa, mày nhíu chặt hơn.
[5] Yên liễu sắc hải (烟柳色海): Gà tra mà không biết nghĩa nó là gì, nếu dịch nghĩa từng chữ ra thì là khói liễu màu biển (hay rừng liễu màu biển), nói chung đại khái nó chỉ thanh lâu kĩ quán ấy, tại liễu lục biển lam nên chắc kêu nơi ong bướm lòe loẹt (maybe). [Thỉnh cao nhân].
“Chính phải!” Liên Giác hết sức chuyên chú phụ họa, “Ai nói không đúng cơ chứ! Hắn cũng thật không phải cái thứ tốt gì!” Đảo mắt lại bắt đầu cầu xin, “Được rồi Vương gia mau hồi phủ đi……”
Thiếu niên mười sáu tuổi lòng hiếu kỳ cùng dục vọng muốn khống chế mạnh đến khiến người phải than thở, Sở Đàm ném tiểu ảnh vệ vướng chân vướng tay bên người qua một bên, sửa sang lại ngoại bào, chậm rãi đi vào Vân Nguyệt lâu.
“Ai!” Liên Giác dùng sức kéo kéo tóc mình, nhỏ giọng gọi y, “Vương gia! Ngài quý thể ngàn vàng, như thế nào có thể đi vào nơi này……” Vừa muốn đuổi theo, đã bị khán trường tử [6] ngăn lại.
[6] Khán trường tử: đại khái là người bảo kê chỗ làm ăn.
Xông vào đi, đến lúc đó cả con phố đều biết được, Vương gia Trấn Nam Vương phủ đi vào hoa lâu, chỉ có thể chờ ở bên ngoài, cũng may trưởng quan còn ở bên trong có thể ứng phó.
Người đứng trên bệ bên trong vừa thấy tiểu công tử giơ tay nhấc chân đều toát ra khí thế bất phàm bước vào, liền lặng lẽ đáng giá một lượt từ trên xuống dưới, người này một thân ngân ty ngọc lũ [7] áo lông chồn trắng, vừa thấy liền biết là không dễ hầu hạ, lại nhìn Sở Đàm vẻ mặt u ám, nhất thời không dám đi lên tiếp đón, chỉ dám ở một bên cười làm lành.
[7] Ngân ty ngọc lũ: Sợi bạc áo ngọc, dùng cho giai cấp quý tộc.
“Người vừa mới tiến vào, ở đâu.” Sở Đàm giương mắt hỏi.
“Ở…… Bên trên…… Giáp với gian trong kia, tên biển Hồng Mai.”
Sở Đàm lập tức lên lầu, đi đến tận gian cuối.
Cửa phòng treo biển Hồng Mai cài then chắc chắn, bên trong truyền đến tiếng thở dốc càng thêm thô nặng, ngẫu nhiên còn kèm theo vài câu nói mềm mại của nữ tử.
Sở Đàm tức khắc cứng đờ, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, tựa như vào tiết trời mùa đông lại đổ ập xuống một chậu nước lạnh, đông đến nỗi cơ thể từ trong ra ngoài đều lạnh thấu. Mày nhíu chặt dần dần dãn ra, bả vai căng cứng cũng nới lỏng xuống, khó tin trong ánh mắt biến thành bất đắc dĩ cười khổ.
Là chính mình quá ngây thơ, Vân Nguyệt lâu cũng vào, còn có thể làm cái gì, còn không biết mấy năm nay hắn đã lặng lẽ tới bao nhiêu lần.
Sở Đàm vẫn luôn cho rằng, nếu mình không phải Vương gia, chỉ là một hài tử của gia đình bình thường, là có thể thân cận với Tương Hạ thêm chút, hiện giờ mới chịu thuyết phục chính mình, chắn chính giữa hai người không phải là thân phận, căn bản là bởi vì hắn là một nam nhân.
“Cái này không thể trách ta……” Sở Đàm dựa vào vách tường, chậm rãi ngồi xổm xuống, đem đầu vùi thật sâu vào cánh tay. Nếu có thể chọn, y cũng sẽ không muốn sinh ra ở vương tộc.
Không biết đợi qua bao lâu, Sở Đàm đã thiếp đi.
Là cửa trước của gian phòng treo bảng hiệu Hồng Mai ở phía đối diện bị đẩy ra.
Tương Hạ đi ra trước, thuận miệng khách sáo: “Ninh nhị công tử khách khí, ta……”
Chân còn chưa đặt xuống, Tương Hạ đã nhìn chằm chằm Sở Đàm ở trước cửa đối diện ôm thành một đoàn mà ngủ trông đáng thương vô cùng, tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài.
“Ân!?????”
Ninh nhị công tử phe phẩy cây quạt theo sau, trên mặt có chút men say, đánh cái nấc: “Ai, Tương Hạ đại nhân không cần khách sáo, hôm nay uống rượu thư thái.”
Tương Hạ tay mắt lanh lẹ, nghiêng người qua chắn, đem Sở Đàm chắn phía sau, đẩy đẩy Ninh nhị công tử, cười nói: “Sắc trời không còn sớm, hay là công tử về trước đi.”
Ninh nhị công tử mắt lờ đờ mông lung, ôm bả vai Tương Hạ hỏi: “Như thế nào, đại nhân còn muốn ở lại chơi thêm chút sao?”
“Trong phủ không có thức ăn mặn, rảnh rỗi cũng muốn sảng khoái một chút.” Tương Hạ giật giật khóe miệng, lại đem Sở Đàm che ở phía sau.
“Nga nga, ta hiểu ta hiểu.” Ninh nhị công tử tửu lượng không tốt, uống nhiều, lôi kéo Tương Hạ còn muốn dong dài, Tương Hạ đỡ bả vai hắn đẩy ra phía trước: “Đi nhanh lên!”
Ninh nhị công tử ngẩn ra, “Ai u, thật hung a.” Cuối cùng cũng phe phẩy chiết phiến (quạt giấy) lắc lư rời đi.
Tương Hạ mới xoay người ngồi xổm xuống nhìn tiểu đáng thương nhà mình, một tay vỗ về sợi tóc mềm mại của y, đau lòng hỏi y:
“Tổ tông của ta ơi, sao ngài lại ngồi xổm ở nơi này hít linh khí đất trời vậy a?”
Sở Đàm ôm đầu gối đem chính mình co lại thành một cục, ngơ ngác nhìn Tương Hạ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu gian phòng mà mình ngồi canh bên này, trên đó viết chính là “Thanh Mai”.
Tương Hạ nhìn y, trơ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia, phốc đỏ lên.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom