• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Tình Yêu Đau Khổ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2

Nhà mẹ đẻ tôi ở ngoại ô, lọt thỏm trong một khu dân cư lụp xụp. Khi tôi kéo va li đi ngang qua con ngõ dài, chốc chốc lại có vài người hàng xóm thò đầu ra nhìn tôi, có lẽ do đầu tóc tôi ướt sũng, nửa mặt lại còn sưng vù trông vô cùng thảm hại nên ánh mắt của họ nhìn tôi đầy vẻ dò xét.

Tôi đành phải đi thật nhanh, cả quãng đường hầu như đã chạy về nhà.

Vào đến sân, mẹ tôi đang cầm vòi nước tưới rau, trông thấy tôi, bà hơi ngẩn người, lập tức hỏi: “Sao thế? Sao bộ dạng con lại thế này?”

Nước mắt kiềm suốt quãng đường của tôi giờ cuối cùng đã không còn kiềm được nữa, tôi vứt va li sang một bên rồi sà vào lòng mẹ khóc nức nở.

Mẹ tôi sau khi nghe tôi thuật lại đầu đuôi câu chuyện thì trầm ngâm một lúc.

Hồi lâu sau, mẹ chợt thở dài nói: “Dù sao cũng đã về rồi, con mau thay quần áo nghỉ ngơi đi, sắp đến giờ cơm rồi đấy.”

Lúc này em trai Thẩm Sơ Ảnh của tôi từ trên lầu bước xuống, nó đã nghe được toàn bộ câu chuyện của tôi nên lúc này nhìn tôi bằng vẻ khinh bỉ rõ rệt: “Con gái gả đi rồi như bát nước hất đi, mẹ, bát nước đã hất đi rồi mà mẹ cũng có thể hốt lại được, đúng là thần kì mà.”

Mẹ tôi lập tức quát: “Đừng có nói nhiều, mau đi đổ rác đi, đừng đứng ở đây chướng mắt.”

Thẩm Sơ Ảnh bĩu môi rồi khó chịu rời đi.

Tôi ở lại nhà, sau khi tịnh dưỡng vài ngày thì vết thương trên mặt đã không còn thấy dấu vết gì nữa, tôi lập tức quay về ngân hàng làm việc.

Do nằm viện nên tôi đã nghỉ ba tháng liền, không biết cấp trên sẽ nghĩ thế nào nữa.

Đến ngân hàng gặp giám đốc, ánh mắt anh ta nhìn tôi hệt như nhìn một con quái vật vậy, đưa mắt dò xét tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi mới nở nụ cười tỏ vẻ thân thiết: “Là thế này, Tiểu Thẩm à, theo quy định của ngân hàng thì việc cô nghỉ ba tháng cũng giống như là đã tự động nghỉ việc... Cô đi thu dọn đồ đạc đi, đừng cản trở công việc của người mới.”

Ôm đồ đạc rời khỏi cổng ngân hàng, tôi quay lại nhìn thật kĩ nơi mà mình đã làm việc suốt hai năm qua, lòng người quả thực lạnh nhạt, tôi biết rõ, ngân hàng đuổi việc tôi không phải vì tôi đã vi phạm quy định, mà là vì bây giờ một người nặng 75 kí như tôi hoàn toàn không còn mặc vừa bộ đồng phục nữa.

Thất nghiệp, li hôn, bao nhiêu cú sốc liên tiếp đánh tới khiến tôi không thể thở nổi. Về đến nhà, trước ánh mắt kinh ngạc của mẹ, tôi nhốt mình trong phòng, vờ như không nghe thấy giọng khích bác của Thẩm Sơ Ảnh bên ngoài: “Chà, nhân viên công vụ sớm thế này đã tan làm rồi, có phải cấp trên của chị muốn chị giảm cân trước không? Chứ nếu không dọa khách hàng sợ quá thì biết làm sao?”

Tôi lấy gối bịt chặt tai, trong lòng cảm thấy như có một hơi lạnh xâm chiếm, lạnh đến mức máu trong người như muốn đông lại.

25 tuổi, tôi từng có một cuộc hôn nhân mà bao người ngưỡng mộ, có một công việc tiền đồ xán lạn, nhưng chỉ vì một tai nạn giao thông bất ngờ mà tôi giờ đây không còn gì nữa cả.

Nằm ở nhà suốt hai ngày, tôi không còn một chút tinh thần nào, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, ban đêm khi chỉ còn một mình, nhìn vòng eo và bắp đùi thô thiển của mình, rồi lại nghĩ đến cảnh mình giờ đây như một con chuột không dám ra khỏi của, tôi thật sự chỉ muốn tìm một nơi chết quách cho xong, để khỏi làm trò cười cho thiên hạ nữa.

Nhưng chết tốt không bằng sống lay lắt, ông trời không cho tôi đủ dũng khí để tự tử, chứng tỏ vẫn còn nghĩ tôi sống là mục đích.

Chẳng hạn như tiếp tục chịu khổ.

Nhà dột lại gặp mưa dầm, hôm nay nhà tôi nhận được một cuộc điện thoại, là cảnh sát gọi đến, nói em trai tôi gây sự đánh nhau với người ta, bảo người nhà mau đến xử lí.

Tôi và mẹ vội vàng chạy đến đồn cảnh sát, vừa vào cửa đã liền bị một người phụ nữ bôi son đỏ chót giữ lại, hùng hổ hỏi: “Các người là người nhà của Thẩm Sơ Ảnh à?”

Tôi liền gật đầu, chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã ăn ngay một bạt tai của bà ta, sau đó nghe tiếng bà ta léo nhéo bên tai: “Thẩm Sơ Ảnh đánh bị thương con trai tôi, chuyện này tôi không bỏ qua đâu! Đền tiền đi! Không đền tiền thì cứ chờ mà ăn cơm tù!”

Mẹ thấy tôi bị đánh liền xông lên bảo vệ, đám người kia tưởng mẹ muốn động thủ liền hùng hổ lên, hiện trường rất hỗn loạn.

Cuối cùng phải nhờ đến cảnh sát khuyên giải, đám người kia mới chịu đồng ý giải quyết riêng, không kiện cáo nữa, nhưng bắt nhà tôi phải đền tiền viện phí và tiền bồi thường tổn thất tinh thần tổng cộng hai trăm ngàn.

Dắt Thẩm Sơ Ảnh rời khỏi đồn cảnh sát, vừa về đến nhà, mẹ tôi đã khóa cửa lại rồi rút một cây gậy trong góc ra, bắt Thẩm Sơ Ảnh quỳ xuống đất rồi vừa đánh vừa mắng: “Tao nuôi mày có ích gì? Ngoài việc ra ngoài gây họa ra thì mày làm được gì? Hai trăm ngàn! Phải đền hai trăm ngàn đấy, giờ mày bắt tao phải đi bán thận sao?”

Thẩm Sơ Ảnh đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẻ mặt không hề biết điều một chút nào: “Không phải mẹ vẫn còn con gái sao? Cứ đem chị ta đi bán là được rồi!”

Tôi ngẩn người, lập tức quay sang nhìn mẹ, thấy mẹ nước mắt đã lưng tròng, tiếp tục cầm cây gậy to bằng cánh tay trẻ con ra đánh lấy đánh để lên lưng Thẩm Sơ Ảnh, những tiếng kêu chát chúa vang lên khiến tôi nghe mà buốt cả răng, nhưng tôi không hề muốn ngăn cản chút nào.

Vì nó đáng bị thế!

Mẹ tôi sau khi đánh mệt rồi thì vứt cây gậy sang một bên rồi ôm mặt khóc: “Thằng con bất hiếu này, nuôi mày thành ra thế này thì tao làm sao dám nhìn mặt người cha đã mất của mày...”

Tim của mẹ tôi trước nay luôn không khỏe, tôi sợ tâm trạng mẹ kích động quá sẽ ảnh hưởng đến tim nên liền đỡ bà dậy: “Mẹ, sự việc cũng đã xảy ra rồi, nói mấy lời này cũng vô ích, việc cấp bách trước mắt là làm sao kiếm được hai trăm ngàn kìa.”

Mẹ tôi ngẩn người, lập tức nắm tay tôi nói: “Sơ Từ, mẹ vô dụng, Sơ Ảnh lại bất tài, giờ cả nhà chỉ có thể trông vào con, con nhất định phải cứu Sơ Ảnh, nếu nó mà vào tù rồi có tiền án thì cả đời này của nó sẽ không thể ngẩng đầu lên làm người được.”

Tôi thấy tim mình thắt lại: “Mẹ, con...”

“Con đã ở bên cạnh Dư Bắc Hàn lâu như thế, dù gì cũng có tình cảm, con quay về cầu xin nó, xin nó giúp chúng ta, giờ người cứu được Sơ Ảnh chỉ có nó mà thôi!”

Tôi: “...”

Tôi trằn trọc cả đêm hôm đó, không biết rốt cuộc có nên nhận lời mẹ quay về cầu xin Dư Bắc Hàn hay không, ở trước mặt anh ta tôi đã thấp kém lắm rồi, tôi không thể nào đã li hôn rồi lại đem nốt chút lòng tự trọng còn lại của mình ra cho anh ta chà đạp được.

Mấy ngày sau đó, tôi chạy đi hỏi khắp người thân bạn bè, tận dụng hết bản mặt dày của mình và giao tình hai mươi lăm năm qua, mượn đông mượn tây được năm mươi ngàn, nhưng số tiền này vẫn hoàn toàn không đủ.

Mẹ tôi vì việc này mà đổ bệnh, quá lo lắng nên phát sốt, nằm vật vờ trên giường. Khi tôi bưng thuốc đến bên giường, mẹ chợt nắm lấy tay tôi, nước mắt đầm đìa hỏi tôi: “Sơ Từ, so với lòng tự trọng của con thì cuộc đời của Sơ Ảnh còn không bằng sao?”

Ngay khoảnh khắc ấy thì tôi đã hoàn toàn sụp đổ.

Quá nghèo cũng là một cái tội, nó như một con đỉa cứ bám lấy tôi, khiến tôi làm gì cũng không thể ngẩng cao đầu được, giờ lại vì nó mà vứt hết thể diện của mình, điều đáng sợ hơn chính là cả đời này tôi cảm thấy mình không thể nào rũ bỏ nó đi được.

Sau khi hỏi thăm, tôi biết được đêm nay Dư Bắc Hàn sẽ đi dự tiệc ở một quán bar, thế là tôi quyết định đến đó tìm anh ta.

Khi tôi gặp Dư Bắc Hàn ở quán bar, anh ta đã uống ngà ngà say, đang ôm Bạch An An khiêu vũ ở giữa sảnh. Bạch An An mặc một chiếc váy dài hở lưng, để lộ bờ hông thon thả, tôi chợt cúi đầu nhìn lại cái bụng mỡ to tướng của mình, trong lòng chua xót.

Sau khi chuẩn bị tâm lí một hồi lâu, tôi lách qua khỏi đám đông, nắm lấy cánh tay Dư Bắc Hàn, anh ta có hơi giật mình, khi đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt có hơi khựng lại rồi lộ vẻ chán ghét, phẩy tay như đuổi một con ruồi: “Cô đến đây làm gì?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom