• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Sư Hạ Sơn (1 Viewer)

  • Chương 134-137

Chương 134: Không đồng ý cũng phải đồng ý

Mặc dù cấp độ của bốn quỷ nô Phong Hoa Tuyết Nguyệt của Lưu Minh không cao lắm, nhưng mỗi con quỷ đều có một năng lực đặc biệt, tuy Như Phong có khả năng chiến đấu không tốt, nhưng tốc độ của cô ta lại rất nhanh, đuổi kịp Mạc Liên Y không phải chuyện gì to tát.

"Lưu Minh, anh quá đáng quá rồi đấy, anh không biết làm như vậy sẽ khiến trái tim của chị ấy tổn thương sao?"

Lưu Minh ủ rũ trở về nhà, Diệp Khuynh Thành cũng không nhịn được lên tiếng trách móc anh.

"Thật là, em gái của bà chủ là một con quỷ!"

Lưu Minh bất lực lắc đầu giải thích.

"Ai muốn nghe lời giải thích của anh chứ!"

Diệp Khuynh Thành bĩu môi không để ý tới Lưu Minh nữa, trực tiếp quay người đi về phòng.

Lưu Minh bất lực lắc đầu cười khổ, sau đó đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Trung tâm thành phố Đường Hải, quán bar Tình Đầu.

Mặc dù nơi này không đông khách như câu lạc bộ ở khách sạn nhưng việc kinh doanh cũng không tệ.

Cái tên tình cảm cùng với cách trang trí đặc biệt, đương nhiên thu hút rất nhiều người có tiền.

Trên quầy bar, Mạc Liên Y một mình uống rượu.

Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy nghiễm nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều đàn ông trong quán bar.

Đã có rất nhiều người đàn ông tự cho mình là người thành đạt đến bắt chuyện, nhưng tất cả đều bị ánh mắt lạnh lùng của Mạc Liên Y dọa sợ bỏ đi.

Những người thành đạt này tuy có bị bẽ mặt nhưng cũng không thể làm gì, vì ở đây không ai dám gây chuyện cả.

Bà chủ ở đây là một người đẹp có phong thái thướt tha, rất nhiều nhân vật lớn ở Đường Hải đều muốn trở thành người đàn ông của cô ta.

Mặc dù bà chủ xinh đẹp chấn động lòng người, nhưng lại là một người đẹp nổi tiếng thâm độc, ngay cả một số đại ca có tiếng trong thế giới ngầm cũng không dám xúc phạm cô ta.

Những người gây rối trong quán bar của cô ta sẽ chết rất thảm.

"Đồ khốn, đồ khốn!"

Khuôn mặt Mạc Liên Y lúc này đỏ bừng, ít nhiều gì cũng đã hơi say, cô ta vừa uống rượu vừa mắng Lưu Minh.

Kể từ khi Mạc Liên Y nổi giận với bố mình, Lưu Minh đã trở thành chỗ dựa duy nhất của cô ta, nhưng không ngờ hôm nay tên khốn này lại làm chuyện vô liêm sỉ như vậy trước mặt cô ta.

Lẽ nào chị đây không khiến người ta yêu thích như vậy sao?

Mạc Liên Y càng nghĩ càng tức, càng cảm thấy tủi thân, lúc này nước mắt đã giàn giụa, càng uống càng hăng!

"Cô ơi, đừng uống nữa, uống nữa thì sẽ say mất!"

Nữ nhân viên phục vụ trong quán bar không khỏi lắc đầu, xem ra đây là một người phụ nữ đã bị một kẻ đàn ông cặn bã làm tổn thương.

"Say thì càng tốt, say thì sẽ không nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ kia nữa!"

Mạc Liên Y cười khổ, rồi lại rót đầy một ly rượu khác.

Đúng lúc này, có vài người đàn ông ăn mặc sang trọng bước vào cửa quán bar, Bạch Trạch là người đi đầu.

Bạch Trạch là nhân vật thâm độc nổi tiếng ở Đường Hải, cũng đã thèm muốn bà chủ của quán bar từ lâu, vừa làm xong việc thì vội vàng dẫn đám đàn em của mình đến quán bar Tình Đầu.

"Trong thời gian tôi đi vắng, có người đến đây gây chuyện không?"

Bạch Trạch chắp hai tay sau lưng đi trước đám đông, như thể một vị quân vương đang tuần tra lãnh thổ của mình, nhàn nhã hỏi.

"Đại ca, anh yên tâm, cho dù anh không có ở đây, cũng không có kẻ dám tới quán bar của chị dâu gây chuyện đâu!"

Hầu Tông Dư cười haha nói.

"Đại ca, mọi người nói chuyện tiếp đi, em đi tìm gái đây!"

Nói rồi, Bàn Tử trực tiếp đi về phía quầy bar.

Đối với một con quỷ háo sắc như Bàn Tử mà nói thì sống cần phải có người đẹp bầu bạn, cho nên khi vừa bước chân vào quán bar, đôi mắt của gã vẫn luôn thăm dò, không ngừng đánh giá những người phụ nữ ở đây, cố gắng tìm một cô gái cực phẩm để vui vẻ đêm nay, tầm mắt của gã đã nhìn thấy Mạc Liên Y đang uống rượu một mình ở quầy bar.

"Người đẹp, uống một mình sao, vậy thì chán lắm, hay là để anh uống cùng nhé!"

Thân hình béo ú của Bàn Tử đi tới trước mặt Mạc Liên Y, cười xấu xa nói.

"Cút"

Mạc Liên Y nói mà không hề ngẩng đầu lên.

"Ây dô, miệng lưỡi cũng ghê gớm nhỉ, anh đây rất thích phụ nữ có cá tính như cô em, chỉ cần cô em ở cùng anh một đêm thì giá tiền không thành vấn đề!"

Bàn Tử cười ha hả nói, đôi tay béo ngậy đó đã nắm lấy cánh tay của Mạc Liên Y rồi.

"Tôi nói rồi, cút!"

Hôm nay, vốn dĩ tâm trạng của Mạc Liên Y đã không tốt, lại bị tên Bàn Tử này quấy rầy khiến cô ta càng thêm bực bội hơn, không chút suy nghĩ liền tát thẳng vào mặt Bàn Tử.

"Đồ đàn bà thối tha, cô dám đánh tôi!"

"Ông đây nể mặt cô lắm rồi, hôm nay cô không đồng ý cũng phải đồng ý!"

Gã vốn là một kẻ ác độc vô pháp vô thiên, cộng thêm việc đi theo gót Hầu Tông Dư nên lại càng không kiêng nể gì cả, bị Mạc Liên Y tát một phát, sao gã có thể nhịn được? Trực tiếp kéo Mạc Liên Y đi về phía tầng hai của quán bar.

Màn cãi vã của cả hai nhanh chóng thu hút sự chú ý của đông đảo mọi người.

"Mẹ nó tên Bàn Tử này, mày điên rồi, vậy mà dám làm loạn ở quán bar của chị dâu!"

Hầu Tông Dư đi tới, trực tiếp đá Bàn Tử lăn ra đất.

"Cô gái, xin..., là cô sao?"

Hầu Tông Dư đang định xin lỗi cô gái bị Bàn Tử quấy rối, nhưng không ngờ đó lại là Mạc Liên Y, người mà hắn ngày nhớ đêm mong.

Hầu Tông Dư vừa yêu vừa hận Mạc Liên Y, hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô ta trong hoàn cảnh như vậy.

"Ồ, đây không phải là cô chủ nhà họ Mạc đã cắm sừng anh sao!"
Chương 135: Liên Y bị bắt

Triệu Bân xỉa xói nói.

"Chuyện gì vậy?"

Bạch Trạch nhíu mày, không nhịn được hỏi.

"Ha ha!"

Triệu Bân cười khẩy rồi kể lại mọi chuyện cho Bạch Trạch.

"Ha ha, thú vị, không ngờ đường đường là cô chủ nhà Mạc Thiên Nam lại ở chung với một tên quê mùa đến từ nông thôn!"

Bạch Trạch cũng cười, vốn dĩ hắn ta còn không định tìm Lưu Minh tính sổ, nhưng ai ngờ lại gặp phải Mạc Liên Y ở đây, chắc đây cũng là ý trời rồi.

"Dẫn cô ta đi!"

"Bọn khốn các người, mau thả tôi ra, không thì tôi báo cảnh sát đó!"

"Tên khốn nhà anh, đừng có đụng vào tôi!"

"Hầu Tông Dư, mau bảo mấy tên tay sai của anh cút ngay, không là tôi chắc chắn sẽ nói cho bố tôi biết đó!"

Mạc Liên Y không ngừng giãy dụa, nhưng một cô gái say khướt như cô ta sao có thể là đối thủ của mấy tên đàn ông.

"Cô hai à, lâu rồi không gặp, còn nhớ họ Bạch tôi không?"

"Là anh? Tên khốn nhà anh, anh định làm gì tôi?"

"Không làm gì cả, chỉ là mời cô uống với tôi mấy ly mà thôi!"

Bạch Trạch cười lạnh nói.

"Tôi cảnh cáo anh tốt nhất là đừng có mà làm bậy, không thì bố tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu!"

"Ha ha, cô hai à, cô cảm thấy tôi sẽ sợ bố cô chắc?"

Sau đó, Bạch Trạch cũng không nói gì thêm, trực tiếp sai bảo đàn em của mình kéo Mạc Liên Y đi về phía cầu thang.

"Có con nhóc này trong tay, không sợ tên Lưu Minh kia không đến!"

"Thực ra, hắn không đến cũng tốt, tôi đây rất muốn nếm thử xem mùi vị của nữ thần băng sơn ở Đường Hải ta!"

Triệu Bân cười nói.

"Bạch Trạch, anh vừa về Đường Hải đã gây chuyện trong quán bar của tôi rồi! Điều này có vẻ không thích hợp thì phải?"

Lúc này, bỗng dưng có một cô gái chậm rãi đi xuống từ trên cầu thang.

Cô gái kia mặc một chiếc đầm đỏ, mái tóc đen óng ả xõa ngang vai trông có vẻ khá là dịu dàng, làn da trắng nõn giống như trứng gà lột, đôi mắt to tròn nhấp nháy như biết nói, đôi môi đỏ mọng như son. Cô ta vừa mở miệng nói chuyện là hai bên má lại lộ ra lúm đồng tiền.

Cô gái mặc váy đỏ kia chính là Tần Tư Tư - bà chủ quán bar.

"Tư Tư, sao tôi có gây chuyện trong quán bar của em chứ? Chẳng qua chỉ là cần mượn cô ta một chút thôi, em yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không làm cô ta bị thương".

Bạch Trạch cười nói.

"Nếu xảy ra chuyện thật thì sau này anh cũng đừng đến quán bar của tôi nữa!"

Tần Tư Tư lạnh lùng nói.

"Chị dâu, chị đừng giận, tụi em chắc chắn sẽ không làm bậy".

"Đúng vậy, chị cứ yên tâm đi!"

"Tụi em chỉ là tạm thời bắt cô ta lại mà thôi, đợi đến khi tên nhà quê kia đến thì sẽ thả cô ta ra!"

Bấy giờ, Tần Tư Tư mới gật đầu: "Tốt nhất là như vậy!"

Nếu người bình thường dám làm như vậy trong quán bar của cô ta thì đã bị cô ta gọi người đến đánh ra ngoài từ lâu rồi. Nhưng dù sao mấy cậu ấm con nhà giàu này cũng là người có máu mặt nên không thể trực tiếp quá, miễn là không gây chuyện thì Tần Tư Tư cũng không tiện nói cái gì.

Cô ta chỉ có thể cười dẫn họ lên một cái phòng trên tầng thượng.

"Mấy người cứ ở đây chơi trước đi, tôi đi xuống thay bộ quần áo rồi đến sau!"

Tần Tư Tư cười nói xong bèn rời khỏi phòng.

...

"Anh chủ nhà, anh không đi tìm chị Mạc ạ? Một cô gái ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm đó".

Trong sân, Lý Duyệt Nhiễm vừa ăn vừa nói.

"Đúng thế, hay là đi tìm chị Mạc đi, lát nữa ăn xong rồi đi luôn nhé".

Diệp Khuynh Thành cũng khuyên.

"Với tính cách đó của cô ấy thì sao có thể gặp nguy hiểm được chứ?"

Lưu Minh lắc đầu, cũng không lo lắng cho sự an toàn của Mạc Liên Y mà tiếp tục vùi đầu lùa cơm.

Dù gì cũng có Như Phong đi theo, người bình thường sao có thể là đối thủ của cô ta?

Nhưng một lát sau, Lưu Minh bỗng đặt bát đũa lên bàn rồi đứng bật dậy.

Hai cô gái đang im lặng ăn cơm bị hành động của Lưu Minh làm cho giật mình, không nhịn được hỏi anh có chuyện gì thế.

"Nhóc Mạc xảy ra chuyện rồi".

Lưu Minh nói xong bèn đi thẳng ra cổng.

"Lưu Minh, anh đợi tôi một chút, tôi đi với anh!"

Diệp Khuynh Thành đi theo.

Lý Duyệt Nhiễm lại không nhúc nhích, có vẻ định ở nhà trông nhà.

Mạc Liên Y chỉ là uống chút rượu trong quán bar nên chắc hẳn không có nguy hiểm mới đúng, ai ngờ đám cậu ấm con nhà giàu không có mắt kia lại xuất hiện rồi trực tiếp bắt cô ta đi. Vốn dĩ Như Phong định ra tay dạy cho họ một bài học, nhưng lúc này bỗng xuất hiện một cô gái mặc váy đỏ. Khí tức trên người cô ta cực kỳ đặc biệt, một con Quỷ Vương chỉ sắp hiện hình như Như Phong là không thể làm gì được cô ta. Thế nên, Như Phong mới vội vàng chạy về báo cho Lưu Minh.

Lưu Minh lại khá kinh ngạc, rốt cuộc thì cô gái kia là ai?

"Mặc kệ mấy người là ai, chỉ cần dám đụng vào một sợi tóc của nhóc Mạc thôi thì tôi cũng sẽ khiến cho mấy người biết mặt!"

Lưu Minh mặt mày âm trầm lái xe đến thẳng quán bar Tình Đầu.

Giờ trong lòng anh nhiều ít cũng hơi hối hận, nếu thái độ của mình cứng rắn hơn xíu ngăn Mạc Liên Y lại hay giải thích rõ mọi chuyện thì đã không xảy ra chuyện như thế. Đôi khi, mình làm việc vẫn là không được cẩn thận cho lắm.
Chương 136: Lưu Minh đến

Vào lúc này, đường xá Đường Hải khá là ùn tắc. Lưu Minh hơi bực bội, liên tục nhấn còi khiến một số chủ xe khác chửi ầm lên. Song, anh cũng không để bụng, chỉ mong có thể nhanh chóng thông.

Một đường đi đi ngừng ngừng, cuối cùng cũng chạy tới quán bar Tình Đầu.

Lưu Minh nhắm mắt lại hơi cảm giác âm khí của toàn bộ quán bar rồi trực tiếp đi đến một căn phòng trên lầu 3.

Chẳng mấy chốc, Lưu Minh và Diệp Khuynh Thành đã đi đến bên ngoài văn phòng tổng giám đốc. Anh chẳng hề chần chờ, giơ chân đá văng cửa.

Ngay sau đó, trong phòng bỗng nhiên vang một tiếng hét của phụ nữ.

Tần Tư Tư tóc dài xõa ngang eo đang đưa lưng về phía Lưu Minh thay quần áo, nghe thấy tiếng cửa bị đá văng không khỏi ngó ra sau. Khi cô ta nhìn thấy Lưu Minh thì vô thức ôm lấy ngực mình.

"Tôi không có thời gian nói nhảm với chị, mau mặc quần áo vô rồi dẫn tôi đi tìm nhóc Mạc. Không thì, tôi sẽ khiến chị sống không bằng chết!"

Lưu Minh đanh mặt nói xong bèn đóng cửa lại.

Tiếng hét của Tần Tư Tư đã đưa tới không ít nhân viên công tác, cũng có mấy gã đàn ông cao to cầm dùi cui điện đi tới.

"Cậu là ai? Tại sao lại ở đây, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là mau cút đi, không thì đừng trách mấy anh em không khách sáo!"

Gã đàn ông cầm dùi cui điện trực tiếp xông tới.

"Hôm nay tâm trạng tôi đang không vui, mấy người tốt nhất là ngoan ngoãn đừng có đến chọc tôi, không thì sẽ biết mặt tôi!"

Ánh mắt Lưu Minh tràn đầy vẻ lạnh lẽo nói.

"Cậu kiêu ngạo đấy chứ, dám gây chuyện ở quán bar Tình Đầu. Mấy anh em lên cho tôi, đánh hắn!"

Tên dẫn đầu mấy gã cao to là một tên mặt sẹo, gã cũng không nói gì thêm với Lưu Minh, trực tiếp kêu gọi mấy tên đàn em xông thẳng đến chỗ anh.

Lưu Minh hừ lạnh một tiếng, siết chặt nắm tay, cũng không có sử dụng chiêu số lòe loẹt nào, trực tiếp đấm thẳng một quyền về phía gã mặt sẹo.

Thoáng chốc, nắm tay của Lưu Minh đã đấm lên cánh tay gã. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, gã mặt sẹo đã bị anh đánh bay ra ngoài rồi đè lên hai tên đàn em đằng sau ngã sóng soài trên mặt đất.

"Cái này..."

Mấy gã đàn ông còn lại trực tiếp ngây người, họ quay mặt nhìn nhau, hoàn toàn không dám xông lên trước.

Có mấy người chạy đến đỡ mặt sẹo đứng lên, bấy giờ họ mới phát hiện cánh tay của gã đã bị gãy rũ xuống bên cạnh như cành liễu đung đưa trước gió.

"Thừa dịp tôi không nổi giận, cút mau!"

Lưu Minh lạnh lùng nhìn mấy gã đàn ông quát.

Tuy mấy người họ rất sợ, nhưng cũng không rời đi, lộ ra vẻ thấy chết không sờn.

"Được rồi, nơi này không còn chuyện của mấy người nữa, mấy người đi xuống đi, đựa mặt sẹo đến bệnh viện khám đi!"

Lúc này, Tần Tư Tư đã mặc xong quần áo và đi ra khỏi văn phòng.

Dù ban nãy cách một cánh cửa, nhưng cô ta vẫn có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đàn em của mình cũng không phải đối thủ của thanh niên này.

"Nói cho tôi biết, nhóc Mạc đang ở nơi nào?"

Lưu Minh lạnh lùng nói, giống như là không được phép cãi lại.

"Cậu muốn tìm cô gái uống rượu kia đúng không?"

Tần Tư Tư lại hết sức bình tĩnh, song vẫn có chút sợ trước một Lưu Minh giống như sát thần kia.

Lưu Minh gật đầu.

"Cậu yên tâm đi, cô ta không sao, chẳng qua là bị người khác dẫn đi thôi!"

Cô gái nói.

"Vậy chị còn không mau dẫn tôi đi tìm cô ấy, nếu cô ấy xảy ra chuyện thì tôi chắc chắn sẽ đập nát quán bar của chị!"

"Đi theo tôi!"

Cô gái trực tiếp ra khỏi phòng, hất tóc đi trước dẫn đường.

Vốn dĩ, cô ta còn hơi lo cho Mạc Liên Y đã bị dẫn đi nên định đổi bộ quần áo rồi lên xem. Ai ngờ, nhanh thế đã có người tới tìm.

Có điều vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.

Chẳng mấy chốc, mấy người đã đi đến trước một căn phòng trên sân thượng.

Lưu Minh không chút do dự trực tiếp giơ chân đá văng cửa.

Mọi người sửng sốt, đều nhìn về phía cửa phòng. Mạc Liên Y thấy Lưu Minh đứng ở cửa thì không nhịn được la lên: "Lưu Minh, mau đến cứu tôi với!"

Lưu Minh thấy Mạc Liên Y không sao mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng cũng thả lỏng lại.

"Đại ca, tên nhà quê kia chính là Lưu Minh!"

Hầu Tông Dư chỉ vào Lưu Minh nói.

"Ha ha, trông dáng vẻ kia của hắn thì chắc có tập võ, chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy!"

Bạch Trạch ngồi trên sofa, lắc lư chiếc cốc chân dài trong tay, cười lạnh nhìn Lưu Minh.

"Ha ha, đám ngu tụi mày, can đảm thật đấy, thế mà còn dám tới chọc tao. Xem ra, bài học lần trước vẫn chưa xi nhê nhỉ!"

Lưu Minh cười ha ha bước vào.

"Tên nhà quê nhà mày, giờ đại ca Bạch đã trở về, mày còn định dạy bảo tụi tao?"

"Đại ca của tao chính là một võ giả, toàn bộ thanh niên trong đất Đường Hải này cũng không phải đối thủ của anh ấy. Một tên nhà quê như mày lại tính là cái đinh gì!"

"Tên nhà quê mày sợ chưa? Nếu sợ thì ngoan ngoãn quỳ xuống đất dập đầu ba cái với tụi tao, chưa biết chừng đại ca tao sẽ tạm tha cho mày đó!"

Mấy cậu ấm cho chỗ dựa, cái mũi suýt nữa thì hếch lên tận trời.

"Một đám ngu ngốc!"

Lưu Minh lạnh nhạt liếc mấy cậu ấm ngu ngốc trong phòng, không nhịn được rủa.
Chương 137: Không nể mặt

“Haha, thằng nhà quê, đến bây giờ còn kiêu ngạo như vậy, đợi lát nữa đại ca tao sẽ đánh gãy hai tay hai chân mày, sau đó để mày trơ mắt nhìn bọn tao đùa đỡn người phụ nữ của mày”.

Triệu Bân nở nụ cười dâm đãng nói.

Kể từ khi ra khỏi trại giam, gã ta đã vô cùng thống hận Lưu Minh, hận đến nghiến răng kèn kẹt.

Nếu Bạch Trạch không trở về, gã ta chắc chắn không chủ động trêu chọc Lưu Minh, có điều hiện giờ Bạch Trạch đã trở lại, vậy thì Lưu Minh là cái thá gì.

Mặc dù Lưu Minh cũng có chút quan hệ với cảnh sát nhưng Bạch Trạch còn có thế lực trong quân đội.

“Mày xem bộ dạng cô gái này xinh đẹp biết bao, đúng là không hổ danh gương mặt băng sơn nữ thần của Đường Hải”.

Nói xong, Triệu Bân trực tiếp vươn tay ra sờ soạng khuôn mặt của Mạc Liên Y, mục đích bây giờ của gã ta rất đơn giản, chính là phải hạ nhục Lưu Minh.

“Con mẹ nó, mày thử động đến cô ấy xem?”

Nhìn thấy động tác của Triệu Bân, Lưu Minh hét to một tiếng, chỉ một cái lắc mình liền xuất hiện bên cạnh Triệu Bân, trực tiếp túm lấy tay gã ta, anh hơi dùng lực một chút trực tiếp gạt tay gã ta xuống.

“Vốn tao đã đồng ý với Triệu Thiên Long không đánh gãy tay chân mày, nhưng xem ra vậy quá nhân từ với thằng khốn như mày rồi, hôm nay tao nhất định phải đánh gãy 5 cái chân của mày”.

Điều gì là tàn nhẫn nhất? Đối với một người đàn ông mà nói là đánh gãy 3 chân, còn đối với một con chó là đánh gãy 5 chân.

Nói xong Lưu Minh trực tiếp dùng một cước đá gã ta ngã lăn trên mặt đất, một chân hướng thẳng về phía giữa hai đùi, chỉ nghe một tiếng bụp Triệu Bân liền kêu rên thảm thiết.

“Làm trò ngay trước mặt họ Bạch này, còn đánh anh em của tao, mày không nể mặt tao phải không?”

Lúc này Bạch Trạch một hơi uống cạn chén rượu, nhẹ nhàng đặt chén rượu lên bàn, mắt sáng như đuốc nhìn Lưu Minh.

“Này nhóc, hôm nay ở quán ba Tư Tư, tao không muốn ra tay, thức thời thì ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất nhận lỗi, hôm nay tao sẽ tha cho chúng mày”.

Theo Bạch Trạch thấy, tuy Lưu Minh là người luyện võ nhưng dù sao cũng xuất thân nông thôn, chỉ là một tên hoang dã lưu bạt, căn bản không phải là một võ sĩ chính thống xứng làm đối thủ của hắn ta.

“Tao mặc kệ mày là họ Bạch hay Hắc, mặc kệ mày chui ra từ gầm cầu hay bãi phân lợn ra, nếu mày dám động đến Liên Y, tao nhất định đá mày lăn trở lại bãi phân”.

Lưu Minh híp mắt nhìn Bạch Trạch.

“Haha, ở Đường Hải mày là người đầu tiên dám nói với tao những lời này”.

Nói xong Bạch Trạch ngồi lại ghế sofa, vẻ mặt u ám nhìn Lưu Minh.

“Thằng nhà quê kia mày có thôi đi không!”

“Hừ, giờ Bạch lão đại quay trở lại rồi, nó còn dám kiêu ngạo như vậy, thực sự không biết bản thân sẽ chết thảm thế nào à”.

“Đại ca của bọn tao 5 năm trước ở thời kỳ đỉnh cao, một mình chấp 10 người không thành vấn đề, hiện giờ lại ở trong quân đội 5 năm, thực lực còn mạnh hơn trước, không khoa trương khi nói, một quyền cũng đánh bay thằng nhà quê như mày rồi”.

Mấy tên trong khu ghế lô tựa hồ vô cùng tin tưởng Bạch Trạch.

Bạch Trạch lúc này khẽ nhúc nhích, hai chân giẫm trên đất, một cỗ lực đạo, toàn người liền xuất hiện trước mặt Lưu Minh, nắm đấm trong tay giống giao long rời bến, trực tiếp tấn công Lưu Minh.

Lưu Minh hừ lạnh một tiếng, đồng thời cũng ra đòn, hai nắm đấm đối diện nhau, Lưu Minh phản đòn trực tiếp đánh Bạch Trạch lui về phía sau mấy bước.

Thấy một màn này, tất cả mọi người đều ngẩn người ra, căn bản không thể ngờ được một tên nhà quê có thể đánh cho Bạch Trạch lừng danh phải loạng choạng lùi về sau mấy bước.

Vừa rồi chắc chắn là Bạch Trạch khinh địch cho nên mới rơi vào thế cục như vậy.

Đúng!

Chắc chắn là như vậy!

“Không hổ danh thằng nhà quê, thực sự có chút sức mạnh đấy!”

Trên mặt Bạch Trạch không lộ ra tia khác thường, khẽ lắc lắc tay, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ.

Chỉ có điều trong lòng không còn bình tĩnh được nữa, không ngờ tên đó nhìn qua dáng vẻ quê mùa vậy mà lại có thân thủ lợi hại vậy, vừa rồi một đòn kia của hắn ta với người luyện võ tầm trung căn bản không thể đỡ được, không ngờ tên đó lại nhẹ nhàng hóa giải, hơn nữa còn chiếm lại thế thượng phong.

“Lần này, mày nên cẩn thận, tao sẽ dùng võ công chính thống để đấu”.

Bạch Trạch siết chặt tay sau, tiếp đó làm ra một tư thế đứng tấn vững vàng.

Lưu Minh không buồn để ý đến Bạch Trạch mà đỡ Mạc Liên Y lên ghế sofa, cởi bỏ dây trói cho cô ta, vẻ mặt hối hận nhìn Mạc Liên Y nói: “Thực sự xin lỗi Liên Y, là tôi sai, không nên chọc giận cô để cô một mình ra ngoài”.

Mạc Liên Y bĩu môi, không buồn để ý đến Lưu Minh.

Tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy rất ấm áp, đây là lần đầu tiên cô ta thấy một người đàn ông điên cuồng vì mình như vậy.

“Thằng nhà quê, mày lại dám coi thường tao?”

Bạch Trạch vô cùng tức giận nhìn Lưu Minh, từ lúc hắn ta luyện võ tới nay, đây là lần đầu tiên có người khinh thường mình như vậy.

“Nghĩ nhiều rồi, tao không coi thường mày”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom