• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 1801-1805

Chương 1801: Để làm hộ vệ

“Chặn đường chúng ta thì nhất định không có ý tốt đẹp gì”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn sang ba lão già ở phía đối diện.

“Gia tộc của cô và Cô Lâu Vương Điện qua lại với nhau sao?”, Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn đưa mắt nhìn.

“Đâu chỉ có vậy”, vẻ mặt Thượng Quan Ngọc Nhi lạnh hẳn lại, “gia tộc ta không biết có bao nhiêu người chết thảm trong tay bọn chúng rồi, nếu không phải gia gia ta có khả năng trấn thủ thì gia tộc đã bị tiêu diệt từ lâu rồi”.

“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc”, Diệp Thành vặn cổ.

“Cùng ta đi một chuyến nhé, thần tử của gia tộc ta nhớ cô lắm đấy”, khi hai người trò chuyện thì lão già áo tím ở phía đối diện lên tiếng, mặc dù khuôn mặt nở nụ cười nhưng lại là nụ cười khiến người ta rợn người.

“Không rảnh”, Hoa Tư mặt lạnh như sương giáng, trong tay còn có thêm thanh sát kiếm, ở tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.

“Hà tất phải chống cự vô nghĩa như vậy chứ’, lão già mặc áo trắng và đen cùng bật cười nhìn về phía này với ánh mắt đầy hứng thú, khi nhìn thấy Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi, trong mắt bọn họ còn loé lên cái nhìn dâm tà.

“Ức hiếp người quá đáng”, hai lão tu sĩ phía trước Hoa Tư phẫn nộ, khí thế lên cao.

“Ức hiếp thì đã sao”, hai lão già ở phía đối diện bật cười lạnh lùng, sải bước tới và tung ra một chưởng.

“Thánh nữ, mau chạy, ta...”

“Ức hiếp người thì phải trả giá”, không đợi hai tu sĩ phía trước Hoa Tư nói xong, Diệp Thành đã lên tiếng ngắt lời, hắn tiến lên trước tung ra một chưởng về phía lão già mặc y phục đen.

Mọi thứ đều diễn ra trong chớp nhoáng, khi chưa một ai phản ứng lại, nắm đấm của Diệp Thành đã va chạm với nắm đấm của lão già kia, đột nhiên, có tiếng động rầm trời vang vọng khắp tứ phương của tinh không.

Cảnh tượng tiếp theo thực sự tanh máu, lão già áo đen trước đó còn hùng hổ thì lúc này đã bị đánh bay đi cả nghìn trượng, thân hình chưa đứng vững đã hoá thành huyết vụ, đến cả nguyên thần cũng bị tịch diệt, trở thành tàn tro giữa tinh không.

Đây...!

Hoa Tư kinh ngạc, hai lão tu sĩ trước mặt cô cũng kinh ngạc, lão già áo trắng và áo tím còn lại cũng ngỡ ngàng, đó là Chuẩn Thánh, ấy thế mà bị một chiêu tuyệt sát.

Hắn là Thánh Nhân sao?

Phía Hoa Tư thẫn thờ nhìn bóng hình Diệp Thành, một chưởng mà đã có thể giết chết tu sĩ Chuẩn Thánh, đây không phải là cấp bậc Thánh Nhân sao? Nếu không thì sao có thể có sức bá đạo giết chết một Chuẩn Thánh?

Lại nhìn sang hai lão già áo trắng và áo tím còn lại, cả hai sau hồi kinh hãi thì vẻ mặt bắt đầu thay đổi.

Đặc biệt là lão già áo tím, ông ta là Thánh Nhân, cho dù là ông ta thì cũng không dám đảm bảo có thể giết chết một Chuẩn Thánh thông qua một chưởng, thế nhưng tên đeo mặt nạ ở phía đối diện lại làm được, điều này chứng minh mọi thứ, đó chính là tên đeo mặt nạ ở phía đối diện chính là một Thánh Nhân, vả lại còn mạnh hơn ông ta.

Tính toán sai lầm, sai lầm nghiêm trọng!

Lão già áo tím mặt mày khó coi, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng bắt Thượng Quan Ngọc Nhi cùng quay về để được khen chiến công nhưng nào ngờ giữa đường lại gặp sát thần, vả lại sức chiến đấu còn mạnh đến khó tin.

Bây giờ hai bên ai mạnh hơn ai đã rõ, nếu khai chiến thì chẳng cần nghĩ cũng biết kết cục.

Nghĩ tới đây, lão già áo tím đột nhiên quay người, đường đường là một Thánh Nhân nhưng lại lựa chọn bỏ trốn.

Lão già áo trắng cũng không chậm trễ, đến Thánh Nhân còn bỏ chạy thì một Chuẩn Thánh như lão ta đợi chết sao?

Muốn đi?

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lập tức đuổi theo, thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới phía sau lão già áo trắng.

Lão già áo trắng thay đổi sắc mặt, chỉ thấy toàn thân lạnh toát, muốn tế ra pháp khí bảo vệ cơ thể nhưng mọi thứ đã muộn vì một chưởng của Diệp Thành đã giáng xuống mang theo sức mạnh bá đạo.

Máu tươi nhuốm đỏ tinh không, lão già áo trắng đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh tàn tạ, hoá thành huyết vụ.

Lại mà một chiêu diệt một Thánh Nhân.

Lão già áo tím còn lại run rẩy, không dám quay đầu lại, tốc độ bỏ chạy nhanh chóng mặt.

Thế nhưng so về tốc độ thì đạo hành của ông ta còn kém hơn Diệp Thành một chút, ông ta bỏ chạy chưa được một nghìn trượng đã bị Diệp Thành đuổi theo, Diệp Thành không nói lời nào lập tức ra tay khiến ông ta bị đánh bay đi.

Tiêu diệt cho ta!

Phản ứng của lão già áo tím rất nhanh, vừa đứng lại đã tế ra thánh binh bản mệnh, chính là một cái đầu lâu được đúc từ thần liệu đặc biệt, nhuốm máu của vô số sinh linh.

Diệp Thành không nói lời nào, hắn chỉ đáp lại bằng uy thế mạnh mẽ nhất, Hỗn Độn Thần Đỉnh được tế gọi ra, thần uy cái thế hiển hiện, một chưởng tung ra tiêu diệt thánh binh đầu lâu, mọi tinh tuý đều được nó hút trọn.

Lão già áo tím phun ra máu, binh khí bản mệnh bị huỷ diệt, ông ta gặp phải phản phệ khủng khiếp, lại thêm áp lực mạnh mẽ từ Hỗn Độn Thần Đỉnh, đường đường một Thánh Nhân như ông ta lại bị trấn áp đến mức phải quỳ xuống.

Tiền bối xin tha mạng!

Lão già áo tím vội cầu xin, vẻ mặt tỏ ra sợ hãi khôn cùng, lúc này ông ta đâu còn bộ dạng cao cao tại thượng của một Thánh Nhân nữa.

Cho tới lúc này ông ta mới thực sự hiểu ra đụng tới một sự tồn tại thế nào, đó chính là sự áp chế tuyệt đối về tu vi!

Thế nhưng Diệp Thành lại không hề nhân từ, hắn sử dụng thần thương.

Không...không không...!

Lão già áo tím trố mắt, đòng tử co lại chỉ bằng đầu mũi kim, thần thương thần mang còn chưa bay đến thì ông ta đã cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào cửu u rồi.

Phụt!

Máu tươi bắn vọt, thần thương thần mang đâm xuyên trán lão già áo tím đoạt luôn chân thân của lão.

Còn cơ thể xác thịt của lão ta thì bị hút vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh và bị đem về luyện thành Âm Minh Tử Tướng để ông ta làm hộ vệ cho phía Hoa Tư cũng không tồi.
Chương 1802: An toàn trở về

Một Thánh Nhân, hai Chuẩn Thánh liên tiếp bị tiêu diệt khiến cho vùng tinh không này trở nên im ắng đến đáng sợ.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát, phía Hoa Tư đến giờ phút này vẫn chưa phản ứng lại, rõ ràng chỉ là Chuẩn Thánh sao lại có sức chiến đấu mạnh đến vậy, hoàn toàn làm mới quan niệm của họ.

Đến khi phản ứng lại, ánh mắt họ nhìn Diệp Thành đã thay đổi, may mà lúc trước không hành động hấp tấp.

So với họ, Thượng Quan Ngọc Nhi bình thản hơn nhiều, cô đã biết rất rõ sức chiến đấu của Diệp Thành, người có thể giết được cả Đại Đế vô song thì không thể dùng tiêu chuẩn của Thánh Nhân bình thường để đánh giá sức chiến đấu của hắn.

“Sương Nhi, hắn có lai lịch thế nào vậy?”, thấy Thượng Quan Ngọc Nhi từ đầu đến cuối vẫn như không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng Hoa Tư vẫn đặt ra nghi vấn trong lòng, không ngờ muội muội nhà mình còn có người bạn cũ như thế này.

“Bạn cũ”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ cười, không nhắc đến chuyện cũ khi xưa ngay tại đây.

“Sao ta chưa nghe muội nhắc đến bao giờ vậy?”, Hoa Tư nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi với vẻ mặt không tin.

“Đến khi hắn tháo mặt nạ, biết đâu tỷ cũng nhận ra hắn!”

“Ta cũng biết hắn?”

“Nào, ai thấy cũng có phần”, khi hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã quay lại, trong tay còn cầm ba chiếc túi đựng đồ, đó là chiến lợi phẩm mà giết nhóm lão già áo tím có được.

“Tiền bối đừng như vậy”, hai lão già được quan tâm mà lo sợ, vội vàng từ chối, ơn cứu mạng còn chưa báo đáp, làm sao dám nhận bảo vật của người ta? Không có công không nhận lộc chính là như thế này.

“Ta không phải tiền bối”, Diệp Thành cười tươi, nhét hai túi đựng đồ vào tay Thượng Quan Ngọc Nhi và Hoa Tư chuyển kiếp, còn túi thứ ba thì đưa cho hai lão già kia.

“Tiền bối…”

“Cầm lấy đi!”, không đợi Hoa Tư từ chối, Diệp Thành đã cười nhẹ, ngăn bà lại trước.

“Coi như là sính lễ”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười khúc khích, nói xong còn không quên nháy mắt với Diệp Thành.

“Không cho nữa, trả lại đây”.

“Cho rồi còn đòi lấy lại, mơ đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi làm mặt quỷ với Diệp Thành rồi bỏ chạy, dáng vẻ chạy tung tăng hồn nhiên ấy giống hệt như cô nhóc tinh nghịch kiếp trước.

Diệp Thành cười bất đắc dĩ, nhấc chân đuổi theo nhưng lại đổi lấy ánh mắt kỳ lạ của phía Hoa Tư.

Vừa rồi rõ ràng họ nghe thấy hai chữ sính lễ, có chuyện rồi đây. Hơn nữa còn là chuyện lớn, biết đâu một hai hôm nữa họ lại được uống rượu mừng ấy chứ!

Thầm nói trong lòng một câu như vậy, ba người nhìn nhau rồi cũng đi theo bước chân phía Diệp Thành.

Bốn người băng qua tinh không rộng lớn như bốn tia thần mang.

Tinh không này vẫn không thể yên tĩnh, càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại đây, thu hút người của mọi thế lực lớn, chỉ trách Lục Đạo gây ra động tĩnh quá lớn, một Chuẩn Đế bị tiêu diệt không phải chuyện tầm thường.

Nhưng chắc chắn họ sẽ chẳng thể tìm được, như Diệp Thành đây đuổi theo cả chặng đường cũng không đuổi kịp Lục Đạo huống hồ là bọn họ, Lục Đạo xuất quỷ nhập thần, chỉ để lại cho tinh không một bóng lưng.

Tại đây, nhóm Diệp Thành đã bay vào một cổ tinh.

Đây là cổ tinh gia tộc của Thượng Quan Ngọc Nhi và Hoa Tư chuyển kiếp, có tên là Thiên Linh Tinh, cách Dương Trần Tinh của gia tộc Long Ngũ không xa lắm, ước chừng chỉ khoảng một triệu dặm tinh không mà thôi.

Cũng giống như trước đây, bước chân vào cổ tinh, Diệp Thành lập tức thi triển Chu Thiên Diễn Hoá.

Mà Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cạnh cũng nhìn hắn với vẻ đầy mong chờ, hy vọng hắn có thể cho mình một bất ngờ lớn.

Tuy nhiên điều khiến cô tiếc nuối là Diệp Thành sử dụng Chu Thiên tính xong lại khẽ lắc đầu, cổ tinh này ngoài Thượng Quan Ngọc Nhi và Hoa Tư chuyển kiếp thì không còn người chuyển kiếp nào nữa.

“Sẽ tìm được thôi!”

Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Thành, kéo hắn bay vào một tiên sơn.

Sự trở lại của họ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều lão bối.

Nguyên nhân chính là do lần này Thượng Quan Ngọc Nhi ra ngoài quá lâu, gần như là không có một tin tức gì, bây giờ thấy cô an toàn trở về, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí của tiên sơn cũng coi như ấm áp.

Sau khi vui mừng, hầu hết mọi người lại nhìn về Diệp Thành, khi thấy Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn đang nắm tay hắn, các lão bối lại quan sát hắn từ đầu đến chân như nhìn một con khỉ vậy.
Chương 1803: Là ta

Diệp Thành bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, toàn thân lạnh toát, cứ có cảm giác như bị đánh hội đồng.

Nhưng là do hắn nghĩ nhiều, các lão bối này rất thấu tình đạt lý, ánh mắt họ nhìn hắn như nhìn khỉ, cũng lại như nhìn con rể tương lai, nhưng vẫn còn một điều là Diệp Thành chưa tháo mặt nạ xuống.

“Đi thôi!”

Thượng Quan Ngọc Nhi cười rạng rỡ kéo Diệp Thành chạy đi, chạy được mấy bước dường như nghĩ tới điều gì, lại quay về kéo Hoa Tư chuyển kiếp đi cùng, phải đánh thức ký ức kiếp trước nữa mà!

Hoa Tư hơi ngạc nhiên nhưng vẫn để cho Thượng Quan Ngọc Nhi kéo, bà rất muốn được nhìn thấy mặt Diệp Thành.

Nhìn bóng lưng ba người rời đi, các lão bối vuốt râu đầy ẩn ý: “Tiểu tử này không đơn giản, tu vi Chuẩn Thánh nhưng lại có khí tức không rõ như vậy, thật sự không thể nhìn thấu”.

“Đâu chỉ là không đơn giản”, hai lão già bảo vệ Hoa Tư lúc trước đều cảm thán.

“Có chuyện gì à?”

“Trên đường trở về, hắn một chưởng đập chết một Chuẩn Thánh, một chưởng giết chết một Chuẩn Thánh, còn một Thánh Nhân nữa cũng bị hắn chém mất nguyên thần chân thân, xác thịt vẫn đang được phong ấn trong đỉnh của hắn kia kìa”.

“Còn có chuyện này nữa ư?”, đám lão bối đều ngẩn ra, một tu sĩ Chuẩn Thánh giết được hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân, chiến tích nghịch thiên này đúng là khó bề tưởng tượng.

“Đối phương là người của Khô Lâu Vương Điện, may nhờ có vị tiền bối ấy giúp đỡ, nếu không chắc chúng ta đã phải chôn thân trên tinh không rồi”, hai lão già hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích.

“Khô Lâu Vương Điện”, bốn chữ này vừa thốt ra, các lão bối đang có mặt dù là Thánh Nhân hay Chuẩn Thánh thì sắc mặt đều đồng thời trở nên lạnh lùng, đây là một sự khiêu khích trắng trợn!

“Lão tổ còn chưa hồi phục sau lần bị thương nặng, thọ nguyên lại sắp hết nên Khô Lâu Vương Điện mới dám ngang ngược càn rỡ như thế”.

“Về trước đã rồi nói”, các lão bối lần lượt quay người, dưới vẻ mặt lạnh băng là sự lo lắng, nếu lão tổ ra đi, họ có thể tưởng tượng được gia tộc sẽ gặp phải sự tấn công thế nào.

Ở nơi khác, Diệp Thành đã được Thượng Quan Ngọc Nhi đưa lên một ngọn núi, đây là ngọn núi thuộc về riêng cô.

Sau đó một tầng kết giới bao phủ toàn bộ ngọn núi này.

Đến lúc này Diệp Thành mới tháo mặt nạ Quỷ Minh xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đầy thăng trầm của cuộc đời.

Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, Hoa Tư hơi thất thần, cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu.

Diệp Thành khẽ cười, giơ tay phất ra một tia tiên quang cho nó bay vào đầu mày của Hoa Tư.

Lập tức, cơ thể mảnh mai của Hoa Tư run lên, vẻ mặt mờ mịt trở nên đau đớn, bà thấp giọng kêu lên khe khẽ.

Diệp Thành không thể xoa dịu nỗi đau cho bà, chỉ lặng lẽ nhìn, giống như hai trăm năm trước ở Đại Sở hắn nhìn bà chết trên lưng Hạo Thiên Thi Nguyệt, đến chết vẫn mang theo tình duyên xót xa, đó là tình yêu đẹp mà thê lương, dù đã qua bao thăng trầm của cuộc đời thì vẫn như hiện lên rõ mồn một trước mắt.

Thượng Quan Ngọc Nhi ở một bên cũng im lặng, dù lòng không nỡ nhưng cũng không giúp được gì.

Không biết đến khi nào Hoa Tư mới ngừng run rẩy, vẻ mờ mịt cuối cùng trong đôi mắt đẹp biến mất, thay vào đó là những giọt nước mắt mông lung, bà cứ ngơ ngác nhìn Diệp Thành như thế.

“Trần Dạ, là con sao?”, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Hoa Tư, bà đưa tay run rẩy chạm vào người Diệp Thành, chỉ hy vọng chạm vào người bằng xương bằng thịt, không phải ảo mộng.

“Là ta”, Diệp Thành nở nụ cười, trong nụ cười có nước mắt và sự từng trải.

“Ta nên gọi người là tỷ tỷ hay là tiền bối đây?”, Thượng Quan Ngọc Nhi cất tiếng hỏi, chớp đôi mắt to trong veo nhìn Hoa Tư: “Nói thật, bối phận của Đại Sở hơi loạn”.

“Thượng Quan Ngọc Nhi”, Hoa Tư sững sờ, khi xưa họ đã từng gặp nhau ở Đại Sở.

“Là ta”.

“Chuyện này”, Hoa Tư chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, nhìn Diệp Thành bên cạnh.

“Lục đạo luân hồi, tiền bối đã chuyển kiếp”, Diệp Thành cười nhẹ: “Thượng Quan Ngọc Nhi cũng như người, đều là người chuyển kiếp, trùng hợp là hai người còn trở thành tỷ muội cùng một gia tộc”.

“Luân hồi, chuyển kiếp”, đầu óc Hoa Tư ngày càng loạn, ký ức kiếp trước và kiếp này đan xen, bây giờ lại còn có chuyện luân hồi chuyển kiếp xa vời, thật giống như một giấc mộng.

Diệp Thành không nói gì nữa, luân hồi chuyển kiếp quá bí ẩn, mà Hoa Tư lại vừa mới được đánh thức ký ức kiếp trước vẫn cần thời gian để thích ứng, chuyện này dù là Kiếm Thần cũng nhất thời khó mà chấp nhận được.

Ngay sau đó, Hoa Tư đang đầu óc rối bời đột nhiên túm lấy Diệp Thành, đôi mắt đẫm lệ nhưng lại đầy hy vọng: “Phụ thân con đâu? Phía Thi Nguyệt thì sao? Họ đang ở đâu, có phải cũng vẫn còn sống không?”
Chương 1804: Ánh mắt khác thường

Có lẽ là quá kích động nên Hoa Tư nói năng cũng hơi lộn xộn, chỉ vì những điều bà muốn biết quá nhiều.

Bà là người chuyển kiếp, cũng là một người vợ, một người mẹ, gia đình đang êm đẹp vì Thiên Ma xâm lược mà phải chia xa, luân hồi như một giấc mơ, khi tỉnh lại người bà quan tâm nhất vẫn là họ.

“Thi Tuyết và Thi Vũ đang ở Đại Sở, họ sống rất tốt, cũng đều đã có con”, Diệp Thành nói xong thì đưa cho Hoa Tư một chiếc khăn tay màu trắng: “Thi Nguyệt cũng chuyển kiếp tới Chư Thiên Vạn Vực, bây giờ đang ở nhà họ Cơ của Tuyên Nguyệt Cổ Tinh, còn ông ấy…”

Nói đến đây Diệp Thành khựng lại một lúc, trong đầu bất giác hiện lên bóng dáng của Hạo Thiên Huyền Chấn: “Còn ông ấy… Trượng phu của người không ở Đại Sở, hiện nay vãn bối vẫn đang đi tìm”.

“Cảm ơn con”, Hoa Tư che miệng khóc, lời nói nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra làm nhoè đi đôi mắt, cũng thấm ướt đôi má thê lương của bà.

Diệp Thành nhìn mà đau lòng, chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở sẽ có bao nhiêu người như bà.

Thấy Hoa Tư như vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng không khỏi rơi lệ, giống như Hoa Tư, kiếp trước cô cũng có nhiều vai trò, sau khi chuyển kiếp cũng vẫn chỉ nghĩ và nhớ đến người thân của mình.

Không biết đến khi nào Hoa Tư mới lau nước mắt rồi nói: “Ta muốn đến nhà họ Cơ ở Tuyên Nguyệt Tinh tìm Thi Nguyệt”.

“Tiền bối, ta hiểu tâm trạng của người”, Diệp Thành ngăn cản: “Nhưng cách không biết bao nhiêu tinh vực, đường xá xa xôi, dù là Thánh Nhân cũng không dám đi xa như vậy huống hồ là người, vãn bối biết rất rõ sự nguy hiểm trên đường đi, tiền bối đừng hành động theo cảm tính”.

“Ta nhớ họ”, cuối cùng Hoa Tư không đi nữa, nhưng nước mắt không thể ngừng lại.

“Không lâu nữa đâu, một năm nào đó ta sẽ đưa mọi người cùng trở về quê hương”, Diệp Thành khẽ cười: “Hy vọng thời gian này tiền bối hãy bình tĩnh lại, thời gian với ta mà nói thật sự trôi đi quá nhanh”.

“Ta hiểu rồi”, Hoa Tư cười trong nước mắt, nhìn Diệp Thành, vẻ mặt thê lương có thêm sự hiền từ của bậc trưởng bối: “Cảm ơn con Trần Dạ, nếu phụ thân con biết sẽ rất vui mừng”.

“Ta… Ta không phải con ông ấy”, Diệp Thành cười khan.

“Luân hồi chuyển kiếp rồi, đã hai trăm năm trôi qua mà con vẫn chưa thể tha thứ cho phụ thân con sao?”, Hoa Tư mờ mịt nhìn Diệp Thành, tình yêu của bà đã thua nương thân của hắn.

“Ta thật sự không phải con của ông ấy”, Diệp Thành sờ chóp mũi: “Ta uống tinh nguyên đại địa chi tử, hoà cùng huyết mạch của chúng sinh nên gương Càn Khôn Nhân Quả kiểm tra huyết thống mới sáng lên”.

“Chuyện này…”, Hoa Tư ngẩn người, không ngờ trong chuyện năm xưa còn có ẩn tình khác, trời xui đất khiến gây ra biết bao hiểu lầm, khiến cho Hạo Thiên Huyền Chấn đến chết vẫn mang theo nỗi tiếc nuối.

“Chuyện này… đúng là…”, Thượng Quan Ngọc Nhi gãi đầu, vẻ mặt trở nên rất kỳ lạ.

“Xin lỗi tiền bối, mãi về sau này ta cũng mới biết”, trong lời nói của Diệp Thành đầy vẻ xin lỗi, là xin lỗi Hoa Tư, cũng là xin lỗi Hạo Thiên Huyền Chấn, nếu Hạo Thiên Huyền Chấn biết chuyện này không biết sẽ cảm thấy thế nào.

“Cho dù như vậy, ông ấy vẫn sẽ coi con như con mình thôi”, Hoa Tư nở nụ cười, dứt ra khỏi vẻ thất thần, có phải hay không đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là họ đều vẫn còn sống.

“Thi Nguyệt tỷ tỷ cũng biết hai người không có quan hệ huyết thống chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp đôi mắt to tròn, không chỉ cô mà Hoa Tư cũng nhìn Diệp Thành, ánh mắt đều trở nên khác thường, những người khác của Đại Sở không biết, sao họ lại không biết tình cảm Hạo Thiên Thi Nguyệt dành cho Diệp Thành.

“Đương nhiên là đã biết”, thấy ánh mắt khác thường của Thượng Quan Ngọc Nhi và Hoa Tư, Diệp Thành ho khan một tiếng.

“Chắc con bé vui lắm”, Hoa Tư cười vui vẻ.

“Cũng… Cũng tàm tạm!”, Diệp Thành lại sờ mũi, trong đầu bất giác hiện lên vẻ mặt khi ấy của Hạo Thiên Thi Nguyệt, điều đáng kích động là cô còn suýt lên giường cùng hắn trong hố đen.

“Hai người đã lên giường chưa?”, khi Diệp Thành đang hồi tưởng thì Thượng Quan Ngọc Nhi lại nháy mắt hỏi.

Một câu nói khiến vẻ mặt Diệp Thành trở nên đặc sắc, Hoa Tư nghe xong cũng biến sắc, con nhóc này, thân nương của người ta vẫn đang ở đây mà cô lại nói năng không ý tứ gì như vậy, có thấy xấu hổ không hả?

Có lẽ nhận ra mình lỡ lời, Thượng Quan Ngọc Nhi không khỏi ngượng ngùng lè lưỡi.

Nhưng câu hỏi của cô lại khiến ánh mắt Hoa Tư nhìn Diệp Thành càng trở nên khác thường như đang nhìn con rể của mình, bà làm nương thân nên cũng rất muốn hỏi xem Diệp Thành đã lên giường với con gái mình hay chưa.

Diệp Thành xấu hổ, bị Hoa Tư nhìn đến mức cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Trời đất chứng giám, hắn chưa làm gì, thật sự chưa làm gì, tu đạo hai trăm năm, hắn mới chỉ ngủ cùng Sở Linh, mà điều đáng nói là tiền bối nhìn thì nhìn thôi, nhưng ánh mắt đừng có kỳ quặc như thế chứ!

Bầu không khí trở nên có phần kỳ quái.

Cuối cùng Diệp Thành phải cười gượng phá vỡ sự im lặng này.

Cười một lúc, tiếng cười của hắn chợt dừng lại, sau đó hắn quay người bỏ đi như chạy trốn: “Ta đi tìm người chuyển kiếp”.

“Ta cũng đi”, thấy Diệp Thành muốn đi, Thượng Quan Ngọc Nhi cười hớn hở mau chóng đuổi theo.

“Cả ta nữa”, Hoa Tư cũng theo sau.

“Linh hồn lạc ấn của người chuyển kiếp chỉ một mình ta có, hai người không giúp được gì đâu”, Diệp Thành xua tay.

“Vậy không được, nếu ngươi đi rồi không về nữa thì ta biết phải tìm ai?”, Thượng Quan Ngọc Nhi bĩu môi.

“Sao có thể thế được! Tìm được người chuyển kiếp, ta sẽ đưa họ tới tiên sơn này”.

“Ta mặc kệ, ta muốn đi theo ngươi”.

“Đừng gây sự nữa, cô thật sự không giúp được gì”, Diệp Thành nói xong đã nhấc chân bay lên hư thiên cao vợi, sau đó còn để lại truyền âm: “Ở lại tiên sơn này, đừng đi lung tung”.

Thượng Quan Ngọc Nhi phồng má bĩu môi nhưng cũng không đi theo, cô biết mình đi theo cũng chỉ thêm gánh nặng cho Diệp Thành.

Lần này Diệp Thành theo họ về đã chứng minh tất cả, ngoài mặt là để gợi lại ký ức cho Hoa Tư nhưng thực chất là hộ tống họ suốt chặng đường, sợ họ bị kẻ mạnh bí ẩn bắt cóc giữa đường.

Bây giờ đã đưa được người tới, Hoa Tư cũng đã có được ký ức kiếp trước, đương nhiên hắn sẽ không còn nhàn rỗi nữa, tinh vực này còn rất nhiều người chuyển kiếp, chậm trễ một phút cũng là nguy hiểm.

Trên núi chỉ còn lại Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi, họ yên lặng nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi.

Dù là Hoa Tư hay Thượng Quan Ngọc Nhi, trong đôi mắt đẹp đều mang theo sự hy vọng, mong rằng những người chuyển kiếp Diệp Thành tìm được lần này có người mà họ quan tâm, chẳng hạn như Hạo Thiên Huyền Chấn và Thượng Quan Huyền Tông.

“Một trăm năm rồi, hắn đã phải chịu biết bao gian khổ, chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở, một mình hắn phải tìm đến lúc nào”, Hoa Tư hít sâu một hơi, dù Diệp Thành không phải máu mủ của Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng nhìn bóng lưng hắn, bà vẫn hơi xót xa, bà chưa bao giờ thấy bóng lưng nào cô đơn tiêu điều như vậy.

“Không thể đi tìm người chuyển kiếp cùng hắn, chúng ta cũng nên làm chút chuyện gì đó giúp hắn đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi nói.

“Thực lực của nhà Thiên Linh chúng ta không yếu lắm, có thể bảo vệ được người chuyển kiếp”, Hoa Tư cười nhẹ, xoay người bước xuống núi: “Chúng ta cũng nên thu xếp chỗ ở cho người chuyển kiếp của Đại Sở càng sớm càng tốt thôi”.

“Ta cũng nghĩ như vậy”, Thượng Quan Ngọc Nhi đi theo, tinh nghịch nhìn Hoa Tư, cười khúc khích hỏi: “Ta nên gọi người là tỷ tỷ hay tiền bối đây?”

“Vai vế ở quê hương Đại Sở đã loạn rồi, cứ gọi là tỷ tỷ đi”, Hoa Tư mỉm cười nhún vai.

“Tỷ tỷ nghĩ tên tiểu tử Diệp Thành kia đã ngủ với Thi Nguyệt tỷ tỷ chưa?”

“Ta… Thôi, gọi là tiền bối đi!”
Chương 1805: Cô Lâu Vương Điện

Diệp Thành bay ra khỏi cổ tinh trong màn đêm đầy sao.

Thần hải lạc ấn tinh không đồ, mục tiêu của hắn cực kỳ rõ ràng, đã vạch sẵn lộ trình từ trước.

Ba canh giờ sau, hắn đáp xuống một cổ tinh có kích thước chừng Chu Tước Tinh, nhưng chẳng bao lâu hắn lại bay ra, vì sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá không tìm được người chuyển kiếp nào của Đại Sở trong cổ tinh này.

Tiếp tục lên đường đến cổ tinh thứ hai trong kế hoạch, suốt chặng đường này, hắn đã bay mất sáu canh giờ.

Lần này không khiến hắn phải nuối tiếc, tìm thấy hơn mười người chuyển kiếp, Chính Dương Tông có ba người, Nhân Hoàng có hai người, nhà họ Hùng của Nam Sở có một người, Tinh Nguyệt Cung và Đại Sở Hoàng Tộc mỗi nhà có bốn người.

Tiếp theo là cổ tinh thứ ba, có người chuyển kiếp nhưng họ lại đang có mâu thuẫn hơi nực cười.

Tiếp đó, trong rất nhiều cổ tinh của tinh vực rộng lớn này đều xuất hiện bóng dáng cô độc của Diệp Thành.

Hắn vẫn là một du khách, cả chặng đường đều phong trần, vừa đi vừa dừng, chưa bao giờ được thực sự nghỉ ngơi.

Cứ thế, một tháng lặng lẽ trôi qua.

Trong một tháng qua, hắn đã vào hầu hết các cổ tinh trong tinh vực này, tìm được gần mười nghìn người chuyển kiếp, nhưng không phải tất cả đều là người, có rất nhiều người chuyển kiếp thành linh thú, yêu thú và tiên thảo.

Cuộc hành trình này không hề suôn sẻ, lúc nào cũng có một hoặc hai thế lực rình rập, đụng độ là điều không thể tránh khỏi, chẳng hạn như Cô Lâu Vương Điện, không tỏ vẻ được còn bị Diệp Thành đánh bại toàn bộ, gây nên sóng gió không nhỏ, khiến cho thế lực tứ phương lại một lần nữa phải đi nghe ngóng.

Đáng tiếc là tuy tìm được nhiều người chuyển kiếp nhưng không có ai trong số họ là cực kỳ quen thuộc với hắn, người duy nhất tạm coi như thân thuộc là thần tướng dưới trướng Huyền Hoàng, hắn đã từng kề vai chiến đấu với ông.

Lại là một đêm sâu thẳm, Diệp Thành dừng lại trên tinh không, nheo mắt nhìn về phía xa.

Ở đó có một cổ tinh cực kỳ lớn, có thể so sánh với Tử Vi Tinh của Đại La Kiếm Tông.

Đó chính là cổ tinh của Cô Lâu Vương Điện, đúng như tên gọi Cô Lâu, bên ngoài cổ tinh thật sự có một cái đầu lâu hư ảo khổng lồ, đầu lâu to như vậy chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.

Diệp Thành tìm cả một tháng, đây là cổ tinh cuối cùng hắn chưa đặt chân tới, bởi hắn cố ý tới đây cuối cùng.

“Thánh chủ, hãy cẩn thận”, trong Hỗn Độn Thần Đỉnh vang lên tiếng nhắc nhở của người chuyển kiếp: “Cô Lâu Vương Điện không như những cổ tinh khác, bên trong có Chuẩn Thánh Vương trấn thủ, không dễ đụng đến đâu”.

“Ta biết rồi”, Diệp Thành cười nhạt, mặc áo choàng đen lên, đeo mặt nạ Quỷ Minh rồi dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức, lần này hắn đến để tìm người, không phải để đánh nhau.

Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng hắn mới cất bước đi vào, lặng lẽ bay vào Cô Lâu Tinh như một tia thần quang.

Cô Lâu Tinh về đêm rất u ám, vừa mới đáp xuống, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng khóc than của lệ quỷ, dường như không phải hắn đi vào cổ tinh mà là địa ngục cửu u, đến linh lực tinh thuần trong không khí cũng tràn ngập mùi máu tanh cùng với oán niệm và ác niệm từ tiếng kêu gào của vong linh.

Diệp Thành không đến quá gần tiên sơn của Cô Lâu Vương Điện, mà ẩn mình trong núi sâu rừng già.

Chu Thiên Diễn Hoá đã chuyển động, điều khiến hắn vừa vui mừng lại vừa phải nhíu mày là cổ tinh này có người chuyển kiếp, hơn nữa không phải một mà là hai, còn là một nam một nữ.

“Khó khăn rồi đây!”

Diệp Thành gãi đầu, lúc trước hắn mới diệt hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân của Cô Lâu Vương Điện, nếu đây là tiền bối của người chuyển kiếp thì đúng là buồn cười, khi ấy hắn lại không để ý đến điều này.

“Ngượng thật!”

Diệp Thành lắc đầu rồi xoay người bước vào hư không mờ ảo, lại bay ra khỏi Cô Lâu Cổ Tinh.

Cô Lâu Vương Điện không phải thế lực nhỏ, không thể cứ thế ngốc nghếch xông vào, nơi đây có Chuẩn Thánh Vương trấn giữ, bất cẩn một chút là sẽ bị đánh hội đồng ngay.

Vì vậy Diệp Thành cần một thân phận, một thân phận có thể ngông nghênh thoải mái đi vào Cô Lâu Vương Điện.

Hắn muốn dùng thân phận của hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân bị hắn giết lúc trước để trà trộn vào, nhưng như vậy lại là không suy nghĩ kỹ càng, ba người kia đã chết thì ngọc bài nguyên thần của họ trong Cô Lâu Vương Điện chắc chắn cũng đã vỡ, trong mắt Cô Lâu Vương Điện bọn họ thực sự đã chết.

Lần này nếu dùng thân phận của họ trà trộn vào, không dấy lên nghi ngờ mới lạ, chắc chắn sẽ bị bắt đi tra hỏi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thành vẫn quyết định chọn phương án an toàn, chẳng qua là tốn nhiều thời gian hơn một chút mà thôi.

Sau khi ra khỏi Cô Lâu Cổ Tinh, hắn ẩn mình trong không gian hư vô, yên lặng chờ người ra vào Cô Lâu Cổ Tinh, chỉ cần đánh ngất chúng rồi dùng thân phận của chúng đi vào là được.

Không biết qua bao lâu mới thấy một lão già áo tím ngự kiếm bay đến từ tinh không xa xôi, cảnh giới tu vi không cao, chỉ là cảnh giới Hoàng đỉnh phong, trên áo đạo bào của ông ta có khắc hình đầu lâu.

“Chính là ông rồi!”

Diệp Thành bay ra, không nhiều lời, lập tức tung ra một chưởng.

Vẻ mặt lão già áo tím chợt thay đổi, hiển nhiên không ngờ lại có người lén tấn công mình ở ngay trước cửa Cô Lâu Vương Điện, bị đánh không kịp trở tay, ông ta quỳ ngay xuống đất.

“Vào ngủ một lúc đi!”

Diệp Thành ném lão già áo tím vào không gian hư vô trong tinh không, lại gia trì thêm vài đạo phong ấn.

Còn hắn đã hoá thân thành ông ta, dù khí tức hay tu vi đều bắt chước y hệt, còn có Chu Thiên Diễn Hoá gia trì khiến mọi người đều bị lừa.

Làm xong hết những điều này, hắn lại quay người bay vào Cô Lâu Cổ Tinh.

Có thân phận mới đương nhiên hắn sẽ không còn lén lút nữa, thật sự là ngông nghênh bước vào tiên sơn Cô Lâu.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom