• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Sư Hạ Sơn (1 Viewer)

  • Chương 129-131

Chương 129: Canh rắn

"Rắn có trí tuệ trăm tuổi đã có thể coi là Vương, một con chính là tu linh và cũng là Liễu đại tiên mà chúng ta hay nói. Nó là loài uống máu ăn thịt, dựa vào sự thờ cúng của tín đồ để tu luyện. Còn hai con cùng lúc là tu thể, chúng nó ăn sương uống gió, nhiều lắm cũng chỉ ăn một ít lá sắn dây, tu luyện thành công sẽ hóa thành Giao, nếu có cơ duyên thì có con sẽ hóa thành Long!"

Lưu Minh nghe xong lời giải thích của lão bất tử thì không nhịn được bĩu môi, ông già này miệng đầy bốc phét: "Nhảm nhí, sao trên đời này có thể có Giao Long tu thể, gặp được đương nhiên là Liễu đại tiên rồi!"

"Tên khốn nhà mi, ông đây đang giúp mi mà mi lại nói chuyện với ông thế à! Trên đời này đương nhiên là có Long rồi, có một người từng giúp một con Giao hóa rồng đó!"

"Được rồi, được rồi, đừng có bốc phét nữa, cái người trong miệng thầy là thần tiên à, mau nói chuyện chính đi!"

"Tên khốn nhà mi, mới xuống núi mấy ngày mà trông cái vẻ chảnh chọe kìa, ngang bướng vừa thôi!"

Lão bất tử nghiêm mặt, hơi bực bội dạy dỗ, nhưng cuối cùng vẫn nói cách đối phó Liễu đại tiên cho Lưu Minh.

Thường thì Liễu đại tiên dựa vào linh lực để giết người, chúng nó có thể tiến vào giấc mơ của người ta rồi giết chết họ.

Đối với Lưu Minh thì chuyện ngăn cản Liễu đại tiên trả thù Diệp Khuynh Thành rất đơn giản, chỉ cần dẫn theo quỷ nô đi vào giấc mơ của cô ta là được.

Sau khi giải quyết được một vấn đề lớn trong lòng, Lưu Minh cũng thoải mái hơn rất nhiều. Anh gọi Song Nhi và Linh Nhi đến bảo họ canh ngoài cửa còn mình thì về phòng đau khổ trải chăn.

Vừa mới nằm xuống, điện thoại di động của anh đã vang lên.

Mở wechat ra nhìn thì phát hiện tên Tinh Hoàng kia tag mình.

"Tiểu quỷ đầu, sao rồi, bà cô kia đến chưa?"

"Ông nội nhà cậu, sao cậu lại tìm cho tôi một cái rắc rối như vậy chứ!"

Lưu Minh nói xong còn kèm theo một cái GIFs khóc không ra nước mắt.

"Tặng cho cậu một cô gái xinh đẹp mà cậu còn không vui à!"

"Tốt như vậy sao cậu không tự mà giữ đi?"

"Tôi không thích cái kiểu chị đại ấy, tôi thích ngây thơ cơ!"

Lưu Minh bĩu môi, cũng không nói gì. Cả hai nói chuyện với nhau cũng nhanh chóng khiến hai người khác online.

"Người đẹp? Ở đâu cơ? Thả xuống cho Phật gia, để Phật gia tới!"

Hòa thượng không muốn làm hòa thường vừa online đã hết.

Truyền nhân Âm Dương cũng không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì mà rôm rả vậy?"

Tinh Hoàng bèn kể lại ngọn nguồn cho mọi người nghe.

Truyền nhân Âm Dương: "Á đù, tiểu quỷ đầu, hơi bị có phúc đó nha!"

Hòa thượng không muốn làm hòa thượng cũng nói: "Tiểu quỷ đầu, Tinh Hoàng tốt bụng tặng người đẹp cho cậu, cậu còn chê. Nếu không được thì đưa cho Phật gia đi!"

"Bên cạnh người đẹp đều là rắn, cậu có muốn không?"

Lưu Minh không kiềm được hỏi.

"Thôi, thôi, Phật gia tôi sợ nhất cái con đó!"

Anh đang tám hăng say thì Mạc Liên Y bỗng mở miệng nói chuyện: "Lưu Minh, anh được rồi đó, đi ngủ sớm chút đi, ngày mai còn đưa tôi đi làm nữa!"

Nhóc Mạc đã lên tiếng thì đương nhiên là Lưu Minh không dám cãi lời rồi. Anh nói với mọi người tổng giám đốc xinh đẹp bảo mình đi ngủ xong bèn tắt điện thoại đi.

Một đêm này trải qua rất yên bình, cũng không có rắn chui vào nhà.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Minh đã dậy sớm dọn dẹp chăn gối rồi xuống bếp nấu cơm

Chỉ một lát sau, mùi hương đã bay khắp nhà.

"Ặc, anh chủ nhà, anh đang nấu món gì ngon á?"

Con mèo tham ăn Lý Duyệt Nhiễm là người dậy đầu tiên, cô ta vừa đẩy cửa phòng ra vừa dụi mắt nhìn Lưu Minh đang bận rộn trong phòng bếp hỏi.

"Hầm canh, cô mau sửa soạn đi rồi lát nữa ăn cơm!"

Lưu Minh đốt một điếu thuốc nhàn nhạt nói.

Một lát sau, ba cô gái đã sửa soạn xong.

Lưu Minh bưng một tô canh thịt thơm ngào ngạt bỏ lên bàn, rồi lại vào bếp lấy bốn cái chén và bốn cái muỗng ra.

"Liên Y, nếm thử canh hầm tôi làm xem, món này bình thường là không có mà ăn đâu!"

Lưu Minh cười múc cho Mạc Liên Y thêm một chén nữa.

"Hừ, ai thích chứ!"

Mạc Liên Y vẫn hơi bực Lưu Minh, nhưng ngửi được mùi thơm nức mũi khiến người ta chảy nước miếng thì vẫn không nhịn được nuốt nước miếng.

Sau khi không kiềm được ăn một muỗng, đôi mắt to tròn hơi híp lại thành một vầng trăng khuyết xinh đẹp.

Phải công nhận rằng tuy tên Lưu Minh có đôi khi hơi đáng ghét, nhưng tay nghề quả thật khỏi phải chê!

Lý Duyệt Nhiễm và Diệp Khuynh Thành cũng tự mình múc thêm một chén ăn.

"Món thịt này của anh chủ nhà ăn ngon thật luôn, rốt cuộc là làm thế nào mà thịt heo mới nấu được ngon như vậy thế?"

Chẳng mấy chốc, Lý Duyệt Nhiễm đã xử xong một chén canh nhưng vẫn còn thòm thèm liếm môi, nhìn Lưu Minh hỏi.

Phải công nhận rằng chủ nhà lần này của mình rất thần bí.

"Đây hình như không phải thịt heo mà chúng ta mua hôm qua?"

Mạc Liên Y nhìn miếng thịt thon dài trong chén nói.

"Thì vốn nó đâu phải thịt heo, chẳng phải hôm qua có mấy con rắn chui vào nhà à? Đây chính là đặc sản đó, trước đây, lão bất tử vì ăn món này mà bị một con rắn độc cắn mông đấy!"

Lưu Minh nhớ tới chuyện hài của lão bất tử thì không nhịn được bật cười.

"Cái gì?"

"Anh nói đây là thịt rắn!"

"Anh bị điên à, thế mà lại ăn thứ này!"

Sau đó, ba cô gái đều lộ ra vẻ mặt buồn nôn, Mạc Liên Y và Lý Duyệt Nhiễm trực tiếp ném chén, Diệp Khuynh Thành càng phản ứng kịch liệt hơn, trực tiếp chạy đến góc sân bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Chương 130: Cách giải quyết Xà Vương

"Tên khốn nhà anh chạy chậm chút, không biết ban nãy tôi còn đang mắc ói à!"

"Anh chủ nhà ơi, anh xấu quá rồi! Vậy mà lại lén cho chúng tôi ăn thịt rắn, giờ mà tôi vẫn còn mắc ói nè!"

Lái con xe hở mui, chở theo ba cô nàng xinh đẹp chắc hẳn là một chuyện hạnh phúc, nhưng giờ Lưu Minh lại lộ ra vẻ mặt đau khổ muốn chết.

Nhà anh cách công ty Mạc Liên Y cũng không xa, chỉ có 30 phút chạy xe.

Nhưng trong 30 phút ngắn ngủi này đã bị Mạc Liên Y chửi rửa hết cả chặng đường.

"Tên khốn nhà anh, đừng có dẫn cô Diệp đi lung tung. Nếu trưa mà không có chỗ nào đi thì đến công ty tôi ăn cơm!"

Mạc Liên Y xuống xe vẫn chẳng có sắc mặt tốt với Lưu Minh, để lại câu này rồi giẫm giày cao gót rời đi.

"Bà mẹ nó tôi đây là trêu ai chọc ai cơ chứ? Ở phía Nam ăn rắn là chuyện rất bình thường, ok!"

Lưu Minh không nhịn được đập tay lái.

"Xin lỗi nhé Lưu Minh, tôi thật sự không có cố ý, chỉ là mấy ngày nay bị rắn dọa sợ, anh nhắc tới thịt rắn làm tôi cảm thấy buồn nôn nên mới ói thôi".

Diệp Khuynh Thành vô cùng hiểu ý nói.

"Không sao, không sao, do tôi tự cho là đúng quá, không nghĩ đến cảm giác của con gái mấy cô!"

Lưu Minh cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, bất đắc dĩ lắc đầu rồi khởi động xe.

Vốn tính đến bệnh viện thăm Tiểu Thạch Đầu, nhưng nửa đường lại nhận được điện thoại của Hứa Kính Chi nói bên mình sắp không áp chế nổi nữa bảo anh mau đến, nhân cơ hội cảnh cáo bố con nhà họ Triệu.

Lưu Minh cũng không lề mề, lái thẳng đến trại tạm giam.

"Lưu Minh, chừng nào thì anh giải quyết con Xà Vương kia cho tôi?"

Ở trên đường, Diệp Khuynh Thành không nhịn được hỏi.

"Cô yên tâm, giờ tôi đã tìm được cách đối phó nó. Đợi thêm mấy ngày nữa, khi con rắn kia tiến vào giấc mơ của cô thì tôi sẽ ra tay giải quyết nó".

Lưu Minh bình tĩnh nói.

Diệp Khuynh Thành gật đầu ừ một tiếng: "Thế tôi coi như cho mình nghỉ ngơi mấy ngày vậy!"

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến trại tạm giam. Lúc này, Hứa Kính Chi đã đứng chờ ở cửa, vừa thấy Lưu Minh xuống xe đã cười ha ha bước tới chào hỏi.

"Cô, cô là cô Diệp?"

Khi anh ta quay đầu nhìn về phía Diệp Khuynh Thành thì bỗng mở to hai mắt, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.

"Chào anh, tôi là Diệp Khuynh Thành!"

Diệp Khuynh Thành cười hì hì chào hỏi Hứa Kính Chi.

"Cô Diệp ơi, chuyện là thế này, con gái tôi là fan của cô, cô có thể tặng cho tôi một bức ảnh có chữ kỹ của mình không?"

Hứa Kính Chi xoa xoa tay, ngại ngùng cười nói.

"Cái gì? Anh có con gái rồi á, mà con gái anh còn biết theo đuổi thần tượng luôn rồi?"

Lưu Minh hơi bất ngờ.

"Tôi, tôi kết hôn sớm không được à!"

Nhắc đến con gái, mặt mo của Hứa Kính Chi lại đỏ lên, có hơi xấu hổ, không nhịn được trừng Lưu Minh một cái.

Sau khi thỏa mãn lấy được ảnh có chữ ký của Diệp Khuynh Thành, Hứa Kính Chi lập tức vui vẻ tung tăng dẫn Lưu Minh vào một căn phòng. Chẳng mấy chốc, hai bố con nhà họ Triệu mặc đồ phạm nhân đã bị người ta dẫn vào.

Hôm nay, trông hai bố con họ có chút chật vật, trên mặt xanh xanh tím tím, quần áo cũng bị xé rách.

Hiển nhiên là họ đã bị Hứa Kính Chi chăm sóc một cách đặc biệt!

"Xin lỗi nhé ông chủ Triệu, mấy ngày nay có chút chuyện nên không tới thăm ông được!"

Lưu Minh ngó Triệu Thiên Long cười nói.

"Ha ha, anh bạn nhỏ đúng là ghê gớm thật. Phải công nhận là hôm đó tôi đã nhìn lầm người nên lần này lão Triệu tôi nhịn!"

Triệu Thiên Long ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Ông chủ Triệu, mọi người đều là người thông minh nên chúng ta cứ nói thẳng đi!"

Lưu Minh móc ra một hộp thuốc lá đốt hai cây, đưa cho Triệu Thiên Long một cây, còn mình thì ngậm cây còn lại.

"Thực ra, tôi mà muốn xử lý bố con nhà ông thì quả thật là dễ như trở bàn tay vậy. Chỉ là, tôi không muốn làm lớn chuyện thôi!"

Lưu Minh ngậm thuốc lá, nhàn nhạt nói.

Triệu Thiên Long phun ra một ngụm khói thuốc, nhìn khuôn mặt bình thường kia của Lưu Minh nói: "Anh bạn nhỏ, cậu tính làm sao?"

"Nhất định phải bồi thường cho người anh em của tôi, còn chuyện đánh gãy tay chân của Triệu Bân thì tôi có thể suy xét!"

Thực ra, Lưu Minh nói vậy cũng có tính toán của mình. Dù anh không sợ bố con nhà họ Triệu, nhưng suy cho cùng họ cũng có chút bản lĩnh ở Đường Hải. Ông ta muốn xử lý cả nhà Tiểu Thạch Đầu thì quả thật dễ như ăn cháo.

"Nếu anh bạn nhỏ đã nể mặt như vậy, tôi không đồng ý thì đúng là không biết điều. Đợi sau khi được thả, tôi sẽ cử luật sư đến bàn bạc với phía bệnh viện soạn ra một bản hợp đồng bồi thường!"

Triệu Thiên Long nói.

"Được rồi, ông chủ Triệu cũng là một người thẳng thắn, tin rằng rất nhanh thôi ông sẽ được thả!"

Lưu Minh cười nói.

Sau khi anh nói xong, cảnh ngục lập tức dẫn Triệu Thiên Long đi.

Bởi vì Lưu Minh còn có chuyện nên cũng không đi, mà trực tiếp đi tìm Hứa Kính Chi.

"Nhanh vậy đã giải quyết xong rồi à?"

Lúc này, Hứa Kính Chi đnag ngồi trong một văn phòng rộng rãi uống trà.

"Ừ!"
Chương 131: Giải quyết bố con nhà họ Triệu

Lưu Minh gật đầu, cười như không cười liếc Hứa Kính Chi: "Giải quyết được nhanh như vậy chẳng phải ít nhiều gì cũng có công lao của anh sao!"

"Khụ khụ, nói bậy, một người chính trực như tôi sao có thể lạm dụng hình phạt chứ! Tôi chẳng qua chỉ là nhốt họ chung với mấy phạm nhân đồng tính thôi!"

Hứa Kính Chi xấu hổ cười nói.

Lưu Minh không nhịn được bật cười, xuống núi lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được một người không biết xấu hổ có thể so với sư phụ lão bất tử kia của mình.

"Đúng rồi, trong khoảng thời gian này anh vẫn định ở Đường Hải hả?"

Lưu Minh không khỏi hỏi.

"Có lẽ mấy ngày nữa sẽ về, dù sao đội Thanh Long còn có rất nhiều chuyện cần làm. Nếu tôi không có mặt, e rằng sẽ lộn xộn".

Hứa Kính Chi bất đắc dĩ xua tay, tỏ vẻ tôi là trụ cột của Thanh Long.

"Nếu được, anh có thể ở lại Đường Hải thêm mấy ngày không? Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp!"

Lưu Minh nói.

Đừng thấy Hứa Kính Chi âm mưu trù tính sâu xa, nhưng làm người cũng rất hào phóng, trực tiếp hỏi Lưu Minh có chuyện gì.

"Cũng không phải chuyện gì to tát, bên tôi có cố chủ bị Xà Vương đeo bám nên tôi định tiến vào giấc mơ giải quyết nó. Đến lúc đó, cần anh trông chừng giúp vì tôi sợ có mấy tên râu ria tới làm phiền!"

Lưu Minh trực tiếp nói thẳng ra suy nghĩ của mình. Thực ra, ban đầu anh cũng không nghĩ tới điều đó. Lúc nãy ở trên xe nói chuyện với Diệp Khuynh Thành thì bỗng nhớ đến khả năng ấy. Nếu mình đi vào giấc mơ, vậy chẳng phải cơ thể của mình và mấy cô gái trong nhà sẽ mặc người xâu xé.

"Đây chỉ là chuyện nhỏ, yên tâm đi. Trước khi đi, tôi chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này giúp anh!"

Đến trưa, Lưu Minh cũng không rời đi mà dẫn Diệp Khuynh Thành đi cảm nhận thử xem đồ ăn trong trại tạm giam.

Lưu Minh thì không sao, nhưng một ngôi sao nổi tiếng như Diệp Khuynh Thành lại ăn mà bĩu môi.

Lưu Minh cũng không vì Diệp Khuynh Thành tới mà xáo trộn cuộc sống của mình. Đến chiều, anh đi thẳng tới công viên Hồ Nam, sau mấy ngày tu luyện thì Như Hoa và Như Phong đã sắp có thể hiện hình.

Đặt mấy cái quỷ nô trong rừng cây, Lưu Minh bèn dẫn Diệp Khuynh Thành đi dạo xung quanh công viên.

Diệp Khuynh Thành hết sức ham chơi, thuê một con thuyền ở quầy rồi bắt Lưu Minh đi chèo thuyền với mình. Lưu Minh thở dài rồi cũng phải nghe theo cô ta.

Lưu Minh ngồi giữa chèo thuyền, Diệp Khuynh Thành thì đứng ở mui thuyền hóng gió, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc dài và chiếc váy trắng trên người cô ta, trông có một vẻ đẹp man mác không nói nổi nên lời giống như một nàng tiên giáng trần.

"Oa, thoải mái ghê!"

Diệp Khuynh Thành cảm nhận làn gió mát thổi đến, không nhịn được cảm thán.

Lưu Minh cũng không chèo thuyền nữa mà dừng ở giữa hồ, ngồi ở đuôi thuyền ngẩn người nhìn phong cảnh đằng xa.

Bỗng dưng, thân thuyền như bị cái gì ở dưới nước đụng một cái, Diệp Khuynh Thành không cẩn thận ngã thẳng xuống hồ bắn lên một đống bọt nước.

Lưu Minh thấy tình hình không ổn cũng chẳng hề do dự trực tiếp nhảy xuống nước, bơi tới chỗ Diệp Khuynh Thành bế cô ta lên.

Bởi vì Diệp Khuynh Thành mặc cái váy màu trắng rất mỏng, bị ướt nên lộ ra nội y màu hồng khiến Lưu Minh nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, nuốt mấy ngụm nước bọt mới dằn được ngọn lửa trong lòng xuống.

Anh ấn lên bụng Diệp Khuynh Thành khiến cô ta ói ra một ngụm nước mới tốt hơn một chút!

"Ban nãy có chuyện gì xảy ra vậy?"

Diệp Khuynh Thành không kiềm được hỏi.

Tuy thứ kia rất bí ẩn, nhưng Lưu Minh vẫn cảm giác được một luồng âm khí.

Lưu Minh lắc đầu cũng không đáp, mà trực tiếp nhìn xuống mặt hồ, phát hiện dưới nước có một gương mặt của phụ nữ.

Mái tóc dài của nữ quỷ đong đưa theo từng làn sóng gợn, tuy ánh mắt đờ đẫn nhưng anh lại cảm giác được một sự oán hận bên trong nó.

Trong hồ Nam có đại trận phong ấn, nhưng không ngờ lại có một con cá lọt lưới. Vả lại xem ra, con cá này còn có cảnh giới không thấp. Đây là một con thủy quỷ có cảnh giới Quỷ Vương!

Thủy quỷ nhe nanh múa vuốt xông tới con thuyền nhỏ muốn kéo hai người vào trong nước.

"Bà mẹ nó, muốn kéo tao làm kẻ chết thay à! Mày cho rằng tao là quả hồng mềm muốn bóp thì bóp chắc!"

Lưu Minh cũng không phải dễ bắt nạt, vận chuyển đủ âm khí trong cơ thể rồi đấm một quyền lên mặt nữ quỷ kia.

Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên, nữ thủy quỷ kia lập tức bị Lưu Minh đánh bay, một lúc lâu cũng không nổi lên, xem ra là bị anh đánh sợ.

Lưu Minh nhìn mặt hồ bình tĩnh, không nhịn được thở phào một hơi.

Con quỷ này có vẻ rất khôn ngoan, một đòn không trúng cũng không đánh tiếp.

Không có dẫn theo một cái quỷ nô nào, hơn nữa con thủy quỷ này lại có toàn bộ hồ Nam làm lớp phòng ngự nên giờ Lưu Minh cũng không làm gì được nó.

Dù thế nào thì cũng không thể để nó tiếp tục hại người được, nhất định phải tìm thời gian đến giải quyết nó.

Lưu Minh lập tức quyết định, lần này nó gặp mình nên không thành công, nếu là người bình thường thì coi như xong đời.

"Lưu Minh, rốt cuộc ban nãy là sao thế? Giống như có một đôi bàn tay kéo tôi xuống vậy đó!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom