• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 337-338

Chương 337: Có chút thú vị

Nghe anh em Viên Thị nói như vậy, Triệu Húc cười lớn nói: "Có ba anh em các người ủng hộ, không cần lo việc lớn không thành!"

"Sớm muộn gì tôi cũng nhất định sẽ lấy được đầu của An Quốc chỉ là không phải bây giờ."

"Hiện tại, tôi còn có nhiệm vụ khác giao cho các người làm."

Vừa nói vừa đá Mạc Thông một cái, lớn tiếng nói: "Đồ phế vật!"

"Mau nói cho bọn họ biết vị trí của Tần Thiên!"

Mạc Thông vội vàng nói: “Tôi đã phái người giám sát Tần Thiên và Liễu Như Ngọc.”

“Sau khi trời tối, Tần Thiên đến biệt thự của Liễu Như Ngọc và vẫn chưa rời đi.”

Trước đó anh ta không dám báo tin tức này, sợ Triệu Húc trực tiếp giết chết mình.

Hơn nữa, sau khi anh ta đến, Triệu Húc đánh liên tục khiến anh ta không có cơ hội lên tiếng.

"Mày nói cái gì?" Quả nhiên nghe được tin tức này, hốc mắt Triệu Húc lại một lần nữa đỏ lên.

Liễu Như Ngọc là bạch nguyệt quang trong lòng anh ta, vẫn luôn theo đuổi, nhưng thậm chí đến tay còn không thể chạm vào.

Không ngờ Tần Thiên lại có thể vào nhà, qua đêm tại nhà của Liễu Như Ngọc!

Chuyện bên trong, không cần phải nói nữa.

"Tần Thiên, tên khốn này dám động vào người phụ nữ của ông đây!"

"Ba người lập tức đi bắt hắn về cho tôi!"

"Tôi sẽ cắt hắn thành từng mảnh!" Triệu Húc phát điên.

Nghe xong, ba anh em Viên Thị không khỏi cau mày.

Họ đi theo Triệu Húc vì muốn săn bằng Nam Giang, kiến công lập nghiệp.

Hiện tại, họ được xếp vị trí cuối cùng trong Thập Tam Thái Bảo. Chỉ cần việc này có thể thành công, họ có thể lên như diều gặp gió. Hơn nữa, sau này khi Triệu Húc nắm quyền quản lý nhà họ Triệu, họ sẽ là tâm phúc.

Không ngờ Triệu Húc lại bảo bọn họ đi bắt một kẻ không rõ danh tính, bọn họ cảm thấy rằng có chút không biết trọng nhân tài.

Quản gia vội vàng thấp giọng giải thích: "Ba vị tuyệt đối không được bất cẩn. Theo tôi biết, Tần Thiên này cũng là cao thủ."

“Hơn nữa, hắn lại là khẩu súng trong tay An Quốc.”

“Bắt được hắn sẽ có ý nghĩa rất lớn trong việc đối phó với An Quốc sau này”

“Đây cũng có thể coi là đại công đầu tiên mà ba anh em các người lập được sau khi đi theo thiếu gia.”

Viên Hổ trịnh trọng nói: “Đã như vậy, chúng tôi sẽ nhận mệnh lệnh.”

"Em hai, em ba, chúng ta lập tức hành động!"

Viên Lang cười lạnh nói: "Anh cả, anh hai, một Tần Thiên nhỏ bé sao có thể xứng đáng để ba anh em chúng ta ra mặt? Như vậy là quá đề cao hắn rồi."

“Các anh yên tâm, cứ giao cho em.”

"Thiếu gia, tôi đảm bảo với anh, muộn nhất là giờ này ngày mai, đầu của Tần Thiên sẽ được đưa đến trước mặt anh."

“Được!” Triệu Húc hưng phấn nói: “Thập Tam Thái Bảo quả nhiên danh bất hư truyền!”

"Nhưng Tần Thiên vẫn hữu dụng, nếu có thể, tốt nhất bắt sống hắn."

"Thiếu gia hãy chờ tin vui của tôi!"

"Một Tần Thiên nhỏ bé, tôi cam đoan có thể bắt được hắn!" Viên Lang nói xong, xoay người sải bước rời đi.

Anh ta dẫn theo một vài thuộc hạ lên một chiếc xe địa hình và phóng về hướng kinh đô.

Buổi sáng, Tần Thiên tỉnh lại trong biệt thự của Liễu Như Ngọc.

Liễu Như Ngọc cuốn tóc lên, đích thân xuống bếp nấu bữa sáng thịnh soạn cho hắn.

Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của cô ta, Tần Thiên lo lắng nếu không rời đi mình sẽ thất thủ.

"Chuyện là, tôi còn có một số việc phải xử lý, tôi đi trước đây." Hắn lúng túng nói.

Liễu Như Ngọc thấp giọng nói: "Anh đi đi, tôi không tiễn anh nữa."

"Bất cứ khi nào cần có thể đến tìm tôi."

Tần Thiên nuốt khan, vội vàng rời khỏi biệt thự.

Vừa ra khỏi cổng, điện thoại di động của hắn vang lên, là Nhiếp Thanh Long gọi tới.

"Lão đại, anh đã xong việc chưa?" Giọng của Nhiếp Thanh Long nghe có chút kỳ quái.

Tần Thiên sửng sốt, nhìn thấy xa xa ở bên cạnh một khu rừng nhỏ có một chiếc xe địa hình và một chiếc xe thương vụ.

Bên cạnh chiếc xe thương vụ có hai người đàn ông mặc đồ đen đứng nghiêm trang, nhìn thấy hắn liền kính cẩn gật đầu.

Hắn tức giận nói: "Nhiếp Thanh Long, cậu phái người đi theo tôi?"

Nhiếp Thanh Long vội vàng nói: "Lão đại, đừng tức giận!"

"Tôi biết trên đời này không ai có thể động vào anh, chỉ là mấy con cá tôm nhỏ đó không đáng để anh ra tay mà thôi."

"Tôi sợ những con cá tôm nhỏ kia sẽ quấy rầy anh."

Sắc mặt Tần Thiên tối sầm lại khi nhìn thấy chiếc xe địa hình mang biển số tỉnh Vân Xuyên.

"Vậy sao?"

"Có thu hoạch được gì không?"

Nhiếp Thanh Long thấp giọng nói: "Đêm qua có mấy tên muốn xông vào biệt thự, nhưng đã bị người của tôi bắt được."

"Anh có muốn gặp không?"

“Nếu anh không muốn gặp, tôi sẽ bảo họ trực tiếp giải quyết.”

Tần Thiên cau mày nói: "Cậu nói là đêm qua?"

Nhiếp Thanh Long nói: "Đúng vậy, khoảng 3 giờ sáng."

Tần Thiên tức giận nói: "Chuyện 3 giờ sáng, sao bây giờ cậu mới báo cáo với tôi?"

Nhiếp Thanh Long cười nói: "Không, tôi không muốn quấy rầy nhã hứng của anh và đại minh tinh."

Tần Thiên không nói nên lời, biết chuyện này không thể giải thích rõ ràng được nữa.

Hắn cúp máy rồi bước tới.

"Anh Thiên!" Bên cạnh xe thương vụ, hai thành viên của nhóm Rồng vội vàng cúi đầu chào hỏi.

Tần Thiên gật đầu nói: "Mọi người vất vả rồi."

"Đưa người tới đây cho tôi xem."

Hắn đi vào rừng.

Các thành viên của đội Rồng vội vàng mở cửa xe thương vụ, Viên Lãng và thuộc hạ của anh ta bị nhốt bên trong. Tay chân của họ bị trói và miệng bị dán băng dính, miệng kêu ư a không thành tiếng, trong mắt hiện lên sự tức giận vô cùng.

Đặc biệt là Viên Lang!

Anh ta đích thân tới bắt Tần Thiên, tưởng rằng có thể dễ dàng bắt được. Không ngờ, chưa bước vào cửa biệt thự đã có người chĩa súng vào đầu từ phía sau mà không hề hay biết.

Trước đây chưa bao giờ chịu thiệt như vậy, anh ta tức giận đến mức muốn phát điên.

Trong lùm cây, các thành viên trong nhóm Rồng đã xé băng dính trên miệng anh ta ra.

"Các người là ai?"

"Tên khốn này, có gan thì thả tao ra đấu một trận công bằng!"

"Chúng mày có biết tao là ai không?"

“Tao giết chết mày!” Viên Lang lập tức hung dữ hét lên.

Tần Thiên quay đầu cười lạnh: "Triệu Húc phái mày tới đây?"

"Mục tiêu của chúng mày là Liễu Như Ngọc hay là tao?"

"Mày là... Tần Thiên!" Hai mắt Viên Lang lập tức đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghe nói không phải máy rất giỏi đánh nhau sao?"

"Mày có dám tuân theo quy tắc giang hồ, đánh cùng tao một trận không!"

"Mày thua thì hãy ngoan ngoãn theo tao về gặp thiếu gia!"

Tần Thiên mỉm cười.

"Có chút thú vị, lâu lắm rồi mới có người dám trực tiếp thách thức tao như vậy."

"Nếu mày tự tin vào thực lực của mình như vậy, tao sẽ để mày thách thức một chút."

"Đúng lúc vừa ăn xong, cần tiêu hóa, hy vọng mày không làm tao thất vọng."

Nói rồi hắn gật đầu với các thành viên nhóm Rồng.

Các thành viên của nhóm Rồng lập tức tiến lên, cởi trói tay chân cho Viên Lang.

Anh ta thấy Tần Thiên thản nhiên đứng đó, không có bất kỳ ý định phòng thủ nào giống như một người không hiểu gì về võ đạo.

Anh ta sững sờ.

"Mày thực sự muốn chấp nhận lời thách thức của tao?"

“Sẽ không để người khác giúp đỡ?”

Tần Thiên cười nói: "Đừng nhiều lời nữa, mau ra tay đi."

"Nếu như mày có thể đỡ được ba chiêu của tao, tao sẽ đi theo mày."

Trong mắt Viên Lang lộ ra vẻ đắc ý, cười lạnh nói: "Hy vọng mày có thể giữ lời!"

Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên gầm lên, lao về phía Tần Thiên như một con sói hoang hung dữ.

Tốc độ đủ nhanh!

Thân thể đủ mạnh!

Một cơn cuồng phong lập tức ập đến trước mặt Tần Thiên.

Sau đó, một quyền cực kỳ hung hãn, có uy lực như sấm sét, đánh thẳng vào mặt Tần Thiên.

Bát Cực Quyền tập trung vào các đòn tấn công ngắn và gần, mạnh mẽ và quyết liệt, cố gắng hạ gục kẻ thù chỉ bằng một chiêu.

Có thể nói, Viên Lang đã nắm giữ tinh hoa của môn quyền pháp này, gọi anh ta là đại sư cũng không quá lời.

Chỉ có điều, người mà anh ta gặp phải là Tần Thiên.

Tần Thiên thậm chí còn không nhấc chân lên, nụ cười trên khuôn mặt hắn cũng không biến mất.

Nhìn thấy cú đấm cực mạnh sắp đánh tới, hắn đỡ một cách thản nhiên.
Chương 338: Món quà

Vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng Tần Thiên sẽ hoảng sợ né tránh trước một cú đấm hung hãn như vậy của mình.

Viên Lang cũng đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng. Dù Tần Thiên có né bên nào cũng nhất định phải đối mặt với phương án dự phòng hung hãn hơn của anh ta. Sau đó, đằng sau vẫn còn có nữa.

Một khi ra tay, đừng bao giờ cho đối thủ cơ hội lấy hơi, đây là bản chất của Bát Cực Quyền.

Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng Tần Thiên không những không né tránh mà còn dám đấm mình một cú.

Cú đấm này của anh ta đủ để giết chết một con trâu.

Tần Thiên này đúng là chán sống rồi!

Trong mắt Viên Lang hiện lên một tia đắc ý, tập trung toàn bộ năng lượng còn lại vào cú đấm này rồi đánh về phía trước.

"Bụp!"

Hai nắm đấm va vào nhau, trong không khí vang lên âm thanh xương gãy rõ ràng.

Thấy nắm đấm của mình biến dạng, Viên Lang trợn mắt kinh hãi. Sau đó, công kích vẫn không dừng lại.

Anh ta cảm giác được rõ ràng có một luồng nội lực trào dâng qua nắm đấm của Tần Thiên.

Trong khi hủy diệt nắm đấm thì xương của toàn bộ cánh tay của anh ta đã nổ tung thành bột!

"A!"

Với một tiếng hét cực kỳ chói tai, cả người anh ta bay ra ngoài.

Lúc này, ngay cả hai thành viên của nhóm Rồng cũng phải choáng váng.

Họ biết anh Thiên lợi hại, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng lại lợi hại đến mức này.

Họ cũng được coi là cao thủ nhưng thành thật mà nói, nếu là đối mặt với cú đấm uy lực vừa rồi của Viên Lang thì họ cũng sẽ tránh.

Không ngờ Tần Thiên chỉ tùy tiện giơ nắm đấm ra, lập tức phế cánh tay của Viên Lang!

"Lão đại, anh ổn chứ?"

"Lão đại, anh thế nào rồi!" Hai thuộc hạ của Viên Lang kịp phản ứng, kinh hãi chạy tới.

"Tránh ra!"

"Tần Thiên, tao muốn giết mày!"

“A a a a!” Viên Lang không hổ là một nhân vật hung hãn, nhưng việc một cánh tay bị phế chỉ càng làm tăng thêm sự hung hãn của anh ta mà thôi.

Mắt anh ta đỏ hoe, hét lớn một tiếng, lao về phía Tần Thiên.

Cánh tay còn lại vung lên, đấm một cú chí mạng vào Tần Thiên.

Cú đấm này thực sự còn đáng sợ hơn cú đấm vừa rồi!

Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, làm theo cách tương tự, lại tiếp tục đỡ cú đấm của Viên Lang.

Uỳnh!

Viên Lang trực tiếp bay ra khỏi rừng cây, nặng nề ngã xuống đất, thổ huyết rồi bất tỉnh.

Lần này, hai cánh tay của anh ta bị phế, anh ta thực sự trở thành một phế nhân.

"Nhàm chán."

"Tao vốn tưởng rằng mày có chút bản lĩnh, nhưng không ngờ mày lại yếu như vậy."

Vẻ mặt Tần Thiên có chút tiếc nuối, nói với hai thuộc hạ đang sợ hãi của Viên Lang: "Đem hắn về."

"Nói với Triệu Húc, đây là quà của tao tặng anh ta."

"Hy vọng anh ta có thể dừng lại đúng lúc."

“Nếu như không biết điều thì Viên Lang chính là tấm gương.”

"Cút đi!"

Nói xong, hắn trực tiếp rời khỏi khu rừng, hăn nhớ ra còn một việc mình chưa giải quyết xong nên liền bắt taxi tới khu chợ công nghệ.

Trên đường đi, hắn trầm tư một lát, hạ lệnh cho Nhiếp Thanh Long: Sắp xếp hai người vào Thiên Ngọc Media để bảo vệ Liễu Như Ngọc.

Nhiếp Thanh Long lập tức trả lời: Lão đại yên tâm, tôi sẽ lo liệu.

Như sợ Tần Thiên có gánh nặng tâm lý, Nhiếp Thanh Long giải thích: Liễu Như Ngọc hiện tại là Đại sứ châu Á của Quỹ chăm sóc trẻ em nghèo của Liên Hợp Quốc, chỉ riêng thân phận này đã đáng để chúng ta bảo vệ rồi.

Tần Thiên ngồi xe tới chợ công nghệ, thay vì đi vào, hắn đi vòng đến một con hẻm phía sau.

Ở đây cũng có một số cửa hàng bán sản phẩm điện tử.

Giá thuê rẻ hơn một nửa so với thị trường.

Vì có nhiều công nghệ đen không thể mua qua kênh thông thường nên lượng khách hàng không ít chút nào.

Tần Thiên mặc quần áo bình thường, nhìn như sinh viên đại học, lang thang một đường đến cửa hàng trong cùng có tên là "Khoa học kĩ thuật Thiên Cẩu".

Cửa hàng không lớn, bên trong có đủ loại máy tính và phụ kiện.

Ông chủ trông cũng giống như một sinh viên mới tốt nghiệp đại học với mái tóc bù xù, đang ăn mì gói.

Trước mặt anh ta đang phát một đoạn video, trong buổi họp báo ngày hôm qua, Vương Cường và các cô gái từng tham gia cuộc thi ca hát với Liễu Như Ngọc đang làm rõ vụ bê bối cho cô ta.

"Có hay không?" Tần Thiên lạnh lùng nói.

Ông chủ vội vàng ngẩng đầu nhìn thấy Tần Thiên, đặt mì ăn xuống, lau miệng nói: "Anh muốn mua máy tính à?"

"Nó dùng để làm gì và cấu hình ra sao?"

"Chỉ cần anh nói, chắc chắn sẽ làm anh hài lòng. Hơn nữa, giá cả so với trên thị trường rẻ hơn một nửa."

Anh ta nói một cách tự tin.

Tần Thiên đi vòng quanh, nhìn thấy một chồng tờ rơi ở bên cạnh bàn, trên đó ghi: "Thượng nghiệp Lam Hải- Dự án tài trợ sáng tạo thương mại điện tử.

Tiện tay lật qua lật lại, tổng thể thấy rằng cùng với sự bùng nổ kinh tế, sự phổ biến của máy tính, tiếp theo, mua sắm trực tuyến sẽ trở thành xu thế kinh doanh.

Nhóm khách hàng chính là những người lao động văn phòng, không có thời gian đi mua sắm và những người chỉ thích ở nhà.

Chữ ký bên dưới tài liệu dự án là Lưu Vân Đông.

"Đây là dự án của anh làm à, anh là Lưu Vân Đông?" Tần Thiên có hứng thú hỏi.

"Tôi là Lưu Vân Đông."

"Anh bạn, anh đã nghe nói về Thiên Cẩu Mall chưa? Là tôi làm đó."

Nói đến dự án, Lưu Vân Đông hưng phấn đến mức quên mất giới thiệu máy tính với Tần Thiên.

Anh ta mở một trang web và nói: "Nhìn này, chính là cái này."

"Bán hàng trực tuyến. Nói một cách đơn giản, trang web của tôi là một siêu thị lớn, bất kỳ thương hiệu nào cũng có thể tham gia."

Sau đó, bắt đầu phần giới thiệu đến cả sùi bọt mép.

Thấy Tần Thiên rất có hứng thú, anh ta kích động nói: "Anh bạn, anh cũng vừa mới tốt nghiệp sao?"

"Anh có muốn gia nhập công ty của tôi và cùng nhau khởi nghiệp không!"

"Tôi nói cho anh biết, đây chắc chắn là xu hướng lớn trong tương lai!"

"Chỉ cần có người sẵn lòng đầu tư, tôi tin tưởng rằng trong vòng 5 năm tới, sẽ được niêm yết trên Nasdaq và trở thành cổ phiếu thương mại điện tử đầu tiên!"

Tần Thiên cười nói: "Cho nên anh in nhiều tờ rơi như vậy là hy vọng tìm được nhà đầu tư à?"

Lưu Vân Đông cười khổ nói: "Tôi cũng không có lựa chọn nào khác."

"Tôi đã đến gặp nhiều nhà đầu tư nhưng tầm nhìn của họ quá thiển cận, hoàn toàn không nhìn thấy xu thế tương lai."

“Một số thì khá hơn một chút, nhưng khi họ nghe thấy số tiền tôi muốn đầu tư, họ đuổi tôi ra ngoài ngay lập tức.”

"Họ nói tôi vì tiền điên rồi."

Tần Thiên cười nói: "Anh muốn đầu tư bao nhiêu?"

Lưu Vân Đông lại tiếp tục thao thao bất tuyệt, sau đó nói: "Đây là đầu gió vì vậy chúng ta phải làm lớn trong thời gian ngắn nhất."

"Tôi có thể xử lý công nghệ kỹ thuật nhưng tôi cần đoàn đội."

"Kể cả giai đoạn sau, tôi hy vọng có thể xây dựng nhà kho và lưu thông, phân phối hàng hoá của riêng mình. Vì vậy, nói một cách thận trọng, vốn giai đoạn một ít nhất sẽ là 100 triệu."

"Tốt nhất là có 500 triệu."

"Đây chỉ là một giai đoạn vốn."

Tần Thiên cười nói: "Anh là một cái trang web nhỏ không có chút danh tiếng nào, lại mạnh miệng đòi đầu tư mấy trăm triệu, chẳng trách người ta lại đuổi anh ra ngoài."

Lưu Vân Đông có chút không vui, anh ta cầm lấy tập sách trong tay Tần Thiên, lạnh lùng nói: "Anh có thể không tin tôi, nhưng không thể sỉ nhục ước mơ của tôi!"

"Anh muốn loại máy tính nào? Mau nói đi"

Tần Thiên khịt mũi nói: "Tôi muốn một chiếc máy tính có thể đăng tin tức xấu của người khác, ở đây anh có cái nào không?"

Lưu Vân Đông sửng sốt một chút, nói: "Có ý gì vậy?"

Tần Thiên cười lạnh: "Có ý gì, lẽ nào anh không biết sao?"

“Lần này scandal của Liễu Như Ngọc có lẽ là do anh dùng máy tính này phát tán ra nhỉ.”

“Ừm, ốc sên chạy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Thần Vương Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom