• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-458

CHƯƠNG 458: SỰ MÊ MUỘI CỦA KINH MẶC




CHƯƠNG 458: SỰ MÊ MUỘI CỦA KINH MẶC

Kinh Mặc khóc lóc xông vào Nhu Nghi cung.

Lần này không có bất kỳ ai ngăn cản, lần trước sau khi cô bé rời khỏi Trần Nguyên Khánh đã hạ lệnh, bất kỳ ai cũng không được ngăn cản sự ra vào của Kinh Mặc.

Kinh Mặc xông vào tẩm cung của Nhu phi, Trần Nguyên Khánh mặt mày băng kín ngồi ở giường của Nhu Phi, nghe thấy tiếng đằng sau hắn ta bỗng quay đầu, Kinh Mặc nhìn thấy mặt mày Trần Nguyên Khánh băng kín mít hoàn toàn không có tuấn tú kiêu ngạo như trước, trong lòng bất giác vui lên, nhưng nước mắt trong hốc mắt lại rơi xuống không ngừng.

“Đại anh hùng thúc thúc, ta sai rồi, ta xin lỗi thúc, ta không phải cố ý, là Trọng Lâu đệ ấy hại ta, ta không ngờ sẽ liên lụy đến thúc, ta xin lỗi thúc, ta...” Kinh Mặc khi nói chuyện nước mắt rơi xuống không ngừng, Trần Nguyên Khánh thấy bộ dạng khóc lóc thương tâm của cô bé thì cũng đau lòng không thôi, hắn ta lập tức đứng ôm lấy cô bé trong lòng.

“Đứa trẻ ngoan, đừng khóc nữa, thúc thúc không trách ngươi.”

Sự nghi ngờ và sự tức giận nhàn nhạt trong lòng trước đó cũng đã bị nước mắt của Kinh Mặc dập tắt hết, hắn ta lúc này chỉ muốn ôm Kinh Mặc, cố gắng an ủi cô bé.

Hắn ta trước nay chưa từng thấy Kinh Mặc thành bộ dáng như vậy cho nên khi dỗ dành cũng có chút gượng gạo, hắn ta chỉ có thể nói ra tiếng lòng chân thành nhất của mình, hắn ta không trách cô bé.

“Không phải ta, là Trọng Lâu, đệ ấy chơi xấu, đệ ấy bôi chất dụ ong trên người ta, đệ ấy thường xuyên bắt nạt ta như vậy, ta..., ta không phải cố ý, ta không ngờ chất đó lại rơi lên người thúc, nếu như biết thúc sẽ bị chích, ta chắc chắn sẽ không chạy trốn đâu, ta sai rồi, ta...” Kinh Mặc vừa khóc, trong lòng vừa đắc ý đổ tội cho Trọng Lâu.

Trọng Lâu vậy mà dám uy hiếp mình, chắc nghĩ mình sẽ không dễ dàng thoát được, cho nên cô phải lôi cả Trọng Lâu vào, trong lòng Kinh Mặc thấy điều này rất hiển nhiên.

“Ta sẽ đánh Trọng Lâu một trận, chúng ta đều không muốn đắc tội với thúc, chúng ta...” Kinh Mặc nói ngập ngừng, sau khi nói xong thì mắt cho mở to nhìn Trần Nguyên Khánh.

Trần Nguyên Khánh thấy Kinh Mặc giải thích mãi, trong lòng đã nhận định cô bé vô tội, cũng biết sự áy náy của cô bé, cho nên Kinh Mặc nói cái gì đã không còn quan trọng nữa, hắn ta mỉm cười ôm Kinh Mặc, nhẹ nhàng vỗ về cơ thể còn đang run rẩy vì nức nở, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại khiến trái tim của hắn ta một lần nữa hóa thành một dòng nước xuân.

“Được rồi, không cần nói nữa, thúc tin ngươi sẽ không hại thúc.”

Trần Nguyên Khánh đương nhiên tin tưởng Kinh Mặc, một cô bé mềm mại như kẹo bông như này, thông minh nghịch ngợm lại lương thiện, cô bé sao có thể nghĩ ra chủ ý dùng ong đến chích mình được chứ.

Bây giờ nghĩ lại, vết sưng do ong chích có thể ở trên mặt mình, không có rơi trên mặt của Kinh Mặc, đây mới là chuyện tốt.

Nghĩ đến sự đau đớn trên mặt và trên cổ của mình vào lúc này là thay cho Kinh Mặc, Trần Nguyên Khánh cảm thấy nỗi đau cũng giảm đi không ít.

“Ừm ừm, thúc thúc tốt nhất, thúc thúc là người tốt nhất thiên hạ, Kinh Mặc sau này cũng muốn gả cho đại anh hùng giống như thúc thúc.”

Lời nói của Trần Nguyên Khánh khiến Kinh Mặc triệt để yên tâm, cô không ngần ngại khen Trần Nguyên Khánh, lời nói nhẹ nhàng lại bùi tai đó khiến tâm trạng của Trần Nguyên Khánh vui lên không ít, đó là sự kiêu ngạo và đắc ý mà không thể dùng từ ngữ để hình dung được.

Kinh Mặc giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt sưng vù của Trần Nguyên Khánh, đau đớn nháy mắt xông thẳng vào đầu và tim của Trần Nguyên Khánh, nhưng thấy ánh mắt đau lòng trong đôi mắt đó của Kinh Mặc, hắn ta lại không lỡ ngăn cản.

“Thúc thúc, rất đau có phải không?” Kinh Mặc nói, nước mắt trong hốc mắt lại rơi xuống.

“Không đau không đau, thúc thúc không đau, ngươi cũng nói rồi, thúc thúc là đại anh hùng, đại anh hùng không sợ đau, trước đây thúc ở trên chiến trường bị thương, chảy rất nhiều máu, đau đến mức toát mồ hôi lạnh...” Trần Nguyên Khánh dịu dàng nói, lại nhớ đến năm đó, bản thân từ trên chiến trường thắng lợi trở về, Trần Vũ Trúc nhìn vết thương của hắn ta cũng khẽ hỏi bản mình có đau hay không.

Muội muội lúc đó lớn hơn Kinh Mặc nhiều, nhưng sự đau lòng trong đôi mắt lại rất giống nhau, thần sắc đau lòng của cô bé khiến trái tim như sắt đá của hắn ta cũng biến thành một dòng suối trong, lúc này, hắn ta hận không thể đem cả thế giới của mình để bao bọc cô bé xinh đẹp trước mắt này.

“Vậy thúc thúc người ở trên chiến trường chắc chắn rất dũng mãnh, có thể kể chuyện của thúc cho Kinh Mặc được không?” Đôi mắt của Kinh Mặc tràn ngập mong đợi chăm chú nhìn Trần Nguyên Khánh.

Trần Nguyên Khánh đương nhiên không nhẫn tâm từ chối yêu cầu của Kinh Mặc, hắn ta kể chuyện mình từ người lính cỏn cỏn lần đầu tiên lập chiến công, từng chuyện từng chuyện, giống như những sự việc này chỉ mới xảy ra vào hôm qua được chính miệng hắn ta từ từ nói ra, máu tanh và khói lửa đó đã dần đi xa, nhưng cô bé nghe câu chuyện của hắn ta, trong mắt lại mang theo khao khát, mang theo sự ngưỡng mộ, trong lòng cực kỳ tự hào về Trần Nguyên Khánh.

Trọng Lâu khi chạy đến đây, chỉ nhìn thấy Kinh Mặc giống như mê muội ngồi trên đùi nghe hắn ta kể lại chuyện trên chiến trường năm đó.

Nhìn thấy gương mặt say sưa và tự hào của Trần Nguyên Kháng, trong lòng Trọng Lâu lại lo lắng cho hắn ta, người bị vẻ ngoài thuần khiết của Kinh Mặc mê hoặc, kết cục sẽ rất thảm, ví dụ như Trần Mập của thành Nam Sơn, đồ ăn vặt trong tay cậu ta cuối cùng cũng bị Kinh Mặc lừa mất, ví dụ như Lý Nhị Cẩu của thành Nam Sơn, nam nhân thèm khát mẹ của bọn họ, cuối cùng cũng bị đám trẻ con bọn họ đánh cho một trận.

Có điều đối với sự cắn câu của Trần Nguyên Khánh, trong lòng ngoài trừ ghen tị ra, đáy lòng Trọng Lâu càng yên tâm hơn, tin tưởng có chất bôi trơn này của Kinh Mặc, quan hệ giữa phụ hoàng và Trần Nguyên Khánh chắc sẽ không căng thẳng như trước nữa, ít nhất sẽ không đối chọi với nhau.

Chỉ là Trọng Lâu không biết, ở thế giới của trẻ con bọn họ, bởi vì một người có thể thay đổi quan hệ đối địch, đối với nước cờ trên triều đường không có bất cứ ảnh hưởng.

Mà Trọng Lâu càng không biết là, bởi vì Kinh Mặc cố gắng tạo ra quan hệ hữu hảo với Trần Nguyên Khánh, khiến Trần Nguyên Khánh cuối cùng từ bỏ sự kiên trì từ trước đến ngay tại giây phút cuối cùng, chỉ là điều này đều là chuyện sau này.

Mà lúc này, ở trong Thải Vi Cung, đồng dạng cũng có một người quỳ dưới đất sùng bái nhìn Ôn Yến.

“Sư phụ, An Nhiên hiểu dụng tâm của sư phụ rồi, con hứa sau này tuyệt đối không tiếp tục nghiên cứu chế tạo độc dược nữa, ngoài trừ cứu mạng người, tuyệt đối không tiếp xúc với độc dược.” An Nhiên nói rất chân thành, cậu bé nghiêm túc nhìn Ôn Yến, ánh mắt vô tư trong sáng, không mang theo bất kỳ sự giả dối nào.

Ôn Yến đã không khống chế được sự vui mừng trong lòng của mình, cô tin An Nhiên sẽ hiểu ra, nhưng lại không ngờ, An Nhiên lại hiểu ra nhanh như vậy.

“Sư phụ, chuyện Kinh Mặc dụ ong đồ nhi không có tham gia vào, con sẽ không tiếp tục dùng y thuật của mình mà đem lại phiền phức cho sư phụ nữa đâu, sau này cũng sẽ không dùng y thuật để hại người.” An Nhiên quỳ trước mặt Ôn Yến nghiêm túc hứa, Ôn Yến cũng khống chế được nước mắt của mình.

Cô thích một thân y thuật này của mình, khi cái chết ập tới, ngoại trừ muốn giúp Tống Vĩnh Kỳ thoát khỏi hiểm cảnh, chuyện cô muốn làm nhất chính là tìm được người kế thừa Kim Chân thuật, bây giờ, An Nhiên đã ở trước mặt mình, cậu bé có lý tưởng giống như cô, có sự kiên trì giống như cô, hơn nữa cậu bé còn có thiên phú, là người thừa kế hiếm có.

“An Nhiên, nếu như người đó quá độc ác, hoặc gây nguy hiểm đến tính mạng của con, con có thể dùng y thuật để giết bọn họ, nhưng trừ hai tình huống này ra, cái khác tốt nhất đừng dùng.” Ôn Yến khẽ nói, đáy mắt không che đậy sự dịu dàng của mình.

“Sư phụ yên tâm, An Nhiên không phải người ngu ngốc, sẽ không để người khác hại đến tính mạng của mình, một thầy thuốc đầu tiên phải bảo vệ chính mình mới có thể cứu chữa nhiều người hơn.” An Nhiên cảm giác được cảm xúc của Ôn Yến, cho nên khi nói chuyện đáy lòng cũng không có nặng nề như trước, cậu bé thoải mái nói chuyện, khóa miệng đều là ý cười.

“An Nhiên, con đứng lên đi, ta và Cát Minh sư phụ của con đang thảo luận một số loại độc khó giải, con ở lại cùng nghe.” Ôn Yến đỡ An Nhiên dậy, khẽ nói với cậu bé, loại độc hôm nay bọn họ bàn luận có thể sau này An Nhiên cũng phải đối diện, cho nên cơ hội hiếm có như vậy cô không hy vọng An Nhiên bỏ lỡ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom