• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1331-1335

Chương 1331: Đại sở lần lượt phải chiến đấu

Trong tiếng hí của thanh loan mang theo nỗi ai oán, nó vẫn dang rộng đôi cánh quét ra từng lớp hoả diệm và lôi chớp hi vọng có thể giúp linh chủ của mình là Lâm Thi Hoạ giết được nhiều kẻ địch hơn trước khi quay về linh giới.

Trên lưng nó, đôi mắt Lâm Thi Hoạ rưng rưng hơi khép lại, đôi dòng lệ long lanh chảy dài trên gò má.

Cô ra đi thanh thản, trong nụ cười thê lương còn mang theo nét dịu dàng của một nữ tử, cô lặng lẽ nằm trong lòng Diệp Thành, bàn tay tái nhợt bất lực cho tới lúc chết vẫn nắm lấy vạt áo hắn, cho tới chết cũng không muốn buông ra.

Thi Hoạ!

Giọng Diệp Thành khản đặc, hắn lên tiếng gọi nhưng tiểu sư muội ngoan hiền trong kí ức không còn nở nụ cười với hắn nữa.

Làn huyết phong thổi tới, cơ thể Lâm Thi Hoạ dần hoá thành u u vụ bay vào thiên địa.

Thanh loan vẫn đang thét gào, trong đôi mắt còn thấp thoáng dòng lệ, nó cũng tiêu tán theo. Linh chủ Lâm Thi Hoạ trước khi chết đã giải trừ kế ước với nó, hiện giờ linh chủ chết rồi, nó muốn quay về linh giới.

Lên đường bình an!

Diệp Thành nhìn luồng u hương và khói sương tàn lưu cuối cùng, giọng hắn nghẹn ngào khản đặc.

Haiz!

Vị vương vẫn đang chứng kiến cảnh tượng này bất giác thở dài, không biết vì sao khi nhìn Lâm Thi Hoạ tiêu tán ông ta lại có phần cảm khái, xưa kia, ông cũng từng phải chứng kiến cảnh tượng người ấy tiêu tán.

Không biết bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu mùa hoa tàn, dung nhan khuynh thế năm xưa cũng chẳng thể gặp lại nữa.

Giết!

Trong chốc lát, Pháp Luân Vương vung chiến mâu đen tuyền, vị vương cái thế với khí thế thôn tính bát hoang, nơi nào ông ta đi qua thì từng đám Thiên Ma hoá thành tàn tro, ông ta không khác gì tu la trong biển máu.

Ông ta phải chiến, coi như là vì kiếp trước của mình, coi như là câu trả lời đối với vùng đất này. Lâm Thi Hoạ đánh đổi tính mạng để gọi được ông ta ra, đây chính là kì vọng và khát khao của cô bé, vị vương cái thế có thể chết nhưng phải chết cho xứng đáng.

Gừ!

Sau tiếng rồng gầm vang vọng khắp đất trời, Diệp Thành cũng đứng dậy, chiến long màu vàng kim xoay quanh cơ thể, tàn sát đến mức thiên ma binh không còn thành đội quân, cái chết của Lâm Thi Hoạ, nỗi bi thương của hắn khiến hắn vung thần đao không chút nương tình.

Rắc!

Lúc này, Thái Hư Cổ Long ở cách đó không biết bao nhiêu dặm đột nhiên nghe thấy từng miếng ngọc ghép nứt lìa trong ngực.

Cơ thể Thái Hư Cổ Long run lên, nước mắt tuôn trào, đó là ngọc ghép linh hồn của Lâm Thi Hoạ, nó nứt rồi có nghĩa là Lâm Thi Hoạ đã chết, đồ đệ duy nhất trong kiếp này của hắn chết rồi!

Rầm! Đoàng!

Bầu hư thiên ở phía trước sụp đổ, thiên ma binh rợp trời như làn sóng dội tới.

Đúng như Diệp Thành đoán, Thiên Ma tăng thêm quân tấn công tứ phía trước và sau, chúng muốn tiêu diệt tu sĩ của Đại Sở nhanh chóng. Tu sĩ của Đại Sở muốn quay về Nam Sở thì không thể không xông lên công phá vòng vây của chúng.

Giết!

Thái Hư Cổ Long tay cầm chặt long kiếm Thái Hư, hắn như kẻ điên điên cuồng vung kiếm tạo ra một con đường máu, đây là chiến tranh, tàn khốc vô cùng, phải chứng kiến từng người thân ngã xuống mà không có nổi thời gian để tỏ lòng tiếc thương.

Vút!

Tử Huyên cũng vung thần đao, cô cùng với Đao Hoàng, Âu Dương Vương, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang hợp lực, bọn họ giống như một cây thần đao cái thế cứ thế đâm vào tim của đại quân Thiên Ma và dẫn đường cho tu sĩ của Đại Sở rút lui.

Phía sau, liệt đại chư vương và hậu duệ các hoàng đế vì để chặn hậu cho tu sĩ của Đại Sở mà ngăn chặn địa quân Thiên Ma tấn công từ phía sau.

Giết!

Phía này, Diệp Thành và Pháp Luân Vương đứng quay lưng vào nhau, cả hai vẫn đang dốc sức chống lại đại quân Thiên Ma binh.

Đại địch năm xưa hiện giờ như đồng đội cùng kề vai sát cánh trên chiến trường nên yên tâm quay lưng lại với phía đối phương khiến người ta không khỏi cảm khái.

Cả hai người bị thương rất nặng, không phải bọn họ không có sức chiến đấu mà vì đại quân của Thiên Ma quá đông, lại liên tục tăng thêm quân tham chiến, tứ phương xung quanh đến tám phương trong hư thiên đều rợp bóng Thiên Ma binh.

Hộ pháp cho ta!

Pháp Luân Vương vung ra chiến mâu, ông ta găm chết một ma tướng giữa hư thiên, tiếp đó nhanh chóng lùi về sau và đứng sừng sững ở một phương trong thương không. Pháp Luân Vương chắp hai tay vào nhau, nhanh chóng thay đổi ấn quyết.

Diệp Thành hiểu ý, hắn vung đao chém chết một tên ma tướng sau đó bay lên trời, tay càm huyết linh thần đao bảo vệ hai bên trái phải.

Giết cho ta!

Một tên ma tướng thấy thế thì lập tức vung đao, hắn chỉ về phía hư thiên giữa Diệp Thành và Pháp Luân Vương.

Tiếp đó, Thiên Ma binh giống như từng đợt lũ cuốn xông đến, hư thiên tuyệt sát trận cũng ngắm chuẩn và một hướng trong hư thiên, chúng muốn tiêu diệt Diệp Thành và Pháp Luân Vương.

Ngoại đạo pháp tướng, mở!

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn điều khiển hỗn độn thế giới, Hỗn Độn Thần Đỉnh, huyết linh thần đao, Cửu Châu Thần Đồ, ngưng tụ thành lớp bảo vệ khổng lồ bảo vệ xung quanh mình và Pháp Luân Vương.

Thế nhưng sau khi hắn dốc toàn lực ngưng tụ ra lớp phòng ngự thì giây phút sau đó, hư thiên sát trận lại bị thiên Ma đâm xuyên, phải là phòng ngự của Diệp Thành không đủ mạnh mà vì Thiên Ma binh tấn công quá đông và hung hãn, không phải dùng sức một người có thể địch lại được.

Tấn công tiếp!

Tên ma tướng kia tiếp tục gằn giọng, khuôn mặt hung tợn.

Lần này, sát trận hư thiên tứ phía lần lượt ngắm chuẩn vào hư thiên ở phía này.

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, mở ra thái hư long cấm, tăng thêm cả hàng trăm loại trận pháp phòng ngự.

Vù! Vù!

Hư thiên rung chuyển, hàng trăm thần mang cái thế của sát trận trong hư thiên cùng đánh tới, trận pháp phòng ngự của Diệp Thành lập tức vỡ tan, cho dù là Diệp Thành thì một nửa thánh thể cũng nứt lìa, hình thái vô cùng thảm hại.

Mở!

Chỉ nghe thấy tiếng Pháp Luân Vương gằn lên, đại địa trong chốc lát nứt ra.

Tiếp đó, chín cỗ quan tài cổ xưa bay từ khỏi mặt đất lên, ông ta cũng dùng tới cấm thuật thông linh minh giới.

Bịch!

Cỗ quan tài đầu tiên vỡ tan, một người đàn ông cường tráng tay cầm cây gậy bằng xương cốt bước ra, cơ bắp toàn thân như giao long khắc hoạ toàn những đường vân cổ xưa, có lôi chớp bao quanh, chỉ khi cơ thể mạnh mẽ tới một mức độ nhất định mới có lôi chớp như vậy.

Tiếp đó, cỗ quan tài thứ hai nổ tung, người bước ra khỏi quan tài là một thanh niên mặc chiến giáp vàng kim.

Trong cỗ quan tài thứ ba là một lão già đầu tóc bạc phơ, trang phục thời xưa, không biết từ thời đại nào.
Chương 1332: Bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh

Trong cỗ quan tài thứ tư là một người đàn ông trung tuổi tay cầm chiến thương, bóng lưng vững chãi như ngọn núi, đứng sừng sững không gục ngã.

Trong cỗ quan tài thứ năm là một nữ tử.

Trong cỗ quan tài thứ sáu là một người thanh niên với hình dáng giống thư sinh.

Trong cỗ quan tài thứ bảy là một thiếu niên ba mắt.

Trong cỗ quan tài thứ tám là một thiếu nữ tóc tím.

Trong cỗ quan tài thứ chín là một lão già lưng còng.

Phụt!

Sau khi triệu gọi một loạt những người từ thời xưa này, Pháp Luân Vương phun ra cả miệng máu, khí tức cả cơ thể yếu đi nhiều.

Khí thế mạnh mẽ quá.

Nhìn những người kia, Diệp Thành chớp mắt, hắn không biết Pháp Luân Vương còn có thể triệu gọi ra được một toán người mạnh mẽ thế này, trước kia khi đại chiến với Pháp Luân Vương, nếu như ông ta gọi ra bao nhiêu người thế này thì phía hắn nhất định thảm hại.

Giết!

Pháp Luân Vương cất giọng dứt khoát, ông ta hạ lệnh tấn công với chín người kia.

Tiếp đó, chín người được gọi ra ngoài lần lượt di chuyển sát phạt vào đại quân Thiên Ma.

Phụt! Phụt!

Mặc dù kiếp trước chín người này có tu vi ở cảnh giới Thiên nhưng lại không có sức chiến đấu ở cảnh giới Thiên, có điều cho dù là vậy thì đại quân Thiên Ma kia vẫn liên tục ngã xuống, không ai có thể ngăn lại bước chân bọn họ khiến nhiều tên ma tướng không thể không lùi về sau.

Cụ diện lúc này vì sự xuất hiện của chín người này mà thay đổi, đại quân Thiên Ma mà bị tàn sát thảm hại.

Đi!

Diệp Thành và Pháp Luân Vương lần lượt bước ra khỏi chiến trường nhưng phương hướng của hai người lúc này không phải hướng về Nam Sở mà là về phía Bắc.

Mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là chỉ phương hướng cho tu sĩ ở Đại Sở, dẫn đường cho bọn họ rút lui an toàn về Nam Sở.

Rầm! Đoàng! Đoàng!

Trên đường, Diệp Thành liên tục ra tay, chỉ cần nhìn thấy truyền tống vực môn là hắn không do dự ra tay phá huỷ, Thiên Ma binh đã đủ nhiều rồi, nếu để cho truyền tống vực môn tồn tại thì sẽ kéo tới nhiều Thiên Ma binh sát phạt tới hơn.

Có điều, vì Thiên Ma tàn sát bừa bãi nên những tán tu ẩn thế của Đại Sở cũng bị ép ra ngoài.

Nhìn vào hư thiên, đó là từng bóng hình rợp trời, người nào người nấy đều có sức chiến đấu thông thiên, tất cả đều là những nhân vật có tầm cỡ đang ngru say thì bị Thiên Ma thức tỉnh, lúc này tất cả đều đang đại sát về tứ phương.

Nhìn vào thiên địa, cả Bắc Sở chìm trong hỗn loạn.

Đại quân Thiên ma chia làm hai nhánh, một nhánh quân truy sát tu sĩ Đại Sở từ Bắc tới Nam, một nhánh quân chặn đường tu sĩ từ Nam sang bắc, đây là cục diện chiến tranh quy mô lớn còn phía Diệp Thành, Pháp Luân Vương và những tán tu ẩn thế là quy mô nhỏ.

Sự hỗn loạn không chỉ diễn ra ở thế giới tu sĩ Đại sở mà thế giới người phàm cũng lâm vào cảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông, Thiên Ma binh đang tàn sát bừa bãi.

Giết!

Phía Dương Đỉnh Thiên đi trước dẫn đường cho người phàm ở Đại Sở giết chóc điên cuồng, đó là con đường trải đầy máu xương.

Rầm! Đoàng!

Ngọn lửa chiến tranh nhanh chóng lan tới Nam Sở, truyền tống vực môn dị thường của Thiên Ma cũng bay xuống đại địa của Nam Sở.

Dù phải trả cái giá thế nào cũng phải vi giết Thiên Ma!

Ở đại điện chính của Thiên Đình, giọng Hồng Trần Tuyết lạnh lùng mang theo uy nghiêm tối thượng.

Ngay sau đó, đại quân tu sĩ trấn thủ ở Nam Sở bao vây tới từ tứ phương, trận thế lớn mạnh.

Có lẽ vì khoảng cách quá xa nên truyền tống vực môn bay xuống Nam Sở cũng chỉ có ba tới năm cái, những Thiên Ma binh được truyền tống tới đây không nhiều như trong tưởng tượng, lại thêm trận thế ở Nam Sở vững mạnh có thể trấn áp tuyệt đối Thiên Ma binh.

Phụt! Phụt!

Trên hư thiên tăm tối của Bắc Sở, Diệp Thành liên tiếp trảm diệt hai tên ma tướng, hắn dừng chân ở một cổ trấn nhuốm máu.

Đây là Thanh Tiên Cổ Trấn, hắn từng tới đây, trong kí ức của hắn, Thanh Tiên Cổ Trấn vô cùng thanh bình, chính là cổ trấn người phàm duy nhất trong giới tu sĩ, nơi này có kì nhân Chu Dịch.

Lúc này, khi lần nữa đặt chân tới đây, Thanh Tiên Cổ Trấn đã nhuốm đỏ máu, cảnh tượng đẫm máu hiện lên khắp nơi nơi, đâu còn khung cảnh yên bình như trước.

Tiền bối!

Vẫn là dưới gốc cây cổ thụ đó, Diệp Thành tìm tháy Chu Dịch đang ngã dưới nền đất.

Chu Dịch với tài năng xem quẻ nghịch thiên, nhưng lại không hề có chút tu vi, càng không có sức chiến đấu, một tên Thiên Ma bình thường cũng có thể lấy mạng ông, cũng chính vì vậy mà ông mới không thể thoát khỏi vận mệnh.

Chu Dịch đã lìa đời nhưng khí tức vẫn chưa tắt hẳn, đó là một loại bí thuật kéo dài sinh mệnh vô cùng kì diệu.

“Bảo vệ Đại Sở chính là bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh”, Chu Dịch nhìn Diệp Thành qua đôi mắt vẩn đục, ông ta cười hiền từ, bàn tay run rẩy lấy ra một tấm mai rùa từ trong ngực nhét vào người Diệp Thành, giọng nói khản đặc.

“Vãn bối nhất định làm tròn sứ mệnh”, Diệp Thành nắm chặt tay Chu Dịch, hắn đẩy tinh nguyên vào cơ thể ông nhưng vẫn không cứu vãn được sinh mệnh ông.

Chu Dịch đã hoá về với cát bụi, chỉ còn lại chiếc mai rùa cổ xưa trong tay Diệp Thành, đó là nỗi niềm nặng nề khôn tả.
Chương 1333: Sát phạt vào và ra

Rầm! Bịch!

Giữa đất trời ảm đạm, tiếng nổ ầm vang liên tục vang lên.

Nhìn vào thiên địa là những bóng người choán ngợp đang đại chiến.

Diệp Thành đã bay ra khỏi Thanh Tiên Cổ Trấn, tay hắn vẫn cầm tấm mai rùa cổ xưa mà Chu Dịch đưa cho trước khi rời xa cõi đời.

Phía trước là từng đám Thiên Ma binh đen kịt đang đại chiến kinh thiên động địa với tu sĩ của Đại Sở.

Diệp Thành sát phạt vào trong, đánh tan cả đám, một đao bá đạo vô song lập tức chém chết một tên mà tướng của Thiên Ma vực.

Lúc này Diệp Thành mới nhận ra những người đang đại chiến với đại quân Thiên Ma cũng chỉ có người của phân điện thứ chín của Thiên Đình mà không hề có những người của phân điện khác cũng như tam tông hay hậu duệ các hoàng đế và liệt đại chư vương.

“Chuyện gì thế này”, Diệp Thành sát phạt tới trước phân điện thứ chín, hắn cau mày nhìn điện chủ của chín phân điện.

“Thiên Ma sát phạt từ trước và sau, tu sĩ của Đại Sở đều bị đánh tan”, điện chủ phân điện thứ chín thấy Diệp Thành thì vô cùng kích động nói ra nguyên do, “ta dốc sức chém giết thì mới có thể thoát ra khỏi vòng vây của Thiên Ma, mở ra đường máu”.

“Đi theo ta”, Diệp Thành nói giọng kiên quyết, tay hắn cầm huyết linh thần đao, chân bước trên biển ác sát cứ thế sát phạt về phía Bắc.

Phía sau, đại quân của phân điện thứ chín lần lượt đi theo. Mặc dù bọn họ cũng rất sợ hãi Thiên ma Quân nhưng có thánh chủ Thiên Đình dẫn đường thì người nào người nấy khí thế chiến đấu hút trời.

Sắc mặt Diệp Thành vô cùng khó coi, việc mà hắn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, nếu như tu sĩ ở Đại Sở đều hợp sức với nhau thì còn có thể cứu vãn nhưng nếu như bị phân tách ra thì tình hình lại khác.

Phân chia để trị, đây là sách lược trong đánh trận, mục đích của Thiên Ma rất đơn giản, chính là chia rẽ tu sĩ của Đại Sở để tàn sát.

Cho nên nhiệm vụ của hắn chính là tập hợp các tu sĩ của Đại Sở lại lần nữa, chỉ khi tu sĩ tập hợp lại thì mới có thể phá tan vòng tấn công.

Diệp Thành ở đây!

Trên cả chặng đường lời nói này vang vọng giữa đất trời, lời nói này chính là do Diệp Thành dùng sức mạnh tu vi và sức mạnh linh hồn để chuyển thành thần âm, mục đích chính là để cho tu sĩ của Đại Sở nghe được thần âm này thì đều xác định được phương hướng chính xác.

Giết!

Diệp Thành vung huyết linh thần đao, hắn dẫn theo đại quân của hai điện sát phạt quay về.

Bọn họ không cứng nhắc đối đầu mà làm loạn trong phạm vi đại quân của Thiên Ma, tìm kiếm những tu sĩ của Đại Sở đang bị bao vây, một khi phát hiện ra thì sẽ tập trung lực lượng sát phạt quay về, đợi giải cứu được những tu sĩ bị vây bắt của Đại Sở thì sẽ hợp binh lại với nhau cứ thế tạo thành một vòng vây.

Ở một hướng khác, Thái Hư Cổ Long và ph Tử Huyên vì cơ bản cũng làm theo thế này, bọn họ sát phạt ra khỏi vòng vây nhưng khi sát phạt quay về thì lại có rất nhiều tu sĩ của Đại Sở bị bao vây, nếu không có viện binh thì chắc chắn sẽ bị vi giết thảm hại.

Cút!

Ở một hướng trong thiên địa, ma vương Quỳ Vũ Cương gằn lên phẫn nộ, ông ta tung một chưởng đánh bay một tên ma tướng, nhưng cũng chính vì vậy mà phần lưng của ông ta bị một nhát kiếm trảm vào, xương sống lưng lòi ra ngoài, nếu không phải đạo hạnh của ông ta cao thâm thì đã bị nhát kiếm kia đâm chết từ lâu rồi.

Đây là một vùng đất rộng mênh mang, liệt đại chư vương đều có mặt ở đây nhưng lại bị vô số thiên ma binh bao vây. Bọn họ có trọng trách chặn đường phía sau, sau khi tu sĩ của Đại Sở bị đánh tan thì bọn họ ở phía sau cùng lại bị bao vây ở vùng đất này, Thiên Ma vẫn không ngừng cho thêm quân tới muốn giết chết bọn họ.

“Hôm nay có thể gọi là một ngày chém giết sảng khoái”, Phệ Hồn Vương cười tôi độc, ông ta bị thương rất nặng, giống như tu la đẫm máu, một mình ông ta chiến đấu với chín tên ma tướng của Thiên Ma, vị vương cái thế với sức chiến đấu thông thiên không có đối thủ.

Ở những nơi khác, liệt đại chư vương về cơ bản đều lấy sức của một mình mình để đối đầu với chín kẻ địch, hoặc có thể nói tu sĩ của Đại Sở đều đang đánh với trạng thái một chọi lại với chín, vì Thiên Ma binh quá đông, sức chiến đấu áp chế tuyệt đối khiến bọn chúng họ đánh tới tấp.

Ừm.

Trong lúc này, ở hư Thiên phía đông nam, vòng vây của Thiên ma bị sát phạt tạo ra một lỗ hổng, có quân viện trợ tới.

Liệt đại chư vương lần lượt đưa mắt nhìn và đều nheo mắt.

Cũng không thể trách bọn hỏi như vậy vì người cầm binh sát phạt tới không phải ai khác mà chính là Pháp Luân Vương đã chết từ lâu. Ở trong tình cảnh này gặp lại Pháp luân Vương khiến bọn họ không khỏi kinh ngạc.

Đi!

Pháp Luân Vương gằn lên phẫn nộ, ông ta không giải thích nhiều, trong tình cảnh này về cơ bản không thể có thời gian mà giải thích.

Nghe vậy, liệt đại chư vương sát khí mút trời, bọn họ lập tức sát phạt về phía vị trí hổng mà Pháp Luân Vương tạo ra. Mặc dù Thiên ma dốc sức ngăn cản nhưng vì Pháp luân vừa mang quần tới làm loạn nên liệt đại chư vương mới có thể mở ra đường máu.

Giết cho ta!

Chúng ma Thiên Ma tức tối hô hào, tiếng gào thét vang vọng đất trời, chúng lần lượt cầm sát kiếm của mình lên.

Liệt đại chư vương cùng kề vai tác chiến, ánh mắt đều đổ đồn về phía Pháp Luân Vương, với khả năng quan sát của bọn họ thì đương nhiên có thể nhận ra Pháp Luân Vương hiện giờ đang là sự tồn tại thế nào.

Pháp Luân Vương cũng nhìn sang hai bên trái phải, liệt đại chư vương đều có mặt ở đây, chỉ còn thiếu thần vương Thần Huyền Phong.

Tử trận rồi sao?

Pháp Luân Vương thầm nhủ, ông ta không hề biết những chuyện xảy ra trước kia.

Nhìn tám vị vương đứng với nhau, tu sĩ của Đại Sở đều cảm khái, đại địch trước kia hiện giờ lại cùng kề vai tác chiến bảo vệ Đại Sở, cảnh tượng này khiến người ta thấy hân hoan.

Giết!

Trong chốc lát, chư vương lần lượt cầm sắt kiếm lên, thần uy cái thế phóng ra, tất cả đều xông về phía trước không kẻ nào có thể chặn đường.

Giết!

Phía này, Diệp Thành dẫn theo đại quân của Thiên Đình lại lần nữa công phá vòng vây của Thiên Ma.

Nơi này, đại quân Thanh Vân Tông bị vây bắt, chưởng giáo Thanh Vân Tông là Chu Ngạo cũng đang cầm quân sát phạt ra từ hai bên trái phải, thấy Diệp Thành sát phạt tới thì ai nấy sát khí mút trời, tất cả gia nhập vào trong đại quân mà Diệp Thành dẫn đầu.

Hai bên cùng hợp quân lại với nhau, cứ thế bay về phía đông bắc.

Ở cách đó tám nghìn dặm lại có một vòng vây khổng lồ, những người bị bao vây ở đó chính là đại quân của Hằng Nhạc Tông do Liễu Dật dẫn đầu.

Diệp Thành và Chu Ngạo xông lên trước, sát phạt từ ngoài vào trong, cố gắng tạo ra khẽ hở.

Thấy quân chi viện tới, đại quân của Hằng Nhạc Tông lần lượt gia nhập, bọn họ thoát thân ra từ vị trí hổng, cho dù Thiên Ma binh tới cũng không thể ngăn bọn họ.

Sau khi thoát ra khỏi vòng vây, Diệp Thành dẫn đại quân tu sĩ chuyển hướng về phía tây bắc.

Cách đó chừng chín nghìn dặm lại có một vòng vây, đại quân Thiên Ma như nước lũ choán lấp cả thiên địa, cứ thế bao vây đại quân của Chính Dương Tông. Mặc cho tu sĩ của Chính Dương Tông sát phạt ra ngoài nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi vòng vây.

Diệp Thành bước vào hư thiên, hắn không nói lời nào mà lập tức vung đao.

Đáng chết!

Từng tên ma tướng gằn lên phẫn nộ, chúng cầm chiến thương đánh tới đâm xuyên hư thiên.

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn sử dụng Thúc Địa Thành Thốn né qua chiến thương kia, sau đó nhanh chóng sát phạt tới trước ma kiếm, một đao chém xuống khiến đầu tên ma tướng kia bị trảm bay xuống khỏi hư thiên, đường đường mà ma tướng mà lại bị giết chết từ chính diện một cách thảm khốc như vậy.

Giết!

Liễu Dật và Chu Ngạo cũng tạo ra được lỗ hổng cứu đại quân Chính Dương Tông do Cơ Tuyết Băng dẫn đầu ra ngoài.

Đi!

Diệp Thành không dám chậm trễ, hắn và Cơ Tuyết Băng kề tai tác chiến xông lên trước như hai viên minh châu sáng chói trên bầu trời dẫn đường cho tu sĩ ở Đại Sở.

Cả hai người lần lượt cau mày, ánh sáng của một miếng ngọc ghép ở phần ngực của hai người đều hiện lên yếu ớt, trông có vẻ như nó có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Đó là ngọc bài linh hồn, nói chính xác là ngọc bài linh hồn của Hổ Oa và Tịch Nhan.

Nhanh chóng quay về Nam Sở!

Diệp Thành bỏ lại một câu sau đó bay ngang qua bầu trời như một đạo thần mang, Cơ Tuyết Băng theo sau cũng rẽ ngang trời như đạo thần hồng.

Sau khi bọn họ đi, Chu Ngạo và Liễu Dật thay thế vị trí của hai người dẫn đại quân chín điện tam tông sát phạt về phía nam.

Nhìn vào thiên địa, liệt đại chư vương dẫn theo đại quân chư vương, hậu duệ hoàng đế dẫn theo đại quân hoàng đế, Thái Hư Cổ Long dẫn theo tu sĩ của Đại Sở, Chu Ngạo và Liễu Dật dẫn đại quân chín điên tam tông trông như bốn con rồng khổng lồ đang làm loạn trong biển người Thiên Ma binh, quấy nhiễu kế hoạch vây giết của bọn chúng.

Đúng là đã đánh giá thấp các ngươi rồi.

Trên Bắc Chấn Thương Nguyên, Cửu U Ma Quân đứng giữa hư thiên hắng giọng lạnh lùng, có vẻ như ông ta có thể nhìn thấy cục diện dù ở cách đó không biết bao xa.
Chương 1334: Sư phụ đưa con về nhà

Đây là vùng đất nhuốm đỏ máu, thây chất thành núi máu chảy thành sông, trông như chốn địa ngục giữa nhân gian.

Trên mặt đất, có hai bóng người đang đỡ lấy nhau bước đi lào đảo, phía sau bọn họ là một loạt những dấu chân đẫm máu.

Hai người này chính là Hổ Oa và Tịch Nhan.

Từ khi Thiên Ma xâm lược, Hổ Oa liền đi theo Cơ Tuyết Băng xông pha chiến trường, tu sĩ của Đại Sở bị đánh tan, cậu và Cơ Tuyết Băng mất dấu nhau, Hổ Oa dẫn theo một phần tu sĩ của Chính Dương Tông đột phá ra khỏi vòng vây nhưng bị đại quân của Thiên Ma vây bắt.

Còn Tịch Nhan chạy ra khỏi Nam Sở, Phong Tế không thể đưa cô bé quay về.

Cô đã có thể tìm được Hổ Oa một cách chính xác nhưng với sức của một mình thì khó mà có thể cứu vãn kết cục thua thảm. Mặc dù liên thủ với nhau nhưng bọn họ vẫn bị đánh thảm hại, tu sĩ của Chính Dương Tông đều tử trận, còn bọn họ may mắt thoát được và còn giữ lại được mạng sống.

Giữa trời đất tối tăm, hai bóng hình run rẩy bước đi.

Bọn họ chính là đệ tử chân truyền thứ nhất và thứ hai của Thiên Đình, một người là đồ đệ của Thánh Chủ Diệp Thành, một người là đồ đệ của chưởng giáo Chính Dương Tông Cơ Tuyết Băng, một trong hai người bọn họ nhất định là Thánh Chủ tương lai của Thiên Đình.

Thế nhưng chiến tranh tàn khốc đã khiến cho hai người còn chưa đầy hai mươi tuổi đã phải xông pha chiến trường từ sớm. Cuộc đời rực rỡ huy hoàng của bọn họ cũng vì trận chiến tranh tàn khốc này mà chấm dứt.

“Tịch Nhan, muội không nên đến đây”, Hổ Oa cầm Ô Thiết Côn cố gắng chống vào mặt đất, miệng không ngừng phun máu, cậu đỡ lấy Tịch Nhan, mặc dù ngọn lửa linh hồn đang tịch diệt nhưng vẫn cố gắng đẩy chút tinh nguyên còn lại vào cơ thể Tịch Nhan.

“Muội là đồ nhi của Diệp Thành”, Tịch Nhan cười dịu dàng, miệng trào máu, binh khí bản mệnh đang nứt ra, Hổ Oa đẩy tinh nguyên vào cơ thể cô còn cô lại đang đẩy chân lực vào cơ thể Hổ Oa.

“Đúng là cảnh tượng khiến người ta cảm động mà”, một giọng nói u ám vang lên, một tên ma tướng khoác chiến giáp lạnh băng bước tới.

“Huyết mạch Thánh Viên, huyết mạch Linh Tộc, vận may cũng không tồi”, tên ma tướng nhìn Hổ Oa và Tịch Nhan với ánh mắt thèm khát tham lam, hắn ta vừa cười vừa liếm cái miệng đỏ chót của mình.

Phía sau hắn ta là vô số ma binh, trên đại địa, trên hư thiên rợp bóng người, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hổ Oa và Tịch Nhan.

Tịch Nhan và Hổ Oa không nói lời nào, cả hai cố gắng đứng vững tựa lưng vào nhau nhìn đám ma binh rợp trời.

“Tịch Nhan, muội có sợ không?”, Hổ Oa nói với giọng khản đặc.

“Không sợ”, Tịch Nhan vẫn mỉm cười, cơ thể cô thiêu đốt hoả diệm, đó là sức mạnh tu vi và huyết mạch được cô thiêu đốt bằng chút sức lực cuối cùng, từng lọn tóc dần hoá thành bạc trắng.

“Ta cũng không sợ”, Hổ Oa mỉm cười huyết tế ra linh hồn, mái thóc suôn dài cũng hoá thành bạc trắng.

“Không biết tự lượng sức”, tên ma tướng kia nhếch miệng cười giễu cợt, hắn ta vung tay, “giết cho ta”.

Nghe vậy, Thiên Ma binh rợp trời lần lượt sát phạt tới từ tứ phương như muốn thôn tính Tịch Nhan và Hổ Oa.

Chiến!

Hổ Oa gằn lên sát phạt lên phía trước, cậu vung thiết côn dẹp bằng cả một đám, toàn thân kim mang chói lọi choán mắt người nhìn, mặc dù vào giây phút cuối cùng của cuộc đời nhưng chiến ý vẫn ngút trời, Hổ Oa không hề tỏ ra sợ hãi.

Tịch Nhan cũng vậy, kiếm lăng tiêu trong tay rung lên, cô vung kiếm chém ra một mảng sáng tịch diệt, từng tên Thiên Ma ngã xuống.

Nhìn vào hư thiên, một bóng người màu trắng và một bóng người màu vàng kim trông nổi bật giữa đám ma binh đen kịt, sức chiến đấu của cả hai người bùng nổ trước lúc chết, cho dù là ma tướng cũng phải cau mày.

Không biết từ bao giờ kiếm lăng tiêu trong tay Tịch Nhan gãy rời, thần quang toàn thân tắt lịm.

Ở một hướng khác, Hổ Oa cũng đi tới giây phút cuối cùng của cuộc đời, Ô Thiết Côn gãy đôi, kim quang toàn thân tối tới cực điểm.

Ma tướng bật cười lạnh lùng, ông ta vung tay, lòng bàn tay có vòng xoáy xuất hiện muốn nuốt chửng cả hai người.

Thế nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm mang huỷ thiên diệt địa bay từ phía xa tới khiến thiên địa nứt lìa.

Ma tướng tái mặt, ông ta thu người lùi về sau.

Phong Thần Quyết!

Giọng nói lạnh băng mang theo sát khí ngút trời, một nhát kiếm màu đỏ gạch vung ra, một kiếm đâm xuyên đầu tên ma tướng. Đường đường là ma tướng nhưng lại bị tuyệt sát, và đáng hổ thẹn là cho tới chết ông ta cũng không biết kẻ giết mình là ai.

Sư tôn!

Thấy Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, Hổ Oa và Tịch Nhan lần lượt nở nụ cười mỏi mệt, trong cơn gió mang theo mùi máu, cả hai ngã xuống khỏi hư thiên.

Cơ Tuyết Băng bay lên đỡ lấy Tịch Nhan.

Diệp Thành bước tới ôm lấy Hổ Oa.

Nhìn ngọn lửa linh hồn đang nhanh chóng tắt dần của hai người, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng run rẩy, cho dù là Đại La Kim Tiên tại thế cũng khó có thể cứu vãn được bọn họ.

Giết! Giết cho ta!

Lại là một ma tướng sát phạt tới từ tứ phương, tiếng gằn vang vọng khắp đất trời. bọn chúng đuổi theo Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng suốt cả chặng đường, vả lại phía sau chúng còn có ma binh rợp trời đi cùng, chúng muốn trảm diệt Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng ngay tại nơi này.

Sư phụ đưa con về nhà!

Sư phụ đưa con về nhà!

Cả hai người cùng đồng thanh, Diệp Thành cõng Hổ Oa, Cơ Tuyết Băng cõng Tịch Nhan.

Vù! Vù!

Hai người bước lên trời, Diệp Thành vung huyết linh thần đao, Cơ Tuyết Băng tế gọi ra thần kiếm huyền linh khiến những tên ma binh xông tới lập tức phải bỏ mạng.

Hai tên ma tướng sát phạt về phía trước, một tên bay về phía Diệp Thành, một tên bay về phía Cơ Tuyết Băng.

Cút!

Diệp Thành gằn giọng phẫn nộ, tiếng gằn chấn động đất trời, một đao bát hoang khiến tên ma tướng kia bị trảm bay, tên này vừa đứng vững đã trúng thêm một chưởng của Diệp Thành rồi hoá thành huyết vụ.

Cơ Tuyết Băng bá đạo vô song, thần kiếm huyết linh trảm thiên diệt địa khiến thần binh trong tay tên ma tướng kia bị một kiếm của cô trảm gãy rời, đến cả một nửa cơ thể cũng bị trảm diệt, sắc mặt tên ma tướng tối sầm cả lại, hắn ta muốn rút lui nhưng đã muộn, bị nhát kiếm kia của Cơ Tuyết Băng đâm xuyên trán, linh hồn lập tức bị trảm diệt.

Kẻ nào chặn ta kẻ đó phải chết!

Diệp Thành bước vào trạng thái ma đạo, hắn bước trên biển ma sát, phần đầu có bầu trời sao lơ lửng, mở ra thế giới hỗn độn.

Cơ Tuyết Băng cũng sử dụng bí thuật cấm kị, trên trán có một đường vân cổ xưa xuất hiện mang theo ngoại đạo pháp tướng, cùng đan xen với thế giới hỗn độn của Diệp Thành, lại có Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Thần Đồ bao quanh tạo thành đạo trận bảo vệ hai người.

Rầm!

Vùng đất này trong chốc lát đẫm máu, liên tiếp có ma tướng bị trảm diệt, những tên ma binh nào xông lên trước cũng không hề có kết cục tốt đẹp hơn.

Rầm! Đoàng! Đoàng!

Ở một hướng khác, động tĩnh dữ dội, tu sĩ Đại Sở vẫn bị vây bắt, cảnh tượng hết sức khốc liệt.

Trên tường thành dài hơn ba triệu dặm của Nam Sở chật kín bóng người, ai nấy đều khoác chiến giáp, tay cầm sát kiếm, huyết khí sục sôi như ngọn lửa đang bùng cháy, từng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về thiên địa phía xa.

Nơi đó đã có thể nhìn thấy từng bóng tu sĩ của Đại Sở, bọn họ đang sát phạt ra khỏi vòng vây.

Có điều phía sau tu sĩ của Đại Sở là từng bóng người rợp trời, đại quân Thiên Ma sát phạt tới.

Tế sát trận!

Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân hô lên.

Ngay sau đó, bầu hư không trên tường thành xuất hiện từng sát trận choán lấp bầu trời và mặt đất, uy lực mạnh mẽ, còn có cả kết giới hộ sơn khổng lồ bao trùm cả ba triệu dặm tường thành của Nam Sở, tất cả mọi người đều tế gọi ra binh khí.

Mở cửa thành!

Sau tiếng gằn của Man Sơn, hàng chục nghìn tường thành được mở ra.

Trong lúc này, những tu sĩ rút lui về như từng đạo thần mang bay vào tường thành, đợi tới người cuối cùn bay vào thì cửa thành mới đóng lại và có thêm hàng trăm đạo phong ấn.

“Mẹ kiếp, đánh cho ta, ngắm cho chuẩn”, Cổ Tam Thông giơ sát kiếm chỉ về phía đại quân thiên ma đang sát phạt tới.

Trong chốc lát, hàng tỉ thần mang bay ra, bọn họ đã chờ đợi giây phút này lâu rồi, không thể ra ngoài tới bắc Sở cứu viện, các tu sĩ ở Nam Sở chiến ý sục sôi cuối cùng cũng tìm được thời cơ trút giận.

Phụt! Phụt!

Đại quân Thiên Ma vừa sát phạt tới còn chưa đứng vững đã hoá thành tàn tro.

Đây là uy thế của tường thành ở Nam Sở, từ khi nó được xây dựng cho đến giờ vẫn luôn và bức tường thành khác thường, bên trên còn được khắc hoạ vô số trận văn, cứ cách trăm trượng lại có trận văn, cách nghìn trượng có trận pháp hộ sơn, cách chục nghìn trượng là sát trận hư thiên tuyệt sát, cách trăm nghìn trượng là binh khí ở cảnh giới thiên trấn giữ.
Chương 1335: Xót xa

Rút! Mau rút!

Thấy Thiên Ma binh liên tục bị tiêu diệt, các ma tướng của Thiên Ma tức giận quát lên.

Người ta đợi quân địch mệt rồi tấn công, nếu cứ nhất quyết tấn công tiếp, có trời mới biết sẽ chết bao nhiêu người.

Ngay tức thì, Thiên Ma binh nhếch nhác chật vật đồng loạt rút lui, cho đến khi ra khỏi phạm vi tối đa mà tường thành hư thiên sát trận có thể tấn công, ở tại chỗ dưỡng thương, xếp thành đội hình ma binh.

Bên này, phía Thái Hư Cổ Long đã trèo lên tường thành, sắc mặt ai cũng tái nhợt, hầu như ai cũng đều đã bị thương.

Hậu duệ các hoàng đế và chư vương các đời nhìn tường thành dưới chân, trong mắt loé lên ẩn ý sâu xa khó giải thích, phòng ngừa thật chu đáo! Năm xưa chịu bao nhiêu áp lực cũng phải xây được tường thành, bức tường thành vô dụng trong mắt họ giờ đây lại trở thành lá chắn lớn nhất để họ chống lại Thiên Ma.

Pháp… Pháp Luân Vương?

Khi phía Cổ Tam Thông nhìn thấy Pháp Luân Vương cũng ở trong số đó thì đều sững người, tưởng mình nhìn nhầm. Pháp Luân Vương vô song chẳng phải đã chết trong trận đại chiến với Chính Dương Tông rồi sao?

Trước vấn đề này, Thái Hư Cổ Long im lặng, trong lòng rất đau, sao hắn ta lại không biết lý do Pháp Luân Vương sống lại chứ?! Đó là do đồ nhi của hắn ta dùng mạng sống đổi lại.

Trước ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Pháp Luân Vương thẳng thừng phớt lờ.

Lúc này ông ta cũng giống như phía Ma Vương, nhìn bức tường thành dưới chân, với nhãn giới của ông ta đương nhiên nhìn ra bức tường thành này rất phi phàm, không phải tường thành bình thường mà trên mỗi tấc đất đều được lạc ấn trận văn.

Diệp Thành đâu?

Khi mọi người đang im lặng thì Chung Giang chợt hỏi.

Lời này vứt thốt ra, mọi người đều nhíu mày, lúc này mới nhận ra Diệp Thành không ở đây.

Ở bên kia!

Không biết là ai đã hét lên.

Nghe vậy, mọi người đều nhìn theo hướng người đó chỉ.

Đập vào mắt họ là đại quân Thiên Ma vô tận, giống như tấm thảm đen trải cả mặt đất, lại tựa như tấm màn đen che phủ cả bầu trời.

Trong đại quân Thiên Ma đông nghịt, họ nhìn thấy hai bóng người, so với đại quân Thiên Ma, họ như hai hạt cát nhỏ bé, đó là Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang cõng Hổ Oa và Tịch Nhan, lúc này họ đang điên cuồng chém giết đại quân Thiên Ma.

Kẻ nào cản ta đều phải chết!

Tuy thân hình Diệp Thành nhỏ bé nhưng giọng nói lạnh như băng của hắn lại vang khắp thiên địa rộng lớn, vọng lại liên hồi giữa không trung.

Giết!

Đại quân Thiên Ma kéo đến như sóng thủy triều, hết lần này đến lần khác nhấn chìm Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, nhưng rồi lại bị hai người giết sạch hết lần này đến lần khác, cảnh tượng đẫm máu ấy khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

Mẹ kiếp!

Man Sơn giận dữ hét lên, sau đó lấy rìu chiến ra định dẫn người xông ra khỏi tường thành Nam Sở, nhưng bị Thái Hư Cổ Long ngăn lại.

Không phải phía Thái Hư Cổ Long không muốn cứu, mà vì khoảng cách quá xa, nếu lúc này xông ra không biết sẽ thiệt hại bao nhiêu mạng người vô ích, điều họ cần làm là chờ, chờ đến khi khoảng cách gần rồi sẽ cứu Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

Phụt! Phụt!

Trong đại quân Thiên Ma, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng một trái một phải, liên thủ với nhau, đại quân Thiên Ma hàng chục triệu người không ai có thể ngăn cản bước chân họ.

Sau lưng hai người, khí tức của Hổ Oa và Tịch Nhan đã suy yếu đến cực điểm, ngọn lửa linh hồn đang cố gắng duy trì cũng đã tối mịt, có thể dập tắt bất cứ lúc nào, dù Đại La Kim Tiên còn sống cũng không thể cứu được.

“Sư nương, Tịch Nhan mệt quá”, Tịch Nhan ở sau lưng Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm, đôi mắt đẹp trong veo đã trở nên mông lung, ánh sáng trong mắt mất dần, mi mắt không ngừng run rẩy như muốn nhắm lại ngay trong giây tiếp theo.

“Cô nhóc, chúng ta sắp về đến nhà rồi”, Cơ Tuyết Băng khẽ thì thầm, Huyền Linh bản nguyên cuộn trào trong cơ thể cô vẫn đang liên tục truyền vào cơ thể Tịch Nhan, chỉ mong có thể kéo dài sinh mệnh cho cô bé, có thể khiến cô bé sống sót trở về Nam Sở, được gặp lại Phụ hoàng và Mẫu hậu lần nữa.

“Đại ca, Hổ Oa không khiến huynh mất mặt chứ?”, Hổ Oa cũng mệt mỏi nằm nhoài trên lưng Diệp Thành, nhẹ giọng cất tiếng, cậu vẫn hiền lành chất phác như thế, ánh sáng trong Hoả nhãn kim tinh đã rất tối, dù Diệp Thành truyền tinh nguyên thế nào cũng không thể ngăn cản.

“Từ trước đến nay đệ vẫn luôn làm rất tốt”, giọng Diệp Thành khản đặc, hắn nở nụ cười cực kỳ tang thương.

“Cảm ơn đại ca ca”, Hổ Oa cười đôn hậu, cậu đã kiệt sức, đôi mắt luôn gắng gượng mở ra cuối cùng cũng run rẩy khép lại, đôi tay ôm cổ Diệp Thành cũng vô lực trượt xuống.

Đến khi cận kề cái chết, cậu vẫn nghĩ đến khu vườn nhỏ năm xưa.

Đó là ký ức bình dị mà cay đắng, một ông lão tên Trương Phong Niên, một linh thú cấp thấp tên Tiểu Ưng, còn có một người ca ca mà cậu vẫn luôn rất tôn trọng, tất cả đều khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, đến chết cũng không quên.

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng run lên, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ.

Nói ra thì Diệp Thành là sư phụ nhập môn của Hổ Oa, còn Cơ Tuyết Băng là sư tôn thật sự truyền lại mọi thứ, ở khía cạnh nào đó họ đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời Hổ Oa, thiếu niên mộc mạc năm đó khiến họ rất yên lòng.

“Diệp Thành”, Tịch Nhan trên lưng Cơ Tuyết Băng dường như đã dùng hết sức lực cuối cùng để ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Thành, trực tiếp gọi thẳng tên hắn chứ không gọi hắn là sư phụ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom