Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Cố Tâm Nguyệt bị ánh mắt đó làm hoảng sợ, chờ
đến lúc bình tĩnh lại thì Dạ Đình Sâm đã đi rất xa.
Cô ta ôm ngực thở hổn hển, có cảm giác như vừa từ
cõi chết trở về.
Một cơn gió đêm thổi qua làm Cố Tâm Nguyệt thấy
lạnh cả người, sờ tay ra sau lưng mới phát hiện mồ
hôi đã thấm ướt áo.
Nhớ lại ánh mắt khi nãy của Dạ Đình Sâm, Cố Tâm
Nguyệt vẫn còn sợ hãi, cảm giác đó quá kỳ lạ, hệt
như đang đứng giữa bờ vực sinh tử, sự sống hay cái
chết của cô ta đều phụ thuộc vào một câu nói của
hắn.
Rốt cuộc hắn là ai?
Cố Tâm Nguyệt chưa bao giờ tò mò về thân phận
của người đàn ông kia như lúc này, nhưng cô ta đã
không còn dũng cảm để đi điều tra nữa.
Chỉ dùng một ánh mắt mà có thể khiến mình cảm
giác được sự sợ hãi tột cùng, nếu người này thực sự
biến lời nói thành hành động, Cố Tâm Nguyệt sợ
rằng mình không chịu nổi.
Dạ Đình Sâm bước vào cổng chính của nhà họ Cố,
đi qua hoa viên, hắn rút điện thoại ra, bấm một dãy
số.
Chưa đến giờ tan làm nên Trần Lạc đang ngồi nghỉ
ngơi, vừa thấy tên trên màn hình di động, cậu lập tức
ngồi thẳng dậy:
- Chủ tịch.
Dạ Đình Sâm giao việc rất nhanh:
- Nhiệm vụ mới, xóa một video.
Nói xong, hắn lập tức gác máy.
Nhưng ngay sau khi Dạ Đình Sâm gác máy một giây
thì lập tức có cuộc gọi đến, thời gian vô cùng chính
xác, không sai một giây nào, cứ như người gọi thấy
rõ từng hành động của hắn.
Dạ Đình Sâm cúi đầu nhìn điện thoại, dãy số xa lạ
làm hắn nhíu mày, đồng thời hắn cũng dừng bước.
Đây là số cá nhân của hắn, không có nhiều người
biết.
Dạ Đình Sâm nghe máy nhưng không nói trước, từ
phía đầu dây bên kia, một tiếng cười quái dị vang
lên, nghe thấy vào buổi tối sẽ khiến người ta phải sợ
chết ngất.
- Hôm nay là ngày đầu tiên anh cả tới chào người
nhà chị dâu, sao lại tới tay không, như thế chẳng
phải để người ta nói nhà họ Dạ chúng ta không hiểu
lễ nghĩa à?
Giọng cười quái dị ngừng lại, thay vào đó là một
giọng nói cực kỳ quỷ quái, âm thanh rất nhỏ, có vẻ
nữ tính, hệt như một người đàn ông đang cố ý bóp
méo giọng.
Khi nãy, Nhạc Yên Nhi đã mang trà vào, lúc này hai
tay Dạ Đình Sâm trống trơn.
Ngay cả việc mình không cầm quà mà người kia
cũng biết, trong đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm lộ vẻ
lạnh lẽo.
- Mà thôi chẳng sao, dù anh cả quên nhưng phận làm
em như em vẫn nhớ hộ anh đây, còn giúp anh chuẩn
bị một món quà nữa. Anh cả, anh không đến lấy à?
Từ đầu dây bên kia truyền tới không chỉ giọng nói
của người này, kèm theo đó là một loạt tiếng vang
ầm ầm và tiếng gió, nghe như máy bay trực thăng
đang bay vòng vòng trên không.
Dạ Đình Sâm không nói gì mà chỉ ngẩng đầu lên,
như trong dự kiến, hắn thấy một chiếc trực thăng
màu đen trên đỉnh đầu.
Màn đêm buông xuống, trong bóng tối, nếu không
cẩn thận quan sát thì hoàn toàn không thể thấy được
chiếc trực thăng này.
Người gọi điện thoại bây giờ đang ngồi trên trực
thăng!
- Cậu muốn gì?
Giọng Dạ Đình Sâm đã cực lạnh, giống như băng đá
ngàn năm không cảm xúc.
- Anh cả hung dữ quá, anh đừng hiểu lầm em, em
chỉ nghe nói chướng ngại tâm lý của anh đã được
chữa khỏi, bây giờ lại có thể tiếp xúc với phụ nữ nên
em được gia tộc điều tới kiểm tra, tránh trường hợp
có người lừa gạt để chiếm quyền thừa kế của nhà họ
Dạ thôi. Mặc dù em không muốn rời khỏi nước Anh,
thế nhưng vì anh cả em cũng đành phải đi, hy vọng
anh phối hợp với em.
Trên trực thăng là một người đàn ông mặc đồ
thường, đội mũ lưỡi trai đang kéo mũ xuống thấp
theo thói quen, chiếc mũ che đi khuôn mặt còn đẹp
hơn phụ nữ của y.
Dưới ánh đèn mờ nhạt trong máy bay chỉ nhìn rõ
một đôi môi mỏng đỏ như máu, xinh đẹp, quyến rũ.
Tay người này bưng một ly rượu vang đỏ, y khẽ lắc
chiếc ly đế cao, chất lỏng màu máu sóng sánh theo
từng động tác. Y khẽ nhấp môi, đôi môi được tăng
thêm màu sắc kiều diễm trở nên mê hoặc lòng người
hơn nữa.
Y liếm rượu trên môi, mỉm cười, phát ra tiếng xì xì
như rắn.
- Tuần này, mẻ rượu ngon nhất của trang trại rượu
Bạch Mã đã ủ xong, vốn muốn cùng thưởng thức với
anh cả, vậy mà anh lại chạy tới thành phố A mất rồi.
Em cứ tưởng anh sẽ để lỡ mất, ai ngờ gia tộc lại phái
em tới, xem ra anh có duyên với rượu vang này lắm
đấy.
- Tôi không thích nghe lời nói nhảm.
Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, giọng nói rét lạnh, đôi
mắt đen nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng đang
bay lòng vòng trên không.
Bị người khác giám thị là một cảm giác không hay
ho gì.
- OK, em không nhiều lời nữa. Lần này em tới,
ngoại trừ mang theo rượu vang ra thì còn mang theo
quyết định mới nhất của gia tộc: Chỉ cần có thể
chứng minh tính hướng mình bình thường, đồng thời
có thể kéo dài huyết mạch thì anh vẫn là người thừa
kế của nhà họ Dạ, không chỉ được nhận tập đoàn LN
mà còn có thể thừa kế tất cả mọi sản nghiệp của gia
tộc ở Anh, cùng với tước vị. Nhưng nếu anh không
chứng minh được...
Nói tới đây, y khẽ cười, hệt như một con hổ mang
đang ẩn nấp trong bóng đêm:
- Vậy thì đành phải để em đỡ giúp gánh nặng gia tộc
này thôi.
Dạ Đình Sâm bình tĩnh nghe y nói, biểu tình vẫn thờ
ơ như cũ, ngay cả giọng nói cũng không lộ ra cảm
xúc:
- Chứng minh thế nào?
Dạ Đình Sâm luôn luôn là thế, ngay cả Thái Sơn có
sụp trước mắt cũng không đổi sắc, dù có khả năng bị
cướp quyền nhưng hắn cũng vẫn bình tĩnh như vậy.
Ngoại trừ năng lực, phong độ của Dạ Đình Sâm
càng là lợi thế để cạnh tranh vị trí thừa kế.
Dường như chẳng có thứ gì khiến hắn động lòng.
Tất nhiên chỉ là "dường như" mà thôi.
Gã đàn ông ngồi trên trực thăng đang nhìn màn hình
LCD trước mặt, thấy phản ứng của Dạ Đình Sâm
như vậy, đôi môi mỏng tựa hoa hồng khẽ cười.
Trượt màn hình máy tính bảng, y phóng đại một tấm
hình trong đó.
Là Nhạc Yên Nhi.
Đây là phiếu báo danh của Học viện Hoàng gia Châu
Âu, Nhạc Yên Nhi đã điền nó khi còn học cấp ba,
lúc ấy tờ đơn này đã được phê duyệt, nhưng chẳng
biết vì sao cô không nhập học mà lại tới Học viện
điện ảnh thành phố A học biểu diễn.
Trên tờ phiếu báo danh màu xanh, Nhạc Yên Nhi
còn rất ngây ngô, non nớt như một bông hoa vương
sương sớm.
Tóc dài buộc ra sau, khuôn mặt chỉ lớn cỡ bàn tay,
cô khẽ mỉm cười, gương mặt chưa qua phấn trang
điểm đã rất trắng, đường nét non nớt, dường như
người ta có thể thấy nắng sớm khi nhìn vào nụ cười
của cô. Sinh động và ngọt ngào, quả thực là tràn đầy
sức sống.
Ngón tay dài khẽ trượt sang bên, màn hình mau
chóng chuyển sang một tấm ảnh khác.
Vẫn là Nhạc Yên Nhi, nhưng là ảnh của Nhạc Yên
Nhi sau này.
Đây là sơ yếu lý lịch của cô, trên giấy tờ, cô gái giờ
đã trưởng thành, nét ngây ngô không còn nữa, mặt
mày càng thêm xinh đẹp, ngũ quan rõ nét hơn,
nhưng nhìn kỹ vẫn sẽ thấy bóng dáng của cô bé kia,
môi cười vẫn trong sáng như lúc xưa.
Ở thời đại này, người đẹp không hiếm, thế nhưng
như cô gái này, không chỉ đẹp mà còn trong như
nước suối, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy dễ
chịu thì quả là vô cùng hiếm có.
Vừa thấy Nhạc Yên Nhi, y lập tức hiểu vì sao Dạ
Đình Sâm luôn tránh xa và không có hứng thú với
phụ nữ lại đột nhiên kết hôn với cô.
Cô có khí chất giống y hệt người năm xưa!
Chẳng ngờ nhiều năm đã qua như thế, sở thích của
anh cả lại không hề thay đổi.
Trong mấy phút xem ảnh, y yên lặng, Dạ Đình Sâm
cũng không lên tiếng giục giã, hai người cứ giữ im
lặng như thế, mặc kệ cánh trực thăng quấy lên tiếng
gió, rơi vào tai nghe di động.
Xem hết ảnh, gã đàn ông kia khóa màn hình lại rồi
mới nói:
- Bề ngoài của cô ấy quả giống người năm xưa, đây
chính là lý do anh để ý tới cô ấy sao?
 
Advertisement
  • Chương 113

Dạ Đình Sâm nhớ lại những khi mình ở bên Nhạc Yên Nhi, lúc cô vui vẻ, khi cô giận dữ, một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô, tất cả đều ảnh hưởng tới tâm trạng hắn.

Trong đôi mắt đen hiện lên vẻ dịu dàng, sau đó, Dạ Đình Sâm lên tiếng:

- Những lời cháu nói đều là thật, tuy cháu không trải đời được như ông thế nhưng cũng có biết nhìn người đôi chút, những ưu điểm của Yên Nhi mà ông thấy, cháu cũng có thể thấy được.

Bây giờ, cháu và Yên Nhi đã đăng ký kết hôn, cháu là chồng hợp pháp của cô ấy, cháu không thể tham gia vào quá khứ của cô ấy, nhưng tương lai của cô ấy thì nhất định cháu sẽ dốc hết sức để bảo vệ, chăm sóc cho cô ấy, không để cô ấy phải chịu bất kỳ uất ức nào.

Ông Cố yên lặng nghe những lời này, thái độ của ông không hề thả lỏng mà ngược lại còn nghiêm khắc và nhạy bén hơn, ông nhìn chằm chằm vào Dạ Đình Sâm, không hề chớp mắt.

Dạ Đình Sâm bình thản nhìn lại.

Người chột dạ chắc chắn không thể mắt đối mắt trong thời gian dài như vậy, không lảng đi thì chỉ có hai trường hợp.

Một là cây ngay không sợ chết đứng, hai là diễn xuất cao siêu.

Dạ Đình Sâm dĩ nhiên là loại thứ nhất.

Sự yên lặng bao trùm trong thư phòng rộng rãi, yên lặng đến mức kỳ dị.

Đột nhiên, ông Cố thu lại tất cả những áp lực của mình, trở về là ông lão cười ha hả hiền lành.

Ông cười thành tiếng, cười vui vẻ, cười sung sướng đến nỗi cả ngoài hành lang cũng nghe thấy.

- Được, khá lắm, Yên Nhi đúng người ngốc có phúc của người ngốc, mặc dù nhiều năm vất vả như vậy nhưng giờ có thể tìm được một người chồng thế này, vậy cũng coi như khổ tận cam lai.

Nhóc, ông biết là cháu không nói thật với ông già này đâu, nhưng ông cũng không muốn truy vấn ngọn nguồn, ông có thể thấy cháu thật lòng yêu Yên Nhi, như vậy thì phải đối xử với nó thật tốt, đừng để ông thất vọng.

Nếu cháu dám làm chuyện gì có lỗi với nó, đừng trách ông không hạ thủ lưu tình.

Ông Cố cũng là người từng làm mưa làm gió, lúc trẻ oai phong một cõi, gây dựng nên cơ nghiệp của nhà họ Cố, có can đảm, có khí phách, cho dù bây giờ đã già nhưng ông vẫn là sư tử đang ngủ, có khí thế dọa người.

- Tất nhiên là vậy rồi, lúc nào cũng hoan nghênh sự giám sát của ông.

Dạ Đình Sâm cũng thầm thả lỏng, hắn khẽ nhếch miệng cười bởi lẽ hắn biết mình đã vượt qua khảo nghiệm của ông Cố.

Đúng lúc này, có người gõ cửa thư phòng, ông Cố đáp lại, chỉ thấy Nhạc Yên Nhi bưng hai khay đồ ăn nhẹ tới.

- Hai người đang nói gì thế, sao vui vẻ vậy? Nhạc Yên Nhi nghi ngờ nhìn hai người trong thư phòng, vừa rồi ông Cố còn cười lớn, cô đi từ xa đã nghe thấy.

Phải biết hai người này đều không dễ tính gì, ai cũng kiêu ngạo, Nhạc Yên Nhi cứ nghĩ họ không cãi nhau đã là tốt rồi, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm có thể chọc cho ông cười ha ha.

- Yên Nhi, chồng cháu cũng không tệ đâu, cháu phải sống với nó cho tốt đấy.

Ông Cố cười, dặn dò Nhạc Yên Nhi rồi quay lại hỏi Dạ Đình Sâm:

- Tiểu Dạ, khi nào mẹ cháu đến thành phố A? Đã thành thông gia rồi thì cũng nên gặp mặt, ăn bữa cơm mới được.

Nhạc Yên Nhi càng kinh ngạc, không phải khi nãy còn gọi "thằng nhóc" à? Cô mới ra ngoài có vài phút mà sao không khí giữa hai người đã thay đổi rồi? Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp phản ứng thì Dạ Đình Sâm đã nói:

- Chắc còn khoảng một hai tháng nữa, chỗ mẹ cháu có chuyện cần giải quyết, chờ xong xuôi sẽ đến chào hỏi ông ạ.

- Được, thế là tốt rồi, vậy hôn lễ của hai đứa chuẩn bị khi nào tiến hành? Hôn lễ của cháu gái ông không thể qua loa được.

Nghe thấy thế, Nhạc Yên Nhi cuống lên, cướp lời Dạ Đình Sâm:

- Ông, bọn con không định làm hôn lễ đâu, gây chú ý lắm.

Bây giờ thanh niên toàn làm lễ cưới đơn giản thôi, không làm hôn lễ đâu.

Dù gì cô và Dạ Đình Sâm cũng là kết hôn giả, người khác không biết chẳng lẽ cô cũng thế à, vốn định đến thời hạn thì bí mật ly hôn là xong việc, để ông biết đã là ngoài ý muốn rồi, làm sao còn chuẩn bị một hôn lễ để công bố với thiên hạ được nữa.

Ông Cố trừng mắt lườm cô cháu gái ngốc của mình, hừ lạnh:

- Hỏi con à? Nhạc Yên Nhi cuống đến mức dậm chân:
  • Ông à...
  • Chờ mẹ cháu đến thành phố A là có thể cử hành
hôn lễ ạ.

Nhạc Yên Nhi còn chưa nói xong đã bị Dạ Đình Sâm cắt ngang.

Một câu này của Dạ Đình Sâm đã khiến Nhạc Yên Nhi nuốt xuống tất cả những lời cô định nói, cô nghẹn họng nhìn hắn trân trối.

Ý của hắn là gì? Không phải kết hôn giả sao, sao còn phải cử hành hôn lễ? Hay là trong mắt hắn, hôn lễ cũng chỉ là một phần của giao dịch, dùng để che giấu tính hướng thật của hắn, để ngăn cản sự kiểm tra của gia tộc? Nhạc Yên Nhi suy nghĩ mông lung không dứt, đang nghĩ thì ông Cố đột ngột quay lại hỏi ý kiến cô:

- Yên Nhi, cháu thấy thế nào, có đồng ý chờ đến lúc đó không? Chuyện này...

có thể nói là không đồng ý hay sao? Không phải chuyện đồng ý hay không, căn bản cô còn chẳng muốn cử hành hôn lễ! Nhưng có thể nói như thế sao? Nói vào lúc ông làm đại thọ tám mươi để ông khó chịu sao? Nhạc Yên Nhi chẳng thể làm gì khác hơn, chỉ đành nói:

- Đồng ý ạ, chờ một thời gian cũng không sao.

Ông Cố nhìn vậy, cảm thấy tình cảm của cặp vợ chồng trẻ thật tốt, chuyện gì cũng có thể đi đến kết luận chung, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi đôi phần.

- Thế thì tốt, cuộc sống vợ chồng trẻ luôn phải bàn bạc với nhau.

Đúng rồi, nhìn phong độ và khí chất của Tiểu Dạ như vậy, chắc hẳn mẹ chồng con cũng tốt lắm nhỉ? Lời này khiến Nhạc Yên Nhi càng lúng túng, cô còn chưa gặp mẹ chồng lần nào đây, cả gia tộc họ cô cũng mới gặp mỗi Dạ Đình Sâm.

Nhưng cô không thể nói vậy, Nhạc Yên Nhi lúng túng gật đầu:
  • Đó là đương nhiên ạ.
  • Tốt lắm, nếu gặp người như Huệ Lâm...
Ông Cố nhỏ giọng oán trách, nói được một nửa lại nhớ ra đang trước mặt hai người trẻ, sẽ không hay, ông đành thôi.

Giang Huệ lâm chính là bà cố.

Đã nhiều năm trôi qua, thái độ của bà Cố với Nhạc Yên Nhi, ông đều thấy cả, chỉ là ông đã ở viện dưỡng lão quá lâu, cũng chỉ có thể che chở cô mỗi khi ông ở nhà, còn đa phần là ngoài tầm kiểm soát.

Ông luôn cảm thấy bà Cố quá hẹp hòi, không thể bao dung, hy vọng mẹ chồng của Yên Nhi sau này sẽ là người ôn hòa, dễ sống chung.

Nhận được lời khẳng định của Nhạc Yên Nhi, ông lão cũng nhẹ lòng.

Hai người hàn huyên với ông Cố, chẳng ngờ bình thường Dạ Đình Sâm luôn tự phụ nhưng khi ở trước mặt ông lại là một đứa cháu ngoan, lời nói khéo léo, luôn đón được ý của ông, dỗ dành ông lão cười ha hả.

- Tối nay ở nhà ăn cơm đi, nói chuyện với ông già này một lúc.

Ông Cố híp mắt cười, nói với hai người.

Nhạc Yên Nhi vội lắc đầu, cô vốn chỉ định về thăm ông, không định ở lại ăn cơm với nhà họ Cố.

- Không được ông ơi, tối nay bọn con còn có việc, hôm nay chỉ đến thăm ông một lúc, lát nữa là phải về rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom