• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Lại một câu nói nhảm.
Giọng Dạ Đình Sâm vẫn vậy.
Phù hợp với câu vừa nãy, hắn không thích nghe nói
nhảm.
- Nói nhảm à? Em còn tưởng đây là ý nguyện trong
lòng anh.
Gã đàn ông lại uống một ngụm rượu vang, thờ ơ
đáp.
- Tôi không có thời gian đối đáp với cậu.
Cảm thấy Dạ Đình Sâm đã sắp hết kiên nhẫn, người
kia cười nói:
- Anh cả, anh đừng hiểu lầm, anh biết đấy, em không
hề cảm thấy hứng thú với quyền thế, vị trí người
thừa kế nhà họ Dạ em cũng không tha thiết gì, quan
trọng nhất là em không muốn đối đầu với anh. Cho
nên em mới nghĩ tới một cách hoàn hảo để anh có
thể thông qua khảo nghiệm của gia tộc, thành công
có được quyền thừa kế.
Những lời này cũng không làm Dạ Đình Sâm lộ ra
cảm xúc gì, chỉ là bình tĩnh nghe tiếp.
Hắn hiểu rõ người em trai này, những lời tiếp sau
đây của nó tuyệt đối sẽ không tốt đẹp gì.
Quả nhiên, người kia lên tiếng có vẻ ai oán:
- Gia tộc cho anh thời hạn ba tháng, còn em cho anh
một tháng, nếu như trong một tháng này chị dâu có
bầu thì mọi thứ đều dễ nói chuyện, nhưng trong một
tháng mà anh và chị dâu mới vẫn không có em bé thì
chỉ đành để em đến giúp đỡ cho anh thôi. Chị dâu
mới trông khá đấy, mặc dù hơi nhạt nhẽo nhưng mà
em không chê đâu. Đến lúc đó cứ để em hoàn thành
nhiệm vụ giúp anh, trộm long tráo phượng, con có,
quyền thừa kế cũng được bảo vệ. Anh cả, anh thấy ý
kiến này của em có phải là vẹn cả đôi đường không?
- Cậu dám động vào cô ấy, tôi lấy mạng cậu.
Cuối cùng, Dạ Đình Sâm cũng mở miệng, lời ra khỏi
đôi môi mỏng còn lạnh hơn băng.
Giọng nói hoàn toàn vô cảm, trong áp lực nặng nề là
hơi thở của tử vong, cùng với khí thế bễ nghễ thiên
hạ, tất cả truyền qua ống nghe, người đàn ông kia
nghe thấy vậy thì giật mình, trong mắt không còn ý
cười nữa.
Y cau mày.
Y hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của Dạ Đình
Sâm, trong những năm vừa qua, từ gia tộc cho tới
sản nghiệp, họ đã âm thầm giao thủ rất nhiều lần,
càng hiểu rõ về Dạ Đình Sâm, y càng thấy hắn đáng
sợ.
Lòng dạ độc ác, ra tay quyết đoán, Dạ Đình Sâm
khinh thường việc uy hiếp người khác bởi vì từ
trước tới nay hắn là người nói được làm được.
Còn y, ngay từ đầu đã thua Dạ Đình Sâm về khí thế.
Nghĩ tới những thứ này, cũng thầm hận mình không
thể tranh giành, y tức đến độ đấm vào màn hình tinh
thể lỏng trước mặt, cứ như y có thể đấm vào mặt Dạ
Đình Sâm bằng cách này để làm dịu đi những phiền
muộn trong lòng.
Tay tiếp xúc với màn hình cứng rắn, nhận lại là một
cơn đau khiến tâm trạng y càng thêm tồi tệ, gần như
là cố ý, y khiêu khích:
  • Không thử một lần thì làm sao biết được?
  • Có những thứ tôi khuyên cậu không nên thử, bởi vì
cậu không trả giá nổi.
Đôi mắt phượng nheo lại tạo thành một độ cong sâu
thẳm, con ngươi màu mực chuyển động, tràn đầy
mùi nguy hiểm.
Vừa nghĩ tới việc người kia có ý định với Nhạc Yên
Nhi, Dạ Đình Sâm cảm thấy một cơn cuồng nộ trong
ngực, bàn tay siết chặt, khớp ngón tay chuyển trắng,
mu bàn tay nổi gân xanh, nhưng trên mặt hắn vẫn
bình tĩnh, hoàn toàn không có gì bất thường.
Người kia nghe thấy giọng hắn như thế đã cảm thấy
sợ hãi nhưng vẫn cười khục khặc một cách quái dị:
- Anh cả, anh biết từ xưa đến nay em đã nói là làm,
nhớ đấy, thời hạn một tháng, nếu anh không làm
được thì cứ để người em trai là em đây tự mình giúp
anh.
Y dập máy, cơn giận khi nãy cũng dần tan đi, y uống
vang đỏ, biếng nhác nhìn màn hình trước mắt, thấy
Dạ Đình Sâm nhếch môi cười, y cũng cười.
Còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Y nói với người ngồi ghế lái trực thăng:
- Đi thôi.
Máy bay trực thăng đổi hướng, khởi động.
Nhìn bóng đêm ngoài cửa kính, bên ngoài là ẩm ướt
và lạnh lẽo đặc trưng của đầu mùa hạ.
- Hừ, xem ra lần này sẽ không nhàm chán đâu, ít
nhất thì gặp được một người có thể khiến anh cả
thay đổi sắc mặt, thú vị đấy.
Khóe môi nhiễm màu đỏ rượu mỗi lúc một cong lên,
dáng cười xấu xa như ma quỷ đang chơi một trò chơi
tà ác.
Nhạc Yên Nhi đã chờ trong thư phòng rất lâu, người
giúp việc nói ông sắp tới nên cô chỉ có thể kiên nhẫn
ngồi đợi.
Dù sao về bản chất, cô cũng không phải người trong
nhà họ Cố, chỉ là một vị khách mà thôi.
Nhạc Yên Nhi đứng lên, có chút buồn bực, cô nhìn
thoáng qua hộp quà trên bàn, tất cả đều là quà của
khách tặng ông.
Các loại thuốc bổ được đóng gói đẹp đẽ, bên trên
còn để thiệp mừng.
Một tấm thiệp theo động tác của cô mà rơi xuống
đất, Nhạc Yên Nhi nhặt lên, tiện tay mở ra xem đây
là quà mừng thọ của nhà nào gửi.
Chẳng ngờ lại thấy một cái tên quen thuộc.
Chỗ ký tên có viết: "Lâm Đông Lục, Bạch Nhược
Mai kính tặng".
Tay Nhạc Yên Nhi run lên, suýt nữa tấm thiệp lại rơi
xuống.
Bọn họ đã tới nhà họ Cố?
Nhạc Yên Nhi đột nhiên nhớ tới video kia, video mà
Cố Tâm Nguyệt đã dùng để uy hiếp cô.
Năm ấy, ngay lúc tình cảm của cô và Lâm Đông Lục
đang mặn nồng, vốn họ đã định chờ Nhạc Yên Nhi
quay xong bộ phim đang dang dở thì sẽ đính hôn,
vậy mà lại đột nhiên có tin Lâm Đông lục đính hôn
với Bạch Nhược Mai, cô tìm anh để hỏi, anh lại
hoàn toàn quên mất cô là ai. Không chấp nhận được
sự thật này, trong lúc cùng đường cô tìm tới nhà họ
Cố, quỳ khóc cầu xin ở phòng khách, chỉ mong rằng
Cố Văn Sinh có thể giúp mình, thế nhưng cô lại bị
người nhà họ Cố hạ nhục.
Cố Văn Sinh cảm thấy cô thật đáng xấu hổ, quở
mắng bắt cô dừng lại.
Bây giờ nghĩ lại, cô không thấy năm ấy mình sai
điều gì, trong tình huống không hề nhận được bất kỳ
một lời nhắn nhủ nào, cô níu kéo người mình yêu
cũng không có gì thẹn với lương tâm.
Chẳng qua không một ai tin tưởng cô, tất cả mọi
người đều cảm thấy cô là kẻ thứ ba, vọng tưởng
chen chân vào tình cảm của người khác.
Khi nãy, Cố Tâm Nguyệt dùng video đó để uy hiếp
cô, trong lòng Nhạc Yên Nhi rất sợ.
Cô không dám tưởng tượng phản ứng khi Dạ Đình
Sâm thấy video đó, nếu như hắn cũng thấy cô thật
đáng xấu hổ, không xứng làm vợ hắn, vậy cô phải
làm sao?
Nếu như lấy lại được vòng cổ thì mọi thứ đều dễ dàng
nhưng bây giờ chưa lấy lại được nếu kết thúc
giao dịch, cô sẽ không còn cách nào để lấy lại di vật
của mẹ, làm sao ăn nói với mẹ được đây?
Nhưng giấy không gói được lửa, theo tính cách của
Cố Tâm Nguyệt, trong tay cô ta cầm được một
nhược điểm lớn như vậy, chắc chắn sẽ dùng không
chỉ một lần.
Nghĩ tới đây, Nhạc Yên Nhi cuống lên, cô thở dài,
bưng cốc trà đã nguội trên bàn uống hai ngụm, nước
trà đắng chát chảy xuống dạ dày nhưng tâm trạng cô
vẫn không bình tĩnh lại.
Lúc này, có tiếng bước chân từ ngoài hành lang
vọng lại.
Nhạc Yên Nhi như bừng tỉnh, cô vội vàng vỗ khuôn
mặt nhỏ, gạt hết tất cả những suy nghĩ kia đi, sau đó
soi mình trong kính giá sách, tập mỉm cười mấy lần,
chắc chắn đã không còn sơ hở rồi mới bước tới cạnh
cửa.
- Ông ạ.
Nhạc Yên Nhi mở cửa, nhìn về ông lão ngồi trên xe
lăn, nở nụ cười sáng tươi như nắng.
Nhưng khi nhìn lên một chút, thấy người đang đẩy
xe lăn phía sau, nụ cười của cô cứng đờ.
 
Advertisement
  • Chương 114

Ông Cố không vui:

- Mãi mới về nhà, vừa về đã vội vội vàng vàng đi, cái con ranh con kia trong lòng hoàn toàn không có ông già này mà.

Nhạc Yên Nhi vội dỗ dành ông:

- Ông à, làm sao trong lòng con lại không có ông được, nhưng mà ông biết đấy, quan hệ của con với nhà họ Cố vốn đã xấu hổ, lần này là mừng thọ ông nên con mới về.

Ông đừng giận, chờ một thời gian ngắn nữa thôi, quay xong bộ phim này là con sang viện dưỡng lão với ông.

Nhạc Yên Nhi nhẹ nhàng dỗ dành một hồi lâu, ông Cố mới miễn cưỡng đồng ý.

Cô và Dạ Đình Sâm ra khỏi thư phòng, mới vừa bước tới hành lang thì liền chạm mặt vài người.

Là bà Cố và Cố Tâm Nguyệt đang dẫn khách khứa đến chào hỏi ông Cố.

Bà Cố mặc một chiếc sườn xám lộng lẫy màu tím đen, tóc được kẹp bằng kẹp trân châu, người đeo đầy châu ngọc, nhìn đã thấy lóa mắt.

Bà Cố vốn đang cười nói với khách khứa, vừa nhìn thấy Nhạc Yên Nhi thì đôi môi đang cười lập tức trễ xuống, nghĩ thầm sao cái đồ tai họa này lại về đây làm gì, thế nhưng để giữ thể diện, bà ta chỉ có thể bình thản nói:

- Cũng về thăm ông đấy à? Nhạc Yên Nhi khẽ gật đầu, đáp:

- Vâng, bây giờ chuẩn bị đi.

Cố Tâm Nguyệt đứng một bên, ngay khi Dạ Đình Sâm xuất hiện, ánh mắt cô ta lập tức dính lên người hắn, thấy hắn vui vẻ đi ra từ thư phòng cùng Nhạc Yên Nhi, cô ta hận đến nghiến răng, không nhịn được mà mắng:

- Mày còn về đây làm gì? Mày không phải người nhà họ Cố mà cứ chạy tới nhà này để làm gì hả? Vừa nói xong, sắc mặt khách khứa liền trở nên khó coi.

Sao cơ, không phải người nhà họ Cố thì không thể đến chúc thọ ông Cố à? Đại tiểu thư nhà họ Cố quả thật là kiêu căng tự đại.

Cố Tâm Nguyệt nói lời ngu xuẩn nhưng không hề tự nhận ra, nhưng bà Cố thì kịp phản ứng, vội vàng quát:

- Tâm Nguyệt, nói cái gì đấy? Thế nhưng đã muộn, khách khứa nghe thấy lời cô ta, sắc mặt khó chịu:

- Bà Cố, xem ra con gái bà không hoan nghênh chúng tôi rồi.

Có thể tới đây chào hỏi ông Cố đều là người nổi danh của thành phố A, bà Cố không đắc tội nổi.

Ngay sau đó, bà ta chỉ hận con gái mình không giữ được bình tĩnh, thế nhưng ngại có người ngoài không thể dạy dỗ, đành phải đẩy cô ta đi:

- Tâm Nguyệt, con đi tiễn Yên Nhi đi.

Cố Tâm Nguyệt nghe khách nói vậy cũng biết mình đã lỡ lời, cô ta rất hối hận nên không dám mạnh miệng nữa, mặc dù chẳng muốn nhưng vẫn nói với Nhạc Yên Nhi:

- Đi thôi, tôi tiễn cô.

Nói xong, không đợi Nhạc Yên Nhi đuổi theo, cô ta đã quay đi.

Cố Tâm Nguyệt chỉ mải trút giận mà không hề nghĩ tới việc trong mắt của khách khứa, cô ta đã bị dán nhãn "vô giáo dục".

Nhạc Yên Nhi đi theo Cố Tâm Nguyệt đến cổng chính, Dạ Đình Sâm đã đi trước để lấy xe.

Cố Tâm Nguyệt nhìn bóng lưng cao lớn của Dạ Đình Sâm, vừa nghĩ tới việc một người đàn ông ưu tú như vậy lại toàn tâm toàn ý yêu Nhạc Yên Nhi, cô ta cảm thấy ghen tị muốn chết, không nhịn được liền nói:

- Cuối cùng thì cô làm cách nào mà lại thông đồng với hắn thế? Không phải là yêu Lâm Đông Lục tới năm năm à? Mấy tháng trước còn sống dở chết dở mà thay lòng đổi dạ nhanh thế? Thông đồng? Nhạc Yên Nhi nhíu mày, Cố Tâm Nguyệt nói quá khó nghe.

- Tôi không phải cô, ai cũng có thể thông đồng được.

Cố Tâm Nguyệt giận tím mặt nhưng nghĩ tới ánh mắt cảnh cáo của Dạ Đình Sâm, là ánh mắt mang theo tử vong lúc trước.

Ký ức hãy còn mới, bây giờ nhớ tới cô ta vẫn thấy sợ hãi.

Vậy nên Cố Tâm Nguyệt vất vả nuốt những lời chửi bới xuống, ngược lại còn hỏi:

- Hắn là ai thế? Sao cô không dám giới thiệu hắn với bố mẹ tôi? Chẳng lẽ thân phận hắn có chỗ nào mất mặt? Trong thời gian vài câu nói, Dạ Đình Sâm đã lái xe tới.

Xe Aston Martin cao cấp, thân xe hình giọt nước và tiếng động cơ vang dội đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của Cố Tâm Nguyệt.

Một người đàn ông đẹp trai như thế, lại lái chiếc xe thể thao bản giới hạn toàn cầu, trong mắt Cố Tâm Nguyệt là vẻ khát khao không che giấu.

Đặc biệt là khi cửa kính xe hạ xuống, thấy được mặt nghiêng của Dạ Đình Sâm, chỉ nhìn khí chất thần bí đó thôi mà trái tim Cố Tâm Nguyệt đã đập rộn ràng, cô ta phải đưa tay ôm lấy ngực.

Nhạc Yên Nhi nhìn vẻ mê trai này, cảm thấy buồn cười.

Vừa nãy còn đang chất vấn mình thân phận Dạ Đình Sâm có chỗ nào mất mặt, thế mà vừa thấy người đã quên sạch cả nguyên tắc rồi.

Cô không hề nghi ngờ chuyện Dạ Đình Sâm chỉ ngoắc một ngón tay là Cố Tâm Nguyệt sẽ lập tức lên xe không hề do dự.

Nhạc Yên Nhi lên tiếng:

- Anh ấy có thân phận gì, có chỗ nào mất mặt hay không, tôi đều không cần phải báo cáo với cô hay bố mẹ cô, bởi lẽ đây là chồng tôi, chẳng liên quan gì đến các người.

Nhạc Yên Nhi nói xong, cảm thấy uất ức trong lòng cũng dần tan, thậm chí có cảm giác thoải mái vui sướng chưa bao giờ có.

Sau đó, cô chẳng thèm nhìn biểu lộ của Cố Tâm Nguyệt mà lập tức lên xe.

Cho đến khi xe thể thao đã đi rồi, Cố Tâm Nguyệt mới hồi thần từ câu nói của Nhạc Yên Nhi, cô ta tức đến phát điên nhưng đối tượng để trút giận đã đi mất rồi.

Cố Tâm Nguyệt đạp mạnh vào tường nhưng vách tường cứng rắn làm cho đầu ngón chân cô tay bị đau, ngay lập tức, cô ta cong người như con tôm, ôm chân kêu:
  • Đau quá...
  • Tâm Nguyệt, hôm nay con làm sao thế hả?
Phía sau Cố Tâm Nguyệt có người gào lên, cô ta giật nảy mình, quay đầu thì thấy bà Cố đang trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt rất khó coi.

- Mẹ, chân con...

Cố Tâm Nguyệt thấy mẹ mình, còn định mè nheo.

Chẳng ngờ bà Cố đang nổi giận nên không bị đánh trống lảng:

- Khi nãy ngay trước mắt chủ tịch Triệu mà con nói như thế, có còn chút giáo dưỡng nào không? Đúng là mất hết cả mặt mũi.

Cố Tâm Nguyệt mới bị Nhạc Yến Nhi chọc tức chẳng ngờ mẹ cũng mắng mình, cô ta không phục:

- Mẹ còn mắng con, sao mẹ không mắng Nhạc Yên Nhi ấy, nó mới là đứa làm mất mặt! Không nói tiếng nào đã lén lút lấy chồng, một câu cũng không thông báo, còn dám đem thằng đàn ông kia về tham gia tiệc mừng thọ của ông!

- Cưới? Con nói người khi nãy là chồng Nhạc Yên Nhi? Bà Cố bất ngờ, biểu lộ kinh ngạc hiếm thấy.

- Đúng, mẹ xem, ngay cả mẹ cũng không biết kìa.

Bà Cố nhanh chóng khôi phục biểu tình, trở lại với diễn xuất ung dung cao quý, thờ ơ nói:

- Nó kết hôn thì sao, chẳng qua chỉ là đứa con hoang, chẳng lẽ nó kết hôn phải công bố cho cả thiên hạ à? Kể cả nó muốn nói với mẹ cũng phải xem mẹ có thời gian nghe không đã.

Vừa nhìn lên đã thấy vẻ xem thường của Cố Tâm Nguyệt, bà Cố chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

- Con đấy, đừng có để bụng đến Nhạc Yên Nhi, chấp nhặt nó làm gì, như thế là đề cao nó quá, đừng quên con có hôn ước với nhà họ Dạ, nếu chuyện này không xong thì không chỉ có mẹ mà ngay cả bố con cũng không bỏ qua cho con đâu! Nhà họ Dạ, lại là nhà họ Dạ.

Cố Tâm Nguyệt hận đến nghiến răng, nhất là khi đã gặp được người chồng khí độ bất phàm của Nhạc Yên Nhi, làm sao cô ta có thể cam lòng gả cho người thừa kế chưa bao giờ thấy mặt của nhà họ Dạ? Nhưng cô ta không dám nói lời nào chống đối mẹ, chỉ đành cúi đầu, ngoan ngoãn đáp:

- Mẹ, con biết rồi.

Trong đôi mắt đẹp đều là vẻ ác độc.

Cô ta không vui, vậy Nhạc Yên Nhi cũng đừng hòng sung sướng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom