• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1233

Chương 1233 : Chương 1233CÒN CÓ HAI VẤN ĐỀ







“Sai!” Không ngờ sau khi Thôi Lệ Châu nói xong thì Tăng Khả lại đưa ra một câu trả lời phủ định, rồi nói tiếp: “Giai đoạn đầu trị bệnh, Bạch Thiến cũng không tốn quá nhiều tiền, mà là nhận được trợ cấp từ Hội ngân sách cứu trợ thanh thiếu niên mắc bệnh ung thư máu ở địa phương. Tôi mới vừa tra xét thử…” Tăng Khả chỉ vào máy vi tính của mình rồi nói: “Nguồn tiền quỹ của Hội ngân sách cứu trợ này có tám mươi phần trăm là do tập đoàn Vân Hải trực tiếp tài trợ hoặc quyên góp, mặc dù Lâm Triêu Phượng là hội trưởng danh dự nhưng công việc bên Việt Châu đều do Lâm Thừa Nghiệp xử lý!”



“A... Thì ra là vậy...” Thôi Lệ Châu trừng to hai mắt: “Nếu nói vậy thì chúng ta đã tìm thấy chỗ liên hệ giữa Lâm Thừa Nghiệp và Bạch Lãng rồi?”



“Bệnh án khám và chữa bệnh vào ba năm trước...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Đúng vào lúc Lâm Thừa Nghiệp muốn trả thù chị ông ta! Trong kế hoạch khổng lồ của ông ta cần có một sát thủ phù hợp, cho nên ông ta mới chĩa mũi dùi vào Hội ngân sách cứu trợ, chọn ra người thích hợp từ đối tượng của Hội ngân sách cứu trợ!”



“Mà có thể thấy được Bạch Lãng rất phù hợp với yêu cầu của ông ta.” Thôi Lệ Châu tiếp lời mà nói: “Có trình độ văn hóa, không cha mẹ, có năng lực, không có tiền tài, còn có một cô em gái mắc bệnh nữa! Theo tôi nghĩ, để Bạch Lãng đồng ý thì chắc chắn là Lâm Thừa Nghiệp đã từng hứa hẹn giúp anh ta cứu chữa cho em gái anh ta nhỉ?”



“Vô cùng có thể!” Tăng Khả nói tiếp: “Loại bệnh ung thư máu mà Bạch Thiến mắc phải vô cùng tốn tiền, cần rất nhiều loại thuốc đắt tiền mới có thể duy trì được mạng sống! Ban nãy tôi còn bớt chút thời gian để tra thử, ở nước Anh gần đây đã nghiên cứu và thí nghiệm thành công một ca phẫu thuật cấy ghép tủy xương của loại bệnh ung thư máu này, nhưng bởi vì cần phải tiến hành giải phẫu nhiều lần, hơn nữa còn cần tủy xương phù hợp cho nên chi phí cực kỳ cao, độ khó cực lớn, hiện nay còn chưa được ứng dụng rộng rãi!”



“Vậy thì càng đúng rồi!” Thôi Lệ Châu búng tay cái tách: “Đối với phó chủ tịch Lâm mà nói thì dù chi phí có cao hơn nữa cũng chỉ là một bữa sáng thôi! Tôi diễn lại hiện trường cho mọi người xem nhé. Lúc Lâm Thừa Nghiệp tìm được Bạch Lãng thì nhất định sẽ nói với anh ta như thế này: Cậu thanh niên này, chỉ cần cậu giúp tôi giải quyết chị của tôi thì tôi sẽ giúp cậu cứu em gái cậu!”



“Cô giỏi thật đấy!” Triệu Ngọc liếc xéo Thôi Lệ Châu rồi nói: “Nếu vậy thì xem như đã tìm được lý do Bạch Lãng lái xe đâm người rồi! Đối với người lớn lên trong một thôn xóm nghèo thì bị phạt tù mười năm đổi lấy một cái mạng cho em gái mình, còn có tiền bạc xài không hết, không thể nghi ngờ là rất đáng để mạo hiểm!”



“Nói vậy thì...” Kiểm sát trưởng Mao Tường Hoa nghe mà ngớ cả người đã im lặng một lúc lâu, lúc này mới nhớ tới phát biểu ý kiến: “Tất cả mọi chuyện, tất cả đều là do Lâm Thừa Nghiệp bày ra sao? Người này... cũng thông minh quá nhỉ? Mọi người biết không? Nếu thật sự để ông ta thực hiện được thì chúng ta sẽ không có cách nào tóm được ông ta đâu!” Mao Tường Hoa nói: “Cho dù ông ta làm theo lời cam kết, giúp đỡ em gái của Bạch Lãng đến nước Anh phẫu thuật thì đó cũng là lấy danh nghĩa của Hội ngân sách cứu trợ, chúng ta trừ mắt mở trừng trừng nhìn thì cũng chẳng làm được cái gì cả!”



“Đúng vậy, nghĩ tới toàn bộ vụ án quan tài treo đã rất kỳ lạ rồi!” Tăng Khả lắc đầu thở dài nói: “Nhìn thoáng qua thì đó là một trò lừa bịp được thiết kể tỉ mỉ nhưng đến cuối cùng lại chính là do người bị hại bày ra, như vậy cũng khó có thể tưởng tượng được!”



“Chẳng trách sao từ trước đến nay trộm cắp bọn tôi đã không ưa gì bọn lừa gạt rồi! Nguyên do là vì hâm mộ, ganh tị, hận! Bọn tôi động tay, mà bọn họ lại động não; bọn tôi khổ luyện nhiều năm nhưng không đối đầu nổi với một màn diễn xuất của bọn họ, đúng là... Ài!”



“Ha ha, cô thật là biết nói đùa!” Mao Tường Hoa nghiêm túc nói: “Cô là thành viên của tổ điều tra đặc biệt, sao có thể là ăn trộm chứ?”



“Căn cứ vào thời gian thì có thể là sau khi tìm được Bạch Lãng thì Lâm Thừa Nghiệp mới sai Bạch Lãng cố ý tiếp cận với nhóm Nhạc Vĩnh Niên!” Tăng Khả phân tích nói: “Trước tiên làm mấy chuyện ‘đẹp’ rồi nhận được tin tưởng từ Nhạc Vĩnh Niên, sau đó bày chuyện quan tài treo sao Bắc Đẩu ra, sao Nhạc Vĩnh Niên lại có thể không bị mắc lừa được chứ?”



“Hừ, một đám lừa gạt lại bị một tên lừa gạt cao cấp hơn lừa!” Thôi Lệ Châu nói đùa một câu xong, tức thì nghiêm túc lại nói: “Nếu là vậy thì chúng ta còn chờ cái gì nữa hả, sếp? Thời gian tạm giữ sắp hết rồi, chúng ta không ngửa bài với Lâm Thừa Nghiệp à?”







“Không...” Triệu Ngọc khẳng định nói: “Còn chưa tới lúc ngửa bài, hơn nữa tôi còn có hai vấn đề chưa hiểu rõ. Thứ nhất, thi thể nữ trong quan tài đột nhiên bị phát hiện chỉ là trùng hợp đơn thuần hay là có người sắp đặt? Thứ hai, nếu như toàn bộ những thứ này đều là kế hoạch do Lâm Thừa Nghiệp dày công sắp đặt ra thì sáu thi thể nữ đã được đặt vào trong quan tài rồi thì lẽ ra Bạch Lãng phải ra tay giết Lâm Triêu Phượng rồi chứ. Nhưng vì sao phải chờ tới khi các thi thể nữ bị phát hiện, hơn nữa còn khiến cảnh sát chú ý rồi mới ra tay?”



“Đúng vậy?” Thôi Lệ Châu túm túm tóc rồi nói: “Đúng là còn chưa nghĩ tới chuyện này. Nhưng mà tôi cảm thấy... cột điện bỗng nhiên đập nát quan tài, từ đó phát hiện ra thi thể nữ hẳn chỉ là điều bất ngờ thôi đúng không? Nếu như Lâm Thừa Nghiệp muốn mọi người biết trong quan tài có thi thể nữ thì ít nhất ông ta phải chờ tới sau khi Lâm Triêu Phượng bị xe đâm chết rồi mới hành động chứ?”



“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu tán thành: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng theo bản năng lại cảm thấy việc phát hiện ra thi thể trong quan tài treo vẫn hơi trùng hợp một chút. Mọi người có cảm thấy không? Thời điểm phát hiện ra thi thể nữ trong quan tài rất khiến người ta phải suy nghĩ? Vừa khéo dẫn dắt chúng ta bắt Nhạc Vĩnh Niên, từ đó phá hoại kế hoạch của Lâm Thừa Nghiệp?”



“Sếp... Chắc anh sẽ không cho là Lâm Triêu Phượng cũng có vấn đề đó chứ?” Thôi Lệ Châu đoán được suy nghĩ của Triệu Ngọc: “Lâm Triêu Phượng đã biết được kế hoạch của Lâm Thừa Nghiệp từ lâu, cho nên mới thiết kế một chiêu như vậy để phá hoại mưu kế quan tài treo? Chẳng trách sao tập đoàn Vân Hải lại lợi hại như vậy! Hai chị em đều rất có tâm cơ nhỉ?”



Thôi Lệ Châu vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều khiếp sợ cộng thêm hoang mang.



“Không thể đoán lung tung chuyện này được!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Nếu như Lâm Triêu Phượng làm thì sao sẽ còn bị xe đụng chứ? Không sao, tôi đã nhờ Ngô Tú Mẫn đi thăm dò Bàng Trí Huy rồi, nếu như người này không có vấn đề thì cũng chỉ có thể là một sự trùng hợp thôi!”



“Tổ trưởng, theo em nghĩ, vấn đề thứ nhất không giải quyết được nhưng anh mới vừa nói vấn đề thứ hai, em cũng biết được một ít, anh nhìn xem...” Vừa nói, Tăng Khả ra hiệu về phía máy tính xách tay của mình cho Triệu Ngọc rồi nói: “Đoạn thời gian thi thể thứ sáu bị bỏ vào quan tài treo, Lâm Triêu Phượng bỗng nhiên nhận được thông báo, đến thủ đô tham gia một hội nghị thương vụ quốc tế dài đến một tuần lễ.”



“À...” Thôi Lệ Châu lập tức hiểu ra: “Cuộc họp đột xuất của Lâm Triêu Phượng đã quấy rầy đến kế hoạch của Lâm Thừa Nghiệp, cho nên Bạch Lãng cũng không ra tay ngay được!”



“Theo tôi thấy thì...” Triệu Ngọc nhìn kĩ thêm một chút rồi nhíu mày nói: “Nhưng ngày tháng chưa đúng phải không? Cuộc họp Lâm Triêu Phượng tham gia đã kết thúc đến nay cũng khoảng hai tuần lễ rồi, không đợi được một cơ hội để ra tay sao?”



“Khoan đã...” Không ngờ vừa nói tới đây, Triệu Ngọc chợt nhớ tới một chuyện rồi vội nói: “Lâm Triêu Phượng vào bệnh viện tư nhân Hạ Khẩu để khám bệnh...”



“Đúng rồi!” Thôi Lệ Châu vội nói: “Lâm Triêu Phượng thân là chủ tịch tập đoàn lớn đương nhiên có nhiều vệ sĩ, Bạch Lãng không có cơ hội ra tay!”



“Còn nữa, không chỉ là giết người, còn phải ngụy trang thành giết lầm!” Triệu Ngọc hưng phấn nói: “Lâm Thừa Nghiệp biết Lâm Triêu Phượng thường đến quán cơm Tây ở Hạ Khẩu đó, còn chỉ ngồi ở chỗ gần cửa sổ. Cho nên, vụ việc đụng xe lần này đã được chuẩn bị sẵn từ lâu rồi nhưng chỉ là bọn họ không biết khi nào Lâm Triêu Phượng mới đi!”



“Cho nên…” Thôi Lệ Châu vỗ Tăng Khả một cái: “Vấn đề thứ hai đã giải quyết, chuyện còn dư lại là công tác làm sao để Lâm Thừa Nghiệp nhận tội đúng không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom