• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tôi phất lên nhờ bán chồng (1 Viewer)

  • Phần 2

3.
Cậu trai này có làn da rất trắng, lông mi dài rũ xuống giống cánh rẽ quạt, bộ dáng đang say ngủ thật là làm con người ta muốn p h ạ m t ộ i.

Mèn đét ưi tội lỗi, tội lỗi.

Thế này cũng còn quá non đi, không biết đã thành niên chưa nữa?

Hay thôi chuồn êm cho chắc.

Tôi không tìm thấy quần áo của mình, đành lặng lẽ âm thầm mặc quần áo của cậu trai nọ.

Chậc chậc, quần của cậu ta dài ghê, tôi mặc không cẩn thận bị vướng rồi vấp ngã, trực tiếp nhào về phía tiểu thịt tươi đang ngủ say.

Cậu chàng bị tôi làm phát tỉnh luôn.

Chàng ta mở đôi mắt còn đang mơ màng ngủ, nhìn tôi một hồi rồi cười toe toét :" Chị tỉnh dậy rồi hả?"

Hình như tôi gặp cậu ta ở đâu đó rồi thì phải?

Ánh mắt cậu ta giống đôi mắt của một chú mèo, lười biếng và huyền bí, miệng cười lên lại toả ra hương vị thanh xuân, giống như đã từng có quen với tôi biết vậy.

Nhưng mà nghĩ tê não cũng không nghĩ ra.

Não tôi tự động hiện lên những hình ảnh mơ mơ màng màng tối qua...

Hình như, hình như là do tôi chủ động luôn ớ.

"Đính đoong..."
Tiếng hệ thống vang lên trong đầu.
"Chúc mừng bảo bối đã phát động nhiệm vụ thứ hai, thành công hạ gục tên đờn ông trước mặt, nếu thuận lợi nắm trong lòng bàn tay thì càng đạt được nhiều phần thưởng hơn".

NHiệm vụ thứ hai?!
Là cậu trai này?

Tôi sắp phải gả bán đi anh chồng thứ hai?

Nghĩ tới đây tôi gần như theo bản năng mở miệng :" Có cần kết hôn không?"

4.
Vừa mở miệng ra là hối hận liền, đáng lý lời này phải nói với hệ thống mới đúng. Vì cậu trai này thoạt nhìn còn non tơ quá xá, y như còn đang là sinh viên, như thế làm sao mà thành chồng của tôi cho được?

Mồm mép tép nhảy như nào lại nói nhanh thế chứ.

Quả nhiên cậu ta nghe được hai chữ "kết hôn" liền ngẩn tò te.

Cậu ta ngẩn đầu nhìn tôi với vẻ mặt vô tội :" Kết hôn? Chị à, em vẫn chưa đủ...."

"Chị giỡn xà lơ thôi, em đừng nghĩ là thật". Tôi sợ bị từ chối quá khó coi lập tức ngắt lời cậu ta rồi đứng dậy chuẩn bị chuồn đi.

Cậu ta liền nắm lấy cổ tay tôi.

Lòng bàn tay cậu ấy thật lạnh, lại có những vết chai.

"Chị hổng muốn chịu trách nhiệm sao?"

Ớ, tôi...

"Em zai ơi, nhìn em có giống người trưởng thành sao?" tôi hỏi lại, cố tình làm ra vẻ trêu tức đùa bỡn cậu trai nhỏ.

Cậu ta đột nhiên dùng sức kéo tôi lại gần cậu ta hơn.

Tên người cậu ta mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng, không khó chịu, cảm giác rất quen thuộc.

Một tay thì giữ tay tôi, tay còn lại thì rút Chứng minh thư từ túi áo khoác của tôi ra.

Lý Duật, năm nay 20 tuổi.

Cậu thanh niên này trở thành nhiệm vụ thứ hai tôi phải thực hiện.

Đúng là sinh viên thật zồi, lại còn là khoa Tài chính của ĐH Quốc gia Hải Dương (海大: Hải Đại, viết tắt của 国立台湾海洋大学)

Này hình như sinh viên trong khoa này xuất thân toàn từ gia đình danh giá giàu có COCC, của cải gia tài bạc triệu đang chờ về thừa kế.

Lý Duật lại nói ẻm là sinh viên nghèo, sau này đành phải dựa vào tiểu phú bà tôi đây.

Mặc dù tôi không phải là tiểu phú bà thật nhưng vẫn có một khoảng tiền kha khá nhờ vào bán tên chồng hờ lần trước.

Tôi cầm tiền đấy đi xem vài căn nhà, nghĩ bụng yên yên ổn ổn mà thành bà chủ cho thuê nhà.

Nhưng Lý Duật lại đề nghị tôi tìm hiểu thêm về đầu tư và bắt tôi đọc thêm rất nhiều kiến thức kinh doanh, tôi làm theo gợi ý của cậu ấy thử đầu tư một vài hạng mục sản phẩm thân thiện với môi trường.

Bất ngờ thay, tôi lại kiếm lời được một khoản nho nhỏ.

Sau khi kiếm được tiền về tay, tôi cố ý chưng diện rồi lái chiếc xe thể thao đến trường đón cậu ấy để bày tỏ lòng cảm ơn.

Từ xa xa tôi có thể thấy Lý Duật nổi bật lên giữa hàng trăm sinh viên đồng lứa. Tiểu Duật trắng trẻo cao ráo, chiều cao 1m89 lại càng làm cậu chàng đặc biệt chói mắt hơn.

Chỉ là có một cô bé đi cạnh bên Lý Duật.

Bận váy trắng, làn tóc mai bồng bềnh, từ trên xuống dưới không có chỗ nào không phải là hàng hiệu.

Hai người vừa nói vừa cười sóng vai bước đi ra cổng.
Nhìn như một cặp tình nhân vậy.

Một màn này thật quen mắt.

Lần đầu tiên tôi bắt gặp Đàm Tử Hạo cặp kè với phú bà cũng y như này, cảnh tượng giống nhau như đúc.

Khi ấy chúng tôi kết hôn chưa đến một tháng, Đàm Tử Hạo lại đi sớm về trễ, trên người còn mang theo hương nước hoa khả nghi lạ huơ lạ hoắc.

Tôi theo dõi hắn, liền thấy được một màn gian gian díu díu mập mờ.

Trong lòng tôi đau nhói một trận, ai mà thích bản thân mình bị cắm sừng cơ chứ?

Nhưng tôi biết đó là cơ hội cho tôi.

5.
Không đợi Lý Duật nhìn thấy, tôi nhanh chân khởi động xe rời đi mất.

Tôi đến quán bar thường hay lui tới, nhân viên pha chế nghệ danh là P nồng nhiệt chào đón khi nhìn thấy tôi.

"Hê lô cô Sanh, đã lâu không gặp. Bên kia có một số tiểu thịt tươi dễ nhìn, có cần tôi giới thiệu cho cô không hỉ?"

P luôn ghi nhớ những sở thích của tôi.

Tôi thích những anh chàng sạch sẽ, đẹp trai ngon cơm lại toả nắng.
Lý Duật đúng thật phù hợp, nhưng “phù hợp” chứ không phải là “duy nhất”.

Chờ tới thời điểm bà đây gả bán anh ta, liền bao thêm mười zai đẹp so với anh ta càng trắng hơn, đẹp trai cao to hơn, ngon nghẻ & tươi mơn mởn hơn.

Dù sao bà đây có tiền nhé.

"Hi, người đẹp"

Khi P dẫn tôi đến, mấy em zai đang ngồi trên sô-pha xao động đứng lên cả.
"Chị iu xưng hô như thế nào?"
"Giang Sanh"

Nơi này tương đối gần Hải Đại (Đại học Hải Dương) nên đến đây phần nhiều đều là sinh viên.

Tôi tưởng tượng trong đám thiếu niên này có khi có cả bạn học của Lý Duật, trong lòng liền dâng lên sự phấn khích lạ thường.

Tôi cùng dàn trai trẻ uống rượu, ca hát, kể chuyện tiếu lâm gây cười.... Mấy em zai bị tôi chọc cười đến mức mặt đỏ tai hồng, giống như những bông hoa mặt trời mới mọc.

"Chị iu, kết bạn Wechat có được không chị?"

Tôi còn chưa cầm điện thoại tới thì đột nhiên có bàn tay to lớn đem tôi ra khỏi đám đông.

Một âm thanh lạnh tanh chợt vang lên trên đỉnh đầu:" Thật xin lỗi, cô ấy không có Wechat".
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom