• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

  • Chap-1232

Chương 1232 : Chương 1232TÔI CÓ MỘT NGƯỜI PHÙ HỢP ĐƯỢC CHỌN







Một giờ sau, vẫn trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt.



“Ôi, không phải chứ? Người ta chỉ mới ngủ một lúc mà các anh đã phá được vụ án rồi hả?” Thôi Lệ Châu vươn vai, nói với mấy người Triệu Ngọc: “Xem ra đã không có vụ án gì có thể làm khó Triệu đại thần thám của chúng ta rồi đúng không? Ừm... Vị này là...”



“Mao Tường Hoa!” Kiểm sát trưởng Mao vội lễ phép bắt tay với Thôi Lệ Châu.



“Đều đã xế chiều rồi.” Triệu Ngọc đang nghiêm túc kiểm tra lại tài liệu mà Tăng Khả đã thu thập được, cũng không ngẩng đầu lên mà mỉa mai Thôi Lệ Châu: “Còn nói chỉ ngủ một lúc? Hơn nữa, vụ án còn chưa phá mà, chỉ mới tìm được người khả nghi thôi...”



“Ừm, tôi tên là Thôi Lệ Châu! Chào ngài!” Thôi Lệ Châu cũng lễ phép trả lời Mao Tường Hoa.



“Vị này là kiểm sát trưởng Viện Kiểm sát thành phố Phúc Lai.” Triệu Ngọc lại giới thiệu một câu, sau đó chỉ vào rất nhiều tài liệu mà lẩm bẩm lầm bầm: “Thật sự không ngờ là Lâm Triêu Phượng lại nói thật, trước đây Lâm Thừa Nghiệp đúng là một người giữ vững lập trường chủ nghĩa vô thần, nhưng mấy năm gần đây, mới bắt đầu thắp nhang lễ Phật...”



“Thì ra là kiểm sát trưởng đại nhân!” Thôi Lệ Châu vô cùng sùng bái nói: “May mắn được gặp, may mắn được gặp!”



“Ôi trời, không dám nhận, không dám nhận, cũng không phải là đại nhân gì đâu, nói đùa, nói đùa...” Trên mặt Mao Tường Hoa lại đổ mồ hồi, một mặt là cảm thấy chức vụ của mình chênh lệch quá xa với tổ điều tra đặc biệt, một mặt khác chính là không ngờ tới trong tổ điều tra đặc biệt lại có một người đẹp đến như vậy.



“Không đúng...” Triệu Ngọc vẫn đang hy sinh quên mình phân tích nói: “Nhìn vào thời gian thì dường như Lâm Thừa Nghiệp đã có chuẩn bị từ sớm rồi! Từ ba năm trước thì ông ta đã bắt đầu cầu thần lễ Phật, làm ra vẻ vô cùng thành kính, chẳng lẽ... Khi đó, ông ta cũng đã lên kế hoạch rồi ư? Đừng nói vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu... có nguyên do khác đấy chứ?”



“Tổ trưởng, tổ trưởng!” Lúc này, Tăng Khả bỗng nhiên chạy từ bên ngoài vào, lớn tiếng nói: “Thì ra Lâm Thừa Nghiệp đã không phải là mới vi phạm lần đầu đâu. Trong dự án thu mua vật liệu xây dựng Vinh Tường năm năm trước, Lâm Thừa Nghiệp đã lợi dụng một gián điệp hai mang cho nên mới chèn ép đối thủ xuống, để giúp tập đoàn Vân Hải thu mua thành công. Ngoài ra, còn có mấy vụ việc thương nghiệp nữa, trong đó đều có liên quan tới ông ta, nhưng toàn bộ cuối cùng đều vì không đủ chứng cứ cho nên đều thoát khỏi trừng trị của pháp luật!”



“Gián điệp hai mang?” Triệu Ngọc vô thức nhìn lên bảng trắng, vừa lúc nhìn thấy tên của Bạch Lãng.



Chẳng lẽ Bạch Lãng cũng là một gián điệp hai mang trong vụ án quan tài treo ư?



“Tên Lâm Thừa Nghiệp này rất là thông minh.” Tăng Khả nói: “Trí thông minh thuộc về loại mà vừa từng đi lính, lại vừa đi du học ấy. Có rất nhiều người phản ánh rằng trong công việc, Lâm Thừa Nghiệp rất thích đi đường tắt, nhưng lại rất kiên nhẫn, là một nhân vật sâu không lường được đó!”



“Con bà nó!” Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc lại mắng một câu: “Nếu nói vậy thì ở trên du thuyền, ông ta vẫn luôn giả vờ với tôi rồi! Vừa kích động, vừa tâm thần, thì ra đều là diễn trò cho tôi xem!



“Chẳng trách... Lâm Triêu Phượng lại vẫn luôn không dám trao quyền!” Hắn lại suy nghĩ, nói: “Nếu giao công ty lại cho một tên khùng điên cực đoan như vậy thì đúng là không thể nào yên tâm được! Thế cho nên... Lâm Triêu Phượng không chỉ tin Phật mà còn biết nhìn người nữa!”



“Nếu là như vậy…” Thôi Lệ Châu nói: “Lâm Thừa Nghiệp vẫn còn đang bị giam giữ trong Cục Cảnh sát đấy, tối hôm nay đã phải thả người rồi, chúng ta có cần... phải thẩm vấn ông ta ngay lâp tức hay không?”



“Vô dụng thôi!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Mọi chuyện đều đang trong kế hoạch của ông ta rồi, sao ông ta có thể khai báo một cách thành thật được? Hơn nữa, chúng ta còn có rất nhiều chỗ chưa thể giải thích được mà! Chẳng hạn như, rốt cuộc thì vụ án quan tài treo là do ai bày ra? Còn nữa, cuối cùng thì dựa vào cái gì mà Bạch Lãng lại tình nguyện phục vụ Lâm Thừa Nghiệp chứ?”



“Quả đúng là như vậy!” Tăng Khả nói: “Hai năm trước, Bạch Lãng đã có tính toán tới nhà hỏa táng, chuẩn bị cho vụ án quan tài treo trên vách núi rồi. Còn Nhạc Vĩnh Niên thì bắt đầu từ một năm rưỡi trước đã lừa gạt Lâm Thừa Nghiệp... Nhưng mà ba năm trước, Lâm Thừa Nghiệp đã bắt đầu thắp hương lễ Phật, nếu như dựa vào thời gian thì Lâm Thừa Nghiệp mới là người trù tính ban đầu!”



“Ồ, tự lừa gạt bản thân mình như vậy, ông ta đúng là người đầu tiên đấy!”



“Đúng là có khả năng này thật.” Triệu Ngọc đồng ý: “Ba năm trước, vừa đúng là lúc Lâm Thừa Nghiệp bị chị gái ông ta tước đi quyền lợi, cũng chính là lúc Lâm Triêu Phượng thân thiết với Thôi Nhất Văn. Cho nên, Lâm Thừa Nghiệp cảm nhận thấy mối nguy vô cùng lớn, thế là bắt đầu nghĩ ra một kế hoạch độc ác và to lớn như vậy!”



“Quan tài treo, thi thể nữ, thuật Yếm Thắng đều là biện pháp che mắt của ông ta, mục đích thực sự của ông ta chính là muốn nhân cơ hội này để diệt trừ chị gái của mình! Hơn nữa, còn dùng một phương pháp trực tiếp, chân thực đáng tin cậy nữa!”



“Sếp ơi, nếu như dựa theo suy đoán của anh thì...” Thôi Lệ Châu hỏi: “Vậy thì có khi nào... Bạch Lãng và Lâm Thừa Nghiệp đã quen biết nhau từ cách đây rất lâu rồi không? Không phải Tiểu Tăng có nói ông ta đã từng đi lính à? Có khi nào là... đồng đội cùng chiến đấu không?”



“Không thể nào, Bạch Lãng chỉ mới hai mươi bảy tuổi, mà Lâm Thừa Nghiệp đã hơn năm mươi tuổi rồi!” Tăng Khả nhắc nhở.



“Nhưng mà... Cũng chưa chắc suy nghĩ này của Tiểu Thôi là sai!” Triệu Ngọc ủng hộ nói: “Tuy nhiên, chúng ta cần phải biết được bọn họ đã quen biết nhau bằng cách nào? Lâm Thừa Nghiệp là ông chủ lớn, mà Bạch Lãng chỉ là sinh viên xuất thân từ thôn xóm miền núi thôi. Giữa bọn họ có thể có qua lại gì chứ?”



“Có khi nào...” Chân mày Thôi Lệ Châu nhướng lên: “Bọn họ là loại quan hệ đó? Đồng...”



“Đồng cái gì?” Tăng Khả chậm hiểu.



“Không hẳn.” Triệu Ngọc hiểu nhanh: “Nếu là vậy thì Lâm Thừa Nghiệp sẽ không để Bạch Lãng đi làm chuyện giết người! Cái gọi là vòng đi vòng lại vẫn xoay quanh một vấn đề, tôi cho rằng vẫn là vấn đề tiền!”



“Nhưng Bạch Lãng còn chưa lập gia đình mà!” Tăng Khả không tin: “Anh ta đã ngồi tù rồi, cho dù Lâm Thừa Nghiệp có đưa tiền thì có thể đưa cho ai chứ?”



“Người nhà!” Triệu Ngọc vội hỏi: “Tôi còn nhớ, chẳng phải quê quán của Bạch Lãng là ở Việt Châu ư? Có phải nghèo lắm không, nhà còn người nào?”



“Núi Nha ở Việt Đông.” Trí nhớ của Tăng Khả rất tốt, lúc này không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay: “Nhà anh ta ở trong một thôn xóm xa xôi lạc hậu trên núi Nha. Cha mẹ đã qua đời, trên tài liệu chỉ biểu thị có một cô em gái, năm nay hai mươi hai tuôi!”



“Em gái?” Triệu Ngọc búng tay cái tách: “Tăng Khả, mau lên, cho tôi tài liệu tỉ mỉ của em gái anh ta!”



“À...” Tăng Khả vội chạy tới bên cạnh máy tính, bắt đầu thu thập thông tin.



“Nếu quả thực là Lâm Thừa Nghiệp làm...” Thôi Lệ Châu suy nghĩ nói: “Tôi nghĩ nhất định là ông ta căm tức lắm!”



“Tại sao?” Triệu Ngọc hỏi.



“Đương nhiên rồi, hao phí nhiều tinh thần thể lực, tiền tài và của cải như vậy…” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Nhưng Lâm Triêu Phượng vẫn không bị xe đâm chết! Ông ta có thể không tức giận à?”



“À...” Nghe thấy lời nói của Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc bỗng nhiên hiểu ra được gì đó, lập tức nói: “Nhưng hẳn là bây giờ ông ta vẫn còn đang thầm đắc ý, bởi vì chúng ta còn chưa nói tin tức Lâm Triêu Phượng bị xe đâm cho ông ta biết!”



“Hả, vậy sao?” Thôi Lệ Châu vô cùng thông minh, vừa nghe thấy lời của Triệu Ngọc thì đôi mắt đã sáng lên hỏi: “Có phải chúng ta cần lợi dụng điểm này cho thật hợp lý hay không?”



“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu, trong lòng đã lên kế hoạch rồi.



“Tra được rồi! Tra được rồi!” Đúng lúc này, Tăng Khả lại hưng phấn hô lên, nói với mấy người Triệu Ngọc: “Tôi tra được rồi, em gái của Bạch Lãng là Bạch Thiến mắc bệnh ung thư máu tiền tủy bào hiếm thấy!”



“Hả? Ung thư máu?” Con ngươi Triệu Ngọc xoay chuyển rồi vội nói: “Mắc lúc nào, loại bệnh này có nghiêm trọng không?”



“Hồ sơ bệnh án khám và chữa trị gần đây nhất là vào ba năm trước.” Tăng Khả dựa vào tài liệu đọc lên: “Loại bệnh này nặng thì cũng nặng mà nhẹ thì cũng nhẹ, tùy vào điều kiện sức khỏe của mỗi người, còn phải xem phương pháp trị liệu nữa. Nếu như duy trì chữa trị tốt thì có thể giữ được mạng sống!”



“Nhưng nhất định...” Thôi Lệ Châu chỉ vào tên của Lâm Thừa Nghiệp mà nói: “Phải tốn một số tiền lớn mới được đúng không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom