• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Đệ Nhất Thần Vương (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 16-20

Chương 16: Động đến vợ tao, đáng chết!

Bạch Cảnh Thiên xuất hiện, mấy nhân vật quyền quý ở Thiên Hải có mặt tại đây đều đứng dậy, cung kính hô: "Chào Bạch thiếu!"

Bạch Cảnh Thiên đi tới, đứng ở phía trước phòng họp trong sự chú ý của mọi người. Gã nhìn mọi người, mỉm cười nói: "Các vị đừng quá câu nệ."

"Ngầu quá à!"

Lúc này có không ít thiên kim tiểu thư của các gia tộc Thiên Hải ngắm nhìn Bạch Cảnh Thiên, nhao nhao cảm thán, vẻ mặt si mê.

"Ngầu á? Tôi thấy bình thường!"

Giang Tuyết, tiểu thư nhà họ Giang ngồi bên cạnh gia chủ Giang Thiên Thành nghe thấy lời cảm thán của những cô gái khác liền cất lời phản bác.

"Tiểu Tuyết, con vẫn còn nghĩ đến đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc sao?"

Giang Thiên Thành liếc nhìn Giang Tuyết, dường như đã nhìn thấu tâm tư của cô.

Giang Tuyết lập tức đỏ mặt: "Ba đừng nói lung tung, con không hề."

"Con không lừa được ba đâu."

Giang Thiên Thành cười khẽ.

Đôi mắt Giang Tuyết sáng lấp lánh, trong đầu hiện ra bóng dáng của Diệp Phàm.

"Chắc hẳn mọi người rất tò mò hôm nay tôi đến Thiên Hải, còn mời các vị đến đây để làm gì đúng không?"

Lúc này, Bạch Cảnh Thiên nhìn mọi người và nói.

"Lần này tôi đến Thiên Hải là vì một người!"

Bạch Cảnh Thiên nói thẳng.

"Đến vì một người?"

Nghe gã nói vậy, người của các gia tộc lớn bắt đầu bàn tán xôn xao, đoán già đoán non ai có thể khiến đại thiếu gia của gia tộc đứng đầu quận Giang Nam đích thân tới Thiên Hải.

Bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan đều lộ vẻ kích động, âm thầm cầu nguyện người đối phương nói tới chính là Đường Sở Sở!

"Người này là đại tiểu thư nhà họ Đường!"

Bạch Cảnh Thiên vừa nói vừa nhìn thẳng vào Đường Sở Sở, ánh mắt nóng hừng hực: "Tôi thích Đường tiểu thư đã lâu, vì vậy hôm nay tôi đến đây với hi vọng Đường tiểu thư làm bạn gái của tôi!"

Sắc mặt của những người ở đây đều thay đổi.

Bọn họ nhìn Đường Sở Sở bằng ánh mắt kinh ngạc.

Người của các gia tộc lớn Thiên Hải đều không ngờ người được Bạch Cảnh Thiên ưng ý lại là vị chủ tịch xinh đẹp nhất Thiên Hải.

Nhất thời có rất nhiều thiên kim tiểu thư nhìn Đường Sở Sở đầy hâm mộ, còn gia chủ của các gia tộc lớn thì lại tiếc nuối thấy rõ.

"Không ngờ cô ta lại được Bạch thiếu để mắt, may mà chúng ta cầu thân bị phá rối, nếu không chúng ta sẽ trở thành kẻ địch của nhà họ Bạch!"

Bên này, gia chủ nhà họ Cung Cung Thắng thấy vậy, mặt chợt biến sắc.

"Ba à, bây giờ Đường Sở Sở được Bạch thiếu để mắt, làm sao chúng ta ra tay với cô ta được?"

Cung Thanh lên tiếng.

"Chuyện này..."

Cung Thắng nhướng mày, trầm tư.

Bên kia, bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan nghe Bạch Cảnh Thiên nói xong đều kích động đến nỗi nói năng lắp bắp.

Ngược lại, Đường Sở Sở lập tức biến sắc. Cô nhìn Bạch Cảnh Thiên, nói thẳng: "Cảm ơn Bạch thiếu đã thích tôi, nhưng tôi có chồng rồi, xin lỗi, tôi không thể làm bạn gái của anh."

Sắc mặt của bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan đều thay đổi.

"Sở Sở, con nói linh tinh cái gì thế!"

Dương Ngọc Lan vội vàng kéo Đường Sở Sở trách mắng.

"Bạch thiếu đừng hiểu lầm, Sở Sở nhà chúng tôi chưa có chồng, vừa rồi con bé nói nhảm thôi!"

Bà cụ Đường cuống quít giải thích với Bạch Cảnh Thiên.

"Tôi đã nghe tin Đường tiểu thư có bạn trai, nhưng tôi cảm thấy đối phương không xứng với Đường tiểu thư. Bà Đường thấy sao?"

Bạch Cảnh Thiên nhếch môi nhìn bà cụ Đường.

"Đúng vậy, Bạch thiếu và Sở Sở mới là một đôi trời đất tạo nên. Sở Sở được cậu yêu mến là vinh hạnh của con bé và cả nhà họ Đường."

Bà cụ Đường gật đầu như giã tỏi.

"Thanh niên tài tuấn như Bạch thiếu mới là đối tượng thích hợp nhất làm chồng của Sở Sở nhà chúng tôi. Những người khác hoàn toàn không có tư cách!"

Dương Ngọc Lan cũng vội vàng phụ họa.

"Bà, mẹ! Đủ rồi đó! Ngoại trừ anh Tiểu Phàm, con sẽ không kết hôn với bất kỳ ai khác!"

Đường Sở Sở kiên quyết nói. Nói xong cô muốn rời đi, nhưng bị Dương Ngọc Lan kéo lại.

"Đường Sở Sở, kết hôn phải nghe theo lời ba mẹ và bà mối, cháu là người nhà họ Đường, chuyện cưới xin không phải do cháu quyết định! Nếu cháu dám đi, bà sẽ đuổi cháu và ba mẹ cháu ra khỏi nhà họ Đường."

Bà cụ Đường lạnh lùng quát Đường Sở Sở.

"Mẹ đừng kích động!"

Đường Chính Nghĩa vỗ về bà cụ Đường.

"Đường Sở Sở, Bạch thiếu thích cô là nể mặt cô, chô đừng có mà không biết điều! Đến lúc đó chọc giận Bạch thiếu thì cả nhà họ Đường chúng ta sẽ gặp họa theo cô đấy!"

Đường Phong cũng mắng Đường Sở Sở.

"Đường tiểu thư, nếu không nay em bước ra khỏi nơi này thì e là bố cục năm gia tộc lớn Thiên Hải phải thay đổi!"

Bạch Cảnh Thiên nhìn Đường Sở Sở, buông lời đe dọa.

Đường Sở Sở biến sắc, nhìn Bạch Cảnh Thiên chòng chọc: "Bạch thiếu đang lấy nhà họ Đường ra uy hiếp tôi sao?"

"Tôi chỉ đang nhắc nhở Đường tiểu thư mà thôi! Hơn nữa, tôi có một đặc điểm là thứ tôi thích thì nhất định phải có được bằng bất cứ giá nào. Nếu không chiếm được thì chỉ có thể phá hủy, ai cũng đừng mong có được!"

Bạch Cảnh Thiên nói đầy ẩn ý.

Gã nói xong, sắc mặt bà cụ Đường lập tức thay đổi, hết sức khó coi. Người của các gia tộc lớn có mặt tại đây đều sợ hãi, cõi lòng ớn lạnh!

"Bạch thiếu đừng giận, hiện tại tôi lấy thân phận gia chủ nhà họ Đường tuyên bố giao Sở Sở cho cậu, sau này con bé là người của cậu."

Bà cụ Đường dứt khoát nói với Bạch Cảnh Thiên.

"Bà Đường rất thông minh, nói không chừng sau này nhà họ Đường sẽ là gia tộc đứng đầu Thiên Hải đó!"

Bạch Cảnh Thiên tươi cười nói.

"Bạch thiếu khách khí, đây là việc chúng tôi nên làm."

Bà cụ Đường cười làm lành.

"Đường tiểu thư đã nghe thấy chưa? Sau này em chính là người phụ nữ của Bạch Cảnh Thiên này!"

Bạch Cảnh Thiên liếc nhìn Đường Sở Sở, nở nụ cười xấu xa.

Đường Sở Sở tái mét mặt mày, trong lòng tràn đầy nỗi tủi thân và bất lực.

Cô rất muốn bỏ đi, nhưng không thể làm vậy.

Bởi vì cô biết một khi mình rời đi, Bạch Cảnh Thiên chắc chắn sẽ giận lây sang nhà họ Đường.

Mà với năng lực của nhà họ Bạch, hủy diệt nhà họ Đường dễ như giết một con kiến.

Cô không thể vì bản thân mà hại cả nhà họ Đường, như vậy thì làm sao cô có thể ăn nói với ông nội dưới suối vàng đây?

Giờ phút này, cho dù Đường Sở Sở có trí tuệ hơn người và thiên phú kinh doanh cao cũng lộ vẻ bất lực và băn khoăn.

"Chúc mừng Bạch thiếu rước được người đẹp về dinh!"

Gia chủ của các gia tộc khác vội vàng chúc mừng Bạch Cảnh Thiên.

"Dám cướp vợ tao, ai cho mày lá gan này?"

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vô tình bất chợt vang lên, kèm theo âm thanh cánh cửa phòng tiệc đổ rầm xuống đất.

Mấy vệ sĩ nhà họ Bạch vẫn còn nằm rạp trên cánh cửa, không ngừng kêu la thảm thiết!

Diệp Phàm lạnh lùng giẫm lên mấy vệ sĩ này đi vào phòng, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.

Lúc này tất cả mọi người ở đây đều nhìn Diệp Phàm.

"Là anh ấy!"

Giang Tuyết nhìn Diệp Phàm, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.

Bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan thấy Diệp Phàm xuất hiện, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Đường Sở Sở nhìn thấy Diệp Phàm, cô giống như đứa trẻ sắp chết chìm nhìn thấy khúc gỗ cứu mạng.

Cô lập tức lao tới ôm cổ Diệp Phàm, nước mắt rưng rưng: "Anh Tiểu Phàm!"

"Xin lỗi bà xã vì anh tới muộn, để em phải chịu ấm ức rồi!"

Diệp Phàm lau nước mắt vương trên khóe mi Đường Sở Sở, đồng thời an ủi.

"Anh Tiểu Phàm, em..."

Đường Sở Sở bình tĩnh lại, đang định lên tiếng thì bị Diệp Phàm chặn ngang: "Tiếp theo cứ giao hết cho anh. Em chịu ấm ức, anh sẽ đòi lại cho em!"

Sau đó, Diệp Phàm đưa mắt nhìn Bạch Cảnh Thiên, cất bước đi tới.

Bạch Cảnh Thiên thấy Diệp Phàm đi tới, trong mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng.

"Mày..."

Bốp!

Thấy Diệp Phàm đi tới trước mặt mình, Bạch Cảnh Thiên định nói gì đó nhưng đột nhiên bị đối phương tát một phát. Vì không đề phòng nên gã bị tát bay, ngã xuống đất, hộc máu.

"Động đến vợ tao, đáng chết!"

Diệp Phàm lạnh lùng quát.
Chương 17: Hôm nay mày nhất định phải chết!

Diệp Phàm tát Bạch Cảnh Thiên ngã ra đất, mọi người có mặt ở đó đều sững sờ!

Lúc này bầu không khí như đóng băng, người của các gia tộc lớn ở Thiên Hải đều trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.

Tất cả mọi người đều không ngờ có kẻ dám đánh vào mặt đại thiếu gia nhà họ Bạch. To gan quá nhỉ?

Nhà họ Bạch là một trong bốn gia tộc giàu có nhất quận Giang Nam, truyền thừa trăm năm, ở quận Giang Nam đã thâm căn cố đế, thế lực khổng lồ, ai dám chọc vào chứ?

Nhưng hôm nay lại có người làm như vậy, còn là một thanh niên!

"Thiếu gia!"

Lúc này, thuộc hạ của Bạch Cảnh Thiên đã biến sắc, vội vàng đi đến nâng gã dậy.

"Mày... mày dám đánh tao?"

Bạch Cảnh Thiên sa sầm sắc mặt, nhìn Diệp Phàm đăm đăm, trong mắt lóe lên sát ý mãnh liệt!

Gã đường đường là đại thiếu gia nhà họ Bạch, vậy mà lại bị người ta làm bẽ mặt trước đám đông, thật sự là vô cùng nhục nhã!

"Mày nhòm ngó vợ tao, hại vợ tao buồn bã rơi nước mắt, có chết cũng đáng đời!"

Diệp Phàm nhìn Bạch Cảnh Thiên, gằn ra từng câu từng chữ.

Giờ phút này, gương mặt vốn luôn treo nụ cười của Diệp Phàm đã trở nên lạnh như băng, trên người tỏa ra khí thế khiến người ta nghẹt thở.

Điều này chứng tỏ hắn đã nổi giận!

Vừa rồi lúc Diệp Phàm nhìn thấy dáng vẻ rưng rưng nước mắt, tủi thân bất lực của Đường Sở Sở, hắn cực kỳ đau lòng, không chỉ đau lòng mà còn có lửa giận vô tận!

Ngoài bảy vị sư phụ ra, từ lâu Diệp Phàm đã coi Đường Sở Sở là người thân thiết nhất.

Bây giờ Sở Sở bị bắt nạt, tất nhiên Diệp Phàm nổi giận!

Rồng có vảy ngược, chạm vào ắt phải chết!

Mà Đường Sở Sở chính là vảy ngược của Diệp Phàm.

Nghe thấy Diệp Phàm nói năng ngông cuồng như vậy, mọi người đều giật mình. Lẽ nào tên này điên rồi? Hắn dám nói với Bạch thiếu những lời này, chẳng lẽ hắn còn muốn giết Bạch thiếu?

"To gan, ai cho phép cậu nói năng như vậy? Mau quỳ xuống xin lỗi Bạch thiếu đi!"

Bà cụ Đường chỉ vào Diệp Phàm và hét lên. Lúc này bà ta đang thầm mắng chửi Diệp Phàm trong lòng. Sao tên khốn này lại xuất hiện ở đây, lại còn đánh Bạch thiếu? Cậu ta muốn hại chết nhà họ Đường sao?

"Nếu không phải tôi nể tình bà là bà nội của Sở Sở, thì tôi đã xử bà từ lâu rồi."

Diệp Phàm liếc nhìn bà cụ Đường.

"Cậu..."

Bà cụ Đường giận tái mặt!

"Chàng trai, cậu nói linh tinh gì thế? Đây không phải là nơi cậu nên đến, cậu mau đi đi!"

Dương Ngọc Lan cũng vội vàng la Diệp Phàm.

"Anh ta không được đi!"

Bạch Cảnh Thiên cất lời.

Vèo vèo vèo!

Thoắt cái xung quanh xuất hiện một đám người mặc kình trang (*), cầm vũ khí, lập tức bao vây Diệp Phàm. Có khoảng mấy chục người!

(*) Kình trang: trang phục gọn nhẹ, dùng để tập võ, chiến đấu.

Những người này đều mang vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, xem ra là những võ sĩ tinh nhuệ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp!

"Mày là người đầu tiên dám đánh tao! Tao sẽ cho mày biết đắc tội tao thì sẽ có kết cục như thế nào!"

"Về phần Đường Sở Sở, tao nhất định phải có được. Tối nay tao sẽ bắt cô ta thần phục dưới háng của tao. Hơn nữa, tao còn muốn cho mày tận mắt nhìn thấy người phụ nữ của mày bị tao chơi như thế nào. Nghĩ đến hình ảnh ấy, nhất định là đặc sắc lắm đây!"

Bạch Cảnh Thiên nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh lẽo, đồng thời cất tiếng cười to.

"Hôm nay mày nhất định phải chết!"

Diệp Phàm nhìn Bạch Cảnh Thiên, thốt ra bảy chữ.

Bảy chữ này vừa được thốt ra, một luồng khí lạnh đáng sợ lan tỏa, mọi người không nhịn được rùng mình!

"Không ai dám uy hiếp tao!"

"Bắt lại cho tôi!"

Bạch Cảnh Thiên xem thường.

Mấy vệ sĩ được nhà họ Bạch dày công huấn luyện tức khắc xông về phía Diệp Phàm.

Đám vệ sĩ nhà họ Bạch ra tay như mãnh hổ sổng chuồng, cực kỳ mạnh mẽ, khó mà chống đỡ!

Vèo!

Diệp Phàm lập tức vung tay, mấy chục cây kim bạc bắn ra, đâm vào người vệ sĩ nhà họ Bạch.

Lần này hắn không nương tay, mấy chục cây kim bạc đều đâm vào tử huyệt.

Chỉ trong nháy mắt toàn bộ vệ sĩ nhà họ Bạch đều ngã lăn ra đất, tắt thở ngay tức thì, chết không nhắm mắt!

Ôi trời!

Thấy vậy mọi người đều hít sâu một hơi, ngây ra như phỗng.

Bọn họ không nhìn thấy Diệp Phàm phóng ra cái gì, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, cuối cùng đám vệ sĩ nhà họ Bạch đều đi đời nhà ma.

Thủ đoạn thần kỳ này khiến các nhân vật quyền quý ở Thiên Hải đều chấn động!

Bạch Cảnh Thiên nhìn thấy cảnh này, trong mắt lộ cảm xúc kinh hoảng!

Sau đó gã nhướng mày, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm: "Nhãi ranh, tao coi thường mày rồi, không ngờ mày cũng có chút thủ đoạn, hèn chi dám... kiêu ngạo như vậy. Nhưng chút thủ đoạn ấy vẫn chưa đủ đâu!"

"Hắc Ưng!"

Dứt lời Bạch Cảnh Thiên lập tức gọi to.

Vèo!

Một cơn gió lạnh ập tới.

Một người đàn ông mặc đồ đen thình lình xuất hiện trước mặt Bạch Cảnh Thiên.

Sắc mặt u ám, hốc mắt trũng sâu, ánh mắt sắc bén như ưng khiến người ta có cảm giác bị diều hâu theo dõi, toàn thân nổi gai ốc!

"Có thuộc hạ!"

Người đàn ông này cung kính nói với Bạch Cảnh Thiên.

"Giao tên nhãi này cho anh đấy! Phế bỏ tay chân của anh ta, đừng giết chết!"

Bạch Cảnh Thiên lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng!"

Người đàn ông gật đầu, đôi mắt như ưng nhìn sang Diệp Phàm, cộng thêm nụ cười lạnh lùng khiến người ta hồn lìa khỏi xác!

"Hắc Ưng?"

"Lẽ nào là tên sát nhân điên cuồng Hắc Ưng đã giết hàng trăm người vào một năm trước?"

"Nghe nói người này cực kỳ hung ác, người bị gã giết không có một thi thể nào nguyên vẹn, khiến người ta vừa nghe danh đã sợ mất mật!"

"Lúc trước có tin đồn gã bị cảnh sát phát lệnh truy nã nên nương nhờ một gia tộc nào đó để được che chở. Không ngờ gã lại theo nhà họ Bạch!"

"Tên Hắc Ưng này mà ra tay thì e là thằng nhóc này thảm rồi."

Lúc này, mấy nhân vật quyền quý ở Thiên Hải đều bàn tán về Hắc Ưng.

Những người khác cũng nghe thấy, ai nấy đều sợ hãi nhìn tên sát nhân điên cuồng Hắc Ưng này.

"Nhóc con giỏi võ đấy, tiếc là gặp phải tôi, xem như cậu xui xẻo!"

Hắc Ưng vặn tay, nhìn Diệp Phàm, cười gằn.

Vụt!

Một giây sau, Hắc Ưng hóa thành một bóng mờ lao tới chỗ Diệp Phàm.

Đôi tay đầy vết chai của y biến thành một cặp móng ưng chộp về phía Diệp Phàm. Móng cực kỳ sắc bén, nếu bị chộp trúng thì ống tuýp cũng bị bóp vỡ chứ đừng nói chi đến tay người!

Bạch Cảnh Thiên nở nụ cười lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lộ rõ sự khinh miệt.

Dám đối đầu với gã, đúng là tự tìm đường chết!

Bạch Cảnh Thiên không hề lo lắng về Hắc Ưng, dù sao gã cũng từng chứng kiến thực lực của đối phương mạnh cỡ nào, tay không cũng có thể diệt sạch một quân đoàn mấy trăm người. Nếu không phải lúc đó Hắc Ưng cần trốn cảnh sát thì y sẽ không đầu quân cho nhà họ Bạch!

Rắc!

Lúc này, tiếng gãy xương giòn giã vang lên.

Bạch Cảnh Thiên tưởng rằng Diệp Phàm bị Hắc Ưng đánh gãy tay. Gã liếc mắt nhìn một cái, thế rồi ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy móng vuốt của Hắc Ưng dừng lại cách Diệp Phàm chưa đầy ba centimet, có một bàn tay túm chặt móng vuốt đó, đồng thời bóp nát.

Chủ nhân của bàn tay này là Diệp Phàm.

Móng vuốt của Hắc Ưng chẳng những không bẻ gãy tay của Diệp Phàm, mà trái lại còn bị bóp nát.

Cơn đau dữ dội do móng vuốt vỡ nát khiến gương mặt Hắc Ưng méo xệch, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, bàn tay còn lại của y chộp về phía trái tim của Diệp Phàm.

Kết quả là cái tay kia của Diệp Phàm cũng vung ra nhanh như chớp, bóp nát móng vuốt còn lại của Hắn Ưng một lần nữa.

Ngay sau đó, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Diệp Phàm đã dùng một tay bóp cổ Hắc Ưng và nhấc bổng lên.

Rắc!

Diệp Phàm bóp gãy cổ Hắc Ưng, sau đó ném thi thể đến trước mặt Bạch Cảnh Thiên.

Đến lúc này, tên sát nhân điên cuồng từng sát hại hơn trăm mạng người đã bị Diệp Phàm tiêu diệt một cách nhanh gọn lẹ.

Bạch Cảnh Thiên nhìn thi thể Hắc Ưng bị ném tới, toàn thân khẽ run lên, lùi về sau mấy bước liền!

Hiện tại sắc mặt của Bạch Cảnh Thiên hết sức khó coi.

Gã không ngờ đến Hắc Ưng cũng không phải là đối thủ của Diệp Phàm, hơn nữa còn bị giết trong nháy mắt!

Rốt cuộc thằng nhãi này có lai lịch thế nào?

Những nhân vật quyền quý ở đây nhìn thấy Diệp Phàm giết chết tên sát nhân điên cuồng Hắc Ưng, trong lòng vô cùng chấn động.

Bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan đều sợ hết hồn!

Diệp Phàm lại đưa mắt nhìn Bạch Cảnh Thiên rồi đi về phía đối phương.

"Người anh em dám gây sự ở khách sạn Thiên Hải chúng tôi, to gan đấy!"

Lúc này, một giọng nói cực kỳ vang dội và tràn đầy uy nghiêm đột ngột vang lên.
Chương 18: Thà động vào Diêm Vương chứ đừng động vào Long Vương Điện!

Cùng với âm thanh đầy trang trọng và uy nghiêm này, bên ngoài sảnh tiệc, một nhóm người mặc vest đen, thân hình cao lớn lao vào, đứng xếp thành hai hàng.

Sau đó, một người đàn ông tầm khoảng bốn năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, mặc áo choàng đỏ bước vào, trên tay cầm hai hạt châu không ngừng xoay tròn.

Sau lưng người đàn ông này là hai người đàn ông mặc trường sam màu xám, thái dương gồ lên, tràn đầy khí thế, khiến người ta có cảm giác áp bức vô hình.

"Là tổng giám đốc Từ, ông chủ khách sạn Thiên Hải kìa!"

"Không ngờ đến cả tổng giám đốc Từ cũng bị kinh động đến đây!"

Người của các gia tộc lớn ở Thiên Hải có mặt tại đây nhìn về phía người đàn ông áo đỏ, ai ai cũng tỏ vẻ kính nể, ánh mắt đầy kính trọng.

Có thể khiến cho các tộc trưởng các gia tộc lớn ở Thiên Hải kính nể như vậy, chứng tỏ người đàn ông áo đỏ này không hề đơn giản.

Ông ta chính là Từ Thiên, ông chủ của khách sạn Thiên Hải.

Sở dĩ khách sạn Thiên Hải có thể trở thành khách sạn cao cấp nhất ở Thiên Hải, thậm chí không ai dám đến gây sự ở đây là vì ông chủ của nó, Từ Thiên.

Ông chủ của khách sạn Thiên Hải có lai lịch cực kỳ khủng bố, dù là đô đốc nhìn thấy ông ta thì cũng phải kính nể ba phần, thậm chí còn có lời đồn đãi, đối phương chính là người của Long Vương Điện.

Chính vì tin đồn đãi này mà người của các gia tộc lớn ở Thiên Hải đều kính trọng Từ Thiên.

Ai dám động vào người của Long Vương Điện chứ?

Trung Quốc có một câu danh ngôn rằng, thà động vào Diêm Vương chứ đừng động vào Long Vương Điện!

Chỉ một câu đơn giản đã nói lên độ đáng sợ của Long Vương Điện ở Trung Quốc!

Lúc này, Từ Thiên trực tiếp đi tới, híp mắt nhìn Diệp Phàm, nói: "Người anh em, cậu còn trẻ tuổi mà đã tài giỏi như vậy, là một nhân tài, chỉ là cậu không biết nếu đến khách sạn Thiên Hải gây chuyện thì sẽ có hậu quả thế nào à?"

"Không biết, cũng không muốn biết!"

Diệp Phàm quét mắt nhìn Từ Thiên, lạnh lùng nói.

"Tất cả những kẻ tới đây gây chuyện đều bị dìm xuống sông hết rồi!"

Từ Thiên bình tĩnh hỏi.

"Ông muốn dìm tôi xuống sông hà?"

Diệp Phàm nhìn Từ Thiên.

"Đây là luật của khách sạn Thiên Hải, không ai có thể phá vỡ!"

Từ Thiên lạnh lùng nói.

Khi mọi người nghe những lời Từ Thiên nói, trong lòng thầm than Diệp Phàm xui ghê.

Đắc tội nhà họ Bạch còn chưa tính, hiện giờ ngay cả ông chủ của khách sạn Thiên Hải cũng đắc tội rồi.

Lần này thì đúng là chết chắc rồi!

Từ Thiên vừa dứt lời, một trong hai người mặc trường sam màu xám phía sau liền vọt về phía Diệp Phàm.

Người đàn ông này ra đòn còn nhanh hơn, dữ dội hơn cả Hắc Ưng, anh ta ra đòn có sức mạnh đá nứt vàng bể!

Ầm!

Tuy nhiên, Diệp Phàm chỉ tiện tay ra một đòn đã đánh người này bay ra ngoài.

Phụt!

Người đàn ông mặc trường sam màu xám ngã xuống đất phun ra máu, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi nhìn Diệp Phàm.

Nhưng Từ Thiên không quan tâm đến vết thương của thuộc hạ, mà nhìn chằm chằm vào bàn tay phải vừa ra đòn của Diệp Phàm, nói chính xác là nhìn chiếc nhẫn ban chỉ (nhẫn ngón cái) bằng ngọc bích trên tay phải của Diệp Phàm.

Chiếc nhẫn ngọc này được chạm khắc một con rồng vàng, trông cực kỳ quý phái.

"Đây... Đây là nhẫn ban chỉ của Long Vương!"

Từ Thiên nhìn chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ tay phải của Diệp Phàm thì biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi, toàn thân run lên, hai hạt châu trong tay rơi thẳng xuống đất.

Mà những người khác nhìn vẻ mặt của Từ Thiên thì không hiểu ra làm sao, ngay cả thuộc hạ của ông ta cũng không biết ông chủ nhà mình bị làm sao.

Nhưng Diệp Phàm lại phát hiện đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm nhẫn ban chỉ trên tay mình, cho nên anh cũng đoán được là chuyện gì.

Chiếc nhẫn ban chỉ này là do Ngũ sư phụ của hắn đưa cho hắn, nghe nói là tín vật của Điện chủ Long Vương Điện.

Theo lời Ngũ sư phụ của hắn nói, người có thể nhận ra chiếc nhẫn ban chỉ này chỉ có người đến từ Long Vương Điện.

Mà vẻ mặt của người đàn ông trước mặt hình như đã nhận ra chiếc nhẫn ban chỉ này, vậy rất có thể ông ta chính là người của Long Vương Điện.

"Ông còn muốn muốn dìm tôi xuống sông nữa không?"

Ngay sau đó, Diệp Phàm xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên tay phải, nhìn về phía Từ Thiên.

Xoạt!

Lúc này Từ Thiên mới tỉnh táo lại, nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt kinh hãi.

Tên này có nhẫn ban chỉ của Long Vương, vậy chẳng phải cậu ta là...

Nghĩ đến đây, Từ Thiên toát mồ hôi hột, sắc mặt trở nên tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy.

Giờ phút này, Từ Thiên chỉ muốn quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm, nhưng lại bị ánh mắt của đối phương ngăn lại.

Từ Thiên nhanh chóng hiểu ra, ông ta lên tiếng: "Chuyện hôm nay chỉ là ân oán cá nhân giữa hai người, họ Từ tôi sẽ không can dự vào."

"Đi thôi!"

Ngay lập tức, Từ Thiên dẫn thuộc hạ của mình rời khỏi đây.

Thấy Từ Thiên đột nhiên thay đổi ý định rồi cứ vậy mà rời đi, tất cả những người có mặt ở đây đều sửng sốt, họ không biết rốt cuộc đã đã xảy ra chuyện gì trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi, tại sao ông chủ của khách sạn Thiên Hải lại có thể dễ dàng bỏ qua cho Diệp Phàm như vậy?

Mà Diệp Phàm thì liếc mắt nhìn về phía Bạch Cảnh Thiên: "Hôm nay không có ai cứu được mày đâu!"

"Tao là cậu cả nhà họ Bạch đấy, mày dám đụng vào tao hả?"

Bạch Cảnh Thiên mặt mũi u ám nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

"Tao nói, hôm nay mày chết chắc rồi!"

"Trước giờ tao nói được là làm được!"

Diệp Phàm hờ hững nói, từng bước đi về phía đối phương.

"Cậu chủ đừng sợ, tôi đã liên hệ với đô đốc của Thiên Hải rồi, ông ta sẽ nhanh chóng dẫn người tới đây thôi."

Lúc này, một thuộc hạ bên người Bạch Cảnh Thiên lên tiếng.

Cộp cộp cộp!

Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.

Đô đốc Sài Quyền của Thiên Hải dẫn một số lượng lớn binh lính phòng hộ của Thiên Hải chạy vào, vội đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi.

Sau khi nhận được tin có người muốn giết cậu cả nhà họ Bạch, Sài Quyền không dám chậm trễ, lập tức huy động người chạy tới đây.

Hôm nay Tổng đốc không có ở đây, nếu cậu cả nhà họ Bạch mà xảy ra chuyện gì ở đất Thiên Hải, chắc chắn nhà họ Bạchsẽ không bỏ qua cho Đô đốc như ông ta đâu.

Mặc dù ông ta là Đô đốc của Thiên Hải, nhưng trước mặt nhà họ Bạch giàu có nhất quận Giang Nam, ông ta chẳng là cái thá gì hết!

Lúc này, Sài Quyền đang thở hổn hển.

"Cậu chủ, là Đô đốc của Thiên Hải đấy, chúng ta an toàn rồi!"

Tên thuộc hạ nhìn đám người Sài Quyền đến thì vội kêu lên với Bạch Cảnh Thiên.

"Các người mau bắt thằng ranh này lại cho tôi!"

Bạch Cảnh Thiên nhìn Sài Quyền, trực tiếp quát lớn.

"Xin lỗi cậu Bạch, tôi tới chậm rồi!"

Sài Quyền nhìn Bạch Cảnh Thiên rồi nhanh chóng cúi đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm đang quay lưng lại và hét lên: "Người đâu, mau bắt kẻ hành hung này lại!"

Toán binh lính lập tức định lao về phía Diệp Phàm, kết quả lúc này Diệp Phàm đã quay người lại, nhìn Sài Quyền: "Các người muốn bắt tôi hả?"

Xoạt!

Khi Sài Quyền nhìn thấy là Diệp Phàm, ông ta sợ đến mức suýt thì không đứng vững nổi.

"Chết tiệt, sao lại là ông lớn này vậy?"

Sài Quyền than thầm trong lòng.

Ban ngày ông ta mới vì một lời nói của đối phương mà đánh gãy chân một chân của hai đứa con trai xong, ai ngờ buổi tối lại gặp nữa, đúng là mầm tai họa!

"Ừm, tôi không biết là cậu!"

Ngay lập tức, Sài Quyền lúng túng nói.

Ông ta không ngờ được đêm nay lại là trâu bò đánh nhau, một bên là cậu cả nhà họ Bạch, một bên là Bách Hoa Lâu, còn ông ta thì bị kẹp ở giữa, cả hai đều không phải con người!

"Ông muốn cùng hắn xen vào chuyện của tôi với nó à?"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Ừm, tôi không xen vào ân oán cá nhân giữa hai người nữa, tạm biệt."

"Đi thôi!"

Sài Quyền nói không chút do dự, nói xong liền dẫn người rời đi, ông ta không đắc tội người của cả hai bên, cho nên chỉ có thể lễ phép đi trước.

"Sao các người lại chạy sạch thế? Quay lại cho tôi!"

Thấy nhóm người Sài Quyền đột nhiên rời đi, sắc mặt của Bạch Cảnh Thiên lập tức thay đổi, gã hét lên.

"Đi chết đi!"

Diệp Phàm nhìn Bạch Cảnh Thiên lạnh lùng nói, giọng nói lạnh băng như của Diêm vương vậy, tuyên bố án tử hình cậu cả nhà họ Bạch!
Chương 19: Một đấm chết tươi!

"Đi chết đi!"

Khi Diệp Phàm thốt ra giọng nói lạnh lẽo như Diêm La địa phủ, hắn trực tiếp đánh bay Bạch Cảnh Thiên bằng một cú đấm.

Rầm!

Nháy mắt, một tiếng động lớn vang lên, Bạch Cảnh Thiên bị cú đấm của Diệp Phàm đánh bay ra ngoài, va vào một bức tường của sảnh tiệc, cả người bị ghim luôn lên đó, không rơi ra được.

Mà Bạch Cảnh Thiên trong miệng không ngừng ứa ra máu tươi, xương ức vỡ vụn, hai mắt mở trừng trừng nhìn Diệp Phàm, chết không nhắm mắt!

Chịu một đấm này, toàn bộ nội tạng của Bạch Cảnh Thiên đều nát thành thịt vụn, chết đến mức không thể chết hơn được nữa.

Cho tới lúc này, cậu cả nhà họ Bạch, một trong tứ đại gia tộc ở quận Giang Nam, đồng thời cũng là người thừa kế vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Bạch, đã bị Diệp Phàm một đấm đánh chết.

Giờ khắc này toàn bộ hội trường đều im lặng, lặng ngắt như tờ.

Người của các gia tộc và thế lực lớn ở Thiên Hải đều trợn to mắt, lộ ra ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt cũng đều cứng đờ.

Mà sau khi xử lý xong Bạch Cảnh Thiên, Diệp Phàm xoay người đi tới bên cạnh Đường Sở Sở, gương mặt vốn còn đang lạnh lùng thoáng chốc khôi phục biểu cảm vốn có, nói: "Bà xã, anh báo thù cho em rồi, đừng đau lòng nữa nhé."

"Anh Tiểu Phàm, anh ta ..."

"Nó đáng chết!"

Đường Sở Sở đưa mắt nhìn Diệp Phàm đang muốn nói gì đó, Diệp Phàm đã lạnh lùng quát một tiếng.

"Bà xã ơi, chúng mình về nhà đi!"

Diệp Phàm trực tiếp ôm Đường Sở Sở đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi hai người họ rời đi, những người có mặt ở đó mới hoàn hồn, tiếng hít thở thật sâu không ngừng vang lên bên tai.

"Cậu ta dám giết cậu cả nhà họ Bạch thật ư?"

"Điều rồi à?"

"Cậu ta không sợ nhà họ Bạch tức giận à?"

Lúc này, những người có mặt đều kinh ngạc, bọn họ nhìn thi thể dính trên tường của Bạch Cảnh Thiên, lòng vẫn không thể tin được đây là sự thật.

Cậu chủ của gia tộc nhất nhì quận Giang Nam cứ như vậy mà chết sao?

Giống như đang nằm mơ vậy!

"Thế mà Đường Sở Sở lại là vợ cậu ta thật hả?"

Lúc này Giang Tuyết mới hoàn hồn, tự lẩm bẩm một mình, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Trước đó ở trong xe, khi Diệp Phàm nói Đường Sở Sở là vợ của hắn, Giang Tuyết hoàn toàn không tin, cho rằng đối phương chỉ đang chém gió thôi, nhưng không ngờ đó lại là sự thật, thậm chí hắn ta còn công khai giết chết cậu cả nhà họ Bạch vì Đường Sở Sở ngay trước mọi người, Giang Tuyết không khỏi cảm động và hâm mộ tình yêu này.

"Cậu cả nhà họ Bạch chết rồi, e là sắp có sóng gió kéo tới Thiên Hải rồi đây."

Sắc mặt Giang Thiên Thành nặng nề nói.

"Ba, anh ta sẽ không sao chứ?"

Ánh mắt Giang Tuyết hiện lên vẻ lo lắng.

"Đừng quên cậu ta là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc đấy."

Ánh mắt Giang Thiên Thành lóe lên.

"Tiểu Ngũ, đi điều tra lai lịch và thân phận của tên nhóc này xem thế nào."

Yến Nam Thiên, gia chủ nhà họ Yến , một trong năm gia tộc lớn ở Thiên Hải, dặn dò người đàn ông mặc áo đen bên cạnh.

"Gia chủ có hứng thú với tên nhóc này à?"

Người đàn ông tên Tiểu Ngũ hỏi.

"Trực giác của tôi nói cho tôi biết, tên nhóc này không đơn giản đâu, rất có khả năng cậu ta có liên quan tới Long Vương Điện đấy."

"Nếu như tôi đoán không sai, vậy đây là một cơ hội rất tốt!"

Ánh mắt của Yến Nam Thiên lóe lên ánh sáng.

Lúc này bà cụ Đường mới hoàn hồn lại sau cú sốc về việc Bạch Cảnh Thiên bị giết, sắc mặt trông vô cùng khó coi.

"Toi rồi, lần này nhà họ Đường đã xong rồi!"

Cả người bà cụ Đường run rẩy, nói với vẻ tuyệt vọng.

"Mẹ!"

"Bà đừng lo mà!"

Đường Chính Nghĩa và Đường Phong vội vàng đở bà cụ Đường.

"Mẹ ơi..."

"Câm miệng!"

Dương Ngọc Lan nhìn bà cụ Đường, vừa định mở miệng thì đã bị bà cụ nổi giận mắng cho.

"Cô xem đứa con gái ngoan cô dạy dỗ này, lần này nhà họ Đường chúng ta hoàn toàn bị nó hại chết rồi!"

Bà cụ Đường chỉ vào Dương Ngọc Lan mà mắng.

"Mẹ ơ, Sở Sở nó..."

"Từ hôm nay trở đi, Đường Sở Sở không còn là người nhà họ Đường của tôi nữa, cũng đừng hòng ngồi vào cái ghế chủ tịch Đường Thị nữa!"

Lúc này, bà cụ Đường vô cùng tức giận.

"Đừng mà mẹ!"

"Chuyện này không liên quan gì đến Sở Sở cả, đều là tên khốn kiếp kia gây ra, Sở Sở bị cậu ta mê hoặc thôi mà!"

Dương Ngọc Lan biến sắc, vội vàng nói.

"Mẹ ơi, vì lợi ích trước mắt, chúng ta phải mau chóng chối bỏ quan hệ với thằng nhóc kia, nếu không, một khi nhà họ Bạch nổi giận, nhất định sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Đường!"

Đường Chính Nghĩa nói.

"Nói đúng lắm."

Bà cụ Đường gật đầu, nhìn về phía Dương Ngọc Lan: “Cô đi nói với Đường Sở Sở rằng nếu nó không lập tức tuyên bố rằng nó không liên quan gì đến thằng nhóc đó, tôi sẽ lập tức đuổi nó và vợ chồng các người ra khỏi nhà. Tôi không thể chỉ vì gia đình cô mà khiến toàn bộ nhà họ Đường phải diệt vong đâu."

"Mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ tách Sở Sở với thằng nhóc kia ra!"

Dương Ngọc Lan vội vàng nói.

Tiếp theo, tin tức cậu cả nhà họ Bạch bị giết nhanh chóng được lan truyền, trực tiếp gây náo động toàn bộ giới thượng lưu ở Thiên Hải.

Những người không tham dự bữa tiệc đều rối rít hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Khi biết chính người chồng không biết chui ở đâu ra của chủ tịch đẹp nhất Thiên Hải kia đã giết chết cậu cả nhà họ Bạch, ai ai cũng vô cùng khiếp sợ, nghĩ thầm không biết người này có lai lịch gì mà lại to gan như vậy!

"Chết rồi ư?"

Mà trong dinh thự của Đô đốc, sau khi biết tin Bạch Cảnh Thiên đã bị giết, mặt mày Sài Quyền tái mét.

"Lần này Thiên Hải sắp gặp rắc rối lớn rồi đây."

Ngay sau đó, Sài Quyền nặng nề nói.

Bạch Cảnh Thiên đã chết, nhà họ Bạch tuyệt đối sẽ không bỏ qua, hơn nữa Diệp Phàm là người của Bách Hoa Lâu, sao có thể dễ dàng đối phó được, một khi hai quái vật khổng lồ này đấu đá nhau, toàn bộ Thiên Hải đều phải rúng động theo.

"Không được, phải liên lạc với Tổng đốc ngay!"

Sài Quyền chợt kêu lên.

Tình hình hiện tại đã vượt quá tầm kiểm soát của ông ta, ông ta chỉ có thể thông báo cho Tổng đốc thôi.

Về phần Diệp Phàm, hắn đưa Đường Sở Sở trở lại biệt thự:

"Chị họ, sao chị về muộn thế?"

"Chị họ, sao trông chị giống như vừa khóc xong vậy?"

"Có phải anh bắt nạt chị họ không?"

Trần Tiểu Manh ngồi trên ghế sofa, nhìn Đường Sở Sở hai mắt đỏ hoe, chợt quay sang quát Diệp Phàm.

"Không liên quan gì đến anh Tiểu Phàm đâu."

Đường Sở Sở lắc đầu.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Tiểu Manh liếc nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm kể tóm tắt lại toàn bộ câu chuyện cho Trần Tiểu Manh nghe.

"Cái gì? Cái cậu cả nhà họ Bạch này thật đúng là vô liêm sỉ, đúng là một tên cặn bã, chết là đáng lắm!"

"Đấy là do tôi không có ở đó, nếu tôi mà có ở đó, chắc chắn sẽ đánh chết gã!"

Trần Tiểu Manh phẫn nộ hừ một tiếng.

"Với cái chân tay yếu nhớt kia của em, cẩn thận còn bị người ta đánh cho ấy chứ, lại còn đòi đánh ai."

Diệp Phàm trêu ghẹo.

"Tôi không đánh được, nhưng tôi có thể gọi..."

Trần Tiểu Manh kích động nói, chỉ là cô ấy cũng không nói tiếp nửa câu sau nữa, mà đảo mắt nói: "Chị họ, xảy ra chuyện lớn như vậy, để em đưa chị lên trên nghỉ ngơi nhé!"

"Anh Tiểu Phàm, lần này anh giết Bạch Cảnh Thiên, nhà họ Bạch nhất định sẽ không bỏ qua đâu, anh có chắc là không sao không?"

Đường Sở Sở lo lắng nhìn Diệp Phàm.

"Yên tâm đi, anh Tiểu Phàm của em là ai chứ? Chỉ là một nhà họ Bạch thôi mà, chẳng làm gì được anh đâu!"

"Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi nhé."

Diệp Phàm mỉm cười đáp.

Sau đó Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh đi lên lầu, còn Diệp Phàm thì rời khỏi biệt thự.
Chương 20: Tắm máu Thiên Hải!

Trong một văn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn Thiên Hải.

Từ Thiên lo lắng đi qua đi lại, vẻ mặt hết sức nặng nề.

Lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra, Diệp Phàm đi vào.

"Người phụ trách phân đà Thiên Hải của Long Vương Điện Từ Thiên tham kiến Điện chủ!"

"Vừa rồi đã vô lễ với Điện chủ, xin Điện chủ trách phạt!"

Từ Thiên nhìn Diệp Phàm, quỳ xuống nói.

"Xem ra ông đúng là người của Long Vương Điện, nhưng tôi không phải là Điện chủ, ông mau đứng lên đi."

Diệp Phàm nói.

"Công tử, trong tay cậu chính là nhẫn ban chỉ của Long Vương Điện, đây là tín vật của Điện chủ Long Vương Điện!"

Từ Thiên nhìn chiếc nhẫn trên tay phải của Diệp Phàm rồi nói.

"Đây là do Ngũ sư phụ của tôi đưa cho tôi."

Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

"Cậu là đệ tử của Lão Điện chủ ư?"

"Thì ra là Thiếu chủ!"

"Từ Thiên bái kiến Thiếu chủ!"

Từ Thiên đã hiểu, dán mắt vào Diệp Phàm: "Nhưng mà Thiếu chủ, nếu Lão Điện chủ đã giao nhẫn ban chỉ của Long Vương cho Thiếu chủ, thì điều đó có nghĩa là Thiếu chủ chính là Điện chủ mới của Long Vương Điện."

"Vậy tôi sẽ lập tức thông báo cho tổng điện Long Vương Điện để bọn họ tới gặp mặt Thiếu chủ."

Từ Thiên trực tiếp nói.

"Không cần đâu, tôi cũng không có ý định làm cái chức Điện chủ này, càng không muốn người khác biết tôi có quan hệ gì với Long Vương Điện."

"Ông hiểu chưa?"

Diệp Phàm nhìn Từ Thiên, nói.

"Thuộc hạ hiểu rồi ạ."

"Nhưng mà Thiếu chủ này, bởi vì Lão Điện chủ biến mất nhiều năm, Long Vương Điện đã sớm tan đàn xẻ nghé thành nhiều phe phái. Hiện giờ Long Vương Điện rất cần một Điện chủ mới đoạt lại quyền hành của Long Vương Điện, nếu không e rằng Long Vương Điện..."

Từ Thiên nghiêm mặt nói.

"Có chuyện này nữa hả?"

Diệp Phàm nhướng mày.

"Đúng vậy, từ sau khi Lão Điện chủ rời đi, Long Vương Điện do Tứ đại Long Quân, Bát đại Long Thủ đồng quản lý, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, Lão Điện chủ vẫn chưa từng xuất hiện."

"Tứ đại Long Quân, Bát đại Long Thủ không thống nhất được ý kiến, còn nhăm nhe vị trí Điện chủ của Long Vương Điện nữa, cho nên sinh ra đấu đá nội bộ."

"Cuối cùng, Long Vương Điện chia làm nhiều phe phái, mỗi phe đều âm thầm hoặc công khai kèn cựa nhau, khiến thực lực của Long Vương Điện hiện tại bị tổn hại rất lớn, thậm chí còn bị rất nhiều thế lực của Trung Quốc âm thầm tập kích."

"Thậm chí còn có tin đồn rằng có một vài thế lực bí ẩn đang muốn thôn tính Long Vương Điện lúc này đang như rắn mất đầu."

Từ Thiên nói từng cái một.

"Muốn thâu tóm Long Vương Điện cơ đấy, cũng mạnh miệng gớm!"

Sắc mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng.

Long Vương Điện là tâm huyết cả đời của Ngũ sư phụ của hắn, mặc dù Diệp Phàm không muốn làm Điện chủ, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Long Vương Điện chia năm xẻ bảy rồi suy vong, hoặc là bị người ta thôn tính được!

"Vì vậy thuộc hạ hy vọng Thiếu chủ có thể đảm nhiệm chức vụ Điện chủ mới của Long Vương Điện, để Long Vương Điện được chấn hưng lần nữa."

Từ Thiên trầm giọng nói.

"Tôi sẽ cân nhắc chuyện này!"

"Tạm thời ông cứ giữ bí mật về sự tồn tại của tôi trước đã, không được tiết lộ cho bất cứ người nào đấy."

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Vâng!"

Từ Thiên gật đầu, nhìn về phía Diệp Phàm: "Đúng rồi, Thiếu chủ, cậu giết cậu chủ nhà họ Bạch như thế, e rằng nhà họ Bạch sẽ không bỏ qua đâu, cậu có muốn tôi tập hợp nhân viên tiêu diệt hết bọn họ không? Nhưng thế lực nhà họ Bạch lớn, muốn nhổ cỏ tận gốc thì e là cần phải liên hệ với điện chủ phân điện của Long Vương Điện ở quận Giang Nam."

"Không cần, chuyện này ông không cần phải nhúng tay vào đâu."

"Nếu nhà họ Bạch có động tĩnh gì tiếp theo thì có thể thông báo cho tôi biết."

Diệp Phàm hờ hững nói.

"Thuộc hạ đã rõ!"

"Thiếu chủ, đây là thẻ VIP tối cao của khách sạn Thiên Hải, nếu cậu cần ăn uống gì, cứ đưa tấm thẻ này ra là có thể hưởng đãi ngộ cao nhất, trên đó còn có số điện thoại của thuộc hạ, nếu Thiếu chủ có cần gì thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

Lúc này, Từ Thiên lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho Diệp Phàm, trên đó có một con rồng vàng bay lên.

"Cảm ơn nhé!"

Diệp Phàm cũng không khách sáo mà nhận lấy tấm thẻ, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Còn Từ Thiên thì đích thân tiễn Diệp Phàm ra ngoài.

Khi Diệp Phàm rời khỏi khách sạn Thiên Hải, Từ Thiên mới dám thở phào nhẹ nhõm.

"Thiếu chủ đã trở lại, xem ra Long Vương Điện sắp có một trận cải tổ lớn rồi, lần này lấy lòng Thiếu chủ, nói không chừng có thể nhờ đó mà tiến thêm một bước!"

Trong mắt Từ Thiên hiện lên vẻ phấn khích.

Sáng sớm hôm sau.

Tại thành phố Tô, quận lỵ của quận Giang Nam.

Ở vùng ngoại ô, có một trang viên lớn theo phong cách cổ điển.

Trang viên này có diện tích hơn nghìn mẫu, vô cùng xa hoa.

Mà đây cũng là nơi nhà họ Bạch, một trong bốn gia tộc lớn ở quận Giang Nam sinh sống.

Nhà họ Bạch có truyền thống mấy trăm năm, thâm căn cố đế, quan hệ rộng khắp toàn bộ quận Giang Nam, ngay cả quận trưởng quận Giang Nam khi đến nhà họ Bạch cũng phải cung kính.

Đây chính là sức mạnh của nhà họ Bạch.

Nhưng giờ phút này, trong trang viên rộng lớn của nhà họ Bạch lại có vẻ vô cùng u uất, không khí như đông cứng lại, tất cả con cháu nhà họ Bạch cũng người làm, hộ vệ đều không dám thở mạnh một hơi.

Bởi vì cậu cả nhà bọn họ đã chết!

Đối với nhà họ Bạch mà nói, tin tức này không khác nào sét đánh ngang tai, khiến cả nhà họ Bạch chấn động.

Lấy địa vị của nhà họ Bạch ở quận Giang Nam, kẻ nào dám giết cậu cả nhà họ Bạch?

Vậy chắc chắn đó là kẻ thù của cả nhà họ Bạch.

Ai mà dám cả gan như thế?

Vì vậy, khi người nhà họ Bạch nghe tin này, họ còn cho rằng đó chỉ là một trò đùa, nhưng sau khi thi thể của Bạch Cảnh Thiên được đưa đến nhà họ Bạch, tất cả mọi người mới không thể không tin đó là sự thật!

Cậu cả nhà họ Bạch, người thừa kế duy nhất của nhà họ Bạch, Bạch Cảnh Thiên đã thực sự bị giết!

Nhà họ Bạch người đều biết tiếp theo đây nhà họ Bạch sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên lúc này không ai dám nói bậy bạ.

Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Bạch, tất cả thành viên cấp cao của nhà họ Bạch đều tập trung ở đây, thi thể của Bạch Cảnh Thiên nằm trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt!

Mà Bạch Trần gia chủ nhà họ Bạch nhìn tròng mắt trợn trừng của con trai thì hai mắt đỏ ngầu, nắm đấm siết chặt, toàn thân dâng lên ngọn lửa giận và sát ý vô tận!

A!

Bất chợt, Bạch Trần gầm lên một tiếng.

Lúc này, một ông lão tóc bạc phơ mặc áo khoác trắng chống một cây ba-toong đầu rồng đi vào.

"Ba!"

Bạch Trần gọi ông lão.

"Lão gia chủ!"

Những thành viên cao cấp còn lại của nhà họ Bạch cũng nhìn ông lão, cúi đầu hô lên.

Ông lão này là Bạch Khôn Sơn, cựu gia trưởng của nhà họ Bạch, cũng là trụ cột của cả nhà họ Bạch.

Lúc này, Bạch Khôn Sơn nhìn thi thể cháu trai Bạch Cảnh Thiên, run rẩy ngồi xổm xuống, duỗi ra bàn tay già nua nhăn nheo, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gã, vuốt mắt cho Bạch Cảnh Thiên.

"Ba!"

"Con xin lỗi, là do vô dụng, không bảo vệ được Cảnh Thiên."

Bạch Trần nói với ba.

"Tôi không muốn nghe anh nói nhảm!"

"Hung thủ là kẻ nào?"

Bạch Khôn Sơn lạnh lùng nói, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải rùng mình.

"Kẻ đó là người đàn ông của Đường Sở Sở, chủ tịch tập đoàn Đường Thị của Thiên Hải."

"Lần này, Cảnh Thiên đến Thiên Hải, mời người của các gia tộc lớn ở Thiên Hải đến rồi tỏ tình với Đường Sở Sở ngay trước mặt mọi người, nhưng không ngờ..."

Bạch Trần trầm giọng nói.

"Cái đám rác rưởi ở Thiên Hải kia lại trơ mắt nhìn cháu trai tôi bị giết!"

"Bọn chúng đều đáng chết!"

"Thông báo xuống, phong tỏa Thiên Hải, tắm máu các gia tộc lớn của Thiên Hải, tôi muốn bọn họ phải chôn cùng cháu trai tôi!"

"Còn về nhà họ Đường người và hung thủ giết cháu trai tôi, đưa tất cả về, tôi sẽ dùng máu của bọn nó để an ủi linh hồn cháu trai tôi trên thiên đường!"

Bạch Khôn Sơn hét lên từng chữ, từng chữ đều như nhả ngọc, tràn đầy sát khí!

"Ba, tắm máu các gia tộc lớn Thiên Hải thì không khỏi có phần... "

Bạch Thần lên tiếng.

"Cứ làm như tôi nói!"

"Nếu bọn chúng đã không bảo vệ tốt cháu trai tôi thì tất cả đều đáng chết!"

Bạch Khôn Sơn giận dữ gầm lên.

"Vâng!"

Bạch Thần gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom