• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Truyện Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh Full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 37

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Lúc bắt đầu, tướng của cô chỉ lên đường trên giúp được, không có thời gian xuống đường dưới, rừng bị cướp
nhưng đồng đội cũn3g không giúp. Hậu Nghệ là bị bắt lẻ chết, hơn nữa còn ăn rừng của cô, giọng điệu còn khinh
thường con gái đánh rừng.
An Cẩm di chuyển tay, không thèm để ý đến họ. Đối phương cũng nhìn ra được có thể người đi rừng bên này là
nữ. Ngay lúc P9hệ Vô Kỵ đang điên cuồng ăn rừng, không ngờ động tác của An Cẩm đã nhanh hơn một bước, liên
tục gửi tín hiệu khiêu khích ch3ọc tức đối phương.
Sung Tiên chính là bố (Hàn Tín): [Chị gái, rừng nhà chị hết rồi kìa.]
[Chị gái à, ván sa8u chơi cùng đi, ông vua đi rừng kéo chị leo hạng) [Tôi đánh giúp cô cho, bình thường rảnh rỗi tôi
cũng hay giúp bố tôi trong quản và chơi trò chơi, tôi đánh Tôn Ngộ Không xếp hạng toàn quốc đấy.] Cậu ta không
chịu nổi khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bị người ta mắng chửi như vậy.
Cậu ta học không giỏi, thành tích học tập kém, tốt nghiệp cấp hai xong thì thôi học. Gần đây tham gia câu lạc bộ thể
thao điện tử nhưng không dám nói với bố, chỉ dám nói là dọn ra ngoài ở, rảnh rỗi thì đến giúp bổ trông quán.
“Cảm ơn, không cần đâu.” An Cẩm nói, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn điện thoại, đánh lính, ăn rừng rồi tiếp tục cày
cấp.
Nhìn qua hơi ngây thơ.
Tôn Ngộ Không đi từ đường giữa qua, nhìn thấy Đát Kỷ bị Chu Cát Lượng đội bên đánh chết cũng không thèm
giúp. Tôn Ngộ Không chỉ ăn sạch lính, sau đó ẩn thân đi về chỗ hồi máu.
Hay đấy, cô đi rừng còn không biết bắt lẻ người nữa. “Có một số người không xứng.” Cô cầm lấy hộp sữa, ngửa
đầu lên uống, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào màn hình rồi giải thích cho cậu ta. An Cẩm nhìn qua ảnh
phản chiếu trên màn hình, thấy cậu thanh niên vẫn chưa đi, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Sao người này còn chưa
đi?
Tạ Tỉnh kinh ngạc nhìn cô, ánh đèn mờ ảo hắt lên khuôn mặt cô, làn da trắng nõn như được bao trùm bởi một tầng
sương mỏng, trắng đến nỗi chói mắt. Trong đôi mắt quyến rũ vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, như đang ngạo nghề
ngắm nhìn vạn vật.
Mát lạnh như nước.
Khung trò chuyện đã chửi rủa đủ kiểu, Đát Kỷ đã bắt đầu “hỏi thăm” người nhà của Tôn Ngộ Không.
An Cẩm không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm màn hình, tiếp tục việc chơi game của mình. Người đẹp đúng là rất


đẹp, nhưng đáng tiếc là đánh quá gà, lại còn là một cô gái nghiện game. “Cô có chắc là không cần tôi giúp không?”
Cậu ta nghi ngờ nhìn cô. “Không cần.” Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, chăm chú nhìn vào màn hình. Đã sắp thua rồi, trụ
đã bị lấy mất mấy cái, đột nhiên hệ thống truyền đến âm thanh.
First blood.
Double kill.
Triple kill.
Ultra Kill.
Pentakill.
Năm người phe cô đều bị giết rồi sao? Cậu ta bất lực thở dài, chắc chắn cô sẽ bị đối phương cười nhạo và bị đồng
đội chửi chết.
“Trò chơi mà thôi, đừng quan tâm họ. Sau này nếu cô muốn chơi thì tôi có thể kéo cô theo.” Cậu thanh niên nhiệt
tình an ủi cô.
“Bây giờ cô hạng gì rồi?” Anh hỏi,
“Quên rồi.” An Cẩm lạnh lùng, không hề có chút buồn bã nào. Nhưng đồng đội cô thực sự rất quá đáng, chỉ là trò
chơi thôi mà, con gái chơi lại bị phân biệt đối xử như vậy. Không một ai chịu đến giúp cô cả, vừa vào trận đã đòi
đầu hàng, ngay cả đối phương cũng chế nhạo, cuối cùng thành ra An Cẩm một đánh chín.
Cô hạng Đồng sao?
“Người khác đánh thay cô à?” Cậu ta hỏi.
“Ừm.” An Cẩm nhíu mày.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của An Cẩm, cậu ta cảm thấy hơi có lỗi, vội vàng đỏ mặt, khoát tay nói: “Ngại quá, tôi
không có ý gì khác đầu. Không có ý muốn cười nhạo cô đầu! Bây giờ rất nhiều người thuê đánh hộ mà.”
“Rất bình thường, tôi cũng vậy.” Cậu ta xoa đầu, cười ha hả, vì để đỡ lúng túng nên chỉ đành nói dối.
“O.
“Vậy cậu gà thật đấy.” An Cẩm nhưởng mày, thờ ơ liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt đó là biểu cảm của một ông
chủ đang nhìn kẻ gà mờ.
“…” Cậu thanh niên Tạ Tinh nhiệt tình cạn lời.
Tôi xếp hạng một sát thủ toàn quốc, xếp hạng hai toàn máy chủ đấy, làm gì đã bị người ta khinh thường như thế
này bao giờ?
Dù bây giờ cậu ta chỉ ngồi ghế dự bị, nhưng cậu ta chỉ mới gia nhập được nửa tháng, sau này chắc chắn sẽ nổi tiếng
toàn quốc.
First blood.
Double kill.
Triple kill
Ultra Kill.
Pentakill.
Hệ thống lại vang lên một lần nữa, Tạ Tinh không nhìn nổi nữa rồi, phải gà đến mức nào mới bị đánh chết như thế
này cơ chứ?
Tạ Tinh cúi người nhìn một cái, “ Cô em mắt to dễ thương” (Tôn Ngộ Không) giết năm mạng. Cậu ta hơi ngẩn
người quay đầu nhìn cô: “Cô… cô giết năm mạng?”
Cô chơi ăn gian à?
Khung trò chuyện im lặng một lúc, người phe địch bắt đầu chế nhạo. Mày cho thật (Quan Vũ): [Gặp may thôi, nếu
không phải Hậu Nghệ dẫn bọn này đến vị trí trung tâm, sau đó phe các người đánh yếu máu hết thì Tôn Ngộ
Không cũng không lấy được năm mạng.] Chuối mày là vỏ dưa (Trương Phi): [Sơ suất thôi..]
Sau đó đột nhiên Tôn Ngộ Không như điên lên, người phe địch vừa định chạm vào nó, nó chỉ cần gõ hai gậy là chết
rồi.
Đồng đội: “…”
Đừng nói là con khỉ điên này bị chúng ta khích nên chơi ăn gian đấy nhé? Là giả đúng không? Sau đó Tôn Ngộ
Không đi diệt rồng bạo chúa, dần dần lấy lại được rừng, đối phương đã bắt đầu cảm thấy bị ép ngược trở lại.
Chuối mày là vỏ dưa (Trương Phi): [Có phải Tôn Ngộ Không điên rồi không? Sao cứ gặp người là đánh thế?]
Sung Tiên chính là bố (Hàn Tín): [Tôn Ngộ Không được đẩy, mày chết chắc rồi! Tao sẽ bắt một mình mày!] Diễn
viên chuyên nghiệp (Cuồng Thiết): [Uầy??] Mị là đực rựa (Đát Kỷ): [Chị gái chơi ăn gian à?]
Mị là đực rựa (Đát Kỷ): [Chị gái, ván sau đi chung đi, tôi vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào đấy!]
Phí Phí là một con tinh tinh (Hậu Nghệ): [Thắng mê gái.]
Cục cưng thẳng chắc (Thái Văn Cơ): [Anh Khỉ đỉnh ghê!]
Tạ Tinh ngẩn người nhìn màn hình, trợn mắt há hốc mồm: [Cô được hai lần giết năm mạng sao?]
An Cẩm vẫn lạnh lùng: [Hai Tần giết năm mạng giỏi lắm sao?]
“..” Tạ Tinh.


Cậu ta không biết phải trả lời như thế nào, giết được năm mạng với hai lần giết được năm mạng, rốt cuộc là cô thấy
giỏi hay không?
Tạ Tình cảm thấy người ngồi trước mắt này sẽ khiến suy nghĩ mình thay đổi.
“Con gái mà chơi giỏi như cô là rất được rồi.” Cậu ta nói.
Có mấy cô gái chơi mấy năm vẫn chỉ lên được Kim Cương, không biết lắp ngọc, cũng không biết lên đồ, cũng
không biết tìm trang bị ở chỗ nào. Nếu nói cô ấy lên giáp, cô ấy sẽ hỏi ở khung trò chuyện là: “Lên giáp? Lên giáp
như thế nào?”


“Tôi không biết lên đồ, tôi lên đồ theo mặc định, phải mua gì để lên giáp đây?”
“.” Tạ Tinh. “Nghiêm túc đi… các người xong đời rồi.” An Cẩm nhếch môi cười, cô trốn trong bụi cỏ, nhìn thấy đồng đội bị địch bao
vây, cô vẫn bình tĩnh gắp mì ăn.
“.” Tạ Tinh. Đồng đội chết hết rồi…
Cục cưng thắng chắc (Thái Văn Cơ): [Anh Khi, cứu mạng với! Bọn em sai rồi! Em đang đấu hạng đấy, anh ơi, anh yêu dấu, nhờ anh
hết đẩy!]
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyện Tình Đầu Dấu Yêu
  • 3.00 star(s)
  • Tam Nguyệt Đường Mặc
Chương 90...
Hoàng Hà phục yêu truyện 2023
  • 5.00 star(s)
  • Long Phi Có Yêu Khí
Trừ Yêu Truyện
  • Thị Chúc Chúc A
Chương 158

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom