• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 234: Lại gặp ngôi sao bảy cánh

Đúng lúc tất cả mọi người còn tưởng rằng bà béo sẽ bị cái gai này đâm thủng, một cảnh tượng khó tin xuất hiện!

Keng!

Một âm thanh dữ dội vang lên, chiếc gai sắc nhọn đó đâm thẳng vào tim của bà béo, nhưng không hề xuyên qua da thịt!

Tất cả mọi người đều chết lặng!

Với tốc độ nhanh như vậy, sức xuyên qua của gai nhọn vừa rồi chắc chắn còn mạnh hơn cả đạn, nhưng lại bị da thịt của bà béo chặn lại!

Đây đúng là lớp phòng thủ đáng sợ!

Bà béo bỗng nhiên nheo mắt cười khúc khích: “Nhớ cho kỹ, bà đây da dày, kiếp sau dùng thêm chút sức nữa nhé”.

Nói xong, bà ta lại hất tay một cái, sợi tơ lập tức lao tới quấn quanh cổ lão ăn mày mù.

Tuy nhiên, lão ăn mày mù vẫn không hề thay đổi sắc mặt, ngay khi sợi tơ vừa thỏ ra khỏi đầu ngón tay của bà béo, lão ăn mày mù bất ngờ kéo nhẹ vào đầu nhánh trúc!

Xoẹt!

Ngay sau đó, một cái gai màu đen kịt không biết là làm từ vật liệu gì đột nhiên lại bắn ra!

Lần này khiến cho tất cả mọi người không kịp phản ứng, càng vượt ngoài dự liệu của bà béo. Bà ta không thể ngờ rằng, gai nhọn đã đứt lại có thể mọc ra thêm một cái mới!

Bụp!

Chiếc gai nhọn đó xuyên qua hốc mắt của bà béo như một tia chớp, trực tiếp xuyên qua sau đầu!

Bà béo không kịp hét lên chỉ một tiếng, thân mạnh to lớn đập mạnh xuống đất, trong nháy mắt đã mất đi hơi thở, hốc mắt một bên hóa thành một cái lỗ máu, giống như một con mắt màu đỏ lò xo.

Không khí trong hang động đóng băng đến một điểm nhất định.

Không ai ngờ được hóa ra lão ăn mày mù lòa, dung mạo bất phàm này lại là vị vua thực sự ở đây ngày hôm nay!

Sau khi giết chết bà béo, lão ăn mày mù quay lại và chậm rãi đi ra bên ngoài hang động.

Lão ta thậm chí còn không cần nói lời nào, những người còn lại trong hang động bất giác đứng bất động đó ở đó, còn không dám thở mạnh huống chi là ra ngoài giành bắt trăn mào gà với lão ta.

“Idol, tôi cầu xin anh, anh đừng làm loạn nữa được không?”

“Lão mù này quá mạnh, ngay cả bà béo cũng không phải đối thủ của lão ta, tuyệt đối đừng động vào!”

Mao Tiểu Huy thấy Diệp Vĩnh Khang nhìn thẳng hướng cửa động, vội vàng chắp tay cầu xin anh đừng gây chuyện nữa.

Tuy nhiên, Mao Tiểu Huy nhất định không thể đoán được, lúc này trong lòng Diệp Vĩnh Khang đã gợn lên ngọn sóng lớn thế nào.

Khi lão ăn mày mù vừa rút ra chiếc gai màu đen ở đầu nhánh trúc vừa rồi, sắc mặt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thay đổi!

Bởi vì anh rất quen thuộc với vũ khí đó!

Gai đen Ám Dạ!

Vũ khí này là kẻ thù của Diệp Vĩnh Khang, tổ chức tinh nhuệ của Ám Dạ Các, vũ khí tiêu chuẩn được các thợ săn sử dụng!

Thợ săn là tổ chức bí ẩn nhất dưới quyền của Ám Dạ, số lượng không quá ba mươi người, nhưng hiệu quả chiến đấu rất mạnh mẽ.

Đặc biệt giỏi trong các cuộc tấn công và ám sát, thậm chí Diệp Vĩnh Khang còn thua thiệt trước chúng vài lần.

Loại vũ khí này là một loại vũ khí độc đáo được nghiên cứu và phát triển một cách tỉ mỉ bởi tổ chức Ám Dạ, có đặc điểm ngụy trang mạnh và hiệu suất ám sát đa dạng.

Hơn nữa, bản thiết kế của vũ khí này cực kỳ bí mật, ngay cả trong tổ chức Ám Dạ, ngoại trừ thợ săn, không ai đủ điều kiện để sử dụng loại vũ khí này.

Nói cách khác, lão ăn mày mù này rất có thể là người của Ám Dạ!

Nhưng họ làm gì ở đây, chẳng lẽ cũng vì con trăn mào gà đó sao?

Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một chút, sau đó vội vàng đứng lên, nhưng lại bị Mao Tiểu Huy ôm chặt lấy đùi cầu xin: “Idol, idol đại ca, anh giống như anh trai ruột của tôi vậy, cầu xin anh đừng gây chuyện nữa, chúng ta không động vào lão ăn xin mù đó được đâu!”

“Bỏ ra đi, tôi còn có chuyện khác!”

Diệp Vĩnh Khang hậm hực đá cho anh chàng này một nhát.

Đến giờ Diệp Vĩnh Khang đã hiểu được tại sao thằng nhãi này năm lần bảy lượt sống sót trốn ra khỏi đây.

Mao Tiểu Huy thở phào nhẹ nhõm khi thấy Diệp Vĩnh Khang không đuổi theo ra khỏi hang động.

Tuy nhiên khi nhìn thấy hành động tiếp theo của Diệp Vĩnh Khang, cậu ta tròn mắt ngạc nhiên, khí tức dồn hết lên ngực, miệng phát ra một âm thanh chói tai: “Đù má!”

Không chỉ Mao Tiểu Huy mà ngay cả Sở Phi Yến khi nhìn thấy hành động tiếp theo của Diệp Vĩnh Khang ngạc nhiên đến mức mặt đỏ bừng, hét lên một tiếng ‘á’.

Những người còn lại trong hang động đều ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Diệp Vĩnh Khang, giống như đang nhìn quái vật vậy.

Chỉ thấy Diệp Vĩnh Khang đi thẳng tới chỗ thi thể của bà béo, hốc mắt trái của bà ta lúc này vẫn còn đang chảy máu. Anh nhìn một lúc sau đó cúi xuống, vươn tay ra xé phần áo trước ngực của bà béo ra…

Sau đó anh ngồi xổm sang một bên, nhìn chăm chú vào một bộ phận nào đó trên cơ thể của bà béo…

Mao Tiểu Huy sởn gai ốc từ trong ra ngoài, hoàn toàn không thể ngờ rằng idol của mình lại có khẩu vị mặn như vậy!

“Idol, anh ruột, anh không hổ là thần tượng của tôi, đến khẩu vị cũng khác người thường như vậy, về phương diện này, tôi đúng là phải ngả nón khâm phục anh đấy!”

“Im miệng!”

Diệp Vĩnh Khang không thèm nói nhiều với tên đầu óc đen tối này, sau khi mắng một câu liền tiếp tục nhìn chằm chằm vào hình xăm trên ngực của bà béo.

Dự đoán trước đây của anh không hề sai, trên người bà béo này cũng có hình xăm ngôi sao bảy cánh trên ngực trái, giống hệt với ông già thắt bím tóc, hơn nữa đều là màu vàng kim.

Loại hình xăm vàng này rất đặc biệt về kỹ thuật, rất khó để sao chép. Hơn nữa hình thù quái dị của ngôi sao bảy cánh càng không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên được.

Cùng một hình xăm, cùng một vị trí, cùng một chiêu thức, những manh mối này hợp lại với nhau, kẻ ngốc cũng có thể đoán được rằng bà béo và ông già thắt bím tóc nhất định có quan hệ mật thiết với nhau.

Diệp Vĩnh Khang cau mày, lẽ nào truyền thuyết đó là thật?

Đúng lúc này, một cơn gió dữ dội lại hú lên ở cửa hang, sau vài giây, tiếp tục sau vài giây, cơn gió điên cuồng ấy mới dừng lại.

Một bóng người chậm rãi đi vào trong hang động.

Khi nhìn rõ người này, mọi người trong hang động lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Đó chính là lão ăn mày mù!

Lẽ nào đã lấy được mật trăn của trăn mào gà rồi sao?

Phản ứng của Mao Tiểu Huy vô cùng nhanh, vội vàng giơ cao hai tay, nói: “Đại hiệp, tôi xin thề với toàn thể gia tộc và tổ tiên nhà họ Mao, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi bảo đảm sẽ giấu kín trong bụng!”

“Nếu như dám tiết lộ nửa lời ra ngoài, thì cả họ hàng nhà tôi sẽ bị trời đánh, thật đấy, con người tôi giỏi nhất là thành thật, đại hiệp nhất định phải tin tôi!”

Ngay khi Mao Tiểu Huy nói điều này, sắc mặt những người khác lập tức tái nhợt.

Mật trăn của trăn mào gà là báu vật quý nhất thế giới, ai lấy được nhất định sẽ gây ra những rắc rối không thể tưởng tượng được.

Vì vậy lão ăn mày mù này muốn quay lại đây để giết người diệt khẩu!

Tuy nhiên ngay khi Mao Tiểu Huy nói năng lung tung như vậy, lão ăn mày mù vẫn không hề lay chuyển mà tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.

Mao Tiểu Huy sợ hãi hét lên một tiếng, sau đó đột nhiên nói lớn: “Người anh em, dù sao cũng chết, liều với lão đi, chúng ta cùng nhau lên!”

Vừa dứt lời, Mao Tiểu Huy đột nhiên vươn tay kéo Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến lùi lại phía sau, trầm giọng nói: “Mau nằm xuống, để cho lũ ngốc chống đỡ trước, sau đó chúng ta…”

Mới nói được một nửa, Mao Tiểu Huy đột nhiên ngây ra.

Bởi vì Mao Tiểu Huy phát hiện đoàn người này không có ai xông lên trước sự khích tướng của cậu ta mà ai nấy cũng đều giống hệt cậu ta, phản ứng đầu tiên là lần lượt nằm xuống, tốc độ thì cứ gọi là nhanh như ánh sáng!

Ngay lập tức chỉ còn lại ba người Diệp Vĩnh Khang, Mao Tiểu Huy và Sở Phi Yến đứng trên mặt đất, đôi mắt trắng dã của lão ăn mày mù nhìn chằm chằm vào họ.

Mao Tiểu Huy khóc ròng nói với đám người đang nằm trên mặt đất: “Các người còn hèn hơn tôi nữa!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Huyền Thoại Trở Về
THIÊN KIM TRỞ VỀ
  • Chá Bút Tiểu Tửu
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom