• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Sư Hạ Sơn (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chương 6: Quỷ sờ

“Ơ, có thể là tôi biểu đạt kém, bệnh ở đây không phải là bệnh thật sự, mà là gần đây cô bị thứ dơ bẩn quấn người rồi. Có phải tối nào cô cũng gặp ác mộng, hơn nữa gần đây cơ thể cũng không thoải mái, cứ không có tinh thần, luôn có cảm giác mất hết sức lực không?”

Nhìn Mạc Liên Y tức giận trợn tròn mắt, Lưu Minh lúng túng gãi đầu.

“Sao anh biết?”

Mạc Liên Y nhìn Lưu Minh đầy vẻ kinh ngạc.

“Đương nhiên tôi biết, có lẽ bây giờ cô còn chưa biết bệnh của mình nghiêm trọng thế nào. May là tôi đến sớm, nếu không một cô gái xinh đẹp như cô sẽ tan nát mất”.

Lưu Minh cảm thán.

“Hừ, tôi không tin mấy lời ma quỷ anh nói, mấy chuyện này đều là bố tôi nói cho anh đúng không?”

Mạc Liên Y kiêu ngạo ngẩng đầu lên, dáng vẻ thề chết cũng phải đấu với Lưu Minh tới cùng.

“Mấy chuyện này đều là tôi nhìn ra được”, Lưu Minh nói.

“Anh lên mộ đốt báo lừa quỷ đi, anh nói anh nhìn ra, anh làm sao chứng minh?”, Mạc Liên Y khinh thường bĩu môi.

“Con gái, bố có thể chứng minh, bố hoàn toàn không liên lạc với cháu Lưu!”

Mạc Thiên Nam vội vàng giảng hòa.

Mạc Liên Y liếc nhìn bố mình, lạnh lùng hừ: “Hừ, bố tưởng con không biết hai người cá mè một lứa, rắn chuột một ổ, cùng một giuộc với nhau à?”

“Liên Y, thật ra chuyện này rất dễ chứng minh, bản thân cô chính là chứng cứ tốt nhất!”, Lưu Minh cười đáp.

“Làm sao tôi chứng minh?”

Lưu Minh nhếch khóe miệng, thản nhiên cười: “Cởi áo quần ra!”

“Cái gì?”

“Ban ngày ban mặt lại bảo tôi cởi quần áo?”

“Đồ lừa đảo khốn kiếp, lưu manh, háo sắc, biến thái, vô sỉ nhà anh…”

Mạc Liên Y nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhìn chằm chằm Lưu Minh, chỉ muốn đích thân tát cho anh hai bạt tai. Những từ ngữ tiêu cực mà cô ta có thể nghĩ đến đều dùng hết trên người Lưu Minh.

“Chuyện… chuyện này…”

Nhìn thấy cảnh này, Mạc Thiên Nam hơi mờ mịt. Thiếu niên trước mắt thật sự là đồ đệ của Trương thiên sư sao? Sao trông có vẻ… không đáng tin cho lắm? Khám bệnh thì khám bệnh, sao mới vào đã muốn cởi quần áo con gái mình!

“Cháu đừng nóng vội, cháu nói trước xem rốt cuộc tình trạng thế nào?”

“Chú Mạc, ở hai hàng lông mày và đỉnh đầu con người mỗi nơi có một ngọn dương hỏa, lần lượt là nhân dương hỏa, thiên dương hỏa, địa dương hỏa, do tinh khí thần của con người hóa thành. Chỉ cần ba ngọn lửa thiên địa nhân không tắt, ma quỷ bình thường hoàn toàn không thể tiếp cận. Nhưng dương hỏa của Liên Y đã rất mờ nhạt, hơn nữa cơ thể toàn là âm khí quấn quanh, rõ ràng mạng sống của cô ấy không còn nhiều nữa”.

Lưu Minh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Mạc Liên Y, không kìm được lắc đầu.

“Nghiêm trọng thế sao?”, Mạc Thiên Nam hoảng hốt.

“Bố, bố đừng nghe anh ta nói bậy bạ, đám thầy bà bọn họ giỏi nhất là dọa người ta sợ sau đó lừa tiền, không phải sao?”

Mạc Liên Y vô cùng khinh thường những gì Lưu Minh nói. Theo cô ta thấy, Lưu Minh chỉ là một kẻ lừa đảo từ đầu đến đuôi.

“Tôi không dọa người ta, cô kéo tay áo mình lên xem là biết”.

Lưu Minh bất đắc dĩ sờ trán mình. Cô gái xinh đẹp như vậy sao tính nết còn ngang hơn cả con lừa mà sư phụ nuôi. Nếu sau này làm vợ mình thì chắc làm mình tức chết mất.

“Hừ, kéo thì kéo!”

Mạc Liên Y cũng là một người cứng đầu, cô ta đã quyết tâm vạch trần bộ mặt Lưu Minh là kẻ lừa đảo ngay trước mặt bố mình, cho nên lập tức kéo tay áo của mình lên, để lộ cánh tay trắng như ngọc. Chỉ là chốc lát sau, cô ta đột nhiên sững sờ.

Cô ta phát hiện trên cánh tay mình không biết từ lúc nào lại xuất hiện mấy dấu tay đen sì, hơn nữa nhìn hình dáng của dấu tay ấy giống như là tay của một phụ nữ.

“Chuyện này… Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Mạc Thiên Nam cũng kinh ngạc.

“Đây là bị quỷ sờ đấy!”

Nhìn dấu tay màu đen, Lưu Minh cười ha hả: “Không ngờ kẻ quấn lấy Liên Y là một con quỷ háo sắc, còn là một con nữ quỷ háo sắc…”

“Tên khốn nạn nói năng bậy bạ!”

Dù có nhìn thế nào, Mạc Liên Y cũng cảm thấy nụ cười xấu xa trên mặt Lưu Minh thật là bỉ ổi, tức giận đến mức ngực phập phồng.

“Cháu à, bị quỷ sờ là sao?”

Mạc Thiên Nam hơi nóng ruột, ông ta không giống như Mạc Liên Y không tin ma quỷ. Dù sao tuổi ông ta cũng đã lớn, trải qua nhiều chuyện, ông ta biết trên thế giới này không đơn giản như trong tưởng tượng.

“Mấy dấu tay màu đen kia đều là quỷ háo sắc để lại, cái gọi là bị quỷ sờ chính là âm khí xâm nhập cơ thể như chúng ta thường nói. Vạn vật trên đất trời chia thành âm dương, trời là dương, đất là âm, mặt trời là dương, mặt trăng là âm, người là dương, quỷ là âm. Có một số ma quỷ mang âm khí rất nặng trên người, người bị chúng sờ thì âm khí sẽ xâm nhập vào cơ thể, lâu ngày sẽ hình thành dấu tay đen thui. May là cháu đến sớm, nếu muộn vài ngày nữa, e rằng số âm khí này sẽ lấy mạng của Liên Y”.

Lưu Minh nói như thật.

“Vậy cháu mau ra tay giúp đỡ Liên Y đi!”

Mạc Thiên Nam lên tiếng cầu xin. Từ khi vợ ông ta qua đời, con gái chính là báu vật của ông ta, ông ta không muốn con gái mình xảy ra chuyện gì.

“Chú yên tâm, đây không phải chuyện gì lớn!”

Lưu Minh gật đầu, đáp lại một câu, sau đó quay sang Mạc Liên Y, nhìn chằm chằm cánh tay như bạch ngọc của cô ta: “Liên Y, lát nữa tôi sẽ chữa bệnh cho cô, có thể sẽ đau một chút!”

“Hừ, ai biết mấy dấu tay màu đen trên cánh tay tôi có phải do anh dùng trò quỷ gì đó làm ra không?”

Mạc Liên Y hừ một tiếng, hoàn toàn không muốn để Lưu Minh chữa bệnh cho mình. Trong lòng cô ta vẫn không chấp nhận Lưu Minh.

“Nói tôi bị quỷ sờ, tôi thấy não anh bị lợn ủi rồi. Quỷ ở đâu ra chứ? Anh kéo ra đây một con cho tôi xem xem!”

Mạc Liên Y được giáo dục khoa học từ nhỏ, hoàn toàn không tin trên thế giới này có quỷ.

“Cô muốn nhìn thấy quỷ cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần một lá bùa đơn giản là được!”
Chương 7: Kiểm chứng

Lưu Minh bất lực lắc đầu, xem ra nếu anh không hủy hoại thế giới quan của cô nàng này, cô ta hẳn sẽ không để anh chữa trị âm khí trên người. Anh lấy ra một tấm bùa nhàu nát, đưa cho Mạc Liên Y: “Chỉ cần đeo tấm bùa này trên người, cô có thể nhìn thấy ma!”

“Được, xem tôi vạch trần vở kịch lừa đảo của anh đây!”

Mạc Liên Y do dự đôi phút, sau đó cầm lấy tấm bùa Lưu Minh đưa, đảo một vòng quanh biệt thự, sau đó tức tốc chạy về, ném tấm bùa lên mặt anh, sắc mặt lạnh lẽo.

“Chẳng phải anh nói tấm bùa này có thể nhìn thấy ma quỷ sao? Tôi đã xem tất cả các phòng trong biệt thự, không hề phát hiện ma quỷ như lời anh, anh đúng là đồ lừa đảo, mau cút khuất mắt tôi, còn để tôi nhìn thấy anh ở Đường Hải, tôi nhất định sẽ đánh cho anh không còn răng húp cháo!”

“Haiz, cũng có lớn lắm đâu, thế mà chẳng có tí não nào!”, Lưu Minh nhìn Mạc Liên Y, không kiềm được tặc lưỡi.

“Tên lừa đảo, lẩm bẩm gì thế hả? Còn không mau biến đi!”

Mạc Liên Y thúc giục.

Lưu Minh bất lực nhún vai: “Liên Y, tôi không lừa cô, dùng tờ giấy này thực sự có thể nhìn thấy ma, có điều không phải bây giờ, hiện Thiên sư tôi đang ở đây, dù là quỷ vương cũng sợ té đái chạy mất, đợi tối đến, tôi áp chế dương khí sẽ nhìn thấy thôi!”

“Được, nếu tối vẫn không thấy, tôi sẽ cho anh biết tay!”

Mạc Liên Y nói một cách cay nghiệt, không phải cô ta không muốn đuổi Lưu Minh, mà là muốn vạch trần vở kịch của anh trước mặt bố, để bố cô ta hiểu rằng những thứ như Thiên sư, đạo sĩ hay pháp sư đều là lừa đảo.

“Chú Mạc, chắc phải làm phiền chú một hôm rồi, tối nay cháu sẽ ở lại đây!”, Lưu Minh quay sang nói Mạc Thiên Nam, bất lực cười nói.

“Được, được, được, cả biệt thự này thích ở chỗ nào cũng được!”

Nói xong, Mạc Thiên Nam cực kỳ khách sáo dẫn Lưu Minh xuống phòng khách, dặn dò bảo mẫu dọn dẹp phòng.

Hai người vô cùng nhàn nhã ngồi trên sofa, vừa uống trà vừa tán dóc chuyện kinh doanh.

Mạc Liên Y mặt lạnh như băng, trừng mắt với 2 người, hứ một tiếng xong liền bỏ về phòng, thậm chí không thèm ăn cơm tối.

Ăn tối xong, Lưu Minh cũng trở về phòng mình, phòng anh nằm ngay cạnh phòng Mạc Liên Y, có lẽ Mạc Thiên Nam lo cho con gái nên sắp xếp như vậy.

Lưu Minh ngồi thiền trên giường, áp chế dương khí hừng hực, anh cố ý để Mạc Liên Y nhìn thấy quỷ, có lẽ như vậy cô ta mới chịu tin lời anh.

Theo cách nói của vị sư phụ già nhà anh, giảng đạo lý với phụ nữ là việc vô nghĩa nhất trên đời, cái gì không giải quyết được thì giáng 1 đòn, 1 chưa đủ thì 2.

Đối xử với phụ nữ, nhiều lúc không thể quá nuông chiều.

Anh rất mong chờ, cô Mạc cứng không ăn mềm không chịu kia nhìn thấy ma xong có sợ tiểu ra quần hay không.

“Á, có ma!”

Đêm ngày một đen hơn, biệt thự cũng trở nên yên ắng, lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Lưu Minh đứng dậy, lập tức xông ra khỏi phòng, chạy về hướng chỗ Mạc Liên Y.

Anh vừa mở cửa phòng, một bóng người liền bổ nhào tới, Lưu Minh chỉ cảm nhận được một làn lương thơm ngát cùng với vật nặng áp lên người mình, anh vội đưa tay đẩy ra, đúng lúc đèn hành lang được bật lên.

Mạc Thiên Nam thấy cảnh con gái mình áp lên người Lưu Minh như vồ mồi, còn tay anh đặt trên ngực Mạc Liên Y, tức thì trợn tròn mắt, không biết phải nói gì.

“Ma, thật sự có ma, ma nữ áo đỏ đó không có mặt mũi, lưỡi thè lè!”

Mạc Liên Y bị dọa sợ, hoàn toàn không quan tâm hình tượng, chỉ biết bám chặt lấy Lưu Minh như cọng rơm cứu mạng.

“Được rồi được rồi, Thiên sư ở đây, con ma đó sớm đã chạy mất rồi!”

Lưu Minh tận hưởng hương thơm ngát trên người Mạc Liên Y, khẽ vỗ lưng cô ta, dịu dàng dỗ dành.

Một lúc sau, phát hiện không có chuyện gì đáng sợ xuất hiện nữa, Mạc Liên Y mới dần bình tĩnh lại.

“Thật mất mặt chết, sao mình có thể ôm tên đó, hơn nữa còn ôm chặt như vậy!”

Ý thức được tư thế hiện giờ của 2 người ám muội thế nào, cả mặt Mạc Liên Y liền đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên.

“Được rồi, không sao nữa rồi, mọi người mau về ngủ đi!”

Mạc Thiên Nam khua tay.

“Yên tâm đi, không sao rồi, con ma đó sẽ không đến nữa!”

Lưu Minh vỗ vai Mạc Liên Y, cho cô ta uống 1 viên an thần, đang định trở về nghỉ ngơi thì chợt thấy có ai níu tay anh.

“Cái đó…ừm, tôi sợ!”

“Yên tâm, tôi dọa nó chạy rồi!”, Lưu Minh quay lại trấn an, do tình hình hỗn loạn ban nãy, anh hoàn toàn không để ý quần áo của Mạc Liên Y, giờ mới có dịp quan sát chiếc váy ngủ tơ lụa xuyên thấu cùng với làn da trắng mịn như tuyết, Lưu Minh chỉ thấy cổ họng khô khốc, bối rối ho khan 2 tiếng, chuẩn bị rời khỏi.

Đang muốn rút lui thì bị kéo lại.

“Ngộ nhỡ…ngộ nhỡ, nó quay lại thì sao?”

“Yên tâm, có Thiên sư đây, nó chắc chắn không dám quay lại!”

"Nhưng tôi vẫn sợ, hay là, hay là, anh ở lại cùng tôi đi…”, Mạc Liên Y túm mép váy, giọng nhỏ như muỗi.

Không những đến tận nơi khám bệnh, còn có hầu ngủ, những cô gái ở thành phố phóng khoáng thật…
Chương 8: Đêm khó ngủ

“Chấn động, Thiên sư được nhờ đến trừ ma diệt quỷ, không ngờ con gái chủ nhà lại muốn tôi ngủ cùng! Tôi phải làm thế nào? Tình hình căng thẳng!”

Lưu Minh lấy điện thoại gửi tin nhắn wechat, gõ phím với tốc độ bàn thờ.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn sang phía Mạc Thiên Nam, e dè nói: “Việc, việc này không ổn lắm nhỉ? Trai đơn gái chiếc, ở cùng một chỗ, đồn ra ngoài còn mặt mũi nào nữa!”

Thực ra trong lòng anh đang nở hoa, đêm dài đằng đẵng, xuân tiêu khổ đoản, anh không hề ngại “va chạm” một chút với người đẹp, nhưng dù sao bố người ta vẫn đang đứng ngay đó.

“Việc này, đích thực không ổn lắm!”

Mạc Thiên Nam khổ não nói, con gái ông ta sao bỗng dưng ăn nói mất kiểm soát vậy.

“Nhưng, nhưng con sợ!”

Hai mắt Mạc Liên Y đỏ hồng, bình thường cô ta chắc chắn sẽ không nói ra những lời như này, nhưng sự việc ban nãy quá khiếp đảm, cứ nhớ lại gương mặt mờ ảo đẫm máu kia là cô ta lại nổi hết da gà.

Cảnh tượng vừa rồi đã thay đổi thế giới quan của cô ta, thật không ngờ trên đời này thực sự có ma quỷ.

Hiện giờ, có lẽ chỉ Lưu Minh mới đem lại cảm giác an toàn cho cô ta.

“Cái này…”

Mạc Thiên Nam khổ sở, không biết phải nói thế nào.

Mặc dù tuổi trẻ bừng bừng, nhưng Lưu Minh đích thực là người có bản lĩnh, ngủ lại một đêm cũng chẳng hề gì, tuy vậy 2 người vừa gặp mặt đã qua đêm cùng nhau, có phải vội quá không?

“Cháu trai, hay là, hay là cháu ở lại với Liên Y, nhưng hai đứa phải chú ý giữ khoảng cách!”

Trông bộ dạng yếu đuối sợ hãi của con gái, Mạc Thiên Nam thở dài, bỗng chốc mềm lòng.

“Thế, đành vậy!”, người ta đã mở lời, Lưu Minh cũng phải giả bộ vô cùng miễn cưỡng.

Phòng ngủ Mạc Liên Y lấy xanh lam nhạt làm màu chủ đạo, rất hợp với tính khí xa cách của cô ta, phòng không lớn, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, hơn nữa còn thoang thoảng hương nước hoa nhạt thanh mát, không ngừng len lỏi vào tâm trí Lưu Minh, khiến anh bất giác hít một hơi sâu, cất lời khen: “Hương thơm thật!”

“Hứ, thấy gớm, đúng là biến thái!”

Mạc Liên Y nhìn bộ dạng Lưu Minh, trong lòng ghét bỏ.

“Tôi chỉ hít một hơi thôi, đắc tội gì với cô à?”

Lưu Minh vô tội nói.

Mạc Liên Y hừ lạnh một tiếng không đáp, ban nãy cô ta bị ma nữ áo đỏ dọa, chỉ có Lưu Minh ở đây mới khiến cô ta an tâm, cho nên không dám gây sự quá đáng với anh, thế nhưng Mạc Liên Y thực sự không có nổi chút hảo cảm nào với Lưu Minh.

“Haiz, vừa rồi còn run rẩy đáng thương, giờ đã biến thành bộ dạng lạnh lùng, không biết mặt cô làm từ gì nữa, muốn đổi là đổi!”

“Chẳng trách lão sư phụ nói phụ nữ giống như chó bị nhốt lâu ngày, lúc nào cũng sẵn sàng phát khùng!”

Lưu Minh lẩm bẩm, bực bội ngồi lên giường.

“Ê, anh làm gì đấy? Đây là giường tôi!”

Mạc Liên Y chống nạnh, trừng mắt nhìn Lưu Minh, giống như hận không thể ăn thịt tên chết dẫm dám động vào đồ cô ta.

“Chẳng phải đi ngủ à?”

“Ha, anh nghe rõ đây, tôi ngủ, anh đứng bên canh chừng!”

Dứt lời liền nhấc chân đạp Lưu Minh xuống giường.

Nhưng do nhấc chân quá cao, váy ngủ lại khá ngắn, Lưu Minh bỗng dưng nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Hình như là…là…hình lợn Peppa! Thật trẻ con.

“Fuck, vậy tôi ngủ đâu hả!”

“Cùng lắm thì anh trải mền ngủ dưới đất đi…”



Vốn tưởng ngủ cùng phòng với người đẹp sẽ củi khô bén lửa, ai ngờ lại phải trải mền ngủ đất.

Đúng là thế sự vô thường.

Lưu Minh nằm dưới đất, không kiềm được cảm thán, anh lấy điện thoại ra, nhóm chat đang vô cùng náo nhiệt.

Vua của các vì sao: “Chủ nhà cho anh ngủ cùng, đúng là hi sinh vì nghiệp trừ ma nhỉ?”

Hòa thượng không muốn làm hòa thượng: “Ban đầu sau khi nghe chuyện tổ tiên dùng thịt nuôi đại bàng, dùng thân nuôi hổ, lão tử đã ước nguyện có thể lấy thân mình dâng hiến cho thiên hạ, thật không ngờ, lại để tên khác giành trước, không có chút thiên lí nào!”

Truyền nhân Âm Dương: "Được rồi, đừng có vớ vẩn, các anh nói đi đâu thế, đường đường là truyền nhân thuật Quan Tinh, ngày nào cũng ngồi trước cổng trường tiểu học bày sạp, sờ ngực bé gái xem mệnh, 1 tên thì mang danh nghĩa hòa thượng ngày ngày nghĩ cách giúp phụ nữ giải tỏa nỗi cô đơn, nhưng nhìn bộ dạng các anh đi, người ta còn không sợ chết khiếp!”

Hòa thượng không muốn làm hòa thượng: “Fuck, anh thì tốt đẹp lắm, một tên biến thái yêu thầm sư tỷ!”

Vua của các vì sao: “Đúng thế, lão phu chưa từng thấy kẻ nào mặt dày như vậy!”

Truyền nhân Quỷ Đạo: “Ai cha, náo nhiệt thế nhỉ!”

Lưu Minh không nhịn được gửi một đoạn chat thoại.

“Tên khốn nhà anh, thật sự coi đây là nhà mình à!”

Mạc Liên Y tức giận quát: “Mau tắt điện thoại!”

“Haiz, thôi nhé, người đẹp chủ nhà gọi tôi đi ngủ, mọi người cứ nói chuyện!”, Lưu Minh gửi kèm một icon vui vẻ.

Vì 2 người nói cùng lúc, cho nên những người trong nhóm chat đều nghe được giọng nói lạnh lùng của Mạc Liên Y, tức thì ngưỡng mộ phát khùng.

Diễn xong một màn, Lưu Minh mới tắt điện thoại nhưng lại không ngủ nổi, phí lời, ở cùng một phòng với người đẹp, ngủ được mới lạ.

Mạc Liên Y nằm trên giường cũng trằn trọc qua lại, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên một tên con trai lạ mặt bước vào phòng cô ta.

Đều tại con ma chết tiệt kia, dọa cô ta sợ chết khiếp, nếu không cô ta tuyệt đối sẽ không để anh ở lại phòng.

Đêm tối tĩnh lặng, một trên một dưới, thậm chí nghe được tiếng hít thở của nhau.

Hai người như có thỏa thuận ngầm, ai cũng không lên tiếng.
Chương 9: Hậu Tông Dư xuất hiện

Thời gian tíc tắc trôi đi, khi trời hửng sáng, Mạc Liên Y cuối cùng cũng thấy buồn ngủ, Lưu Minh nằm dưới đất sớm đã chìm trong mộng đẹp, khẽ ngáy khò khò.

“Tên chết dẫm, nằm trong phòng tôi ngủ ngon như vậy, lại còn dám ngáy!”

Mạc Liên Y quan sát gương mặt yên tĩnh của Lưu Minh, càng nhìn càng tức, thuận tay cầm gối ôm ném vào người anh.

“Này, tên lừa đảo anh là lợn à, ngáy to như vậy!”

“Mạc Liên Y, cô làm gì thế, có để cho ai ngủ không!”

Lưu Minh bực bội liếc cô ta, ôm gối vào lòng, quay sang một bên tiếp tục ngủ.

Cho đến khi mặt trời lên cao, 2 người mới ra khỏi phòng.

Mạc Thiên Nam đang ngồi khoanh chân trong phòng khách, vô cùng nhàn nhã đọc báo, sáng sớm nay, ông ta âm thầm ngó qua phòng con gái, thấy 2 người không hề ngủ cùng giường, thế là yên tâm rời khỏi.

“Cháu trai, dậy rồi à, hôm qua ngủ ngon không? Mau tới dùng bữa!”

Mạc Thiên Nam khách khí chào hỏi.

“Cũng ổn ạ, mỗi tội Liên Y ngủ nghịch quá, có chút ồn!”

Lưu Minh bất mãn đụng đũa.

“Tên khốn nhà anh, sao không nhắc chuyện mình ngủ ngáy hả!”

Nghe Lưu Minh than vãn, Mạc Liên Y suýt thì rớt tròng mắt ra ngoài.

“Được rồi được rồi, dùng bữa thôi!”, thấy 2 người gây sự với nhau, Mạc Thiên Nam vội vàng giảng hòa.

Dùng bữa xong, bảo mẫu bưng trà lên.

“Cháu trai, cháu định lúc nào chữa trị cho con gái chú?”

Mạc Thiên Nam hớp một ngụm trà, hỏi dò.

“Lúc nào cũng được, cũng không phải bệnh gì nặng ạ!”

Lưu Minh nhìn Mạc Liên Y, tùy ý bổ sung một câu: “Liên Y, cô đi tắm đi, thay bộ đồ ngủ thoải mái hơn, lát nữa tôi giúp cô xóa bỏ âm khí, sau đó đi tìm con ma kia tính sổ”.

“Đồ háo sắc!”

Mạc Liên Y trợn mắt mắng Lưu Minh, nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về phòng tắm rửa.

Hôm qua khi đi tắm, cô ta đã tỉ mỉ quan sát cơ thể, phát hiện rất nhiều chỗ có dấu tay đen thẫm.

Hiện giờ cô ta đã tin lời Lưu Minh.

Tiếng chuông vang lên, bảo mẫu ra mở cửa.

Một thanh niên ăn mặc giống tổng tài bá đạo bước vào, vẻ mặt như cười như không, theo sau là một người đàn ông trung niên.

Mạc Thiên Nam nhíu mày nói: “Tiểu Hậu, sao cháu lại tới đây?”

“Chú, cháu nghe nói Liên Y bị ốm, nên lập tức mời chú Trần qua đây!”, Hậu Tông Dư mỉm cười: “Chú Trần là thần y có tiếng nhất Đường Hải, được truyền dạy bởi ông Lâm, bình thường không ai mời nổi đâu!”

Hậu Tông Dư là một trong những người theo đuổi Mạc Liên Y, gã ta nào có thể bỏ qua cơ hội ghi điểm này.

“Tiểu Hậu, cháu có lòng rồi, không cần thần y gì đó đâu, cháu về nghỉ sớm đi!”, Mạc Thiên Nam hờ hững đáp.

“Người anh em này cũng là bác sĩ à? Trông cách ăn mặc có chút đặc biệt!”

Hậu Tông Dư không phải kẻ ngốc, gã ta đương nhiên hiểu ý của Mạc Thiên Nam, lập tức đoán ra thân phận Lưu Minh.

“Bác sĩ? Cũng đúng một nửa, trước đây Hoa Đà từng dạy tôi mấy ngón, nhưng lâu lắm không sử dụng, hồi xưa tôi thường hay khám bệnh cho đám heo trong thôn!”

“Người anh em, khám bệnh không phải chuyện đùa, ảnh hưởng đến tính mạng anh chịu trách nhiệm nổi không?”

Người đàn ông trung niên họ Trần kia cũng nhếch miệng cười.

“Ông cũng là bác sĩ?”, Lưu Minh liếc người đàn ông, khinh thường hỏi.

“Tôi học nghề từ ông Lâm!”, người đàn ông kiêu ngạo đáp.

“Ông thận thiếu nước, rõ là buông thả quá độ, gan nóng, uống rượu quá nhiều, tâm trạng bức bối, nhất định là tính khí nhỏ mọn! Đến cơ thể mình cũng không chăm sóc tốt, còn đòi làm bác sĩ?”

Lưu Minh lạnh nhạt nói.

Người đàn ông trung niên nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, người này không cần chuẩn đoán, vừa nhìn đã biết rõ tình trạng sức khỏe ông ta.

“Lẽ nào, lẽ nào cậu chính là tiểu thần y mà thầy nhắc tới?”

Hẳn rồi, nhìn cách ăn mặc của anh, cộng thêm chiếc túi vải trên vai, chắc chắn là người đó!

“Nếu là ông Lâm trong Y học viện, vậy chắc phải đó!”

Lưu Minh tùy ý đáp.

“Ha ha, ông Mạc đã có cao nhân, tôi không cần múa rìu qua mắt thợ nữa!”

Người đàn ông cúi đầu, cung kính nói.

“Tên lừa đảo, tôi chuẩn bị xong rồi, mau qua đây!”

Mạc Liên Y đã thay đồ xong.

Lưu Minh gật đầu, cầm túi đồ lên lầu.

“Chú Mạc, tên này rốt cuộc là ai, anh ta có thể chữa trị cho Liên Y?”, Hậu Tông Dư nhìn 2 người vào phòng, mắt muốn tóe lửa tới nơi.

Mạc Thiên Nam gật đầu, không đáp.

“Hừ, cháu thấy anh ta là kẻ lừa đảo thì có, cháu muốn đợi ở đây xem anh ta chữa bệnh thế nào!”

Hậu Tông Dư hừ lạnh, nhưng ngay sau đó, sắc mặt gã ta liền sa sầm, cảm giác như có một chiếc mũ xanh từ trên trời rơi xuống, chụp lên đầu gã ta.

Bởi vì, lúc này, dường như có tiếng nỉ non đau đớn của phụ nữ, truyền ra từ trong phòng Mạc Liên Y…
Chương 10: Ghen tuông mù quáng

Trong phòng Mạc Liên Y khoác một chiếc áo choàng, để lộ ra thân hình hoàn mỹ.

Lưu Minh đang cầm một lọ gì đó màu đen tuyền xoa lên người Mạc Liên Y.

Cơ hồ mỗi lần xoa, âm thanh quyến rũ sẽ phát ra từ miệng cô ta, thứ âm thanh cực kỳ dày vò Lưu Minh, cô nam quả nữ ở trong một không gian khép kín, cùng với tiếng rên rỉ quyến rũ còn có sự đụng chạm nhạy cảm từ ngón tay, hết thảy những điều này rất dễ khiến người ta có cảm giác kỳ quái.

Chất lỏng màu đen được làm từ rượu cao hạt, tro cỏ và máu ngón tay giữa của anh tạo thành.

Máu ngón giữa là huyết dương tinh, rượu cao hạt là tinh chất của ngũ cốc, còn tro cỏ là tinh hoa của thực vật, ba loại này đều có dương khí mạnh, kết hợp với kỹ thuật xoa bóp đặc biệt, âm khí trong cơ thể có thể được đào thải hoàn toàn, đương nhiên sẽ kèm theo cơn đau dữ dội.

“Thứ khốn kiếp nhà anh, đừng mạnh tay quá”.

“Ầy, thoải mái lắm”.

“Khốn kiếp, đừng ấn chỗ đó, đau quá”.

Hậu Tông Dư nghe thấy những lời này, mặt anh ta xanh mét đi, nữ thần mình còn chưa dám động đến một ngón tay, vậy mà đã bị tên khốn này kéo vào phòng, còn phát ra âm thanh như vậy.

Bây giờ anh ta cảm thấy trên đầu không phải chỉ là đội mũ xanh, mà là một thảo nguyên xanh ngắt khiến anh ta vô cùng xót xa.

Anh ta hiện giờ đã không còn mặt mũi nào đứng ở biệt thự nữa.

Hai tiếng sau…

“Rốt cuộc cũng thu phục xong”.

Lưu Minh lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi không sao rồi hả?”

Mạc Liên Y phát hiện dấu tay đen trên người đã biến mất, cơ thể thả lỏng đi rất nhiều, cảm giác như khỏe lại sau một trận ốm nặng vậy.

“Ờm, không sao nữa rồi, cái kia, tôi ra ngoài trước đây, cô tắm rửa đi”.

Sau hai tiếng đồng hồ nghe âm thanh mê người và sờ soạng làn da bóng loáng như ngọc, Lưu Minh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nhìn thấy cặp đùi trắng bóc kia, anh không nhịn được nuốt khan một ngụm nước miếng, chạy trối chết.

Sau khi ngồi trên ghế sô pha uống vài tách trà mới làm dịu đi cơn nóng trong người anh.

“Này cháu, sắc mặt cháu có vẻ không tốt lắm, không sao chứ?”

Mạc Thiên Nam nhìn sắc mặt tái nhợt của Lưu Minh, quan tâm hỏi han.

“Không sao đâu, vừa rồi cháu dùng máu ngón giữa làm thuốc, có chút mệt mỏi”.

Lưu Minh khoát tay áo nói.

“Máu ngón tay giữa sao?”

Sắc mặt Mạc Thiên Nam biến sắc, mặc dù ông ta không phải người trong giới Âm dương, nhưng ông ta cũng rất hứng thú với mấy thứ này, nên sẽ hiểu máu ở ngón tay giữa quan trọng thế nào.

“Không sao, cháu nghỉ ngơi tầm một tháng sẽ khỏe lại thôi”.

Lưu Minh khoát tay áo nói.

“Này, tiểu thần côn, sao anh còn chưa đi. Cũng muộn rồi, chúng tôi không tính giữ anh lại ăn cơm tối đâu”.

Sau khi tắm rửa xong, Mạc Liên Y thay một bộ váy dài màu trắng hoa trông giản dị, vừa nhìn thấy Lưu Minh vẫn còn ở trong nhà mình liền lập tức ra lệnh đuổi khách.

Lưu Minh thấy thời gian cũng muộn cho nên liền đứng dậy chào ra về.

“Chàng trai, cháu vội cái gì? Ở lại ăn cơm rồi hẵng đi”.

Mạc Thiên Nam rất muốn giữ anh ở lại, mặc dù thời gian ông ta tiếp xúc với người thanh niên này không lâu nhưng quả thực có ấn tượng không tồi.

“Ầy, chú Mạc, cháu không làm phiền chú nữa, kẻo lát ma nữ Liên Y lại làm ầm lên, buổi tối cháu muốn về nhà xem thử, vừa trở lại Đường Hải mà cửa nhà còn chưa bước vào, hiện giờ không biết trong nhà còn ở được không?”

Nói rồi, Lưu Minh không nán lại mà trực tiếp xách túi rời đi.

“Vậy để chú lái xe đưa cháu đi”.

“Không cần ạ, hiện giờ bên ngoài vẫn cho thuê xe mà”.

Lưu Minh xoay người, sau đó khoát tay áo, chậm rãi biến mất trong tầm mắt của hai người.

“Bố, anh ta chỉ là một tên lừa đảo, hành nghề lấy tiền thôi, bố giữ lại làm gì”.

Mạc Liên Y có chút bất mãn chu miệng, nhìn bố mình nói.

“Câm miệng, chiều quá con sinh hư rồi hả?”

Mạc Thiên Nam nghiêm mặt quát lớn: “Liên Y, sao lúc trước bố không phát hiện ra con không hiểu chuyện đến vậy nhỉ?”

“Bố, đây là lần thứ hai trong ngày bố vì tên lừa đảo kia mà nổi nóng với con rồi, con không hiểu anh ta cho bố bùa mê thuốc lú gì, chi bằng bố quên đứa con gái này luôn đi”.

Mạc Liên Y cảm thấy chính mình vô cùng tủi thân, không quay đầu nhìn lại bèn đi thẳng lên tầng.



“Không thể không nói bây giờ thực sự rất thuận tiện”.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Lưu Minh thuê một chiếc xe hơi nhỏ màu vàng, xe của anh đã vượt qua rất nhiều ô tô tư nhân, đi nhanh gió thổi, nhìn những chiếc váy ngắn và quần tất ở hai bên đường chỉ có một cảm giác không nói thành lời.

Đột nhiên anh nghe thấy tiếng gầm chói tai, một chiếc Raptor F550 từ xa đang lao về phía bên này.

“Mẹ kiếp, ai vậy, sao lại đi đứng kiểu đó? Lái xe tốc độ kia đụng trúng người khác thì làm sao? Mẹ nó, không muốn sống nữa hay gì?”

“Shit, khoe mẽ cái gì không biết, đợi anh mày có tiền rồi nhất định sẽ mua một chiếc xe như vậy, tạt đầu chúng mày luôn”.

“Tôi nói này anh có phải ngốc không vậy, cũng không nhìn xem đó là xe gì, đây là ác điểu F550 đấy, có kính chống đạn, anh có thể tạt được nó sao?”

Trong lúc nhất thời, người qua đường đều tránh né, chỉ sợ muộn một chút sẽ bị chiếc xe kia đâm phải.

“Trời đất… đây không phải xe của Hậu thiếu gia sao?”

Bên trong đám người có người nhận ra chủ nhân của chiếc xe. Dù sao thì vẻ ngoài bắt mắt cùng màu đỏ nổi bật của chiếc xe bọc thép cỡ nhỏ Raptor là quá chói mắt.

“Mẹ nó, tao nhất định phải đâm chết mày”.

Hậu Tông Dư ngồi trên xe, ngửa đầu uống một ngụm rượu, lau qua nước mắt ở khóe mắt, hạ quyết tâm nhấn mạnh chân ga.

Tuy Raptor có uy lực lớn nhưng xét cho cùng với trọng lượng sáu tấn vẫn là một tải trọng lớn, đạp ga cũng phải hơn 100 dặm, nhưng với tốc độ đó đã đủ làm náo loạn trung tâm thành phố.

Anh ta thầm mến Mạc Liên Y nhiều năm nay, không thể không nói cảnh tượng trong biệt thự là một màn đả kích quá lớn với anh ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom