Advertisement
Advertisement
  • Chương 809-810

Tung Hoành Cổ Đại


Mặc dù Hứa Kế Thành đã đưa ra quyết định của mình nhưng sức khỏe của hắn vẫn còn rất yếu nên dùng cả một ngày để nghĩ cách đối phó với Hứa Tư An và Hứa Tư Tuyền là hoàn toàn không đủ.

“Dạ Tam, tìm Chu Thị đến đây cho ta, cho dù nàng ta đang ở đâu cũng phải tìm bằng được đến đây cho ta.” Khi rảnh rỗi, Hứa Kế Thành luôn nghĩ đến những ngày tháng Kinh Mặc ở phủ, nhớ đến chuyện mình bảo Chu Thị đi khiêu khích Kinh Mặc, đáy lòng hắn lại vô cùng khó chịu.

Khi đó hắn muốn thông qua Chu Thị để khống chế Tam Hoàng Thúc, chỉ là còn chưa nhận được tin tức của Tam Hoàng Thúc, hắn đã vội vàng đến Thương Nam Châu, nhưng hắn không ngờ Chu Thị lại to gan lớn mật như thế, dám tính kế với cả Kinh Mặc.

“Vương gia, Chu Thị đó là người của Hứa Tư Tuyền, sợ là bây giờ nàng ta đang… Nếu bắt nàng ta qua đây thì không thành vấn đề, chỉ là phía bên Hứa Tư Tuyền sẽ phát hiện, đến lúc đó sợ là hắn sẽ nhắm vào ngài.” Dạ Tam hơi khó xử, hắn ta luôn ủng hổ Hứa Kế Thành lấy lại danh dự cho Kinh Mặc nhưng nếu bây giờ hành động thiếu suy nghĩ…

“Ừ, ta bảo ngươi tìm nàng ta về đây đồng nghĩa với việc muốn để Hứa Tư Tuyền biết Hứa Kế Thành ta không phải là người dễ ức hiếp.” Hứa Kế Thành khẽ nói.

Nếu như Vương gia nhà mình đã muốn chỉnh đốn lại Chu Thị, Dạ Tam đương nhiên sẽ tuân lời, chưa đến nửa canh giờ hắn ta đã mang được Chu Thị về Thành Vương phủ.

Từ khi biết Hứa Kế Thành đã về phủ, Chu Thị đã muốn quay về, nàng ta thậm chí còn nghĩ hiện giờ không còn Kinh Mặc, nàng ta đương nhiên có thể trở thành nữ chủ nhân của Thành Vương phủ, chỉ là tên súc sinh Hứa Tư Tuyền đó quá mê luyến cơ thể nàng ta nên cứ dây dưa không dứt.

Nàng ta chỉ có thể vừa giả bộ làm theo, vừa nghĩ cách thoát thân.

Chu Thị không ngờ Dạ Tam sẽ xuất hiện ở đây, khi nhìn thấy Dạ Tam, Chu Thị vui mừng hỏi: “Là Vương gia bảo ngươi đến đón ta ư? Ta nghe nói Vương gia đang bị bệnh nặng, mau đưa ta đi gặp Vương gia, ta muốn gặp Vương gia.”

Chu Thị hưng phấn nhìn Dạ Tam, sự vui mừng nơi đáy mắt giống như pháo hoa nở rộ trong màn đêm, cuối cùng nàng ta cũng được nhìn thấy Vương gia rồi, cuối cùng nàng ta cũng có thể thoát khỏi lão già Hứa Tư Tuyền kia rồi.

“Đúng, tôi sẽ dẫn người đi gặp Vương gia, chỉ là trước mặt Vương gia làm phiền Trắc phi hãy giải thích lý do người ở đây? Không phải người đã quên thân trong biển lửa cùng với Vương phi rồi hay sao?”

Lời nói của Dạ Tam mang theo tia trào phúng, thành công khiến nụ cười của Chu Thị đông cứng trên mặt.

Nhưng cũng không diễn ra quá lâu, ngay sau đó Chu Thị lại mỉm cười, nói: “Tỳ nữ của ta đã cứu ta, bởi vì Vương phi vẫn chưa rõ sống chết nên ta mới không dám xuất hiện, chỉ còn cách âm thầm trở về nhà mẹ mình. Thống lĩnh Dạ Tam, ngươi nhất định phải tin ta. “

Để Dạ Tam tin mình, Chu Thị còn rơi nước mắt.

“Ta tin hay không không quan trọng, chỉ cần Vương gia bằng lòng tin người là được.” Dạ Tam cố kiềm chế xúc động muốn bóp chết người phụ nữ này, hắn ta thấp giọng, nói.

“Vương gia đương nhiên sẽ tin ta, chàng ấy…”

“Chu Trắc phi, chúng ta đi gặp Vương gia thôi. Lâu như vậy rồi, Vương gia rất nhớ người.”

“Vậy ư? Vương gia nói ngài ấy nhớ ta ư?” Chu Thị không nghe ra hàm ý trong lời nói của Dạ Tam, nàng ta vui vẻ nhìn Dạ Tam, đáy lòng vô cùng ngọt ngào.

“Đúng vậy.” Dạ Tam cũng lười quan tâm đến Chu Thị nên trả lời lấy lệ. Thật ra hắn ta muốn nói sự thật, muốn nói cho Chu Thị biết Vương gia muốn giết chết nàng ta hơn.

Nhưng Dạ Tam vẫn tò mò muốn nhìn thấy bộ dạng nổi giận lôi đình của Vương gia đối với Chu Thị. Dạ Tam biết rõ đả kích lớn nhất dành cho Chu Thị chính là để nàng ta hiểu khoảng cách giữa mơ mộng và hiện thực. Nhưng thực tế, tốt nhất là nên để Vương gia mà nàng ta yêu thương sâu sắc nhất vạch trần chuyện đó, như vậy mới thú vị, mới gay cấn.

Dạ Tam biết, hắn ta đã muốn trút cơn giận này lâu lắm rồi.

“Đợi ta một lát, ta phải trang điểm lại một chút, ta không thể để bộ dạng như này đi gặp Vương gia được.” Chu Thị vừa nói vừa quay người vội vàng đi trang điểm lại, bộ dạng hưng phấn này của nàng ta khiến Dạ Tam vô cùng chán ghét.

Nàng ta vốn là một người phụ nữ độc ác, dù có trát bao nhiêu son phấn lên mặt thì cũng không thể nào che đậy được bản chất xấu xa của mình.

Đợi Chu Thị sửa sang lại xong, Dạ Tam mới dẫn nàng ta rời đi, bọn thị vệ canh gác tiểu viện hoàn toàn không phát hiện ra tung tung tích của Dạ Tam.

Chu Thị không ngờ Dạ Tam lại đưa nàng ta đến tiểu viện của Kinh Mặc. Khi đi đến cửa phòng ngủ, đáy lòng nàng ta đột nhiên sinh ra cảm giác bồn chồn, lo sợ.

Chu Thị nhìn Dạ Tam, từ đầu đến cuối Dạ Tam vẫn luôn duy trì vẻ mặt lạnh lẽo, không nhìn ra bất cứ thay đổi nào trong cảm xúc.

“Sao Vương gia lại đến đây? Đây là phòng ngủ của Vương phi mà.” Chu Thị dừng lại, khẽ hỏi.

“Vương gia ở trong phòng ngủ của Vương phi không phải là chuyện hết sức bình thường ư?” Dạ Tam khẽ hỏi, ý trào phúng nơi khóe miệng ngày càng lan rộng hơn.

“Nhưng mà…” Chu Thị còn muốn hỏi tiếp bởi vì sự bất an nơi đáy lòng nàng ta ngày càng rõ ràng.

“Vương gia vẫn đang đợi người, đừng để Vương gia đợi quá lâu.” Dạ Tam nói xong thì đi vào phòng ngủ trước.

Chu Thị đứng bên ngoài do dự một lát, sau đó lấy hết dũng khí đi vào bên trong. Nàng ta biết bây giờ Vương phi đang không có ở đây, vừa khéo là cơ hội để nàng ta thể hiện chính mình.

“Vương gia, chàng đi một mạch hơn hai tháng trời, thần thiếp thật sự rất nhớ chàng.” Chu Thị cố gắng để giọng của mình trở nên nũng nịu, nàng ta vừa nói vừa bổ nhào về phía Hứa Kế Thành.

Hứa Kế Thành nghiêng người dựa vào thành giường, thấy Chu Thị nhào về phía mình, hắn lập tức đưa mắt ra hiệu với Dạ Tam.

Dạ Tam hiểu ý, lập tức giơ chân lên đá Chu Thị ra ngoài.

“Dạ Tam ngươi…” Chu Thị chật vật đứng dậy, trừng mắt oán hận nhìn Dạ Tam. Sau khi nói được nửa câu, Chu Thị dùng ánh mắt bi thương nhìn về phía Hứa Kế Thành, ủy khuất rơi nước mắt.

“Vương gia không thích người khác lại gần, người cũng biết mà.” Đối diện với ánh nhìn của Dạ Tam, ánh mắt ban nãy của Chu Thị quả thật không có tính sát thương.

Chu Thị đương nhiên biết Hứa Kế Thành không muốn người khác lại gần, chỉ là nàng ta cảm thấy sau khi Vương gia trở về bèn bảo Dạ Tam đưa nàng ta đến đây, chắc chắn là Vương gia thích mình.

Nên nàng ta mới cố ý quên đi điều kiêng kỵ của Hứa Kế Thành.

“Vương gia, thiếp chỉ vì quá nhớ Vương gia mà thôi. Chàng không biết những ngày qua thiếp đã sống như thế nào đâu, thiếp…” Chu Thị nói chuyện, đáy mắt lại hiện lên một tầng nước mắt.

“Vương gia, suýt nữa là thiếp không được gặp chàng rồi, thiếp…” Chu Thị thấy Hứa Kế Thành không có bất kỳ cảm xúc thương tiếc nào thì đáy lòng bỗng lo lắng. Khi nói chuyện, nàng ta còn không nhịn được liếc nhìn Hứa Kế Thành, nhưng Hứa Kế Thành vẫn yên lặng dựa vào đầu giường, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nước mắt của nàng ta hoàn toàn không khiến người đàn ông này đau lòng.

“Vương gia…” Chu Thị quỳ gối bên cạnh giường Hứa Kế Thành, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ mặt thê lương, khổ sở.

“Chu Thị, rốt cuộc Vương phi đã đắc tội gì với ngươi mà ngươi lại muốn hại chết nàng ấy?” Hứa Kế Thành nói chuyện vô cùng bình tĩnh nhưng lại giống như mang theo một cơn gió lốc. Nói xong, hắn trừng mắt nhìn Chu Thị, rõ ràng là một người đang bị bệnh nặng nằm trên giường nhưng lại khiến Chu Thị lạnh hết sống lưng.

“Vương gia, thiếp… thiếp không làm.” Chu Thị muốn giải thích nhưng lại không giải thích nổi. Nàng ta muốn nói dối nhưng ánh mắt của Hứa Kế Thành giống như xuyên qua mặt nàng ta, nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng nàng ta.

Hứa Kế Thành chỉ nhìn Chu Thị, nhìn đến nỗi nàng ta phải hốt hoảng cúi thấp đầu, nhìn đến nỗi nàng ta toát hết mồ hôi lạnh.

“Vương gia, thiếp ghen tỵ với nàng ta, nàng ta dựa vào cái gì mà được làm Vương phi chứ. Rõ ràng thiếp mới là người yêu Vương gia nhất, những gì nàng ta làm cho Vương gia, thiếp hoàn toàn có thể làm được như vậy.” Chu Thị chỉ có thể nói hết sự thật, nàng ta hiểu rất rõ, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Hứa Kế Thành, nàng ta không còn cách nào khác ngoài nói thật.

Đúng vậy, sở dĩ Chu Thị nghe theo ý kiến của cha mình đi giết Kinh Mặc là vì ghen tỵ với nàng ta.

Chu Thị ghen tỵ xuất thân Công chúa của Kinh Mặc, ghen tỵ vị trí Vương phi của Kinh Mặc và ghen tỵ sự quan tâm của Vương gia dành cho Kinh Mặc.

Chỉ vì cướp con tôm mà Kinh Mặc thích ăn nhất, Vương gia đã sai người từ Thương Nam Châu đến đánh nàng ta.

“Vương gia, Vương phi không yêu chàng, người thật sự yêu chàng là thiếp. Tất cả mọi thứ thiếp làm đều là vì Vương gia, chỉ cần tốt cho Vương gia, bảo thiếp làm gì thiếp cũng bằng lòng. Thiếp nói thật đó Vương gia.” Chu Thị kiên quyết bày tỏ tình yêu mãnh liệt của mình dành cho Hứa Kế Thành, ngay đến cả bản thân nàng ta cũng bị xúc động bởi tình yêu không oán giận, không hối hận này.

Nhưng Chu Thị không ngờ, Hứa Kế Thành nhìn thấy bộ dạng khóc lóc, thảm thương của mình nhưng lại không để lộ bất cứ sự thương xót, đau lòng nào.

“Nhưng làm sao bây giờ, ngươi yêu ta như vậy nhưng ta cứ thấy ngươi là cảm thấy buồn nôn. Trong khi đó ta lại nhớ nhung người không yêu ta, chỉ nghĩ đến thôi mà đã cảm thấy đau lòng.”


https://vietwriter.vn/threads/tung-hoanh-co-dai-full-dich.5222/

Tung Hoành Cổ Đại


Từ từ, giọng nói lạnh lùng giống như bò ra từ trong địa ngục đột nhiên truyền vào màng nhĩ Chu thị.

Chu thị đợi thật lâu, đợi đến khi nước mắt của nàng đều chảy cạn, nhưng nàng không ngờ rằng Hứa Kế Thành lại nói một câu như vậy, giống như lưỡi đao đâm lại ngực nàng, chặt đứt tình yêu của nàng, mang theo thế sắc bén muốn cướp đi tính mạng của nàng.

Ghê tởm? Nàng hận không thể dùng tính mạng của mình để đổi lấy niềm vui của hắn, nhưng hắn lại nói hắn ghê tởm.

Cái người chưa bao giờ quan tâm đến hắn, nhưng hắn lại nhớ đến tận xương tủy.

Chu thị đột nhiên nở nụ cười, nàng nhìn Hứa Kế Thành, trong nụ cười lại lộ vẻ dữ tợn.

“Ngươi luôn miệng nói yêu ta, nhưng thời điểm ta ở Thương Nam Châu chật vật sống sót đi gặp Hoàng thượng, ngươi lại hợp tác với Hứa Tư Tuyền lấy đi tính mạng người ta yêu, cái gọi là tình yêu của ngươi, chính là như vậy phải không?” Hứa Kế Thành vẫn nghiêng người như cũ, cười nói chuyện với Chu thị, chỉ là nụ cười đó lại không mang theo bất kỳ tình ý nào.

“Vương gia, không phải như ngài nghĩ, thiếp thân thấy Hoàng thượng không phải vì chính thiếp thân, là thiếp thân quá lo lắng cho thân thể ngài, thiếp thân muốn biết ngài có ổn không, Vương phi sẽ không nói cho thiếp thân, thiếp thân không có biện pháp mới gặp Hoàng thượng, hơn nữa những chuyện hoàng thượng bảo thiếp thân làm thiếp thân cũng không làm, thiếp thân đều nói với Vương phi, vương phi đánh nhau với mới có thể thắng, thiếp thân có công lao.” Chu thị sốt ruột giải thích, thời điểm nói chuyện phía sau lưng nàng đều là mồ hôi lạnh.

"A, ngươi quả thật là có công lao, nói cho Hoàng thượng tình hình thủ vệ trong Vương phủ, nói cho Hoàng thượng biết Vương phi là cánh tay của ta, trừ bỏ Vương phi mới có thể bóp nghẹt dã tâm của ta..."

Lời nói của Hứa Kế Thành rơi xuống, sự kiên trì trong lòng Chu thị cuối cùng cũng sụp đổ, nàng ta ngã xuống đất, nhìn Hứa Kế Thành, điên cuồng nói: "Ta nói không sai, chỉ có trừ Vương phi, Hoàng thượng mới có thể không kiêng kỵ ngài, chúng ta mới có thể an ổn vượt qua phần còn lại của cuộc đời, thần thiếp không sai.”

Chỉ là so sánh với chuyện đúng tình hợp lý lúc trước, lúc này Chu thị nói chuyện này, trong lòng cảm thấy tội lỗi, bởi vì nàng ta biết, mặc kệ Thành vương làm như thế nào, Hoàng thượng cũng sẽ không bớt kiêng kỵ đối với hắn.

"Vậy ngươi trà trộn với Hứa Tư Tuyền làm cái gì? Mấy ngày trước ta gặp phải ám sát trên đường, người làm chủ phía sau màn chính là Hứa Tư Tuyền..." Vẫn là giọng điệu không nhanh không chậm, lại dường như nhìn thấu tất cả mọi việc...

Chu thị cảm thấy thế giới của mình đã trở nên u ám, bởi vì phụ thân mình là cánh tay dựa vào tam hoàng tử, nhân thủ ra tay với Thành vương, có rất nhiều người chính là do phụ thân nàng ta bồi dưỡng, nhưng trước đó nàng ta không biết, trước khi Vương gia rời khỏi Cảnh Thành nàng ta cũng không biết phụ thân còn có thân phận khác.

“Vương gia, thiếp thân oan uổng, thiếp thân cũng không biết chuyện của phụ thân, càng không nghĩ rằng phụ thân đưa thiếp thân tới để làm quân cờ của hắn, thiếp thân không làm chuyện có lỗi với Vương phủ, thật sự, mong Vương gia minh giám.”

Chu thị quỳ trên mặt đất dập đầu, hết lần này đến lần khác...

"Ừm, trọng điểm của câu hỏi của gia không phải là chuyện này, gia chỉ là muốn biết, sau khi Hứa Tư Tuyền hạ lệnh ám sát ta, trắc phi của ta vì sao phải đội cho ta một cái mũ xanh? Là chắc chắn ta không thể trở về, hay là ăn mừng Hứa Tư Tuyền ra tay với ta?”

Hứa Kế Thành nhìn Chu thị từng chút từng chút một rơi vào tuyệt vọng, tâm tình vô cùng tốt, hắn lần thứ hai mở miệng, nhẹ giọng hỏi.

Nếu như chuyện trước đó Chu thị còn đang suy nghĩ giải thích, trong lòng còn mang hy vọng, khi Hứa Kế Thành nói ra những lời này, tất cả hy vọng của nàng đều rơi vào trong địa ngục, không còn khả năng sống lại.

Hắn đều biết, hắn đều biết, nhưng hắn lại chưa từng nói gì cả...

“Vương gia ngài biết hắn khi dễ thiếp thân, ngài đều biết, vậy ngài còn nói với ta..." Đáy lòng Chu thị đã tuyệt vọng, ánh mắt mê mang, nàng thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì.

Nàng ta chỉ biết, khi chuyện Hứa Tư Tuyền khi dễ mình xảy ra, người của Hứa Kế Thành chắc là biết, nhưng bọn họ cũng không có động tác nào.

Lời giải thích chỉ có một, Hứa Kế Thành không quan tâm. Trong lòng hắn, mình không có chút phân lượng nào.

Chu thị chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, nàng ta giống như một kẻ ngốc.

“Hóa ra, ta đã phải trả giá cho sự si mê sai lầm trong những năm qua.” Chu thị cười nói, nàng ta muốn cố gắng giữ phẩm giá của mình trong tình yêu, bởi vì nàng ta thực sự không có chỗ cho tình yêu.

Nhưng cho dù có cố gắng đến mức nào để duy trì nụ cười trên khuôn mặt của mình, nước mắt vẫn không kiểm soát được mà rơi xuống.

"Ta đã nghĩ sẽ giữ lại tính mạng của ngươi, sau khi biết Kinh Mặc năm đó lợi dụng ngươi. Ta muốn giúp nàng bồi thường cho ngươi, bởi vì nàng sau chiến tranh đã từng đi tìm ngươi, nhưng không tìm được, ngươi xa vời cầu xin tình cảm của ta thì cũng thôi, nhưng ngươi lại dám động tâm tư với nàng, ngươi thật sự đáng chết.”

Hứa Kế Thành thấp giọng nói, trong ánh mắt lộ vẻ trào phúng.

“Ngươi vốn dĩ có vận may lớn, nhưng chính ngươi đã làm vận may này biến mất.” Dạ Tam nhìn bộ dáng tuyệt vọng sụp đổ của Chu thị, rốt cục vẫn nhịn không được nhắc nhở.

Chu thị như thế nào cũng không nghĩ tới, nàng ta tự cho là mình có thể như mắt của Thành Vương, thế nhưng chân tướng lại là như vậy.

Có thể bị Thành Vương nhìn bằng con mắt khác, không phải vì dung mạo của mình xuất chúng, không phải vì mình si tình, mà là bởi vì Tống Kinh Mặc.

“Nếu ngươi dám động thủ với nàng ấy, vậy thì không cần phải sống nữa, dẫn ngươi đến đây là để cho ngươi biết một số sự thật, tránh để ngươi vẫn còn hy vọng xa vời.” Giọng nói của Hứa Kế Thành lại vang lên, chỉ là hiện tại, lời nói của hắn đã không có cách nào để Chu thị có cảm xúc khác, bởi vì trái tim của nàng ta đã sớm chìm vào địa ngục.

“Dạ Tam, mang người đi, tránh làm bẩn chỗ của gia.” Hứa Kế Thành thở dài, nhìn cũng không nhìn Chu thị một cái, lập tức xoay người tiếp tục đọc sách.

Chu thị si ngốc nhìn bóng lưng Hứa Kế Thành, khóe mắt ngấn lệ...

Chỉ là nàng ta không dám mở miệng cầu xin nữa...

Sở dĩ nàng ta bị nhìn bằng con mắt khác, là bởi vì Tống Kinh Mặc, nàng ta vốn có thể có được một cuộc sống tốt đẹp, cho dù không có tình yêu của Hứa Kế Thành, nàng ta cũng có thể ở lại trong trí nhớ của hắn, nhưng nàng ta lại bởi vì ghen tị muốn hại chết nàng ta, cho nên, nàng ta muốn hại chết Kinh Mặc.

Vì mục đích này, ngay cả sự an nguy của Vương phủ nàng ta cũng không bận tâm, những chuyện này, hắn đều biết, nhưng hắn cũng không ngăn cản.

Thậm chí nàng ta bị Hứa Tư Tuyền vũ nhục hắn cũng không ra tay, bởi vì sau khi ra tay nhắm vào Kinh Mặc, nàng ta đã là một người phải chết rồi.

Mấy năm nay tình yêu si ngốc, những năm tháng không ngủ được bởi vì nhớ nhung đêm khuya, trong mắt Hứa Kế Thành, không đáng một đồng.

“Hứa Kế Thành, Tống Kinh Mặc có cái gì tốt? Vì nàng ta, ngươi lại làm tổn thương ta đến mức này?”

“Chu thị, gia nhà chúng ta lười nói nhảm với ngươi, Vương phi có không tốt, nhưng cũng không gây bất lợi cho Vương phủ, ngươi chiếm được sủng ái của Vương gia, nhưng lại làm xằng làm bậy, chỉ dựa vào điểm này, không giữ được ngươi lại.”

Dạ Tam không muốn nghe Chu thị kêu gào, ở trong mắt hắn, đây chẳng qua chỉ là một tên ngu xuẩn ngay cả thân phận của mình cũng không nhận ra mà thôi.

"Ta được sủng ái cái gì, ngay cả việc đến gần Vương gia ta cũng chưa từng... Ta..." Chu thị còn muốn nói chuyện, bởi vì không ai biết, cái gọi là sủng ái của Hứa Kế Thành là cái gì...

“Mười sáu năm trước, có một chuyện đã xảy ra, và kể từ đó chỉ có Vương phi mới có thể đến gần Vương gia.” Dạ Tam thấy Chu thị sắp chết, có lòng tốt giải thích nói.

"Không có khả năng, không có khả năng..." Chu thị vẫn không ngừng kêu gào, nàng ta không cam lòng, thật sự không cam lòng, mình làm nhiều như vậy, trả giá nhiều như vậy, vì sao đến cuối cùng mình mới là người ngay cả tính mạng cũng không giữ được...

“Trong mười sáu năm qua, những người động vào Vương phi, ngoại trừ ngươi tất cả đều đã chết, chết tương đối khó coi.” Dạ Tam nghiêm túc nói chuyện với Chu thị, Chu thị nhìn Dạ Tam, đáy lòng đột nhiên sinh ra tuyệt vọng vô biên.

"Ta, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, cha ta là người giàu nhất Tử Húc, hắn là người của lão vương gia, hắn..." Thấy Dạ Tam đưa mình đến trước mặt một hình cụ xa lạ, Chu thị sợ tới mức cả người run rẩy, nàng ta cố gắng tìm kiếm người có thể cứu mình, cuối cùng nghĩ đến cũng chỉ có phụ thân mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom