• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 689-693

Chương 689:Mạnh mẽ vô cùng

Đối mặt với quả cầu lửa với sức mạnh tăng lên hàng chục lần đang dội ngược về phía mình một cách dữ dội, Loan Loan đột nhiên ngây ra, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Ngay trong khoảnh khắc đó, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vươn tay ra, tạo một lá chắn bảo vệ trước mặt Loan Loan.

Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, quả cầu lửa với sức mạnh gấp hàng chục lần va vào tấm lá chắn, lập tức nổ tung.

Loan Loan lại may mắn thoát chết trong gang tấc, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

Còn Diệp Vĩnh Khang lúc này không quan tâm được nhiều, sau khi tung ra lá chắn phòng hộ, anh phất tay một cái, một luồng chân khí cực kỳ mạnh mẽ lao về phía bộ công pháp của Vua Bà Sa.

Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, bộ công pháp hình lục giác của Vua Bà Sa không những không bị tổn hại mà còn dội ngược lại luồng chân khí của Diệp Vĩnh Khang.

Sức mạnh còn được nhân lên hàng chục lần!

Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang thay đổi rõ rệt, anh nhanh chóng chắp hai lòng bàn tay lại, huy động toàn bộ chân khí trong cơ thể, nhanh chóng ngưng tụ một tấm lá chắn bảo vệ trước mặt anh và Loan Loan.

Bùm!

Chân khí bật trở lại đập mạnh vào tấm lá chắn bảo vệ, khiến cho tấm lá chắn cứng cáp vô song này lập tức vỡ tan.

Diệp Vĩnh Khang bị luồng lực cực mạnh này đẩy lùi về sau mấy bước, chỉ cảm thấy lồng ngực đau rát, như thể nội tạng của họ sắp vỡ nát vậy.

Cũng may thay mặc dù tấm lá chắn bị vớ tan, nhưng luồng chân khí bật lại cũng bị tiêu tan đi không ít.

Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang cực kỳ ngưng trọng, anh biết rằng mình và Loan Loan lạI vừa đi qua quỷ môn quan một vòng nữa.

Trong lòng anh biết rất rõ, mặc dù luồng chân khí vừa đánh vào bộ công pháp Vua Bà Sa anh không dồn hết sức lực, nhưng ít nhất cũng sử dụng 50%.

Mà 50% công lực này bị bộ công pháp của Vua Bà Sa đánh bật lại, uy lực lập tức tăng lên hàng chục lần, chỉ có Diệp Vĩnh Khang mới biết sức mạnh của nó đáng sợ đến mức nào!

Trong tình huống bình thường, Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không thể ngăn được luồng chân khí tăng lên gấp mười mấy lần này được.

Điều này giống như một người bình thường có năng lực rất mạnh, nhưng bỗng nhiên phải đối mặt với hàng chục bản thân gộp lại.

May mắn thay, Diệp Vĩnh Khang lập tức nghĩ tới điều này, thời điểm khi ngưng tụ tấm lá chắn bảo vệ đó, anh đã vận dụng năng lượng của Huyền Thủy Giáp.

Mặc dù ở đây không có nguồn nước, nhưng trước đó Huyền Thủy Giáp đã hấp thụ năng lượng ở hồ nước siêu trọng lực.

Sức mạnh của cả hai kết hợp lại, tấm lá chắn ngưng tụ lại mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được luồng chân khí chí mạng đó.

Nếu như trong quá trình này xuất hiện chút sơ suất nào, cả anh và Loan Loan đều sẽ biến thành đống thịt nát bởi chính luồng chân khí tăng lên hàng chục lần của mình!

“Thứ này mạnh quá, chúng ta cản không nổi!”

Loan Loan ôm ngực, lông mày nhíu lại, thời điểm tấm lá chắn bị phá hủy, nếu không phải Diệp Vĩnh Khang kịp thời chặn trước mặt cô ta, e là cô ta đã bị thương nặng rồi.

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, trong lúc kinh ngạc vì sức mạnh đáng sợ này, anh cũng cảm thấy lo lắng vô cùng.

Thứ này so với tưởng tượng mạnh hơn rất nhiều, nếu nó rời khỏi đây rồi rơi vào tay người ngoài, hậu quả sẽ rất thảm khốc!

Sở dĩ Diệp Vĩnh Khang tìm mọi cách để phá hủy bộ công pháp của Vua Bà Sa này không chỉ vì bộ công pháp này sát khí rất nồng mà còn vì cách thức tu luyện vô cùng tàn khốc, đây rõ ràng là một cuốn sách ma thuật!

Đừng nói là những người tâm địa bất chính, cho dù là những người chân chính, chỉ cần tu luyện bộ công pháp này đều sẽ bị sát khí cực mạnh trong bộ công pháp này tấn công, cuối cùng dẫn đến cái chết.

Ngoài ra còn có một lý do quan trọng hơn, bộ công pháp này đã được cất giấu trong địa điểm đầy rẫy nguy hiểm này suốt hàng nghìn năm, không biết bao nhiêu xác của các cao thủ hàng đầu chôn vùi ở đây, nhưng từ đời này qua đời khác vẫn có những người giẫm vào vết xe đổ, thậm chí đến cả người của Hoàng tộc cũng hành động.

Đủ để tưởng tượng, nếu như bộ công pháp này tuồn ra thế giới bên ngoài nhất định sẽ dẫn đến sự cạnh tranh khốc liệt của các thế lực khác nhau, lúc đó nhất định sẽ là một trận đấu thảm khốc, sẽ có vô số người phải bỏ mạng!

Đó là lý do vì sao Diệp Vĩnh Khang muốn ngăn cản bộ công pháp này bỏ trốn bằng bất cứ giá nào!

Bộ công pháp được bao bọc trong luồng ánh sáng màu đỏ tiếp tục bay lên cao.

Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại chẳng thể làm gì!

Sau bài học hai lần trước, lúc này Diệp Vĩnh Khang không dám ra tay nữa, nếu không thứ này lại dội ngược lực mạnh gấp chục lần, Diệp Vĩnh Khang đâu có may mắn nhiều đến vậy được.

“Hay là dùng Thiên Long Quyết của anh thử xem?”

Loan Loan nói, cô ta đã nhìn thấy sức mạnh của Thiên Long Quyết của Diệp Vĩnh Khang, đoán rằng sử dụng chiêu thức đó có thể ngăn cản được thứ này.

“Không được!”

Diệp Vĩnh Khang trầm giọng nói: “Nếu như kích hoạt Thiên Long Quyết, xong lại bị bộ công pháp này dội ngược lại với sức mạnh gấp mấy chục lần, cho dù là thần tiên thì cũng phải chôn xác ở nơi đây!”

“Vậy làm thế nào bây giờ!”

Loan Loan trông còn lo lắng hơn Diệp Vĩnh Khang.

Nhưng sự lo lắng của cô ta khác với Diệp Vĩnh Khang một chút, Diệp Vĩnh Khang lo lắng bởi vì anh biết hậu quả của chuyện này khi nó tuồn ra thế giới bên ngoài là như thế nào.

Mặc dù Loan Loan có thể hiểu được đại khái ý của Diệp Vĩnh Khang, nhưng sự hiểu biết của cô ta không sâu sắc đến thế.

Cô ta tỏ ra lo lắng như vậy, thực ra nguyên nhân rất đơn giản, chuyện mà Diệp Vĩnh Khang lo lắng cũng là chuyện mà cô ta lo lắng.

Cô ta thậm chí còn không nhận ra, lúc này cảm xúc của cô ta gắn chặt với Diệp Vĩnh Khang.

“Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất để thử thôi!”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nói.

Loan Loan vội vàng hỏi: “Cách gì vậy?”

Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bộ công pháp hình lục giác màu đỏ vẫn đang từ từ bay lên không trung, nghiêm mặt nói: “Thứ này có thể đánh trả những đòn tấn công tầm xa, vì vậy chúng ta không thể tiếp tục đánh xa được nữa”.

Loan Loan nghe xong ngây ra, sau khi phản ứng lại, khuôn mặt thay đổi rõ rệt: “Ý của anh là…?”

Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: “Bây giờ chỉ có cách này thôi!”

“Nhưng nhỡ không được thì sao!”

Loan Loan vội nói: “Tôi nghĩ cách này quá mạo hiểm, hay chúng ta hãy nghĩ cách khác đi!”

Loan Loan hiểu ý của Diệp Vĩnh Khang.

Trong trường hợp đòn tấn công tầm xa không hiệu quả, Diệp Vĩnh Khang dự định tung ra đòn tấn công vật lý tầm gần, tiếp xúc trực tiếp với bộ công pháp này!

Nhưng hành động này rất nguy hiểm, sức mạnh của bộ công pháp này là vô hạn, nếu như đến gần thì không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra.

Nếu Diệp Vĩnh Khang thắng cược thì không sao, nhưng nếu thua cược thì không còn đường mà cứu vãn nữa!

Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Loan Loan, chậm rãi nói: “Thành công hay thất bại, hiện tại chúng ta không còn lựa chọn nào khác”.

“Một khi thứ này trốn ra ngoài, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, nếu như không xảy ra trước mặt tôi thì thôi đi”.

“Nhưng chuyện này lại xảy ra trước mặt tôi, tôi không thể không quản được. Hơn nữa, bây giờ chúng ta bị kẹt ở đây, đã không tìm ra cách thoát thân được nữa rồi”.

“Quãng đường đến đây đã trải qua muôn vàn nguy hiểm, nhưng chúng ta vẫn có thể bình yên đến được đây. Vì vậy, tôi tin rằng, lần này, tôi nhất định sẽ thắng!”
Chương 691: Như một tia chớp

Trong thế giới ngầm, nơi quy luật sinh tồn cá lớn nuốt cá bé được vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, thường phải mất vài thế hệ nỗ lực tích góp để có thể trở thành một thế lực có chỗ đứng vững vả lại thống lĩnh một phương.

Rất nhiều các thế lực nhỏ còn như vậy, chứ đừng nói tới năm thế lực lớn mạnh nhất được thế giới ngầm công nhận.

Bốn trong năm thế lực lớn đều nỗ lực tích góp ít nhất là hơn ba thế hệ, tuy rằng năng lực và tu vi thủ lĩnh hiện tại của bọn họ đều phi thường, nhưng là có được thông qua kế vị.

Diệp Vĩnh Khang chắc chắn là một người vô cùng đặc biệt trong thế giới ngầm.

Anh không có bất cứ người nào chống lưng, bắt đầu mọi thứ từ con số không. Bằng sự nỗ lực của bản thân, mười bảy tuổi thành lập Điện Long Thần, mấy năm ngắn ngủi sau đó càn quét ở mọi trận địa, làm cho một thế lực mới hình thành như Điện Long Thần phát triển nhanh còn hơn tên lửa, một bước trở thành một trong năm thế lực mạnh nhất thế giới ngầm!

Đây là chuyện khiến người ta kinh ngạc không nói nên lời.

Mà sở dĩ Diệp Vĩnh Khang có thể làm được việc trước nay chưa từng có như vậy, ngoài thực lực bản thân ra, thì ít nhất cũng có hơn một nửa là may mắn.

Ban đầu lúc anh không mạnh như bây giờ, anh đã phải nhiều lần đối mặt với kẻ thù mạnh hơn mình, nhiều lần rơi vào tuyệt vọng, nhưng lại không ít lần sống sót một cách thần kỳ.

Ngoài ra, những năm Điện Long Thần mới thành lập, trật tự của thế giới ngầm lúc bấy giờ đã có một sự thay đổi lớn, trận chiến vốn đã cam go lại càng trở nên khốc liệt hơn.

Nhìn bề ngoài, bốn thế lực có vẻ hòa hợp với nhau, nhưng trên thực tế thì đấu tranh gay gắt.

Việc này tạo cho Điện Long Thần, thế lực mới một cơ hội rất tốt để phát triển, Diệp Vĩnh Khang đã tận dụng thời gian đặc biệt này để dẫn dắt Điện Long Thần phát triển nhanh chóng.

Khi thế giới bên ngoài bắt đầu dần ý thức được rằng thế lực không có tên tuổi như Điện Long Thần đang ngấm ngầm trở nên có sức uy hiếp thì mọi chuyện đã quá muộn.

Vào thời điểm đó, Điện Long Thần không còn dễ kiểm soát nữa.

Sau đó, các thế lực khác nhau bắt đầu lôi kéo Điện Long Thần, đồng loạt tỏ rõ "thiện chí" với Diệp Vĩnh Khang.

Tuy nhiên, điều bọn họ không ngờ tới là Diệp Vĩnh Khang khi đó vẫn còn là một thanh niên trẻ lại có thái độ rất cứng rắn.

Đối mặt với "thiện chí" của các thế lực lớn, Diệp Vĩnh Khang lúc ấy chỉ đáp lại một câu: "Hợp nhất cũng được, nhưng tôi nhất định phải làm đại ca!"

Lời nói ngạo mạn này ngay lập tức chọc giận những thế lực đó.

Nếu rượu mời đã không uống vậy chỉ có thể uống rượu phạt!

Thế là các thế lực bắt đầu gây chiến với Điện Long Thần, ý đồ tiêu diệt thế lực đang phát triển nhanh chóng với mối đe dọa tiềm tàng này.

Tuy nhiên, sau trận chiến ác liệt, các thế lực mới nhận ra rằng, "thế lực cỏn con" không tên tuổi này đã lớn mạnh hơn họ tưởng tượng rất nhiều!

Các bên hoặc là hành động độc lập hoặc là kết hợp lại hành động, ít nhất đã tổ chức hơn mười trận đánh quy mô lớn với Điện Long Thần, nhưng đều thất bại!

Còn chưa hết, sau khi đánh bại bọn họ, Điện Long Thần bắt đầu chủ động điên cuồng tấn công lại!

Các thế lực đều bị đánh đến tơi bời ôm đầu bỏ chạy, Điện Long Thần danh chấn thiên hạ!

Sau này, chính bốn thế lực lớn trong thế giới ngầm đã đứng ra can thiệp, hòa giải mới khiến cho mấy thế lực từng có ý đồ tiêu diệt Điện Long Thần thoát khỏi kết cục diệt vong.

Trong quá trình hòa giải, đương nhiên Diệp Vĩnh Khang là người có quyền quyết định.

Kết quả trên chiến trường quyết định lợi thế trên bàn đàm phán, Diệp Vĩnh Khang hiển nhiên đã nắm được tất cả lợi thế, anh muốn nói gì cũng được.

Cuối cùng, các thế lực không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý với các điều kiện vô lý của Diệp Vĩnh Khang, cuộc chiến có liên quan tới Điện Long Thần lúc này mới hoàn toàn chấm dứt.

Sau khi có được lợi ích khổng lồ do cuộc đàm phán này mang lại, Điện Long Thần giống như hổ mọc thêm cánh, tốc độ phát triển phải gọi là kinh người.

Cuối cùng, bốn thế lực lớn trong thế giới ngầm không thể không nhường thêm một chỗ cho Điện Long Thần, từ bốn thế lực lớn ban đầu đã trở thành năm thế lực lớn như bây giờ.

Tên tuổi của Diệp Vĩnh Khang và Điện Long Thần cũng đã trở thành truyền kỳ được công nhận trong thế giới ngầm.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang không vì vậy mà lơ là, sau khi trở thành một trong năm thế lực lớn của thế giới ngầm, anh bắt đầu giảm tốc độ lại, từ đánh nhanh thắng nhanh lúc ban đầu trở thành chậm mà chắc.

Đây không phải là bởi vì Diệp Vĩnh Khang không có tham vọng, thỏa mãn hiện tại, mà là bởi vì anh rất tỉnh táo, anh rất rõ ràng Điện Long Thần có thể đạt tới ngày hôm nay hoàn toàn không chỉ dựa vào thực lực.

Mà sự may mắn cũng đã chiếm hơn phân nửa.

Nếu như trong những năm đầu khi Điện Long Thần mới thành lập, tình cờ gặp phải trận phong ba lớn bất thường trong thế giới ngầm, để cho Điện Long Thần có đủ không gian và thời gian phát triển, thì chắc chắn sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay, thậm chí còn không biết là có còn thể tồn tại được đến bây giờ không.

Ngoài ra, mấy chục trận chiến cam go này, tuy rằng đều kết thúc bằng thắng lợi nghiêng về phía Điện Long Thần, nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng rõ trong số những trận chiến này, phải có tới mười trận chiến thắng nhờ may mắn!

Nếu không phải đột nhiên gặp phải thời tiết cực kỳ xấu, thì một số thế lực khác đột nhiên trà trộn vào, lần nào cũng có thể cứu được Điện Long Thần đang rơi vào bước đường cùng.

Hơn nữa, chiến thuật ban đầu của Diệp Vĩnh Khang cũng rất mạo hiểm, khi đó anh còn tương đối non trẻ, trận chiến nào cũng quyết tâm thà chết với đối thủ, chỉ cần xảy ra một sai sót thì Điện Long Thần sẽ một đi không trở lại!

Sau khi có được chỗ đứng vững chắc, Diệp Vĩnh Khang lập tức lựa chọn cách làm đâu chắc đấy, như vậy mới khiến cho Điện Long Thần tiếp tục đứng vững cho đến ngày nay.

Vậy nên Diệp Vĩnh Khang là một người rất tin vào may rủi.

Anh biết rằng không có chuyện gì chắc chắn 100%, trên đời này có một chuyện duy nhất không bao giờ thay đổi chính là mọi chuyện đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Trong trường hợp phải lựa chọn, những gì có thể được giải quyết bằng thực lực tuyệt đối không phụ thuộc vào may mắn.

Nhưng nếu rơi vào tuyệt vọng, nhất định phải có lòng tin vào may mắn.

Từ cái nhìn của khoa học, vận may chính là xác suất.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không nghĩ như vậy, anh cho rằng may mắn và sức mạnh tinh thần của bản thân có mối quan hệ rất mật thiết.

Một người có niềm tin tuyệt đối và một người ủ rũ mất phương hướng, may mắn của họ hoàn toàn cách biệt nhau.

Việc này giống như thần linh, tin thì thần hiển linh, không tin thì không linh.

May mắn cũng vậy.

Luôn tin rằng may mắn nhất định sẽ đứng về phía bạn, luôn mang theo sự kính nể với may mắn, cán cân may mắn sẽ nghiêng về phía bạn!

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào bọc hàng đang được bao bọc trong luồng sáng màu đỏ như máu, một khi nó trôi dạt ra bên ngoài một tai họa lớn.

Hít sâu một hơi, anh quay đầu nhìn Loan Loan nói: "Nếu như một lúc nữa..."

"Đừng nói nữa, nếu anh thất bại, tôi sẽ tiếp tục liều mạng!"

Loan Loan biết Diệp Vĩnh Khang muốn nói gì.

Mỗi khi tới thời điểm nguy cấp nhất, người đàn ông này luôn nghĩ tới sự an nguy của mình, anh ta nhất định muốn nói nếu lúc nữa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì cô ta phải tìm cách ra khỏi đây.

Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Cô nghĩ nhiều rồi, tôi muốn nói là lát nữa tôi thành công rồi thì cô phải mời tôi đi uống rượu".

Loan Loan sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Được rồi, một lời đã định, nhưng anh phải đảm bảo nhất định thành công, tôi chờ để mời anh uống rượu!"

"Được, vậy tôi nhất định phải ăn uống một bữa no nê của cô mới được!"

Diệp Vĩnh Khang lại hít sâu một hơi, chậm rãi luân chuyển chân khí trong cơ thể đến hai bàn tay, mũi chân đột nhiên khẽ điểm trên mặt đất, cả người bắn về phía bộ công pháp lượn vòng màu đỏ máu ấy như một tia chớp!
Chương 692: Thần Long Tinh Hồn

Lúc cơ thể của Diệp Vĩnh Khang lại gần công pháp Vua Bà Sa chừng một mét thì lập tức cảm nhận được một cỗ sức mạnh cường hãn không cách nào miêu tả được ập tới.

Sự cường hãn của cỗ sức mạnh này thậm chí còn vượt qua cả phạm vi nhận biết của Diệp Vĩnh Khang!

Nên hình dung thế nào đây?

Bên đó là tất cả sức mạnh toàn thân mà Diệp Vĩnh Khang đã vận dụng hết vào lúc này, tưởng tượng khi trước, dù tỉ lệ thất bại khá lớn nhưng ít nhất anh cũng có thể liều mạng một phen.

Thế nhưng vào lúc anh tiến lại gần bộ công pháp Vua Bà Sa này thì mới đột nhiên phát hiện ra nếu so sức mạnh của anh và công pháp Vua Bà Sa thì cách biệt rõ ràng giống như một đứa trẻ ba tuổi và một nam thanh niên tráng kiện vạm vỡ!

Đừng nói là liều mạng, ngay cả kẽ hở để chuyển động cũng không có nữa.

Luồng sức mạnh này bao vây lấy Diệp Vĩnh Khang rất nhanh, chân khí hùng hồn bên trong cơ thể Diệp Vĩnh Khang bị rút đi hết một cách nhẹ nhàng, giống như dòng suối biến mất tích sau khi đổ ra biển lớn.

Sau khi sức mạnh cường hãn đó bao vây lấy anh thì bắt đầu men theo từng lỗ chân lông trên cơ thể anh thâm nhập vào bên trong cơ thể.

Ngay lập tức đã thâm nhập được vào trong mỗi tế bào trên cơ thể Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy đại não của mình giống như đang bốc cháy, cả cơ thể hoàn toàn mất đi tri giác, ý thức cũng ngày càng trở nên mơ hồ.

Đột nhiên có một tia sáng màu đỏ máu vô cùng chói mắt loé lên, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy đầu mình vang lên ong ong, ngay sau đó liền mất đi trọng lượng và cảm thấy mơ hồ chỉ trong nháy mắt.

Vào lúc Diệp Vĩnh Khang mở mắt ra lần nữa, anh đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động!

Anh phát hiện ra bản thân đang ở trong một khoảng hư vô.

Ý nghĩa của hư vô chính là không có một vật thể nào hết, không phải màu trắng cũng chẳng phải màu đen, cơ thể của Diệp Vĩnh Khang giống như không có trọng lượng trôi nổi giữa hư không.

Cả người từ trên xuống dưới căn bản chẳng thể cử động, ngay cả giọng nói cũng không thể thốt ra.

Chuyện này là sao vậy chứ?

Âm tào địa phủ hình như cũng không trông như này đâu nhỉ?

Nhận thức của Diệp Vĩnh Khang vẫn coi như tỉnh táo, bắt đầu suy nghĩ linh tinh đủ thứ.

Đúng vào lúc này, một bóng người mơ hồ đột nhiên xuất hiện ngay phía trước.

Bóng người này có thân hình hết sức cao lớn, ít nhất phải cao tới mười mấy mét, mơ mơ hồ hồ, không nhìn rõ tướng mạo, thế nhưng có thể nhận diện ra bóng người cao lớn này đang khoác lớp áo giáp rất nặng, có thể cảm nhận được sát khí và khí thế hào hùng từ trên người ông ta.

“Tôi là thủ lĩnh của nước Bà Sa!”

Người đó đột nhiên mở miệng nói.

Nói cho chính xác thì không phải mở miệng nói mà là thông qua nhận thức truyền thông tin tới đại não của Diệp Vĩnh Khang.

“Dân tộc Bà Sa chúng tôi lấy giết chóc làm đặc trưng tính cách, lấy huỷ diệt làm vinh quang, chúng tôi sở hữu vũ lực cường hãn tối thượng, thế nhưng chúng tôi cũng có sự hung tàn của việc chém giết thành thói quen”.

“Ở trong mắt chúng tôi, tất cả người của các dân tộc khác không phải là loài người mà là con mồi cung cấp cho chúng tôi săn giết, là gia súc mà chúng tôi ăn, là nô lệ phục tùng chúng tôi”.

“Mãi tới khi có một lần, tôi mơ thấy một cuộc đại chiến giữa các thần, tôi chỉ bé như con kiến trong số họ, run rẩy dưới lưỡi lao của các vị thần, bị thần giết thịt làm đồ nhắm rượu”.

“Nhìn thấy người trong dân tộc mình lần lượt bị các vị thần giết chết hay nô dịch không nương tay, lòng tôi đau đớn như bị dao cứa”.

“Có điều may là đó chỉ là một giấc mơ, thế nhưng sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên tôi làm chính là suy nghĩ lại về hành vi của bản thân và dân tộc Bà Sa”.

“Không một ai quy định dân tộc Bà Sa là cao không với tới, tính mạng của các dân tộc khác cũng là tính mạng, bọn họ cũng biết vui vẻ, cũng biết buồn đau”.

“Lúc bọn họ bị giết chết cũng sẽ khiếp sợ, cũng sẽ đau đớn cũng sẽ hoảng hốt, bọn họ nhìn thấy người thân và đồng bào mình bị giết hại thì lòng cũng sẽ đau như bị dao cứa”.

“Tôi nghĩ cảnh tượng trong giấc mơ này của mình nhất định là do thần linh đang nhắc nhở tôi, cảnh cáo tôi và người trong dân tộc mình đang phạm phải một tội trạng tày trời”.

“Vậy nên tôi đã ban bố pháp lệnh, nghiêm cấm người trong dân tộc Bà Sa tiếp tục chém giết, đồng thời thả toàn bộ nô lệ và người dân tộc khác đã bị chúng tôi coi là gia súc”.

“Tuy nhiên, chém giết đã ngấm vào trong xương tuỷ của dân tộc Bà Sa, dù tôi có ra mệnh lệnh như thế nào thì bọn họ vẫn tiếp tục giết chóc”.

“Bọn họ thậm chí đã vì điều này mà dám phản kháng lại tôi, hơn nữa còn bí mật âm mưu đuổi tôi xuống khỏi vương vị, lập nên Vua Bà Sa mới”.

“Rất nhiều người nhìn thấy được cơ hội, bắt đầu thề thốt với người dân của dân tộc Bà Sa nếu như bọn họ lên làm Vua Bà Sa thì nhất định sẽ để cho mọi người được giết chóc thoả thích”.

“Người phản đối tôi ngày càng nhiều, tôi biết Vua Bà Sa là tôi đây bị ép từ ngôi Vua là chuyện sớm muộn”.

“Tôi cũng bắt đầu rối hơn từng ngày, không phải tôi ham mê ngôi vị Vua Bà Sa”.

“Mà là tôi biết dân tộc Bà Sa không thể tiếp tục tồn tại trên thế gian này được nữa, nếu như dân tộc Bà Sa chọn ra vị vua mới thì giết chóc và đổ máu sẽ lại tiếp tục!”

“Để ngăn chặn tất cả những chuyện này xảy ra, tôi chỉ đành hạ quyết tâm giơ cao lưỡi dao chém giết với người trong chính dân tộc mình”.

“Thế nhưng dân tộc Bà Sa trời sinh đã sở hữu chiến lực rất mạnh, dựa vào một mình tôi thì căn bản không thể tiêu diệt hết toàn bộ tất cả”.

“Vậy nên tôi đã dùng cơ thể của mình để mở cấm chú, kêu gọi thiên lôi, tiêu diệt hết tất cả người trong dân tộc và cả nền văn minh Bà Sa chỉ trong một đêm!”

“Mà cơ thể tàn phế của tôi cũng sẽ biến thành tro bụi vào ba ngày sau, tôi dùng thời gian ba ngày để tạo ra một lời bịa đặt có liên quan tới chuyện nền văn minh Bà Sa bị huỷ diệt”.

“Sau đó thiết lập các trạm gác nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa còn loan tin tôi có để lại một căn phòng bí mật ra bên ngoài”.

“Mục đích tôi làm như vậy chính là muốn sau khi chết sẽ tiếp tục tiêu diệt những kẻ tham lam và hiểm ác”.

“Mà bộ công pháp Bà Sa quý giá bí mật kia thật ra chẳng phải sách quý công pháp gì, chỉ là khảo nghiệm thứ năm mà tôi đặt ra mà thôi”.

“Nếu như là người có lòng tham và ích kỷ thì nhất định sẽ lập tức để cho bộ công pháp đó nhận chủ, nếu làm như thế thì kết cục sẽ là sự huỷ diệt ngay lập tức”.

“Tôi cần đợi chính là một người có thể nghĩ tới cảm nhận của người khác, trong lòng luôn lo nghĩ cho thiên hạ, hơn nữa còn có đại trí đại dũng”.

“Chỉ có cậu ta mới có tư cách nghe thấy những lời mà tôi dùng bí thuật giữ lại trước khi chết, chỉ có cậu ta mới có thể thay tôi hoàn thành tâm nguyện mà tôi chưa đạt được”.

“Mà tâm nguyện của tôi chính là giết hết tất cả những kẻ hung tàn và tham lam giống như chúng tôi, đền tội thay cho dân tộc Bà Sa, hy vọng bọn họ có thể sớm ngày giải thoát khỏi địa ngục”.

“Nếu như có người có thể nghe được những lời mà tôi để lại này thì xin cậu ta nhất định phải thay tôi hoàn thành tâm nguyện này”.

“Để tỏ lòng cảm ơn, tôi sẽ tặng cho dũng sĩ có thể nghe thấy những lời này của tôi một viên Thần Long Tinh Hồn, hy vọng dũng sĩ có được nó sẽ lợi dụng sức mạnh của rồng thần cứu lấy muôn dân!”

Vừa nói dứt lời, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy trước mắt loé sáng, bóng dáng cao lớn của Vua Bà Sa từ từ biến mất.

Ngay sau đó, một con rồng thần bay lượn trên không trung.

Mà con rồng thần đó chính là con mà anh đã gặp ở trên sa mạc!

Chỉ thấy con rồng thần đó bay cao giữa hư không, sau khi uốn lượn mấy vòng thì cơ thể bắt đầu chậm rãi dung hoà thành một tia sáng màu vàng chói mắt.

Tia sáng đó ngày càng sáng hơn, thế nhưng lại chẳng hề chói mắt chút nào.

Cuối cùng biến thành một khối cầu ánh sáng màu vàng to cỡ bằng quả trứng ngỗng, sau đó khẽ bay ra trước mặt Diệp Vĩnh Khang, từng chút từng chút thâm nhập vào trong cơ thể Diệp Vĩnh Khang từ trán của anh.
Chương 693: Vảy rồng màu vàng

Toàn thân Diệp Vĩnh Khang đột nhiên run lên, giống như một luồng điện cực mạnh xẹt qua từng tế bào trong cơ thể anh.

Ngay sau đó, lập tức cảm nhận được chân khí trong cơ thể bắt đầu tập trung nhanh chóng về khu vực đan điền một cách không thể kiểm soát, cuối cùng ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy chuyển động thần tốc.

Cơn lốc xoáy càng lúc càng nhanh, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy từng tế bào trong cơ thể như bị một luồng lực cực lớn xé nát.

Từ da dẻ đến cơ bắp, rồi kinh mạch đến xương cốt, lục phủ ngũ tạng, mọi tế bào dường như đều bị thứ gì đó xé rách.

Cảm giác đó không còn có thể diễn tả đơn giản bằng từ đau đớn nữa.

Diệp Vĩnh Khang muốn hét lên, nhưng không thể phát ra tiếng.

Muốn vùng vẫy, nhưng cả cơ thể đến cả đầu ngón tay cũng không thể cử động nổi.

Nếu có thể lựa chọn, lúc này Diệp Vĩnh Khang thà đi xuống mười tám tầng địa ngục, còn hơn chịu đựng cảm giác này thêm một giây nào nữa!

Cuối cùng, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy ý thức càng lúc càng mơ hồ, ngay sau đó một tia sáng vàng chói mắt lóe lên trước mặt rồi Diệp Vĩnh Khang không còn biết thêm được gì.

Không biết đã qua bao lâu, Diệp Vĩnh Khang mới mơ mơ màng màng mở mắt ra lập tức bị ánh nắng chói mắt chiếu vào, theo bản năng vội vàng nhắm mắt lại.

Một lát sau, trong lòng Diệp Vĩnh Khang dâng lên sự vui mừng khôn xiết!

Ánh mặt trời!

Điều này có nghĩa là anh đã quay lại trên mặt đất!

"Loan Loan!"

Diệp Vĩnh Khang vội vàng đứng dậy hét lên, may mà vừa liếc mắt đã thấy Loan Loan nằm bên cạnh, nhanh chóng bắt mạch cho cô ta, thấy mạch ổn định, cơ thể cũng không có vấn đề gì, chỉ là ngất đi mà thôi.

"Loan Loan, tỉnh lại!"

Diệp Vĩnh Khang lay lay cánh tay Loan Loan.

"Đây là đâu, sao tôi lại ngủ vậy?"

Loan Loan còn ngái ngủ dụi mắt, dáng vẻ như vừa tỉnh ngủ.

Sau đó đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, cô ta quay đầu lại liếc nhìn xung quanh rồi nhảy lên, la lớn: "Ôi, chúng ta đi ra ngoài rồi, anh làm thế nào vậy, anh quả thật là lợi hại, anh làm sao tìm được lối ra vậy?"

Diệp Vĩnh Khang cũng không hiểu tại sao: "Tôi cũng không biết sao lại ra được, vừa rồi hình như tôi..."

Diệp Vĩnh Khang cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, anh chỉ nhớ rằng mình lao về phía quyển công pháp của Vua Bà Sa, sau đó ý thức của anh trở nên mờ mịt, anh dường như nghe thấy tiếng nói của Vua Bà Sa, rồi Thần Rồng bỗng hóa thành một chùm sáng vàng từ trán chui vào cơ thể mình.

Tất cả những chuyện này đều quá hư ảo, ngay cả một người đã gặp nhiều chuyện kỳ lạ như Diệp Vĩnh Khang cũng nghi ngờ ban nãy có phải chỉ là một giấc mơ.

"A, trên cánh tay anh là gì vậy?"

Lúc này, Loan Loan đột nhiên chỉ vào cánh tay của Diệp Vĩnh Khang kinh hãi hô lên.

Diệp Vĩnh Khang vội vàng giơ cánh tay lên nhìn, mặt đột nhiên biến sắc!

Chỉ thấy hai cánh tay của anh lại được bao phủ bởi những lớp vảy chi chít như vảy cá!

Nhưng lại có chút khác biệt với vảy cá, ví dụ như vảy cá chủ yếu có hình tròn không theo quy tắc, trong khi lớp vảy trên cánh tay của Diệp Vĩnh Khang lại là những ngôi sao bảy cánh, hơn nữa còn ánh vàng rực rỡ!

Ngôi sao bảy cánh màu vàng!

Hoa văn quái dị vẫn luôn khiến Diệp Vĩnh Khang phiền lòng này nay đã biến thành vảy mọc trên cánh tay của anh!

"Trán của anh..."

Loan Loan đột nhiên lại phát hiện trên trán Diệp Vĩnh Khang có gì đó bất thường.

Diệp Vĩnh Khang vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh bằng camera trước, thấy giữa lông mày hiện ra một dấu ấn màu vàng.

Nhìn kỹ, dấu ấn này lại là hình một con Thần Rồng vô cùng sống động!

Những chuyện vừa xảy ra không phải là mơ mà là thật!

Diệp Vĩnh Khang nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc lộn xộn trong lòng.

Lúc này tâm trạng anh không biết nên diễn tả thế nào, bất ngờ, phấn khích, vui sướng đan xen với nhau nhưng vẫn xen lẫn chút sợ hãi không biết từ đâu tới.

Mặc dù tạm thời vẫn chưa biết Vua Bà Sa ban cho mình Thần Rồng Tinh Hồn rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng đến tám phần là chuyện tốt hiếm có.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang càng lo lắng cho cơ thể của mình, chẳng lẽ sau này mình lúc nào cũng phải mang lớp vảy ánh vàng này, trên trán còn có dấu ấn hình rồng, đây chẳng phải là biến thành quái vật hay sao?

Tuy nhiên, còn chưa lo lắng được bao lâu, không đến một phút sau, lớp vảy vàng trên cánh tay của Diệp Vĩnh Khang và dấu ấn hình rồng vàng giữa hai lông mày của anh đã đột nhiên biến mất, như thể chúng đã hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể của Diệp Vĩnh Khang.

Còn chưa để Diệp Vĩnh Khang kịp phào nhẹ nhõm, anh đột nhiên cảm thấy ở đan điền dâng lên một dòng nước ấm, dòng nước ấm này nhanh chóng tập trung ở huyệt Khí Hải, sau đó tuôn vào lục phủ ngũ tạng và kinh mạch của Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang cảm nhận được một cảm giác khoan khoái chưa từng có.

Cảm giác không thể diễn tả chính xác bằng lời đó giống như được tắm nước nóng sau khi cơ thể mệt mỏi cả ngày.

Nhưng lúc này không phải cơ thể được gột rửa, mà là lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, từng tế bào trong cơ thể!

Giống như gột rửa đi hết tất cả các tạp chất trong cơ thể, cảm giác khoan khoái này quả thật giống như khi được bay lên vậy!

Tuy nhiên đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Sau khi tất cả tạp chất trong cơ thể nhanh chóng được loại trừ sạch sẽ, dòng nước ấm ấy lại tập trung về phía đan điền rồi bắt đầu xoáy nhanh, sau đó đột nhiên hóa thành một luồng lực cực kỳ mạnh mẽ, đột nhiên đánh mạnh lên dọc theo sống lưng Diệp Vĩnh Khang!

Ựa...

Diệp Vĩnh Khang không khỏi phát ra một tiếng hét lớn.

Tiếng hét này ẩn chứa nội lực vô cùng lớn, đến cả nền đất sa mạc cũng khẽ rung rung, cát bụi xung quanh bay mù trời che lấp cả mặt trời.

Tiếng hét này của Diệp Vĩnh Khang khiến cát bụi xung quanh bay mù lên đúng gần một phút mới dần lặng xuống.

"Anh điên rồi à, hét cái gì mà hét, tai của tôi sắp bị anh hét đến điếc rồi!"

Loan Loan bịt tai trách móc Diệp Vĩnh Khang, vừa rồi Diệp Vĩnh Khang hét một trận thoải máu nhưng lại đắc tội lớn với cô ta, không chỉ màng nhĩ cô ta bị chấn động tới đau mà trên tóc, trên mặt, trong miệng đều là cát.

Mặt mày Diệp Vĩnh Khang hồng hào, trong mắt hiện lên sự vui mừng khôn xiết không che giấu được.

Vẻ mặt này của Diệp Vĩnh Khang thật ra rất hiếm thấy, cho dù trước kia có thắng trận trong thế giới ngầm, anh cũng không kích động như vậy.

Nhưng lần này không thể trách anh kiềm chế kém mà vì nếu chuyện lần này xảy ra với anh, là người khác cũng tuyệt đối không nhịn được vui mừng như điên!

Với sự gột rửa của dòng nước ấm trong cơ thể, mặc dù bề ngoài Diệp Vĩnh Khang trông có vẻ không có gì thay đổi nhưng tạp chất trong từng tế bào đều được tẩy rửa!

Cơ bắp, xương cốt, kinh mạch, lục phủ ngũ tạng của anh đều đã được tối ưu hóa ở trạng thái đỉnh cao!

Không chỉ như vậy, quan trọng hơn là với tác động của dòng nước ấm đó, nó đã phá vỡ nút thắt của Thiên Long Quyết mà Diệp Vĩnh Khang đã tu luyện mấy năm, nhưng vẫn giậm chân tại chỗ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Huyền Thoại Trở Về
THIÊN KIM TRỞ VỀ
  • Chá Bút Tiểu Tửu
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom