• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tôi phất lên nhờ bán chồng (1 Viewer)

  • Phần 9

14.
Khi xưa phú bà mua đứt quan hệ của tôi với tên khốn Đàm Tử Hạo còn cò kè bớt một thêm hai.

Đến khi con gái ả ta ở nơi này, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, trực tiếp lấy ra năm trăm vạn.

Đúng là đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Tôi cầm tấm chi phiếu, cẩn thận đếm các số 0 được ghi trên đấy, phát hiện đó là năm trăm vạn hàng thật giá thật, trong đầu tôi lại vang lên tiếng của hệ thống.

"Tình iu ơi, cô chỉ còn lại hai mươi tư giờ, bắt đầu đếm ngược."

Tôi dường như cảm thấy mọi thứ xung quanh mình bỗng chốc vỡ vụn.

Có tiếng ong ong quay cuồng trong đầu tôi, và tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì nữa.

Trước mắt tôi không thể không nghĩ đến đêm ấy ở thôn Tương Gia Bình.

Dưới bầu trời đêm bao la, thiếu niên nằm trên bãi cỏ, ánh mắt còn rực rỡ hơn cả những vì sao sau lưng ấy.

Anh nói: "Tất cả là vì em, Giang Sanh. Sanh Sanh, em nhất định phải tỉnh lại, cho dù không còn nhớ đến anh nữa."

Sau này, tôi dường như đã thực sự quên anh.

Đây là một giấc mơ hay thực tại?

Tôi chẳng thể phân biệt được nữa.

Tôi không biết mình đã dùng bao nhiêu sức lực để đẩy tấm phiểu trả lại.

"Xin lỗi, tôi cần suy nghĩ thêm."

"Cô chê tiền quá ít sao, cô ra giá đi..." Phú bà lải nhải.

Tôi đẩy mẹ con họ ra khỏi nhà rồi đóng cửa.

Tôi gọi cho Lý Duật và nói tôi muốn ăn món khoai tây xắt sợi sốt chua cay của anh ấy làm, loại chua và cay thật nhiều ấy.

“Giang Sanh, hiện tại anh rất bận, lát nữa sẽ liên lạc sau với em, em phải ở nhà ngoan đấy.” Giọng điệu của anh vẫn có chút lo lắng, nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Tôi rất tốt rất ngoan, tôi nằm ở nhà lặng lẽ lắng nghe hệ thống đếm ngược.

Nhưng Lý Duật đã không bao giờ trở về nữa.

Cũng không trả lời điện thoại của tôi.

Tôi đến Hải Đại để tìm anh ấy, các bạn cùng lớp của nói anh ấy đã không đến lớp trong vài ngày.

Tôi đến studio làm việc để tìm anh ấy lần nữa, đồng nghiệp nhỏ đã trả lời tương tự.

Tôi đến quán bar mà chúng tôi thường đến, tìm tới chiếc xích đu trong công viên, để tìm anh ấy. . . . . . . nhưng không thấy gì.

Giống như anh đột ngột đến thế giới của tôi rồi lại biến mất, không một dấu vết.

Tôi tìm cho đến khi trời tối, lững thững đi bộ về nhà.

Một bóng đen đứng bên cạnh cửa, anh ta mặc áo khoác đen và trùm mũ đen.

“Lý Duật?” Tôi đến gần.

Người đàn ông quay lại..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom