• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chương 6 Ngọc Trúc Sinh Hương

Mặt Tần Thiên trong nháy mắt trầm xuống.

Hắn hận nhất là những người động một chút là coi mình hơn người khác, đi dạo phố cũng phải nhường cho những người gọi là ‘khách quý’ này.

“Cút ngay!" Một người đàn ông rung niên tiện tay vung lên quát lớn.

Người đàn ông trung niên vừa dứt lời thì thấy một luồng khí đập về phía ông ta.

Ông ta phản ứng nhanh, lui về sau ba thước. Cảm giác luồng khí vừa rồi đã biến mất, ông ta thở dài một hơi.

Đột nhiên, sắc mặt ông ta lại tối sầm.

Luồng khí kia rõ ràng đã biến mất, nhưng giờ lại xuất hiện ở bên phải ông ta.

Thình thịch thình thịch.

Thân hình cứng chắc của người đàn ông trung niên trong phút chốc bị lật nhào.

Người đàn ông trung niên trợn mắt há hốc mồm, nhất thời nói không ra lời.

Tần Thiên lười nhác không để ý đến ông ta, như chưa xảy ra chuyện gì, đẩy Tô Tô đi đến.

Trong không khí, có một mùi ngọt nhàn nhạt.

Tần Thiên phát hiện, hình như Tô Tô bị mùi hương này hấp dẫn, ánh mắt cô nhìn chăm chú về phía gian phòng phía trước.

Hắn vội vàng đẩy Tô Tô đi vào gian phòng đó.

“Cậu không thể qua đó!”

Người đàn ông trung niên kịp phản ứng lại, rống giận một tiếng tiến lên ngăn lại.

Thân hình tráng kiện tựa như một con hổ báo, tay cứng như thép móc tới cổ Tần Thiên.

Trong phòng có người mà ông ta cần bảo vệ.

Mà Tần Thiên mới vừa bày ra thực lực, làm ông ta cho rằng Tần Thiên là sát thủ.

Bảo vệ ‘khách quý’ là bổn phận của ông ta. Ở trong suy nghĩ của người đàn ông Trung niên, mạng của người kia, còn quan trọng hơn so với mạng của ông ta !

...................

"Ông nội, ông nói xem truyền thông thời nay vô lương tâm quá, cái gì cũng giật tít câu like được."

"Ông xem cái tin này đi, cái gì mà cao thủ dân gian dùng thủ pháp châm cứu, trong vòng vài phút, liền chữa khỏi bệnh bại não cho một đứa trẻ nhỏ..."

“Trên đời này làm gì có thần y như vậy. Hơn nữa châm cứu gì gì đó, đã sớm được chứng minh là không có thật. Xem bệnh, vẫn phải dựa vào Tây y.”

“Nói cái gì Long Giang có kỳ nhân đến, đây không phải là mê hoặc lòng dân sao? Thật sự là nói bậy!”

Trong gian phòng, một cô gái mặc quần áo màu tím bó sát người, dáng người uyển chuyển cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp cao ngạo, nói với lão già đang ngồi bên cạnh.

Lão già nhíu nhíu mày, nói: "Ngưng Sương, cẩn trọng lời ăn tiếng nói của con!”

“Tục ngữ nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Năm ngàn năm lịch sử sông dài, tích lũy bao nhiêu bảo vật Trung Hoa.”

“Trí tuệ của lão tổ tông......”

Nói tới đây, chợt nghe bảo vệ bên ngoài rống giận, cảm nhận được sát khí trong không khí, lão già đột nhiên xoay người, thông qua rèm trúc nhìn thấy tình hình bên ngoài, sắc mặt ông lão đại biến.

“Dừng tay!”

“Vũ Sơn, không được đánh người!”

Thân thể ông già khẽ động, vội vọt ra ngoài.

Trong mắt ông ta, Tần Thiên cũng chỉ là một người bình thường, trong tay đẩy xe lăn mà thôi.

Mà Vũ Sơn lại vận dụng sát chiêu trí mạng!

Đây là muốn chết người sao!

Vũ Sơn nghe được giọng uy nghiêm quát mắng của lão già, muốn thu tay nhưng đã không còn kịp.

Trong lúc hoảng hốt, hắn đột nhiên thay đổi phương hướng.

Bàn tay cứng như thép vung lên một bình hoa khổng lồ bên cạnh.

Ông ta ta phải tìm nơi để xả lực.

Bùm một tiếng, bình hoa nhất thời vỡ nát.

Có thể thấy được một trảo này, có bao nhiêu uy lực!

“Sơn thúc, chuyện gì xảy ra?" Cô gái bận đồ tím cũng chạy theo ra.

Vũ Sơn trầm giọng nói: "Thủ trưởng cẩn thận, người này có thể là sát thủ!"

Thân hình người tên Vũ Sơn chợt động, chắn trước mặt ông già.

Vũ Sơn nhìn chằm chằm Tần Thiên, khí tức toàn thân hắn ngưng tụ, như gặp phải kẻ địch.

“Nói bậy!”

"Thiết Hùng tôi cả đời không thẹn với người khác, làm sao có thể có người muốn giết tôi?"

“Hơn nữa, lão phu chinh chiến cả đời, còn sợ một sát thủ sao?!"

Thanh âm ông lão vang dội, nhưng mà sau khi nói xong, nhịn không được ho khan một hồi.

Vừa rồi từ gian nhà bên trong lao ra, ông ta có vận chút chân khí cho nên động đến vết thương cũ, sắc mặt ông ta lập tức tái nhợt bắt đầu ho khan.

“Ông nội!”

“Mau uống thuốc!”

Cô gái áo tím vội vàng lấy ra một bình sứ trắng, rót một viên thuốc cho lão già uống vào.

Tần Thiên nheo mày nhìn lướt qua. Nếu như hắn đoán không sai, lão già này chẳng lẽ là.....

Lão già lấy lại chút bình tĩnh, nhìn Tần Thiên nói: "Chàng trai trẻ này, là thuộc hạ của lão lỗ mãng, thiếu chút nữa ngộ thương cậu.”

“Cậu tới mua thuốc sao? Xin cứ tự nhiên.”

Tần Thiên gật gật đầu, không nói chuyện, đẩy Tô Tô đi vào trong.

Nhìn thấy trên bệ cửa sổ bên cạnh, đặt một chậu thực vật xanh ngắt tươi tốt, là một loại thuốc Đông y, tên là Ngọc Trúc.

Mùi vị ngọt ngào nhàn nhạt kia, chính là đến từ nơi này.

Trên mặt Tô Tô lại nở một nụ cười.

Tần Thiên mừng rỡ!

Hắn hiểu rồi. Loại dược liệu Ngọc Trúc này, có công hiệu dưỡng nhan làm đẹp. Tô Tô nghiên cứu chế tạo đơn thuốc kia, nhất định có vị dược liệu này.

Đó là ký ức tốt đẹp trong sinh mệnh của cô, cho nên theo bản năng biểu hiện ra sự vui sướng.

Hắn không biết, Tô Tô đã từng đặt cho hắn một cái biệt danh gọi là Tô Ngọc Trúc.

“Tô tiểu thư, em thật sự là một kỳ nữ" Tần Thiên nói một câu, cẩn thận từng li từng tí, đem chậu Ngọc Trúc kia đặt ở trước người Tô Tô.

Tô Tô hai tay ôm Ngọc Trúc, trên mặt hiện lên nụ cười si mê.

Giống như một cô bé tìm thấy món đồ chơi yêu thích của mình. Ôm thật chặt không nỡ buông ra.

“Anh đứng lại cho tôi!”

“Anh là cái thá gì, muốn đi sao?”

Tần Thiên đẩy Tô Tô xoay người định rời đi thì bị cô gái áo tím ngăn lại. Cô tức giận đến ngực phập phồng, mặt đầy sát khí.

Tần Thiên nhíu mày: "Tôi đắc tội với cô sao?”

“Anh... " Thiết Ngưng Sương tức giận nói không ra lời. Cô chưa bao giờ gặp qua người vô liêm sỉ như thế.

Bởi vì Tần Thiên, ông nội của cô phát bệnh, đây còn không phải là tội sao?

Phải biết rằng ở Long Giang này, chỉ cần Thiết gia giậm chân một cái, cả tòa thành đều phải run rẩy.

Tên này thật đáng hận, làm ra vẻ mặt vô tội. Là thật không hiểu hay là giả ngu với bổn tiểu thư?

Nhưng mà, từ đầu đến cuối, sự thật thì Tần Thiên cũng không có làm gì cả.

Nhìn Tô Tô ôm Ngọc Trúc trong lòng, Thiết Ngưng Sương luống cuốn, nói: "Tất cả đồ đạc tiệm thuốc này, đều đã bị chúng tôi mua lại.”

“Bao gồm cả chậu cây xanh này.”

“Nếu anh muốn nó cũng được, phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi ông nội tôi!”

Bên cạnh, Vũ Sơn vẫn nhìn Tô Thiên như nhìn kẻ địch.

Ông ta mới vừa xuất chiêu, đã bị Tần Thiên chặn được cho nên trong lòng không phục, muốn đánh lại một trận nữa.

Tần Thiên không muốn ở trước mặt Tô Tô đánh nhau. Quan trọng là, hắn đã đoán được thân phận của Thiết Hùng.

Cháu gái và thủ hạ không hiểu chuyện, nhưng Thiết Hùng này, vẫn rất hiểu lý lẽ.

Sau khi Thiết Hùng uống thuốc, sắc mặt vẫn không tốt lên. Có thể cảm giác được, khí tức rất loạn.

Tần Thiên trầm ngâm một chút, lạnh lùng nói: "Chậu Ngọc Trúc này, tôi không thể không đem đi, tặng cô một câu, không muốn ông nội cô chết nhanh thì đừng uống loại thuốc vừa rồi nữa.”

"Lục phủ ngũ tạng bị hư tổn, lại dùng thuốc đại bổ, hồ đồ!"

“Cậu nói cái gì?!" Thiết Hùng ngạc nhiên.

Thiết Ngưng Sương cả giận nói: "Thuốc ông nội tôi uống, chính là thuốc do danh y kinh thành tự tay phốí. Anh dám nguyền rủa ông nội tôi, tôi giết anh!”

Vũ Sơn trực tiếp bước lên trước một bước, trầm giọng nói: "Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai? Hôm nay không nói rõ ràng, đừng trách tôi không khách khí!"

Tần Thiên nhìn Vũ Sơn, cười lạnh: "Hắc Long Thập Bát Thủ dù ở trong quân cũng là cấm thuật. Không được tự tiện sử dụng.”

“Còn dám giương nanh múa vuốt trước mặt tôi, tôi sẽ phế ông.”

Vũ Sơn đần mặt ra đứng đấy!

"Làm sao anh biết Sơn thúc dùng Hắc Long Thập Bát Thủ..." Thiết Ngưng Sương nhìn khuôn mặt uy nghiêm của Tần Thiên, bỗng nhiên không có dũng khí động thủ.

Tần Thiên hừ một tiếng, bỗng nhiên ra quyền, đánh vào ngực Thiết Hùng một cái. Thiết Hùng quát to một tiếng, ngửa mặt ngã xuống.

“Ông nội.”

“Thủ trưởng!" Thiết Ngưng Sương và Vũ Sơn hét lên chạy tới cứu.

“Những người luyện bản cũ của Thất Thương Quyền đều là người có công với quốc gia. Lão binh Thiết Hùng, nếu ông trời để tôi gặp ông, tôi sẽ ban cho ông một đoạn tạo hóa.”

“Sáu giờ sau, đến Tô gia đón tôi.”

Tiếng nói của Tần Thiên vang vọng khắp sảnh đường.
Chương 7 Tôi sẽ tính sổ một lần

“Vũ Sơn!

“Cháu đưa ông nội đi bệnh viện. Thúc lập tức báo cảnh sát, phong tỏa toàn thành, cho dù như thế nào cũng phải bắt được hung thủ!”

“Cháu muốn tự tay làm thịt tên súc sinh này!

Thiết Ngưng Sương gầm lên.

Đừng nhìn cô nũng nịu như một cô gái, nhưng cô trưởng thành trong gia đình quân nhân, từ nhỏ đã tập võ, giờ phút này hồng nhan giận dữ, sát khí bạo ra.

Vũ Sơn tỉnh táo lại.

Ông ta phát hiện Thiết Hùng tuy rằng hôn mê, nhưng hô hấp trầm thấp, mạch đập cũng rất vững vàng, giống như đang ngủ say mà thôi.

Nhớ lại những lời Tần Thiên nói trước khi biến mất, ông ta do dự một chút, nói: "Đại tiểu thư, người này có bản lĩnh hơn người!"

“Có thể nhìn ra Hắc Long Thập Bát Thủ của tôi, còn biết lão gia vì luyện Thất Thương Quyền nên nội tạng bị hao tổn.”

“Chẳng lẽ, cũng là đến từ phía bắc?”

Thiết Ngưng Sương ngây ra một chút: "Vậy ah ta nói, bảo chúng ta sáu giờ nữa đến Tô gia đón là có ý gì?"

"Chẳng lẽ..." Vũ Sơn có một suy đoán nhưng lại không dám nói ra.

“Tiểu thư, việc này không nên lộ ra. Chúng ta đưa thủ trưởng về nhà trước, xem tình hình rồi nói sau!”

Thiết Ngưng Sương lúc này mới gật đầu. Nhưng cô vẫn cắn răng nói: "Cháu thề, nếu ông nội có bất kỳ sơ xuất, nhất định tôi sẽ tự tay làm thịt tên kia!"

……

Tần Thiên đẩy Tô Tô, dạo qua một vòng công viên gần đó. Có cây Ngọc Trúc này, dường như không cần phí tâm nấu canh an hồn để tẩm bổ nữa.

Hắn định đến chợ đồ cổ thử vận may. Nếu như có thể mua được một ít đàn hương thượng hạng, đối với giấc ngủ Tô Tô có trợ giúp rất lớn.

Đến chợ đồ cổ lớn nhất Long Giang.

Hắn không vội đi vào cửa hàng bên trong. Mà là dạo quanh quán ven đường bên ngoài.

Thứ tốt không nhất định ở miếu đường, thường thường sẽ được giấu ở trong phố phường.

Dừng chân trước một quầy hàng, Tần Thiên bỗng nhiên nghe được có người gọi tên của mình, hắn quay đầu nhìn lại.

“Họ Tần kia, thật sự là mày!”

“Mày không chết?”

“Trở về lúc nào?”

Đi tới đối diện hắn là một người trẻ tuổi thân đầy hàng hiệu.

Tóc hắn chải bóng loáng, đồng hồ vàng lấp lánh tỏa sáng, trên cánh tay còn ôm một cô gái xinh đẹp.

Tần Thiên nhíu nhíu mày.

Người này hắn đúng là có chút ấn tượng, tên là Tô Văn Bân.

Cũng là người của Tô gia, chỉ có điều huyết mạch khá xa.

Lúc trước xảy ra chuyện kia, Tô Tô muốn lấy Tần Thiên làm chồng, toàn bộ Tô gia đều phản đối, chỉ có Tô Văn Bân này là tỏ vẻ ủng hộ.

Bởi vì lúc ấy Tô Văn Bân làm việc ở công ty của Dương Ngọc Lan, Dương Ngọc Lan nể tình hắn là con cháu Tô gia, đãi ngộ cho hắn rất hậu đãi.

Tô Văn Bân một tiếng gọi chị hai tiếng gọi chị, hận không thể gọi Dương Ngọc Lan là mẹ.

Từ biệt năm năm, công ty của Dương Ngọc Lan đã không còn. Tô Văn Bân này thoạt nhìn, hình như sống càng tốt hơn xưa.

Tần Thiên không nhịn được híp mắt lại.

"Tô tổng, hắn chính là Tần Thiên, năm năm trước cóc ăn thịt thiên nga, làm cho toàn thành đều hâm mộ sao?"

“Còn rất si tình nữa. Thiên nga trắng đã biến thành ngỗng ngốc, hắn còn không rời không bỏ kia kìa.”

"Anh đẹp trai, anh còn trông cậy vào Tô đại mỹ nữ có thể đứng lên sao?" cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh chế giễu Tần Thiên.

Trước kia ở trước mặt Tô Tô, cô ta chả là cái thá gì cả. Hiện tại nhìn Tô Tô như người thực vật nên cô ta vô cùng đắc ý.

Cô gãi đầu làm dáng, cố ý khoe khoang thân thể xinh đẹp của mình ra.

Rất nhiều người xung quanh bị cô hấp dẫn, ánh mắt như ruồi bám vào người cô.

Tô Văn Bân cười ha ha, ôm eo cô gái xinh đẹp, đắc ý nói: "Tần Thiên, đây là nữ thư ký của tôi.”

“Thế nào, nếu mày thích, tao có thể tặng cho mày”

“Nhưng điều kiện là, mày phải đêm phương thuốc độc quyền Tô Ngọc Cao giao ra đây.”

Anh mắt Tần Thiên rùng mình: "Mày cũng biết Tô Ngọc Cao?”

Tô Văn Bân cười lạnh: "Nếu không phải tao mật báo, anh Văn Thành cũng sẽ không biết chuyện này.”

Hiện tại, tôi là phó tổng công ty của anh Văn Thành. Anh Văn Thành nhớ mãi không quên Tô Ngọc Cao, luôn mong muốn phải có được nó.

Nữ thư ký ra vẻ tức giận, thẹn thùng nói: "Tô tổng, anh nói bậy bạ gì đó!”

Sao có thể để người ta đi theo con ngỗng ngu ngốc này chứ, hắn cũng không phải khách hàng quan trọng.

Tô Văn Bân quát lớn: "Nói nhảm. Nếu có thể lấy được Tô Ngọc Cao, tiền thưởng năm trăm vạn, chia cho em một nửa.”

Ánh mắt Nữ thư ký sáng lên, đong đưa hướng Tần Thiên đi tới: "Anh đẹp trai, vợ anh không được rồi, không bằng để em tới chơi cùng anh đi."

Nói xong, còn ném ánh mắt dâm đãng về phía hắn.

Tần Thiên hừ lạnh nói: "Cô là cái thá gì, cũng xứng so với Tô Tô!”

Hắn vung tay .

Sức gió nổi lên.

Nữ thư ký Kiều Hô thiếu chút nữa té ngã lui về phía sau. Cô ta kinh hồn bạc vía, kéo tay Tô Văn Bân làm nũng cáo trạng.

“Tô tổng, anh nhìn hắn xem, anh ta thật hung giữ!”

Nhưng Tô Văn Bân đơ mắt nhìn cô ta chằm chằm.

Nhận thấy khác thường, cô tức giận nói: "Tô tổng, anh làm sao vậy?”

“Anh mau nói chuyện đi!”

Người chung quanh đứng xem kịch cười rộ lên!

Một chủ quán giản dị như nông dân, cầm lấy một cái gương đồng thau đưa cho cô ta, nói: "Mỹ nữ, nhìn kỹ đi.”

Nữ thư ký nhìn thấy mình trong gương, nhìn thấy cái mũi sửa của mình bị sụp xuống, cằm độn cũng rớt, cô ta nhìn mình như nhìn thấy ác ma.

A!

Cô ta che mặt thét chói tai, chạy trối chết.

Mọi người vây xem cười to một trận.

Có người tốt bụng nhắc nhở: "Người đẹp, phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu, nhớ đi tìm họ đòi bồi thường nhé.”

Hiện tại những bệnh viện này cũng quá vô lương tâm, những thứ này là cái gì, một trận gió liền thổi bay.

“Tiểu tử, là mày động tay động chân?" Tô Văn Bân mất mặt trước mặt mọi người, tức giận vọt tới trước mặt Tần Thiên.

Tần Thiên thật sâu nhìn hắn một cái: "Tô gia, tôi sẽ thanh toán rõ ràng thôi!"

Nói xong không thèm để ý đến Tô Văn Bân, hỏi người bán hoa màu bên cạnh: "Cho tôi xem bức tranh kia."

Trong cảm nhận của Tô Văn Bân, Tần Thiên bây giờ chính là một con chó rơi xuống nước. Hắn có thể tùy ý bắt nạt.

Nhưng chẳng biết tại sao, vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên, trong lòng hắn lại phát lạnh.

Thật giống như, bị tử thần nhìn chằm chằm.

Nhất định là ảo giác!

“Tiểu tử, chỉ dựa vào mày mà cũng dám tính sổ Tô gia sao?”

“Được thôi, qua mấy tiếng nữa là tiệc tối của gia tộc, người Tô gia chúng tao chờ mầy tới!”

Nói xong, Tần Văn Bân gào vào mặt chủ sạp nói: “Bức tranh rách kia, lấy tới cho tôi xem một chút!"

“Nếu như là bút tích thật, lão tử thu mua với giá cao!”

Hắn làm như vậy, rõ ràng là muốn chơi Tần Thiên.

Thứ Tần Thiên coi trọng, hắn đều muốn cướp đi với giá cao.

Tần Thiên không sao cả, cười lạnh nhìn.

Người chủ quán chất phát cẩn thận từng li từng tí đem bức họa giao cho Tô Văn Bân, nói: "Đây chính là bức tranh tổ gia gia truyền xuống, là bức tranh trấn gia chi bảo của nhà tôi!"

“Hzzzai, ta là con cháu bất tài, vậy mà lưu lạc đến nước này, thật sự là xấu hổ với tổ tiên a!”

“Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ, chính là tận lực tìm cho bức họa này một kết cục tốt.”

“Nếu cậu nhìn không ra bức tranh này đẹp ở chỗ nào, thì có cho bao nhiêu tiền tôi cũng không bán.”

Tô Văn Bân động tâm, vội vàng nói: "Yên tâm yên tâm, ông nội tôi thích nhất là thư họa.”

Bức tranh này, nếu trong bữa tiệc tối hôm nay có thể khiến Tô Bắc Sơn vui vẻ thì địa vị của hắn ở Tô gia sau này chắc chắn sẽ như thuyền gặp gió phất lên một cách thần kì.

Cho nên hắn rất cẩn thận, mở ra quyển trục.
Chương 8 Đây là chim gì

Đây là chim gì?

Nhìn thấy trên bức tranh có mấy đỉnh núi, dưới chân núi có một gốc cây hạnh, trên ngọn cây, có một con chim đang đứng.

Tô Văn Bân nhịn không được nghi ngờ.

Trong mắt hắn, bức tranh này đen thui, cũng không có mỹ cảm gì.

Ông chủ nông dân kiên nhẫn nói: "Chim gì không quan trọng, quan trọng là ai vẽ. Nhìn xuống, bên góc dưới cùng.”

Tô Văn Bân theo hướng dẫn, nhìn thấy phía dưới có dòng chữ, cau mày đọc lên: "Canh...... Hoàng......”

“Canh Hoàng là ai? Chưa từng nghe nói qua họa sĩ này a!”

“Phốc!" Ông chủ nghẹn đến nói không ra lời.

Người chung quanh cũng đều buồn cười.

Cảm giác Tô Văn Bân là một tên ngốc.

“”Thật ngại quá, ngài đến nơi khác xem tranh đi." Ông chủ nói xong, lấy bức tranh lại.

Hắn nhìn Tần Thiên một cái, nói: "Vị huynh đệ này, cậu muốn nhìn một chút không?"

Tần Thiên gật đầu, nhận lấy bức tranh, ngưng mắt nhìn chăm chú.

Tô Văn Bân cười lạnh nói: "Họ Tần kia, mày chỉ là thằng nhân viên giao hàng mà thôi, biết gì đến tranh chữ chứ!"

“Cậu biết Canh Hoàng là ai không?”

Tần Thiên cười lạnh: "Tôi không biết Canh Hoàng, nhưng tôi lại biết Đường Dần.”

“Không sai, là bút tích thật của Đường Bá Hổ. Ông chủ, ông ra giá đi.”

"Tần huynh đệ quả nhiên là cao nhân!" Ông chủ rất vui vẻ, do dự một chút, vươn ra một ngón tay, nói "Một trăm vạn."

Tần Thiên lắc đầu, nói: "Mười vạn, không thể nhiều hơn.”

"Quá ít, lại thêm một chút đi!" chủ quán hiển nhiên động tâm, nhưng mà vẫn muốn kiếm nhiều một chút.

Tần Thiên đang muốn nói chuyện, bên cạnh Tô Văn Bân đoạt lấy, nói: "Tôi ra giá hai mươi vạn!"

Ông chủ đưa mắt trưng cầu ý kiến nhìn Tần Thiên, hi vọng hắn lại tăng giá.

Tô Văn Bân đắc ý nói: "Ông chủ đừng nhìn hắn, đây là một tên nghèo rớt mồng tơi.”

"Năm năm trước là con rể của Tô gia chúng tôi, hiện tại chả là cái thá gì cả!"

“Họ Tần kia, mày dám đấu giá với tao sao?”

“Đừng nói hai mươi vạn, ngay cả mười vạn mày cũng không lấy ra được!”

"Nhanh lên, hai mươi vạn, tôi mua!"

Dưới ánh mắt chờ mong của ông chủ, Tần Thiên cuối cùng lắc đầu, nói: "Bán cho hắn đi.”

Tô Văn Bân cực kỳ đắc ý, sợ chủ quán đổi ý, quẹt thẻ tín dụng ngay tại chỗ.

Hai mươi vạn đối với Tần Văn Bân mà nói, tuy rằng không phải là số tiền nhỏ, nhưng là, chỉ cần có thể khiến Tô Bắc Sơn vui vẻ, địa vị của hắn ở Tô gia tăng lên, mang đến nhiều chỗ tốt, vậy thì hai mươi vạn này có là gì.

“Tần Thiên, tao đã nói rồi, mày muốn tìm người Tô gia chúng tôi tính sổ.”

“Vậy thì chúng ta gặp nhau ở tiệc tối!”

Tô Văn Bân thu hồi bức tranh, muốn rời đi.

Chủ tiệm hoàn thành một vụ giao dịch, cũng không thấy bóng dáng đâu.

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng quát phẫn nộ.

“Tên khốn này, cuối cùng cũng tìm được ông!”

“Ông ở Hà Bắc hãm hại lão tử, lại chạy đến nơi này hãm hại người khác!

"Cho ông phá họa, đem tiền trả lại cho lão tử!"

Một người đàn ông cao to nổi giận đùng đùng nhào tới, đem bức họa ném trước mặt ở ông chủ bán tranh vừa rồi.

Ông chủ quán muốn chạy, lại bị túm lấy cổ áo.

Hắn xấu hổ cười nói: "Đây không phải là ông chủ Triệu sao? Ông tìm tôi có chuyện gì?”

Ông chủ Triệu phẫn nộ nói: “Tên khốn này, dám dùng tranh giả lừa lão tử năm mươi vạn!"

“Hôm nay lão tử tìm ông tính sổ!”

Ông chủ bán tranh cười lạnh nói: “Mua bán đồ cổ, khảo nghiệm nhãn lực. Tiền đã thanh toán không trả lại.”

“Chẳng lẽ ông không biết đạo lý này sao?”

Tô Văn Bân cười nói: "Nói đúng lắm, này ông chủ Triệu từ phương xa tới, là ông không có mắt nhìn hàng, chỉ có thể nói ông mất tiền để mua một bài học mà thôi. Trách không được người khác.”

“Số lượng bút tích thật tồn tại có hạn, không phải ai cũng có vận khí mua được.”

Tô Văn Bân cảm thấy mình quá may mắn, quá thông minh.

Ông chủ Triệu nhìn quyển trục trong tay Tô Văn Bân, cười lạnh nói: "Có phải tên khốn này cũng nói với cậu, đây là tổ truyền trấn gia chi bảo của ông ta?"

Tô Văn Bân ngây ra một chút, gật đầu nói: "Đúng vậy.”

Triệu lão bản nói: "Có phải tên khốn này còn nói, tranh chỉ bán cho người biết nhìn, còn người không biết nhìn thì cho bao nhiêu cũng không bán?"

Tô Văn Bân thay đổi sắc mặt: "Đúng vậy.”

Ông chủ Triệu "Phi!”

“Bị người ta lừa gạt, cậu còn nói thay hắn!”

Tô Văn Bân mặt biến thành màu gan heo, xông tới túm lấy tên bán tranh vừa rồi, lớn tiếng nói: "Ông nói rõ ràng cho lão tử, đây có phải là thật hay không?!"

Ông chủ bán tranh khăng khăng nói đây là hàng thật giá thật.

Tô Văn Bân gọi điện thoại cho một sư phụ đồ cổ có lui tới với Tô gia, đối phương không nói là thật giả, chỉ nói ba chữ "khỉ đất" mà thôi, trong ngành chơi đồ cổ, từ này đặc biệt chỉ một loại người.

Bọn họ cải trang thành nông dân, nhìn qua rất chất phác, kỳ thật so với khỉ còn khôn khéo hơn.

Trong tay loại người này, hiếm có chính phẩm.

Tô Văn Bân xác định mình bị lừa, tức đến đỏ mắt, bức tên vừa rồi trả lại tiền.

Ông chủ vừa rồi rất tỉnh táo lại, cười lạnh nói: “ Là cậu không có mắt nhìn hàng, chỉ có thể nói cậu mất tiền để mua một bài học mà thôi, trách không được người khác.”

“Số lượng bút tích thật tồn tại có hạn, không phải ai cũng có vận khí mua được.”

Tô Văn Bân không trả lời được, rõ ràng đây là nguyên văn lời hắn vừa nói.

Không nghĩ tới quả báo đến nhanh như vậy, tảng đá nhấc lên chỉ chớp mắt đã đập nát chân mình.

Mấy người bán hàng rong xung quanh cũng được một trận cười no. Rất hiển nhiên bọn họ đều là một nhóm.

Nhưng mà tận hai mươi vạn!

Hơn nữa còn tiêu vào thẻ tín dụng, không biết tháng sau có trả nổi không.

Tô Văn Bân đỏ mặt nói: "Lão tử là người của Tô gia!”

“Thế lực của Tô gia ở Long Giang các ngươi có thể đi hỏi thăm một chút!”

“Nhiều không cần, lão tử chỉ cần trả lại mười vạn!”

Có câu là kẻ mạnh không đuổi cùng giết tuyệt, bọn ‘khỉ đất’ như thế này đều là người giang hồ, chung quy không dám đem sự tình làm quá mức.

Rơi vào đường cùng, tên lừa đảo đành phải trả lại cho Tô Văn Bân mười vạn.

Trong nháy mắt, Tô Văn Bân tổn thất mười vạn, hắn đem lửa giận trút lên người Tần Thiên.

Tô Văn Bân gào vào mặt Tần Thiên nói: "Họ Tần kia, mày không hiểu thì đừng ăn nói lung tung!”

“Mày đã từng thấy bút tích thật của Đường Bá Hổ chưa?”

Vừa rồi nếu Tần Thiên không nói đây là bút tích thật của Đường Bá Hổ, Tô Văn Bân cũng sẽ không xúc động như vậy.

Hiện tại, Tô Văn Bân đang hoài nghi có phải Tần Thiên và bọn ‘khỉ đất’ này là một đám, thông đồng hãm hại hắn!

Tần Thiên không để ý đến Tô Văn Bân.

Chỉ là một con chó xù sủa điên sủa cuồng mà thôi, còn không đáng để hắn bận tâm.

Hơn nữa hắn từng nói, nợ của Tô gia hắn sẽ thanh toán một lần.

“Ông chủ, nếu vụ mua bán này hỏng rồi, bức tranh này rẻ một chút bán cho tôi đi." Hắn nói với tên ‘khỉ đất’.

“Cậu còn muốn mua?" Tên khỉ đất có chút mơ hồ.

Tần Thiên gật đầu: "Năm ngàn.”

Tên khỉ đất nở nụ cười, nói: “Chưa từng thấy đứa nào cố chấp như cậu. Nếu đã như vậy, tôi tặng không cho cậu, lấy đi.”

Sau đó ông ta đem bức tranh ném cho Tần Thiên rồi cùng mấy đồng bọn bên cạnh nghênh ngang rời đi.

Giang hồ chính là như vậy, đập chỗ này thì mở chỗ khác, đây là một loại tự do.

Tô Văn Bân một bụng phát hỏa, trừng mắt nhìn Tần Thiên nói: "Mày mù sao?”

“Rõ ràng là đồ giả không đáng giá, mày còn muốn nó làm gì?”

Tần Thiên ung dung nói: "Lần đầu tiên tham gia tiệc tối của gia tộc Tô gia, cũng không thể tay không mà đến.”

“Mày đã nói Tô Bắc Sơn thích tranh chữ, vậy tặng cho ông ấy đi.”

“Mày nói cái gì?" Tô Văn Bân ngây ra, cười ha ha:" Họ Tần kia, mày nghèo đến điên rồi sao!”

"Dám dùng đồ giả tặng ông nội, mày không sợ mình chết nhanh quá à?”
Chương 9 Thật náo nhiệt

Đối mặt với chất vấn của Tô Văn Bân, Tần Thiên cười lạnh nói: "Tôi nói nó là thật, vậy nó chắc chắn là thật.”

“Phải xem Tô Bắc Sơn có phúc hưởng nó hay không.”

“Phì!”

“Đồ không biết xấu hổ, ông đây và Tô gia chờ mày!" Tô Văn Bân nổi giận đùng đùng rời đi.

Chạng vạng tối, Tô phủ.

Một tòa biệt thự lớn dưới chân núi Đông Sơn, cửa chính mở rộng, từ sân đến phòng, giăng đèn kết hoa.

Nam thanh nữ tú, áo quần rực rỡ, không khí tưng bừng.

Tô gia là thế gia lâu đời của Long Giang, mấy năm gần đây kết thông gia với gia tộc hạng nhất, hơn nữa công ty làm ăn ngày càng phát đạt, trên cơ sở đó Tô gia lại càng thêm phú quý và giàu có.

Tiệc tối của gia tộc vô cùng long trọng.

Tô Bắc Sơn là người cầm quyền của gia tộc, mặc trang phục đỏ thẫm ngồi ở giữa đại sảnh thản nhiên tiếp nhận lễ vật và chúc phúc của mọi người.

“Sơn gia gia, một phiến Thúy Ngọc Phú Quý Bình An này cháu tặng cho ngài.”

“Tôn nhi chúc lão nhân gia phúc như Đông Hải, thọ dữ thiên tề!”

Vẻ mặt Tô Văn Bân hớn hở cẩn thận từng li từng tí nâng lên một tấm bình phong Thúy Ngọc to bằng mặt quạt.

Không có bức họa kia, Tô Văn Bân bấm bụng lại bỏ ra mười vạn mua cái này.

Điêu khắc tinh xảo, tính chất thượng thừa. Thoáng cái đã vượt qua quà mừng của người khác.

Mấy lão già bên cạnh khen không dứt miệng.

Tô Bắc Sơn vô cùng hài lòng, lại cười nói: "Văn Bân, hiện tại ở trong thế hệ trẻ của Tô gia, cậu được xem là một đứa rất không tồi.”

“Cái bình phong này không rẻ đúng không?”

Được khen ngợi, Tô Văn Bân vô cùng vui mừng, vội vàng nói: "Chỉ cần ông nội thích, thì tốn nhiều tiền hơn nữa, cũng đáng giá.”

“Hơn nữa, tiền của cháu đều là nhờ anh Văn Thành mà có được, coi như là cháu thay anh Văn Thành hiếu kính ông.”

Nghe được tên "Văn Thành", Tô Bắc Sơn mừng rỡ không ngậm miệng lại được.

Đó là đứa cháu ruột của ông ta.

Mấy năm nay Tô Văn Thành không làm ông ta thất vọng, có thể xem là một trong những người suất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Tô gia hiện giờ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này sẽ là người thừa kế của Tô gia.

Người bên cạnh cũng vội vàng khen ngợi Tô Văn Thành không thôi.

Một ông già nói: "Hôm nay trọng đại như vậy, sao Văn Thành thiếu gia của chúng ta sao còn chưa tới?"

Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng.

Tô Văn Thành ở Tô gia, địa vị có thể nói là thái tử gia, sao hôm nay vẫn chưa tới?

Tô Bắc Sơn mỉm cười nhìn về phía một người đàn ông trung niên bên cạnh. Đó là con trai thứ hai của ông – Tô Ngọc Khôn.

Tô Ngọc Khôn lại cười nói: "Ba, Văn Thành gọi điện thoại cho con nói làhôm nay nó phải đi tiếp khách hàng quan trọng, viện trưởng, chủ nhiệm khoa gì đó. Cho nên sẽ đến muộn một chút.”

Tô Bắc Sơn gật đầu, nói: "Gia tộc tụ hội, dù sao cũng là việc nhỏ.”

“Văn Thành tuổi còn trẻ, có thể phân rõ nặng nhẹ, tôi rất tán thưởng đứa trẻ này!”

“Đúng vậy, Văn Thành thiếu gia thật sự rất giỏi!”

“Tết đoàn viên còn không quên làm ăn, đúng là có đầu óc.”

“Tô gia chúng ta có Văn Thành thiếu gia, sau này gia tộc chúng ta chắc chắn sẽ trở thành gia tộc số một ở Long Giang này!”

Mọi người cũng hùa nhau nhao nhao khen ngợi.

Vợ chồng Tô Ngọc Khôn vô cùng đắc ý.

Tô gia hôm nay, nói là Tô gia của bọn họ cũng không quá đáng. Những người này, nói trắng ra là, làm công cho bọn họ mà thôi.

Vợ của Tô Ngọc Khôn là Vương Mai càng đắc ý nói: "Con gái tôi là Tô Nam, vốn cũng muốn tham gia tiệc tối nay với mọi người.”

“Nhưng mà sau khi con bé gả vào Ngô gia, mọi người cũng biết rồi đấy, bên đó quy củ nghiêm ngặt.”

“Lúc này, Ngô gia cũng đang cử hành gia yến, người ta phô trương hơn chúng ta nhiều.”

“Cho nên ngày mai con bé mới có thể về nhà, đến lúc đó tôi bảo con bé và con rể mang theo lễ vật, đi bái phỏng các vị.”

Mọi người càng cực kỳ hâm mộ không thôi.

“Nam Nam thật là một cô gái tài giỏi!”

“So với con nhà anh cả kia giỏi hơn nhiều lắm!" Một người phụ nữ thuận miệng nói.

Nghe xong lời này, mọi người có chút xấu hổ.

Ai cũng biết "con nhà anh cả kia" chính là đang ám chỉ Tô Tô.

Hai đứa con trai của Tô Bắc Sơn, con trai lớn tên là Tô Ngọc Đường, cưới Dương Ngọc Lan dòng dõi thư hương Giang Nam, hai vợ chồng sinh một cô con gái tên Tô Tô.

Vốn là niềm tự hào của Tô gia.

Tô Ngọc Đường bởi vì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mà bỏ mình, Dương Ngọc Lan và Tô Tô lại rơi vào kết cục này, hiện giờ ở Tô gia không ai nhắc tới.

Nhân cơ hội này, gia đình Tô Ngọc Khôn phát triển lên.

Con gái gả cho đại thiếu gia Ngô gia.

Trong mắt Tô gia, Ngô gia được xem là hào môn hơn hẳn Tô gia mấy bậc.

Sau khi Tô Văn Thành chiếm công ty của Dương Ngọc Lan, hiện giờ cũng như mặt trời ban trưa phất lên như diều gặp gió.

Sự tồn tại của cả nhà Tô Ngọc Khôn, trở thành sự hâm mộ của tất cả mọi người.

Đây thật sự là, có người xây nhà cao tầng, có người ở ổ chuột. Có người vui, có người buồn!

“Mẹ con nhà kia không biết điều, còn nhắc bọn họ làm gì.”

“Đúng vậy. Ngày lễ lớn như vậy cũng không về thăm lão gia tử. Tô Tô ngu ngốc, chẳng lẽ Dương Ngọc Lan cũng ngu luôn sao?”

“Một chút quy tắc cũng không hiểu!”

Có người vì nịnh bợ một nhà Tô Ngọc Khôn, bắt đầu chửi bới Dương Ngọc Lan và Tô Tô.

Trước kia cuộc sống của bọn họ đều thua kém Dương Ngọc Lan và Tô Tô, hiện tại có thể tùy ý chà đạp bọn họ đều cảm thấy rất hả giận.

Trong lúc nhất thời, cả sảnh đường đều là thanh âm chửi bới.

Trong tiệc ăn uống linh đình nhàm chán này, Dương Ngọc Lan và Tô Tô trở thành chủ đề để bọn họ bàn tán.

Tô Văn Bân kích động nói: "Mọi người nghe cháu nói!”

“Hôm nay đi chợ đồ cổ chọn quà cho ông nội, cháu gặp Tần Thiên!”

“Tần Thiên?”

Rất nhiều người trong lúc nhất thời không kịp nhớ ra.

“Tần Thiên là ai?”

Tô Ngọc Khôn trầm giọng nói: "Văn Bân, ý cậu nói là, cái tên cóc ghẻ mà năm đó Tô Tô đòi gả đã trở về?"

“Không phải cậu ta đã chết rồi sao?”

Vương Mai cũng nói: "Vào cái đêm năm năm trước, Tô Tô không đến tiệc tối của gia tộc lại chạy đến khách sạn tìm cậu ta giảng hòa."

“Sau khi bị truyền thông đưa ra ánh sáng, bất đắc dĩ mới để cậu ta làm con rể. Vì chuyện này gia tộc chúng ta lùm xùm một thời gian dài.”

“Nghe nói con chó đó bởi vì đắc tội với người khác, trong đêm tân hôn bị người ta đánh cho tàn phế ném xuống sông.”

“Sao bây giờ lại trở về?”

Tô Bắc Sơn mặt cũng trầm xuống, phẫn nộ nói: "Văn Bân, cậu nói là thật sao?"

"Xác định là con chó đó?"

Đúng vậy, chính là cậu ta!

Nhớ tới chuyện xảy ra ở phố đồ cổ, Tô Văn Bân tức giận đến đỏ mắt.

Tô Văn Bân thêm mắm dặm muối, kể lại chuyện Tần Thiên cố ý dùng một món đồ dỏm để dâng lên cho Tô Bắc Sơn.

"Gia gia, loại người phế vật như vậy nếu dám đến đây tuyệt đối không được tha cho nó!"

Tô Bắc Sơn phẫn nộ nói: "Thật sự là nực cười!”

"Lấy cái tranh rách lừa gạt tôi, coi Tô Bắc Sơn tôi là kẻ ngốc sao?"

“Anh Bân, tên họ Tần đó nếu dám tới, chúng ta giết chết hắn!" Mấy tiểu bối xoa tay, khí thế hung hãn nịnh bợ theo.

Quản gia cười nói: "Dựa theo lệ thường, hàng năm tôi đều thông báo cho Dương Ngọc Lan, xem ra năm này bà ta vẫn không đến.”

Như mọi người đều biết, quản gia chỉ làm theo lệ mà thôi.

Không ai mong đợi Dương Ngọc Lan sẽ đến.

“Không đến, coi như nó thức thời." Sắc mặt Tô Bắc Sơn âm trầm.

“Thật náo nhiệt a." Ngay lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên.

Trong lòng mọi người run lên, cùng nhau nhìn lại.

Cửa lớn xuất hiện hai thân ảnh.

Chính xác mà nói, là ba.

Tần Thiên dùng xe lăn đẩy Tô Tô, cùng Dương Ngọc Lan đi vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Thần Vương Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom