• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Tình Yêu Đau Khổ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1

Tôi tên Thẩm Sơ Từ, năm nay 25 tuổi.

Do gặp tai nạn giao thông nên tôi phải nằm viện ba tháng, việc điều trị hormone đã khiến cân nặng của tôi từ 45 kí tăng lên đến 70 kí. Ngày xuất viện, chồng và mẹ chồng tôi mãi vẫn chưa thấy đến, tôi đành phải một thân một mình vác thân hình nặng nề thu dọn đồ đạc làm thủ tục xuất viện. Y tá thay băng cho tôi trông thấy tôi khổ sở xách hành lí một mình liền hỏi một câu: “Chồng chị đâu rồi?”

Tôi ngẩn người, cười đáp qua loa: “Anh ấy đi lấy xe rồi, đang chờ tôi ở ngoài đấy.”

Y tá nở một nụ cười đầy ẩn ý, tôi cũng cảm thấy khó xử, vội vàng xách túi rời khỏi bệnh viện.

Ngay cả y tá cũng nhận ra, từ sau khi tôi trở nên béo lên thì số lần chồng tôi đến bệnh viện thăm tôi cũng ngày một giảm đi, từ mỗi ngày một lần thành ba ngày một lần, rồi một tuần một lần, còn bây giờ thì tôi đã nửa tháng rồi không nhìn thấy anh ấy.

Bước ra khỏi cổng bệnh viện, tôi đang định bắt xe về nhà thì chợt bất ngờ nhìn thấy xe của chồng tôi đỗ lại trước cổng. Tôi mừng rỡ, lập tức bước đến gõ cửa kính xe, nhưng cửa kính không hạ xuống mà cửa xe lại mở ra, chồng tôi, Dư Bắc Hàn, bước xuống xe, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi đang định mở miệng nói thì cửa xe bên ghế phụ cũng chợt mở ra, một cô gái có mái tóc xoăn nhuộm màu cà phê bước xuống, thân hình bốc lửa, khiến cho một bà nội trợ thân hình phì nhiêu như tôi phải cảm thấy ngượng ngùng.

Tôi nhìn chồng tôi, rồi lại nhìn cô gái ấy, trong lòng chợt có một dự cảm không lành.

Quả nhiên...

Cô gái bước đến bên cạnh Dư Bắc Hàn, khoác lấy cánh tay anh ta một cách vô cùng tự nhiên rồi nhướn mày nhìn tôi nói: “Đây là vợ của anh đấy à? Thảo nào anh lại vội vàng muốn li hôn như vậy, thân hình thế này, trông là đã ngán rồi.”

Trái tim tôi chợt quặn thắt lại: “Cô là ai?”

“Để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Bạch An An, chờ sau khi chị và Bắc Hàn li hôn rồi thì tôi sẽ là vợ mới của anh ấy, tôi nói thế chắc chị đã hiểu rồi chứ?” Bạch An An nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy tự tin của kẻ chiến thắng.

Cả người tôi lập tức run lên bần bật, quay sang nhìn Dư Bắc Hàn: “Bắc Hàn, anh... hai người...”

Ánh mắt Dư Bắc Hàn hơi thoáng chút không nhẫn tâm, nhưng mau chóng tan biến đi ngay. Anh ta đưa tay khoác lấy eo cô gái kia, động tác hết sức thân mật: “Thẩm Sơ Từ, chúng ta li hôn đi.”

Máu trong người tôi như muốn sôi lên, hai tai ù đi, không tin được mà hỏi lại: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói chúng ta li hôn đi.” Dư Bắc Hàn quay mặt đi không nhìn tôi, dáng vẻ vẫn giống với chàng trai mặc áo sơ mi trắng mà tôi đã gặp sáu năm trước ở buổi gặp sinh viên mới, có điều lúc này lời anh ta nói lại trở nên vô cùng tàn nhẫn.

“Tại sao chứ?” Túi xách trong tay tôi rơi xuống đất, tiếng đồ vật chạm xuống đất cũng mạnh như tiếng tim tôi lúc này vậy.

Dư Bắc Hàn nhìn cô gái có thân hình yểu điệu bên cạnh mình rồi lại nhìn tôi, có hơi do dự, nhưng chẳng mấy chốc lại nói như đã hạ quyết tâm: “Câu trả lời rõ ràng như thế mà cô còn phải hỏi sao? Ban đầu tôi chỉ định gọi điện thoại báo cho cô một tiếng thôi, nhưng An An nói muốn đến gặp cô, tôi cũng muốn đưa đơn li hôn cho cô luôn, cô kí tên đi.”

Vừa nói anh ta vừa rút trong túi ra một tờ giấy rồi chìa ra trước mặt tôi.

Tôi không dám đưa tay nhận.

Yên nhau bốn năm, lấy nhau hai năm, sự nghiệp của anh ta ngày một thăng tiến, còn tôi ở nhà cố gắng lo việc nội trợ, cuối cùng lại đổi lấy tờ đơn li hôn bạc tình này, tôi không dám, cũng không muốn chấp nhận sự thật này.

Tôi cứ do dự, nhưng Dư Bắc Hàn không đủ kiên nhẫn như thế, anh ta dúi tờ đơn li hôn vào tay tôi: “Cầm lấy, về nhà thu dọn đồ đạc, đồ đạc của cô tôi đã đưa ra ngoài cả rồi, An An ngày mai sẽ dọn vào.”

Dứt lời anh ta khoác eo cô gái ấy quay người bỏ đi.

Tôi hốt hoảng nắm lấy vạt áo của anh ta, giọng hơi nghẹn ngào: “Bắc Hàn, em đã làm sai chuyện gì?”

Dư Bắc Hàn khựng lại, quay người nhìn bàn tay tôi đang nắm vạt áo của anh ta, sau đó nở nụ cười lạnh lùng rồi dứt khoát gạt tay ra: “Cô đã làm sai chuyện gì à? Nằm viện ba tháng đã tiêu tốn của tôi mất hơn hai trăm ngàn, bác sĩ nói cô dùng quá nhiều hormone nên sau này sinh con có khả năng sẽ bị dị dạng, đã thế lại còn trở thành dáng vẻ như thế này, cô còn mặt mũi hỏi tôi là đã làm sai chuyện gì sao?”

“Em... em cũng đâu có muốn thế này...”

Tôi vội vàng giải thích, nhưng Dư Bắc Hàn hoàn toàn không nghe, vung tay tát cho tôi một bạt tai, mạnh đến mức khiến tôi choáng váng ngã lăn ra đất, nửa mặt tê đi.

Dư Bắc Hàn chỉ vào mặt tôi mà mắng: “Biết điều thì mau chóng cút đi, hễ nhìn thấy gương mặt của cô là tôi lại thấy buồn nôn!”

Tôi ngồi bệt dưới đất, nhìn Dư Bắc Hàn dắt tay cô gái kia rời đi, còn người đi đường thì chỉ trỏ bàn tán, khoảnh khắc ấy khiến tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình đã hoàn toàn bị chà đạp.

Trước mặt Dư Bắc Hàn, tôi cứ luôn hèn kém như thế.

Tôi và anh ta vốn là bạn cùng trường, anh ta lớn hơn tôi hai khóa, thành tích học tập xuất sắc, còn là chủ tịch hội học sinh, được bao nhiêu người ngưỡng mộ. Lúc đầu, khi chúng tôi quen nhau, người nào cũng nói tôi đã bắt được vàng. Bốn năm yêu nhau rất bình yên, vừa tốt nghiệp xong là chúng tôi kết hôn, điều kiện gia đình của anh ta rất khá, bố mẹ đều là thành phần trí thức, ngược lại nhà tôi lại là gia đình đơn thân, mẹ tôi lại còn bệnh tật đầy mình nữa.

Sau khi kết hôn, tôi tận tâm tận lực hầu hạ bố mẹ chồng, lấy lòng bà con dòng họ, lo cho gia đình từ trên xuống dưới, mục đích là để giữ vững cuộc hôn nhân vốn đã không môn đăng hộ đối này, tôi làm bao nhiêu việc như thế nhưng cuối cùng Dư Bắc Hàn lại đề nghị li hôn với tôi.

Tôi xách hành lí về đến nhà, vừa mở cửa đã trông thấy mẹ chồng Trương Lệ sa sầm nét mặt ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ như đang chờ tôi về để hỏi tội.

Trong lòng tôi hơi lo lắng, lập tức đặt đồ đạc xuống hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

“Còn gọi tôi là mẹ sao? Bắc Hàn không phải đã đưa đơn li hôn cho cô rồi sao?”

Tôi giật mình, còn chưa kịp giải thích thì Trương Lệ đã liền mắng sa sả: “Không phải bác sĩ đã bảo là đã ổn rồi sao? Tại sao cô lại cứ ở lì lại bệnh viện? Ở bệnh viện không tốn tiền sao? Nếu Bắc Hàn không đưa hóa đơn cho tôi xem thì tôi không biết kẻ phá của như cô nằm viện đã tốn nhiều tiền như thế, tốn tiền thì thôi đi, nhìn xem bây giờ trông cô thành ra thế nào kìa, người không biết còn tưởng cô là mẹ của Bắc Hàn đấy!”

Tôi thấy mặt mình nóng bừng: “Mẹ, bác sĩ nói đây là do hormone gây ra...”

“Nói đến đây mới nhớ, cô dùng nhiều hormone như thế thì sức khỏe liệu còn ổn không?” Trương Lệ ngẩng đầu nhìn tôi: “Tôi nghe người ta nói rồi, hormone có tác dụng phụ rất lớn với cơ thể, sau này cô còn sinh con được không? Không sinh được thì mau cút đi, nhà họ Dư chúng tôi chỉ có một mình Bắc Hàn, không thể vì cô mà đứt đoạn hương hỏa được!”

Nói đến đây thì tôi đã hiểu được lí do tại sao hôm nay Trương Lệ lại xuất hiện ở đây rồi, thật ra cũng giống như Dư Bắc Hàn, sợ tôi cứ mặt dày ở lại nên muốn đến đuổi tôi đi.

Trương Lệ trước nay rất hà khắc, tuy là một giáo viên cấp ba nhưng khi mắng chửi người khác thì lại hệt như phường thất học. Sự việc đã đến nước này, tôi biết có nói gì thêm cũng vô ích, nếu không muốn tiếp tục bị sỉ nhục thì nên mau chóng rời khỏi đây.

Tôi quay người bước về phòng thu dọn đồ đạc.

Sau khi nhét hết mọi thứ đồ đạc cá nhân của mình vào va li, tôi rời khỏi căn nhà mà mình đã sống hai năm ấy dưới ánh mắt khó chịu của Trương Lệ.

Vừa bước ra khỏi cửa thì chợt có một làn nước dội thẳng xuống đầu tôi, khiến cả người tôi ướt sũng, tôi ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy Trương Lệ đang xách một xô nước đứng trên lầu nhổ nước bọt xuống chỗ tôi: “Đồ xui xẻo, mau mang vận xui đi đi, đừng làm bẩn cổng nhà tôi!”

Tôi vuốt lại mái tóc ướt sũng của mình, những giọt nước hôi hám chảy xuống mặt tôi, rõ ràng đang là tháng sáu nhưng tôi lại thấy toàn thân lạnh toát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom