• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Truyện Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh Full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 38

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Phí Phí là một con tinh tinh (Hậu Nghệ): [Tôn Ngộ Không trốn trong có, bụi bên trái ấy.]
Phỉ Phỉ là một con tinh tinh (H3ậu Nghệ): [XXX] chửi tục liên hồi.
Diễn viên chuyên nghiệp (Cuồng Thiết): [Anh trai, nhờ anh hết đấy! Cố lên! Tôi tin t1ưởng anh, thắng tôi gọi anh là
bố cũng được!]
Mị là đực rựa (Đát Kỷ): [Chị gái, em xin lỗi chị, thật ra chị đi rừng khô9ng tệ lắm.] Phỉ Phỉ là một con tinh tinh (Hậu
Nghệ): [Ha, gà chính là gà, con gái thì chỉ cần đẻ con thôi, trừ việc đấy ra thì 3chẳng làm được việc gì nữa.]
Mị là đực rựa (Đát Kỷ): [Hậu Nghệ, mày quá đáng rồi đấy, mẹ mày không phải phụ nữ sao?]
Mị là đực rựa (Đát Kỷ): [Chửi người thì chửi người, đừng có lỗi người nhà vào.]
Phỉ Phỉ là một con tinh tinh (Hậu Nghệ): [Không thể à? Cô ta trốn trong bụi có nhìn chúng ta bị bắt cũng không
chịu ra giúp, phải độc ác đến nhường nào chứ?]
Phỉ Phỉ là một con tinh tinh (Hậu Nghệ): [Đồ ngủ, đây là kiểu phụ nữ mà sau này các người mang sính lễ đến hỏi
cưới sao? Ha ha! Mẹ chết rồi à?] Tạ Tình nhìn mấy dòng tranh luận, vẻ mặt trở nên u ám, cậu ta nhìn khuôn mặt
bình tĩnh của An Cẩm: [Người ta nói cô như vậy mà cô không chửi lại sao?] Nếu như là cậu ta thì chắc chắn đã chửi
chết bọn họ rồi! Tên kia đúng là miệng thối!
“Không cần, con rệp mà thôi.” An Cẩm dửng dưng liếc nhìn một cái. Sau khi bị Hậu Nghệ bản đứng, vị trí của cô
đã bị lộ. Tôn Ngộ Không nhảy thẳng ra ngoài, giơ cây gậy lên, năm người nhào vào đánh cho nó ngã xuống đất, sát
thương của Tôn Ngộ Không bộc phát ra gõ hai gậy, trong nháy mắt cô đã đổi đồ, bán giáp hồi sinh đi.
Năm người phe bên kia còn chưa kịp phản ứng lại, chưa kịp ấn chiêu tiếp theo thì đã bị Tôn Ngộ Không gõ cho
mấy gậy, sau đó toàn bộ đều bị giết chết.
Ngay sau đó hệ thống truyền ra âm thanh.
First blood
Double kill.
Triple kill.
Ultra Kill.
Pentakill


Diễn viên chuyên nghiệp (Cuồng Thiết): [Hay lắm!] Mị là đực rựa (Đát Kỷ): [Hay lắm!]
Cục cưng thẳng chắc (Thái Văn Cơ): [Hay lắm!]
Phỉ Phỉ là một con tinh tinh (Hậu Nghệ) cứng họng.
Đảm học sinh tiểu học yên lặng vây quanh xem: Oa! Đỉnh thật!
Phe địch lập tức phát điên…
Sung Tiền chính là bố (Hàn Tín): [Phe các người trừ Tôn Ngộ Không ra thì ai cũng gà.]
Sung Tiên chính là bố (Hàn Tín): [Tâm phục khẩu phục.]
Mày cho thật (Quan Vũ): [Đỉnh đấy, ông đây còn chưa kịp tung chiêu!]
Chuối mày là vỏ dưa (Trương Phi): [Chậc. Chậc. Vẫn may phe mình không có tên đồng đội như Hậu Nghệ. Chậc
chậc chậc, cậu ta có bệnh gì không vậy?] Chuối mày là vỏ dưa (Trương Phi): [Phe bạn mà không có Tôn Ngộ Không
thì ông đây giết sạch rồi!] Chuối mày là vỏ dưa (Trương Phi): [Mấy người cũng độc mồm độc miệng thật đấy, lại đi
đối xử như thế với một cô gái, chậc chậc.] Tớ vô cùng xinh đẹp (Tiểu Kiều): [Chị gái à, ván sau chị mời em với nhé,
em đi hỗ trợ cho chị:]
Tớ vô cùng xinh đẹp (Tiểu Kiều): [Chín đứa con trai không bằng một người con gái, mất mặt ghế… Anh em thật sự
khâm phục rồi!]
Mày cho thật (Quan Vũ): [Chị gái, ván sau mời tôi chơi chung với]
Đội bạn đã bị Tôn Ngộ Không đánh cho tâm phục khẩu phục, chỉ ước gì có thể cướp được người ta qua phe mình,
sau đó kéo hạng cho họ.
Tạ Tình nhìn đến ngày người, nhìn về phía cô rồi giơ ngón cái, tâm phục khẩu phục nói: “Giỏi thật đấy!”
Nếu như pha trước là may mắn, vậy thì lần này mọi người đều khâm phục, kỹ thuật của Tôn Ngộ Không đúng là
đỉnh khỏi phải bàn.
¥ Cô em mắt to dễ thương (Tôn Ngộ Không): [Tôi đã nói rồi phụ nữ mà nghiêm túc thì các người xong đời rồi.]
Tôn Ngộ Không dẫn một đợt lính đứng dưới trụ chính của đối phương, cả hai bên chỉ còn lại Tôn Ngộ Không, thời
gian hồi sinh còn hai mươi giây nữa, chiến thắng đang ở ngay phía trước.
+ Cô em mắt to dễ thương (Tôn Ngộ Không): [Có một số người không xứng được thắng, nhường cho các người
thắng đấy.]
Chuối mày là vỏ dưa (Trương Phi) dở khóc dở cười: [Chị gái à, chị đừng đùa, tim em chịu không nổi đầu. Lính đã
đánh cho trụ còn chút máu nữa, chị đánh luôn đi, giờ có ra cũng không đánh lại chị.]
An Cẩm chạy ra khỏi đường biên, không biết là ẩn cái gì, phía cô đã đầu hàng rồi, bốn người bị ép đầu hàng ngay


lúc trụ chính của đối phương chỉ còn một chấm máu. Vấn đề là đầu hàng rồi, nó vẫn còn trì hoãn một lúc, họ trơ
mắt nhìn mình bị ép đầu hàng.
Diễn viên chuyên nghiệp (Cương Thiết): [Sao lại thế được? Ông đây còn chưa đồng ý mà!]
Mị là đực rựa (Đát Kỷ): [Tôi cũng cHứa An đồng ý mà! Bị ép đầu hàng à?]
Phỉ Phỉ là một con tinh tinh (Hậu Nghệ): [ới]
Cục cưng thắng chắc (Thái Văn Cơ): [G? Còn có thể gian lận như thế này sao?]
Mày cho thật (Quan Vũ): [Người anh em này quỳ gối đội ơn cô!]
Sung Tiên chính là bố (Hàn Tín): [Ha ha ha, vậy thì phải cảm ơn rồi, có duyên gặp lại.] Một tiếng rầm’ vang lên, trụ
chính bị nổ rồi, trò chơi kết thúc, đám học sinh tiểu học đang ngồi xem không nhịn được nữa mà reo lên.
“Giỏi thật đấy!”
“Chị gái, chị chơi Tôn Ngộ Không giỏi thật đấy! Có thể kéo bọn em với không?”
Ánh mắt Tạ Tình nhìn An Cẩm như đang nhìn quái vật, đây là gian lận à?
Tự động đầu hàng?
Làm gì có chuyện vô lý như thế?
Chắc sẽ bị phía hệ thống cấp tài khoản rồi!
Cậu ta chơi chuyên nghiệp nhưng sao lại không biết được có thể gian lận như vậy chứ?
Tạ Tinh rơi vào trầm ngâm, suy nghĩ của cậu ta đối với cô gái xinh đẹp trước mặt đã hoàn toàn thay đổi. Có lẽ, cô
còn giỏi hơn cậu ta tưởng tượng nhiều. Cô không đơn giản chỉ là một cái bia vô dụng. Một tiếng vang rất lớn, cửa
quán điện tử bị người ở bên ngoài mở một cách thô bạo, trong nháy mắt ông chủ quán điện tử bị người ta không
chế.
Học sinh tiểu học trong quán điện tử lập tức chạy trốn, leo trèo như là khỉ, cửa sau cũng đã bị mở ra. Mọi người vừa
nhìn thấy khí thể như xã hội đen thì lập tức hét toáng lên rồi lao ra ngoài. Quán điện tử của nhà Tạ Tinh vì giúp cho
các vị khách nhỏ’ rời khỏi chiến trường một cách nhanh chóng nên đã mở ra mấy cánh cửa nhỏ chuyên dùng để
chạy trốn.
Vì vậy, các vị khách nhỏ của nhà họ rất hiếm khi bị bắt tại trận.
Quán điện tử đã làm đến nước này, còn không thu hút được khách hàng nữa thì hơi khó.


“Xin lỗi Tứ gia, không khống chế được sức mạnh.” Một người mặc đồ đen lên tiếng xin lỗi.
“Này, các người làm gì vậy?” Bố của Tạ Tinh hơi sợ hãi mà nhìn đám người áo đen vừa xông vào, vừa sợ hãi vừa la hét: “Người anh
em à, chúng tôi không có làm gì phạm pháp mà, chỉ là… chỉ là một quán điện tử mà thôi, chưa làm chuyện gì khác.”
“Chúng tôi nghi ngờ các người bắt cóc mợ chủ của chúng tôi.” Hứa An tiến lên, giọng nói của anh ta lạnh như băng. Anh ta liếc ánh
mắt vô càm nhìn xung quanh, trong thâm tâm chi có một suy nghĩ.
Thật bẩn thiu…
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyện Tình Đầu Dấu Yêu
  • 3.00 star(s)
  • Tam Nguyệt Đường Mặc
Chương 90...
Hoàng Hà phục yêu truyện 2023
  • 5.00 star(s)
  • Long Phi Có Yêu Khí
Trừ Yêu Truyện
  • Thị Chúc Chúc A
Chương 158

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom