• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 232: Sát khí trùng trùng!

"Bụp bụp bụp!"

Lúc này đột nhiên truyền tới tiếng đánh đấm từ trong hang động.

Lần theo tiếng động, thì ra là anh em Hắc Hổ ngồi không chán quá, nốc hai chai rượu trắng vào rồi hưng phấn quá, bắt đầu đấm đá nhau.

“Câm mồm, phiền chết được!”

Những thanh niên mặc đồ thể thao đó đột nhiên có người hậm hực nói một câu.

“Mẹ kiếp, chê phiền thì cút ra ngoài, cũng không phải là nhà mày, kêu ca cái đéo gì!”

Một anh em Hắc Hổ tức giận chửi một câu, sau đó quay đầu lại tiếp tục đấm vào một anh em Hắc Hổ khác.

Thanh niên mặc đồ thể thao đồng thời chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh em Hắc Hổ.

“Ồ, sao thế, không phục à?”

Anh em Hắc Hổ xắn tay áo đứng lên, khinh thường nói: “Tao nói này đám người trẻ tuổi chúng mày, da mỏng thịt mềm thì mau về bắt vịt đi, ăn xong rồi thì chạy tới đây chịu chết cũng được”.

“Như vậy đi, nếu hôm nay đã gặp nhau rồi, mấy người chúng mày lo mà phục vụ anh em chúng tao cho tốt, yên tâm, anh em chúng tao nhất định sẽ cho chúng mày một đêm ấn tượng, ha ha ha ha!”

Anh em Hắc Hổ cười lớn, mấy người trong hang động cũng tuôn ra một tràng, không ngờ rằng đám đô con râu rậm này lại có sở thích biến thái như vậy,

Mao Tiểu Huy khẽ thở dài, trầm giọng nói: “Không ngờ rằng người chết đầu tiên hôm nay lại là anh em Hắc Hổ”.

Vừa dứt lời, nam thanh niên mặc đồ thể thao bất ngờ rút súng lục ra, pằng pằng pằng ba tiếng liên tiếp bắn liên tục vào người anh em Hắc Hổ.

Anh em Hắc Hổ cũng có chút năng lực, nhưng đối mặt với màn mưa đạn dồn dập như vậy, hoàn toàn không có thời gian để né tránh, hai người bọn họ lập tức bị bắn thủng lỗ chỗ, trong hang động tràn ngập mùi khét lẹt, thuốc súng và máu tươi.

Những người vừa rồi cười khẩy cũng nhanh chóng ngậm miệng lại, không thể nào ngờ được những thanh niên trẻ tuổi này lại tàn ác như vậy, hơn nữa lại còn sử dụng cả vũ khí nóng.

“Mấy người này có lai lịch thế nào?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, vừa nãy khi thanh niên trẻ tuổi đó từ lúc lấy súng ra đến khi nã đạn, vừa nhìn là biết bọn họ nhất định là đã được huấn luyện đặc biệt, hơn nữa đều là những tay súng đỉnh cao.

Mao Tiểu Huy lắc đầu nói: “Chuyện này tôi cũng không biết. Tôi chỉ nghe nói đằng sau những người này là một tổ chức rất bí ẩn, đứng sau đó là một nhân vật có máu mặt, còn những chuyện khác thì không rõ”.

Lính đánh thuê?

Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe Mao Tiểu Huy nói xong, trong đầu lập tức hiện lên ba từ này.

Nhưng anh nhanh chóng bác bỏ ý kiến này, đây là nước Long Hạ, được mệnh danh là vùng đất cấm của lính đánh thuê, tuyệt đối không thể có tổ chức lính đánh thuê xuất hiện được.

Vậy thì bọn chúng rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

“Này tên Mũi Ưng kia, nhìn cái gì mà nhìn, cất cái đầu đi cho tao!”

Lúc này, một nam thanh niên cầm súng bất ngờ hét vào người Mũi Ưng.

Nhưng Mũi Ưng lại như không nghe thấy, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mấy nam thanh niên đó.

“Mẹ kiếp, điếc rồi à?”

Thấy đối phương không có động tĩnh gì, người thanh niên bỗng nhiên gầm lên: “Mẹ kiếp tao bảo mày cúi đầu xuống, mày không coi lời của tao ra gì đúng không?”

“Được, tao đếm đến ba, mày có bản lĩnh thì tiếp tục cứng với bố mày đi!”

“Một, hai, ba!”

Pằng!

Sau khi đếm đến ba xong, người thanh niên bóp cò không chút do dự.

Ở trong hang động này, mạng người còn rẻ rúm hơn cả con kiến.

Keng!

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn va chạm giữa vàng và sắt, tất cả mọi người đều nhìn đến sững sờ!

Một thứ màu đồng trông giống như một cái thước nằm trước Mũi Ưng, và viên đạn đó bắn trúng ngay bề mặt đồng!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!

Ở khoảng cách gần như vậy, một cây thước đồng đã chặn được một viên đạn, thật không thể tin được!

Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu, sau khi Mũi Ưng dễ dàng chặn được viên đạn, cổ tay gã bất ngờ búng ra, và cây thước đồng bay về phía người thanh niên với tốc độ nhanh như một tia chớp.

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên, đầu của người thanh niên ngay lập tức biến thành một quả cà chua thối!

Cùng lúc đó, thân hình của Mũi Ưng bắt đầu chuyển động, sau khi nhận lại thước đồng đẫm máu ở giữa không trung, quét về phía những thanh niên còn lại như một cơn gió!

Bùm bùm bùm bùm!

Một loạt những tiếng động lớn vang lên, những thanh niên đó lập tức trở thành những bóng ma không đầu, máu phun ra từ cổ, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng!

“Nghe rõ đây cho tao!”

Mũi Ưng dùng thước đồng chỉ vào những người còn lại trong hang động, lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu như ai dám giành trăn mào gà với tao thì đây sẽ là kết cục!”

Hầu hết mọi người trong hang đều rùng mình sợ hãi, không ít người đã từ bỏ ý định săn trăn mào gà.

Bởi vì mật trăn tuy có giá trị thật, nhưng so với việc mất mạng thì có là gì, đối mặt với Mũi Ưng hung hãn này, không ai dám tự chuốc lấy rủi ro cả.

“Cúi hết đầu xuống cho tao!”

Mũi Ưng giận dữ gầm lên.

Toàn bộ người trong hang động lần lượt cúi đầu xuống.

Mao Tiểu Huy nhìn thấy cảnh này, trầm giọng nói: “Trời đụ, năm nay những người bắt rắn đều tệ như vậy sao, không một ai dám ra mặt nói chuyện, thật đáng xấu hổ”.

Vừa nói vừa kéo Sở Phi Yến, bảo cô ấy mau cúi đầu xuống, còn không quên nhỏ giọng nhắc nhở Diệp Vĩnh Khang: “Idol, anh hùng hảo hán không chịu thiệt trước mắt, mau cúi đầu xuống đi”.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn không có động tĩnh gì, thậm chí coi như chốn không người rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, đúng kiểu muốn làm gì thì làm nấy.

Nếu như anh dễ dàng cúi đầu như vậy thì anh đã không phải Điện Chủ của Điện Long Thần rồi.

“Mày, điếc rồi à, tao bảo mày cúi đầu xuống!”

Mũi Ưng thấy có người không nghe lời gã, lập tức gầm lên: “Tao nói lại một lần nữa, cúi đầu xuống!”

Diệp Vĩnh Khang chẳng những không cúi đầu mà còn dùng ánh mắt chơi đùa đầy ẩn ý nhìn chằm chằm Mũi Ưng, ánh mắt hơi nhíu lại lóe lên một tia sát khí!

Thậm chí anh còn vô cùng khiêu khích bằng cách nhả một làn khói về phía Mũi Ưng.

Mao Tiểu Huy thấy hành động này của Diệp Vĩnh Khang, sắc mặt tái xanh vì sợ hãi, vội vàng nói với Mũi Ưng: “Anh Ưng, người này là bạn của tôi, tối qua bị ngáo cổ nên giờ cổ không cử động được, anh tuyệt đối đừng…”

“Muốn chết!”

Tuy nhiên Mũi Ưng hoàn toàn phớt lờ lời khuyên ngăn của Mao Tiểu Huy, giơ cây thước đồng trong tay lên bổ vào đầu của Diệp Vĩnh Khang.

Mao Tiểu Huy và Sở Phi Yến sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy sức mạnh và tốc độ của cây thước đồng này, nó thậm chí có thể chặn được đạn đấy.

Nếu đầu của Diệp Vĩnh Khang bị cây thước đồng này bổ phải, nhất định sẽ nổ tung ngay lập tức!

Tuy nhiên sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang vẫn rất thoải mái, chỉ ấn nhẹ điếu thuốc trong tay một cái, đang chuẩn bị bắn ra, cây thước đồng đang phi với tốc độ ánh sáng đó đột nhiên dừng lại giữa không trung.

Ngay sau đó nó lập tức bay về hướng ngược lại, giống như bị một thứ gì đó kéo về vậy.

“Ai?”

Mũi Ưng lập tức quay đầu lại, gầm lên về phía cửa hang.

“Chà, náo nhiệt quá nhỉ”.

Lúc này, một giọng nữ chói tai đột nhiên truyền tới từ ngoài cửa hang.

Ngay sau đó, một người phụ nữ cao ít nhất một mét chín, eo thô như vại nước, béo đến mức nhìn không ra hình người chậm rãi bước vào trong.

“Fuck, sao bà ta cũng tới đây”.

Mao Tiểu Huy nhìn thấy người phụ nữ này lập tức đổ mồ hôi lạnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Huyền Thoại Trở Về
THIÊN KIM TRỞ VỀ
  • Chá Bút Tiểu Tửu
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom