• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1231

Chương 1231 : Chương 1231GIẢ HEO ĂN THỊT HỔ







Sau đó, Miêu Anh lại nói thêm một ít chuyện về Lâm Triêu Phượng không quen biết Bạch Lãng, cùng với không liên quan gì tới vụ thảm sát trên núi Hoa Vân cả.



Nhưng Triệu Ngọc lúc này đã không nghe lọt nữa rồi, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một chuyện: Có khi nào người thuê Bạch Lãng đi lái xe đâm Lâm Triêu Phượng chính là... ông ta hay không!?



Vì vậy mà sau khi cuộc nói chuyện điện thoại kết thúc, Triệu Ngọc đã lập tức hỏi Tăng Khả: “Tăng Khả, tin tức liên quan tới Lâm Thừa Nghiệp mà lúc trước cậu cung cấp đều là lấy từ nơi nào vậy?”



“Ừm, có phía chính phủ, cũng có nhật ký trò chuyện, sao vậy?” Tăng Khả cũng không hiểu.



“Vậy thì cậu…” Triệu Ngọc vội phân phó: “Bây giờ cậu lập tức phái người đi thăm hỏi người thân bạn bè của Lâm Thừa Nghiệp, nhìn xem rốt cuộc thì ông ta có thái độ như thế nào về cầu thần bái Phật, xem bói phong thủy? Bây giờ tôi cần tài liệu cụ thể nhất liên quan tới ông ta, không cần tổ tông tám đời, nhưng mà tôi muốn tất cả tài liệu từ một giây mà ông ta vừa ra đời trở đi cho tới bây giờ luôn!”



“À... Được... Được!” Tăng Khả hiểu tính cách của Triệu Ngọc, cho nên dù có nghi ngờ nhưng vẫn vội đi làm theo.



“Ừm...” Sau khi Tăng Khả đi, kiểm sát trưởng Mao Tường Hoa không thể nghi ngờ càng tỏ ra lúng túng hơn, cho nên ông ta vội nói: “Nếu thần thám Triệu không có chuyện gì nữa thì tôi trước...”



“Ông khoan hãy đi!”



Trong cơn kích động, Triệu Ngọc gần như là bắt lấy cánh tay ông ta lại, khiến Mao Tường Hoa phải sợ run lên.



“Kiểm sát trưởng Mao.” Triệu Ngọc kéo ông ta tới trước bảng trắng của mình rồi vội hỏi: “Không phải ông đã xem qua toàn bộ tài liệu của vụ án rồi ư? Vậy thì ông tới phân tích hộ tôi một chút, nếu như chúng ta đổi mức phạt tiêu chuẩn cho một người khác thì ông xem thử xem lỗi của ông ta có lớn không?”



“Hả? Có... Có ý gì?” Mao Tường Hoa không hiểu vì nguyên cớ gì.



“Chính là ông ta!” Bỗng nhiên Triệu Ngọc vươn ngón tay chỉ lên tên của một người: “Ông cho rằng người này sẽ phải gánh hậu quả như thế nào?”



“Hả?” Kiểm sát trưởng Mao nhìn kĩ một chút rồi nói: “Lâm Thừa Nghiệp? Người này chẳng phải là em trai của chủ tịch Lâm sao? Ông ta là phó chủ tịch tập đoàn Vân Hải, trước đây tôi đã từng gặp ông ấy mấy lần rồi...”



“Đừng nói những thứ vô dụng này, bây giờ tôi hỏi ông.” Triệu Ngọc trừng to mắt hỏi: “Với tình hình hiện nay thì ông ta sẽ bị xử tội gì?”



“Ông ấy... Ông ấy không có tội, dường như là vậy?”



“Hả? Không có tội?” Trong lòng Triệu Ngọc càng nghi ngờ hơn.



“Đầu tiên chúng ta nói về vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu, trong vụ án, mặc dù Lâm Thừa Nghiệp có hành động sỉ nhục thi thể nhất định. Nhưng xét thấy ông ấy là đối tượng bị lừa gạt, ông ấy chỉ cho rằng thi thể là thứ ông ấy đã bỏ tiền ra mua. Mà với tình hình này thì khó mà liên đới tội danh được. Cho nên rất khó phán định là có tội, nhiều lắm là đóng một ít tiền phạt, bồi thường cho thân nhân của người chết mà thôi.”



“Vậy còn... thuật Yếm Thắng thì sao? Ông ta làm theo mê tín chẳng phải có tội à?” Triệu Ngọc lại hỏi.



“Vấn đề này à...” Kiểm sát trưởng Mao suy nghĩ một lúc rồi nói: “Luật pháp nước ta quy định liên quan tới phương diện mê tín này, phán định chủ yếu dựa vào người đó có tổ chức hay không? Sau đó mới tiếp tục dựa vào hậu quả do hoạt động mê tín tạo thành mà tiến hành xử phạt. Làm sao xử tội liên quan tới lừa gạt chiếm tài sản, làm sao xử liên quan đến dâm ô cường bạo, còn có làm sao xử liên quan đến chuyện mạng người. Nhưng mà ở trong vụ án này, Lâm Thừa Nghiệp không phải là người tổ chức cho nên sẽ không bị phán!”



“Nhưng mà... Chính ông ta đã thừa nhận, ông ta muốn chị gái mình chết? Cái này không tính sao?” Triệu Ngọc lại hỏi.



“Này chỉ có thể xem như là nguyền rủa ngoài miệng mà thôi, phải thực hiện hành động giết người một cách cụ thể mới có thể tính được!” Kiểm sát trưởng Mao nói: “Ngài hẳn là biết, thuật Yếm Thắng vốn là mê tín dị đoan, không có bất kỳ căn cứ khoa học nào, chúng tôi phán định người nào có tội hay không vẫn phải có chứng cứ!”



“À...” Triệu Ngọc khẽ gật đầu, trầm ngâm trong mấy giây rồi mới hỏi lần nữa: “Nếu như... Chúng tôi có thể tìm được chứng cứ có thể chứng minh thủ phạm thật sự đứng sau màn thuê Bạch Lãng lái xe đâm chết Lâm Triêu Phượng chính là Lâm Thừa Nghiệp thì sao?”



“Hả? Sao có thể chứ?” Mao Tường Hoa giật nảy người, không thể tưởng tượng nổi mà nói: “Sao tôi lại cảm thấy hơi rối loạn nhỉ? Không phải Bạch Lãng và Nhạc Vĩnh Niên hợp tác sắp đặt kế hoạch để hãm hại Lâm Thừa Nghiệp ư? Sao Lâm Thừa Nghiệp quay ngược lại thuê Bạch Lãng giết người chứ? Như vậy dường như có vẻ hơi vô lý đúng không?”



“Đúng, cũng bởi vì có tầng quan hệ này…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Cho nên, mặc dù Lâm Thừa Nghiệp đã tỏ rõ thái độ là ông ta mong muốn Lâm Triêu Phượng phải chết nhưng chúng tôi vẫn không thể nào liên hệ ông ta và Bạch Lãng lại với nhau được, nên cho rằng là ông ta thuê Bạch Lãng!”



“Ông ấy thuê Bạch Lãng giết người? Chuyện này... Khoan đã...” Mao Tường Hoa nhíu mày nói: “Nếu như Lâm Thừa Nghiệp đã thuê Bạch Lãng giết chị gái của ông ta thật thì vụ án quan tài treo kia phải giải thích thế nào đây?”



“Tôi cho rằng...” Triệu Ngọc nói: “Chuyện này rất có thể là như thế này: Thật ra thì vào thời điểm rất lâu trước đó Lâm Thừa Nghiệp đã nhìn thấu âm mưu quỷ kế của nhóm Nhạc Vĩnh Niên rồi, biết bọn chúng muốn dùng quan tài treo và thi thể bịa chuyện để lừa gạt chiếm lấy tài sản của mình rồi. Nhưng mặc dù ông ta đã biết tỏng hết lại không vạch trần, mà trái lại còn bắt đầu chủ động phối hợp...”



“Chủ động phối hợp? Tại sao?” Mao Tường Hoa còn chưa thể hiểu được.



“Bởi vì Lâm Thừa Nghiệp nhận thấy đây là một cơ hội tốt!” Triệu Ngọc nói: “Đúng như Lâm Triêu Phượng nói, từ trước tới nay Lâm Thừa Nghiệp không hề tin vào thần thánh, mọi việc đều dựa vào bản thân mình cố gắng! Cho nên...”



“À...” Cuối cùng thì Mao Tường Hoa đã hiểu ra rồi, vội tiếp lời: “Lâm Thừa Nghiệp lợi dụng thuật Yếm Thắng là giả nhưng thuê Bạch Lãng giết người... mới là thật?”



“Đúng vậy, quả thực tôi đã cho là như vậy!” Triệu Ngọc nói: “Mặc dù tôi không nắm rõ Lâm Thừa Nghiệp làm sao móc nối với Bạch Lãng, khiến cho Bạch Lãng phải quả quyết một lòng làm việc cho ông ta? Nhưng tôi có thể kết luận rằng nhất định là Lâm Thừa Nghiệp đã hứa hẹn cho Bạch Lãng một lợi ích mà người thường không thể nào sánh được! Kiểm sát trưởng Mao.” Triệu Ngọc hỏi: “Bây giờ ông hãy giúp tôi phân tích thử xem, nếu thật sự là Lâm Thừa Nghiệp thuê Bạch Lãng thì đó là tội danh gì?”



“Đó là mua sát thủ để giết người! Xử phạt đối với người mua kẻ giết người còn nghiêm trọng hơn hung thủ giết người nữa, khiến người tử vong nhất định phải tử hình! Cho dù Lâm Triêu Phượng và Thôi Nhất Văn chỉ bị thương nặng nhưng ít nhất cũng sẽ bị xử tù chung thân!” Mao Tường Hoa ngạc nhiên nói. “Với tư cách là phó chủ tịch tập đoàn Vân Hải thì ông ta không thể nào không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy!”



“Không! Những thứ chúng ta vừa nói đều là giả thiết thôi...” Triệu Ngọc nói: “Nhưng thực tế lại không cho phép giả thiết, ông suy nghĩ thử xem nếu như Bạch Lãng dù bị đánh chết cũng không thừa nhận thì sao đây? Chúng ta vốn đâu có chứng cứ!”



“À... À...” Mao Tường Hoa gãi đầu, sau khi nghiêm túc suy nghĩ thật lâu thì lúc này ông ta mới tỏ ra phức tạp, nói: “Triệu thần thám, cuối cùng thì tôi cũng hiểu được tại sao Lâm Thừa Nghiệp lại phối hợp với đám lừa gạt kia rồi! Thật ra, dựa vào đặc thù tình hình của vụ án, dù Bạch Lãng có khẳng định chính là Lâm Thừa Nghiệp đã thuê mình thì e là cũng rất khó để khép tội Lâm Thừa Nghiệp được!”



“Hả? Tại sao?” Lần này, đến phiên Triệu Ngọc bất ngờ.



“Tội nghi ngờ bằng không…” Mao Tường Hoa nói: “Trong vụ án quan tài treo, Bạch Lãng và Nhạc Vĩnh Niên lừa gạt Lâm Thừa Nghiệp, trên một ý nghĩa nhất định thì Lâm Thừa Nghiệp là người bị hại! Ông ấy có mối quan hệ đối nghịch rõ ràng với Bạch Lãng cho nên điều kiện tiên quyết trong mối quan hệ đối nghịch này, hiệu lực chứng cứ của Bạch Lãng sẽ rất yếu ớt, quan tòa sẽ không tin tưởng lời nói của anh ta!”



“À...” Triệu Ngọc gật đầu: “Thông minh ra vẻ đần độn, giả heo ăn thịt hổ. Thì ra người cực kỳ đa mưu túc trí trong chuyện này chính là bản thân Lâm Thừa Nghiệp! Mục đích thực sự để ông ta phối hợp diễn trò lừa bịp với đám người Nhạc Vĩnh Niên là... ở chỗ này!!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom