• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Tình Yêu Đau Khổ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 4

Khó, nhưng không phải là không thể.

Tôi lập tức hẹn gặp người bạn thân từ bé của mình là Tô Mạch Y, cậu ấy là người giao thiệp rộng, thế nên tôi muốn nhờ cậu ấy giới thiệu cho mình một công việc có thể kiếm tiền thật nhanh.

Nghĩ tới nghĩ lui, nếu không muốn bán thân bán thận mà kiếm được một trăm năm mươi ngàn một tháng thì chỉ có thể đi hầu rượu thôi.

Nhờ sự giới thiệu của Tô Mạch Y, tôi được đến làm việc tại một quán bar cũng khá nổi tiếng trong thành phố. Khi đến phỏng vấn, người quản lí đã nhăn nhó nhìn tôi rất lâu, tôi đoán có lẽ anh ta đang nghĩ cách làm sao từ chối tôi một cách lịch sự nhất có thể mà không làm mất mặt Tô Mạch Y, tôi thấy thế liền cầm ngay một chai rượu năm mươi độ rồi nốc một hơi nửa chai trước mặt anh ta, thế là liền được nhận, đi làm ngay tối đó.

Tửu lượng của tôi trước nay luôn rất khá, về điểm này thì tôi lại giống hệt bố tôi, nghe mẹ tôi kể, bố tôi vốn là một con sâu rượu, thế nên tôi luôn rất ghét uống rượu, nhưng thật không ngờ, hôm nay tôi lại kiếm sống nhờ vào kĩ năng uống rượu này.

Tám giờ tối, tôi đến quán bar, người quản lí giới thiệu qua loa cho tôi làm quen với một đám đồng nghiệp có thân hình bốc lửa, ánh mắt của họ nhìn tôi hệt như đang nhìn một con tinh tinh vậy, có lẽ đối với cái nghề hầu rượu này thì một người có cân nặng 75 kí như tôi quả đúng là một kì tích.

Sau khi đã thích ứng, tôi liền vận dụng kĩ năng giao tiếp đã học được khi còn làm ở ngân hàng, bước ra ngoài dùng miệng lưỡi của mình xã giao cười nói với những người khách vào quán, còn lấy vài chai rượu ra cùng uống với họ, cả buổi tối đã nốc vào không biết bao nhiêu là rượu, tuy trong bụng lúc này như đang dậy sóng, nhưng nhìn mớ tiền bo được dúi vào tay, trong lòng tôi lại thấy rất nhẹ nhõm.

Cuộc đời của tôi vẫn chưa đến đường cùng, tôi không có lí do gì để từ bỏ cả.

Thế nên cứ sống tiếp thôi.

Sau một tuần làm việc ở quán bar, tôi cũng đã nắm được các kĩ năng cơ bản của nghề này, nhưng điều khác biệt giữa tôi và những đồng nghiệp khác chính là, họ hầu rượu là vì muốn bán được rượu, dụ khách hàng uống rượu, còn tôi thì lại vui vẻ cùng uống rượu với họ, dù sao cuối cùng cũng không phải mình trả tiền, chỉ cần họ uống không chết thì cuối cùng vẫn là người thanh toán, tôi vẫn nhận được tiền, thế là đủ rồi.

Hôm nay, đến tận ba giờ sáng thì tôi mới xong việc. Ôm cái bụng đầy rượu, tôi lảo đảo đi vào toilet muốn nôn ra hết.

Tửu lượng của tôi tuy rất khá, nhưng cũng không thể chịu nổi việc uống quá nhiều rượu trong thời gian dài, ngày nào tôi cũng phải vào toilet để nôn hết rượu trong bụng ra.

Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi đã dọn sạch bao tử của mình, tôi rửa mặt, cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn một chút mới bước ra ngoài, nhưng vừa mở cửa thì lại chợt trông thấy một người đàn ông cao to đang liêu xiêu định bước vào, xem ra đã rất say rồi.

Tôi vội vàng ngăn anh ta lại: “Anh à, đây là nhà vệ sinh nữ, của nam ở bên đối diện.”

“Hửm?”

Giọng nói quen thuộc khiến tôi ngẩn người.

Chàng trai mơ màng ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn ấm áp, tôi lúc này mới trông rõ mặt anh, không phải chính là chàng trai tốt bụng đã cứu tôi hôm nọ sao?

Anh đã rất say rồi, hai mắt lim dim, cả người chợt lắc lư lảo đảo sắp ngã, tôi thấy thế liền đỡ lấy anh: “Anh à...”

Anh không tìm được điểm tựa, thế là liền đổ ập cả người vào tôi, gục đầu lên vai tôi, tay lại còn không yên phận ôm lấy tôi, lẩm bẩm: “Tống Diên Khanh đừng đi, uống tiếp đi, ừm... Tống Diên Khanh, sao lại trở nên béo thế này?”

Tôi: “...”

Tôi cố gắng kiềm cơn kích động không tung cho anh một đạp, đỡ anh đứng thẳng dậy rồi nghiêm túc nói: “Anh à, anh uống say rồi, tôi không phải Tống Diên Khanh, tôi là Thẩm Sơ Từ.”

“Thẩm Sơ Từ?” Anh lại dùng ánh mắt mơ màng nhìn tôi, áp gương mặt điển trai sát vào tôi, sau đó đưa tay nâng cằm của tôi lên, khẽ phà hơi rượu vào mặt tôi nói: “Mặc kệ cô là thơ từ ca phú hay là tứ thư ngũ kinh, cô đưa Tống Diên Khanh đi đâu rồi? Tống Diên Khanh đâu?”

Tôi hơi bực mình trước thái độ của anh, lại cộng thêm việc bụng tôi lúc này vẫn còn khó chịu vì vừa mới nôn xong, thế nên tôi liền đẩy anh ra: “Đừng có động vào tôi.”

Chân anh vốn đã loạng choạng rồi, giờ lại bị tôi đẩy thế này nữa nên liền lảo đảo lùi về sau mấy bước rồi ngã phịch xuống đất, bất tỉnh.

“...”

Tôi thở dài, bước đến thăm dò hơi thở của anh, sau khi chắc chắn là anh chỉ ngủ thôi thì liền lôi anh dậy, khoác tay lên vai mình rồi xiêu vẹo dìu anh ra ngoài.

Sau khi đặt anh ngồi xuống ghế, tôi chạy khắp quán bar nhưng cũng không tìm thấy người mà anh gọi là Tống Diên Khanh ấy, có lẽ người đó cũng đã say nên đã về rồi, tôi quay sang nhìn chàng trai đang nằm co ro trên ghế, trong lòng không biết phải làm sao.

Tôi nghĩ đầu tôi hẳn phải có một cái lỗ, nước chảy vào cái lỗ ấy khiến não tôi úng thủy, thế nên mới quyết định vác chàng trai cao hơn một mét tám ấy về nhà mình. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ, tôi cũng chỉ giải thích vài câu rồi đưa anh lên phòng, cởi áo khoác ngoài rồi cho anh nằm lên giường mình.

Mọi hành động của tôi đều được mẹ quan sát rất kĩ. Sau khi thấy tôi đã giúp nam thần ấy yên vị, mẹ mới khẽ hỏi: “Sơ Từ, đây là bạn trai con à?”

Tôi ngập ngừng một lát rồi nói: “Không phải, chỉ là người quen thôi, lần trước ở quán bar khi con bị ức hiếp, anh ấy đã ra tay giúp con.”

Tôi không muốn mẹ hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh, càng không muốn mẹ suy nghĩ lung tung.

Mẹ tôi gật đầu rồi lại hỏi: “Tối nay con sẽ ngủ cùng với cậu ta à?”

Tôi ngẩn người, sau đó lập tức cao giọng: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế?”

Sắc mặt mẹ tôi còn khó coi hơn cả tôi: “Không ngủ cùng cậu ta thì con lôi cậu ta về đây làm gì?”

Tôi: “...”

Tôi đành phải phẩy tay bảo mẹ tôi về phòng nghỉ ngơi đi.

Đuổi được mẹ đi rồi, tôi lập tức đóng cửa phòng lại, sau đó đi tắm rồi nằm xuống ghế sô pha trong phòng khách, lúc này cũng đã là bốn giờ sáng.

Chẳng mấy chốc tôi đã ngủ thiếp đi.

Hôm sau, khi tôi thức dậy thì đồng hồ đã điểm mười giờ, lúc này mẹ tôi đã ra ngoài, sức khỏe mẹ không tốt nên tuần nào cũng phải đến gặp bác sĩ trung y để châm cứu, hôm nay chính là ngày châm cứu của mẹ, Thẩm Sơ Ảnh cũng không biết đã đi đâu rồi, cả căn nhà yên tĩnh giờ chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi gãi gãi đầu, một lúc sau mới nhớ được vì sao mình lại nằm ngủ trên ghế sô pha, cũng không biết chàng trai đó đã đi chưa.

Nghĩ đến đó, tôi lập tức chạy vào phòng mình, khi tay vừa đặt lên nắm cửa chuẩn bị xoay thì cửa đã chợt mở ra rất nhanh, khiến cả người tôi mất đà đổ ập vào một bờ ngực rắn chắc.

Cú va đập ấy làm tôi choáng váng mặt mày, tôi ngẩng đầu lên, trông thấy chàng trai ấy cũng đang nhìn mình, ánh mắt vừa nghi hoặc lại vừa phòng bị: “Tại sao tôi lại ở đây?”

“Do anh uống say.” Tôi vừa xoa cái trán đau điếng của mình vừa đáp: “Tôi không tìm thấy bạn anh, lại không thể để anh lại quán bar một mình, thế nên mới đưa anh về đây.”

“Chỉ thế thôi sao?”

“Chứ thế nào?” Ánh mắt dò xét của anh làm tôi thấy không thoải mái, bèn không kiềm được mà mỉa mai: “Lẽ nào anh cho rằng tôi đưa anh về là muốn giở trò gì đó với anh sao?”

Vừa nghe câu nói đó, anh lập tức nhìn lại khắp một lượt cơ thể mình, sau khi xác nhận mình không hề thất thân mới thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ ấy làm cho tôi tức đến mức suýt hộc máu.

Tuy tôi béo, tuy trông có vẻ không hấp dẫn, nhưng cũng đâu đến nỗi đói khát đến mức tùy tiện lôi đàn ông ở quán bar về nhà mà mây mưa?

Là do suy nghĩ của anh ta quá thấp kém hay là do dáng vẻ hiện tại của tôi thật sự khiến người ta phải nghĩ như thế?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom