• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Sư Hạ Sơn (1 Viewer)

  • Chương 21-24

Chương 21: Hiểu lầm

“Anh là ai, tại sao nửa đêm chạy tới nhà tôi?”

Khi Lý Duyệt Nhiễm bắt gặp Lưu Minh, cô ta bất giác lùi nửa bước, lúc này quần áo anh rách rưới, trên vai đeo chiếc túi nhàu nát, nửa đêm nửa hôm chạy đến trước cửa nhà người khác, nhìn kiểu gì cũng không thấy tốt lành, cô ta thậm chí nghi ngờ anh vừa vượt ngục.

“Nhà của cô?”

Lưu Minh nhíu mày, đang yên đang lành lại thành nhà của cô ta, không lẽ dì anh bán nhà rồi, nhưng bà ấy chưa từng nói với anh.

“Đúng, đúng thế, tôi nói anh biết, anh đây là tự ý đôt nhật nhà dân, coi chừng tôi báo cảnh sát, anh mau đi đi, coi như tôi chưa nhìn thấy anh”.

Cứ nghĩ đến việc mình đang đụng độ với tên tội phạm nguy hiểm, Lý Duyệt Nhiễm sợ tới nỗi lắp ba lắp bắp.

Lưu Minh bất lực lắc đầu, định lấy điện thoại gọi cho dì hỏi rõ ràng.

“Tôi nói anh biết, đừng có làm bừa, có nhiều fans đang xem lắm đấy, nếu anh dám làm tới, bọn họ nhất định sẽ báo cảnh sát bắt anh”.

Lúc này tim Lý Duyệt Nhiễm nhảy lên cổ họng tới nơi rồi, trông người đối diện có vẻ giống kẻ liều mạng, cô ta không uy hiếp nổi, nghĩ thế, cô ta lại giật lùi 2 bước nữa, định tìm gì đó phòng ngự, nhưng chợt bất cẩn vấp phải ghế, ngã ngửa về sau.

Lưu Minh lập tức lao tới nửa kéo nửa ôm cô ta lại.

“Tên khốn, anh làm gì? Mau buông tôi ra, các bạn đang xem livestream mau báo cảnh sát, tên này có lẽ là tội phạm vượt ngục! Giờ tôi đang ở…”

Lý Duyệt Nhiễm ra sức giãy giụa, bởi vì động tác quá mạnh, cúc áo y tá trên người cô ta bị bung ra.

Hình như, hình như là màu hồng! Chỉ là hơi nhỏ một xíu, không bằng Mạc Liên Y.

“Hi hi, người đẹp, anh đây ở trong ngục nhịn lâu lắm rồi, không ngờ vừa ra đây liền gặp cô, coi như cô có phúc, đừng phản kháng nữa, ngoan ngoãn hầu hạ anh đi!”

Lưu Minh cười đểu cáng, chẳng trách cô ta sợ hãi đến vậy, hóa ra nãy giờ tưởng lầm anh là tội phạm vượt ngục. Mặc dù anh không được coi là diện mạo chính trực, nhưng cũng không đến mức mặt mày đê tiện, sao có thể nghĩ anh là tội phạm. Đã thế, phải trêu cho biết tay.

“Cầu, cầu xin anh tha cho tôi, tôi còn chưa có bạn trai, hơn nữa, bố của tôi…”

Lý Duyệt Nhiễm cật lực giãy giụa, tiếc rằng với sức của cô ta, muốn chống lại người thường cũng không nổi chứ đừng nói là Lưu Minh

“Không ngờ lại còn là một cô gái chưa trải sự đời, lần này ông đây trúng mánh rồi, tử hình cũng không uổng!”

Lưu Minh cười xấu xa, thô bạo ôm Lý Duyệt Nhiễm vứt lên sofa.

Lý Duyệt Nhiễm trong lòng nguội lạnh, tại sao cô ta lại đen đủi như vậy, chỉ ở nhà livestream, vậy mà cũng gặp phải tội phạm vượt ngục, không lẽ đời này chấm dứt tại đây?

Nghĩ vậy, nước mắt cô ta bỗng chốc trào ra, bật khóc nức nở.

Nhưng một hồi lâu vẫn không thấy tên kia làm gì tiếp, Lý Duyệt Nhiễm hé mắt, chỉ thấy “tên tội phạm” đang ngồi đối diện nói chuyện điện thoại, mặt cười cứng đờ.

“Dì à, dì bán nhà rồi hả, tại sao lại có 1 cô gái ở đây, cô ta còn bảo đây là nhà cô ta!”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong điện thoại: “Tiểu Lưu, cháu về rồi à, sao không nói với dì tiếng nào, dì đi đón cháu”.

“Cháu lớn từng này rồi, về nhà còn cần đón gì chứ!”

Hai người hàn huyên một hồi mới vào chuyện chính, hóa ra dì cho thuê phòng này, cô gái kia là người thuê nhà.

Chẳng ngờ 2 người lại hiểm lầm ầm ĩ như vậy.

“Xin lỗi nhé, quấy rầy cô livestream rồi!”

Lưu Minh nói một cách áy náy.

“Người cần xin lỗi là tôi, thấy anh ăn mặc nhếch nhác, lại còn nửa đêm đột nhập vào phòng, tôi còn tưởng, tưởng anh là tội phạm!”

Lý Duyệt Nhiễm đỏ mặt, lúc này cô ta đã thay bộ đồ đồng phục thành sơ mi và quần jean, trông rất ra dáng chị gái nhà bên.

“Ha ha, không sao không sao, quần áo tôi đúng là dễ khiến người khác coi thường, không riêng gì cô, đổi lại người khác cũng vậy!”

Lưu Minh thoải mái bật cười, không hề để bụng: “Tôi là Lưu Minh, sau này tôi là chủ nhà, có chuyện gì cô cứ tìm tôi, thôi không làm phiền cô livestream nữa, giải thích sự việc với fans đi nhé, nếu không họ gọi cảnh sát thật thì phiền phức lắm!”

Dứt lời anh liền rời khỏi, Lý Duyệt Nhiễm ở phòng của anh, anh đành chuyển sang phòng bố mẹ vậy.

Phòng bố mẹ anh vẫn như trước, rất sạch sẽ, xem ra dì thường xuyên quét dọn.

Dường như giọng nói, nụ cười của mẹ vẫn in đậm trong tâm trí anh, thế nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi dáng vẻ của bố.

Lưu Minh có chút thất thần, đã 10 năm qua đi, khó tránh cảm khái.

“Người mất đã mất, người sống vẫn phải sống!”

Lưu Minh lắc đầu, không để bản thân buồn rầu chuyện xưa cũ, hơn 10 năm, có những chuyện nên buông bỏ.

Anh dọn dẹp qua phòng, đặt bức Bách Quỷ Đồ lên bàn, thắp 3 nén hương.

Bách Quỷ Đồ là bảo bối lão bất tử cho anh, bên trong có 7 quỷ nô cực mạnh, đều là nữ quỷ.
Chương 22: Rắc rối tìm đến

So với Bách Quỷ Đồ, Lưu Minh càng thích gọi nó là Mỹ Đồ, từ nhỏ anh đã lập chí thu phục 100 nữ quỷ lớn mạnh, biến Bách Quỷ Đồ trở thành Bách Mỹ Đồ.

Mặc dù là nhà cũ trong thành phố, nhưng đồ đạc vẫn rất đầy đủ, Lưu Minh vào vệ sinh, xả bồn nước, thư thái ngâm mình, sau đó mở wechat, đây là thói quen nhiều năm của anh, mỗi tối rảnh rỗi anh đều mở wechat, kể về thành tựu trong ngày với mấy tên cạ cứng, sau đó tán gẫu công việc.

Hòa thượng không muốn làm hòa thượng: “Tinh hoàng lại vào rồi à?”

Truyền nhân Âm Dương: “Đường đường là truyền nhân thuật Quan Tinh, ngày nào cũng chạy tới cổng trường tiểu học xem bói cho nữ sinh, muốn không vào cũng khó! Thế gian này bị sao rồi, người trong trắng thuần khiết như tôi lại hiếm hoi đến vậy!”

“Được rồi, đủ rồi đó, như nhau cả, giả bộ trong trắng gì chứ”.

Lưu Minh không nhịn được, nói.

“Ài, đúng là xã hội ngày càng đi xuống!”, truyền nhân Âm Dương thở dài cảm thán.

Lưu Minh bày tỏ: “Tôi lại cảm thấy thế giới này rất tốt, vừa xuống núi liền gặp được chị gái xinh đẹp trên máy bay, chủ nhà thuộc kiểu chị đẹp bá đạo lạnh lùng, hôm nay về nhà thì phát hiện khách thuê phòng là 1 cô gái xinh đẹp, ngày tháng tươi đẹp hơn trên núi nhiều!”

“Tiểu quỷ, tôi phát hiện từ khi xuống núi anh càng ngày càng sa đọa, tối nào cũng nói về người đẹp, bọn họ đều độc thân chứ?”

Truyền nhân Âm Dương gửi kèm icon giận dữ.

“Hôm qua giúp người đẹp chủ nhà ‘trừ ma diệt quỷ’, hôm nay ở cùng người đẹp thuê phòng, lại còn đăng lên nhóm chat khoe khoang! Đã bảo cùng nhau độc thân, anh lại lén lút xuống núi, mấy hôm nữa đừng nói anh sẽ cùng người đẹp này nọ, chuẩn bị cho chúng tôi uống rượu mừng nhé?”

“Haiz, xem ra ngày tháng sau này Thiên sư khó mà tồn tại trong group, các anh hùa nhau bắt nạt tôi, không nói chuyện nữa, tôi đi tắm đây!”

Nói xong, Lưu Minh đặt điện thoại qua chỗ khác.

“Ngâm nước nóng thật là thoải mái, nhà vẫn là nơi tuyệt nhất”.

Lưu Minh ngửa cổ, thư thái ngâm mình, vẻ mặt thỏa mãn.

“Sương Nhi!”

Lưu Minh ngoắc tay, 1 mỹ nữ cổ trang lập tức xuất hiện phía sau anh.

“Tướng công, mệt rồi phải công, nô xoa bóp cho ngài!”

Sương Nhi cười yêu kiều, bắt đầu xoa bóp phần vai Lưu Minh.

Sương Nhi là 1 trong 7 quỷ nô, đồng thời là 1 trong 2 quỷ vương có thực lực.

Quỷ hồn tu luyện đến cảnh giới quỷ vương không khác với người thường là bao, vậy nên Lưu Minh hay gọi Sương Nhi ra giúp anh xoa bóp khi tắm.

“Tướng công, sau này chúng ta sẽ ở đây à? Nơi này linh khí kém quá!”

Sương Nhi yêu kiều hỏi.

“Trước tiên đành ở đây!”, Lưu Minh gật đầu đáp.

Hôm sau Lưu Minh bị tiếng ồn đánh thức, 2 hôm nay quá mệt mỏi, lại thêm được xoa bóp thoải mái, anh liền ngủ quên trong bồn tắm, đang định đứng dậy ra ngoài xem thế nào thì đã thấy Lý Duyệt Nhiễm hớt hải chạy vào: “Lưu Minh, không hay rồi, có đám người tụ tập ở ngoài cổng, đòi tìm anh báo thù!”

“Á, sao anh không mặc quần áo!”

Lý Duyệt Nhiễm bắt gặp Lưu Minh đang trần như nhộng, vội vàng bịt mắt lại.

“À, cô ra ngoài trước đi, tôi mặc đồ xong sẽ ra liền!”

Lưu Minh bối rối nói.

Lý Duyệt Nhiễm gật đầu, sau đó chợt phát hiện Lưu Minh đang cầm chậu rửa mặt che thứ trọng yếu, nhưng đáng giận ở chỗ đó là chậu rửa mặt cô ta thường dùng.

Lúc này có không ít người đang tụ tập ngoài cổng nhà họ Lưu, khiến cho người khác chú ý.

“Mẹ kiếp, nhìn cái gì, chưa bao giờ thấy nhiều người như này à, chuyện của Bang Mãnh Hổ, mau mau cút đi!”

Một tên hung hãn gầm lên, khiến người qua đường sợ hãi lùi về sau.

Hai kẻ cầm đầu, 1 là Hậu Tông Dư hôm qua vừa bị Lưu Minh đánh, đầu quấn băng gạc trắng; kẻ còn lại vừa lùn vừa mập, áo vest là lượt, trông rất lịch sự, gã ta còn đeo kính cận, miệng nở nụ cười thân thiện.

Tên mập lùn này là A Hổ, kẻ đầu sỏ xã hội đen khu phía nam Đường Hải, cũng là đại ca có tiếng trong giới.

Đừng thấy gã ta mập mạp trắng trẻo, ăn mặc lịch thiệp mà tưởng lầm, gã ta chính là 1 tên súc sinh vô lại chân chính, ăn thịt không nhả xương, làm việc âm hiểm, người khác thường gọi gã ta là Tiếu Diện Hổ.

Hôm nay Hậu Tông Dư tới đây vớt vát mặt mũi, mấy thứ như quân tử báo thù, 10 năm chưa muộn chẳng có nghĩa lý gì với gã ta, gã ta vốn là kẻ có thù ắt phải trả ngay.

Từ đâu ra 1 tên quê mùa cướp phụ nữ của mình, lại còn cho gã ta 1 trận trước mặt bao nhiêu người, Hậu Tông Dư làm sao nuốt trôi cục tức này.

“A Hổ, thằng nhãi đó là kẻ luyện võ, từng này người có đủ không?”

Hậu Tông Dư quét mắt, bất giác nhíu mày, hôm qua gã ta đã được chứng kiến sự lợi hại của Lưu Minh.

“Cậu chủ Hậu, cứ yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý đâu ra đó”.

A Hổ khẽ nhếch mép, vô cùng tự tin.
Chương 23: Gây sự

A Hổ cực kỳ nắm chắc lần hành động này, dù chỉ đem khoảng 20 người, nhưng đây đều là những tay tài giỏi, 1 chọi 3 không thành vấn đề, ngần này người đối phó với 1 tên nhãi quê mùa là quá đủ.

“Cậu chủ Hậu, yên tâm, chuyện này cứ để anh em tôi lo, lát nữa nhất định sẽ cho tên nhãi kia 1 trận ra trò!”

Một tên tên cao to đứng phía sau lên tiếng.

“Cậu Hậu, đây là Đại Hùng, thủ hạ chủ chốt của tôi, chính là người từng đá đít Cẩu Bưu!”

A Hổ cười híp mắt giới thiệu.

“Ừm”.

Hậu Tông Dư hài lòng gật đầu, nghiến răng nói: “Chốc nữa, anh em cứ đánh thật mạnh cho tôi, xảy ra chuyện gì tôi lo!”

“Hậu Tông Dư, mới sáng sớm đã chạy đến trước cổng nhà người ta, xem ra hôm qua giáo huấn mày chưa đủ phải không?”

Lưu Minh ngậm điếu thuốc, sải bước tiến tới, anh nhìn qua 1 lượt, nhếch mép khinh bỉ: “Bày binh bố trận ghê đấy!”

“Hừ, thằng quê mùa mày dám dây vào tao, hôm nay tao cho mày biết mặt!”

Hậu Tông Dư đã quên nỗi sợ bị đánh hôm qua, hung hăng nói.

Phe gã ta có hơn 20 người, mỗi người 1 ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết Lưu Minh.

“Nói nghe sợ ghê đó!”

Lưu Minh vỗ ngực, giả bộ sợ hãi.

“Thằng chó, nói cho mày biết, đừng có khinh người, biết bọn tao là ai không? Bang Mãnh Hổ, đây chính là đại ca Hổ Gia!”

Đại Hùng ngứa mắt với dáng vẻ của Lưu Minh, tức thì chủ động tiến lên.

“Ồ, Bang Mãnh Hổ?”, Lưu Minh kéo dài giọng.

“Ha ha, thằng oắt, sợ rồi chứ gì?”, ở khu phía nam Đường Hải, không ai không biết danh tiếng Bang Mãnh Hổ.

“Chưa nghe bao giờ”, Lưu Minh lắc đầu.

“Yo, thằng oắt, mày cũng ngạo mạn ghê đấy, hôm nay tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của Bang Mãnh Hổ!”

Đại Hùng hùng hổ hét, gã ta xắn tay áo, ra hiệu cho đám tiểu đệ phía sau xông lên bao vây Lưu Minh.

“Anh chủ nhà, hay là chúng ta báo cảnh sát đi?”

Lý Duyệt Nhiễm như chú mèo nhỏ sợ hãi núp phía sau, lo lắng nói.

“Ha ha, báo cảnh sát, tưởng dễ thế à!”

A Hổ bật cười, gã ta đã tính trước, muốn báo cảnh sát cũng phải 30 phút sau họ mới tới.

“Thằng quê mùa, giờ biết sợ chưa?”

Hậu Tông Dư bước qua đám người, chống nạnh đứng trước Lưu Minh, vô cùng ngạo mạn nói: “Hôm nay không đánh gãy 2 chân mày, tao đổi sang họ Lưu!”

“Haizzz!”

Lưu Minh thở dài, nhìn gã ta như thằng thần kinh: “Tại sao tôi lại xui xẻo thế này!”

“Biết kết cục của việc gây sự với tao chưa!”

Hậu Tông Dư tưởng anh sợ hãi, thế là càng thêm đắc ý.

“Haiz, đúng là sầu não, tự dưng đâu ra thằng con trai, không những đầu óc trì độn, sức khỏe yếu kém, mà quan trọng là mặt mũi xấu xí, nếu để lão sư phụ biết được, chắc chắn sẽ cười thối mũi!”

Lưu Minh lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không được, tao không chấp nhận mày đổi sang họ tao, vì mày quá xấu trai!”

“Mẹ kiếp, dám bảo cậu chủ Hậu là con trai mày, ăn đấm này thằng chó!”

Đại Hùng lao tới, giơ nắm đấm về phía Lưu Minh.

“Ha ha, chỉ dựa vào đám tép riu chúng mày?”

Lưu Minh bật cười lớn, nhẹ nhàng né được đòn tấn công của Đại Hùng, chỉ dùng 1 quyền đánh bay gã ta về phía sau.

“Đậu xanh, tên này mạnh quá!”

“Ghê thật đấy, chỉ 1 đòn đã hạ gục Đại Hùng, thủ hạ chủ chốt của Hổ Gia!”

“Sao tôi lại cảm thấy có chút xui xẻo…”

“Thằng oắt này biết đánh đấm, anh em lên hết đi!”

A Hổ không dám khinh địch, lập tức ra lệnh lấy vũ khí.

Trong nháy mắt, 20 tên đầu trâu mặt ngựa lần lượt lấy ra đủ loại vũ khí như dao gấp, gậy, bình thường chúng đều để đồ này trong túi, chỉ khi gặp chuyện lớn mới dùng đến.

“Con mẹ mày, thằng khốn, tao phải đánh chết mày!”

Đại Hùng ăn 1 đòn không nhẹ, hồi lâu mới bò dậy, gã ta rút dao ra, mắt đỏ ngầu xông về phía Lưu Minh: “Lên hết đi, đánh chết nó!”

Đám người bao vây Lưu Minh.

“Đợi chút!”

Lưu Minh đột nhiên cất tiếng.

Bọn chúng tức thì dừng lại, những người xung quanh cũng chăm chú nhìn anh.

Đại Hùng lồng lộn nói: “Sao nào, thằng nhãi, biết sợ rồi à? Muộn rồi!”

“Đánh nhau thì đánh nhau, bọn mày lại dùng vũ khí, quá hèn hạ, tao cũng phải lấy vũ khí ra!”

Dứt lời, Lưu Minh ngắm nghía cây liễu trước cổng, hài lòng gật đầu: “Ừm, cảm giác không tệ, dùng cái này đi!”

Sau đó, anh dùng tay không nhổ cây liễu, kề lên vai, bộ dạng uy nghiêm liếc nhìn 1 lượt đám côn đồ, nói: “Đến đây, để anh mày dạy cách đánh nhau!”

Tất cả mọi người đều sững sờ, không ai dám xông lên, chỉ 1 tay đã kéo bật gốc cây liễu, người này phải có sức lực đến mức nào, dù chỉ ăn 1 đòn, khéo bay cả đầu mất.

“Đại, đại ca, sao giờ?”

Một đàn em bất giác lùi về sau, lắp bắp hỏi A Hổ.
Chương 24: Phí thông não

Lúc này A Hổ cũng cảm thấy đau đầu, vừa nhìn đã biết người thanh niên này không dễ dây vào, e là đám thuộc hạ của gã không phải đối thủ của anh, nhất định sẽ bị tổn thất nặng nề. Mà những người này lại đều là thân tín của gã!

Nhưng gã lại không thể trái lời cậu Hậu được, dù sao việc làm ăn của gã còn phải dựa vào nhà họ Hậu, nếu như làm phật ý cậu Hậu thì e là sau này gã không còn dung thân ở Đường Hải nữa.

“Mẹ nó, còn làm sao bây giờ cái gì nữa? Chúng ta lăn lộn giang hồ thì quan trọng nhất là nghĩa khí, cậu Hậu bình thường đối xử tốt với chúng ta, hôm nay dù thế nào cũng phải trút giận cho cậu ấy, anh em, lên cho tôi, sống chết mặc bây!”

Sau khi do dự một lúc, A Hổ mau chóng ra quyết định.

“Nhãi con, đi chết đi!”, Đại Hùng hét lên rồi cầm đao xông thẳng về phía Lưu Minh.

“Mẹ, gào gì mà to thế, các người đánh nhau ai gào to hơn thì thắng à?”

Lưu Minh vác cây liễu trên vai quét ngang, đánh thẳng vào đầu Đại Hùng.

Đại Hùng rên lên một tiếng, ngã ngồi ra đất.

“Anh Hùng, anh sao vậy?”

“Anh Hùng, anh không sao chứ?”

Mấy tên lưu manh thấy người đánh nhau giỏi nhất bang phái mình thua trận trong nháy mắt thì vội gào lên.

“Anh em lên, báo thù cho anh Hùng!”

Rất nhanh khoảng 20 tên lưu manh đã xông về phía Lưu Minh.

Lưu Minh vác cây liễu đứng trong đám người, vung qua vung lại, có tên côn đồ may mắn chỉ bị thân cây đập trúng ngã lăn ra đất, nhưng có những tên thì xui xẻo, mặt tiếp xúc thân mật với rễ cây và cành cây, cả người toàn là máu.

Không lâu sau toàn bộ đám côn đồ đều bị Lưu Minh đánh lăn quay.

“Uầy, chủ nhà, anh ghê gớm thật đấy!”

Lý Duyệt Nhiễm không nhịn được, vỗ tay nói. Cảnh tượng thế này cô ta chỉ được thấy trong phim.

“Ây, gục hết rồi à, không tên nào đánh đấm ra hồn hết. Cậu Hậu, sau này muốn chơi thì cũng nên tìm mấy tên khá khá vào, mỗi lần ông đây đều chưa chơi hết sức thì bên mày đã gục hết rồi!”

Lưu Minh đặt cây liễu về vị trí ban đầu, cười khẩy nhìn Hậu Tông Dư.

“Bọn mày… Bọn mày đều là một lũ vô dụng, mau đứng dậy đập chết nó cho tao!”

Hậu Tông Dư bị Lưu Minh chọc tức đến mức tím tái mặt mày, nói cũng không trôi chảy.

Nhưng đám côn đồ trên đất nào dám đứng lên. Anh cứ cầm cây liễu phang thẳng vào đầu chúng như thế ai mà không sợ cơ chứ, lúc này có thằng ngu mới đứng lên.

“À phải rồi, mày tên gì ấy nhỉ? Anh Hổ phải không? Mày qua đây!”

Lưu Minh liếc nhìn A Hổ đang núp sau đám người.

“Đừng, đừng! Anh mới là anh, gọi tôi A Hổ là được!”

Thấy sát tinh kia nhìn mình, A Hổ bất chấp mặt mũi mà chạy đến trước mặt Lưu Minh, khom lưng uốn gối nói.

“Ừm, coi như mày biết điều, sau này tao gọi mày là Tiểu Miêu!”

Lưu Minh hài lòng gật đầu.

“Mẹ mày, ông đây tên A Hổ, giờ lại bị mày coi là mèo con?”

A Hổ thầm cảm thấy cạn lời nhưng mặt ngoài không dám để lộ ra vẻ bất mãn.

“Tiểu Miêu, tao vừa dạy đám đàn em của mày đánh nhau xong, hiện tại mày nên trả tao tiền học phí chứ nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, anh Lưu, anh nói xem tôi phải trả bao nhiêu?”

A Hổ gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

“Tao từ trước đến nay dù làm gì cũng không chặt chém giá, lúc trước khi tao đi thu phí bảo vệ ở trường mẫu giáo trong thôn thì có dạy dỗ cho đám thanh niên tài năng thiên bẩm, mỗi lần chỉ 10 tệ, đám đàn em này của mày tố chất kém hơn một chút, tuổi lại lớn, thôi thì mỗi thằng 100 tệ đi, tính ra tổng cộng là 10 nghìn tệ, mày đưa tiền mặt hay chuyển khoản Alipay?”

Lưu Minh nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.

“Chủ nhà, hình như anh tính sai rồi. Tổng cộng có 19 tên đang nằm trên đất, tính ra là 1900 tệ mới đúng”.

Lúc này cô nhóc Lý Duyệt Nhiễm cũng ló đầu qua khe cửa, nói.

“Đúng vậy anh Lưu, anh tính sai rồi”.

A Hổ muốn khóc mà khóc không nổi, gã ra cửa dắt theo chưa đến 20 người, sao lại mất tận 10 nghìn tệ được?

“Bốp!”

“Bốp!”

Lưu Minh không nói gì mà trực tiếp vả A Hổ hai phát.

Cú vả khiến gã đau đến nghiến răng, ù tai, mắt nổ đom đóm.

“Không phải tao tính sai mà là mày tính sai rồi. Bổn Thiên sư vừa thông não cho mày xong, vừa vặn hết 10 nghìn tệ, đám đàn em của mày chỉ là số lẻ thôi, bổn Thiên sư rộng lượng không tính học phí của chúng nó”.

Lưu Minh lấy khăn tay ra, tỏ vẻ ghê tởm mà lau dầu dính trên tay mình.

“Anh Lưu, anh nói phải, tôi là cái đồ đầu đất không có não, quá ngu!”

A Hổ ôm mặt nói.

“Ừm, mày phản ứng nhanh nhạy hơn rồi đấy, xem ra thông não cho mày cũng có tác dụng!”

Lưu Minh chắp tay sau lưng, gật đầu, vô cùng hài lòng mà nói.

“Đó, đó là vì anh Lưu mát tay, hiện tại tôi cảm thấy đầu óc mình sáng suốt hơn nhiều rồi. Đây là học phí, mời anh nhận cho!”

A Hổ vội cười giả lả, lấy ra một xấp tiền từ trong túi rồi đặt lên tay Lưu Minh.

“Ừm, được rồi, ở đây hết chuyện của mày rồi!”

Lưu Minh nhận tiền rồi xua tay.

A Hổ cười híp mắt lui sang một bên. Mặc dù mặt thì cười nhưng trong lòng gã đã chửi ầm lên, con mẹ nó, đây là tống tiền!

Nhớ lúc trước đều là gã tống tiền người khác, nào có bị người khác tống tiền bao giờ?

“Cậu Hậu, hẳn bây giờ nên giải quyết chuyện của chúng ta rồi nhỉ?”

Lưu Minh lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, châm lửa rồi cho lên miệng hút. Anh cười khẩy, híp mắt nhìn Hậu Tông Dư.

“Mày, mày định làm gì? Tao cảnh cáo mày đừng có làm càn, tao là cậu cả nhà họ Hậu… Hơn nữa hôm qua mày đã đánh tao rồi!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom