• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Dạ Đình Sâm nhớ lại những khi mình ở bên Nhạc
Yên Nhi, lúc cô vui vẻ, khi cô giận dữ, một cái nhăn
mày hay một nụ cười của cô, tất cả đều ảnh hưởng
tới tâm trạng hắn.
Trong đôi mắt đen hiện lên vẻ dịu dàng, sau đó, Dạ
Đình Sâm lên tiếng:
- Những lời cháu nói đều là thật, tuy cháu không trải
đời được như ông thế nhưng cũng có biết nhìn người
đôi chút, những ưu điểm của Yên Nhi mà ông thấy,
cháu cũng có thể thấy được. Bây giờ, cháu và Yên
Nhi đã đăng ký kết hôn, cháu là chồng hợp pháp của
cô ấy, cháu không thể tham gia vào quá khứ của cô
ấy, nhưng tương lai của cô ấy thì nhất định cháu sẽ
dốc hết sức để bảo vệ, chăm sóc cho cô ấy, không để
cô ấy phải chịu bất kỳ uất ức nào.
Ông Cố yên lặng nghe những lời này, thái độ của
ông không hề thả lỏng mà ngược lại còn nghiêm
khắc và nhạy bén hơn, ông nhìn chằm chằm vào Dạ
Đình Sâm, không hề chớp mắt.
Dạ Đình Sâm bình thản nhìn lại.
Người chột dạ chắc chắn không thể mắt đối mắt
trong thời gian dài như vậy, không lảng đi thì chỉ có
hai trường hợp.
Một là cây ngay không sợ chết đứng, hai là diễn xuất
cao siêu.
Dạ Đình Sâm dĩ nhiên là loại thứ nhất.
Sự yên lặng bao trùm trong thư phòng rộng rãi, yên
lặng đến mức kỳ dị.
Đột nhiên, ông Cố thu lại tất cả những áp lực của
mình, trở về là ông lão cười ha hả hiền lành. Ông
cười thành tiếng, cười vui vẻ, cười sung sướng đến
nỗi cả ngoài hành lang cũng nghe thấy.
- Được, khá lắm, Yên Nhi đúng người ngốc có phúc
của người ngốc, mặc dù nhiều năm vất vả như vậy
nhưng giờ có thể tìm được một người chồng thế này,
vậy cũng coi như khổ tận cam lai. Nhóc, ông biết là
cháu không nói thật với ông già này đâu, nhưng ông
cũng không muốn truy vấn ngọn nguồn, ông có thể
thấy cháu thật lòng yêu Yên Nhi, như vậy thì phải
đối xử với nó thật tốt, đừng để ông thất vọng. Nếu
cháu dám làm chuyện gì có lỗi với nó, đừng trách
ông không hạ thủ lưu tình.
Ông Cố cũng là người từng làm mưa làm gió, lúc trẻ
oai phong một cõi, gây dựng nên cơ nghiệp của nhà
họ Cố, có can đảm, có khí phách, cho dù bây giờ đã
già nhưng ông vẫn là sư tử đang ngủ, có khí thế dọa
người.
- Tất nhiên là vậy rồi, lúc nào cũng hoan nghênh sự
giám sát của ông.
Dạ Đình Sâm cũng thầm thả lỏng, hắn khẽ nhếch
miệng cười bởi lẽ hắn biết mình đã vượt qua khảo
nghiệm của ông Cố.
Đúng lúc này, có người gõ cửa thư phòng, ông Cố
đáp lại, chỉ thấy Nhạc Yên Nhi bưng hai khay đồ ăn
nhẹ tới.
- Hai người đang nói gì thế, sao vui vẻ vậy?
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ nhìn hai người trong thư
phòng, vừa rồi ông Cố còn cười lớn, cô đi từ xa đã
nghe thấy.
Phải biết hai người này đều không dễ tính gì, ai cũng
kiêu ngạo, Nhạc Yên Nhi cứ nghĩ họ không cãi nhau
đã là tốt rồi, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm có thể chọc
cho ông cười ha ha.
- Yên Nhi, chồng cháu cũng không tệ đâu, cháu phải
sống với nó cho tốt đấy.
Ông Cố cười, dặn dò Nhạc Yên Nhi rồi quay lại hỏi
Dạ Đình Sâm:
- Tiểu Dạ, khi nào mẹ cháu đến thành phố A? Đã
thành thông gia rồi thì cũng nên gặp mặt, ăn bữa
cơm mới được.
Nhạc Yên Nhi càng kinh ngạc, không phải khi nãy
còn gọi "thằng nhóc" à? Cô mới ra ngoài có vài phút
mà sao không khí giữa hai người đã thay đổi rồi?
Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp phản ứng thì Dạ Đình
Sâm đã nói:
- Chắc còn khoảng một hai tháng nữa, chỗ mẹ cháu
có chuyện cần giải quyết, chờ xong xuôi sẽ đến chào
hỏi ông ạ.
- Được, thế là tốt rồi, vậy hôn lễ của hai đứa chuẩn
bị khi nào tiến hành? Hôn lễ của cháu gái ông không
thể qua loa được.
Nghe thấy thế, Nhạc Yên Nhi cuống lên, cướp lời
Dạ Đình Sâm:
- Ông, bọn con không định làm hôn lễ đâu, gây chú
ý lắm. Bây giờ thanh niên toàn làm lễ cưới đơn giản
thôi, không làm hôn lễ đâu.
Dù gì cô và Dạ Đình Sâm cũng là kết hôn giả, người
khác không biết chẳng lẽ cô cũng thế à, vốn định đến
thời hạn thì bí mật ly hôn là xong việc, để ông biết
đã là ngoài ý muốn rồi, làm sao còn chuẩn bị một
hôn lễ để công bố với thiên hạ được nữa.
Ông Cố trừng mắt lườm cô cháu gái ngốc của mình,
hừ lạnh:
- Hỏi con à?
Nhạc Yên Nhi cuống đến mức dậm chân:
  • Ông à...
  • Chờ mẹ cháu đến thành phố A là có thể cử hành
hôn lễ ạ.
Nhạc Yên Nhi còn chưa nói xong đã bị Dạ Đình
Sâm cắt ngang.
Một câu này của Dạ Đình Sâm đã khiến Nhạc Yên
Nhi nuốt xuống tất cả những lời cô định nói, cô
nghẹn họng nhìn hắn trân trối.
Ý của hắn là gì? Không phải kết hôn giả sao, sao còn
phải cử hành hôn lễ?
Hay là trong mắt hắn, hôn lễ cũng chỉ là một phần
của giao dịch, dùng để che giấu tính hướng thật của
hắn, để ngăn cản sự kiểm tra của gia tộc?
Nhạc Yên Nhi suy nghĩ mông lung không dứt, đang
nghĩ thì ông Cố đột ngột quay lại hỏi ý kiến cô:
- Yên Nhi, cháu thấy thế nào, có đồng ý chờ đến lúc
đó không?
Chuyện này... có thể nói là không đồng ý hay sao?
Không phải chuyện đồng ý hay không, căn bản cô
còn chẳng muốn cử hành hôn lễ!
Nhưng có thể nói như thế sao? Nói vào lúc ông làm
đại thọ tám mươi để ông khó chịu sao?
Nhạc Yên Nhi chẳng thể làm gì khác hơn, chỉ đành
nói:
- Đồng ý ạ, chờ một thời gian cũng không sao.
Ông Cố nhìn vậy, cảm thấy tình cảm của cặp vợ
chồng trẻ thật tốt, chuyện gì cũng có thể đi đến kết
luận chung, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi đôi
phần.
- Thế thì tốt, cuộc sống vợ chồng trẻ luôn phải bàn
bạc với nhau. Đúng rồi, nhìn phong độ và khí chất
của Tiểu Dạ như vậy, chắc hẳn mẹ chồng con cũng
tốt lắm nhỉ?
Lời này khiến Nhạc Yên Nhi càng lúng túng, cô còn
chưa gặp mẹ chồng lần nào đây, cả gia tộc họ cô
cũng mới gặp mỗi Dạ Đình Sâm.
Nhưng cô không thể nói vậy, Nhạc Yên Nhi lúng
túng gật đầu:
  • Đó là đương nhiên ạ.
  • Tốt lắm, nếu gặp người như Huệ Lâm...
Ông Cố nhỏ giọng oán trách, nói được một nửa lại
nhớ ra đang trước mặt hai người trẻ, sẽ không hay,
ông đành thôi.
Giang Huệ lâm chính là bà cố.
Đã nhiều năm trôi qua, thái độ của bà Cố với Nhạc
Yên Nhi, ông đều thấy cả, chỉ là ông đã ở viện
dưỡng lão quá lâu, cũng chỉ có thể che chở cô mỗi
khi ông ở nhà, còn đa phần là ngoài tầm kiểm soát.
Ông luôn cảm thấy bà Cố quá hẹp hòi, không thể
bao dung, hy vọng mẹ chồng của Yên Nhi sau này
sẽ là người ôn hòa, dễ sống chung.
Nhận được lời khẳng định của Nhạc Yên Nhi, ông
lão cũng nhẹ lòng.
Hai người hàn huyên với ông Cố, chẳng ngờ bình
thường Dạ Đình Sâm luôn tự phụ nhưng khi ở trước
mặt ông lại là một đứa cháu ngoan, lời nói khéo léo,
luôn đón được ý của ông, dỗ dành ông lão cười ha
hả.
- Tối nay ở nhà ăn cơm đi, nói chuyện với ông già
này một lúc.
Ông Cố híp mắt cười, nói với hai người.
Nhạc Yên Nhi vội lắc đầu, cô vốn chỉ định về thăm
ông, không định ở lại ăn cơm với nhà họ Cố.
- Không được ông ơi, tối nay bọn con còn có việc,
hôm nay chỉ đến thăm ông một lúc, lát nữa là phải
về rồi.
 
Advertisement
  • Chương 117

Nhạc Yên Nhi nhận kịch bản, tiện tay lật vài trang nhưng không đọc kỹ:
  • Về rồi tôi sẽ xem sau, mà đoàn phim cũng sắp quay tiếp rồi nhỉ.
  • Ừm, ba ngày nữa nhớ đến đoàn phim.
Danny nói, nhìn Nhạc Yên Nhi từ trên xuống dưới một lượt, ghét bỏ nói:

- Còn hình tượng của cô nữa đấy, tốt xấu gì cũng phải chú ý, đoàn phim cho nghỉ nửa tháng nhưng nhìn cô thì người ta tưởng cô dùng nửa tháng này để đi hút thuốc phiện đấy.

- Vâng vâng vâng, rồi rồi rồi.

Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ, vội vàng đồng ý.

Nói chuyện với Danny một lúc nữa thì anh có việc, Nhạc Yên Nhi liền ra khỏi văn phòng.

Đến cửa thang máy, vừa nhấn nút thì Nhạc Yên Nhi thấy điện thoại rung lên.

Cô lấy di động ra, nhìn xem, không ngờ là tin nhắn của Lâm Đông Lục.

"Tôi chờ cô ở quán cafe bên dưới công ty Tinh Huy" Nhạc Yên Nhi nhíu mày.

Lâm Đông Lục làm sao vậy, đêm qua nổi khùng thì thôi đi, hôm nay còn tiếp tục à? Giờ cô là vợ của Dạ Đình Sâm, anh là vị hôn phu của Bạch Nhược Mai, vậy mà hẹn gặp riêng là thế nào? Sao Lâm Đông Lục lại trở nên thiếu suy nghĩ như vậy? Nhạc Yên Nhi không cần nghĩ nhiều, lập tức xóa tin nhắn.

Nhưng chỉ mấy giây sau, Lâm Đông Lục lại gửi tin thứ hai.

Giống như đã chắc chắn rằng cô sẽ không trả lời, anh lại nhắn tiếp: "Nếu cô không đến, tôi sẽ tới công ty tìm cô" Anh đang uy hiếp tôi? Nhạc Yên Nhi há hốc mồm, trong trí nhớ của cô, Lâm Đông Lục không phải là người như thế.

Nhạc Yên Nhi nắm chặt điện thoại, hít thở sâu mấy lần mới làm trái tim bình tĩnh lại được, cô khẽ cắn môi, đi xuống.

Trong quán cafe, Lâm Đông Lục ngồi ở một góc khuất.

Anh mặc một chiếc somi trắng, dường như lại trở về là anh của những năm tháng thiếu niên thuần khiết, sạch sẽ như một dòng suối trong.

Màu trắng, cho tới bây giờ vẫn luôn là màu hợp với anh nhất, cùng với nụ cười ấm áp, anh quả thực như một thiên sứ.

Nhạc Yên Nhi vừa vào quán đã thấy Lâm Đông Lục, nét mặt cô không thay đổi, bình tĩnh bước tới.

Vừa ngồi xuống, cô đã nhíu mày.

Cách nhau một cái bàn, vậy mà cô đã ngửi thấy mùi rượu và khói thuốc rất khó chịu trên người anh.

Đã quen Lâm Đông Lục nhiều năm, cô là người hiểu anh rõ nhất, anh là một người vô cùng tiết chế, rượu, thuốc lá là những thứ anh chưa bao giờ động tới.

Nhưng nghĩ lại, cô đã không ở bên anh hơn một năm, tình cảm của anh dành cho cô cũng có thể thay đổi, thói quen sinh hoạt có khác đi cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên.

Lâm Đông Lục đeo kính râm, ánh mắt tham lam nhìn chăm chú Nhạc Yên Nhi, dưới sự che chắn của mắt kính nên cô không thấy rõ nét mặt anh.

Sau đó, Lâm Đông Lục chậm rãi gỡ kính xuống, lộ ra một đôi mắt đỏ ngầu tơ máu, quầng mắt thâm đen, hẳn là một đêm không ngon giấc.

Nhìn thấy khí sắc của anh như vậy, Nhạc Yên Nhi giật mình, há miệng định hỏi anh thế nào, gặp phải chuyện gì, nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng.

Cô đã không còn tư cách để hỏi nữa.

- Anh gọi tôi ra đây có chuyện gì không? Nhạc Yên Nhi thậm chí không nói một lời khách sáo nào, lập tức vào chủ đề chính.

Lâm Đông Lục không đáp, anh đắng chát rũ mi mắt xuống, thấy chiếc điện thoại cô đặt trên bàn, anh khẽ nhíu mày, cầm nó lên.

Lâm Đông Lục chỉ nghĩ một lát rồi thuận tay nhấn vài số, chẳng ngờ di động được mở khóa thật! Ngay cả bản thân Lâm Đông Lục cũng ngẩn ra, anh chỉ có cảm giác là mình biết mật mã di động của Nhạc Yên Nhi nên anh tin theo tiềm thức mà ấn số, chẳng ngờ thật sự mở được.

Thấy Lâm Đông Lục cầm điện thoại của mình lên, Nhạc Yên Nhi vốn chưa kịp phản ứng nhưng lúc này đã nhíu chặt mày, lộ rõ vẻ khó chịu:

- Anh cầm máy của tôi làm gì? Nhạc Yên Nhi vươn tay định lấy về nhưng Lâm Đông Lục đã sớm phòng bị, anh dịch người tránh ra, né được Nhạc Yên Nhi.

Lâm Đông Lục cũng tiếp tục mở mục tin nhắn, sắc mặt anh tối xuống, ánh mắt nguy hiểm.

- Vì sao xóa tin nhắn của tôi? Lâm Đông Lục nắm chặt điện thoại, sắc mặt tái xanh, đôi mắt tối xuống tỏ vẻ chất vấn.

Xóa tin nhắn dù không phải là sai lầm không thể tha thứ gì nhưng bị chính chủ phát hiện như vậy, Nhạc Yên Nhi cũng khó xử.

Cô cắn môi, ánh mắt phức tạp.

Lâm Đông Lục đang làm gì? Hỏi tội à? Anh có tư cách gì để hỏi tội tôi? Nghĩ đến đây, Nhạc Yên Nhi cắn răng, đứng phắt dậy, cướp lại điện thoại của mình.

- Di động của tôi, tin nhắn trong đó có xóa hay không là quyền của tôi, anh có tư cách gì để hỏi? Câu nói này khá nặng nề, gần như lập tức dập tắt lửa giận của Lâm Đông Lục.

Vẻ khó chịu trên mặt anh biến mất, khí sắc vốn đã không tốt bây giờ càng trở nên tái nhợt.

Lâm Đông Lục há to miệng, nhận ra mình đã không thể nói thành lời.

Đúng vậy, mình có tư cách gì để hỏi.

Nhưng vì sao mình là tức giận như vậy? Vì sao tối qua thấy Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm sánh đôi ra khỏi nhà họ Cố mình lại cảm thấy lòng đau như cắt? Vì sao hôm qua mình uống nhiều rượu như vậy, đêm không thể ngủ mà còn muốn liên lạc với Nhạc Yên Nhi? Vì sao sau khi tỉnh rượu, đầu đã đau như búa bổ mà việc đầu tiên muốn làm lại là gặp Nhạc Yên Nhi? Vì sao?! Không có câu trả lời, bởi vì anh đã mất đi đoạn ký ức kia.

Lâm Đông Lục như rơi vào giãy giụa vô biên, sắc mặt ngày càng khó nhìn, trong mắt cũng lộ vẻ đau khổ.

Nhạc Yên Nhi nhớ tới chuyện vài ngày trước anh còn bất tỉnh trên giường bệnh, chẳng biết đã khỏi hẳn chưa, bây giờ trên người toàn mùi rượu hẳn là đã say cả đêm qua, thấy sắc mặt anh ngày càng tái, cuối cùng cô vẫn không đành lòng.

Nhạc Yên Nhi lại lên tiếng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn:

- Lâm Đông Lục, trước kia là tôi không hiểu chuyện, biết anh và Bạch Nhược Mai đã yêu nhau nhưng còn cố tình dây dưa với anh, làm hai người gặp nhiều phiền phức, tôi chân thành xin lỗi.

Nhưng chuyện đã qua rồi, tôi cũng nghĩ thông rồi, về sau sẽ không quấy rầy anh nữa.

Bây giờ tôi thật lòng chúc phúc cho anh, mong anh có thể hạnh phúc.

Người thiếu niên đã từng cho cô ấm áp, dù giờ đã không còn yêu cô nữa nhưng cô vẫn hy vọng anh có thể có được hạnh phúc theo cách của mình.

Lâm Đông Lục nghe thế, ngẩng phắt đầu lên:

- Vì sao không tiếp tục quấy rầy? Khuôn mặt vốn dĩ vô cùng quen thuộc giờ phút này lại có cảm xúc mà Nhạc Yên Nhi chưa bao giờ thấy.

Cô chẳng ngờ anh sẽ nói ra một câu như vậy nên không kịp phản ứng, ngẩn ra, hỏi:

- Gì cơ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom