• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tôi phất lên nhờ bán chồng (1 Viewer)

  • Phần 7

11.
Cậu nhóc này nói lời rất dễ làm người ta tưởng tượng, chỉ có tôi biết, “ngủ” trong lời Lý Duật chỉ đơn thuần là ngủ.

Dưới đôi mắt linh động dán hai cái vành mắt đen thùi lui to đùng, người phát triển game là vậy, một khi đã làm thì thức suốt mấy đêm liền.

"Giang Sanh, em ly hôn với anh có phải vì thằng nhóc mặt trắng này không?" Khứa hề Đàm Tử Hạo quang minh chính đại lớn tiếng bôi đen, chặn đường trước mặt hai chúng tôi.

"Em nói thật đi, em cặp kè nó từ khi nào, mệt cho anh vẫn còn tưởng xin lỗi em đàng hoàng thì em sẽ tha thứ, Giang Sanh, tìm ai không tìm em lại tìm thằng sinh viên ăn trắng mặc trơn, em tưởng mình còn trẻ lắm hay sao?"

"Ồn quá đi"

Lý Duật bất mãn xoa xoa hai lỗ tai, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, ông đây nhịn mày lắm rồi đấy.

Sau đó, nhanh chân tung nộ long cước chính xác về phía Đàm Tử Hạo.

Tên khốn ấy bị đá văng đến sân cỏ, tiếp tục làm gãy hỏng thêm mấy cây lựu nữa.

Hắn thở hồng hộc một hồi rồi mới đứng dậy bò lên.

"Giang Sanh, em cùng ai không tốt? Sao lại cố tình tìm thằng họ Lý này, em cho là cửa nhà Lý gia dễ vào như vậy à, thằng đó, nó đã sớm có vị hôn...."

Lý Duật khẽ liếc đôi mắt mèo qua, tên tra nam xám ngoét vội vàng ngậm miệng, chuồn đi còn nhanh hơn chuột chạy ngõ nhỏ.

"Đàn anh . . . " Bạch Thu Thuỷ sững sờ tại chỗ, đôi mắt lệ hoen bờ mi :" Anh có bạn gái khi nào vậy? Hic hic hu hu..."

Lý Duật còn chả thèm nhìn cô ấy, miễn cưỡng nói "Bạch tiểu thư, tôi ở bên ai còn phải báo cáo với cô à?"

Bạch Thu Thuỷ rấm rứt khóc, muốn nói lại thôi. Cuối cùng hung dữ trừng mắt với tôi xong xoay người chạy đi.

Tôi xem bóng dáng cô ấy đã chạy xa, trong lòng khó chịu không nói nên lời, thật vất vả mới gặp được người mua hào phóng, nhanh như thế liền đắc tội người ta rồi?

Tôi tính đuổi theo cô ấy quay trở về, Lý Duật không cho.

Cậu ấy kéo tôi vào nhà, ngồi trên sô-pha, sau đó tự nhiên như không gối đầu lên đùi của tôi an ổn nằm xuống.

Miệng còn không quên than thở "Vợ ơi vợ à, mắt nhìn người trước kia của em thật kém."

Trong lòng đang nghẹn một cỗ oán khí, nghe vậy tôi của tức giận xỉa lại một câu :" Dù sao cũng đều phải qua tay tôi rồi bán đi, có thể kiếm ra tiền là được, chất lượng hay không mặc kệ ai thèm quản."

12.

Lý Duật không để ý, hai mắt nhắm lại ngủ.

Tôi không buồn ngủ tẹo nào.

Anh chồng hờ thứ hay này, có chút không nỡ khi ra tay.

Tôi hỏi hệ thống bây giờ ta phải làm sao, ta phải làm sao bây giờ? Hệ thống im lặng giả chết. Cái hệ thống mắc dịch này ngoài việc cho tôi biết nhiệm vụ và phần thưởng ra, chẳng còn nói với tôi thêm điều gì khác.

Lý Duật phát hành trò chơi ra thị trường thành công rực rỡ, cậu ấy bàn giao công việc tiếp theo cho các đồng nghiệp, toàn tâm toàn ý ở cạnh tôi.

Cậu ấy dạy tôi đầu tư, nhận biết cổ phiếu, nấu những bữa ăn phong phú cho tôi, tôi đặc biệt thích món khoai tây bào sợi sốt chua cay mà cậu ấy nấu.

Nhàn đến rãnh rỗi, hai chúng tôi cùng nhau trồng cây trong sân nhà, cùng nhau tắm nắng.

Cậu ấy còn muốn dẫn tôi đi du lịch.

Lòng tôi trống rỗng muốn chết.

Bởi vì tôi đã bí mật gia nhập vô một nhóm phú bà, đưa thông tin cá nhân của Lý Duật lên, để phú bà nào quan tâm tới thì liên hệ trực tiếp với tôi, giá cả thương lượng.

Kể từ lúc đó, điện thoại của tôi không ngừng rung lên âm báo.

Sợ Lý Duật phát hiện, ngày xuất phát đi du lịch, tôi cố ý khoá máy điện thoại, ăn vận điểm trang xinh đẹp, chuẩn bị chuyến du lịch tình nhân ngọt ngào.

Ai ngờ đâu bị cậu ấy lừa đảo, trực tiếp đưa tôi đến vùng núi sâu.

Hướng đến thôn Tương Gia Bình mà đi.

Đó là một thôn nhỏ ngăn cách với bên ngoài, thế ngoại đào viên, khắp nơi hoa cỏ xanh mướt như cầu vồng.

Tôi đang nghĩ tới một trend mới được thịnh hành gây đây mà toát mồ hôi lạnh.

Đừng nói là cậu ấy đưa tôi tới nơi này để cùng nhai rau rừng uống nước suối sống qua ngày chứ ?

Tuy cậu ấy bộ dạng điển trai, lại còn biết nấu cơm, cũng không thể được à nha.

Mệt nghen, tôi còn nhiều tiền mà chưa được tiêu nữa nè.

Tiền mới là chân ái đời tôi, zai cỏ xá gì.

Tôi tính trốn, di động lại mất tín hiệu không biết phải làm sao.

Lý Duật nói, đây là nơi anh ấy từng lớn lên.

Cậu ấy mang tôi đi tế bái cha mẹ đã khuất, nhìn ngôi nhà cũ từng sống bị đá núi làm sạt lở, nhìn cây táo dại cùng cậu ấy lớn lên . . .

Bà con trong thôn nhìn thấy cậu ấy, nhiệt tình thăm hỏi:

"Tiểu Duật con về bái tế cha mẹ đấy hử?"
"Tiểu Duật đã lớn thế này rồi à."
"Duật Duật mang bạn gái cùng nhau về hả con?"
. . .
Buổi tối, chúng tôi nghỉ tại nhà bà Vương ở đầu thôn.

Bà cụ lớn tuổi rồi, mắt kèm nhèm nhìn không rõ, khi nhìn tới tôi, bà cụ bật cười một phen kéo tay tôi :" Con chính là a Sanh sao, rốt cuộc con đã quay về rồi, tốt lắm, tốt lắm."

Trong khi nói chuyện bà cụ run rẩy cầm tay tôi.

Tôi ngây ngô cười theo mà không hiểu ý của bà cụ cho lắm.

Buổi cơm tối nay Lý Duật tự mình xuống bếp, bận tạp dề trổ tài nấu ăn, tay áo cuộn cao lên, động tác rửa sạch nồi chảo thuần thục nước chảy mây trôi.

Tôi ngồi trước giúp cậu ấy nhóm bếp, không biết nhóm loại bếp này ra sao, nhóm tới nhóm lui bếp hun khói lên, không chịu cháy.

Lý Duật lại gần hỏi tôi :" Lửa có chưa?"

Tôi quay cái mặt đen thui nhọ nồi sang: "Đang nhóm lửa nè, mà hình như hổng cháy ...."

Tôi thấy mình vô dụng quá mà, có cái bếp lò cũng nhóm lửa không xong.

Lý Duật thấy thế, lấy tay chùi đi tro bụi trên mặt tôi, cuối cùng nhịn không nổi đứng lên cười ha ha.

Tôi lập tức không còn cảm thấy mình vô dụng nữa, đem tay quẹt nhọ nồi lên mặt cậu ấy.

"Cho anh cười này, cười nữa này"

Anh ấy giống con mèo rung râu trừng mắt nhìn tôi.

"Giang Sanh, em thiệt là..."

Lần này đến phiên tôi ôm bụng cười nghiêng ngả.

Cuối cùng, Lý Duật phải tự tay nhóm lửa bếp lò thêm lần nữa.
-
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom