• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

  • Chương 13-16

Chương 13 Tần tiên sinh ở đâu

Tần Thiên không để ý đến Tô Văn Thành nữa, xoay người nhìn Tô Bắc Sơn: "Ông rất thích bức tranh này sao? Lại đây lấy đi.”

“Được!" Tô Bắc Sơn kích động đi tới.

Ông ta cho rằng chỉ cần đạt bút tích thật vào tay, những thứ khác đều dễ nói.

Ông ta đi tới trước mặt Tần Thiên, kích động vươn hai tay định cầm bức tranh nhưng ai ngờ....

Hai tay Tần Thiên nhẹ nhàng xé bức tranh làm đôi.

Nhìn thấy bức tranh hoàn mỹ bị xé ra làm hai ở trước mặt, niềm vui trong mắt Tô Bắc Sơn đã biến thành nỗi sợ hãi vô cùng.

Tần Thiên, vậy mà xé nát bức họa này!

“Thằng khốn, mày muốn làm gì? Mau dừng tay!”

Khóe mắt Tô Bắc Sơn như bùng lửa, trong cơn phẫn nộ, ông ta đưa tay ra cướp.

"Đây là tranh thật, chỉ có điều ông cảm thấy ông xứng sao?"

Tần Thiên cười lạnh một tiếng, hai tay xoa xoa, giương lên không trung.

Một bức tranh hoàn mỹ, biến thành từng mảnh nhỏ giống như mưa hoa, rơi lả tả khắp người Tô Bắc Sơn.

Hình ảnh rất đẹp.

Nhưng ở trong mắt mọi người giống như phim kinh dị.

Tất cả đều mở to mắt, há hốc mồm, không nói nên lời.

Mà Tô Bắc Sơn, ông ta đứng ở giữa ‘mưa hoa’ điên cuồng gào thét.

Nhìn bộ dáng chật vật của ông ta, trong mắt Tần Thiên ra vẻ châm chọc.

Hắn chuẩn bị bức tranh này, vốn là muốn xem thái độ của Tô Bắc Sơn.

Nếu như lão già này có ý hối cải, hắn sẽ nể tình ông ta đã lớn tuổi, lại là ông nội của Tô Tô mà thương tình tặng bức tranh này cho ông ta.

Chỉ là một bức tranh chữ, đừng nói là bút tích thật của Đường Bá Hổ, cho dù là Thanh Minh Thượng Hà Đồ, Tần Thiên cũng dễ dàng có được.

Đến cảnh giới này của hắn, tài vụ thế tục, chỉ là mây khói thoảng qua.

Không ngờ lão cáo già Tô Bắc Sơn lại không biết hối cải.

Không phải ông thích sao? Tôi xé bức tranh ngay trước mặt ông.

Bởi vì, ông không xứng.

“Tiểu tử, cậu chơi tôi!" Tô Bắc Sơn cắn răng nói.

Mặt đã biến thành màu gan heo.

“Chơi ông đó thì thế nào?" Trong mắt Tần Thiên, ý châm chọc càng đậm.

“Lão già, hôm nay tôi đến, có hai chuyện muốn tính toán rõ ràng với ông!”

“Chuyện thứ nhất chính là, năm đó người ông bảo Tô Tô đi chăm sóc là ai?”

“Tô Tô là cháu gái ruột của ông, ông lại đem hiến cho sài lang hổ báo.”

“Sau khi xảy ra chuyện, chẳng những không đứng ra làm chủ cho Tô Tô, còn che chở cho hung thủ.”

“Ông sợ thế lực người ta nhưng Tần Thiên tôi không sợ.”

“Nói cho tôi biết hung thủ là ai, tôi diệt cả nhà hắn!”

Ngay cả Dương Ngọc Lan cũng thật không ngờ, Tần Thiên lại giáp mặt chất vấn ông ta vấn đề này!

Mọi người ở hiện trường không dám lên tiếng, có người không dám nhìn thẳng khuôn mặt của Tần Thiên mà áy náy cúi đầu.

Nói tiếp: "Chuyện thứ hai!”

“Tô Văn Thành, cùng với tất cả người Tô gia đều nghe cho tôi!”

"Lúc trước các người cướp công ty của mẹ vợ tôi như thế nào, tôi cho các người mười ngày, trả lại nguyên vẹn cho bà ấy!"

“Nếu không...”

"Tần Thiên tôi dám nói, mười ngày sau các người cửa nát nhà tan!"

Thanh âm vang dội như thiên lôi cuồn cuộn!

Mọi người hoảng sợ không thôi.

Bọn họ phảng phất, thấy được một tôn Thần Ma dữ tợn đang tìm bọn họ báo thù!

Nhất là Tô Bắc Sơn.

Ông ta đứng đối diện Tần Thiên, trực tiếp bị Tần Thiên chất vấn!

Vừa mất đi bức tranh nổi tiếng yêu thích.

Cộng thêm tuổi tác đã cao.

Dưới đả kích kịch liệt, ông ta quát to một tiếng, miệng phun máu tươi, ngã về phía sau.

May mắn phía sau là một cái ghế bành, mới không bị ngã trên mặt đất.

Ông ta ôm ngực, kích động nói: "Nhanh, mau đem tên súc sinh này đuổi đi cho tôi!"

“Phản rồi, tên súc sinh này! Thật sự là phản rồi!”

“Các huynh đệ, cùng lên đi!" Tô Văn Bân quái dị kêu một tiếng, vọt tới trước.

Mười mấy người hầu Tô gia đằng đằng sát khí, cùng nhau vọt tới.

“Tần Thiên, chạy mau a!" Dương Ngọc Lan gấp đến độ hô to.

Ngay cả trong mắt Tô Tô cũng lộ ra mấy phần kinh hoảng.

Thần trí của Tô Tô bị hao tổn, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Tần Thiên là ai.

Nhưng cô biết, người đàn ông này tặng cho cô một chậu hoa cô rất thích.

Trong tiềm thức, cô cảm thấy, người đàn ông này là bạn của mình.

Tô Văn Thành giận tím mặt, cắn răng nói: "Đánh chết hắn! Tôi sẽ thưởng lớn!”

Tần Thiên nhìn những tên như đầu gấu đang tiếng về phía hắn, giống như nhìn những con kiến nhỏ bé đang chạy đến nộp mạng.

Tần Thiên đang muốn ra tay giáo huấn bọn họ thì Dương Ngọc Lan kích động ngăn ở trước mặt: "Có chuyện từ từ nói, không nên kích động!”

“Bác à, bà che chở cậu ta như vậy không phải là muốn người đàn ông của con gái mình chứ?”

Có hậu bối tộc nhân vô sỉ cười nói.

Con gái bị liệt, mẹ vợ và con rể dây dưa với nhau, thật sự là không ai biết đến.

Tiếng cười trộm nổi lên bốn phía.

Tô Văn Thành cười lạnh nói: "Họ Tần, trò của mày tao đã biết rồi.”

“Mạo danh Vương Bá Niên, bức bách Mã Dung khai trừ Lý Cường và Tào Đức. Mày cho rằng thật sự có thể lừa được người khác sao?”

“Con mẹ nó, dám ở trước mặt Tô gia chúng tôi ăn nói hàm hồ!”

“Mười ngày sau, Vương hội trưởng tới, xem lão tử chơi chết mày như thế nào!”

“Nếu không muốn chết, hiện tại thiếu gia tao đây cũng có thể cho mày một con đường sống...”

“Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi gia gia. Sau đó, để tao dùng xích chó trói mày lại, làm chó cho tao mười ngày. Như thế nào?”

Mọi người xung quanh cũng lớn tiếng cười nhạo.

Ở trong mắt bọn họ, giờ phút này Tần Thiên, ngay cả chó cũng không bằng.

Dương Ngọc Lan mặt đỏ bừng, bà cắn răng, làm một quyết định trọng đại.

“Tô Bắc Sơn, Tô Ngọc Khôn, Tô Văn Thành!”

"Cha con các người, ông cháu ba đời, khổ sở bức bách chúng tôi như thế không phải là vì phương thuốc độc quyền dược cao kia sao?"

Nghe được "phương thuốc độc quyền", hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Tô Ngọc Khôn kích động nói: "Chị dâu, chị đồng ý đưa ra?”

“Chị ra giá đi!”

Tô Văn Thành hai mắt tỏa sáng, nói: "Bác gái, chỉ cần bác nhường phương thuốc độc quyền ra, cháu cam đoan, sau này sẽ không quấy rầy bác nữa.”

“Căn nhà nhỏ mà các ngươi đang ở, cháu tặng miễn phí cho các người!”

Dương Ngọc Lan mắt ngấn lệ, liền muốn đồng ý.

Bà thật sự cùng đường rồi, cho dù như thế nào Tần Thiên là do bà mang đến, bà không thể nhìn Tần Thiên xảy ra chuyện.

“Tần tiên sinh ở đâu?”

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có một tiếng gọi vọng vào bên trong.

Người nói chuyện cao to vạm vỡ, thanh âm tựa như sấm rền, mọi người lắp bắp kinh ngạc.

Vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cửa lớn, từng đội chân đi giày da cùng với người đàn ông tóc húi cua mặc đồng phục tác chiến màu đen, ánh mắt như mãng xà lãnh khốc, thân hình mạnh mẽ giống báo săn.

Họ di chuyển nhanh chóng và lao vào bên trong, tạo thành một vòng vây khổng lồ khóa tất cả mọi người xung quanh.

“Chuyện gì?”

Đám người Tô Bắc Sơn đang nghĩ có phải bọn họ đắc tội với nhân vật lớn nào rồi không?

Nhìn khí thế của đối phương, bọn họ cảm giác mình giống như con kiến.

Đối phương muốn bóp chết bọn họ dễ như trở bàn tay.

Nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước nhanh vào đại sảnh.

Tô Bắc Sơn run rẩy đứng lên.

Rất rõ ràng có thể thấy người đàn ông trung niên đang hiên ngang bước đi ấy, là thủ lĩnh của những người áo đen này.

Không đợi Tô Bắc Sơn nói chuyện, người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Phụng mệnh lão gia tử, tới đón một vị khách quý. Quấy rầy.”

Nói là quấy rầy, nhưng ngữ khí và vẻ mặt của người này thì không có chút khách khí nào.

Mọi người kinh hồn bạt vía.

“Nếu tôi đoán không sai, ngài là Vũ tiên sinh của Thiết gia?" Tô Ngọc Khôn cẩn thận hỏi.

Thiết gia!

Nghe xong lời này, tinh thần mọi người lần nữa chấn động!

Nếu như nói ở Long Giang mọi người khao khát muốn gia tộc mình trèo lên gia tộc hạng nhất, thì Thiết gia chính là một trong số đó!

Bọn họ bình thường không thấy đầu không thấy đuôi, nhưng tất cả mọi người biết, ở Long Giang, bọn họ mới thật sự là cá sấu khổng lồ!

Tô gia miễn cưỡng xem như gia tộc hạng ba.

Khi nào đắc tội Thiết gia?

Tư thế này, là muốn diệt cả nhà bọn họ sao?

Vũ Sơn cũng không để ý tới Tô Ngọc Khôn, bởi vì ông ta đã nhìn thấy Tần Thiên bị mấy tên tép rêu vây quanh.

Vũ Sơn nhìn Tần Thiên một cái, sau đó lớn tiếng nói: "Mời đại tiểu thư!"

Vệ sĩ tách ra, từ bên ngoài đi vào một cô gái trẻ.

Một thân màu tím làm nổi bật lên dáng người hoàn mỹ.

Trên khuôn mặt tươi cười không tì vết, bao phủ một tầng hàn sương.

Đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, nhưng không ai dám có ý đồ xấu.

“Ngưng Sương tiểu thư!" Tô Văn Thành run lên một cái nhanh chân vọt tới phía trước.

Anh ta kích động nói: "Cô tới đón tôi sao?”

Tô Văn Thành ở Long Giang, coi như là một công tử tương đối nổi danh.

Anh ta có duyên gặp Thiết Ngưng Sương một lần, liền giống như bị ma ám, khắc sâu trong lòng.

Từ đó về sau, tất cả oanh oanh yến yến bên cạnh đều không còn thơm nữa.

Anh ta có một ý nghĩ kỳ lạ, nếu như Thiết Ngưng Sương có thể nhìn trúng anh ta, cho dù đi ở rể Thiết gia, thì không chỉ Tô Văn Thành mà bao gồm cả Tô gia, gà chó đều sẽ lên trời!

Cho nên, dù là không có cơ hội, anh ta cũng trăm phương ngàn kế tạo cơ hội, cùng Thiết Ngưng Sương "Vô tình gặp gỡ".

Anh ta hỏi thăm được Thiết Ngưng Sương thường xuyên đi luyện võ ở một ngọn núi, nên giả vờ thành một người yêu thích dã ngoại để tiếp cận cô biểu đạt tấm lòng nhưng đều bị Thiết Ngưng Sương phất lờ.

Không ngờ, đêm Trung thu đoàn viên này, Thiết Ngưng Sương lại tự mình tới tận cửa Tô gia.

Chẳng lẽ, trước kia cô ấy lạnh lùng với mình, đều là giả vờ?

Là sự rụt rè của con gái, đồng thời cũng là khảo nghiệm đối với mình?

Bây giờ, cuối cùng cũng đáp lại lời tán tỉnh của mình?

Không hổ là nữ tử Thiết gia, vậy mà trực tiếp tới nhà đón mình!

Nghe Tô Văn Thành nói xong, Tô Bắc Sơn vừa mừng vừa sợ.

Khi nào thì đứa cháu bảo bối này lại có quan hệ với đại tiểu thư Thiết gia?

Nhất là vợ chồng Tô Ngọc Khôn. Con gái của bọn họ trèo lên cành cao, gả cho đại thiếu gia Ngô gia. Ngô gia đã là chuẩn nhất tuyến gia tộc.

Nếu như con trai lại kết hôn với Thiết Ngưng Sương, một tiểu thư của gia tộc cấp quốc gia, vậy phần mộ tổ tiên bốc khói xanh luôn rồi!

Tô Bắc Sơn tự mình đi tới, cúi chào, cười dài nói: "Lão phu Tô Bắc Sơn, chính là gia gia của Văn Thành. Không ngờ Ngưng Sương tiểu thư hôm nay tự mình đến.”

“Tôi đối với Lệnh Tổ, luôn rất kính ngưỡng!”

Tô Ngọc Khôn cũng vội vàng nói: "Thiết tiểu thư, tôi đã từng ăn cơm với ba cô, thiết hội trưởng là người đức cao vọng trọng, tôi may mắn được uống với ông ấy một ly rượu.”

Mọi người trong tộc Tô gia càng thêm hớn hở, tin vui bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, bọn họ bắt đầu khen ngợi nịnh bợ không ngừng.

Thiết Ngưng Sương vẫn đứng bất động.

Phong thái và thân phận của cô, chính là phượng hoàng bay trên trời cao.

Mọi người Tô gia chung quanh, bất quá chỉ là một đám chim sẻ nịnh bợ mà thôi.

Cô nhíu nhíu mày, trong mắt trào ra vẻ chán ghét.

Nhưng mà cô tới đây là để cầu xin Tần Thiên, mà Tần Thiên, lại là con rể Tô gia. Cho nên, không tiện đắc tội với người Tô gia.

Cô nhẫn nại gật đầu, nói với Tô Văn Thành: "Tôi tới đón một người, nhưng không phải anh.”

Nói xong, đi tới trước mặt Tần Thiên.

“Ông nội bảo tôi tới đón anh!”

“Cái gì?”

Mọi người lúc này mới nhớ tới lúc Vũ Sơn tiến vào, có hô một tiếng "Tần tiên sinh ở đâu".

Thiết Ngưng Sương dĩ nhiên là tới đón Tần Thiên?
Chương 14 Tôi Khát

Tên phế vật này, khi nào thì có quan hệ với Thiết gia? Tất cả mọi người đều mơ hồ.

Tô Văn Thành vội vàng nói: "Họ Tần kia, mày không nghe Ngưng Sương nói sao?”

“Nói, mày có phải đắc tội với Ngưng Sương hay không? Nếu như vậy, lão tử không tha cho mày!”

Dương Ngọc Lan cũng sợ ngây người.

Con rể mình cũng biết gây họa thật?

Đắc tội Tô gia, đã đủ bà lo lắng đề phòng rồi. Hiện tại, ngay cả Thiết gia cũng đắc tội?

Bà sợ hãi nói: "Thiết tiểu thư, Tần Thiên là con rể của tôi, nó có đắc tội gì với cô, tôi thay nó bồi tội!”

Thiết Ngưng Sương nhìn Dương Ngọc Lan một cái, lại nhìn Tô Tô trên xe lăn bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ.

Người đàn bà này, chính là đệ nhất mỹ nhân Long Giang ngày xưa?

Chẳng biết tại sao, trong lòng của cô, bỗng nhiên dâng lên một chút ghen tị.

Cơn tức này, bỗng dưng rơi vào trên người Tần Thiên.

Thấy Tần Thiên vẫn không động đậy, Thiết Ngưng Sương có chút tức giận nói: "Sự tình khẩn cấp, còn không mau đi theo tôi!"

Tần Thiên cười cười, thế nhưng kéo cái ghế, ngồi xuống bên cạnh bàn.

“Nguyên thủ đế quốc mời tôi làm việc, cũng không dám có thái độ này.”

“Cô nghĩ cô là ai?”

“Anh..." Thiết Ngưng Sương hơi chán nản.

Cô không thể không thừa nhận, khuôn mặt trước mặt này rất dễ khiến phụ nữ động tâm. Không phải đơn giản đẹp mắt, mà là tuấn lãng, cương nghị.

Đặc biệt là đôi mắt này, lạnh nhạt, lại thâm thúy lãnh khốc.

Dường như nhìn thấu tất cả, lại tựa hồ như một cái đầm sâu, cất giấu rất nhiều bí mật, làm cho người ta không tự chủ được muốn trầm hãm, đi truy tìm.

Nhưng mà, giờ phút này, cô chỉ cảm thấy khuôn mặt này, vô cùng đáng ghét.

“Anh muốn tôi làm như thế nào?" Nghĩ đến sứ mệnh của mình, cô chỉ có thể nhẫn nại nói.

“Tôi khát." Tần Thiên lạnh nhạt.

Thiết Ngưng Sương ngơ ngẩn nhìn ấm trà và ly trà trên bàn, người này là muốn mình rót trà cho hắn?

Không đời nào!

Cả đời này của cô ngoại trừ rót trà cho trưởng bối tôn kính, còn chưa bao giờ hầu hạ người khác!

Càng đừng nói, người trước mặt này, chỉ là một tên ở rể có thân phận thấp kém!

“Họ Tần kia, mày muốn chết sao?”

Thấy Tần Thiên lại dùng thái độ này đối đãi với nữ thần của mình, vì để gây sự chú ý, Tô Văn Thành rống giận xông lên.

Anh ta đưa tay, muốn túm tóc Tần Thiên.

Tần Thiên bất động, cười lạnh nhìn Thiết Ngưng Sương.

“Cút ngay!" Thiết Ngưng Sương tùy tiện tát một cái, đánh Tô Văn Thành sang một bên.

Cô cắn chặt răng, cuối cùng không tình nguyện rót một chén trà.

“Bây giờ có thể chưa?”

Tần Thiên nói: "Bưng lên.”

“Anh.....”

Thiết Ngưng Sương trong mắt bắn ra lửa giận, nghĩ thầm, xong việc rồi xem tôi làm sao xử lí anh.

Cô chỉ đành không kiên nhẫn cầm lấy chén trà, bê đến trước mặt Tần Thiên.

Tần Thiên ung dung nói: "Tôi không thích có người cao hơn tôi một cái đầu.”

Thiết Ngưng Sương đỏ mặt.

Cô cắn răng, khom lưng, hai tay cung kính đem chén trà dâng tới trước mặt Tần Thiên, lần nữa thành khẩn nói: "Mời Tần tiên sinh!"

“Đi thôi." Hắn cười lạnh một tiếng rồi đứng dậ
Chương 15 Trừng phạt bắt đầu

Người này rõ ràng không khát, là đang cố ý nhục nhã cô!

Thiết Ngưng Sương tức giận muốn ném chén trà xuống đất.

Bên cạnh, Vũ Sơn vội đưa tay, bắt lấy cánh tay Thiết Ngưng Sương, ngưng trọng lắc đầu.

Ý là xin tiểu thư hãy nhịn một chút.

Thiết Ngưng Sương muốn nói gì đó, Tần Thiên đi tới cửa cao giọng nói: "Tô gia các người, nhớ kỹ lời tôi nói.”

“Mười ngày sau, nếu không làm như tôi yêu cầu, tôi sẽ khiến các người cửa nát nhà tan.”

Thanh âm lanh lảnh, như đang ra mệnh lệnh tối cao cho bọn họ.

Giờ khắc này, bóng lưng của hắn bỗng nhiên cao lớn vô hạn.

Trong lúc nhất thời, toàn trường bị một loại không khí khủng bố bao phủ, lặng ngắt như tờ.

“Tiểu thư, đi mau!”

Vũ Sơn khẽ hô một tiếng, mang theo Thiết Ngưng Sương cùng với đám vệ sĩ, đuổi theo.

Đám vệ sĩ đồng loạt rút lui.

Trong phút chốc, ngoài cửa không còn ai.

Người Tô gia vọt ra, nhìn thấy một đội Mercedes-Benz đông nghịt, giống như con rồng dài màu đen, uốn lượn từ từ lăn bánh, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Bọn họ như vừa tỉnh mộng.

"Trách không được tên họ Tần lại dám mạnh miệng như vậy, hóa ra là hắn có Thiết gia chống lưng!" Tô Văn Thành nói.

Vẻ mặt bọn người Tô gia đăm chiêu, trong lòng đang suy nghĩ hai chuyện Tần Thiên vừa nói.

Chẳng lẽ, bọn họ thật sự phải chịu trách nhiệm vì chuyện đó sao?

Còn có công ty trong tay Tô Văn Thành, hiện giờ sắp đưa lên sàn, là trụ cột kinh tế trọng yếu của Tô gia.

Chẳng lẽ, thật sự phải trả lại cho Dương Ngọc Lan?

“Gia gia không cần kinh hoảng, con biết rồi!”

Lời nói của Tô Văn Thành, khiến cho mọi người chú ý.

“Anh Văn Thành, anh biết gì rồi?" Tô Văn Bân vội vàng hỏi.

Tô Văn Thành cười lạnh nói: "Họ Tần kia không phải có Thiết gia chống lưng.”

“Mọi người quên cháu vừa nói rồi sao, hắn mạo danh Vương Bá Niên, ép Mã Dung sa thải Tào Đức và Lý Cường.”

“Ngay cả giấy phép hành nghề y cũng bị thu hồi.”

“Theo cháu được biết, Thiết gia lão gia tử thân có bệnh cũ khó có thể khỏi hẳn.”

“Cháu đoán Thiết gia cũng nhận được tin tức, hoài nghi họ Tần kia có quan hệ với Vương Bá Niên, cho nên mời hắn đi khám bệnh.”

Loại chuyện này, nói trắng ra là chó ngáp phải ruồi mà thôi.

Buồn cười cho tên họ Tần, lại còn làm ra vẻ, ép đại tiểu thư Thiết gia ở trươc mặt mọi người cúi đầu dâng trà.

"Chờ Thiết gia phát hiện ra, Tần Thiên không biết chữa bệnh, chỉ là một tên giang hồ đại lừa đảo tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"

Nghe hắn phân tích xong, mọi người cảm thấy hợp tình hợp lý, trên mặt cuối cùng lại lộ ra nụ cười.

“Văn Thành, cháu phải nghĩ biện pháp vạch trần Tần Thiên, tranh thủ hảo cảm của Thiết tiểu thư.”

"Tô gia nếu như có thể cùng Thiết gia trở thành thông gia, đó mới thật sự là đại sự làm rạng rỡ tổ tông!"

Tô Văn Thành kích động nói: "Ông nội yên tâm!”

“Theo quan sát của cháu, Ngưng Sương mặt lạnh tim nóng. Thật ra cô ấy đã sớm nảy sinh tình cảm với cháu, chẳng qua ngại thừa nhận mà thôi.”

"Cháu cam đoan, sẽ đem cô ấy cưới vào cửa!"

Nghĩ đến có một ngày được ôm mỹ nhân trong tay, hắn đắc ý, vui mừng hiện rõ trên mặt.

Trải qua một hồi kinh hồn, không khí vui vẻ lại ập đến.

“Ông nội, anh Văn Thành, các vị chú bác, chúng ta trở về tiếp tục uống rượu.”

“Hôm nay là ngày hội Trung thu, đầu tiên là chuyện tổng hội y học, tiếp đến lại là tiểu thư Thiết gia, anh Văn Thành mang đến cho Tô gia chúng ta quá nhiều bất ngờ.”

“Chúng ta phải chúc mừng chuyện vui này!" Tô Văn Bân không bỏ lỡ thời cơ nịnh bợ nói.

“Đúng, quay lại uống tiếp đi!”

“Mau kính anh Văn Thành một ly, chúc anh Văn Thành sớm trở thành con rể thiết gia!”

Lúc này, một người phục vụ bàn tiệc đang dọn dẹp bát đĩa, bỗng nhiên hét lên nói: "Ồ, đây là vật gì?"

“Kệ nó cái gì, chỉ cần không dùng đến thì dọn đi đổi cái mới.”

“Tôi muốn cùng mọi người uống vài chén." Tô Văn Thành không kiên nhẫn nói một câu, rồi quay đầu nhìn về phía người phục vụ.

Vừa nhìn thấy, hai răng hắn cắn chặt vào nhau, nói không nên lời.

Lúc này, đám người Tô Bắc Sơn cũng nhìn thấy ở giữa bàn chính, trên chiếc bánh ngọt khổng lồ còn chưa cắt ra kia, đặt một tấm bảng màu đen.

Trên tấm biển màu đen, có điêu khắc ba chữ huyết hồng.

Màu sắc của huyết hồng này, giống như tai ương máu me, bao phủ trong lòng mọi người.

Tất cả mọi người đều có một loại cảm giác không tốt.

“Đây là quà ai tặng? Thật không biết chọn!" Tô Văn Bân nói một câu, muốn lấy tấm bảng xuống.

Chữ viết trên đó là chữ triện cổ, hắn cũng không nhận ra. Nhìn nhãn hiệu coi như tinh xảo, còn tưởng rằng là lễ người nào đó trong tộc tặng.

Tô Bắc Sơn thét chói tai một tiếng, run rẩy đọc ra ba chữ máu kia: "Diêm... Vương... Lệnh!"

“Cái gì?”

Ba chữ Diêm Vương Lệnh, tựa như một kích oanh lôi, đánh trúng thể xác và tinh thần của tất cả tộc nhân.

Nghe đồn, chủ nhân của Diêm Vương Lệnh chính là thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ...... Diêm Vương Lệnh chính là lệnh bài của hắn.

Khối lệnh bài này xuất hiện ở nơi nào, nhất định sẽ có máu chảy thành sông......

Nhớ tới chuyện trong lời đồn, mọi người Tô gia, kinh hồn bạt vía, tay chân mềm nhũn.

Bọn họ nhìn bốn phía, cảm thấy trong bóng tối xa xa, Diêm Vương sắp đến thu đầu bọn họ!

Có người lá gan tương đối nhỏ, đã khóc lên.

Không thể nào, Tô gia chúng ta đời đời nhân nghĩa, Diêm Vương lệnh sao có thể trừng phạt chúng ta?

“Nhất định là đặt nhầm rồi!" Tô Bắc Sơn thì thào nhắc tới. Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong mắt ông ta tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Bởi vì, ông ta nghĩ tới những chuyện bất lương kia.

Tần Thiên!

Tô Văn Thành bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Nhất định là Tần Thiên giở trò quỷ!”

“Mọi người đừng lo lắng!”

Họ Tần nếu dám giả mạo danh nghĩa Vương Bá Niên uy hiếp Mã Dung, cũng dám giả mạo Diêm Vương!

“Đúng, nhất định là Tần Thiên giả mạo.”

"Lúc hắn rời đi, không phải còn nói cho chúng ta mười ngày thời gian sao?"

"Theo cháu được biết, sau khi Diêm Vương Lệnh xuất hiện, kỳ hạn được đưa ra chính là mười ngày!"

"Tên chó má họ Tần, tao sẽ không tha cho mày!" Tô Văn Thành đỏ mắt, xoay người, muốn đuổi theo vạch trần mặt nạ của Tần Thiên.

Đúng lúc này, chó săn Afghanistan bên cạnh anh ta, bỗng nhiên ngao ô một tiếng, nhảy lên bàn.

Nó như quỷ hồn nhập thể, gào thét tê tâm liệt phế. Sau đó, thất khiếu chảy máu, chết bất đắc dĩ.

Máu trong miệng phun đến khối lệnh bài kia, ba chữ Diêm Vương Lệnh, nhìn qua càng thêm khiếp người.

Tất cả mọi người đều bị một màn ly kỳ quỷ dị này làm cho sợ ngây người.

Diêm Vương lệnh là thật!

Sự trừng phạt đã bắt đầu!

Người đầu tiên chết là con chó này.

Kế tiếp phải chết, sẽ là ai?

“Tần Thiên thật sự là Diêm Vương trong truyền thuyết sao? Văn Thành, chúng ta mau đi tìm hắn thỉnh tội đi!”

"Công ty của cậu, vốn là lừa gạt từ trong tay bác gái của cậu, mau trả lại cho bà ấy!" Vương Mai hoảng sợ nói.

Tô Ngọc Khôn cũng nói: "Cha, năm đó người hại Tô Tô nhảy từ tầng tám của viện dưỡng lão tột cùng là ai?”
Chương 16 Khắc Tinh Của Diêm Vương

Tô gia trong phút chốc loạn thành một nồi cháo heo.

Những người trong tộc kia, bắt đầu hận Tô Văn Thành và Tô Bắc Sơn. Chính bọn họ chọc giận Tần Thiên, kết quả chuốc lấy Diêm Vương lệnh giáng lâm.

Không ngờ Tần Thiên mất tích năm năm, lại biến thành Tần Diêm Vương!

Hắn từng nói, mười ngày sau, không thể làm cho hắn hài lòng, sẽ làm cho cả Tô gia cửa nát nhà tan.

Bao gồm cả tộc nhân bọn họ!

Mấy ông già cùng thế hệ với Tô Bắc Sơn bắt đầu làm khó dễ: "Tô Bắc Sơn, ông là tộc trưởng Tô gia, lại phạm tội nghiệt nghiêm trọng như vậy.”

Ngay cả Diêm Vương lệnh cũng xuất hiện. Hiện tại, ông có biết tội không?

Ngôn từ kịch liệt, ý bức vua thoái vị vô cùng rõ ràng.

Dù sao, Tô gia có tổ huấn. Nếu tộc trưởng mang đến tổn thất cực lớn cho gia tộc, như vậy mấy vị trưởng lão có đủ tư cách, mở cuộc họp gia tộc, đem ông ta trục xuất, chọn tộc trưởng khác.

Tô Bắc Sơn cắn răng không nói.

Ông ta tọa trấn Tô gia mấy chục năm, là người cao cao tại thượng, không nghĩ tới có một ngày rơi vào bước đường này.

“Đừng nói nữa!”

“Tôi tự mình đi tìm Tần Thiên.”

“Nếu hắn thật sự là Diêm Vương trong truyền thuyết, tôi sẽ tự sát ở trước mặt hắn, tuyệt không liên lụy đến mọi người!"

Nói xong, liền muốn xông ra ngoài.

“Ba mẹ, ông nội, tất cả mọi người đều ở đây!”

Một thanh âm kiều mỵ vang lên, Tô Nam ăn mặc sang trọng, đi vào đại viện Tô gia.

Thấy sắc mặt mọi người tái nhợt, cô cười nói: "Đây là làm sao vậy?”

"Hôm nay là ngày đại hỉ, sao mọi người lại ủ rũ như thế, là đang trách cháu không tới dâng lễ sao?”

“Mọi người cũng không phải không biết, cháu bây giờ là thiếu phu nhân của Ngô gia. Ngô gia gia nghiệp lớn, quy củ cũng nhiều.”

“Hơn nữa, không phải cháu đã tới rồi sao!”

“Bảo mẫu, đem đồ đạc lại đây!”

Mấy bảo mẫu cuống quít từ trên xe sang trọng, chuyển xuống từng thùng quà tặng, lần lượt phát ra.

Món quà quý giá, cũng không khiến người Tô gia vui vẻ.

“Mọi người làm sao vậy?" Tô Nam lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện.

Tô Văn Thành thấp giọng nói: "Chị, Tần Thiên đã trở lại.”

“Em nói ai?!" Nghe được hai chữ "Tần Thiên" sắc mặt Tô Nam khẽ biến, trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn.

Nghe mọi người kể lại, Tô Nam khinh miệt nở nụ cười.

Cô cầm khối "Diêm Vương Lệnh" kia nhìn một lượt sau đó tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.

“Chỉ có một món đồ chơi rách nát như vậy, mọi người cũng tin!”

“Văn Thành, em tự xưng là thủ nhãn thông thiên, Long Giang không có chuyện gì em không làm được. Chút thủ đoạn nhỏ này đã khiến em sợ hãi sao?”

Tô Văn Thành kinh ngạc nói: "Chị, ý của chị là, lệnh bài là giả?”

“Tần Thiên không phải là Diêm Vương trong truyền thuyết?”

“Hắn? Chị nhổ vào!" Tô Nam nhổ một ngụm, cắn răng nói:" Một tên vô lại mà thôi!”

“Cái lệnh bài rách nát như vậy, tùy tiện đi chợ đen tìm, một trăm đồng có thể mua mười cái.”

"Vậy, chó săn của em đột nhiên chết, là xảy ra chuyện gì?" Tô Văn Thành vẫn có chút sợ hãi.

Con chó này chết thật kỳ lạ.

Lúc này, đi tới một người đàn ông trung niên có chút cao ngạo là tùy tùng của Tô Nam, tên này là vệ sĩ Ngô gia phái cho Tô Nam, tên là Đổng Phương.

Sau khi kiểm tra, hắn nói: "Là bị người dùng ám kình gây thương tích.”

“Nếu tôi đoán không sai, cỗ ám kình này đã được giữ trong thân thể con chó một thời gian, chờ đến khi phát tác.”

Tô Văn Thành giật mình nói: "Tôi chưa từng đắc tội với loại cao thủ này!”

Đổng sư phụ cười nói: "Người này coi như cao minh. Nhưng mà....”

Ông ta bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, vỗ một chưởng lên một tảng đá xanh bên cạnh.

Tảng đá xanh kia nhất thời chia năm xẻ bảy.

Ông ta đắc ý nói: "Nếu cùng tôi đọ sức, thì sẽ giống thế này mà thôi.”

Người Tô gia giật mình, nhao nhao vỗ tay tán thưởng. Trong mắt bọn họ, Đổng Phương là cao thủ chân chính.

Tô Nam cũng đắc ý nói: "Em trai yên tâm, người nọ nếu dám tới, chị sẽ để Đổng đại sư đối phó hắn.”

Tô Bắc Sơn vẫn có chút lo lắng, nói: "Cháu gái ngoan, dựa theo ý của cháu, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

“Dù sao đây cũng là Diêm Vương lệnh, mặc kệ thật hay giả, chúng ta cũng không thể lơ là.”

Tô Nam cười lạnh nói: "Cho dù là thật, thì có thể thế nào?”

Tô Bắc Sơn lắp bắp kinh hãi: "Ý của cháu, cho dù là thật, cháu cũng có cách đối phó?"

Tô Nam thật sự có biện pháp đối phó Diêm Vương? Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về cô ta.

Tô Nam đắc ý nói: "Tục ngữ nói, lấy độc trị độc.”

"Mặc dù cháu không có cách nào đối phó với Diêm Vương, nhưng mà Diêm Vương này có một khắc tinh, mọi người biết là ai không?"

Im lặng.

Tô Văn Bân bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Chị Tô Nam, có phải là chủ nhân của Thần Vương lệnh không?"

Chủ nhân Thần Vương lệnh?

Thần Vương!

Mọi người giật mình.

Mấy năm nay, trên thế giới đều có lời đồn.

Thấy Diêm Vương lệnh, thì phải chết.

Thấy Thần Vương lệnh, gà chó thăng thiên.

Nói như vậy, Thần Vương lệnh không phải là đối thủ một mất một còn của Diêm Vương lệnh sao.

Tô Bắc Sơn khó có thể tin: "Vị Thần Vương kia càng thêm thần bí, chúng ta đi đâu tìm hắn?"

Không cần tìm, theo tin tức đáng tin cậy, hắn đã ở Long Giang, chỉ là còn chưa hiện thân mà thôi.

“Cái gì?”

“Chủ nhân Thần Vương lệnh đang ở Long Giang!”

Tô Văn Thành kích động nói: "Chị, chị xác định chưa? Làm sao chị biết?”

Tô Nam kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi!”

“Tin tức là Ngô gia mất rất nhiều công sức mới tra ra được đó.”

“Không chỉ có như thế cháu còn biết đi đâu tìm được vị Thần Vương kia!”

“Nói mau!”

"Nếu như có thể tìm được Thần Vương, xin hắn giúp đỡ, chuyện lớn bằng trời cũng giải quyết dễ dàng!"

Đổng đại sư bên cạnh lại cười nói: "Các nhân vật lớn khắp nơi trên thế giới đang khẩn cấp chạy tới đây chính là thỉnh cầu Thần Vương vận dụng Quỷ Môn Thập Tam châm chữa bệnh cho bọn họ."

“Chúng tôi nhận được tin tức đáng tin cậy, vị Thần Vương này có chút quan hệ với Vương Bá Niên của tổng hội y học.”

“Mọi người nghĩ xem, sao lại trùng hợp như vậy. Tại sao tổng hội y học đột nhiên muốn mở chi nhánh ở Long Giang? Hơn nữa Vương Bá Niên còn đích thân đến tham dự?”

“Tất cả những chuyện này đều có liên quan đến vị Thần Vương kia.”

“Nếu đoán không sai, mười ngày sau nghi thức thành lập phân hội y học ở Long Giang, Thần Vương mới là tiêu điểm chân chính.”

Tô Nam vội vàng nói: "Chỉ cần chúng ta lấy được vé vào cửa, còn sợ không thấy được Thần Vương sao?"

"Chỉ cần gặp được Thần Vương, chẳng lẽ hắn sẽ ngồi nhìn Diêm Vương lệnh hại người?"

Tô Bắc Sơn đắc ý cười ha hả: "Ha ha ha ha!”

“Cháu gái ngoan, cháu thật sự là phúc tinh của Tô gia chúng ta!”

Lần này To gia hoàn toàn yên tâm. Rất có thể Tần Thiên là vì hù dọa bọn họ, dùng một khối lệnh bài giả mạo để dọa bọn họ sợ mà thôi.

Nói như vậy, bọn họ cũng không cần lo lắng, cứ kê cao gối mà ngủ là được rồi.

Lui một vạn bước mà nói, nếu lệnh bài này thật sự là thật, Tần Thiên kia thật sự làvị Diêm Vương trong truyền thuyết kia thì bọn họ cũng không sợ nữa.

Thần Vương hiện thân, Diêm Vương lui tránh.

Tô Nam nói: "Nhưng mà Tần Thiên dám làm như vậy cũng không thể dễ dàng buông tha hắn.”

“Đổng sư phụ, mang theo người, theo tôi đến Thiết gia!”

“Tôi muốn đánh hắn hiện ra nguyên hình!”

Tô Ngọc Khôn vội vàng nói: "Nam Nam, ngàn vạn lần không nên xúc động!”

“Thiết gia chúng ta không đắc tội nổi!”

Tô Nam cười nói: "Ba, con biết. Con sẽ sắp xếp người qua đó thăm dò tình hình trước."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Thần Vương Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom