• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1471-1475

Chương 1471: Dự định xây đan phủ

Uống!

Trong Huyền Vũ Lâu ở tầng thứ hai của U Đô vẫn vô cùng náo nhiệt.

Những người tới đây càng lúc càng đông, chủ yếu là vì tin tức trong nửa canh giờ Diệp Thành có thể luyện ra được linh đan sáu vân đã được truyển đi khắp nơi, rất nhiều người vì ngưỡng mộ diệp thành mà đến, thế nhưng sau khi nhìn thấy tu vi và tuổi tác của Diệp Thành thì bọn họ đều vô cùng bất ngờ.

Diệp Thành vừa cầm vò rượu uống liên tục vừa dùng pháp lực để giải rượu.

Nhìn dòng người tấp nập đồ về đây, trong lòng hắn bất giác cảm thấy vui mừng, cái hắn cần chính lại hiệu quả như vậy, đã có danh tiếng rồi thì tầm ảnh hưởng cũng sẽ lớn hơn, sự việc tiếp theo dễ dàng giải quyết hơn nhiều.

Mẹ kiếp!

Khi Tạ Vân quay lại đây, vừa bước một chân vào bên trong, chân còn lại còn chưa đứng vững thì khóe miệng đã giật giật.

Cũng chẳng thể trách hắn như vậy vì số lượng người uống rượu mà không phải trả tiền quá đông, đây có thể coi là một biển người, vả lại về cơ bản bọn họ đều uống rượu thật lực, nên biết rằng đây chính là Tiểu lâu dưới danh hắn, Diệp Thành mời khách nhưng người trả tiền lại là hắn, bọn họ ăn uống trên những đồng tiền mà hắn kiếm ra, chỉ cần nói tới đây thôi đã biết hắn xót xa thế nào rồi.

Bái kiến Cửu Hoàng Tử!

Thấy Tạ Vân đến, người trong tửu lâu lần lượt đứng dậy hành lễ, mặc dù là hoàng tử thất thế, thế nhưng Tạ Vân vẫn là hoàng tử, bọn họ đương nhiên phải nể mặt hắn.

Tạ Vân mỉm cười sau đó cầm ngay một chén rượu, “các vị luyện đan sư rớt bảng, là Huyền Vũ lực bất tòng tâm, để mọi người phải thiệt thòi rồi, chén rượu này coi như Huyền Vũ tạ tội với các vị”.

Nghe thấy câu này, những luyện đan sư không được lựa chọn liền cảm thấy ấm áp, bọn họ càng mang ơn với Tạ Vân hơn.

Uống! Không say không về!

Tạ Vân uống cạn, một câu nói của hắn khiến bầu không khí bên trong tiểu lâu vô cùng rộn ràng.

Mùi thơm của rượu bay lan tỏa khắp tầng thứ hai của U Đô.

Không biết từ bao giờ màn đêm buông xuống, buổi tiệc rượu cũng tàn.

Phù!

Trong căn phòng ở lầu ba của Huyền Vũ Các, Diệp Thành ngồi trên ghế, ợ lên một hơi.

“Tiền của ta!”, lại nhìn sang Tạ Vân, mặt mày hắn tỏ vẻ xót xa, một bữa rượu mà uống hết của hắn hơn ba trăm nghìn nguyên thạch.

“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân”, Diệp Thành vươn vai, “quan trọng là giá trị của nó, người cũng nhìn thấy rồi đấy, trong số những người hôm nay tới đây có rất nhiều người không hề đơn giản, nếu kết hợp với bọn họ thì sau này sẽ có lợi cho ngươi, số tiền cần tiêu thì vẫn nên tiêu”.

“Cái này thì ta hiểu”.

“Ngươi đã vay được tiền chưa?”

“Không thể phủ nhận lần này lão tổ rất hào phóng”, Tạ Vân phất tay lấy ra một túi càn khôn đưa cho Diệp Thành.

“Đúng là giàu có”, Diệp Thành mở ra nhìn, hắn trầm trồ tặc lưỡi.

“Lấy nhiều tiền như vậy, rốt cục ngươi muốn làm gì?”

“Xây đan phủ”.

“Xây đan phủ?”, không chỉ Tạ Vân mà đến cả Mục Uyển Thanh và Niệm Vi cũng ném ánh mắt khó hiểu về phía này.

“Ta sẽ lấy danh nghĩa của mình để mua một Linh Sơn ở tầng thứ ba của U Đô”, Diệp Thành chậm rãi nói, “nếu xây đan phủ ở Linh Sơn này, dùng nơi này để chiêu mộ luyện đan sư, bồi dưỡng cho thế lực của ngươi, khả năng kêu gọi của luyện đan sư rất lớn, cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ bồi dưỡng bọn họ trở thành một thế lực mạnh mẽ, bọn họ sẽ dốc sức hỗ trợ cho ngươi”.

“Vì sao phải lấy danh nghĩa của ngươi?”, Tạ Vân gãi đầu.

“Nếu không thì lấy danh nghĩa của ai, của người sao?”, Diệp Thành liếc nhìn Tạ Vân, “Khô Nhạc và tám đại Hoàng Tử không dễ gì mới lơ là cảnh giác với ngươi, nếu như dùng danh nghĩa của ngươi để xây đang phủ, bọn họ không nghĩ cách giết chết ngươi mới là lạ, thế nhưng dùng danh nghĩa của ta thì lại khác, ít nhất ở ngoài nhìn vào sẽ không liên quan gì đến người gia tộc Chu Tước, cũng không đến mức khiến Khô Nhạc và gia tộc Chu Tước chuốc thêm rắc rối, muốn xử trí thì để bọn họ tới xử trí ta là được rồi”.

“Hoá…hoá ra là ý này”, Tạ Vân bày ra bộ mặt như hiểu như không.

“Trận chiến không đấu bằng đao gươm mà đấu bằng quyền mưu”, Diệp Thành cười nói, “ngươi cứ yên tâm củng cố lại đạo căn, mọi việc để ta, đạo lý minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng ngươi hiểu mà”.

“Hiểu đương nhiên là hiểu, ta sợ ngươi sẽ bị Khô Nhạc giết chết”, Tạ Vân ho hắng.

“Ai giết chết ai cũng chưa biết được”, Diệp Thành cười lạnh lùng, “tưởng ta dễ bị ăn hiếp vậy sao?”

“Cái này thì đệ tử tin”, Niệm Vi cười xoà, “Thánh Chủ Thiên Đình có thể thống nhất Đại Sở chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi không thể chỉ dựa vào thực lực, U Đô tương lai cũng sẽ trở nên rực rỡ khi có Diệp Thành”.

“Lại là Đại Sở”, Mục Uyển Thanh day trán, cho tới bây giờ cô ta vẫn không hiểu Đại Sở rốt cục là nơi như thế nào.

“Lão tổ muốn gặp ngươi”, khi Mục Uyển Thanh day trán thì Tạ Vân lại nhìn sang Diệp Thành.

“Ta cũng rất muốn gặp bà ấy”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, từ khi tới U Đô, người mà hắn muốn gặp nhất chính là Nhược Thiên Chu Tước, hoặc có thể nói hắn rất muốn biết được thông tin liên quan đến Côn Luân Hư, chỉ cần tìm được Côn Luân Hư thì sẽ có hi vọng kéo Đại Sở về lại với Chư Thiên Vạn Vực.

“Trị vết thương của ngươi đi đã”, Diệp Thành gạt đi suy nghĩ rồi lãnh đạm lên tiếng.
Chương 1472: Trùng sinh niết bàn

Nói tới trị thương, Tạ Vân liền thu lại nụ cười, vì tiếp theo đây mới là những công việc hết sức quan trọng, dù Diệp Thành có làm tốt thì cuối cùng cũng vẫn không thể nào thay thế Tạ Vân, hắn có bồi dưỡng nhân tài cho Tạ Vân thì cũng không thể nào bằng Tạ Vân đích thân lấy lại huy hoàng, suy cho cùng thì căn nguyên của việc này vẫn nằm ở bản thân Tạ Vân.

Tạ Vân khoanh chân ngồi trên vân đoàn, hắn nhắm mắt tĩnh lặng.

Mục Uyển Thanh và Niệm Vi lần lượt lùi về sau, bọn họ không quên củng cố kết giới, bên ngoài kết giới còn có kẻ mạnh của gia tộc Chu Tước bảo vệ.

Diệp Thành cũng đứng dậy, đầu ngón tay có thần quang bao quanh, hắn chỉ một chỉ về phía vùng đan hải của Tạ Vân, chọc thủng nó.

Thế rồi Tạ Vân giống như một quả bóng xì hơi, pháp lực dồi dào cứ thế tuôn ra khỏi đan hải, khí tức giảm sút rõ rệt.

Sau vài giây, tu vi đạo hành của Tạ Vân ở cảnh giới Chuẩn Thiên bộc phát, cho tới khi tiêu tán hết thì hắn trở thành một người phàm, đến cả căn nguyên của huyết mạch Chu Tước cũng bị Diệp Thành phong ấn.

Phá!

Tạ Vân khẽ rên lên, huỷ đi đạo căn của mình, một dòng máu tươi trào ra khỏi miệng.

Diệp Thành lại lần nữa ra tay, thiên lôi và tiên hoả cùng được tế gọi ra bao quanh cơ thể Tạ Vân, coi Tạ Vân giống như một món pháp khí tế luyện, mục đích chính là luyện hoá luồng sức mạnh ăn mòn của phệ đạo huyết đan tàn lưu trong cơ thể Tạ Vân.

Rắc! Rắc!

Bên trong cơ thể Tạ Vân có tiếng xương cốt va chạm vào nhau, vẻ mặt hắn đột nhiên vô cùng đau đớn.

Đây…!

Mục Uyển Thanh trông thấy sự thay đổi bên trong cơ thể của Tạ Vân thì vô thức mím chặt môi như thể trông thấy cảnh tượng vô cùng đáng sợ: Luyện cốt đề tuý, luyện gân kiến mạch, thiêu tâm tôi huyết, mài da giũa thịt.

Không sai, Tạ Vân đang thi triển bí thuật Man Hoang Luyện Thể, mục đích cũng giống như Diệp Thành đó là loại bỏ tàn lưu của phệ đạo huyết đan trong cơ thể.

Khoảng thời gian tiếp theo, trong thế giới nhỏ chỉ toàn tiếng rên của Tạ Vân, không có pháp lực hộ thể, sao hắn có thể trụ lại nổi với những đau đớn do bí pháp Man Hoang Luyện Thể mang tới, có những lúc hắn suýt chút nữa thì ngất lịm đi.

Cũng may bên cạnh hắn có Diệp Thành hỗ trợ, không ngừng đẩy tinh nguyên dồi dào vào cơ thể.

Sau ba canh giờ Tạ Vân mới hả ra một hơi mang theo tàn khí, cả cơ thể mệt ngoài rũ rượi trên nền đất, mồ hôi ướt lạnh sống lưng.

Phệ đạo huyết đan đáng chết!

Tạ Vân mắng chửi, lúc này hắn cảm thấy toàn thân khỏe khoắn hơn hẳn bởi phệ đạo huyết đan tàn lưu trong cơ thể đã bị luyện hóa dưới sự nỗ lực của hắn và Diệp Thành , mặc dù chỉ mới là bước đầu nhưng không còn bị tổn thương nữa.

Diệp Thành vẫn chưa dừng lại, một tay hắn đặt lên đỉnh đầu của Tạ Vân.

Tiếp đó, thánh huyết tản ra được đẩy vào người Tạ Vân từ phần đỉnh đầu, tẩy luyện kì kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hài của Tạ Vân, sự đao đớn mà sức mạnh bá đạo của thánh huyết mang lại không hề kém hơn Man Hoang Luyện Thể.

Đây chính là thánh huyết?

Mục Uyển Thanh nhìn thẫn thờ, toàn thân Tạ Vân hiện lên ánh sáng vàng kim, trông hắn giống như thần thể được đúc từ thánh huyết vô cùng choán mắt, tinh khí dồi dào như biển cả khiến cô cảm thấy được sự thấp kém trong huyết mạch của mình.

Khi Mục Uyển Thanh còn đang ngơ ngác thì Diệp Thành lại lần nữa tế ra tiên hoả khôi phục lại đan hải bị chọc thủng trước đó của Tạ Vân, ồ không đúng, nói chính xác là đan điền, vì Tạ Vân hiện giờ vẫn là một người phàm.

Hiệu quả làm việc của tiên hoả vẫn rất tốt, không tới một khắc đã có thể khôi phục lại đan điền của Tạ Vân, vả lại còn mở ra đan hải cho hắn.

Sau đó, linh lực thiên địa đổ dồn về phía Tạ Vân, Tạ Vân phàm thai lại lần nữa bước vào bước đầu tiên trong con đường tu tiên.

Gừ!

Triếng rồng gầm vang lên, Đan Tổ Long Hồn bên trong thần hải của Diệp Thành bay ra, nó không bay vào trán Tạ Vân mà cố gắng mở ra đan hải cho hắn.

Hự!

Thánh huyết tẩy luyện, đan hải được tiên hoả tôi luyện mở ra thần hải, lại vận hành bí pháp Man Hoang Luyện Thể, đau đớn đủ bề khiến Tạ Vân lại lần nữa rít lên, sắc mặt hắn méo xệch đi, tầm nhìn có phần mơ hồ.

Mở đan hải, ở thần hải!

Vẻ mặt của Mục Uyển Thanh vô cùng kinh ngạc, mọi thứ diễn ra không theo quy luật tự nhiên khiến cô phải kinh ngạc với cách làm của Diệp Thành.

Lại ba canh giờ nữa trôi qua, tiếng rên rỉ của Tạ Vân dần tắt.

Hôm nay tu vi của Tạ Vân ở tầng thứ nhất cảnh giới Ngưng Khí nhưng lại mở ra được đan hải thần hải, vả lại còn được thánh huyết tẩy luyện cơ thể, căn cơ còn thâm hậu hơn cả năm xưa, cả cơ thể lấp lánh ánh vàng kim.

Đem đan dược chuẩn bị sẵn đẩy vào người hắn.

Diệp Thành vừa tế thánh huyết vừa lên tiếng.

Nghe vậy, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi lần lượt ra tay, bọn họ tán nhuyễn đan dược đã chuẩn bị sẵn từ trước đẩy vào cơ thể Tạ Vân, từ đan dược một vân đến đan dược sáu vân đều có, có loại bồi bổ linh hồn, có loại tôi luyện xương cốt.

Hự! Hự! Hự!

Tu vi của Tạ Vân trong chốc lát đột phá lên tới cảnh giới Nhân Nguyên rồi từ cảnh giới Nhân Nguyên sát phạt tới cảnh giới Chân Dương, từ cảnh giới Chân Dương lên tới cảnh giới Ngưng Khí, cho tới khi lên tới cảnh giới Linh Hư đỉnh phong mới dừng lại.

Cho tới lúc này Diệp Thành mới dừng tay, tu vi tiếp theo của Tạ Vân không thể dùng đan dược hỗ trợ nữa, tiến giới quá nhanh cũng không phải chuyện tốt.

Phù!

Sau một đêm bận rộn lúc này Diệp Thành mới thở phào để cho tiên hoả và thiên lôi tôi luyện cơ thể của Tạ Vân.

Thánh Chủ!

Niệm Vi rất hiểu chuyện, cô đưa khăn tay rồi mang trả tới cho Diệp Thành, sau đó còn không quên chạy về phía sau để bóp vai đấm lưng cho hắn khiến Mục Uyển Thanh nhìn mà không quen mặt, một công chúa ở cảnh giới Thiên lại đi bóp vai đấm lưng, thế giới này làm sao thế nhỉ?

Sau khi tặc lưỡi, Mục Uyển Thanh lại nhìn sang Tạ Vân.

Tạ Vân vẫn ngồi khoanh chân trên vân đoàn, hắn nhắm mắt hít thở, trên khuôn mặt không còn thần thái bệnh tật như trước nữa, khí tức của hắn cũng ổn định hơn nhiều, sắc mặt nhuận sắc hồng hào, mọi thứ đều diễn ra theo trình tự, tu vi tiêu tán, tu lại đạo căn, hắn giống như chim phượng hoàng niết bàn trùng sinh trong biển lửa.

Cuối cùng cũng quay trở lại rồi!

Trong nụ cười của Mục Uyển Thanh còn mang theo nước mắt, cuối cùng cô cũng đợi được ngày này, cũng không uổng công cô chờ đợi bao nhiêu năm.
Chương 1473: Cửu trùng thiên

Thời gian dần trôi, mới đó mà màn đêm đã lại buông xuống.

Tạ Vân Vẫn ngồi khoanh chân nhắm mắt tĩnh tâm, khuôn mặt trang nghiêm không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi.

Lúc này phía trước hắn đang có một con chim tước đỏ tắm trong biển lửa, đó chính là ngoại tướng về căn nguyên huyết mạch của Tạ Vân, được Diệp Thành lôi ra khỏi cơ thể Tạ Vân trước đó, hiện giờ hắn muốn luyện hoá phệ đạo huyết đan bên trong huyết mạch ấy.

Đây chính là căn nguyên huyết mạch của Huyền Vũ?

Mục Uyển Thanh khẽ giọng lên tiếng, nếu không phải Diệp Thành thần thông thì cô cũng khó có thể thấy được hình ảnh của chim hồng tước.

Hậu duệ của phượng hoàng!

Diệp Thành vừa điều tiết tiên hoả và thiên lôi bao quanh bản nguyên của chim hồng tước vừa quay đầu sang nhìn Niệm Vi, đã cùng huyết mạch với Tạ Vân thì huyết mạch của Niệm Vi và Tạ Vân nhất định giống nhau, chẳng qua là độ thuần tuý của huyết mạch khác nhau mà thôi.

Đúng như thánh chủ nói!

Niệm Vi gật đầu, cô không hề che giấu mà nói ra bí mật: “Tổ tiên của gia tộc Chu Tước chính là một con chim phượng hoàng chưa khai hoá, ngang ngược bướng bỉnh, gây ra không ít nghiệp chướng, cũng may Hiên Viên Đại Đế điểm hoá trùng tu công đức mới niết bàn thoát biến, có điều sau nhiều năm tháng dài đằng đẵng, huyết mạch Nhược Thiên đến bây giờ đã không còn được như xưa, nếu không thì cũng không đến mức đi xa tới nơi biên hoang vắng vẻ của Tinh Vực”.

“Tổ tiên của gia tộc Chu Tước là chim phượng hoàng, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy”, Mục Uyển Thanh khẽ giọng lên tiếng.

“Huyết mạch phượng hoàng, đây chính là món quà mà trời cao ban tặng”, Diệp Thành mỉm cười, huyết mạch thánh thể bên trong cơ thể cũng rạo rực vì hắn từng nuốt một giọt máu phượng hoàng, có chút liên quan tới huyết mạch của gia tộc Chu Tước.

Tiếp đó, bên trong thế giới nhỏ lại chìm vào bầu không khí im ắng.

Phệ đạo huyết đan thâm nhập vào căn nguyên huyết mạch của Tạ Vân vô cùng ngoan cố, cho dù là Diệp Thành cũng phải mất gần ba ngày mới có thể hoàn toàn luyện hoá hết.

Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, lập tức đem bản nguyên chu tước đẩy vào cơ thể Tạ Vân.

Đột nhiên, cơ thể Tạ Vân run lên, toàn thân bùng lên ngọn lửa, phát ra thần mang chói lọi, một con chim hồng tước to lớn sải cánh xuất hiện, quang hoa vạn đạo giống như vị thần bảo vệ cho Tạ Vân.

Hự!

Vì huyết mạch quay về nên tu vi của Tạ Vân ở cảnh giới Linh Hư Đỉnh Phong có phần thay đổi, nó đang tiến lên cao hơn nữa tới cảnh giới Không Minh, cứ thế tiến giới một mạch cho tới khi đạt tới cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu mới dừng lại.

Được rồi!

Diệp Thành hả ra một hơi mang theo tàn khí, mọi thứ thuận lợi hơn hắn nghĩ nhiều.

Diệp Thành nghỉ ngơi chốc lát, Mục Uyển Thanh canh chừng ở đây còn hắn và Niệm Vi sau đó đi ra khỏi thế giới nhỏ này, lão tổ của gia tộc Chu Tước muốn gặp Diệp Thành, Tạ Vân lại đang hồi phục nên chỉ có thể nhờ Niệm Vi dẫn đường.

“Thánh Chủ, trong thời gian ba tháng liệu Hoàng Huynh có thể quay trở lại thời kỳ huy hoàng năm xưa không?”, Niệm Vi quay sang nhìn Diệp Thành, “Trong tám đại hoàng tử, tu vi thấp nhất là ở cảnh giới Thiên tầng thứ bảy, đó là khoảng cách rất xa”.

“Tu vi chênh lệch không phải là vấn đề”, Diệp Thành mỉm cười, “với khả năng thiên bẩm, huyết mạch thuần túy và nền tảng tu luyện vững chắc của hắn thì cho dù là ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất hắn cũng đủ sức để đối đầu với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng”.

“Về điểm này thì đệ tử tin”, Niệm Vi mỉm cười, “năm xưa khi tu vi ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất huynh ấy quả thực đã từng trảm tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng”.

Cả hai người vừa đi vừa trò chuyện rồi tới Truyền Tống Trận từ tầng thứ hai thông tới tầng thứ ba từ bao giờ.

“Bái…bái kiến công chúa”, người canh giữ Truyền Tống Trận vẫn là lão già tóc bạc, ông ta cung kính hành lễ với Niệm Vi nhưng khi thấy Diệp Thành bên cạnh cô thì vẻ mặt lại tỏ ra gượng gạo.

“Tiền bối, lại gặp mặt rồi”, Diệp Thành nhìn lão già tóc bạc cười, nói.

“Trước kia lão phu có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mong tiểu hữu đừng…đừng để bụng”, lão già tóc bạc ho hắng lên tiếng.

“Không để bụng, không để bụng”, Diệp Thành cười xoà rồi cùng Niệm Vi biến mất bên trong Truyền Tống Trận.

“Già rồi hoa mắt, già rồi hoa mắt”, sau khi hai người phía Diệp Thành rời đi, lão ta tự vỗ vào cái đầu của mình thật mạnh, thầm nhủ sau này với ai cũng phải giữ thái độ khách khí hơn một chút, nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo.

Phía này, Niệm Vi và Diệp Thành đã tới tầng thứ tám ở U Đô.

Trong tám tầng ở U Đô đâu đâu cũng thấy đình đại lầu các thấp thoáng, nơi nào cũng được chạm khắc tinh xảo, loé lên thần hoa, không phải là nơi mà tầng thứ nhất và thứ hai có thể so bì, nơi này đúng là chốn tiên cảnh, thanh bình mà thánh khiết.

Lại nói về người ở tầng thứ tám, bọn họ đều là con cháu dòng chính của gia tộc Chu Tước, những người sống ở đây đều có thân phận vô cùng cao quý, đâu đâu cũng thấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng, đến cả cảnh giới Hoàng cũng nhiều vô kể.

“Chín tầng ở U Đô, mỗi tầng là một thế giới hoàn toàn khác, quả nhiên không phải nói chơi”, Diệp Thành vừa đi vừa nhìn ngó tứ phương mà trầm trồ, hắn chẳng khác gì tên nhà quê chưa từng thấy thế giới bên ngoài.

“Đó chính là phủ đệ linh sơn của đệ tử”, đang đi, Niệm Vi chỉ về phía xa, đó là một linh sơn với mây mù giăng lối.

“Cũng không vừa”, Diệp Thành xoa cằm, so với phủ đệ linh sơn của Niệm Vi thì căn phòng mười trượng kia của hắn chẳng khác gì nơi ở của tên ăn mày hành khất.

“Đó là phủ đệ linh sơn của Cửu Hoàng Huynh”.

“Kia là của Đại Hoàng Tử”.

“Bên cạnh là của Tam Hoàng Tử, phía đông là của Tứ Hoàng Tử”.

“Thánh Chủ có nhìn thấy tiên khuyết kia không, nơi đó nuôi dưỡng linh thú bất phàm đấy”.
Chương 1474: Khuôn mặt quen

Niệm Vi giống như một người dẫn đường, đi đến nơi nào cũng đều giới thiệu cho Diệp Thành khiến các tu sĩ đi qua đi lại đều tỏ thái độ khó hiểu, bọn họ vừa hành lễ với Niệm Vi vừa ném ánh mắt dị nghị sang phía Diệp Thành, ngày thường khó có thể thấy được Tử Linh công chúa nở nụ cười như vậy.

Không thể phủ nhận Diệp Thành đi tới đâu là trở thành trung tâm của mọi sự chú ý tới đó.

Cũng chẳng thể trách hắn như vậy bởi vì mấy ngày nay tiếng tăm của hắn đã được đồn xa, vài ngày trước ở Đổ Phường của nhà họ Mục, ba ngày sau ở trong buổi tuyển chọn luyện đan sư, sau đó ở lại cùng đi song hành với Tử Linh công chúa, điều này đều khiến cho mọi người hiếu kỳ với thân phận của hắn.

Thấy ánh mắt từ tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, ánh mắt hắn lúc này đảo đi đảo lại hy vọng có thể tìm thấy một hai món bảo bối, những món đồ mà người ta không coi trọng biết đâu lại là đồ tốt.

Ấy thế mà cả chặng đường tới đây những món đồ mà hắn đánh giá cao lại không hiểu, tuy nhiên lại chưa chọn được cho mình món bảo vật nào ưng ý.

Ừm?

Trong lúc di chuyển, Diệp Thành chợt cau mày thế nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.

Chỉ một giây trước, hắn rõ ràng đã cảm nhận được một luồng sát khí, và hắn có thể tìm được nơi khởi nguồn của luồng sát khí đó một cách chính xác, đó chính là bên trong tiểu lâu đang bồng bềnh giữa không trung, Tu vi của người này ở cảnh giới Hoàng.

Ánh mắt Diệp Thành như giếng cổ không một gợn sóng, hắn và Niệm Vi đi về phía Truyền Tống Trận thông tới tầng thứ chín.

Cả chặng đường tới đây hắn cảm nhận được không chỉ có một người âm thầm quan sát hẳn, trước và sau cũng phải có tới mười mấy luồng sát khí đang nhằm vào hắn.

Diệp Thành không khó để có thể nghĩ tới đó là sát khí của ai, ngoại trừ Linh Đan Các và tám đại hoàng tử ra thì còn có ai, Linh Đan Các không đơn thuần chỉ là nơi luyện đan, những kẻ mạnh mà nơi này kết giao không hề ít.

Còn tám đại hoàng tử đều là Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước, bọn họ cũng muốn có được sự ủng hộ từ Khô Nhạc, biết Khô Nhạc muốn có chân hoả của Diệp Thành, sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Cũng may nơi này là U Đô, cấm chế mạnh mẽ, nếu như ở bên ngoài thì e rằng đã có tới vài trăm tu sĩ cảnh giới Hoàng muốn giết hắn đoạt chân hoả rồi.

Diệp Thành nhanh chóng cùng Niệm Vi bước vào Truyền Tống Trận biến mất khỏi tầng thứ tám.

Sau khi hắn rời đi, từ tám hướng khác nhau ở U Đô đều có bóng người xuất hiện, trước đó bọn họ tìm cho mình chỗ ẩn náu, tất thảy cũng phải tới mười người, mặc dù đều là chủ của từng nơi khác nhau nhưng mục đích lại giống nhau.

Phía này, Diệp Thành và Niệm Vi đã tới tầng thứ chín.

Woa!

Vừa bước ra, Diệp Thành đã phải thốt lên vì bất ngờ.

Tầng thứ chín ở U Đô mặc dù không rộng lớn nhưng quả là chốn tiên cảnh, xuất hiện trong tầm nhìn của hắn chỉ là lớp mây và sương bồng bềnh, bầu không khí nơi này hoàn toàn là linh lực, tinh tuý và dày đặc hơn gấp mười lần so với ở tầng thứ tám.

Đi thôi!

Niệm Vi mỉm cười kéo Diệp Thành bước lên vân đoan bay về phía một linh sơn hùng vĩ.

Sau khi tới linh sơn, Diệp Thành chợt cau mày, còn chưa vào đây mà hắn đã cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ, nó đến từ áp lực sâu thẳm nơi tâm hồn, thâm sâu khó dò.

Bái kiến công chúa!

Dưới linh sơn, hai lão già tóc bạc đang khoanh chân ngồi, thấy Niệm Vi tới thì lần lượt cung kính hành lễ, khuôn mặt ôn hoà nở nụ cười.

Không cần đa lễ!

Niệm Vi khẽ mỉm cười, cô không hề coi hai người này là thuộc hạ.

Chỉ có Diệp Thành sau khi nhìn ra tu vi của hai lão già tóc bạc này thì tỏ vẻ bất ngờ, dù sao thì bọn họ cũng ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, cả hai đại thần thế này mà lại chỉ canh cửa khiến hắn không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Khi Diệp Thành nhìn bọn họ thì bọn họ cũng đang nhìn hắn.

Trong mắt Diệp Thành, hai người bọn họ như hai lão già hiền từ, không hề thể hiện ra khí tức xấu, vả ại trong mắt bọn họ Diệp Thành cũng không hề đơn giản, ít nhất cũng là bậc giỏi về thuật luyện đan.

Sau khi hành lễ, Diệp Thành mới bước vào linh sơn cùng Niệm Vi.

Bước vào linh sơn là một cảnh tượng khác, linh sơn tự hình thành một thế giới khiến Diệp Thành phải tấm tắc, bất cứ nơi nào cũng có thể bắt gặp kì hoa dị thảo vô cùng quý giá, dòng nước trong xanh chảy quanh cũng chính là thần tuyền với tinh nguyên dồi dào.

Ở đỉnh linh sơn, trong một khu rừng trúc, cả hai người lần lượt dừng chân, đây là nơi ở của Chu Tước lão tổ.

Linh Nhi lui ra đi!

Không đợi Niệm Vi hành lễ, bên trong rừng trúc đã vang lên giọng nói của nữ nhân.

Nghe vậy Niệm Vi cung kính hành lễ nhìn sang Diệp Thành.

Diệp Thành mỉm cười, hắn bước vào rừng trúc, khi vào sâu bên trong hắn mới thấy một nữ tử mặc y phục màu trắng thuần đứng quay lưng lại với hắn, đi lại gần hơn một chút nhìn thì mới biết bà ta đang vẽ, vả lại còn vẽ bóng hình một người.

“Vãn bối Diệp Thành bái kiến Chu Tước tiền bối”, Diệp Thành dừng chân, hắn rất hiểu lễ nghĩa nên cung kính hành lễ với Nhược Thiên Chu Tước.

“Hoá ra là ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ mỉm cười, mặc dù chưa quay người nhưng lai như nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành.

“Tiền bối đã từng gặp vãn bối sao?”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn Nhược Thiên Chu Tước hỏi thăm dò.

“Xích Diệm Hùng Sư”, Nhược Thiên Chu Tước chỉ nói bốn từ này khiến Diệp Thành bất giác ho hắng, động tĩnh hôm đó quá lớn, Nhược Thiên Chu Tước cũng đã dùng đến bí thuật hoan thiên mà nhìn nên mới biết đến Diệp Thành

“Đợi chút đã”, Nhược Thiên Chu Tước lại lên tiếng, bà ta vẫn đang vẽ tranh, vả lại rất nhanh thôi đã vẽ xong rồi.

Diệp Thành đứng đó thẫn thờ, hắn nhìn trái ngó phải, cách Nhược Thiên Chu Tước gần như vậy hắn mới cảm nhận được áp lực, sức mạnh của Chuẩn Thánh không hề đơn giản như hắn nghĩ, có thể giết chết hắn chỉ trong giây lát.

“Được rồi”, ở một bên, sau khi Nhược Thiên Chu Tước vẽ nét bút cuối cùng thì mới lùi về một bước thưởng thức kiệt tác của mình, sau đó bà ta quay người để lộ dung nhan tuyệt thế.

Ấy!

Nhìn thấy Nhược Thiên Chu Tước, Diệp Thành bất giác rít lên, vẻ mặt thẫn thờ, bởi khuôn mặt tuyệt thế này hắn đã từng gặp ở Đại Sở chứ không phải ở Chu Tước Tinh.
Chương 1475: Nhược Thiên Chu Tước

“Giống nhau như vậy chẳng nhẽ bà ấy cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở?”, Diệp Thành nói thầm trong lòng, ngây người nhìn Nhược Thiên Chu Tước.

“Ba nghìn năm, tính thời gian thì cũng trùng khớp”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng.

“Nhưng không đúng!”, Diệp Thành nghĩ một lúc rồi bất giác sờ cằm, suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh: “Đông Hoàng Thái Tâm từng nói ngoài chín hoàng đế của Đại Sở thì chưa có ai rời khỏi vùng đất Đại Sở, nếu bà ấy cũng là người chuyển kiếp thì bà ấy đến từ đâu?”

“Tiểu tử, nhìn vẻ mặt này của ngươi, hình như đã từng gặp lão thân à?”, thấy Diệp Thành ngẩn người, Nhược Thiên Chu Tước hứng thú nhìn hắn.

“Chưa từng gặp”, Diệp Thành ho khan: “Là bởi vì tiền bối … quá xinh đẹp”.

Câu nói này khiến Nhược Thiên Chu Tước bật cười, có rất nhiều hậu bối có duyên nhìn thấy bà nhưng người thẳng thắn như Diệp Thành thì chẳng có ai, dám nói về dung mạo của bà ngay trước mặt thế này cũng chỉ có hắn.

Lúc này Diệp Thành mới ý thức được mình thất lễ, may mà đây là Nhược Thiên Chu Tước, nếu là người khác, chỉ với câu nói lúc nãy của hắn có lẽ đã khiến hắn phải mất mạng rồi, nhận xét nhan sắc của tiền bối như vậy, hậu quả sẽ rất khó lường.

“Nghe Huyền Vũ nói nửa canh giờ ngươi đã luyện ra linh đan sáu vân à?”, câu nói này của Nhược Thiên Chu Tước rất nhẹ nhàng.

“Vãn bối bất tài, chỉ là may mắn thôi ạ”.

“Thuật luyện đan của ngươi được truyền từ ai?”, Nhược Thiên Chu Tước ngồi xuống, đôi mắt đẹp như có thể thanh tẩy thế gian, bà nhìn thẳng vào Diệp Thành hy vọng có thể nhìn ra điều gì đó từ lời nói của hắn.

“Vấn đề này”, Diệp Thành giả vờ khó xử: “Xin tiền bối lượng thứ, sư phụ ta không muốn ta nói ra tên của ông ấy”.

“Ồ?”, trong mắt Nhược Thiên Chu Tước thoáng qua một tia ý tứ sâu xa, diễn xuất của Diệp Thành khiến bà không thể nhìn ra khuyết điểm, bà cũng rất tự nhiên cho rằng sư phụ của Diệp Thành là một người rất uyên bác, đồ đệ nghịch thiên thế này, sư phụ chắc chắn không phải người bình thường, thậm chí còn hơn hả Khô Nhạc.

“Tiền bối, thứ cho vãn bối to gan, vãn bối có thể hỏi người vài điều được không?”, khi Nhược Thiên Chu Tước đang suy nghĩ thì Diệp Thành đã lại lên tiếng.

“Nói thử xem nào”.

“Tiền bối đã từng nghe nói đến Đại Sở chưa?”, Diệp Thành ngập ngừng thử hỏi Nhược Thiên Chu Tước.

“Đại Sở?”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cau mày, nói nhỏ: “Đại Sở mà ngươi nói là tinh vực hay cổ tinh? Hay là thế lực nào?”

“Là một cổ tinh”, Diệp Thành nói bừa, trong lòng thấy hơi tiếc nuối, thầm nói Nhược Thiên Chu Tước cũng không biết sự tồn tại của Đại Sở.

“Thứ cho lão thân ngu dốt, chưa từng nghe tới”.

“Vậy Chư Thiên Môn thì sao ạ?”, Diệp Thành lại hỏi.

“Chưa nghe bao giờ”.

“Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Hoàng Triều, Thần Điện, Cửu Hoang Thiên thì sao ạ?”, Diệp Thành nói hết tất cả các tên rồi nhìn Nhược Thiên Chu Tước bằng ánh mắt hy vọng: “Những cái tên này tiền bối đã nghe tới bao giờ chưa?”

“Chưa”, điều khiến Diệp Thành nản lòng là Nhược Thiên Chu Tước vẫn lắc đầu.

“Rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch gì?”, trong mắt Nhược Thiên Chu Tước lại lóe lên ẩn ý sâu xa, chỉ trách câu hỏi của Diệp Thành quá mơ hồ, đến bà đường đường là một Chuẩn Thánh cũng không biết, điều này khiến bà có chút tò mò về hắn.

“Chư Thiên Kiếm Thần – Kiếm Phi Đạo, tiền bối có biết người này không?”, Diệp Thành vẫn chưa bỏ cuộc, trong mắt tràn đầy hi vọng.

“Chư Thiên Kiếm Thần?”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cau mày.

“Tiền bối từng nghe tới Chư Thiên Kiếm Thần ạ?”, vẻ mặt này của bà ấy khiến Diệp Thành chợt trở nên kích động.

“Từng nghe, lấy kiếm chứng đạo, liệt vào hàng ngũ Kiếm Thần”.

“Tiền bối có biết ông ấy ở đâu không?”, Diệp Thành trở nên căng thẳng, mãi mới tìm được chút thông tin, sao hắn có thể bỏ qua.

“Đó là một bậc thông thiên, ta cũng không biết ông ấy ở đâu”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ nói: “Năm xưa ta đi du ngoạn ở ngoài rồi nghe thấy cái danh Chư Thiên Kiếm Thần này, nhưng không may mắn để được gặp bản thể của Kiếm Thần, chỉ biết ông ấy để lại một đạo kiếm chi cảnh ở một cổ tinh, cũng chính đạo kiếm chi cảnh ấy đã hình thành Đại La Kiếm Tông”.

“Đại La Kiếm Tông”, Diệp Thành lẩm nhẩm, vài giây sau hắn lại nhìn Nhược Thiên Chu Tước: “Vậy Đại La Kiếm Tông ở đâu ạ?”

“Tử Vi Tinh”, Nhược Thiên Chu Tước không giấu giếm: “Cách đây không gần, cũng không cùng một tinh vực với Chu Tước Tinh, năm xưa lão thân cũng chỉ tình cờ đến được cổ tinh đó. Muốn đến Tử Vi Tinh thì phải có bản đồ tinh không, nếu không khả năng cao sẽ đi nhầm, lạc ở tinh không không phải chuyện tốt”.

“Tiền bối có bản đồ tinh không dẫn đến Tử Vi Tinh không ạ?”

“Có”.

“Vậy có thể cho ta mượn xem thử được không?”, Diệp Thành nhìn Nhược Thiên Chu Tước đầy mong ước.

“Xem thử đương nhiên là có thể”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Nhưng ngươi phải giúp nhà Chu Tước thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại, lão thân không vòng vo với ngươi, ta cần thuật luyện đan của ngươi, cũng cần sư tôn của ngươi”.

“Tiền bối, vấn đề này hơi làm khó ta”, Diệp Thành ho khan: “Thế lực của Khô Nhạc lợi hại đến mức tiền bối và cả nhà Chu Tước đều bị khống chế, huống chi là ta và sư tôn”.

“Ngươi có yêu cầu gì cứ nói”, Nhược Thiên Chu Tước cười bảo: “Lão thân sẽ âm thầm giúp đỡ”.

“Vậy ta có thể thử”, Diệp Thành đáp lại nhưng trong lòng vui mừng khôn xiết, hắn vốn cũng định giúp Tạ Vân đối phó đám Khô Nhạc, bây giờ lại được lão tổ nhà Chu Tước là Nhược Thiên Chu Tước âm thầm làm hậu thuẫn, vậy hắn sẽ khiến đám người kia nếm đủ mùi đau khổ.

“Có tiện cho ta chuyển lời đến sư tôn của ngươi không?”, Nhược Thiên Chu Tước nở nụ cười nhìn hắn.

“Không được”, Diệp Thành thẳng thừng từ chối: “Sư tôn ta từng nghiêm cấm không được phép tiết lộ bất kỳ thông tin gì của ông ấy, xin tiền bối đừng làm khó ta”.

“Đương nhiên ta sẽ không ép ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước hơi tiếc nuối, phất tay lấy ra một tấm lệnh bài rồi đưa cho Diệp Thành: “Lệnh bài này có thể đi được từ tầng một đến tầng chín ở U Đô, là Hoàng lệnh dùng lúc cần thiết của nhà Chu Tước”.

“Đa tạ tiền bối”, đương nhiên Diệp Thành sẽ không khách sáo, hắn nhanh tay nhận lấy.

“Đi đi!”

“Được”. Diệp Thành cầm Hoàng lệnh ra khỏi rừng trúc, chuyến đi này không vô ích, hắn đã có được một chút thông tin về Chư Thiên Kiếm Thần, còn được Nhược Thiên Chu Tước âm thầm hỗ trợ, có bà ấy làm hậu thuẫn, hắn còn sợ Khô Nhạc sao?

“Tiểu tử này thật thú vị”, nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Thành, Nhược Thiên Chu Tước lẩm nhẩm, trong đôi mắt đẹp hiện lên ý tứ sâu xa, sự bí ẩn của Diệp Thành khiến bà có cảm giác khó nói thành lời, bà cảm thấy Diệp Thành có thể giúp nhà Chu Tước thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện nay, đó là sự tin tưởng dựa vào trực giác.

Bên này, Diệp Thành cất Hoàng lệnh đi ra khỏi rừng trúc, trong lòng liên tục thầm nhủ, thi thoảng lại nhìn về phía sau, chủ yếu là Nhược Thiên Chu Tước có diện mạo quá giống người đó của Đại Sở, giống như đúc ra từ một khuôn vậy.

Hắn không chắc Nhược Thiên Chu Tước có phải người chuyển kiếp từ Đại Sở không, càng không dám sử dụng thần thuật bừa bãi để kiểm tra, dù có quan hệ với Tạ Vân và Niệm Vi, hắn cũng không thể đùa cợt với một vị Chuẩn Thánh, chưa biết chừng hậu quả sẽ rất khó lường.

Thấy Diệp Thành đi ra, Niệm Vi vội bước đến: “Thánh chủ, lão tổ nhà ta không làm khó người chứ?”

“Đương nhiên là không”, Diệp Thành cười tươi, chẳng những không làm khó mà còn âm thầm giúp đỡ, đó chính là một con át chủ bài.

“Vậy thì mau xuống thôi!”, Niệm Vi kéo Diệp Thành đi ra ngoài.

“Có chuyện gì gấp à?”

“Sòng bạc nhà họ Mục gặp chuyện rồi”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom