• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-456

CHƯƠNG 456: ĐỪNG GIẤU TA




CHƯƠNG 456: ĐỪNG GIẤU TA

Nghe thấy lời nói của Gia Cát Minh, mắt của Ôn Yến bất giác sáng lên.

Cô nhìn chăm chú Gia Cát Minh đợi hắn mở miệng, Gia Cát Minh nhìn Ôn Yến, khẽ giọng hỏi một câu: “Trước đó Cửu Vương kêu Vạn Lương chuyển lời cho nàng, nàng lúc đó nghĩ đến là độc gì?”

“Thích Tâm đan.” Ôn Yến thành thật trả lời, thật ra trước đấy Khanh Nhi dùng không nhiều, sau này độc trên người của Trần Vũ Trúc được dùng trên người Thái hậu, ở thời khắc nguy cấp khiến bản thân và Tống Vĩnh Kỳ mất đi thần trí giống như cùng một loại độc, chỉ còn lại chính là Thích Tâm đan.

Khanh Nhi dùng loại độc này dùng trên người Tống Vĩnh Kỳ, khiến Tống Vĩnh Kỳ phong nàng ta làm Quý phi, về sau, bởi vì máu của Ôn Yến, chàng mới khôi phục thần trí.

Mà độc của Lãnh Ninh khi phát tác sẽ có cảm giác khổ sở đến thấu xương, chỉ là độc này chỉ khi nhìn thấy nữ tử mà mình yêu thật lòng mới phát tác.

“Cho nên, chúng ta có thể thử không.” Trong mắt của Gia Cát Minh đều là ánh sáng, hắn và Lãnh Ninh có quan hệ rất tốt, thấy Lãnh Ninh và Thiên Sơn có tình mà ngay cả gặp mặt cũng khó khăn và đau lòng đến vậy, cho nên ngày đêm đều muốn giải độc trên người của Lãnh Ninh.

“Đã thử rồi, không có tác dụng.” Ôn Yến nhìn vẻ mặt vui mừng của Gia Cát Minh, rất thẳng thắn nói ra.

“Khi ta nghĩ đến là Thích Tâm đan thì đã nói với Thiên Sơn rồi, Thiên Sơn không đợi được mà đã thử, không có tác dụng gì cả.” Ôn Yến trả lời, trên mặt lại lộ ra vẻ mất mát.

Gia Cát Minh cũng thở dài, vốn dĩ vui mừng vừa đến lại vì lời nói của Ôn Yến hoàn toàn dập tắt.

“Nhưng, phương hướng của chúng ta không sai, nếu như máu của Thiên Sơn không được, vậy...” Gia Cát Minh khẽ giọng nói, hắn cảm thấy thuốc giải chân chính nằm ở trước mặt mình, nhưng lại giống như cách một tầng nhìn không thấy sờ không được, khiến hắn cực kỳ sốt ruột, mà lại không thể làm gì được.

“Cát Minh, thật ra ta biết có một khả năng, chỉ là khả năng đó, chúng ta không thể đi làm được.” Ôn yến nhìn dáng vẻ lạc lõng của Gia Cát Minh, không nhịn được nhắc nhở.

“Nàng là nói, Khanh Nhi muốn mạng của Thiên Sơn sao?” Gia Cát Minh nhìn bộ dạng ngưng trọng của Ôn Yến, đáy mắt đều là sự kinh ngạc, chỉ là sau khi nói xong, hắn lại có chút rõ ràng.

Khanh Nhi vốn dĩ không phải người lương thiện, nàng ta dùng cách như vậy để hành hạ một đôi tình lữ, thật là...

“Nữ nhân này thật đáng chết.” Gia Cát Minh thấy Ôn Yến gật đầu, trong lòng mà sự bực tức.

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Gia Cát Minh khẽ hỏi, nếu như Thiên Sơn biết đây là thuốc giải duy nhất, nàng ta cho dù có mất đi tính mạng của mình cũng muốn lấy thuốc giải cho Lãnh Ninh, nhưng nếu như Thiên Sơn không giữ được mạng, Lãnh Ninh sống cũng như chết.

Đây mới là cách dày vò đôi tình lữ một cách tàn nhẫn nhất, đây cũng là độc của sự vô vọng nhất.

“Ta cứ có cảm giác còn có cách khác.” Ôn Yến khẽ nói, từ khi cô ý thức đến độc của Lãnh Ninh chính là mạng của Thiên Sơn, cô luôn tin, vẫn còn có cách.

Nhưng, cô bây giờ ngay cả manh mối cũng không có, không biết nên làm như thế nào.

“Độc trên người nàng như thế nào rồi? Có phải cũng có manh mối, lại không có cách nào sao?” Bởi vì thuốc giải của độc trên người Lãnh Ninh, Ôn Yến chọn giấu diếm, Gia Cát Minh có chút không yên tâm mà hỏi Ôn Yến.

Khanh Nhi đối với Lãnh Ninh và Thiên Sơn không có hận ý thấu xương, người nàng ta hận chính là Ôn yến, Khanh Nhi tàn độc với Lãnh Ninh như thế, vậy Ôn Yến...

“Khoảng thời gian này ta ở Khắc Châu luôn nuôi chuột, ta dẫn độc tố trong cơ thể lên người của chúng, chúng bây giờ còn chưa có phản ứng gì lớn, và giải độc thế nào, phải đợi chúng có phản ứng ta mới biết.” Ôn Yến khẽ giọng nói, ngữ khí bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến trái tim của Gia Cát Minh hơi lạnh.

Hắn trước nay chưa có nhìn thấy ai đối với sống chết của mình mà lại bình tĩnh như thế, bĩnh tĩnh đến mức giống như cô đã không để tâm đến sống chết của mình nữa.

“Ôn Yến, nàng có chuyện gì, không cần giấu ta, ta cảm thấy ta vẫn được tính là bạn của nàng.” Gia Cát Minh trịnh trọng nói, mắt chăm chú nhìn Ôn Yến, đáy lòng lại lan ra cảm giác đau khổ.

Hắn thích Ôn Yến, cho dù bản thân đã chọn lựa thành toàn cho cô và Tống Vĩnh Kỳ.

Hắn không muốn Ôn Yến biến mất trong cuộc sống của mình, dù cô chỉ coi hắn là bạn.

“Ta sao lại giấu ngươi, ngươi yên tâm, mặc kệ loại độc nào ta có phương pháp giải đều sẽ nói cho ngươi.” Lời nói của Ôn Yến rất chân thành.

Theo cô thấy, Gia Cát Minh và mình, là lương y là bạn tốt, trên phương diện y thuật, bọn họ có thể dắt tay cùng tiến.

Huống chi, nếu như cô thật sự là người sắp dời ra thế giới này, vậy những điều cô không giải đáp được vẫn muốn Gia Cát Minh tiếp tục làm.

“Ôn Yến, ta nói rồi đừng giấu ta, không chỉ trên phương diện y thuật, ta hy vọng bất cứ chuyện gì của nàng cũng đừng giấu ta.” Gia Cát Minh đã cảm nhận được sự khác lạ của Ôn Yến, nhưng lại không biết sự khác lạ này xuất phát từ đâu, cho nên khẽ dặn Ôn Yến.

Ôn Yến mỉm cười gật đầu, sự ấm áp trong lòng trong nháy mắt bị sự lạnh lẽo chiếm cứ.

Thế giới này, cô quá lưu luyến, cô không lỡ xa Tống Vĩnh Kỳ, không lỡ xa các con, không lỡ xa nhưng người coi cô là người thân và bạn bè.

“Yên tâm, ta có chuyện gì cũng sẽ không giấu ngươi.” Ôn Yến nhẹ nhàng hứa, khóe môi nở một nụ cười thành công khiến Gia Cát Minh yên tâm hơn.

Gia Cát Minh lại nói với Ôn Yến chứng bệnh gần đây hắn gặp phải, Ôn Yến cùng nói với Gia Cát Minh khoảng thời gian này lĩnh ngộ của cô với thuật châm cứu, Chung Phục Viễn bị phớt lờ chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài Thải Vi Cung.

Ôn yến lo lắng tình cảnh của hai đứa trẻ ở trong cung, bây giờ đứa nhỏ ở trong cung, anh ta càng nghĩ càng không yên tâm được, nhất là nghĩ đến đứa trẻ hiếu động như Kinh Mặc, anh ta ở trong Thải Vi Cung mà có chút đứng ngồi không yên.

Trong cung yêu ma rắn rết có quá nhiều, anh ta không muốn những đứa trẻ bị dính vào.

Chung Phục Viễn vội vàng đi tìm bóng dáng của mấy đứa trẻ ở trong cung, Kinh Mặc đã lại triển khai đại kế báo thù của mình.

Ở trong Nhu Nghi cung nhìn thấy Vũ Nhu uống xong thuốc, Trần Nguyên Khánh cuối cùng cũng yên tâm, đột nhiên cảm thấy sự khó chịu trong cung, hắn đứng dậy đi đến Ngự hoa viên.

Khoảng thời gian này hắn đi lại tự do trong cung, Tống Vĩnh Kỳ không hề nói gì, điều này khiến hắn ta trở nên hoang tưởng, coi Hoàng cung này trở thành nhà của mình.

Tâm trạng của Trần Nguyên Khánh buồn bực, nguyên nhân cũng đơn giản, hắn ta cứ nghĩ đến gương mặt không vui đó của Kinh Mặc.

Ôn Yến đã đến chữa bệnh cho muội muội của hắn ta, điều này khiến hắn ta nảy sinh cảm giác có lỗi với Kinh Mặc.

Hắn ta cũng có chút không hiểu, tại sao Ôn Yến trước mặt hắn ta đều lý lẽ đường hoàng, khi đối diện với Kinh Mặc đều biến mất không thấy.

Trần Nguyên Khánh vừa đi vừa suy nghĩ, lại không ngờ bị một thân thể mềm mềm cản đường, hắn ta cúi người nhìn, là một người nhỏ bé bọc kín mít, cả gương mặt chỉ lộ ra một đôi mắt, long lanh phát sáng, tựa như ngôi sao trên bầu trời.

Đôi mắt quen thuộc khiến Trần Nguyên Khánh lập tức nghĩ đến Kinh Mặc, hắn ta khẽ hỏi thăm dò: “Kinh Mặc?”

“Đại tướng quân thúc thúc người thật lợi hại, như thế này cũng có thể nhận ra ta.” Trong mắt Kinh Mặc mang theo sự hưng phấn, lời nói và biểu cảm của cô bé thành công chọc Trần Nguyên Khánh vui lên.

“Ngươi đây là...” Trần Nguyên Khánh có chút nghi hoặc trước cách ăn mặc này của Kinh Mặc, bây giờ mặc dù đã là mùa thu, nhưng cũng không cần mặc giữ ấm vậy đâu.

Kinh Mặc cúi đầu với Trần Nguyên Khánh, ra hiệu hắn ta cúi người xuống, Trần Nguyên Khanh vừa cúi xuống, bàn tay nhỏ nhắn của Kinh Mặc đã ôm lấy cổ của hắn ta, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai của Trần Nguyên Khánh, Kinh Mặc nói: “Ta chọc phải tổ ong, chúng đang đuổi theo ta, muốn chích ta.”

Trần Nguyên Khánh nghe thấy Kinh Mặc nói vậy, nụ cười trên mặt cũng không khống chế được, hắn ta vỗ vỗ vào gương mặt nhỏ nhắn đang quấn kín mít của Kinh Mặc, rất nghiêm túc nói: “Chúng không có đuổi theo ngươi nữa, sẽ không chích ngươi đâu.”

Kinh Mặc lại vội vàng lắc đầu, cô bé còn muốn giải thích, chỉ là còn chưa có mở miệng, Trần Nguyên Khánh đã nghe thấy tiếng vo ve của đàn ong.

Kinh Mặc nghe thấy tiếng, đương nhiên sẽ không nói gì với Trần Nguyên Khánh nữa, vừa chạy trốn vừa lớn tiếng gọi: “Đại tướng quân thúc thúc ta chạy trước đây!”

Trần Nguyên Khánh thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Kinh Mặc nhanh chóng biến mất, trong đáy mắt lóe lên một tia dịu dàng, lại không ngờ hắn ta vừa quay đầu, một đàn ong đã bay đến trước mặt của hắn ta...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom