• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 236: Mao Nhất Trụ

“Khoan đã!”

Lúc Mao Tiểu Huy vừa định kéo mở chốt trên quả lựu đạn, Diệp Vĩnh Khang bỗng phát hiện ra có gì đó không đúng lắm.

Nghe nói con trăn này rất hung hăng nóng nảy, nhưng bây giờ đứng gần nó như thế mà tại sao nó lại không có chút động tĩnh nào vậy?

“Hai người lùi ra sau”.

Diệp Vĩnh Khang rút con dao găm xanh từ thắt lưng ra, cẩn thận từ từ tiến đến gần trăn mào gà.

Đến khi Diệp Vĩnh Khang đến gần, con trăn mào gà vẫn không có động tĩnh gì.

Diệp Vĩnh Khang giữ bình tĩnh, thử lấy dao động vào đầu trăn mào gà thì phát hiện con trăn này đã chết.

“Không sao, nó chết rồi”.

Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Mao Tiểu Huy và Sở Phi Yến.

“Cái quái gì thế? Chết rồi hả?”

Mao Tiểu Huy nửa tin nửa ngờ bước đến, sau khi cẩn thận quan sát con trăn mào gà này mới thở phào nhẹ nhõm: “Chết thật rồi này, không ngờ lão ăn mày mù đó mạnh thật đấy, nhưng cũng xem như là lót đường cho chúng ta rồi ha ha”.

Thế nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không nghĩ như thế.

Vì nhìn những dấu vết giao đấu vừa nãy, lão ăn mày mù đó gần như là ở thế bị chế ngự, không có bất kỳ khả năng thắng nào.

Thế nên chắc chắn con trăn mào gà này không phải do lão ăn mày mù này giết, nếu đã không phải lão làm thì…

Một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu Diệp Vĩnh Khang.

Lẽ nào là hắn?

Diệp Vĩnh Khang bảo Mao Tiểu Huy kéo con trăn mào gà khổng lồ nặng vài trăm kilogram xuống khỏi tảng đá lớn với anh, sau đó để nó nằm thẳng trên mặt đất.

Sau đó mở chức năng đèn pin của điện thoại bắt đầu cẩn thận kiểm tra thi thể của trăn mào gà.

Con trăn mào gà này dài khoảng mười mấy mét, thân người thô to như xô nước, cả người được bao bọc bởi một lớp vảy màu xanh đen khá cứng, trên đầu hình tam giác cực lớn có một thứ gì đó khá giống mào gà có kích cỡ giống quạt hương bồ, trông vô cùng đáng sợ.

Diệp Vĩnh Khang còn phát hiện một hạt nhỏ màu xanh bên cạnh mào gà, anh cẩn thận lấy nó ra, lại là một cây cỏ dại bình thường đến không thể bình thường hơn.

Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang lập tức trở nên khó coi, xem ra anh đã đoán đúng, người giết con trăn mào gà này chính là kẻ đã giết lão ăn mày mù đó.

Hơn nữa trên người con trăn mào gà không có bất kỳ vết thương nào, xung quanh cũng không có dấu vết của việc đánh nhau, có thể đoán được con trăn mào gà hung dữ này bị ai đó giết chết bằng một cây cỏ dại.

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, đầu con Trăn mào gà này cứng gấp mấy lần đầu của con người, nhưng vẫn có thể bị một cây cỏ dại giết chết trong tích tắc, như thế đủ để chứng tỏ thực lực của cao thủ bí ẩn này vượt xa những gì Diệp Vĩnh Khang nghĩ.

“Anh thần tượng, nếu không có chuyện gì, hay là chúng ta cứ giải quyết xong việc, sau đó xuống núi sớm một chút, tôi cứ có cảm giác nơi này rất đáng sợ”.

Mao Tiểu Huy ở bên cạnh nói.

Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, lúc này mới hoàn hồn, sau đó dùng con dao găm màu xanh tiện thể lấy mật trăn của con trăn mào gà này ra.

Mao Tiểu Huy cũng tự tay cắt mào của con trăn như ý muốn.

Trong khi xuống núi, Sở Phi Yến và Mao Tiểu Huy cực kỳ vui vẻ, hai người cứ cười nói vô cùng náo nhiệt.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không nhẹ nhõm được như thế, cả đoạn đường xuống núi lúc nào thần kinh của anh cũng trong trạng thái căng thẳng.

Vì anh có thể cảm nhận được ở những nơi anh không nhìn thấy luôn có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Quan trọng hơn là Diệp Vĩnh Khang cảm nhận được một luồng khí tức rất nguy hiểm cứ như bị lưỡi hái của tử thần ghim chặt vào gáy, đi vòng trên ranh giới sinh tử.

Đây lần đầu tiên anh có cảm giác này kể từ sau khi thành lập Điện Long Thần.

Nhưng cũng may đến khi ba người về đến khu nội thành Đông Hải cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, Diệp Vĩnh Khang cũng không còn cảm giác bị ai đó lén lút nhìn chằm chằm nữa.

“Anh thần tượng, Phi Yến, lần này cũng nhờ có hai người”.

Sau khi về đến khu nội thành Đông Hải, Mao Tiểu Huy chào tạm biệt Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến: “Nếu không phải do thời gian cấp bách thì tôi còn muốn ăn uống một bữa ra trò với hai người”.

“Dù sao tôi cũng nợ hai người một ơn nghĩa, sau này chỉ cần đến thành phố Bắc Vân, dù gặp bất kỳ chuyện gì thì cứ nói tên tôi là được”.

“À, phải rồi, thật ra tôi không phải tên là Mao Tiểu Huy, tên thật của tôi là Mao Nhất Trụ, đến lúc đó đừng gọi sai nhé”.

“Mao Nhất Trụ?”

Sở Phi Yến khó hiểu nói: “Thế lúc nãy cậu gạt chúng tôi làm gì?”

Mao Tiểu Huy gãi đầu nói: “Có hai lý do, một là không thể nói hết mọi thứ trước mặt người lạ được”.

“Ngoài ra còn một nguyên nhân quan trọng hơn là cái tên Mao Nhất Trụ này quả thật rất kỳ dị, từ nhỏ tôi đã bị cái tên này giày vò, người bên cạnh đều gọi tôi là Mao Nhất Toát nên tôi tự đặt cho mình một nghệ danh”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu nhìn Mao Nhất Trụ nói: “Cậu không chỉ giấu chúng tôi tên thật của mình đâu nhỉ?”

Mao Nhất Trụ cười gượng, gãi đầu nói: “Không hổ là anh thần tượng, không chuyện gì có thể giấu được anh”.

“Mấy quả bom lúc nãy đúng là do tôi tự chôn xuống, nhưng hai người cũng nên hiểu cho tôi, tôi không hề có ác ý”.

“Tôi biết năng lực của bản thân mình thế nào, dựa vào chút thông minh này nên tôi vẫn may mắn miễn cưỡng nhặt được cái mạng này về”.

“Nhưng nếu chỉ dựa vào một mình tôi thì không thể lấy được mào của con trăn đó”.

“Thế nên tôi phải tìm một người trợ giúp, người trợ giúp này phải thỏa mãn được hai điều kiện”.

“Đầu tiên, phải là người tốt, thứ hai, phải có bản lĩnh”.

“Thế nên tôi chôn một quả bom cho mình, trước khi gặp hai người, tôi đã gặp vài nhóm người khác, ai thấy tôi giẫm phải bom cũng cong mông bỏ chạy thật nhanh”.

“Chỉ có hai người dừng lại cứu tôi, hơn nữa còn gỡ được bom bằng một cây gậy nhỏ chỉ trong mấy giây, chứng tỏ là có bản lĩnh rồi, người như thế vừa lúc đồng thời thỏa mãn được tiêu chuẩn về người trợ giúp mà tôi cần tìm”.

“Kết quả cuối cùng cũng chứng minh kế sách này của tôi vẫn khá thành công”.

Nghe xong Sở Phi Yến ngưỡng mộ nhìn cậu ta nói: “Tiểu Huy… sau này tôi vẫn gọi cậu là cậu Tiểu Huy nhé, gọi thuận miệng luôn. Cậu thật sự rất thông minh, nhưng tại sao cậu lại phải dùng đến bom nguy hiểm như thế, không thể đổi cách khác được sao?”

“Tôi nói thay cậu ta”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn Mao Nhất Trụ nói: “Dùng bom là để đề phòng những người thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại”.

“Dù có người có suy nghĩ này thật cũng không dám tùy tiện hành động, nếu không, bom mà nổ thì không ai chạy thoát được”.

Mao Nhất Trụ gãi đầu cười hì hì nói: “Vẫn là anh thần tượng của tôi thông minh, mới có chút xíu đã đoán được ngay, tôi là người khá tùy tiện, bừa bãi từ nhỏ, hễ gặp phải chuyện gì thì phản ứng đầu tiên chính là qua loa lấy lệ”.

“Đôi khi tôi rất ngưỡng mộ người dũng cảm như anh thần tượng, tôi thì không được, chỉ biết làm qua loa lấy lệ thôi, hì hì”.

Diệp Vĩnh Khang hít sâu rồi khẽ vỗ vai Mao Nhất Trụ: “Đôi khi thận trọng cũng là một bản lĩnh, cậu rất thông minh, sau này đến Nam Giang cứ tìm tôi, tôi tên là Diệp Vĩnh Khang”.

“Được, anh thần tượng, Phi Yến, vậy chúng ta tạm biệt ở đây nhé, về sau thường xuyên giữ liên lạc nha”.

“Anh Tiểu Huy đi đường cẩn thận, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi”.

“Biết rồi, bảo trọng”.

Sau khi Tiểu Huy lên một chiếc taxi rồi rời đi, Sở Phi Yến nhìn chằm chằm về hướng chiếc taxi vừa đi đó, trong mắt toàn là vẻ tiếc nuối.

Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn ra tâm tư thiếu nữ của Sở Phi Yến, nói: “Phi Yến, mặc dù tôi không nên can thiệp vào chuyện của cô, nhưng tôi vẫn nên nhắc cô một chút, trước khi hiểu rõ toàn bộ chuyện của Tiểu Huy, cô tốt nhất nên mở rộng tầm nhìn, lưu tâm nhiều hơn”.

“Hả? Tại sao?”

Sở Phi Yến khó hiểu nói.

Diệp Vĩnh Khang nhìn về hướng Tiểu Huy rời đi, thở dài: “Cậu ta mà chúng ta nhìn thấy bây giờ không phải là bộ mặt thật của cậu ta”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Huyền Thoại Trở Về
THIÊN KIM TRỞ VỀ
  • Chá Bút Tiểu Tửu
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom