• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tôi phất lên nhờ bán chồng (2 Viewers)

  • Phần 8

13.
Buổi tối, ba người chúng tôi ngồi vây quanh đống lửa ăn đồ ăn Lý Duật nấu, còn có khoai tây xắt sợi tôi thích ăn nhất, thêm rượu trái cây tự ủ quý giá của bà cụ Vương, nghe bà cụ kể về những tháng ngày đã xưa...

Chưa bao giờ lòng tôi yên bình đến thế.

Hôm sau, hai chúng tôi cùng một số bạn nhỏ trong thôn leo núi hái nấm.

Lý Duật rất quen thuộc con đường mòn dẫn lên núi, anh ấy chỉ tôi loại nấm nào có thể ăn, loại nào có độc, lại hái được một số trái cây rừng có thể dầm làm rượu trái cây.

Sau đó cùng nhau sóng vai nằm dưới gốc cây táo dại của thôn Tương Gia Bình, ngẩn mặt lên cùng ngắm bầu trời đầy sao.

Lý Duật kể lại những chuyện trước đây cho tôi nghe, anh ấy sinh ra & lớn lên tại nơi này, sau đó vào một đêm, anh ấy lặng lẽ một mình rời khỏi chốn này.

Cha mẹ anh ấy đã qua đời ngoài ý muốn.

Khi anh ấy tốt nghiệp cấp hai, anh nghiệm game online rồi ngày đêm cắm ở quán net. Cha anh đạp xe đi tìm anh ở một thị trấn cách đó hàng chục dặm, đêm ấy, quán net bùng lên hoả hoạn.

Cha anh vì cứu anh mà táng thân trong biển lửa.

Cha mẹ anh đặc biệt gắn bó keo sơn yêu thương nhau, sau khi cha anh mất đi không bao lâu, mẹ anh ấy cũng đi theo. Lý Duật trở thành trẻ mồ coi không cha không mẹ, lang thang, chính bà cụ nhà ở đầu thôn đã cưu mang anh về nuôi nấng.

Tôi mấp máy đôi môi khô cạn của mình, nói không nên lời.

Có những câu hỏi hiện lên, nếu lúc trước cha anh ấy m ấ t vì anh ấy nghiện game, nay sao lại đi lại con đường cũ, thành lập studio game sau khi tốt nghiệp ĐH ?

Dù rằng anh ấy đúng là có tư chất trời cho trong việc lập trình máy tính, buông bỏ quả thật đáng tiếc.

Tôi không biết hỏi anh ấy như nào nữa.

"Có phải em muốn hỏi vì sao anh lại tiếp tục với nghề phát triển trò chơi hay không?" Anh quay đầu nhìn tôi, giống như biết tôi đang suy nghĩ gì trong lòng.

Tôi không trả lời.

Anh cười, khoé miệng cong cong lên :" Tất cả là vì em, Giang Sanh."

Nhìn nụ cười của anh ấy, bỗng chốc hàng vạn ngôi sao trên cao kia đã không còn lấp lánh nữa rồi.

Tôi nhìn anh, trong mắt có chút hoảng hốt, hình như lời này tôi đã từng nghe qua ở nơi nào rồi phải không.

Tôi nhấp môi khó khăn mở miệng :" Anh . . . "

Đột nhiên anh tiến lại gần tôi, nhẹ nhàng hôn lên khoé môi.

Trời đêm nay ở Tương Gia Bình bỗng trở thành một màu xanh thẫm biếc xanh.

Nụ hôn của anh ấy mang theo chút hơi rượu, làm tôi chuếnh choáng không biết mình say trong men tình hay men rượu.

- - - -
Trong những ngày ở nơi ngăn cách với thế giới xô bồ bên ngoài, chưa bao giờ tôi cảm thấy an yên đến vậy, niềm vui mỗi ngày bị thế giới ngoài kia đánh cắp đã quay trở lại.

Thôn Tương Gia Bình không có sóng, hệ thống cũng chẳng thể hoạt động làm phiền tôi.

Nhưng sự yên bình kéo dài chẳng được lâu, chúng tôi phải trở về nơi phố thị.

Tôi mở nguồn điện thoại, vô số cuộc gọi nhỡ hiển thị, Bạch Thuy Thuỷ là người gọi đến nhiều nhất, cô ấy vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, bảo tôi tự nguyện rời đi Lý Duật thì bao nhiều tiền cứ tuỳ tiện ra giá, cô ấy chiều hết.

Hệ thống cũng khôi phục bình thường, nó nói với tôi, nhiệm vụ đã gần hết thời gian, nếu hết thời gian mà tôi còn chưa hoàn thành, tôi sẽ nhận hình phạt tương thích.

Tôi hỏi: "Trừng phạt cái gì?"

Lần này nó trả lời :" Mất đi tất cả những gì đang có được, làm lại từ đầu."

Tôi sững sờ người tại chỗ.

Mất đi tất cả? Tiền tài? vật chất?
Cũng có nghĩa là bao gồm cả Lý Duật phải không?

Tôi không biết nữa.

Tôi trốn trong nhà, nép mình như con đà điểu, giả vờ không nghe thấy âm thanh cảnh báo của hệ thống.

Lý Duật đi học, tôi cố gắng học tập đầu tư, lâu lâu lại ghé qua phòng làm việc của anh ấy.

Tôi nghĩ mỗi ngày trôi qua như vậy cũng tốt.

Cho đến một ngày Bạch Thu Thuỷ đến tìm tôi, theo sau cô bé là vị phú bà dạo nọ - mẹ cô ấy. Phú bà mở túi hiệu lấy ra tấm chi phiếu :" Năm trăm vạn, lập tức biến cuốn xéo khỏi Lý Duật ngay."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom