• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Sư Hạ Sơn (2 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Gặp bạn cũ

Thứ đó ngoài đem về dọa người, hoàn toàn chẳng còn tích sự gì, nếu không, dưới sự đeo bám của ác ma, Mạc Liên Y không thể sống lâu như vậy.

Rốt cuộc là kẻ nào muốn hại Mạc Liên Y, Lưu Minh nghĩ thế nào cũng không ra.

Một điều anh có thể khẳng định, sự việc không hề đơn giản như anh tưởng!

Vân Thủy Gian, biệt thự nhà họ Mạc.

Mạc Thiên Nam nhẹ nhàng gõ cửa phòng con gái, sau đó đẩy cửa bước vào, cười lấy lòng ngồi xuống cạnh giường.

“Con gái, có phải giận dỗi bố rồi không?”

Mạc Liên Y hắng giọng, liếc bố mình một cái, không đáp.

“Haiz, con gái, bố nói chứ, chuyện Lưu Minh thật sự do con không đúng, người ta vừa xuống máy bay, chưa cả về nhà đã tới đây khám bệnh cho con, chúng ta dù sao cũng phải đối đãi tử tế, đến nhà đều là khách!”

“Hứ, bố thích anh ta như thế, nhận làm con trai luôn cho rồi, con sẽ ra khỏi cái nhà này, nhường chỗ anh ta!”

Mạc Liên Y hừ lạnh, vô cùng bất mãn nói: “Còn nữa, ai bắt anh ta không về nhà đã chạy qua đây? Con chắc? Rốt cuộc cũng vì tiền, tên chết dẫm đó chính là một kẻ mê tiền biến thái!”

“Con gái ngốc, Lưu Minh đến đây chưa từng nhắc tiền nong với bố, hơn nữa, để cứu con, cậu ấy còn dùng máu ngón giữa, máu ngón giữa là một trong 3 chỗ máu quan trọng nhất của người, chỉ sau máu tim, dùng một lần chí ít cần điều dưỡng 5, 3 tháng. Con có phát hiện sau khi chữa bệnh cho con, sắc mặt cậu ấy nhợt nhạt đi nhiều, nhưng con không cảm ơn dù chỉ một lời, cơm cũng không thèm mời đã đuổi người ta đi, như vậy chứng tỏ chúng ta quá vô tình vô nghĩa, chúng ta làm người phải biết báo đáp ân tình!”

Mạc Thiên Nam yêu thương nhìn con gái, dùng thái độ trưởng bối giảng giải.

“Sắc mặt anh ta trắng bệch là do mất máu?”

Mạc Liên Y tỉ mỉ nghĩ lại, dường như sau khi Lưu Minh chữa trị xong, sắc mặt thực sự tái đi nhiều.

“Đúng thế, để chữa trị cho con, cậu ấy tốn không ít máu và sức lực, nhưng chẳng hề than vãn câu nào, thậm chí bị con đuổi ra khỏi nhà cũng không nói gì, đúng là đứa trẻ ngoan, giờ chẳng mấy ai như vậy đâu!”

Mạc Thiên Nam gật đầu, khẽ thở dài.

Nghe bố nói xong, Mạc Liên Y dường như biết lỗi, nhớ lại gương mặt chất phác trong sáng kia, không hề cảm thấy đáng ghét nữa, lại nói, lúc anh đi còn nhớ đến việc xử lý con quỷ ám cô ta.

Nghĩ vậy, cô ta đột nhiên thấy cảm động lạ thường.

“Bố, có thể giúp con tìm hiểu xem Lưu Minh hiện ở đâu không?”

“Con gái, con định làm gì?”

“Con muốn đi tìm anh ta!”

Không hiểu tại sao, Mạc Liên Y bỗng vô cùng muốn gặp Lưu Minh.

Trông ánh mắt kiên định của con gái, Mạc Thiên Nam chợt chua xót, rốt cuộc con gái ông ta bị sao đây, không lẽ định lấy thân báo đáp?

Sống hơn 20 năm, đây là lần đầu Lưu Minh được đưa về bằng xe cảnh sát, nhà của anh ở một thôn trong nội thành khu phía nam.

Lưu Minh không lập tức về nhà mà bảo Liễu Băng Thanh thả anh gần đó.

“Về cơ bản không có gì thay đổi, nhưng vật còn người chẳng thấy đâu!”

Lưu Minh nhìn những tòa nhà cũ, bất chợt cảm khái.

“Lưu Minh?”

Đột nhiên có người gọi anh, quay lại nhìn, chỉ thấy một dáng người thấp lùn, đang cười híp mắt.

“Tôi chỉ gọi thử, không ngờ đúng là thằng nhóc cậu, đã 10 năm rồi, tôi cũng chẳng dám nhận bừa!”

Người này là Châu Vĩnh Phong, bạn học cấp 2 của anh, 2 người là bạn cùng bàn, quan hệ rất tốt, không ngờ lại chạm mặt ở đây, Lưu Minh có chút cảm khái.

“Mấy năm nay cậu đi đâu vậy? Tôi và rất nhiều bạn khác đều không nghe ngóng được tin tức gì, bọn họ nói không liên lạc được với cậu, QQ không rep, điện thoại máy bận, còn tưởng cậu bốc hơi rồi cơ”, Châu Vĩnh Phong bước đến, quan sát Lưu Minh một lượt, sau đó ha ha nói.

“Mấy năm không gặp, trông vẫn tráng kiện như ngày nào, nếu không vì bộ đồ này, tôi đã nghĩ cậu được phú bà nào bao nuôi đấy!”

“Nuôi ông nội cậu, miệng chó không mọc nổi ngà voi!”, Lưu Minh bật cười, không trả lời câu hỏi, dù sao cũng chẳng thể nói 10 năm nay được lão đạo sĩ thu nhận, sau đó theo học nghề trừ ma diệt quỷ.

“Sao cậu lại ở đây?”, Lưu Minh nhìn bạn cũ 10 năm, có chút kích động, khẽ huých vào eo Châu mập, hỏi.

“Aiz, hôm nay là ngày họp lớp, tôi chịu hết nổi nên chạy ra ngoài mua điếu thuốc, cậu muốn đi cùng tôi không, có rất nhiều người quen đấy!”, Châu Vĩnh Phong cười xấu xa.

“Bỏ đi, bỏ đi, tôi ăn mặc thế này thì khỏi đi cho rồi!”

Lưu Minh nhìn mình rồi ngại ngùng nói, quần áo anh là đồ hàng thùng, nãy còn bị Hậu Tông Dư đâm trúng, mặc dù người không sao, nhưng quần áo bị rách lỗ chỗ, trông thật sự nhếch nhác.

“Tên nhóc này, mấy năm không gặp sao đã học thói đời rồi, bạn học cũ còn để ý mấy cái này à? Hơn nữa, đã gặp ở đây, kiểu gì cũng phải chào hỏi một tiếng, nếu để bạn học biết được tôi gặp mà không mời cậu đi cùng, không biết sẽ nói tôi thế nào!”

Châu Vĩnh Phong trực tiếp kéo Lưu Minh vào khách sạn đối diện đường, thuần thục lên tầng, bước vào phòng bao.
Chương 17: Họp lớp

“Này, mọi người, xem tôi đưa ai đến đây”, Châu Vĩnh Phong cất lời, sau đó đó đẩy Lưu Minh ra.

“Vãi nội ơi, Lưu Minh!”

“Tên rùa rụt cổ cậu, không ngờ vẫn còn sống đó!”

“Mấy năm không gặp, lão Minh đen đi không ít, có phải cưới được cô vợ xinh đẹp nên lao lực không”.

Lưu Minh hồi còn đi học quan hệ khá tốt, học lực cũng ổn, hơn nữa hay ra mặt khi có chuyện bất bình, vậy nên rất nhiều người chào hỏi anh.

“Đều là bạn học cũ, khách sáo gì chứ, mau ngồi xuống đi!”

Một cô gái mặt bầu tóc ngắn cười nói.

“Hơ, chuyện này…”

Lưu Minh gãi đầu, có chút bối rối.

Phòng không lớn, hơn nữa đều đã ngồi kín, chỉ còn một chỗ trống duy nhất bên cạnh 1 cô gái mặt lạnh.

Người này là Nhâm Tử Huyên, hồi đi học, 2 người từng có quan hệ mập mờ, chỉ là Lưu Minh chú tâm học hành, 2 người không hề tiến triển vượt quá tình bạn.

Hiện giờ quan hệ của 2 người rất kì diệu, mặc dù không tính là người yêu cũ, nhưng cũng chẳng khác là bao.

“Cái này…không ổn lắm”, một bạn học đỡ lời.

“Lão Minh, mấy năm không gặp, da mặt cậu ngày càng mỏng, có phải trước đây làm chuyện gì có lỗi với Tử Huyên, cho nên giờ mới không dám ngồi cạnh người ta!”

Đã nói đến mức này, Lưu Minh chỉ đành căng da đầu tiến đến chỗ bên cạnh Nhâm Tử Huyên, cười ngượng nghịu.

Nhâm Tử Huyên quay lại mỉm cười với anh, 10 năm, có thể mài dũa người ta thành bộ dạng hoàn toàn khác, nhưng sự tao nhã trên người Nhâm Tử Huyên không hề thay đổi.

Có điều trông tinh thần cô ta không ổn lắm, mặc dù đã trang điểm, nhưng không dấu nổi làn da nhợt nhạt, ánh mắt thất thần, cảm giác thiếu sức sống.

“Tử Huyên, có phải em gặp chuyện gì kì quái?”

Lưu Minh chăm chú nhìn Nhâm Tử Huyên, không nhịn được hỏi.

“Đâu, đâu có, gần đây em hơi mệt chút thôi!”

Nhâm Tử Huyên ngắc ngứ một hồi mới trả lời hết câu.

“Cái cậu Lưu Minh này, đúng là chẳng có chút nhân tính nào, vừa vào đã anh anh em em với hoa khôi lớp, có phải quên hết mấy anh em chúng tôi rồi không!”

“Phải đó, chúng tôi biết cậu và hoa khôi thân thiết, nhưng có chuyện gì không thể nói sau à?”

“Đúng vậy, quán rượu này là khách sạn, tụ tập xong 2 người thuê 1 phòng cũng chẳng sao, giờ phải tập trung uống rượu!”

Mấy nam sinh thân thiết với Lưu Minh trêu chọc.

“Được rồi, uống nào!”

Lưu Minh gật đầu.

Nhâm Tử Huyên giống như cô dâu nhỏ, rụt rè cầm chai bia rót cho Lưu Minh.

“Ài, tôi nói này học bá, quần áo của cậu đã thế này rồi vẫn mặc lên người được? Có phải gặp khó khăn gì không, nếu có chuyện gì cứ nói ra, chúng ta đều là bạn học cũ, giúp được mọi người chắc chắn sẽ giúp!”, Đỗ Tử Đằng nhìn Lưu Minh, thiếu điều muốn phát khùng.

Thời còn đi học, Đỗ Tử Đằng theo đuổi Nhâm Tử Huyên rất quyết liệt, thế nhưng Nhâm Tử Huyên thích Lưu Minh, gã chẳng có cơ hội nào.

Chớp mắt đã 10 năm, bản thân gã cũng gọi là có gì và này nọ, vốn định mượn dịp họp lớp để tiếp tục theo đuổi Nhâm Tử Huyên. Không ngờ Lưu Minh trở lại, đã thế còn nói nói cười cười với nữ thần của gã.

Nghĩ vậy, Đỗ Tử Đằng lập tức khó chịu.

“Đây là do xảy ra xô xát với người khác nên mới vậy, tôi định về nhà thay đồ, nhưng trên đường gặp được Châu Vĩnh Phong, cậu ấy nói mọi người đang họp mặt, tôi nghĩ đã lâu rồi chưa gặp nhau, nên mới vội vội vàng vàng chạy tới đây!”

Lưu Minh cười ha ha đáp.

Thực ra anh không thích mấy vụ họp lớp, nói thẳng ra, đây là dịp đám đàn ông khoe khoang khẳng định bản thân, phụ nữ so bì các thứ, sớm đã mất đi ý nghĩa, thực sự có chút nực cười.

“Lưu Minh định về thay đồ, là tôi một mực kéo cậu ấy tới đây, bạn học cũ với nhau để ý chuyện quần áo làm gì, chủ yếu là tình cảm!”

Châu Vĩnh Phong thấy Lưu Minh bị chê bai, có chút không vui, người là do anh ta gọi tới, hơn nữa anh ta cho rằng, có thể đến tụ họp, chính là coi trọng tình nghĩa ngày xưa.

“Ha ha, tôi chỉ đùa thôi, dù sao cũng lâu lắm không gặp, ít nhiều lạ lẫm, chẳng qua tôi làm nóng không khí ấy mà!”

Đỗ Tử Đằng cười giả lả, rút điếu thuốc từ túi ra, rít một hơi dài, sau đó đập bao thuốc cùng với chìa khóa xe BMW lên bàn, nhìn Lưu Minh đầy khiêu khích.

“Được rồi, đừng nói mấy chuyện vớ vẩn nữa, hôm nay đã đến đây, nên cạn 1 ly chứ?”

Châu Vĩnh Phong là người xởi lởi, không hề bận tâm chuyện vừa rồi, chỉ hô hào mọi người cạn ly.

Rượu quá tam tuần, không khí cởi mở hơn nhiều, đề tài nói chuyện cũng phong phú.

“Phải rồi, Lưu Minh biệt tích 10 năm nay là đi đâu vậy, mỗi năm họp lớp đều không thấy cậu”.

Một người đeo kính ra vẻ thân thiết hỏi thăm, gã tên Trương Tường, là kẻ bợ đít Đỗ Tử Đằng.

“Cũng chẳng đi đâu, tôi chỉ cùng một ông lão chu du đông tây nam bắc, coi như trải nghiệm học tập, nâng cao năng lực! Hai hôm trước tôi vừa về Đường Hải, không ngờ lại gặp mọi người!”
Chương 18: Nữ thư ký xinh đẹp

Lưu Minh nhấp một ngụm rượu, không ngẩng đầu lên mà nói.

“Thế giờ cậu làm chức cao ở công ty nào rồi?”

“Tôi vừa về, cũng không vội tìm việc”.

“Hóa ra cậu chưa có công việc à? Hiện tại Đỗ Tử Đằng mở một công ty, hay là cậu đến công ty cậu ấy làm đi, dù sao cũng là bạn học, cậu ấy nhất định sẽ hỗ trợ cho cậu”.

Trương Tường đẩy kính mắt, nhìn Đỗ Tử Đằng cười nói.

“Không vấn đề gì, cậu đến công ty tôi làm đi, dù sao chúng ta cũng là bạn học, muốn đãi ngộ thế nào cứ nói!”

Đỗ Tử Đằng vô cùng rộng lượng nói. Thực chất gã đã âm thầm mở cờ trong bụng. Nếu anh đến làm ở công ty gã thì lúc đấy gã muốn chỉnh anh thế nào cũng được, dám tranh phụ nữ với gã, đúng là không biết trời cao đất dày.

“Cảm ơn nhưng tạm thời tôi không thiếu tiền, cũng không định đi làm, khi nào tôi cần thì nhất định sẽ liên lạc với các cậu!”

Lưu Minh nói. Mặc dù bây giờ anh không có tiền nhưng với anh mà nói cũng chưa đến mức phải đi cầu cạnh những bạn học trước đây.

“Hừ, cà cuống chết đến đít còn cay. Cho dù lúc trước cậu có học giỏi đến đâu thì bước vào xã hội cũng chả là cái thá gì. Học giỏi thì có tác dụng gì, ra trường vẫn phải làm công cho những con ông cháu cha như Đỗ Tử Đằng thôi, hiện tại người ta là sếp, tài sản cố định của công ty lên tới mấy triệu tệ đấy!”

Lý Tư Kỳ mặc chiếc váy hai dây ngắn, trang điểm lòe loẹt, vô cùng khinh thường mà nói, đồng thời còn liếc mắt quyến rũ với Đỗ Tử Đằng ngồi bên cạnh.

“Đúng thế. Lúc đi học có xuất sắc đến đâu thì bước chân vào xã hội cũng chưa chắc đã làm lên chuyện. Trước đây chồng tôi học hành cũng chẳng ra sao nhưng có một ông anh rất giàu, bây giờ chồng tôi là giám đốc bộ phận trong một công ty kiến trúc, làm ăn cũng khấm khá lắm, lương mỗi tháng hơn 10 nghìn tệ, đấy là chưa kể tiền “bôi trơn” đấy”.

“Theo tôi thấy người thành đạt nhất trong chúng ta vẫn là Đỗ Tử Đằng, còn trẻ mà đã mở công ty, không như ai đó, không có chí tiến thủ gì cả!”

Hai người bạn thân của Lý Tư Kỳ cũng bắt đầu móc mỉa.

“Các cậu thôi đi, họp lớp mà từ khi nào trở thành cuộc thi hơn thua rồi. Có lẽ bây giờ sự nghiệp của Lưu Minh không ra sao, nhưng biết đâu sau này lại lên như diều gặp gió thì sao? Lẽ nào các cậu chưa nghe câu “đừng khinh thiếu niên nghèo” à?”, Châu Vĩnh Phong không nhịn được mà vỗ bàn.

“Đúng thế, hai cậu thật quá đáng, Lưu Minh cũng nói không thiếu tiền rồi, hai cậu còn luyên thuyên không đâu!”

Trương Tường cũng phụ họa. Gã đi đến bên cạnh Lưu Minh, vỗ vai anh: “Người anh em đừng để tâm đến đám phụ nữ nông cạn đấy, nào, chúng ta cùng uống!”

Hai người cụng ly rồi uống cạn.

“Hay lắm, người anh em Lưu Minh đây cũng là người phóng khoáng!”

Trương Tường cười rồi chuyển đề tài: “Người anh em, tôi có chuyện thương lượng với cậu. Chuyện là thế này, bữa cơm này vốn là Đỗ Tử Đằng mời nhưng lúc đến thì mới nhận ra là hai chúng tôi đều không mang điện thoại. Cậu cũng biết đấy, bây giờ ra cửa ai còn cầm tiền mặt nữa, đều dùng điện thoại quét mã QR hết. Cậu xem cậu trả tiền trước được không, ngày mai chúng tôi đến công ty lấy tiền mặt rồi trả cậu!”

Lưu Minh cười không nói. Anh còn thấy lạ sao con chó của Đỗ Tử Đằng lại nói đỡ cho mình, hóa ra là có âm mưu.

“Các cậu thật quá đáng. Sếp Đỗ làm ăn lớn vậy mà không mời nổi một bữa cơm, không mời được thì nói sớm, chúng tôi tự bỏ tiền”.

Châu Vĩnh Phong tức giận nói. Vốn anh ta còn có chút chờ mong với buổi họp lớp nhưng xem ra sau này không cần phải đến nữa.

“Thì có lý do đặc thù mà!”

Trương Tường nhìn Lưu Minh: “Người anh em, cậu nói cậu không thiếu tiền thì chắc không đến nỗi không mời nổi một bữa cơm chứ?”

“Đây cũng không phải là nhà hàng cao cấp gì, một bàn thức ăn đầy cũng chỉ mấy nghìn tệ, lẽ nào mấy đồng này cậu cũng không có?”

Đỗ Tử Đằng lắc chiếc ly trong tay, cười khẩy. Phải nói rằng hiện tại có thể chèn ép Lưu Minh thế này khiến gã cảm thấy vô cùng sung sướng.

“Hừ, đống đồ cậu ta mặc còn không đến 200 tệ, cậu ta không thiếu tiền? Cậu ta mời nổi bữa cơm này chắc?”

Lý Tư Kỳ cười khẩy, vô cùng khinh bỉ mà nhìn Lưu Minh.

“Nghèo còn ra vẻ. May mà ban đầu Tử Huyên không về bên cậu, cậu bây giờ có khi còn không mua nổi một thỏi son cho người ta!”

“Lấy chồng thì phải lấy người như Đỗ Tử Đằng đây này”.

Đúng lúc này, cửa phòng bao được mở ra, một mỹ nữ mặc đồ công sở, đeo kính đứng ở cửa phòng bao: “Anh Lưu, tiền ăn trong phòng bao đã được thanh toán theo yêu cầu của anh rồi, anh còn chuyện gì nữa không?”

Tất cả mọi người đều ngây ra, bọn họ hoàn toàn không dám tưởng tượng rằng một mỹ nữ sẽ xuất hiện tại cửa phòng bao. Khí chất, vẻ đẹp của cô ta, không một người phụ nữ nào trong phòng bao này sánh bằng được.

“Người đẹp, cô là?”

Châu Vĩnh Phong không nhịn được hỏi.

“Tôi là thư ký riêng của anh Lưu”.

Mỹ nữ mỉm cười xã giao.

“Được lắm Lưu Minh, cậu phát tài rồi giờ còn học chiêu chủ tịch giả nghèo tham gia họp lớp này. Cậu cố ý mặc bộ đồ rẻ tiền này phải không?”

Châu Vĩnh Phong phàn nàn.

“Thật xin lỗi, lỗi do tôi khiến trang phục của anh Lưu bị rách, vừa rồi tôi quá bất cẩn”.

Lúc này, thư ký xinh đẹp đứng ở cửa đỏ mặt, cúi đầu xuống.

Nhìn nữ thư ký đỏ bừng mặt, người trong phòng như hiểu ra gì đó.

Hóa ra ma sát mà Lưu Minh nói vừa nãy là ý này.
Chương 19: Nữ thư ký

“Đậu, chẳng trách Lưu Minh đen với gầy đi nhiều như vậy, đổi lại tôi mà có thư ký riêng xinh đẹp như vậy thì đã sớm gầy như que củi rồi!”

“Thế nào là giấu nghề? Đây mới gọi là giấu nghề này!”

“Tôi nói rồi mà, người ta đi học là con nhà người ta thì vào xã hội cũng không kém được’.

Đám người trong phòng bao bắt đầu mồm năm miệng mười.

Đỗ Tử Đằng ngồi ở vị trí chủ tọa mặt mày đã tái mét, gã vốn định nhân cơ hội họp lớp này mà nhục mạ Lưu Minh nhưng không ngờ nửa đường lại có một nữ thư ký xinh đẹp xuất hiện.

Định vả mặt người ta mà giờ lại bị vả ngược!

“Cô gái, không biết hiện tại Lưu Minh đang làm việc ở công ty nào?”

Đỗ Tử Đằng không cam tâm. Quần áo Lưu Minh đang mặc không phải của nhãn hàng nổi tiếng nào, gã không tin anh lại thành đạt đến vậy, nói không chừng cô gái này là người Lưu Minh gọi đến diễn kịch. Cô ta xinh đẹp như vậy, mấy thư ký bên cạnh gã đều không thể sánh bằng được. Cô gái như thế sao có thể đi làm thư ký cho người khác?

Đúng vậy, nhất định là thế, nhất định phải vạch trần anh.

“Anh Lưu là khách quý của tập đoàn Thiên Nam chúng tôi. Đa số mọi chuyện sẽ đều được trao đổi trực tiếp với giám đốc của chúng tôi, tôi chỉ phụ trách chăm lo cho cuộc sống riêng của anh ấy thôi”.

Nữ thư ký đi guốc cao gót, vô cùng ưu nhã đi đến bên cạnh Lưu Minh, dịu dàng đỡ anh dậy.

“Sao cô lại đến đây?”

Lưu Minh hơi ngạc nhiên.

“Sao tôi không đến được? Tôi còn không đến thì anh bị đám bạn học bắt nạt đến chết rồi!”

Giọng nói của nữ thư ký có đôi chút lạnh lùng, thậm chí còn mang theo sự kiêu ngạo, nhưng lọt vào tai người khác thì lại như đang làm nũng.

Thật ra cô ta đã đến từ sớm rồi. Sau khi nghe Lưu Minh bị Hậu Tông Dư đâm thì cô ta lại càng lo lắng, lái xe như bay đến khu phía Nam, vừa hay nhìn thấy Lưu Minh và Châu Vĩnh Phong nên lặng lẽ theo sau hai người lên lầu rồi đứng ngoài cửa nghe một lúc lâu.

“Chúng ta về nhà?”

Nữ thư ký định đỡ Lưu Minh đi ra ngoài.

Nhưng lúc này Lưu Minh lại dừng lại, nhìn Nhâm Tử Huyên đang ngồi đó: “Tử Huyên, trông em không được khỏe, nếu gặp chuyện gì khó giải quyết thì cứ đến khu phía Nam tìm anh”.

“Em…”

Nhâm Tử Huyên im lặng một lát như có điều muốn nói lại thôi. Gần đây cô ta lại gặp vấn đề rồi, nhưng đây không phải những chuyện mà Lưu Minh có thể giải quyết được.

Nữ thư ký đứng bên cạnh không vui, đôi mắt xinh đẹp trừng anh, bàn tay lặng lẽ véo eo Lưu Minh khiến anh đau đến nghiến răng.

Bà đây nể mặt anh bị bắt nạt nên mới miễn cưỡng phối hợp diễn kịch với anh, không ngờ anh lại dám trêu hoa ghẹo nguyệt ngay trước mặt cô ta. Lẽ nào bà đây không cần thể diện chắc?

Vẻ mặt phẫn nộ của nữ thư ký trông như một người vợ nhỏ đang ghen tuông vậy.

Xem ra quan hệ của Lưu Minh và nữ thư ký này không đơn giản.

Nữ thư ký này cũng là người sành sỏi, mới giây trước mặt cô ta còn lạnh như tiền mà giây sau đã lại trở nên dịu dàng hiền hậu. Cô ta lấy hai tấm danh thiếp từ trong túi xách ra, đưa một tấm cho Nhâm Tử Huyên, tấm còn lại đưa cho Châu Vĩnh Phong: “Cô và anh đây hẳn là bạn tốt của anh Lưu. Sau này cần gì thì có thể đến tìm tôi, tôi giúp hai người liên hệ với anh Lưu”.

Nói xong, nữ thư ký tinh nghịch mà nháy mắt với hai người.

Khi Châu Vĩnh Phong nhìn thấy mấy chữ “tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nam” mạ vàng trên tấm danh thiếp thì ngây ra. Anh ta trợn tròn mắt, không thể tin được mà nhìn “nữ thư ký” trước mặt.

“Thật sự xin lỗi mọi người, gần đây sức khỏe của anh Lưu không tốt vì thế không uống rượu được, tôi đưa anh ấy về nhà nghỉ ngơi trước, mọi người cứ tiếp tục đi, chúc mọi người chơi vui vẻ”.

Vừa nói nữ thư ký vừa vô cùng chu đáo mà đỡ Lưu Minh đi ra khỏi phòng bao, chỉ để lại sau lưng một đám người đang nghệt ra.

“Châu Vĩnh Phong, người đẹp vừa nãy thật sự là thư ký của Lưu Minh à?”

Lúc này, có người không nhịn được hỏi.

Châu Vĩnh Phong lắc đầu không nói.

“Vậy cô ấy là nhân viên của tập đoàn Thiên Nam ư?”

“Không phải!”

Châu Vĩnh Phong lắc đầu cười gượng.

“Hừ, tôi đã nói mà, Lưu Minh mặc đồ rẻ tiền như vậy thì sao có nữ thư ký được!”

Lý Tư Kỳ cười khẩy.

“Lúc đầu tôi đã nghi ngờ cô gái đó là người các cậu tìm đến để đóng kịch, không ngờ lại là thật. Đều là bạn học với nhau cả, sao có thể vì sĩ diện mà nói dối nhau chứ? Không ngờ Lưu Minh lại là người như vậy, thật khiến người ta coi thường”.

Đỗ Tử Đằng chế nhạo nói.

“Không, các cậu hiểu lầm rồi. Mặc dù người đẹp vừa nãy không phải là thư ký của Lưu Minh nhưng cô ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Nam”.

Châu Vĩnh Phong nhẹ nhàng đặt danh thiếp lên bàn.

Tất cả người trong phòng bao đều xúm xít lại, khi họ nhìn thấy dòng chữ mạ vàng trên danh thiếp thì vô cùng kinh ngạc.

“Chẳng trách người đẹp vừa nãy lại có khí chất ngút ngàn như vậy, hóa ra là một trong ba nữ thần nổi tiếng của thành phố Đường Hải”.

“Mọi người có để ý không, vừa rồi giám đốc Mạc nói quan hệ giữa cô ta và Lưu Minh rất tốt, lẽ nào bọn họ là người yêu?”

“Trông bọn họ như vậy thì không chệch đi đâu được, nếu không giám đốc Mạc sao lại quan tâm Lưu Minh như vậy. Hơn nữa giám đốc Mạc nói cô ta không cẩn thận xé rách quần áo của Lưu Minh, không ngờ đời sống cá nhân của hai người họ lại mãnh liệt kích thích như thế!”

Mỗi câu nói của các bạn học lại như một bàn tay tát thẳng lên mặt Đỗ Tử Đằng.



Xe của Mạc Liên Y là một chiếc xe Ferrari màu xanh biển, rất phù hợp với khí chất lạnh lùng kiêu ngạo của cô ta.

“Liên Y, hôm nay thực cảm ơn cô, nếu không nhờ cô thì tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi không ngờ muộn vậy rồi mà cô còn đến thăm tôi”.
Chương 20: Lọt vào live stream

Lưu Minh tựa người lên ghế, hứng thú mà nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.

“Tôi nghe nói anh bị Hậu Tông Dư đâm nên đến xem anh đã chết chưa, hiện tại xem ra anh không những chưa chết mà còn có thể đi trêu đùa ong bướm nữa, quả là kẻ xấu thì sống lâu, gây hại ngàn năm!”

Mạc Liên Y trừng mắt, bĩu môi nói.

Lưu Minh mỉm cười. Cô gái này là điển hình cho việc khẩu xà tâm phật, nếu không cô ta cũng sẽ không giả làm thư ký của anh, diễn đạt như vậy trước mặt đám bạn học của anh. Không thể không nói chuyện vừa rồi thật khiến người ta cảm thấy sung sướng, nói không chừng sau khi anh rời đi thì Đỗ Tử Đằng đã tức đến tím mặt rồi.

“Yên tâm, trên đời này không có nhiều thứ có thể giết được tôi”.

Lưu Minh nhìn Mạc Liên Y đang chăm chú lái xe, vô cùng tự tin nói.

“Anh cứ bốc phét đi. Anh đã bị thương rồi còn chạy đi uống rượu, sớm muộn gì cũng có ngày đi chầu Diêm Vương”.

Cô ta biết Lưu Minh vì cứu mình mới bị thương, muốn khuyên anh uống rượu ít thôi, phải nghỉ ngơi cho khỏe nhưng lời đến miệng thì phát hiện bản thân không tài nào nói một cách mềm mỏng hơn được.

“Bổn Thiên sư từ năm ba tuổi đã đi bắt ma rồi, 15 tuổi đã vào địa phủ, 17 tuổi uống trà cùng Diêm Vương, khiến hàng nghìn con quỷ phải khuất phục. Năm tôi 18 tuổi, Diêm Vương khóc lóc đòi gả con gái cho tôi, mà bây giờ cho dù Diêm Vương có nhìn thấy tôi thì cũng phải cung kính!”

Lưu Minh cười nói.

Mạc Liên Y bĩu môi nhưng không nói gì, ngoại trừ bốc phét ra thì anh chẳng được tích sự gì hết.

“Đúng rồi, có phải vì tôi mà Hậu Tông Dư gây phiền phức cho anh không? Hay là tôi giúp anh nói chuyện với anh ta?”

Mạc Liên Y vừa lái xe vừa hỏi.

“Cậu cả nhà họ Hậu đó với tôi mà nói chỉ là một tên hề thôi!”

Lưu Minh hờ hững xua tay.

“Là sao?”

Mạc Liên Y không nhịn được hỏi.

“Chỉ là một con sâu bọ mà lại muốn che trời, cô nói xem có buồn cười hay không?”

“Sao anh nói chuyện thô lỗ vậy chứ!”

Mạc Liên Y cau mày trừng Lưu Minh một cái rồi tiếp tục tập trung lái xe.

Có Lưu Minh chỉ đường, chẳng mấy chốc chiếc xe đã đến ngõ mà nhà họ Lưu ở.

“Được rồi, cô đưa đến đây thôi, trong ngõ tối, không tiện đi lại, dù sao nữ tài xế các cô cũng nhiều tai tiếng lắm!”

Lưu Minh xuống xe rồi khua tay với Mạc Liên Y.

“Tên, chết, tiệt!”

Mạc Liên Y bị Lưu Minh chọc tức đến mức ngực phập phồng, gằn từng chữ một mà nói.

Tên khốn này dám coi thường cô.

“Bà đây có kinh nghiệm lái xe mười năm rồi, kinh nghiệm phong phú lắm đấy, biết không hả?”

“Ồ, hóa ra cô còn có “kinh nghiệm phong phú” cơ đấy?”

Lưu Minh cười, cố ý nhấn mạnh vào bốn chứ “kinh nghiệm phong phú”.

“Tên khốn kiếp nhà anh, tôi…”

Mạc Liên Y càng tức giận. Lưu Minh thôi ra vẻ vô sỉ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta mà nói: “Được rồi, cô về sớm đi, đừng làm bố cô lo lắng. Tôi đã xử lý con quỷ ám cô rồi, nhưng chuyện này có hơi phức tạp, nói không chừng còn có thứ khác tìm đến cô, đến lúc đó cô cứ liên lạc trực tiếp với tôi là được”.

“Vẫn còn rắc rối?”, Mạc Liên Y cau mày.

“Ừ, mặc dù tôi không biết là ai muốn hãm hại cô nhưng tôi dám khẳng định kẻ đó sẽ lại ra tay. Nhưng cô yên tâm, chỉ cần hắn dám ra tay thì tôi sẽ bẻ từng khúc xương của hắn. Kẻ dám đối đầu với bổn Thiên sư thì sẽ không có kết cục tốt!”, Lưu Minh gật đầu, giọng điệu vô cùng mạnh mẽ. Sau đó anh lấy một lá bùa màu tím trong chiếc túi cũ kỹ của mình ra, dùng sợi dây màu đỏ xuyên qua nó rồi đưa cho Mạc Liên Y: “Cô đeo cái này bên mình, nó có thể bảo vệ được cô”.

“Tiểu thần côn anh đối xử với tôi tốt như vậy, còn đưa không đồ cho tôi, có phải có âm mưu gì không?”

Mạc Liên Y sờ tấm bùa tím đã gấp thành hình tam giác trong tay rồi lại nhìn tiểu thần côn đang đứng trước mặt mình.

“Đương nhiên là có âm mưu rồi, đối xử tốt với cô thì không biết chừng cô còn cảm động mà gả cho tôi làm vợ ấy chứ”.

Lưu Minh cười nói.

“Anh nằm mơ giữa ban ngày đi!”, Mạc Liên Y phẫn nộ trừng Lưu Minh một cái rồi lái xe rời đi.

Lưu Minh theo trí nhớ mà đi đến chỗ nhà mình, sau đó lấy chìa khóa ra nhưng lại phát hiện cửa không khóa.

“Chẳng lẽ dì có nhà?”

Lưu Minh cau mày, mở cửa nhà thì thấy đèn trong phòng còn sáng.

Sau khi bố mẹ mất, dì coi như là người thân còn lại duy nhất của anh trên đời này, từ khi anh được lão sư phụ đưa đi, căn nhà chỉ có mình dì dọn dẹp.

Vốn anh định nghỉ ngơi một tối rồi ngày mai đi thăm dì, không ngờ bà ấy lại ở đây.

Lưu Minh kích động mà chạy tới, đẩy cửa phòng ra.

Thật không ngờ người anh nhìn thấy không phải dì mà là một cô gái mặc bộ đồ y tá màu trắng. Cô ta đang quay lưng về phía anh, nhảy một điệu nóng bỏng, đặc biệt là đôi chân dài đi tất hồng khiến Lưu Minh cảm thấy miệng lưỡi khô rát.

Lý Duyệt Nhiễm là sinh viên đại học của học viện Âm nhạc Đường Hải, vừa tiếp xúc với việc live stream trên mạng chưa lâu, nhưng nhờ vào tài năng và nhan sắc của bản thân mà cô ta đã thu hút được một lượng fan lớn. Hiện tại cô ta cũng coi như có chút nổi tiếng trên mạng. Bình thường cô ta chỉ stream nói chuyện với mọi người nhưng khi fan biết cô ta có học múa thì mãnh liệt yêu cầu cô ta biểu diễn một đoạn, vì vậy mới có cảnh tượng như vừa rồi.

Điệu nhảy của Lý Duyệt Nhiễm khiến kênh live stream sôi sùng sục, nhất thời donate không ngừng, thậm chí còn không kém hơn những streamer nổi tiếng bao nhiêu.

Màn hình mất một lúc lâu mới yên ắng trở lại. Đột nhiên Lý Tiểu Nhiễm nhìn thấy trên thanh chat có fan đang không ngừng gõ chữ, nói là sau lưng cô có người.

“Đậu má, người đàn ông kia là ai? Sao lại xuất hiện trong nhà nữ thần? Chẳng lẽ là bạn trai bé Nhiễm?”

“Hắn cũng không tự đái một bãi rồi soi thử xem trông bản thân mình thế nào. Rõ ràng là một tên nhà quê, sao có thể là bạn trai của nữ thần được? Bạn trai của nữ thần ít nhất cũng phải đẹp trai như tôi này.”

“Ông biến dùm đi, vừa nhìn đã biết là tên béo đê tiện!”

Lúc đầu Lý Duyệt Nhiễm còn cho rằng fan đang đùa với mình, nhưng càng lúc càng có nhiều người lặp lại câu nói đó khiến cô không nhịn được mà quay lại nhìn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom