• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tôi phất lên nhờ bán chồng (1 Viewer)

  • Phần 12

17,
Tôi dường như bị ảo giác, nhìn thấy Lý Duật.

Anh trưởng thành không ít, cằm góc cạnh hiện lên cứng cỏi , người cũng đen đi.

Dù sao cũng vẫn là đôi mắt mèo lười huyền bí ấy, giờ phút này hằn thêm gian nan vất vả.

"Lửa bị em làm tắt rồi sao?" Tôi thì thào mở miệng.

"Ha ha ha. . . " Tiếng cười của anh quanh quẩn bên tai không dứt.

Tôi đưa tay đanh dính nhọ nồi sờ sờ một hồi gương mặt của anh.

Sờ trúng chiếc cằm lúng phúng râu, cảm giác này quá đỗi chân thật.

Đây không phải là ảo giác? Vậy chẳng lẽ lại đang nằm mơ?

Từ ngay xa rời vòng tay Lý Duật, tôi thường xuyên nằm mơ thấy anh ấy.

Kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, tôi nằm mơ thấy mình đánh nhau với anh ấy trong mộng, tôi đánh không lại anh vì bên cạnh anh lúc nào cũng có phú bà hiệp trợ.

Tôi cô đơn lẻ bóng, dù sao vẫn là thua thiệt hơn, thường xuyên bị anh ấy đánh đến mức tỉnh lại rồi bật khóc.

Tôi nhìn sang bếp lò bên cạnh Lý Duật, âm thầm cười trong lòng.

Coi xem hôm nay tôi có hạ được anh hay không nhé?

Tôi thuận tay vớ sang cái ống tre thổi lửa, đánh anh ta một trận điên cuồng tới tấp.

Vừa đánh vừa mắng :"Cái tên họ Lý c h ế t bằm này, cuối cùng có thể đánh anh một trận ra trò rồi nhé, xem hôm nay em có đánh c h ế t anh không, cái đồ lừa đảo này, em đánh c h ế t anh đồ lừa gạt..."

Ngạc nhiên là Lý Duật không đánh trả tôi, ngược lại một tay ôm chặt tôi vào lòng.

"Giang Sanh, Giang Sanh, Giang Sanh..."

Anh liên tục gọi tên tôi.

Nước mắt anh chảy dài.

Tôi có điều không hiểu rõ cho lắm, chẵng lẽ đây không phải là mơ?

Tôi vô thức nhéo cánh tay mình, một trận đau truyền đến.

Là thật, không phải trong mơ, tôi đưa theo con trai nhỏ trở lại Tương Gia Bình, ở nơi đây gặp lại Lý Duật.

“Thật là khéo, anh cũng về thăm người thân à. Thật xin lỗi, tôi vừa mới cho rằng mình gặp được tên tra nam phụ lòng tôi nên tôi hơi nặng tay.... ái ngại quá . . ."

Tôi duỗi tay ra chào hỏi, cố gắng hết cỡ làm cho mình có dáng vẻ thật tự nhiên.

"Thăm người thân? Người thân nào có thể khiến anh điên cuồng tìm kiếm suốt tận ba năm?" Anh ấy hỏi lại, giễu cợt cười cười.

"Giang Sanh, em thật độc ác, nói đi là đi, vừa đi chính là ba năm, thật nhẫn tâm!"

Tôi tàn nhẫn?

Là ai lừa tôi mình là học sinh nghèo hai bàn tay trắng đấy, lừa gạt tôi hết ăn lại uống? Cuối cùng còn lừa tôi lớn bụng?

Tôi không đi? Chẳng lẽ ở lại nhìn tên lừa gạt này cùng vị tiểu thư danh giá kia kết hôn à, sau đó chúc phúc bọ họ trăm năm hạnh phúc con cháu đầy đàn?

Tưởng tôi bị n g u hả?

Bà đây không n g u nhé, tôi tức lên tung một cú đạp lên mu bàn chân của anh ấy.

"Lý Duật, có thả tôi ra không thì bảo, nam nữ thụ thụ bất thân."

Anh bị đau cũng không có ý định buông tôi ra.

"Hai chúng ta đã sớm mập mờ bên nhau rồi."

"Anh hiểu lầm rồi phải không?"

"Mama, con về rồi nè."

Đang lúc lôi lôi kéo kéo, con trai tôi mặt đầy hưng phấn xuất hiện ở cửa ra vào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn bẩn dính đầy bùn đất, trong tay nắm lấy một nùi hoa dại đủ màu sắc.

Chợt nhìn thấy một màn trong phòng, vẻ mặt con trai tôi bỗng nhiên đổi :" Chú kia, chú là ai, hông được ăn hiếp mama của cháu nha!"

Nói xong liền vội vã chạy chân ngắn tới lụm cái ống tre thổi lửa, chọt chọt Lý Duật mội hồi.

Lý Duật ngây người.

Anh nhìn con trai tôi, rồi quay sang nhìn tôi :" Giang Sanh, em lúc nào có con lớn như vậy, là con trai sao?"

"Liên quan gì tới anh!" Tôi ôm con phén đi gấp.
18.

Hệ thống, không bằng mày dùng sấm sét giựt đùng đùng c h ế t quách tao cho rồi!

"Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Duật, bữa tối đã sẵn sàng chưa con?" Bà nội Vương run rẩy chống gậy lò dò bước tới khi nghe tiếng náo loạn .

Chúng tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất.

“Con làm liền đây.” Lý Duật nói xong liền xắn tay áo bắt đầu xắt rau, nháy nháy mắt ra hiệu bảo tôi mau nhóm lửa.

Tôi thấy anh vội đang thái khoai tây nên đành bất đắc dĩ ngồi xuống nhóm bếp lò.

Tôi đã gặp Lý Duật, anh đã đợi ở Tương Gia Bình ba năm, anh nói anh không hề có cô vợ chưa cưới nào, và anh sẽ không bao giờ kết hôn với ai khác ngoài tôi, anh đã chờ đợi tôi.

Mặc cho tôi đã từng bán anh cho mẹ con nhà phú bà họ Bạch.

Tôi vội vàng ăn món khoai tây sợi xốt chua cây của anh nấu, đúng thật là hương vị tôi hằng mơ từng đêm.

Chua chua cay cay làm tôi sặc đến mức nước mắt chảy thành hai dòng.

Anh cười đến hạnh phúc.

"Giang Sanh, em vẫn ngốc nghếch như trước kia, đã sợ ăn cay mà vẫn thích những món cay.”

Tôi liếc anh ấy một cái, không nói gì.

Anh ấy được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Em đúng là trong ngoài bất nhất, vừa lặng lẽ gả bán anh, lại vừa âm thầm sinh ra con trai của chúng ta.”

"Liên quan gì đến anh?"

Anh ấy càng cười vui vẻ hơn, tiến đến đứng bên cạnh con trai cưng của tôi: "Em nói xem, anh cùng thằng bé không có quan hệ sao?”

Hai người đứng cùng nhau, một lớn một nhỏ, y như đúc ra từ cùng một khuôn.

Tôi tức nghiến răng nghiến lợi, không nói được nên đành dùng bạo lực lên ngôi lôi thôi phải nhường chỗ, vùng dậy uýnh anh ấy.

Con trai cưng vội vàng đến giúp tôi một tay, Lý Duật bị chúng tôi dí theo và chạy khắp trong sân, bà nội Vương chống gậy đứng cười khúc khích.

Thằng bé ngạc nhiên trước sự xuất hiện đầy bất ngờ của cha mình, thường lôi kéo anh ấy hỏi lung tung này kia, nhanh chóng kết bạn cùng nhau đứng chung một chỗ.

Tôi trong lòng tính toán muốn làm thế nào thần không biết quỷ không hay lần nữa bán anh ấy lại không bị ai phát hiện?

Cho đến khi con trai cưng trèo lên gác mái của nhà bà nội Vương.
-----
Căn gác xép xây đối diện sân nhỏ, nghe nói trước đây là nơi Lý Duật học tập, chỉ là hiện tại lâu năm thiếu tu sửa, đã thành gác xép sắp hỏng, có rất ít người đi lên đấy.

Con trai nghịch ngợm và lục lọi gần như tất cả các phòng trong nhà bà nội Vương, thậm chí cả gác xép cũng không buông tha.

"Thằng nhóc này, con ngồi im đừng nhúc nhích, mẹ lập tức tới đỡ con!"

Tôi thấy nhóc con đứng một mình trên gác xép, tôi sợ đến mức không dám thở, một bên trấn tĩnh con trai một bên tôi leo lên cầu thang gỗ.

Căn gác cũ mèm, mỗi lần bước lên đều phát ra tiếng kẽo kẹt, giống như một giây sau nó sẽ đổ ập xuống.

Khi tôi leo lên được tới gác xép, tôi đã đổ một lớp mồ hôi lạnh.

“Mẹ ơi,ở đây có ảnh chụp của mẹ nè , mẹ xem đi .” Con trai không chịu đi cùng tôi, bảo tôi nhìn thử xem.

Đó là một cuốn sổ ố vàng với một bức ảnh chụp cũ mờ ở giữa.

Cô gái trong ảnh buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng và ánh mắt lấp lánh nở nụ cười rạng rỡ.

Đó là ảnh của tôi.

Và cuốn nhật ký thuộc về Lý Duật.

Tôi vô thức nhặt nó lên.

"Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ. Tôi đã tìm được việc làm thêm trong một quán cơm và làm cùng với một cô bé tên Giang Sanh. Tôi nghe nói cô ấy đã tốt nghiệp cấp ba. Cô ấy lẽo đẽo theo đuôi tôi mỗi ngày và yêu cầu tôi gọi cô ấy là chị,hừ hừ, không có chuyện đó đâu nhé, còn lâu mới gọi cô ấy bằng chị."

"Hôm nay Giang Sanh xin nghỉ phép. Tôi nghe nói cô ấy đang chơi game partime để kiếm tiền. Cô ấy giống tôi, đều không cha không mẹ. Cô ấy lớn lên trong cô nhi viện, học phí đều là tự đi làm thêm kiếm tiền đóng. Tôi lại có chút không nỡ cô ấy. Có phải là tôi bị điên rồi không?”

"Giang Sanh hôm nay cắt tóc ngắn, thật xấu quá đi. Tôi cao hơn cô ấy, thế mà cô ấy cứ muốn tôi gọi cô ấy là chị, nhưng tôi cứ không gọi đấy."

"Giang Sanh muốn tôi giúp cô ấy hoàn thành một trận đấu game. Tôi đã từ chối. Cô ấy rất tức giận và nói sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa. Cô ấy không biết, cha tôi đã chết vì tôi chơi game."

"Giang Sanh hôm nay chưa đi làm."

"Nghe nói Giang Sanh đã xảy ra chuyện, tôi phải đi tìm cô ấy..."

Nhật ký dừng lại ở đây.
- - - - -

Tôi lớn lên trong cô nhi viện, khi tốt nghiệp cấp ba năm ấy, mùa hè tôi có đến làm thêm trong một quán cơm, để gom góp đủ học phí, tôi đã chơi thêm game.

Vào thời điểm đó, kim chủ đứng sau trò chơi, đã ra thông báo, người chơi chiến thắng có thể nhận được phần thưởng lớn.

Chuyện gì đã xảy ra sau đó nhỉ?

Tôi không nhớ nhiều lắm, tôi đoán hẳn là thắng đi, mà tôi cũng rời xa nơi đó đi học Đại học ở một thành phố khác.

Nhưng Lý Duật không tồn tại trong những ký ức cũ này, anh ấy làm sao biết những việc đã xảy ra với tôi?

"Giang Sanh, em ở trên đó làm gì? Nguy hiểm lắm, gác xép sắp hỏng rồi."

Đúng lúc này, Lý Duật từ bên ngoài trở về, nhìn thấy tôi cùng con trai đang đứng ở trên gác xép, anh bị hù doạ một trận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom