• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Tình Yêu Đau Khổ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 3

Tôi còn chưa kịp trả lời thì Bạch An An đứng cạnh đã cười nói: “Có lẽ là do mấy ngày không gặp anh nên chị ta thấy cô đơn quá, dù gì bộ dạng hiện giờ của chị ta muốn tìm một người chịu thích chị ta thật sự không hề dễ...”

Giọng của Bạch An An không hề nhỏ, khiến những người đang nhảy gần đó đều dừng lại, tò mò nhìn tôi.

Dư Bắc Hàn đã khá say, nghe thấy thế thì liền phẩy tay với tôi: “Thẩm Sơ Từ, thôi đi, tôi đã bao lâu không động vào cô, trong lòng cô hiểu rất rõ, trước khi cô gặp tai nạn, tôi đã cảm thấy làm chuyện đó với cô như làm với xác chết rồi, không hề có chút hứng thú nào, giờ cô thành ra bộ dạng thế này, cho dù cô có cầu xin thì tôi cũng không thể làm gì được... Cô mau đi đi, đừng làm tôi mất hứng.”

Mấy lời nói ấy làm những người đứng cạnh đó nghe thấy đều bụm miệng cười.

Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, chỉ có thể lí nhí: “Tôi tìm anh có việc... Anh có thể nào đi với tôi một chút không? Tôi có chuyện muốn nói.”

Dư Bắc Hàn cau mày khó chịu nói: “Có việc gì cứ nói ở đây là được, nói mau đi, nói xong thì cút!”

Thái độ anh ta như thế, giờ tôi có hỏi mượn tiền thì anh ta chắc chắn sẽ không cho. Lúc tôi đang do dự không biết có nên tạm thời đi về trước không thì Bạch An An đột nhiên bước đến nắm lấy cánh tay tôi kéo sang một bên, xem tôi như một món hàng trưng bày mà nói với đám người đang vây lấy một lúc một đông: “Mọi người có biết đây là ai không?”

Thấy đám người xung quanh tỏ rõ vẻ hứng thú, Bạch An An liền quay sang phà hơi rượu vào mặt tôi rồi cười nói: “Đây là vợ trước của chồng tôi! Họ đã li hôn rồi, nhưng người phụ nữ này vẫn cứ năm lần bảy lượt đến tìm chồng tôi, mọi người nghĩ xem chị ta muốn gì?”

Đám đông lập tức nhao nhao: “Không lẽ là chưa quên tình cũ?”

“Muốn quay lại chứ gì?”

“Tôi thấy có thể là muốn thứ khác, chẳng hạn như tiền.”

Những lời nói vô tình hữu ý của họ như từng nhát dao chém vào tim tôi, tôi cảm thấy có cảm giác sỉ nhục của người bị lột sạch quần áo rồi đứng đó cho người ta chỉ trỏ. Tôi thật sự không hiểu, người ta không phải thường trách móc kẻ thứ ba sao? Sao bây giờ họ lại có thể chỉ trỏ bàn tán tôi?

Thế gian này giờ đã trở thành như thế rồi sao?

Lúc này móng tay sơn đỏ chót của Bạch An An chợt bấu vào cánh tay tôi, tôi giật mình hét lên rồi vội vàng đẩy cô ta ra, Bạch An An lập tức kêu lên rồi ngã ra đất bằng một tư thế hết sức khoa trương, hệt như tôi đã cố tình xô ngã cô ta vậy.

Dư Bắc Hàn lập tức nổi giận, bước đến đỡ Bạch An An dậy rồi quay sang giáng cho tôi một bạt tai: “Thẩm Sơ Từ, cô có còn thể diện không? Nhập viện ba tháng đã tiêu tốn của tôi hết hơn hai trăm ngàn, tôi không đòi tiền cô đã là nhân nghĩa lắm rồi, giờ cô lại đến đây làm phiền tôi sao? Tôi thấy chắc là cô chán sống rồi!”

Tôi ôm mặt đau đớn bỏng rát, lưỡi nếm được cả vị máu, tôi đưa lưỡi chống vào khoang miệng đang tê dại, giọng nói lạc đi: “Là cô ta cấu tôi trước...”

Tôi đưa cánh tay ra định chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng Dư Bắc Hàn lại định giáng cho tôi một bạt tai nữa.

Tôi không có sức kháng cự, chỉ biết nghiêng mặt sang một bên, nhưng bàn tay hung bạo ấy còn chưa kịp vung xuống thì chợt có một bàn tay rắn chắc nắm lấy vai tôi kéo sang một bên, tôi quay người ngã vào lòng một người rất ấm áp.

Tôi hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên thì liền trông thấy một gương mặt đẹp như diễn viên, sống mũi cao thẳng, hai mắt sáng rực, đường nét khuôn mặt không tì vết, ngũ quan hài hòa, toát ra một vẻ đẹp trai đến ma mị.

Lúc này, chàng trai đẹp trai đến mức ai nhìn cũng phải chú ý ấy đang một tay ôm lấy tôi, tay còn lại đang ngăn cánh tay của Dư Bắc Hàn, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.

Dư Bắc Hàn có vẻ bị nắm đau quá nên cố gắng giằng ra nhưng không được, bèn giận dữ quát lên: “Anh là ai?”

Chàng trai đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta đáp: “Thẩm Sơ Từ là người phụ nữ của tôi, anh nói xem tôi là ai?”

Câu nói ấy không những khiến Dư Bắc Hàn và Bạch An An mà ngay cả tôi cũng ngẩn người ra.

Nhưng tôi mau chóng hiểu ra chàng trai này đang muốn giúp tôi, thế nên lập tức ôm lấy eo anh ấy, giả vờ uất ức nói: “Ông xã, anh ta đánh em!”

Cơ thể của chàng trai được tôi ôm lấy có hơi run lên, anh hừ một tiếng rồi giằng tay xuống, khiến một người đàn ông cao gần một mét tám như Dư Bắc Hàn ngã lăn ra đất trước sự chứng kiến của mọi người, đủ thấy lực tay của anh mạnh đến mức nào.

Tôi và đám đông xung quanh đều giật mình, còn Bạch An An thì lập tức kêu lên: “Đánh người kìa! Bảo vệ, bảo vệ! Có kẻ ra tay đánh người này!”

Thấy bảo vệ quán bar mau chóng ùa đến từ bốn phía, tôi lập tức toát mồ hôi hột, nhìn Dư Bắc Hàn đang đau đớn lăn lộn dưới đất, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt đáng ghét của Bạch An An, tôi quyết định làm liều một phen, cầm lấy một chai rượu ở quầy bar gần đó đập choang một cái vào đầu Dư Bắc Hàn, rượu và mảnh chai văng tung tóe lên người anh ta, anh ta rên lên một tiếng rồi đổ gục ra đất, còn tôi liền nắm tay chàng trai kia ù té chạy.

Thoát được vòng vây của đám bảo vệ, tôi và chàng trai chạy suốt hai con phố, sau khi đã chắc chắn không có ai đuổi theo mới dừng lại thở hổn hển. Tôi đưa hai tay chống lên đầu gối, cảm thấy lồng ngực mình như sắp vỡ tung ra.

Khó khăn lắm mới lấy lại hơi thở bình thường, tôi quay đầu sang, vừa hay nhìn thấy đôi mắt long lanh màu hổ phách của chàng trai, tôi đang định nói tiếng cảm ơn thì anh đã mở miệng nói trước: “Béo thế này mà cũng chạy nhanh phết, đúng là không đơn giản.”

Tôi: “...”

Dù gì thì khi học đại học tôi đã từng là hoa khôi của khoa đấy, lúc thi hội thao ở trường còn đạt á quân chạy nước rút cơ mà!

Nhưng mấy câu này tôi không thể nào thốt ra được, chỉ đành phẩy tay với anh: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh, nếu không nhờ có anh thì tôi thật sự không biết làm sao thoát khỏi đó nữa.”

Chàng trai nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, trên đó vẫn còn hằn lại hai vệt máu vừa nãy bị Bạch An An bấu vào: “Bị đánh mà cũng không biết chống trả, thật sự chưa từng gặp người nào yếu đuối như cô.”

Tôi rụt tay lại, ngượng ngùng cười một tiếng, xem ra hành động của Bạch An An lúc đó đã bị chàng trai này nhìn thấy, thế nên anh mới ra tay tương trợ tôi.

Chàng trai có vẻ không muốn dây dưa với tôi nữa: “Về đi, sau này bớt qua lại với hạng người đó, đàn ông mà đánh phụ nữ thì chẳng phải là loại tốt lành gì.”

Tôi chia tay anh rồi quay về nhà, mẹ tôi vẫn chưa ngủ, vừa trông thấy tôi đã vội hỏi: “Sao rồi, nó nói thế nào?”

Tôi phẩy tay, nhưng trong lòng không cảm thấy hụt hẫng mà ngược lại còn thấy rất sảng khoái vì đã đập vào đầu Dư Bắc Hàn: “Anh ta không chịu cho vay.”

Mẹ tôi trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Con không cầu xin nó sao?”

Tôi nghẹn họng, một lúc sau mới cất tiếng hỏi lại: “Con nhất định phải cầu xin anh ta sao?”

Mẹ tôi có vẻ nhận ra tâm trạng tôi đang hơi bất ổn, thế nên không dám hỏi tiếp nữa, chỉ ậm ừ vài câu rồi quay về phòng.

Tôi cũng quay lại phòng mình, lấy một cái khăn chườm đá áp vào bên má trái đang sưng to. Điều khiến tôi đau lòng không phải là câu nói của mẹ mà là thái độ của bà, từ lúc tôi vào cửa đến bây giờ, gò má lúc nào cũng sưng to, thế mà mẹ lại không hề trông thấy.

Trong mắt của mẹ, đứa con gái như tôi mãi mãi cũng không thể bằng được đứa con trai mà bà muốn trông cậy vào lúc tuổi già.

Không vay được tiền của Dư Bắc Hàn, cũng không thể để Thẩm Sơ Ảnh phải vào tù, tôi đành phải cầm năm mươi ngàn vay được, đi mua một giỏ trái cây đến gặp nạn nhân để cầu xin, sau khi nói bao nhiêu lời giảng hòa, đối phương cuối cùng cũng miễn cưỡng cho tôi khất lại một trăm năm mươi ngàn trong vòng một tháng.

Điều này nghĩa là trong vòng một tháng tới, tôi phải kiếm cho được một trăm năm mươi ngàn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom