New Tình Yêu Đau Khổ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 5

Có vẻ do thấy mặt tôi sa sầm khó coi quá nên anh liền nhướn mày nói: “Tôi không phải có ý gì, chỉ là hành tẩu giang hồ thì phải đề phòng, nếu không biết đâu có hôm nào đó lại có một cô gái xa lạ ôm con đến gặp tôi nhận cha không chừng, tôi vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Tôi nghiến răng: “Cảm ơn sự nhắc nhở của anh, tôi cũng sẽ lưu ý hơn, để tránh có hôm nào đó có người đàn ông xa lạ chạy đến bảo là đã để lại nòi giống ở chỗ tôi thì tôi thật sự không biết giải thích thế nào!”

Anh bị câu nói ấy của tôi chọc cười, chợt đưa tay ra vuốt tóc tôi rồi hỏi: “Tôi không đùa với cô béo này nữa, có gì ăn không? Tôi đói rồi.”

Tuy không tình nguyện lắm, nhưng nể tình chàng trai này đã từng giúp mình, tôi vẫn xuống bếp nấu một nồi cháo, dọn vài món rau, anh có vẻ rất đói nên loáng cái đã ăn sạch hai phần ba nồi cháo.

Ăn sáng xong, chàng trai mặc lại áo khoác rồi nói: “Tôi phải đi rồi, cô béo, cảm ơn món cháo của cô, tài nghệ khá lắm.”

Nghe khen ngợi, tôi định nhoẻn miệng cười, nhưng miệng còn chưa nhếch lên đã nghe anh nói tiếp: “À mà, cô béo thế này rồi thì nên ăn ít lại đi, con gái thì phải chú ý đến vóc dáng một chút.”

Cháo trong bụng tôi như muốn trào ngược lên cổ họng, hận không thể nôn ra được, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

Thế mà anh lại còn cười rất sảng khoái rồi quay người bước ra ngoài.

Tôi đứng tại chỗ vỗ ngực, thật tức chết đi được!

Tôi sau đó vào phòng dọn dẹp, lúc giở chăn lên chợt phát hiện có một số giấy tờ, cầm lên xem thì thấy chính là chứng minh thư và bằng lái của chàng trai tốt bụng kia.

Lục Đình Tu...

Thì ra đây là tên của anh ấy, quả nhiên, tên sao người vậy, vẻ ngoài của anh hoàn toàn phù hợp với cái tên này.

Tôi mải mê ngắm nghía gương mặt đẹp trai trong chứng minh thư, một lúc sau mới phản ứng lại, ngắm gì mà ngắm, còn không mau đuổi theo trả lại cho người ta!

Cầm giấy tờ hộc tốc chạy ra cửa, tôi lúc này mới phát hiện trong con ngõ dài đã không còn bóng dáng của anh, bây giờ cho dù có đuổi theo thì cũng không kịp nữa.

Tôi vừa không có cách liên lạc với anh, lại không biết anh sống ở đâu, thế thì làm sao trả lại mấy thứ này?

Giở chứng minh thư ra nhìn địa chỉ, tôi phát hiện Lục Đình Tu là người ở thành phố này, hơn nữa nơi anh ở không cách xa tôi lắm, đi xe buýt khoảng nửa tiếng là đến, hay là cứ đến trả cho anh vậy, vì chứng minh thư mất rồi có thể làm lại, nhưng bằng lái mất rồi thì lái xe sẽ rất bất tiện, dễ bị phạt.

Nghĩ đến đó, tôi liền vào trong trang điểm một chút, thay quần áo rồi cầm mớ giấy tờ bước ra ngoài.

Xe buýt chạy một hồi, sau nửa tiếng, tôi cuối cùng cũng đến được một khu nhà Tứ Hợp Viện rất dài, hai mắt lập tức trợn tròn.

Nếu tôi đoán không lầm thì đây chính là Quân Khu.

Lục Đình Tu ở một nơi như thế này thì là người thế nào chứ?

Tôi cứ đứng chần chừ một hồi lâu, cuối cùng cũng bước lên gõ cửa, chẳng mấy chốc đã có một chàng trai trẻ mặc đồ quân nhân bước ra mở cửa, trông thấy tôi liền lịch sự hỏi: “Cho hỏi chị tìm ai?”

Tôi chỉ vào nhà hỏi: “Lục Đình Tu sống ở đây đúng không?”

Chàng trai hơi ngẩn người, sau đó đáp: “Anh ấy không có nhà.”

Tôi liền đưa mớ giấy tờ ra: “Cái này là của anh ấy...”

Còn chưa kịp dứt câu thì chợt nghe trong nhà vọng ra một giọng đàn ông sang sảng: “Tiểu Lưu, có khách đến sao?”

Thế là tôi liền được mời vào trong nhà trong sự ngơ ngác.

Vào trong Tứ Hợp Viện rồi, tôi mới phát hiện ra cả một chân trời mới, trong sân có trồng rất nhiều loại cây quý, cành lá xum xuê, một con đường lát đá xanh trải dài từ ngoài cổng vào đến tận căn phòng cổ kính, bên giàn nho phía tay trái có hai ông bà lão đang ngồi, đầu tóc bạc phơ, nhưng tinh thần có vẻ còn rất minh mẫn, hai người có lẽ là hai vợ chồng, lúc này đang ngồi đánh cờ, tôi chợt trông thấy cụ ông đang ngồi trên một chiếc xe lăn, trên đầu gối có phủ một tấm chăn mỏng.

Lúc tôi quan sát hai ông bà lão thì họ cũng quan sát lại tôi, một lúc sau, ông lão mới lên tiếng: “Con là bạn của Đình Tu sao?”

Tôi bước lên đáp: “Cũng có thể xem là thế ạ, anh ấy đánh rơi giấy tờ ở nhà con, nên con đến để trả lại... Anh ấy không có nhà ạ?”

Hai ông bà đưa mắt nhìn nhau, có vẻ như đang suy nghĩ về thâm ý trong câu nói của tôi, một lát sau, ông lão chợt vẫy tay với tôi: “Con qua đây.”

Tôi có hơi ngơ ngác, nhưng vẫn lễ phép bước lên, đang định đưa giấy tờ ra thì ông chợt hỏi: “Biết đánh cờ không?”

Tôi lại ngơ ngác chớp mắt đáp: “Biết ạ.”

Khi còn học đại học, vì muốn kiếm thêm điểm, tôi đã từng học cờ vây ba năm, mỗi khi rảnh rỗi thường đánh cờ với đàn anh đàn chị, khiến cho họ cứ phải xuýt xoa khen ngợi.

“Ngồi xuống đánh với ông vài ván đi.” Lời của ông lão thốt ra không cho người ta từ chối, nhưng câu nói như mệnh lệnh ấy lại không khiến người ta thấy phản cảm, tôi nghĩ chuyện này cũng không có gì quá đáng, chẳng qua chỉ là cùng ông chơi vài ván cờ giết thời gian, trong nhà này vắng lặng như thế, chỉ có hai vợ chồng già ở với nhau hẳn là phải cô đơn lắm.

Thế là tôi chơi cờ với ông, cả hai đều bừng bừng khí thế, tôi tấn công rất mạnh, tung hoành ngang dọc, còn ông lão có lẽ do là một kì thủ nhiều năm, thế nên tiến từng bước rất vững chắc, tấn công hết sức nhẹ nhàng.

Chẳng mấy chốc tôi đã bại dưới tay ông, thật sự mắt tròn mắt dẹt mà nhìn ván cờ, không dám tin rằng mình đã thua. Sau khi thấy rõ mình sai ở bước nào, khẳng định tình thế không thể cứu vãn nữa, tôi mới đập bàn nói: “Thêm ván nữa đi ạ!”

Tôi không thể tin được, năm xưa trong hội cờ vây tôi vốn nổi tiếng là một nữ hiệp đại sát tứ phương kì phùng địch thủ, bây giờ chơi với ông lão này lại chỉ mới mười mấy phút mà đã thất bại rồi, là do tôi quá yếu hay là do ông quá mạnh?

Ông lão cũng không quan tâm thái độ của tôi, nhẹ nhàng dọn bàn cờ rồi bắt đầu chơi lại với tôi.

Ván thứ hai này tôi cầm cự được khoảng hai mươi phút, nhưng kết quả thì vẫn cứ thua.

“Lại đi ạ!”

Tôi lại càng thấy không phục, không những vì đối thủ chỉ là một ông lão già cả chậm chạp mà còn vì lòng tự trọng đáng thương của tôi nữa, tôi cứ luôn cho rằng mình là một kì thủ rất xuất sắc, thật không ngờ ở trong khu vườn này lại hết lần đến lần khác bị một ông lão đánh bại, tôi thật sự không phục.

Suốt ba bốn ván sau đó, thời gian lâu nhất mà tôi cầm cự được cũng chỉ là nửa tiếng, thua một ván thì còn chấp nhận được, đằng này tôi lại thua liên tục hết ván này đến ván khác, nhưng tôi vẫn không chấp nhận kì nghệ của mình không bằng người ta.

Đến phút cuối vẫn thua quá đau đớn, tôi đành đặt quân cờ xuống chắp tay với ông lão: “Ông giỏi quá, con tâm phục khẩu phục!”

Gương mặt đầy nếp nhăn của ông lão nở một nụ cười: “Kì nghệ của con cũng rất khá, cho dù là thằng nhóc Đình Tu thì cũng chưa chắc cầm cự được lâu thế này.”

Nhắc đến Lục Đình Tu, tôi chợt nhớ ra mục đích chính mình đến đây hôm nay, bèn rút mớ giấy tờ ra cung kính đưa lên: “Thưa ông, con đến đây để trả giấy tờ, phiền ông chuyển lại cho anh ấy giúp con, con xin phép về ạ.”

Ông lão không nhận giấy tờ mà mở to đôi mắt sáng nhìn tôi: “Con và Đình Tu có quan hệ gì? Giấy tờ của nó sao lại ở trong tay con?”

Tôi gãi gãi đầu đáp: “Tối qua anh ấy uống say, đã ngủ ở nhà con một đêm, sáng nay anh ấy đi rồi con mới phát hiện anh ấy đánh rơi giấy tờ ở nhà con, con không có số điện thoại, cũng không biết anh ấy ở đâu, thế nên mới lần theo địa chỉ ghi trên chứng mình thư mà đến đây... Lẽ nào anh ấy không ở đây sao?”

Nghe xong câu chuyện, ông lão chợt cau mày: “Người trẻ tuổi các con sao lại nông nổi như thế? Hai con quen nhau bao lâu rồi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom