• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Truyện Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh Full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 39

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Tứ gia lại phải đến nơi như thế này sao?
Cơn gió mùa hè thổi từ ngoài cửa vào mang theo chút hơi lạnh, tiếng xe lăn lộc cộc3 khiến người sởn da gà vang
lên, đột nhiên những người mặc đồ đen ở hai bên đứng lùi về phía sau, cung kính đứng nép sang một bên.1 Ở giữa
có một người mặc áo đen đầy một người đàn ông đi vào,
Người đàn ông ngồi trên xe lăn rất đẹp, chỉ có thể dùng từ đ9ẹp để hình dung, nơi đuôi mắt có một nốt ruồi son,
gương mặt tuấn tú nhưng u ám đến đáng sợ.
Xe lăn ma sát với mặt đất phá3t ra tiếng lộc cộc, giống như đi qua thung lũng chết vậy, thật khiến người khác hoảng
sợ.
Đột nhiên Tạ Tinh bị ánh mắt tàn8 ác, lạnh lùng của người đàn ông đó nhìn trúng, cậu ta không nhịn được mà rùng
mình một cái. Cậu ta cảm thấy người đàn ông này như đang muốn lấy mạng mình. Giờ đây vành mắt người đẹp
kiên cường, ngang ngược, gương mặt lạnh lùng, giọng điệu kiêu ngạo kia đã phiếm hồng, mí mắt chớp chớp, cực
kỳ giống mấy đứa trẻ đi đánh điện tử vị phụ huynh bắt gặp. “.” Tạ Tinh. Cậu ta suýt thì quên mất nhà mình mở
quán điện tử chui, chuyên mở cửa cho trẻ vị thành niên. Bình thường bọn trẻ không được vào quản điện tử, nhưng
ở đây lại được.
“Đập hết cho tôi.” Dung Hoa lạnh lùng nói, giọng nói còn mang theo vẻ không được phép chống đối. Vừa dứt lời,
trong tiệm đã vang lên tiếng đập phá. Tốc độ đập phá của vệ sĩ nhanh đến mức người khác không kịp đề phòng. Bố
của Tạ Tỉnh lập tức hoảng loạn hét lên, đôi mắt đỏ au, sợ đến nỗi mặt tái mét, cơ thể run rẩy dữ dội, nhưng ông ta
lại không thể làm được gì.
Những thứ này đều là bảo bối của ông ta đấy!
“Xin các cậu đừng đập.” Ông ta khóc lóc kêu lên, một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi khóc lóc như một
đứa trẻ nhưng vẫn không khiến đám vệ sĩ máu lạnh, vô tình kia mềm lòng.
Họ trung thành với Tứ gia, trừ khi người đàn ông này lên tiếng nếu không thì không có ai có thể bảo họ làm gì.
Thuộc hạ của Dung Hoa giống như những cỗ máy móc bị con người điều khiển.
Ngoài kia có người chế nhạo bằng đám người được Dung Tứ gia nuôi còn trung thành hơn cả chó, trên mặt luôn
bày ra vẻ mặt tươi cười, chào đón.
Bố Tạ Tinh trước giờ nào đã từng gặp phải chuyện như thế này. Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhưng chỉ
đành bất lực, không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta đập phá tâm huyết của mình, mà đập phá tâm
huyết của ông ta khác gì đánh ông ta đâu!


Cả gia đình ông ta phải dựa vào thứ này để kiểm cơm ăn đấy!
Nhưng đáng tiếc, họ đắc tội Tử gia.
Tạ Tinh cũng không dám báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát thì quán điện tử này của bố cậu ta cũng sẽ bị niêm phong.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt cậu ta cũng đỏ au, chỉ đành tiến lên tranh chấp với những người kia.
Nhưng hai bố con làm gì phải là đối thủ với người của Dung Tứ gia, mấy người đó đều là đao phủ không sợ chết,
đều là những sát thủ được huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt.
Cả quán bị đập nát bét, toàn bộ máy tính đều vỡ nát. Tạ Tinh chống đối cũng bị đấm một phát vào bụng, đau khiến
cậu ta cong người như con tôm, bố cậu ta cũng không làm được gì, chỉ đành ôm lấy con trai mà khóc lóc.
Đây là lần đầu tiên hai bố con gặp phải kiểu bạo lực của xã hội đen như thế này. “Chỗ của chúng tôi chỉ là quan
điện tử thôi, từ trước đến giờ chưa làm chuyện gì phạm pháp cả!” “Cũng không bắt cóc mợ chủ gì đó của các
người.” Bố Tạ Tinh sụp đổ, nhìn cảnh tượng mọi thứ đổ nát, vẻ mặt đau thương, tràn đầy tuyệt vọng. Người bình
thường như họ không thể chọc phải những người này, thế nên làm sao có thể đòi bồi thường cơ chứ?
Chỉ đành chịu thiệt mà thôi.
An Cẩm lập tức cảm thấy kinh sợ. Cô không ngờ được Dung Hoa lại vô lý như vậy, nói đập là đập.
Đột nhiên cô cảm thấy ớn lạnh, nếu như lần này cô chạy thật, chỉ sợ… không thể lường trước sẽ có hậu quả thế nào.
Người đàn ông này đúng là một tên điên!
Ánh mắt Dung Hoa nhìn cô giống như ánh mắt của một con rắn độc, mang theo ham muốn độc chiếm mãnh liệt,
khiến trái tim Ân Cẩm như muốn nhảy ra ngoài.
Dung Hoa liếc qua đám người hỗn loạn, ồn ào kia, sau đó ánh mắt sắc lẹm dừng lại ở trên người Tạ Tinh. Vừa nhìn
thấy gương mặt cậu thanh niên tuấn tú, vẻ mặt anh lập tức trở nên khó chịu và tàn ác, và cả… sự u ám, lạnh lẽo như
muốn phá hủy cả thế giới.
An Cẩm không dám ngẩng đầu lên, ngón tay mảnh khảnh quấn lấy nhau như bánh quẩy, tủi thân củi gục đầu
giống hệt như một người đẹp yếu đuối, vành mắt ửng hồng, khuôn mặt trắng nõn cùng chiếc gáy lộ ra ngoài cũng
đỏ ửng. Khuôn mặt đẫm nước mặt, từng giọt nước mắt rơi xuống tí tách xuống sườn xám của cô. “Đến đây, đừng
để tôi nói đến lần thứ hai.” Giọng điệu lạnh lẽo của người đàn ông vang lên trong quán điện tử, bầu không khí trở
nên vô cùng căng thẳng.
An Cẩm biết, tên điên chết tiệt này đang vô cùng tức giận và nghi ngờ.
Tiến về trước một bước là núi đao, lùi về sau một bước là biển lửa.
Dù thế nào vẫn chỉ có một chữ chết.
Lúc này cô không thể dựa dẫm được bất kỳ ai.
Cô cúi đầu, sợ hãi khóc lóc nức nở, giọng nói vừa sợ hãi vừa tủi thân, cơ thể nhỏ bé run rẩy đi về phía anh: “Em…
không chạy.”


“Anh, anh đừng đánh họ.”
Dung Hoa cười khẩy, dùng ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn cô, giọng nói âm trầm, thô bạo: “Đập sạch chỗ này cho tôi, lại
dám giữ người của ông đây!”
“Ầm, ầm, âm, âm.”
“Loảng xoảng, rầm.” Toàn bộ quán đã bị đập tan nát.
“Còn chạy nữa không?”
“Ha?”
“Chạy tiếp đi, ai dám chứa chấp cô, ông đây sẽ khiến kẻ đó không được thấy ánh mặt trời ngày mai!” Dung Hoa
lạnh lùng nói, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khát máu. Khuôn mặt vặn vẹo khiến cho người khác cảm
thấy kinh sợ. Dù chuyện điên cuồng đến đâu thì người đàn ông này nói được sẽ làm được.
“Dám chạy…”
“Đừng giữ lại đôi chân kia nữa.” Giọng nói người đàn ông hung ác như bước ra từ địa ngục, ánh mặt trời ngoài cửa
sổ hắt lên khuôn mặt anh làm nổi bật lên sự tàn nhẫn và u ám.
“Em đâu có định chạy…” Khuôn mặt An Cẩm tái nhợt, eo của cô suýt thì bị người đàn ông này ngắt đứt, làn da đã
tím bầm.
Dung Hoa thực sự muốn giết chết cô.
Cô cẩn thận bước đến, dùng giọng nói lấy lòng, ngoan ngoãn nói: “Anh biết mà, em thích chơi, mà mạng trong nhà
bị anh cắt mất rồi.”
Cô nức nở: “Anh cũng không đến chơi với em, em chỉ đành tự đi ra ngoài tìm quán điện tử để chơi trò chơi thôi.”
“Em vốn định chơi hai ván rồi sẽ quay về thì anh đến rồi.”
Cô cứ nói rồi vành mắt đỏ ửng, dáng vẻ như bị Dung Hoa dọa sợ


Dung Hoa bóp cằm cô, lực mạnh đến nỗi như muốn bẻ gãy cổ cô. Lúc này, chiếc cằm xinh đẹp, nõn nà của An Cầm đã bầm tím,
dường như đã bị anh làm cho trật khớp. Ánh mắt người đàn ông hiện lên chút tàn bạo và lạnh lẽo, bàn tay bóp mạnh không hề nể tình
chút nào, sự ham muốn chiếm làm của riêng bao trùm khuôn mặt anh, hung ác đến đáng sợ.
Anh như một con sư tử đang nổi điên, vẻ mặt rất khó coi, lạnh lẽo như tảng băng nghìn năm, lồng ngực hơi phập phồng lên xuống.
“An Cầm, có phải là ông đây phải đánh gãy chân cô thì cô
vẹo đến đáng sợ.


ngoan ngoàn không?” Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông vặn
“An Cầm, nếu tôi phát hiện cô đang nói dối hoặc lừa tôi, tôi sẽ làm cho cô chết trên giường ông đây!” Anh hung dữ nói, vươn tay ra
bóp cằm cô rồi dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyện Tình Đầu Dấu Yêu
  • 3.00 star(s)
  • Tam Nguyệt Đường Mặc
Chương 90...
Hoàng Hà phục yêu truyện 2023
  • 5.00 star(s)
  • Long Phi Có Yêu Khí
Trừ Yêu Truyện
  • Thị Chúc Chúc A
Chương 158

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom