• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Chẳng ngờ, Dạ Đình Sâm bình tĩnh đáp:
- Ông, cháu là con trai độc nhất trong nhà, cha cháu
đã qua đời từ khi cháu còn nhỏ, giờ trong nhà chỉ
còn hai mẹ con. Nhà cháu kinh doanh, mẹ cháu
không ở thành phố A, chỉ có mình cháu ở đây để
quản lý sản nghiệp của gia đình thôi.
Dạ Đình Sâm trả lời, không kiêu ngạo không tự ti,
bình tĩnh thong dong.
Ông Cố lập tức đặt ra một câu hỏi sắc bén:
- Yên Nhi nhà chúng tôi ăn nói vụng về, ngốc
nghếch, chuyện lớn như thế mà còn không báo với
người nhà, cháu sẽ không giống nó, vụng trộm đi
đăng ký với nhau chứ hả?
Nghe được câu này, tim Nhạc Yên Nhi đập thình
thịch.
Bọn họ kết hôn là để đối phó với người nhà của Dạ
Đình Sâm, tất nhiên hắn sẽ không thông báo với
người nhà.
- Mẹ cháu đã biết chuyện cháu kết hôn với Yên Nhi,
bà rất ủng hộ, cũng rất quý Yên Nhi.
- Ông lão này đã sống gần một thế kỷ rồi, cũng có
chút mắt nhìn người, nhìn tướng mạo và khí độ của
cháu, chắc chắn không phải người bình thường, sao
lại coi trọng con nhóc nhà này thế?
Ông Cố nói, ánh mắt sáng sắc bén, chăm chú nhìn
Dạ Đình Sâm, không bỏ qua bất kỳ một biểu lộ nào
trên gương mặt hắn để tìm ra sơ hở.
Nhạc Yên Nhi đứng bên cạnh pha trà, nghe thấy thế
thì không vui, cô bĩu môi, tức giận nói:
  • Ông, ông nói gì thế, cháu đâu có kém...
  • Im ngay, hỏi con à, ai bảo con xen vào? Để ông hỏi
thằng nhóc này trước đã, lát nữa sẽ xử lý con sau,
con cho là con chạy được chắc?
Ông Cố không giận tự uy, một ánh mắt quét tới đã
đủ để Nhạc Yên Nhi rụt cổ lại, cô chẳng dám nói
nữa, ngoan ngoãn im tiếng nhưng cái miệng nhỏ vẫn
bĩu ra, giống như rất không cam tâm bị ông Cố nói
xấu.
Nhạc Yên Nhi đâu dám nổi giận với ông, cô đành
tức giận lườm Dạ Đình Sâm, vô cùng ai oán.
Gì thế, ai nhìn bề ngoài cũng cảm thấy mình không
xứng với Dạ Đình Sâm, mặc dù hắn rất ưu tú nhưng
mình đâu có kém thế, lại nói ít nhất mình cũng bình
thường trong khi hắn còn có chướng ngại tâm lý kia
kìa, chẳng qua người ngoài không ai biết thôi.
Dạ Đình Sâm thấy khuôn mặt cô đỏ bừng bừng vì
tức, bên trên chiếc mũi nhỏ còn vương chút mồ hôi,
đôi mắt vì cảm xúc mà sáng rực khiến cô càng thêm
tràn đầy sức sống, trong cặp mắt phượng của hắn lại
có thêm cảm xúc khác.
Ông Cố mắt mờ nhưng lại nhìn thấu ánh mắt hắn,
trong lòng ông khẽ dao động, đột nhiên nói với Nhạc
Yên Nhi:
- Yên Nhi, ông đói rồi, gọi quản gia mang đồ ăn lên
cho ông đi.
Nếu như nghe những lời này còn không hiểu thì
Nhạc Yên Nhi đúng là đồ ngốc, ông Cố đang muốn
tách cô ra để nói chuyện riêng với Dạ Đình Sâm.
Mặc dù sức khỏe của ông Cố bây giờ khá yếu, lúc
thường luôn cười híp mắt như một ông lão hiền lành,
thế nhưng đôi khi ông lại tinh ý đến đáng sợ, hơn
một nửa cơ nghiệp nhà họ Cố đều là một tay ông gây
dựng từ ngày còn trẻ, những người như ông hiển
nhiên cũng không tầm thường.
Thái độ của ông thật lạ, giống như đã nghi ngờ,
không biết chuyện của họ có bị lộ trước hỏa nhãn
kim tinh của ông hay không.
Nghĩ đến đây, Nhạc Yên Nhi lo lắng nhìn Dạ Đình
Sâm chứ không lập tức đi làm theo lời ông Cố.
Dạ Đình Sâm nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười để
cô yên tâm.
Nhạc Yên Nhi khẽ thở dài, vào lúc này cũng chỉ
đành tin tưởng năng lực của Dạ Đình Sâm thôi.
Cô đáp lời, quay người ra khỏi thư phòng, còn đóng
cửa lại.
Nghe được tiếng đóng cửa, ông Cố lập tức sầm mặt,
nụ cười hiền lành biến mất, trở nên uy nghiêm.
Ông trầm giọng nói:
- Yên Nhi ngốc nhưng tôi không ngốc, hy vọng cậu
có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Ông Cố cũng từng là người có máu mặt, cố tình
muốn cho Dạ Đình Sâm thấy, vậy nên áp lực đến từ
ông lúc này thật sự kinh người.
Rõ ràng kém về bối phận, đối mặt với khí thế như
vậy nhưng Dạ Đình Sâm không hề né tránh mà nhìn
thẳng vào mắt ông, hắn có ngạo khí bẩm sinh thế
nhưng giờ đã cố gắng thu lại nhiều, lúc này hắn
không vênh váo hung hăng, cũng không để mình
kém đi một bậc.
Dạ Đình Sâm bình tĩnh lên tiếng:
- Ông muốn nghe điều gì, cháu nhất định biết gì nói
nấy.
- Mặc dù cậu không chịu nói về hoàn cảnh gia đình
nhưng từ khí độ của cậu cũng có thể thấy được cậu
tuyệt đối không phải con nhà bình dân, gia đình bình
dân nào có thể dạy dỗ được đứa con ưu tú như cậu,
cậu còn có khí phách hơn tôi ngày trẻ, mỗi hành
động đều mang dáng vẻ quý tộc thượng lưu tiêu
chuẩn. Tôi đoán gia thế của cậu thậm chí còn ở trên
nhà họ Cố. Lấy thân phận và điều kiện của cậu con
nhà gia thế ra sao mà không thể tìm được, hà cớ gì
lại coi trọng Yên Nhi nhà chúng tôi?
- Yên Nhi là một cô gái đặc biệt, cô ấy đáng được
trân trọng, mà cháu chính là người thích hợp nhất.
- Không cần khua môi múa mép với lão già này, tôi
muốn nghe lời nói thật! Mặc dù trên danh nghĩa,
Yên Nhi là cháu gái nuôi của nhà họ Cố, thế nhưng
tôi coi nó như cháu gái ruột. Tôi nhìn nó lớn lên,
không có ai hiểu nó hơn tôi. Yên Nhi không ngốc,
nhưng nó cũng không đủ thông mình, nó quá lương
thiện, không học nổi những thứ tâm tư xấu xa của
giới nhà giàu, cũng vì thế nên nhà họ Cố mới không
chấp nhận được nó.
Nói đến đây, trong mắt ông Cố hiện lên vẻ xót xa.
- Tôi già rồi, cũng có lúc sơ sót nên không bảo vệ
được Yên Nhi, để cho nó bị nhà họ Cố đuổi đi, thế
nhưng tôi cũng muốn vậy. Hiện giờ nó quá ngây thơ,
ra ngoài rèn luyện cũng tốt, vậy nên tôi mới không
đón nó về. Nhưng bây giờ nó lại kết hôn với cậu,
còn muốn lừa gạt tôi, thằng nhóc, nói thử xem nếu
như cậu là tôi, cậu sẽ nghĩ thế nào?
Đôi mắt ông lão đã trải qua lễ rửa tội của năm tháng
nhưng sự tinh tường thì không hề bị ảnh hưởng.
Được tôi luyện cả đời người, ông có một loại uy
nghiêm đặc biệt thuộc về bề trên.
Dạ Đình Sâm nghe những lời từ tận đáy lòng của
ông Cố thì gật đầu tán thành.
Ở cùng với Nhạc Yên Nhi tới lúc này, hắn cũng đã
hiểu rõ cô, cô có chút khôn lanh nhưng cũng chỉ vì
bảo vệ bản thân, từ trên bản chất mà nói, cô là một
cô gái hiền lành, đơn giản, chỉ vì cuộc đời ép buộc
cô phải trưởng thành mà thôi. Cô mang theo khí chất
an lành, như một bến cảng ấm áp khiến lữ khách
phiêu bạt muốn nán lại nghỉ chân.
Cưới cô, thậm chí cả hợp đồng kia, đều là ý nghĩ
nhất thời của hắn.
Thế nhưng việc nghiêm túc với tình cảm này, quyết
định chung sống với cô cả quãng đời còn lại,đó là
việc hắn đã suy xét rất lâu.
Bất luận là trên thương trường hay trong cuộc đời,
hắn đều không phải kẻ hay do dự, hắn suy nghĩ rất
nhanh, luôn có thể tính toán ra được mất rồi lựa
chọn phương án tối ưu sau đó nhanh chóng thực
hiện.
Nhưng tình cảm thì khác, trong chuyện tình cảm
không có phương án tối ưu, người động lòng trước
là kẻ thua cuộc.
Hắn không phải người dễ nhận thua, nhưng đã động
lòng, vậy thì phải quyết định, hắn sẽ không dễ gì
buông tay.
 
Advertisement
  • Chương 116

Hôm sau, có lẽ vì say rượu nên đầu Nhạc Yên Nhi đau như búa bổ.

Mặc dù muốn ngủ một giấc không biết trời đất là gì cả ngày, thế nhưng Nhạc Yên Nhi lại nhận được thông báo của Danny nói có chuyện rất quan trọng, yêu cầu cô nhất định phải tới công ty trong hôm nay.

Đành chịu vậy, Nhạc Yên Nhi uống một tách cafe đen rồi tới Công ty Tinh Huy.

Tuy nhiên, trạng thái của cô hôm nay không tốt, cô không dám tự lái xe mà phải nhờ tài xế của biệt thự chở mình đi.

Vào văn phòng, Danny nhìn lướt qua gương mặt sưng vù vì say rượu và đôi mắt thâm quầng của Nhạc Yên Nhi, không nhịn được châm chọc:

- Hẳn là cô nên nhận thêm bộ phim nữa ấy nhỉ? Đoàn phim cho nửa tháng nghỉ ngơi, cô lại càng lúc càng tiều tụy, bảo cô không lén nhận việc bên ngoài để kiếm thêm thì ngay cả tôi cũng chẳng tin đâu.

- Có người đại diện đứng đầu giới giải trí ở đây, tôi nào dám nhận việc ngoài.

Danny là người mạnh miệng mềm lòng, bất kể thế nào, chỉ cần nịnh nọt là được.

Quả nhiên, Danny nghe thế thì "hừ" một tiếng nhưng không tiếp tục hỏi nữa.

- Hai hôm trước có tin tức bùng nổ lắm đấy, cô biết không? Danny lộ vẻ bát quái.

- Tin gì thế? Nhạc Yên Nhi hỏi ngay, không chỉ để nịnh Danny, chủ yếu là dạo gần đây cô đều không để ý lắm, thật sự mù mờ thông tin.

- Lúc trước An Tri Ý bị bóc phốt làm bồ nhí của đạo diễn đấy còn gì? Việc đó bị vợ của vị đạo diễn ấy biết, bà ta gọi một đám người đến đánh An Tri Ý ngay trên đường.

Nhạc Yên Nhi trợn tròn mắt:

- Thật à? Danny thấy phản ứng của Nhạc Yên Nhi thì cười đắc ý:

- Không chỉ đánh thôi đâu, quần áo cũng lột sạch nhé, An Tri Ý phải thề ngay ở đó rằng từ nay về sau sẽ không bước một bước vào thành phố A nữa, video ảnh chụp đầy trên mạng kìa, công ty của cô ta thấy như vậy sẽ làm ảnh hưởng xấu tới những nghệ sĩ khác nên mới xóa đi một ít.

Bây giờ bên đó cũng kiện cô ta rồi, không chỉ phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng mà còn phải bồi thường những tổn thất do scandal của cô ta mang tới, tính ra thì cả đời này cô ta cũng không trả nổi đâu.

Nhạc Yên Nhi nghe Danny nói thế, tâm trạng có chút rối rắm.

An Tri Ý làm nhiều việc ác, nhận kết cục này chính là gieo gió gặt bão, nhưng cô không ngờ câu chuyện sẽ kết thúc bằng cách này.

Danny còn tiếp tục lầm bầm:

- Không biết chuyện lần này với chuyện lộ video lần trước có phải do cùng một người làm không.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy, lập tức quả quyết:

- Chắc chắn là không.

Lần trước là do Dạ Đình Sâm làm, người khác không biết nhưng cô rõ ràng, Dạ Đình Sâm đã đạt được mục đích thì sẽ không tiếp tục dây dưa với An Tri Ý làm gì.

Danny nhìn Nhạc Yên Nhi ngờ vực:
  • Cô bảo không biết lần trước là ai làm cơ mà? Sao dám khẳng định thế?
  • Thì bởi...

    An Tri Ý nhiều kẻ thù như vậy, có người ngứa mắt cô ta là chuyện thường, phong
cách hai lần không giống nhau nên tôi đoán là không phải cùng một người làm.

Nhạc Yên Nhi nói bừa vậy rồi vội vàng đổi chủ đề:

- Hôm nay anh gọi tôi đến không phải chỉ để nói cái này chứ? Danny liền đáp:

- Tất nhiên là không rồi.

Sau đó, anh cúi đầu tìm kiếm trong tập tài liệu trước mặt, cầm lấy một tập trong đó rồi đưa cho Nhạc Yên Nhi:
  • Đây, xem đi.
  • Gì thế?
Nhạc Yên Nhi nhận lấy tài liệu, nhìn một lát, đây là lý lịch của một người.

Một cô gái tên Tô Phi, cao tới 1m73, nhìn qua ảnh đã thấy rất xinh, mới mười chín tuổi, lý lịch này hẳn không phải diễn viên, kinh nghiệm trước đây là người mẫu.

Nhạc Yên Nhi mở ra, tiếp theo đều là ảnh Tô Phi chụp khi còn là người mẫu, chẳng biết vì sao cô thấy cô gái này khá quen.

- Cô bé này thế nào? Danny gác chân lên, hỏi.

  • Trông cũng khá, sao thế, người mới trong tay anh đấy à?
  • Hừ.
Danny hừ lạnh, trông rất bất mãn:

- Nếu mà để tôi tuyển ấy, còn lâu tôi mới nhận loại gà rừng này, rõ ràng là không phải mầm diễn viên rồi, chẳng qua cô ta câu được một nhân vật tai to mặt lớn sẵn sàng bỏ tiền cho cô ta thôi.

Trước đây cô ta cũng tìm tôi muốn ký hợp đồng nhưng tôi không đồng ý, bây giờ liền thông qua công ty, bắt ép tôi luôn.

Điều này nằm ngoài dự kiến của Nhạc Yên Nhi, Tinh Huy không phải một công ty giải trí lớn, Danny coi như người đại diện số một số hai trong công ty, nói là trụ cột cũng không sai, vậy mà Tô Phi có thể thông qua công ty để tạo áp lực với Danny, chỉ sợ hậu trường cũng không tầm thường.

  • Ai chống lưng cho cô ấy vậy?
  • Âu Duyên Tây, thiếu gia của Đá quý Euclid, một trong tam công tử của thành phố A.
  • Khục khục khục...
Nhạc Yên Nhi vừa nghe tên Âu Duyên Tây thì ngay lập tức sặc nước miếng.

Danny nhìn cô khó hiểu:

- Làm sao thế, cô biết à? Tuy nói không quen nhưng Âu Duyên Tây chính là anh em tốt của Dạ Đình Sâm, cô đã gặp anh ta ở khu nghỉ dưỡng, mà chưa cần nhắc tới chuyện lúc có mặt ở buổi diễn thời trang, cô đã từng mượn bảo vật của cửa hàng Euclid để dùng nữa.

Nhạc Yên Nhi khó khăn lắm mới thở bình thường lại được, vội lắc đầu:

- Không quen không quen, người như tôi sao có thể biết người có thân phận như Âu thiếu được, chỉ mới nghe danh thôi mà.

Lý do này đã thuyết phục được Danny, anh lại châm chọc Nhạc Yên Nhi lần nữa:

- Cũng biết là cô không quen, lấy tướng mạo với khả năng diễn xuất của cô ấy mà, nếu cô quen biết nhân vật tầm cỡ thế này thì sẽ chẳng phải vất vả như bây giờ.

Lời này không dễ đáp, Nhạc Yên Nhi chỉ đành cười trừ.

Nhưng nói như vậy, cuối cùng cô đã nhận ra vì sao Tô Phi nhìn quen mắt rồi.

Cô đã gặp qua cô gái này, mà còn không chỉ một lần.

Lần đầu tiên là trong văn phòng của Danny, lúc ấy cô chỉ nhìn thoáng qua thôi.

Lần thứ hai là ở khu nghỉ dưỡng, ngay cả trong kỳ nghỉ, Âu Duyên Tây cũng đưa đi cùng, hẳn là rất yêu chiều.

- Nhưng anh cho tôi xem lý lịch của cô ấy làm gì? Nhạc Yên Nhi thắc mắc.

- Cô ta chính là người nhận sẽ vai Tiêu Lam của An Tri Ý.

Chuyện này trước đó đã gây xôn xao không nhỏ, chẳng ngờ An Tri Ý thật sự bị đổi, mà thế vào vị trí của cô ta là một người mới không có danh tiếng gì.

Tuy nói là An Tri Ý gieo gió gặt bão nhưng Nhạc Yên Nhi cũng cảm thấy thỏ tử hồ bi.

Trong giới giải trí này, tình cảm chỉ mỏng manh vậy thôi, có vô số cô gái trẻ trung xinh đẹp chen nhau từng bước chỉ để đi vào, một khi sai lầm thì sẽ bị thay thế bất cứ lúc nào.

- Vậy phần diễn của An Tri Ý thì sao, bị cắt hết à? Cảnh của Tiêu Lam trước đó cũng khá nhiều, nếu như quay lại hết thì lượng công việc cũng lớn đấy.

Nhân vật Tiêu Lam khá đặc biệt, có khá nhiều cảnh diễn cùng với Diệp Thiên Hạ và Tống Tử Bạch, nếu phải quay lại thì sẽ kéo dài thời gian làm việc với hai người này.

Cả hai bọn họ đều là người có địa vị cao, đoàn phim sẽ rất tốn kém.

- Kịch bản thay đổi một chút, cảnh của Tiêu Lam bị cắt khá nhiều, đặc biệt là cảnh chị em tình thâm với cô đấy, gần như xóa sạch, chỉ giữ lại cảnh cô ta châm ngòi li gián thôi.

Vậy nên chỉ cần quay bổ sung một số cảnh, chắc chắn không quay lại hết, nhân vật Tiêu Lam càng trở nên không quan trọng, vậy Lộ Hoài An mới yên lòng để một người mới thay thế chứ.

Ầy, kịch bản mới đây, cô mang về đọc cho kỹ đi.

Danny nói xong đưa tập kịch bản dày cộp qua.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom