• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Người đẩy xe lăn là Dạ Đình Sâm!
Chẳng phải hắn đang chờ mình trong xe sao?
Nhạc Yên Nhi ngẩn người, cô không phản ứng kịp,
miệng nhỏ mở ra, trông rất ngốc.
Ông Cố thấy bộ dáng này của cô thì buồn cười:
- Này con nhóc ngốc, định chặn ông ở ngoài cửa à?
Ông lão trông thấy đứa cháu gái út yêu quý nhất của
mình thì rất vui vẻ, vốn dĩ ông khá giận vì đã rất lâu
cô không tới thăm mình, thế nhưng vừa nhìn thấy
Nhạc Yên Nhi, mọi tức giận của ông đều tan biến
hết.
Lại thêm chuyện lần này cháu gái trở về còn mang
theo một đứa cháu rể xuất sắc, ông Cố càng vui đến
không ngậm miệng lại được.
Nhạc Yên Nhi bấy giờ mới kịp phản ứng lại, cô vội
vàng lách mình nhường đường, nhưng vì động tác
quá mau nên cô va vào cánh cửa, tạo thành một tiếng
"bộp" to tướng.
Nhạc Yên Nhi bị đau, cô vội ôm lấy eo, suýt nữa thì
ngã quỵ xuống, cũng may Dạ Đình Sâm luôn quan
sát cô nên vừa hay thấy cô sắp ngã xuống hắn liền
vươn tay kéo cô lên.
Nhiệt độ từ bàn tay to lớn xuyên qua lớp quần áo
mỏng khiến mặt Nhạc Yên Nhi đỏ bừng cả lên, Dạ
Đình Sâm ôm eo cô, còn thuận thế kéo cô đến sát
cạnh mình.
Nhạc Yên Nhi vất vả lắm mới đứng vững, cô có chút
bất an nhìn về phía Dạ Đình Sâm, chỉ thấy hắn khẽ
nhếch môi, không khí lạnh lẽo quanh thân cũng
giảm đi, bày ra vẻ hờ hững mà tôn quý.
Ông Cố thấy dòng điện từ ánh mắt mập mờ giữa hai
người thì nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Tình cảm của đôi vợ chồng trẻ này thật tốt, ông chỉ
hận không thể nắm lấy tay hai người, tỉ mỉ hỏi han
xem khi nào họ sẽ tổ chức hôn lễ, lúc nào mới chịu
cho ông có thêm một đứa chắt.
Nhạc Yên Nhi khi nãy còn đang bận tâm tới lời của
Cố Tâm Nguyệt trong điện thoại, cô lo lắng không
yên ngước lên, nhìn Dạ Đình Sâm, hỏi:
  • Sao anh lại lên đây?
  • Đã tới rồi mà không vào chào hỏi thì có vẻ như anh
thật không hiểu lễ nghĩa.
Lúc này, chẳng biết nhớ tới điều gì, ông Cố sầm
mặt, đập mạnh lên người Nhạc Yên Nhi, nổi giận
đùng đùng nói:
- Con ranh con, đang nghĩ cái gì đấy hả? Lại còn
định không cho người ta vào trong nhà, bắt chờ ở
ngoài, rốt cuộc thì con muốn làm gì hả? Làm sao,
đại thọ tám mươi của ông mà cũng không đến thì
định chờ đến tang lễ của ông mới đến phải không?
Lần này ông Cố thực sự không nương tay, Nhạc Yên
Nhi bị đánh đau tới nhăn cả mặt, người khác nhìn
thấy đều cảm thấy thương:
  • Ông à, ông nghe con giải thích...
  • Giải thích cái gì? Hai đứa kết hôn rồi, chuyện lớn
như thế mà không nói với ông, được lắm con ranh
con này, đủ lông đủ cánh rồi nên cũng dám tự quyết
đúng không?
- Anh… anh nói với ông là chúng ta kết hôn rồi à?
Nhạc Yên Nhi xoa chỗ bị đánh sau lưng, không quan
tâm tới cơn giận của ông Cố, kinh ngạc hỏi Dạ Đình
Sâm.
Dạ Đình Sâm nhướng mày, coi như đáp lại.
- Sao anh không bàn bạc với tôi...
Lời còn chưa dứt, sau lưng cô lại bị đánh một cái.
Ông Cố giận dữ:
- Bàn bạc? Bàn bạc cái rắm! Lúc kết hôn thì không
bàn bạc với ông đi, bây giờ lại muốn bàn bạc để lừa
lão già này à? Định gạt ông tới lúc nào, tới lúc ông
xuống mồ à?!
Nói xong, cơn giận chưa nguôi, ông đập mạnh hai
bàn tay.
Nhạc Yên Nhi đau đến mức kêu lên, thế nhưng việc
mình làm sai, cô chột dạ lại không dám trốn tránh,
đành ngoan ngoãn chịu.
Đúng lúc này, một đôi tay mạnh mẽ kéo Nhạc Yên
Nhi, ôm cô vào lòng, tránh đi thiết sa chưởng của
ông Cố.
Ông Cố đánh hụt, nhướng đôi mày hoa râm lên,
ngẩng đầu nhìn Dạ Đình Sâm.
Dạ Đình Sâm ôm Nhạc Yên Nhi, bị người lớn nhìn
chăm chú như thế nhưng hắn cũng không cảm thấy
ngượng ngùng mà còn rất thẳng thắn nói:
- Ông, ông đánh là cháu sẽ đau lòng.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy như vừa mới bị sét đánh.
Mình có thể nghe thấy lời sến súa như vậy từ miệng
Dạ Đình Sâm sao?
Nhưng mà từng cái đánh của ông Cố giáng xuống,
cái nào cũng quá đau, Nhạc Yên Nhi cũng không
thèm khinh bỉ Dạ Đình Sâm nữa, cô vội vàng làm bộ
núp trong lòng hắn, nhìn ông Cố bằng đôi mắt đáng
thương:
- Ông ơi, anh ấy đau lòng, còn con đau da thịt này.
Dạ Đình Sâm có đau lòng không thì Nhạc Yên Nhi
không biết, thế nhưng cô đau thịt thật! Chẳng biết
ông tập luyện thế nào mà sức khỏe không tốt nhưng
lực tay vẫn mạnh thế, đánh đến độ sau lưng cô tê cả
lên.
Nụ cười của ông Cố khẽ nhạt đi, nhìn hai người một
lượt, đôi mắt hơi đục bỗng sáng hơn nhưng chỉ trong
chớp mắt rồi lại biến mất.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy biểu tình của ông đầy ẩn ý
sâu xa, cô hoảng hốt, chỉ sợ ông nhìn ra sơ hở gì.
Thế nhưng ông lão chẳng nói gì, chỉ mở nắp trên tay
vịn xe lăn, để lộ ra một loạt nút ấn. Ông ấn một nút,
chiếc xe lăn tự động chạy bằng điện liền tiến lên,
dừng trước bàn sách.
Ông Cố cầm một chiếc hộp lên:
- Nhóc con, con tặng à?
Nhạc Yên Nhi vội gật đầu:
- Đồ dùng trà là anh ấy chọn cho ông, bộ đồ tử sa
đấy, con thì chọn đại hồng bào ông thích uống nhất.
- Coi như còn có lương tâm, nhớ được ông thích
uống trà, ông tưởng con quên ông sạch sành sanh rồi
đấy.
Ông Cố hừ lạnh nhưng biểu tình đã dịu hơn nhiều,
hiển nhiên là rất hài lòng.
Nhạc Yên Nhi bước lên, nhẹ nhàng dỗ dành ông lão:
- Làm sao quên được, con quên ai cũng không quên
được ông, chẳng phải con bận làm việc quá hay sao,
bận đến độ không có thời gian về nữa. Ông ơi, con
kể ông nghe, dạo gần đây con mới nhận một bộ
phim đầu tư cực lớn, diễn vai phụ thứ nhất đấy, chờ
đến cuối năm làm hậu kỳ xong xuôi là ông có thể
xem trên TV rồi.
Ông Cố khó chịu, phàn nàn:
- Muốn nhìn cháu gái mà còn phải nhìn qua cái TV
nữa.
Hai ông cháu đã lâu lắm không gặp nhau, họ nói về
đủ thứ việc trong nhà, thấy ông Cố có vẻ khát nước,
Nhạc Yên Nhi lập tức lấy món quà mừng thọ mình
mang đến, pha trà cho ông.
Ánh mắt ông Cố chuyển sang Dạ Đình Sâm, hỏi như
kiểm tra hộ khẩu:
- Cháu họ Dạ phải không? Tiểu Dạ, cha mẹ cháu làm
gì? Trong nhà có mấy người? Giờ đang ở đâu?
- Ông à, ông như thế sẽ dọa anh ấy sợ đấy.
Nhạc Yến Nhi nghe thấy lời của ông thì run tay,suýt nữa làm
rơi lá trà xuống đất.
Trời ạ, đây chính là Dạ Đình Sâm, Chủ tịch của tập
đoàn LN, bình thường ai dám nói chuyện với hắn thế
này chắc hắn trở mặt luôn đấy nhỉ?
Đáng tiếc là Nhạc Yên Nhi chưa dứt lời thì ông Cố
đã quay sang cho cô một ánh mắt với ý "Im miệng",
Nhạc Yên Nhi sợ không dám nói nữa, đành chớp đôi
mắt nai con vô tội nhìn Dạ Đình Sâm.
Quen Dạ Đình Sâm lâu vậy rồi, chuyện gia đình hắn
cũng chưa bao giờ để lộ một chữ, Nhạc Yên Nhi
thỉnh thoảng có hỏi nhưng hắn luôn ra vẻ bí mật, vậy
nên cô cũng thôi. Bây giờ ông lại hỏi như thế, chắc
chắn sẽ làm hắn khó chịu.
Chỉ mong Dạ Đình Sâm không trở mặt là tốt rồi.
 
Advertisement
  • Chương 115

Nhạc Yên Nhi quay về biệt thự Hoàng Đình, dặn dò quản gia Thẩm vài câu rồi về phòng, cô xả một bồn đầy nước ấm, ngâm mình trong đó hồi lâu mới cảm thấy thần kinh căng thẳng chậm rãi thả lỏng.

Nói cũng lạ, rõ ràng nhà họ Cố mới là nơi cô lớn lên, cô ở đó tới mười năm vậy nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên khi bước vào căn biệt thự đó.

So sánh với điều đó, dù thời gian ở biệt thự Hoàng Đình rất ngắn nhưng cô đã sinh ra cảm giác quyến luyến sâu sắc với nơi này, ở đây cô có thể cảm thấy an toàn.

Nước tắm ấp áp cùng với bồn tắm massage đang từ từ hoạt động, trong không khí là mùi thơm thoang thoảng, thứ nào cũng giúp cô thư giãn.

Nhạc Yên Nhi ấn một nút trong tay, phòng tắm vang lên tiếng dương cầm lãng mạn, cô cầm lấy chiếc ly thủy tinh chân cao bên cạnh, tự rót cho mình một ly vang đỏ, khẽ lắc một chút, thấy chất lỏng trong ly tỏa ra màu hơi khác dưới ánh đèn vàng ấm của phòng tắm, cô khẽ nhấp một ngụm.

- Hoàn hảo.

Nhạc Yên Nhi cảm nhận được vị nồng đậm của ly rượu, cô thỏa mãn cảm thán rồi lười biếng nhoài lên thành bồn tắm, hưởng thụ độ ấm của nước.

Cuộc sống của người có tiền đều như vậy sao? Nhạc Yên Nhi lại bắt đầu oán thầm Dạ Đình Sâm.

Ngay lúc cô đang buồn ngủ thì điện thoại đặt bên cạnh vang lên.

Nhạc Yên Nhi mơ màng mở mắt, cô cầm di động lên, khi nhìn thấy dãy số trên màn hình, cô lập tức tỉnh táo lại, tỉnh đến độ không thể tỉnh hơn được nữa.

Là điện thoại của Lâm Đông Lục.

Lần trước gặp mặt, anh vẫn còn đang bệnh.

Mặc dù cô và anh đã không còn quan hệ gì, nhưng nhớ đến hình ảnh Lâm Đông Lục nằm trên giường bệnh, không còn sức sống, Nhạc Yên Nhi thật sự không đành lòng.

Hôm nay anh vẫn cùng Bạch Nhược Mai đến thăm ông mà? Chứng tỏ bệnh của anh cũng đã đỡ rồi.

Nhạc Yên Nhi cầm điện thoại, một lúc lâu sau cũng không có can đảm ấn phím nghe.

Cô thật sự không biết phải đối mặt với anh thế nào.

Tiếng chuông reo hồi lâu, điện thoại tự ngắt.

Nhưng chưa đến vài giây sau, Lâm Đông Lục lại gọi tiếp.

Anh quyết tâm bắt mình nghe máy? Nhạc Yên Nhi do dự, lần này không chờ tiếng chuông tự ngắt, cô đã ấn từ chối cuộc gọi trước.

Sau đó, cô mở tin nhắn, ấn nhanh mấy chữ: "Có việc gì?" rồi gửi đi.

Lâm Đông Lục nhanh chóng trả lời: "Tôi muốn hỏi cô một câu".

"Anh hỏi đi".

Lần này phía bên kia yên lặng hồi lâu cũng không nhắn lại, đồng thời cũng không gọi lại nữa.

Nhạc Yên Nhi chẳng thể nói rõ cảm giác của mình lúc này, rốt cuộc là thất vọng nhiều hơn hay nhẹ nhõm nhiều hơn.

Cô giơ ly rượu lên, lại nhấp một ngụm.

Lúc này, điện thoại lại rung lên.

Nhạc Yên Nhi cầm máy lên, nhấn mở tin, chẳng biết vì sao mà tay cô hơi run.

"Tôi và cô có phải từng yêu nhau không? Chúng ta có ở bên nhau năm năm thật không?" Nhìn thấy câu hỏi này, Nhạc Yên Nhi run tay, suýt nữa làm rơi điện thoại vào bồn tắm.

Nhưng thật lạ, cô thấy Lâm Đông Lục bắt đầu hoài nghi trí nhớ của mình, bắt đầu tin tưởng những lời cô nói, bắt đầu nhớ lại tình cảm của hai người, mặc dù cảm thấy giật mình thế nhưng cô không hề mừng rỡ.

Vốn tưởng rằng cảm giác mừng như điên sẽ xuất hiện khi ngày này tới, vậy mà không hề.

Nhạc Yên Nhi thấy lòng mình trống rỗng, dường như một góc từng thuộc về Lâm Đông Lục đã không còn bất kỳ dấu vết nào của anh nữa.

Nhạc Yên Nhi cầm di động, từ tốn nhưng kiên quyết soạn một tin nhắn.

"Không, tất cả đều là tôi lừa anh thôi".

Cô nhấn gửi, nhìn thấy thông báo tin nhắn gửi đi thành công, Nhạc Yên Nhi quyết đoán tắt máy.

Vứt di động sang một bên, cô cảm thấy lòng mình bình tĩnh lạ lùng.

Cô không muốn cưỡng cầu gì nữa, lời nên nói cô đã nói hết từ một năm trước rồi, nước mắt nên chảy cô cũng đã chảy khô từ cách đây một năm.

Năm mười lăm tuổi, cô quen Lâm Đông Lục, khi ấy, anh vẫn là "anh Đông Lục" của Cố Tâm Nguyệt.

Lâm Đông Lục tựa như "con nhà người ta", bề ngoài đẹp đẽ, thành tích xuất sắc, cử chỉ nho nhã, còn chưa trưởng thành đã ra dáng quý ông, rất nhiều thiếu nữ đều thích anh, đương nhiên cũng bao gồm cả Cố Tâm Nguyệt.

Nhưng Nhạc Yên Nhi ngày nhỏ lại không thích anh, cảm thấy người con trai này sáng chói đến đáng ghét nên luôn tìm cách tránh mặt anh.

Kỳ quái là anh lại cảm thấy hứng thú với cô, chuyện gì cũng thích tìm cô, vấn đề gì cũng thích hỏi cô, bình thường cũng luôn chú ý tới Nhạc Yên Nhi mà lạnh nhạt với cô tiểu thư Cố Tâm Nguyệt, từng nhiều lần khiến cô ta mất mặt.

Làm sao Cố Tâm Nguyệt có thể chịu được cơn giận đó, cô ta trút hết lên Nhạc Yên Nhi, càng lúc càng làm khó cô khiến cho cuộc sống vốn không dễ chịu của cô càng thêm nước sôi lửa bỏng.

Cuối cùng, có một ngày, Nhạc Yên Nhi không nhịn được nữa, sau khi tan học, cô đã gọi Lâm Đông Lục lại, kéo anh lên sân thượng của trường, chất vấn:

- Rốt cuộc là anh bất mãn gì với tôi? Vì sao cứ luôn nhắm vào tôi thế? Thiếu niên ngày thường luôn ung dung đối nhân xử thế vậy mà khi đối mặt với cô lại có vẻ xấu hổ khó nhận ra:

- Anh… anh không nhắm vào em mà.

Bình thường, Nhạc Yên Nhi không thân với Lâm Đông Lục, cũng không để ý đến việc Lâm Đông Lục luôn nói thao thao bất tuyệt không hề vấp mà hôm nay lại nói lắp.

- Vậy làm sao anh cứ quấn lấy tôi, anh đi tìm Cố Tâm Nguyệt không được à? Cố Tâm Nguyệt thích anh như vậy, anh đi tìm cô ta đi, nhất định cô ta sẽ vui lắm, cũng sẽ không làm phiền tôi nữa.

Lâm Đông Lục chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi gọi mình ra gặp riêng là để nói chuyện này, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú cũng trầm xuống, từng chữ từng câu đều chân thành:

- Nhưng anh không thích Cố Tâm Nguyệt, anh thích em.

Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không tưởng tượng ra vẻ mặt của mình khi đó thế nào nữa, cô chỉ dám chắc là rất ngu ngốc.

Ngốc đến độ sau một hồi yên lặng thật lâu, Lâm Đông Lục cũng không nhịn được cười, nói:

- Em không cần phải tỏ vẻ anh dũng hy sinh như thế, anh thích em là chuyện của anh, anh không cần em đáp lại gì cả.

Khi đó,Nhạc Yến Nhi ăn nói rất vụng về,cô lúng ta lúng túng cả nửa ngày mới thốt được một câu:

- Yêu sớm là không tốt.

Lâm Đông Lục mỉm cười, gật đầu:

- Phải, yêu sớm là không tốt, vậy nên anh sẽ chờ tới khi em lớn.

Về sau...

Một vài chuyện không hay xảy ra, Nhạc Yên Nhi không muốn nhớ lại nữa.

Năm mười bảy tuổi, Nhạc Yên Nhi chính thức yêu Lâm Đông Lục.

Lúc đó, mối quan hệ giữa cô và nhà họ Cố đã căng thẳng, cô có hỏi anh:

- Ở bên em, anh có hối hận không? Anh đáp:

- Vĩnh viễn không.

Ôi, lời thề của đàn ông.

Nhạc Yên Nhi nhấc ly lên, lại rót cho mình một ly vang nữa.

Ngón tay nhỏ bé của cô nâng chiếc ly thủy tinh đế cao, nhìn dung dịch đỏ tươi như màu máu bên trong, cô nhẹ nhàng nâng ly lên trước ánh đèn mờ ảo.

Kính chuyện cũ một ly rượu, yêu không hề hối tiếc.

Người cô yêu năm mười bảy tuổi, hãy cứ để cô mai táng anh cùng năm tháng đi thôi.

Nhạc Yên Nhi ngửa đầu, cạn sạch ly rượu trong tay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom